"Phương Mẫn thì sao?"

"Thiếu gia cũng đột nhiên biến thành một đại nhân nhỏ, nói chuyện, kiến thức đều không giống trước."

"Trải qua một lần sinh tử, có ai không thay đổi?” Vân nương thở dài.

"Đúng là vậy, cô nương suốt ngày vui đùa sau khi phu nhân bị hại, hoàn toàn thay đổi, ban ngày, nàng dũng cảm kiên cường, có chủ ý hơn người, nhưng buổi tối thường kéo chăn rơi lệ, thiếu gia nhìn thấy rất đau lòng, thề phải thi Trạng Nguyên, làm quan to hơn lão gia, bảo vệ không để muội muội bị khi dễ."

Là tử vong khiến Thi Mẫn lớn nhanh hơn? Nhìn gò má nhỏ của cô nương , Vân nương rất đau lòng.

"Mợ, giúp con thắp mấy cây nến đi, ta sợ không thấy rõ, vạn nhất khâu sai, ngày sau trên người hắn đông một khối, tây một cục, thật là có lỗi với vị đại ca xinh đẹp như mĩ nữ này rồi." Nói chuyện vô lại, nhưng xuống tay lại cực kỳ chăm chú.

Vân nương bật cười, rõ ràng là quan tâm, là cẩn thận, lại muốn dùng cái giọng điệu lạnh nhạt bàng quang đó, làm người ta hiểu lầm nàng không để bụng, nha đầu này. . . . . .

"Biết."

Vân nương đi ra ngoài, tìm tới mấy cây nến, thuận tay mang vải bông nhỏ bà vú đã hong khô vào, nàng mang cái bàn tới gần giường để Thi Mẫn nhìn rõ hơn.

Nhìn thành quả, nàng lại khâu vết thương khác, vốn định nói giỡn "Mợ, vá xong cho hắn, công phu may vá của con lại thêm một tầng rồi." Nhưng chưa kịp lên tiếng, nàng phát hiện nam tử đã tỉnh, hai con ngươi đen nhánh nhìn nàng chăm chú, không hề chớp mắt.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Nghi ngờ, hắn có bất tỉnh không? Không xác định, có lẽ là mơ mơ hồ hồ, nhưng chắc chắn hắn đã nghe thấy lời của nàng, muốn thuê hoa trên bả vai của hắn.

"Có đau hay không?" Thi Mẫn nhìn mặt của hắn, đôi lông mày đậm, kéo dài lên trên tóc mai, mặc dù bị thương, nhưng ánh mắt vẫn có hồn, ngũ quan thanh tú, phong thần tuấn lãng, là một mỹ nam tử, nếu như thay trang phục màu trắng, nhất định một vị thư sinh nhu nhược, công tử dịu dàng.

Đáng tiếc, Thi Mẫn nhìn thấy cơ bắp, vết thương chồng chất của hắn trước, sau mới thấy ngũ quan, cho nên. . . . . . Thật xin lỗi, vào trước là chủ, nàng không cách nào tưởng tượng hắn là công tử yếu đuối, mà thiên về sát thủ nhiều hơn.

Hắn lắc đầu, phủ nhận những cơn đau co rút.

Thi Mẫn nở nụ cười ngọt ngào, mê hoặc mắt hắn.

Nàng nhỏ giọng nói: "Cậy mạnh." Sau đó ác ý giơ giơ châm dài, đến gần mắt hắn, động tác lại trở nên ưu nhã, nàng nhấc thịt của hắn lên, đâm vào, xuyên qua, sau đó nhìn trộm một vẻ mặt của hắn.

Long mày hắn nhăn lại thế kia, còn nói không đau? Ha ha!

Tăng nhanh động tác, đau dài không bằng đau ngắn, nàng xử lý vết thương rất nhanhmà ánh mắt nóng rực của hắn vẫn không rời khỏi người nàng.

Thi Mẫn bị nhìn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, cố ý coi thường, nhưng cảm giác nóng rực lan tràn khắp mặt, thậm chí khi đang xử lý vết thương thì ngón tay khẽ phát run, cầm kim không tốt.

Giận, người nọ sao vậy, không còn sức cầm đao, sẽ dùng ánh mắt thay cho lưỡi dao à! Tức giận, nàng cất giọng nói.

"Mợ."

"Làm sao rồi?" Vân nương đang chỉnh sửa vải bông quay đầu lại.

"Người đi phòng bếp cầm giúp con cây côn."

"Cầm côn làm gì?"

Kim thêu dùng để chữa thương nàng ta chưa từng nghe thấy, bây giờ côn cũng có công dụng sao, Lăng sư phụ dạy Thi Mẫn y thuật gì vậy? Vân nương không hiểu ra sao, đến gần bên giường, mới phát hiện bệnh nhân đã tỉnh lại.

"Gõ cho hắn bất tỉnh."

"Con dang chữa bệnh hay hại người vậy?" Vân nương oán giận mắng, không để ý nàng.

Thi Mẫn phồng má, trừng mắt nhìn hắn, ngang ngạnh, đánh chết không nhìn hắn, mặc kệ hắn muốn nhìn nơi nào thì nhìn nơi đó, không quan tâm đường may có đẹp hay không, nàng nhanh chóng khâu vết thương, lại dùng rượu lau một lần, dùng vải bông nhỏ bao lại.

Vết thương đụng phải rượu sẽ rất đau, sao nàng có thể không biết? Nhưng người kia không thốt một tiếng, gắng ra vẻ hảo hán, được! Nàng ác độc lau mấy lần vết thương bị tên bắn trên vai hắn, đến khi hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, mới thả cho hắn.

Đi tới bên cạnh bàn, nàng lại nghiêm túc viết đơn thuốc, nhờ mợ giao phó người làm đến sân của Lăng sư phụ lấy thuốc, nấu thuốc.

Bà vú lấy một bộ y phục của Mạc Phương Mẫn, nhanh chóng thay cho hắn, kể cả đệm chăn cũng thay mới, xong mới lui xuống.

Trong phòng không còn ai, Thi Mẫn ngồi ở đầu giường, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi đã tỉnh, ta có mấy vấn đề muốn hỏi, nếu như ngươi còn hiểu được cái gì gọi là cảm ơn, xin đừng giấu giếm, trả lời đúng sự thật. Thứ nhất, ngươi có phải tên đại cường trộm giết người cướp của hay không?"

Ánh mắt hắn sáng lấp lánh đối diện nàng, sự thâm trầm trong đó không sao nói được.

Thi Mẫn không hiểu. Nhìn bộ dáng hắn, cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi, sao lại có ánh mắt tang thương như vậy?

"Không còn hơi sức nói chuyện, vậy gật đầu, lắc đầu đi, trả lời nhanh một chút." Nàng thúc giục.

Hắn suy yếu lắc đầu.

"Ngươi là khâm phạm của triều đình sao? Chúng ta chứa chấp ngươi, sẽ chịu cái tội tịch thu hết tài sản kia...?" Nàng lại truy hỏi.

Khóe môi tái nhợt của hắn khẽ run, cười như không cười, lắc đầu.

"Cho nên, ngươi chỉ là bị nhìn trúng. Kẻ thù đuổi giết?"

Lúc này, hắn dừng thật lâu, mới miễn cưỡng gật đầu.

"Rất tốt, ta không cần tính chuyện báo quan nữa, ngươi ngủ một giấc đi, thuốc nấu xong, ta lại đánh thức ngươi."

Nói rõ ràng, Thi Mẫn đứng dậy, đi ra ngoài phòng.

Nhìn bóng lưng của nàng, cặp mắt yếu đuối của hắn chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt kéo ra một nụ cười xảo quyệt. Nha đầu này không nhận ra hắn.

Cũng đúng, thiếu niên thon gầy bén nhọn năm nào, đã bị năm tháng làm cho cứng cỏi, cũng mòn đi không ít bén nhọn, kinh nghiệm doanh thương nhiều năm, làm hắn trở nên khôn khéo giảo cối, hơn nữa chuyên cần tập võ nghệ làm thân thể cường tráng, hôm nay, và bốn năm trước khác nhau rất nhiều.

Nhưng mà hắn rất vui, tiểu nha đầu đã trưởng thành, không còn là đứa bé gặp chuyện chỉ biết rơi lệ oán trách, nàng không được nuôi dưỡng như những tiểu thư khuê các luôn không biết làm gì, ngược lại, nàng dám đưa nam tử bị thương ở trên đường về nhà, chữa trị vết thương cho hắn.

Một nha đầu như vậy. . . . . . Hắn rất chờ mong, mong được sống chung với nàng.

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, đã là nửa đêm, trong phòng trừ hắn ra, còn có một tiểu nha đầu nằm ngủ say bên giường.

Trước đó, hắn bị đánh thức uống thuốc, thuốc kia rất đắng, đắng đến nỗi khiến người ta hoài nghi, có phải nàng cố ý chỉnh hắn không. Nhưng cặp mắt trong suốt của nàng thỉnh thoảng lộ ra sự quan tâm, làm hắn ngây ngốc nhíu chân mày.

Không ngờ, sau một khắc, bên tai lại truyền tới lời đe dọa của nha đầu: "Không được nhả ra, trong nhà rất nghèo, không có dược thay thế đâu."

Nghe nói thế, hắn không còn hơi sức để làm khuôn mặt tươi cười, nhưng đáy lòng không nhịn được lại bật cười.

Nha đầu hư, chẳng nói được lời nào ra hồn, cứ muốn làm ác nhân, là sợ người khác nhìn thấy nàng mềm lòng sao? Hay là muốn làm ai đó sợ nàng?

Thuốc có tác dụng ổn định tinh thần, uống xong, thần trí hắn càng thêm mơ hồ.

Nhưng trong lúc mơ hồ, hắn lại nghe nha đầu nói: "Con lo buổi tối hắn phát sốt, hay là ở đây chăm sóc vậy."

Phụ nhân phản đối, "Cô nam quả nữ, truyền ra ngoài, đối với thanh danh cô nương không tốt."

Nha đầu nở nụ cười thanh thúy, nói: "Yên tâm, thương thế của hắn thành ra như vậy, không có hắn danh tiếng của con cũng đã tệ rồi, hắn còn có thể gây trở ngại cho thanh danh của con sao?"

Hắn nghĩ, nàng quá không coi trọng bản thân, hắn không làm vậy với nàng, là bởi vì nàng còn nhỏ, thân hình chưa trưởng thành không gợi lên dục vọng của hắn, chứ không phải là hắn không có khả năng.

Nhẹ nhàng hoạt động thân thể, chút thương thế này, hắn vẫn không để vào mắt đâu, hắn còn chịu vết thương nặng hơn nữa, chưa bao giờ được sống bình an? Hơn nữa hắn biết rõ ràng, ngày nào Hoàng Phủ Thư chưa chết, thì hắn sẽ không ngừng bị thương.

Nở nụ cười lạnh lùng, nắm chặt tay, lần này hắn may mắn thoát chết, còn Hoàng Phủ Thư, hắn đã chết?

Giả sử Hoàng Phủ Thư bình yên vô sự, tránh được một kiếp, tuyệt đối sẽ không cho hắn thời gian và cơ hội, như vậy hắn nên hạ thủ vi cường? Tài lực của hắn đã đầy đủ, trong cung đã an bài thỏa đáng, bước kế tiếp. . . . . . Tam hoàng tử nên ra sân rồi.

Một tiếng khóc thật nhỏ sụt sùi vang lên, hắn nghiêng đầu, nhìn nha đầu nằm kế bên tay của hắn.

Nàng đang khóc? Nước mắt từ lông mi rậm đang từ từ chảy xuống, ướt đẫm cạnh giường. Ai khi dễ nàng? Hắn cứ tưởng rằng những năm này nàng sống rất tốt.

Tuổi còn nhỏ, từng bước tính toán, ngay cả hoàng thượng cũng trúng chiêu của nàng, ban danh hiệu tứ phẩm phu nhân cho mẫu thân nàng, mà Giang di nương nàng hận thấu xương, bị hoàng thượng khiển trách một trận, vẫn không biết được là ai giở trò phía sau.

Nàng khéo dùng của cải của mẫu thân để tạo ra lợi nhuận, y thuật của nàng rất giỏi, bên cạnh còn có người thương yêu, về phần ca ca của nàng, thân thể cường tráng, đầy bụng tài hoa, rất nhanh sẽ được mở mày mở mặt trước phụ thân.

Mọi chuyện không phải rất thuận lợi sao? Còn có chuyện gì khiến nàng lo lắng, đau lòng?

"Cứu ta. . . . . . Không muốn. . . . . . Cứu ta. . . . . ."

Thi Mẫn đứt quãng kêu cứu , cuốn sâu vào trong giấc mộng, không cách nào tỉnh táo, nước mắt của nàng giống như sợi trân châu bị đứt, từng viên một rơi xuống đầu giường, thấm ra một mảnh đen như mực.

Hắn muốn đứng dậy, nhưng chỉ khẽ động, vết thương đã đau đến tê tâm liệt phế.

"Hủy trong sạch của ta. . . . . . Hóa lệ quỷ. . . . . . Nguyền rủa mãi mãi. . . . . ."

Hắn kinh ngạc lắng nghe, là nàng sao? Trong khẩu khí của tiểu nha đầu mang theo bướng bỉnh? Là nữ hài tử dù có lo lắng cũng tỏ ra vô lại đây sao?

Âm thanh của nàng tràn đầy thù hận, tựa như muốn giết người, hắn không hiểu, oán hận như thế nào, mới có thể nói hóa thành lệ quỷ, trọn đời nguyền rủa? Trong sạch của nàng bị người nam nhân nào hủy? Nàng mới mười bốn tuổi, người nào lòng lang dạ sói như vậy?

Vô số nghi vấn luẩn quẩn ở trong đầu, bao nhiêu tức giận đang đan xen trong lồng ngực, nếu thật có kẻ đó, hắn nhất định phải chặt hắn ta ra làm trăm mảnh!

Không biết có phải là khóc nhiều quá hay không, nước mắt đang chảy xuống , sau một trận ho khan, nàng tỉnh lại, hắn vội vã nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.

Thi Mẫn ngồi dậy, vuốt ve khuôn mặt của mình, thở nhẹ. Nàng lại khóc, chứng bệnh này. . . . . . Lúc nào mới có thể khỏi hẳn? Có phải nhất định phải đến mùa hạ năm Kiến Nghiệp thứ nhất, trải qua buổi tối chịu nhục nhã đó, nàng mới có thể thoát khỏi ám ảnh, chân chính trọng sinh?

Hay là, dù cố gắng nhiều hơn nữa, nàng cũng không cách nào thay đổi được vận mệnh của mình?

Không biết, nàng không biết phải đối mặt với cái gì, chỉ xác định mình không uổng công sống lại lần nữa, ít nhất, nàng cứu được ca ca, cứu hy vọng cả đời của mẫu thân.

Đi tới bên cạnh chậu nước, nàng vắt khăn ướt lau nước mắt, lại trở về bên giường, thử độ ấm trên trán của hắn.

Rất tốt, hắn không có phát sốt, lại quan sát mấy ngày nữa, đợi sư phụ trở lại tiếp nhận, sẽ không còn là việc của nàng nữa.

Nhìn kỹ mặt của hắn, không biết tại sao, nàng cảm thấy hắn rất thuộc, tìm kiếm trong trí nhớ, nàng không nhớ rõ bóng dáng của hắn, là gặp trong lúc tế bần sao? Vậy hắn cũng biết mình phải không?

Thôi, quản hắn có biết hay không làm gì, đợi vết thương tốt hơn sẽ rời đi, người đi cầu, người trên lộ, bọn họ sẽ không gặp mặt.

Cầm sách thuốc lên, nàng ngồi qua một chỗ khác.

Hắn lặng lẽ mở mắt ra, qua ánh nến nhìn về phía cô gái ngồi ở bên chân. Quái, rõ ràng là đứa trẻ, nhưng trong lúc lơ đãng, lông mày lại nhăn lại lộ ra dáng vẻ sầu bi.

Hắn không nói được cảm giác của mình, chỉ nhìn nàng nhíu chặt đôi mày, hình như. . . . . . Nơi nào đó trong ngực, như có sợi tơ nào đó cắt qua, đau! Giống như nàng dùng kim châm xuyên qua vết thương.

Rõ ràng là nhìn sách thuốc, nàng chỉ nhìn một chút, lại xuất hiện tiếng khóc nho nhỏ.

Hắn nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy nước mũi của nàng không ngừng lại, nàng lại đau lòng rồi? Tại sao? Nàng mới mười bốn tuổi, đến cùng có bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu khó khăn quấy rối, làm cho nàng ở rơi lệ trong đêm?

Ngửa đầu, Thi Mẫn để nước mắt mũi nước chảy vào trong, nàng sợ quấy nhiễu bệnh nhân tỉnh lại, cũng sợ đối mặt với nỗi sợ của mình.

Nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa nàng đưa tay lau sạch nước mắt, đi tới bên cửa sổ ngẩng đầu lên, nắm chặt hai quả đấm, nàng cắn răng nghiến lợi, tựa như đang tuyên thệ với ai đó: "Sẽ không, ta sẽ không chết, ta đã thay đổi số mạng, gặp gỡ rất nhiều người. Ta sẽ không chết, sẽ không bị Mạc Hâm Mẫn bán, sẽ không gặp phải ác lang, tuyệt đối sẽ không."

Thính lực của hắn rất tốt, mặc dù âm thanh của Thi Mẫn rất nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe rõ từng chữ.

Nàng sẽ chết? Người nào nói cho nàng biết? Chẳng lẽ trên người nàng có bệnh ngay cả sư phụ nàng cũng không chữa khỏi?

Bán, ác lang, thay đổi số mạng? Hắn không thể giải thích được ý nghĩa trong lời nói của nàng, chỉ có thể nhìn nàng cố gắng kiên cường, thân thể không ngừng run rẩy, thấy rõ nàng đang sợ, lại phải làm bộ không sợ.

Trong đêm đen, Thi Mẫn đấu tranh không ngừng, làm hắn liên tưởng tới bản thân.

Năm ấy, hắn bảy tuổi, một đám sát thủ xông vào nhà hắn, mẫu thân mở cơ quan, nhét hắn vào phía dưới ván giường, dặn dò hắn ngàn vạn không được phát ra âm thanh, mẫu thân mỉm cười với hắn, hôn lên trán hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhớ, mặc kệ nương ở nơi nào, cũng sẽ yêu con, con nhớ...Con phải tiếp tục sống tốt."

Mẫu thân dịu dàng vuốt ve gương mặt của hắn, ánh mắt lưu luyến không rời vẫn in trong tâm tưởng của hắn, đó là lần cuối hắn được nhìn thấy mẫu thân.

Hắn chưa lên tiếng trả lời, mẫu thân đã vặn cơ quan đậy ván giường lại, trước mặt hắn bỗng nhiên trở nên tối đen.

Hắn đang phát run trong bóng tối, mở to hai mắt cũng không thấy cái gì, nhưng lỗ tai hắn có thể phân biệt rõ ràng động tĩnh bên ngoài, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân chạy hỗn loạn, tiếng đao kiếm chém giết, tiếng bước chân của mẫu thân từ trên giường đi xuống, còn có giọng nói êm ái trước sau như một của mẫu thân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương