Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử
-
C10: Lòng hoàng đế sâu như biển
Gió bắc ở Đế Đô càng ngày càng mạnh! Tuyết lại bảt đầu rơi
Trên chiếc xe ngựa nơi Tư Mã Kiếm đang ở, người đánh xe vạm vỡ cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, nếu không giết Cửu Hoàng tử, chúng ta sẽ kháng bí chỉ của Hoàng đế, đáng không? Ha ha ha..."
Tư Mã Kiếm sờ sờ bộ râu xanh bồng bềnh, trong mắt loé lên ánh sáng trí tuệ: “Ngươi phải biết Cửu Hoàng tử là long tử, là con của đế vương. Từ cố chí kim, người ngoài giết Hoàng tử sẽ không được chết già."
Người đánh xe chợt vỡ lẽ: "Khó trách chủ nhân lại để nhị tiểu thư tự mình quyết định!"
"Ha ha...
Tư Mã thừa tướng cầm trí châu trong tay, chậm rãi lắc đầu nói: “Quan trọng hơn là hiện tại thánh thượng đang ở đỉnh cao quyền lực, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì vẫn còn có thế thống trị rất lâu, rất lâu! Hơn nữa Thái tử đã nóng lòng muốn làm hoàng đế. Dã tâm của hản hiện nay đều bị thánh thượng và chúng thần nhìn thấu. Bây giờ thực lực của Thái tử không mạnh, thánh thượng cũng không lo lãng gặp. phải chính biến cung đình. Thế nhưng nếu nhà Tư Mã, với tư. cách là sĩ tộc đứng đầu, gả cả hai cô con gái cho Thái tử, điều đó có nghĩa là nhà Tư Mã đã hoàn toàn bị ràng buộc với Thái tử. Thái tử có được thực lực của nhà Tư Mã ta sẽ chân chính khiến thánh thượng ăn không ngon, ngủ không yên. Trừ phi... Thái tử chết hoặc toàn tộc Tư Mã chết mới có thế làm cho ông ấy yên tâm! Thập Bát, nếu ngươi là thánh thượng... ngươi sẽ đế ai chết?"
Vẻ mặt người đánh xe Thập Bát nghiêm trọng: “Nếu ta là hoàng đế thì tất nhiên sẽ không giết chết con trai mình... Vậy thì diệt nhà Tư Mã!”
"Ha ha ha..." Tư Mã Kiếm vui vẻ cười nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Nhà Tư Mã biết rõ Tiểu Lan theo Hoang Thân Vương hẳn phải chết nhưng vẫn cho con bé đi. Thái độ như vậy có thể xoa dịu trái tìm của chân long trong cung!"
Người đánh xe Thập Bát lo lắng không chịu nổi: "Chủ nhân, nhị tiếu thư xứng đáng được ngài yêu thương nhất... ngài thật sự nỡ lòng sao?"
Tư Mã Kiếm nghiêm mặt: "Truyền lệnh Tộc Vệ Doanh nhất định phải đảm bảo sự an toàn của Tiểu Lan. Nếu không phải chôn cùng!"
Trên khuôn mặt thô ráp của người đánh xe Thập Bát cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vâng! Vậy Hoang Thân Vương thì sao?"
Tư Mã Kiếm chớp mắt: "Không cần lo cho hẳn! Nếu chết thì không phải là chân long, chỉ là một con côn trùng có số phận thất bại mà thị
"Vâng"
Hoàng cung, Ngự thư phòng.
Hạ hoàng đang phê văn. Lão thái giám lặng lẽ bước vào phòng, đứng sau Hạ hoàng cách đó không xa.
Hạ hoàng không ngấng đầu hỏi: "Tiếu Cứu đi rồi ä?" "Đi rồi"
Lão thái giám báo cáo tình hình: “Chỉ có Thái tử và Tả thừa tướng đưa tiễn. Văn võ bá quan trong triều không hề ra cửa, ở nhà ngảm cảnh tuyết"
"Haiz..." Hạ hoàng đặt bút lên giá bút, nhìn tuyết rơi dày đặc ngoài cửa, thở dài: “Văn võ cả triều đều là người thông minh! Bọn họ đều đang suy đoán ý trẫm! Nhưng bọn họ thực sự có thế đoán được sao? Đi tiền Hoang Thân Vương thì có sao... Trâm là người hẹp hòi như vậy sao? Lế nào bọn họ đều cho rắng trầm là một phụ thân hung ác và vô tình?"
Lão thái giám không dám trả lời.
Ông ta khéo léo chuyển chủ đề: "Hoàng thượng, Tả thừa tướng Từ Mã Kiếm phải làm sao bây giờ?"
"Ha ha.." Hạ hoàng mỉm cười bí hiếm. Song ông ta hiến nhiên rất có hứng thú với đề tài này: “Iư Mã Kiếm thông minh như vậy, hắn là đã đoán được suy nghĩ của trẫm. Nhưng hẳn không có giết Tiểu Cửu, thậm chí còn kéo theo nữ nhi quốc sắc thiên hương... Ngươi cho răng đây là vì cái gì? Lễ nào trong số các Hoàng tử của trm, hản coi trọng Tiểu Cửu hơn hay đang tỏ lòng trung thành với trắm?”
Lão thái giám và lão thần khắp nơi cúi đầu, duy trì trầm mặc, lẳng lặng lắng nghe.
Hoàng đế là vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất, rất có chính kiến, không cần ông ta trả lời!
Một lát sau, hoàng đế dường như đã nghĩ thông điều gì đó. Ông ta đứng dậy, vui vẻ hỏi: “Lão già kia, ngươi nói xem... Tư Mã Kiếm không giết Tiểu Cửu, tại sao trong lòng trấm lại cảm thấy thoải mái như vậy?”
Lần này, hoàng đế điểm danh muốn ông ta trả lời
Từ cổ chí kim, tâm tư đế vương đều khó đoán, ai đoán đúng, người đó sẽ chết
Lão thái giám đành phải đáp: "Con rồng chỉ có rồng mới có thế chấn nhiếp! Người ngoài ức hiếp sẽ chết!”
"Ha ha ha..." Hoàng đế cười mảng: “Lão già kia, thảo nào ngươi có thể ở bên cạnh ta đến bây giờ... Còn gì nữa không?”
Lão thái giám là cao thủ không trả lời câu hỏi của hoàng đế, chuyển chủ đề mà không để chút lại dấu vết: “Hoàng thượng, Thái tử đã sắp xếp xong xuôi sát trận trên đường từ Đế Đô đến Đại Hoang Châu rồi. Cho dù Tư Mã Kiếm không ra tay, Cửu Hoàng tử cũng khó có thế sống sót đến đất phong”'
Säc mặt hoàng đế tối sầm, ông ta nhảm mắt lại, trong lòng có chút khó chịu: "Thôi! Tiếu Cửu có thế sống sót hay không... Còn tùy vào mệnh của nó có đú cứng hay không! Lần này hỉ vọng đám dư nghiệt tiền triều có thể nhảy ra, khiến. trầm có thể một lưới bảt hết! Lão già kia, có tin tức gì thì phải kịp thời báo lên”
"Vâng"
Lão thái giám suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Bên Tân quý phi đã sắp xếp thế nào rồi? Dời nàng ta đến điện Cô Sơn, ngoại trừ trầm thì không ai có thể ra vào, cất đứt liên lạc của Tân quý phi với thế giới bên ngoài. Ta muốn xem trong cung này đến tột cùng còn cất giấu yêu ma quỷ quái gì"
"Vâng!"
Hạ hoàng vẫn nhìn tuyết ngoài cửa, lấm bấm: “Hổ dữ không ăn thịt con... Nhưng ngươi thật sự là con trai của ta sao?”
Tuyết đang rơi, gió đang gào thét.
Câu hỏi này khiến trong mắt lão thái giám đầy sợ hãi, vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hạ hoàng nhướng mi nói: "Lão già kia, đại ấn, vương bào, nghỉ giá của Hoang Châu Vương đưa qua đi."
Lão thái giám sứng sốt: "Vâng, bệ hạt"
Tâm của hoàng đế thực sự sâu tựa như biển.
Hai mươi dặm bên ngoài Đế Đô, có một Ố Bảo được xây dựng bởi đám người khá có quyền lực vào thời nhà Tân trước đây tên là Ổ Đào Hoa. Được đất theo tên của rừng đào bên ngoài ổ bảo.
Vào tháng ba, hoa sớm nở ở ổ bảo, nơi đặc biệt đẹp trong thế giới băng tuyết
Vào buối trưa, mây đen u ám vẫn che khuất mặt trời. Do tuyết rơi dày đặc và đường bị đóng băng, đoàn xe Hoang Châu Vương mất nửa buổi chỉ mới chạy được hai mươi dặm đường.
Lúc này, đoàn xe của Hạ Thiên và Tư Mã Lan đã đuổi kịp đại đội và hợp binh một chỗ.
"Báo..."
Cao Phi từ trong Ổ Bảo chạy ra, dừng lại trước xe ngựa của Hạ Thiên, chắp tay hành lễ: “Vương gia, Ổ Bảo này bị bỏ. hoang đã lâu, bên trong không có người, chúng ta có nên bắc. nồi nấu ăn ở đây, nghỉ ngơi một lúc rồi khởi hành không?"
Hạ Thiên lắc đầu: "Không phải là nghỉ ngơi, mà là ở lại đây qua đêm, sáng mai lại lên đường!"
Lời vừa dứt, Lô Thụ, Cao Phi, Tư Mã Lan, Tư Mã Qua đều sững sờ!
Tư Mã Qua khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn tiếu thư nhà mình, có chút khinh thường nói: "Chúng ta vừa mới rời khỏi Đế Đô, chẳng lẽ Vương gia đã mệt mỏi rồi sao?"
Từ Mã Lan trừng mắt nhìn nàng ta: "Tiểu Qua, không được vô lễ với Vương gia! Nếu Vương gia đã lựa chọn qua đêm ở đây thì tự lý do của Vương gia!"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua hiện lên vẻ bất mãn, nhẹ giọng lấm bẩm: "Đúng là quen cưng chiều.
Tư Mã Lan duỗi bàn tay ngọc ra nhéo nhéo vòng eo thon gọn của Tư Mã Qua, khiến bộ ngực cao lớn của nàng ta khế run lên.
Tư Mã Lan tỏ vẻ xấu hổ: "Vương gia thứ tội, đều do thường ngày Lan Nhi quá cưng chìu nàng ta nên mới khiến nàng ta vô lễ với Vương gia như vậy. Nếu Vương gia tức giận, xin trách phạt Lan Nhi."
Nói xong, Tư Mã Lan ngoan ngoãn chờ đợi phản ứng của Hạ Thiên
“Ha ha...' Hạ Thiên không tức giận mà cười nói: “Tư Mã Qua không sợ vất vả, hộ tống chúng ta đến Đại Hoang Châu, làm sao bản vương có thể trách nàng ấy được?”
Vẻ khiêu khích trong mắt Tư Mã Qua biến mất: “Vương gia rộng lượng, là Tư Mã Qua lỡ lời!”
Hạ Thiên lại giải thích: "Phần lớn chiến sĩ trong Thân Vệ. Doanh của ta đều chưa khỏi thương cũ, nếu điên cuồng lên đường trong khi thân thể đang thương bệnh thì thân thể sẽ không chịu nổi! Cho nên, mấy ngày tới chúng ta sẽ đi nửa ngày, nghỉ ngơi nửa ngày một đêm! Khi vết thương của các chiến sĩ tốt hơn, chúng ta sẽ tăng tốc hành trình!"
Tư Mã Lan khẽ gật đầu: "Thì ra là thế!” Đám thân vệ nghe vậy, mắt không khỏi lại ươn ướt!
Hoá ra Vương gia đang đau lòng cho sức khoẻ của bọn họi
Các chiến sĩ đều vỗ ngực nói: "Vương gia, chúng ta có thể!"
*Vương gia, trước đây chúng ta hành quân vội vã, thức mấy ngày đêm cũng không có vấn đề gì!"
"Vương gia, Đại Hoang Châu quân tình nguy cấp, thân thể chúng ta chịu được, tiếp tục lên đường đi!"
Hạ Thiên mỉm cười vẫy tay, hiện trường trở nên im lặng: *Ta là Vương gia của các ngươi, cũng là một đại phụ, là y sư: Hiện tại, thứ các ngươi cần nhất chính là ăn một bữa ngon, tâm nước nóng, thay quần áo mới, ngủ một giấc thật ngon, lấy trạng thái tinh thần tốt hơn đi Đại Hoang Châu giết địch! Không cần nói thêm gì nữa, tối nay mọi người sẽ ở lại Ổ Bảo và qua đêm ở đây! Tiếu Bạch, bố trí đoàn xe cho tốt!”
“Vâng”
Tiểu Bạch nhận lệnh tiến vào, bên trong đã có chiến sĩ theo Cao Phi điều tra tiếp đón, dẫn xe ngựa về chuồng ngựa.
"Lô Thụ, Cao Phi, bố trí phòng thủ theo bản vết"
Hạ Thiên lấy ra một tờ giấy trắng có sơ đồ và lời giải thích trên đó!
Lô Thụ và Cao Phi cung kính nhận lấy, hai đôi mắt hố quét qua tờ giấy, sáng đến đáng sợ, bọn họ quay người bắt đầu bố trí phòng thủ Ổ Bảo theo sơ đồ.
Đôi mắt to sáng của Tư Mã Lan tràn đây tò mò: "Tiểu Qua, ngươi nhìn rõ trên giấy viết gì không?”
Tư Mã Qua lắc đầu: "Hai tên kia đề phòng ta đó! Không thấy rối"
Hai nàng dường như coi Hạ Thiên không tồn tại, ý tứ một hỏi một đáp rất rõ ràng... Hoang Thân Vương điện hạ chịu giải thích ư2
"Ha ha ha...”
Hạ Thiên cũng giả vờ như không nghe thấy, cười phóng khoáng, xoay người tiến vào Ổ Bảo.
Từ giờ trở đi, hẳn sẽ nằm bắt từng phút từng giây đế chữa lành vết thương cho các chiến sĩ thân vệ, dùng thức ăn để nhanh chóng khôi phục nguyên khí cho các chiến sĩ, nắm bắt từng giây phút để nâng cao hiệu quả chiến đấu của các chiến sĩ
Tư Mã Lan cần chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt phức tạp nhìn chảm chảm bóng lưng Hạ Thiên: "Tiểu Qua, chúng ta đi vào xem hân rốt cuộc có sắp xếp gì. Xem sự sắp xếp của Vương gia... có thế sống sót qua đại kiếp nạn tối nay không, có thế cho chúng ta nhìn thấy mặt trời ngày mai không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook