Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
-
Chương 17
Phó Cánh chú ý vết thương trên vai, tránh gặp phải chấn động mạnh, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thi Mẫn, hỏi: "Ngươi đang nghĩ chuyện xấu?"
"Rõ như vậy sao?" Nàng thất kinh, nhăn nhăn lỗ mũi, nhanh chóng xoa bỏ những ý nghĩ lung tung.
"Ngươi là người không giấu được tâm sự, toàn bộ viết hết ở trên mặt rồi."
"Phải ha." Thì ra là tâm tình thay đổi, tính tình cũng sẽ bất đồng, kiếp trước, nàng dịu dàng lương thiện, nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, trong lòng có chuyện, cũng che giấu rất kỹ, người nào thấy nàng, cũng khen nàng một tiếng danh môn khuê tú?lqd.
Không ngờ, nàng bây giờ, ở trong mắt người khác là người không giấu được tâm sự.
Là vì nàng rời xa Mạc phủ, bên cạnh có người thân có thể dựa vào, trở nên tự tại và lớn mật hơn? Hay là nàng cố ý tạo ra một Mạc Thi Mẫn bất đồng, để cho số mạng mìnhđổi mới?
Nàng chọc chọc cánh tay của hắn, cách xa hắn ba tấc, nói vang: "Thân là bệnh nhân, vẫn là lên giường sớm một chút, vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn."
"Ta cho là sự hồi sức của tađã rất kinh người rồi chứ."
"Núi cao còn có núi cao hơn, mắt tốt còn phải tốt hơn, làm đại phuđều hi vọng bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi ốm đau khổ sở."
"Có y đức như vậy, còn dùng chỉ thêu màu khâu miệng vết thương cho ta? Nếu như sợi tơ có màu sắc , về sau trên người ta có thể mang theo mấy đạo cầu vồng hay không?"
"Vậy mới đẹp, màu sắc sặc sỡ, vậy chính là nhìn thấy kì tích." Hắn nói bậy, nàng cũng nói hưu nói vượn theo, dù sao chỉ là người lạ gặp nhau thôi,Pinni-LQD nói đùa mấy câu, lướt qua nhau, lưu lại cho nhau hồi ức tốt đẹp sau này.
"Nha đầu, còn đau không?" Hắn chỉ chỉ tay của nàng.
"Đau, bữa ăn tối ngay cả đũa cũng không cầm được, sợ làm mất hứng của mọi người, mới giả bộ không có việc gì." Nàng cau mày nhíu mũi, miệng nói láo, ý đồ để cho lương tâm hắn lo lắng.
Không ngờ hắn lại nắm tay của nàng lên, nhờ ánh trăng để nhìn kỹ, đầu ngón tay hắn thon dài, dấu vết dài do thước đánh lưu lại trong lòng bàn tay của nàng , hắn nhìn cực kỳ cẩn thận, thấy hai má của nàng hơi hơi nóng lên.
Thi Mẫn không khỏi oán giận, người này có học qua quy củ hay không vậy, sao có thể nhìn người khác như vậy, hắn không biết ánh mắt của hắn rất có lực sát thương sao?
Nàng rút tay về, lúng túng nói: "Dọa ngươi thôi..., thuốc sư phụ dùng rất tốt, đã sớm không đau."
"Mới là lạ." Hắn lại muốn kéo tay nàng, nàng không thuận theo, giấu tay ở phía sau.
"Không tin, ngày mai tự tay bản cô nương giúp ngươi cắt chỉ, để cho ngươi nhìn một chút đầu ngón tay của ta có linh hoạt cỡ nào."
"Không cần, Lăng sư phụ đã giúp ta cắt chỉ rồi."
"Ngươi có thể cắt chỉ rồi..., sự hồi phục sức khỏe quá lợi hại, ngươi thuộc loài gì vậy? Con thằn lằn hay là giòi?"
Hắn cười to, giống như ca ca, sư phụ của nàng vậy, xoa xoa mái tóc vừa dài vừa dầy của nàng.
"Nếu như sự hồi phục sức khỏe của ta quá chậm, không biết đã sớm chết yểu mấy lần ngoài đường." Hắn thở dài nói.
Đến mấy lần, vết thương mới khép lại, sát thủ mới lại tới, nếu như hắn dưỡng thương cũng chầm rì rì, thế gian sớm không còn nhân vật như hắn.
Lời của Phó Cánh, khiến nàng nhớ đến vết thương cũ trên khắp người hắn. Ngưng mắt, vẻ mặt nghiêm túc, nàng hỏi: "Ngươi có rất nhiều kẻ thù sao? Tại sao bọn họ muốn đẩy ngươi vào chỗ chết? Ngươi có biết bọn họ là ai hay không?"
"Kẻ thù không nhiều lắm, tính đi tính lại chỉ mấy người, đẩy ta vào chỗ chết là vì ích lợi, hơn nữa, ta biết rõ đối phương là người nào." Hắn một hơi trả lời tất cả vấn đề của nàng.
"Nếu biết, tại sao ngươi không tránh phải xa một chút, bọn họ xuống tay đều rất tàn nhẫn, ngươi sẽ không sợ một ngày kia cho bọn họ đạt được mục đích?" Nàng càng nói càng tức, giận hắn không biết quý trọng tính mạng của mình.
"Tránh không hết.” Hắn lắc đầu, đáy mắt có tràn đầy thận trọng.
Hắn thấy nàng cáo biệt Lưu Dục, mà hắn cũng sắp sửa rời đi, nguyên nhân cũng giống Lưu Dục, hắn không muốn cũng không nhẫn tâm nha đầu bởi vì bị mình liên lụy mà bị hại.
Chỉ là, nha đầu sẽ luôn nhớ Lưu Dục, vậy còn hắn? Nàng có thể cũng đặt hắn vào trong lòng hay không?
"Tại sao?" Thi Mẫn lay nhẹ cánh tay của hắn, hắn hồi hồn.
"Bởi vì muốn giết ta, là đại nương cùng đại ca của ta."
"Cái gì?” Nàng kinh hô lên tiếng. Cũng là người thân, cũng là chuyện thê thiếp?
Tại sao nam nhân trên đời muốn tạo nhiều nghiệt như vậy, vì thỏa mãn dục vọng bản thân, chính là cưới vào một đống nữ nhân, sau đó đem họ nhốt ở trong lồng, để mặc cho họ tranh nhau, tương tàn, hại nhau.
"Cha của ta vì lợi ích của gia tộc, phải lấy đại nương ta vào cửa, nhưng người hắn thật lòng yêu thích là mẹ ruột ta, phụ thân cùng đại nương lập gia đình nhiều năm, mẫu thân ta thủy chung sống một mình chờ hắn tới cưới, cho đến khi phụ thân ta có đủ thế lực, có khả năng dẫn người con gái mình yêu vào của thì đứa con cả của đại nương đã mười tuổi."
Mười nămkhổ cực chờ đợi, rốt cuộc có đáng giá hay không? Mẹ ruột của hắn thật là ngu.
"Sau đó thì sao?"
"Mẹ ta vào cửa, đại nương ngoài mặt hiền hòa, sau lưng lại dùng đủ loại mưu kế, ý đồ mưu hại tánh mạng mẫu thân ta, mặc dù phụ thân ta hết sức bảo vệ, nhưng ít nhiều gì vẫn phảibị chút ít tai ương.
"Cho đến khi mẫu thân mang thai ta, nàng hiểu hơn ai hết, nếu tiếp tục lưu lại bên cạnh phụ thân ta, tuyệt đối không cách nào bảo toàn tánh mạng của ta, vì vậy khổ cực cầu khẩn phụ thân ta, để cho nàng rời khỏi cái nhà kia, phụ thân ta không bỏ được, nhưng vẫn hiểu điều mẫu thân tabăn khoăn không phải là giả, vì vậy đưa nàng ra khỏi phủ, thỉnh thoảng phụ thân sẽ tránh tai mắt đại nương, lặng lẽ tới gặp mẫu thân ta, cứ như vậy, mặc dù nhớ nhung đất khách, hai người lại bình an hạnh phúcqua nhiều năm."
"Nhưng trên đời này không có trứng không nứt, sự hiện hữu của các ngươi cuối cùng bị đại nương phát hiện?" Chắc hẳn phải như vậy, nếu không, vết thương khắp người hắn ở đâu ra?
"Đúng, mẹ ta hy sinh bản thân mình để bảo vệ ta, mà cậu ta tránh thoát tầng tầng giám thị, rốt cuộc cũng cứu được ta, nhưng hắn không thể đưa ta về nhà, bởi vì lúc ấy phụ thân bệnh nặng, cầm quyền trong nhà là đại nương, ta lưu lạc bên ngoài nhiều năm, phụ thân thủy chung cho là ta đã mất cùng với mẫu thân.
"Nhưng về sau hành tung của ta bị đại nương phát hiện, năm ấy ta mười tuổi, đại ca đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, hắn lo lắng phụ thân cưng chiều ta, để lại tất cả gia sản cho ta, liền phái địch thủ chung quanh ám sát, cậu không thể làm gì khác hơn là mang ta rời khỏi Đại Tề.
"Cậu đối với ta rất tốt, hắn dạy ta học,luyện võ, cũng tìm người dạy ta buôn bán, kiếm bạc trắng. Ta nhớ, tiên sinh dạy ta buôn bán từng nói qua, ‘ làm hoàng đế có cái gì tốt, người người ở trước mặt hoàng đế cúi đầu kêu vạn tuế, có thể có mấy người thật sự cam tâm thần phục? Nhưng bạc thì không như vậy, trên đời này ai cũng cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt bạc’."
"Ta đồng ý lời nói của sư phụ ngươi." Thi Mẫn rất tôn trọng mà dùng lực vỗ tay. Ngày khác có cơ hội, nhất định phải bái phỏng vị kỳ nhân tầm mắt cao siêu trác tuyệtnày.
Hắn cười, chọc chọc trán của nàng, giễu cợt nói: "Ngươi là tiểu quỷ tiền."
“Về sau thế nào?” Nàng truy hỏi.
"Sau đó thì sao?" Nàng hỏi tới.
"Việc buôn bán của chúng ta ở bên ngoài phất triển, kiếm được một khoản bạc rất lớn. Sau khi ta liên tục thảo luận với cậu, quyết định đem khoản tiền kia ném ở Mạc Bắc, ở nơi này, chúng ta thành lập sự nghiệp, ta vốn không muốn trở lại Đại Tề , nhưng không muốn đả thương hổ, hổ lại muốn cắn người.
"Bởi vì tên tuổi của Phó Cánhquá lớn, làm cho đại nương và đại ca chú ý đến, nhưng hành động lúc này của đại ca rất lớn không hề che giấu, đã khiến phụ thân ta nghi ngờ, cũng vì vậy, không ngừng cho người đuổi giết ta.
"Nha đầu, qua chuyện này ta đã học được một điều, trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất, chỉ khi bản thân thật sự lớn mạnh, nắm giữ quyền lực tối cao vô thượng, mới có thể bảo trụ chính mình.
"Khiến bản thân lớn mạnh? Câu này rất quen, hình như ta đã từng nghe thấy ai đó nói qua?" Thi Mẫn nhíu lông mày, nghiêng đầu nhìn hắn.
Đương nhiên là quen, hắn đã từng nói với nàng, vào bốn năm trước trên đỉnh núi.
Cuống họng Phó Cánh khẽ nuốt xuống, không giải thích nghi vấn của nàng .
Thấy hắn không trả lời, nàng chuyển qua vấn đề khác: "Vậy bây giờ ngươi đã lớn mạnh chưa? Đại nương và đại ca của ngươi có sợ ngươi không?"
"Còn cần một chút thời gian." Hắn trả lời đầy tự tin và chắc chắn.
Nghe vậy liền gật đầu, Thi Mẫn an tâm nói: "Bộ dạng này rất tốt, trước kia ta không biết là khiến người khác sợ hãi lại là chuyện tốt, ta nguyện ý được người khác tôn kính, yêu thích, thậm chí cảm thấy lấy lòng người khác để cầu bình an, yên ổn là cách làm tốt nhất, về sau mới biết..."
"Biết cái gì?"
"Nhân tâm không thể như rắn nuốt voi, ngươi cấp cho hắn một phân, hắn liền cho rằng tất cả những gì thuộc về ngươi, vốn phải là của hắn, vì thế bầy mưu xung quanh ngươi, ngươi cũng không thể biết, cho đến khi bị hại, ngay cả mạng sống cũng không còn, mới chợt nhận ra, a..., vốn dĩ như vậy không đúng."
Mạng cũng không còn? Hắn ngưng mi, chăm chú nhìn nàng."Ngươi sẽ không khoan nhượng, ngươi cảm thấy đó là việc nên làm?"
"Đúng, cho dù không vì bản thân, cũng nên chú ý đến sự tranh đoạt của người khác."
"Cho nên bản thân ngươi cũng sẽ từ từ lớn mạnh?" Hắn hỏi lại.
"Ta..." Nàng cười cười, lắc đầu."Chỉ sợ không đủ thời gian để trở nên mạnh mẽ."
Sau đó, lại là sự u buồn mà hắn vô cùng quen thuộc , tim như bị bóp chặt, đau âm ỷ, đau đến mi tâm của hắn.
Rốt cuộc nàng có bí mật gì mà không muốn cho ai biết?
Thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua, một buổi sớm tinh mơ, Trương thúc điều khiển xe ngựa đưa thiếu gia vào kinh xem bảng yết thị. Mặc dù Trang sư phó chắc chắn hắn thi đậu, Mạc Phương Mẫn vẫn lo lắng không yên.
Đừng nói là đương sự, ngay cả Thi Mẫn cũng như vậy, rời giường rất sớm, nàng giống như con ruồi không đầu, chạm đông chạm tây, nhưng chẳng làm được việc gì.
Những phụ nhân làm hoa lụa khéo tay đã được lựa chọn kỹ lưỡng, mấy ngày trước mợ theo Trang sư phụ vào kinh một chuyến, mang công cụ và tài liệu về.
Thi Mẫn thu dọn thư phòng của bản thân và đại sảnh một cách thỏa đáng, để mợ và bà vú chuyển qua ở cùng nàng, mà sân của các nàng trước kia trở thành nơi làm việc, mang tới mười cái bàn, dựa theo quy trình làm việc, từ đông sang tây, mỗi người phụ trách một phần khác nhau.
Nghe quản sự nói qua sự tình khi đó, Thi Mẫn không yên lòng, thường xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, các quản sự thông qua ánh mắt, biết cô nương đang lo lắng, dù sao cũng không phải là chuyện gì quá gấp gáp, là xong liền lui xuống.
Thi Mẫn nghĩ, mấy ngày nữa, Lăng sư phụ sẽ rời đi, ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, làm xong hai bộ quần áo, ba đôi giầy, dù sao cũng không có việc gì, không bằng tặng ngay bây giờ.
Tay nâng quần áo, cũng không biết là tâm sự quá nặng, hay là đầu óc bây giờ không đủ minh mẫn, thế nhưng nàng lại đi nhầm trong chính vườn của mình? Khi phát hiện thì người cũng đã đi ra bên ngoài trang viện, khẽ cười khổ, nàng lại luẩn quẩn trong nhà mình.
Để đồ xuống, ngẫm lại, vẫn là đi tìm mợ thì tốt hơn.
Cái sân kia bắt đầu sản xuất náo nhiệt vô cùng, Lăng sư phó, Trang sư phó và Phó Cánh đều đã ở đây, hai sư phó đứng sau mợ, xem nàng khéo léo cắt tỉa, từng đóa hoa nhài trắng muốt bắt đầu hiện ra, nhỏ xinh khiến người ta yêu thích.
Phó Cánh thì lại ở bên cạnh chỉ đạo những người con gái đã được lựa chọn, chuẩn bị đi bán hoa lụa, phải như làm sao để đả động tâm lý khách hàng.
Mỗi người đều rất bận, nàng là lão bản cũng không thể nhàn rỗi.
Thở sâu một hơi đẩy toàn bộ khí ra bên ngoài, nàng dẹp bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đi đến nơi những phụ nhân đang cắt cánh hoa, cười nói: "Đại thẩm, cho ta làm với."
Nhưng không đến hai ba lần nàng đã bị ruồng bỏ, lại chạy qua bàn khác.
Đi dạo từ bàn này qua bàn khác, mặc kệ đi tới chỗ nào, chẳng bao lâu, nàng đã bị nhóm người đại tỷ, đại thẩm cười đẩy ra.
Bà vú thấy nàng không làm được chuyện gì, nhịn không được nhắc đi nhắc lại."Cô nương, đừng ở chỗ này cho thêm phiền, mọi người đều biết trong lòng người đều là chuyện của thiếu gia, không bằng người đi ra ngoài một chút đi, đợi khi nào người quay về, nói không chừng thiếu gia đã trở lại báo tin vui rồi."
Miệng vết thương của Phó Cánh hầu như đã khỏi hoàn toàn, đối với mấy câu mà đám phụ nhân kia nói, đi đến bên người Thi Mẫn, nheo mắt cười nói: "Nha đầu, đi thôi, đi dạo vườn quất với tôi, hôm qua nghe Trương thúc nói nó đã có quả rồi."
Thi Mẫn cười liếc hắn một cái, người này thật đúng là tự nhiên, rõ ràng là ngoại lai khách ở chỗ này dưỡng thương, làm sao mà mới qua vài ngày, hắn liền biến thành "Người một nhà", ngay cả chuyện vườn quất, đều có người đặc biệt báo cáo cho hắn?
Nhưng trước mắt nàng không có tâm tình đi so đo cái này, thuận miệng đáp."Được rồi, ta sẽ không làm phiền mọi người nữa, ta đi tìm Trương thúc đánh xe ngựa."
"Đánh xe ngựa làm gì, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa."
Không để nàng nghĩ nhiều, Phó Cánh liền kéo tay nàng đi ra ngoài.
Nàng cứ như vậy đi sau lưng hắn, một đường ngựa tự cảm nhận phương hướng để đi, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, nàng bỗng nhiên cảm giác, người này... Hình như nàng đã gặp qua?
Nàng gặp hắn ở kiếp trước sao?
Nàng nghĩ rất nghiêm túc, nghĩ cả buổi mà vẫn không nghĩ ra. Nàng giẫm lên dấu chân mà hắn lưu lại trên bùn đất, từng bước một, mỗi bước, giống như có cái gì đó mơ mơ hồ hồ, theo cước bộ của chính mình, từ từ rót vào trong đầu.
Nàng cố gắng gom chúng lại, sắp xếp lại những hình ảnh không rõ ràng, để làm cho chúng rõ ràng, nhưng, bọn họ đã đi đến chuồng ngựa.
Phó Cánh chọn một con ngựa mẹ màu rám nắng, gã sai vặt sau khi cài yên ngựa xong, giao ngựa vào tay hắn. Phó Cánh liếc nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Có sợ không?"
Nàng bóp bóp cái mũi trả lời, "Ai sợ chứ, chỉ là con ngựa thôi mà."
Cười mà không nói, hắn xoay mình lên ngựa, từ trên cao đưa tay cho nàng, đột nhiên, một màn này giống như chiếc chìa khóa, mở ra trí nhớ nhiều năm bị phủ đầy bụi của nàng.
Trước chùa Phổ Độ, người đến người đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook