[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
-
Chương 65: Bí mật (trung)
Rốt cuộc ai mới là boss cuối?
Oregon thấp giọng nói: “Tôi thấy không nên để hắn nói tiếp nữa. Tuy giờ cảm giác hắn nói lảm nhảm nhưng nhỡ đâu chốc nữa lại bị thuyết phục.” Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tương tự. Ban đầu nghe Enoch ăn nói lung tung nên họ đề cao cảnh giác, nhưng sau đó nghe gã giải thích lại thấy rất có lý. Nhìn Enoch ảo não, trong lòng y thầm thấy mình may mắn vì khống chế được gã.
Ansbach nhìn chòng chọc vào Enoch, “Tại sao?”
Hả?
Oregon ngẩn ra. Anh không cảm thấy Enoch đang ăn nói bừa bãi sao?
Trong lòng Enoch tự thấy đắc ý, thăm dò bí mật quả nhiên là miếng mồi đa số sinh vật đều mắc câu. “Nói chính xác là thù hận mười ba gia tộc đến tận xương tủy. Ta giải thích nguyên nhân xong các ngươi cũng sẽ hiểu ngay vì sao. Huyết tộc đời thứ hai được lựa chọn như thế nào? Bọn ta không phải là lũ qua đường ất ơ nhắm mắt bốc bừa. Ta là con của ngài, Irad là người hầu trung thành nhất của ngài, và Zillah chính là người yêu dấu nhất của Cain. Trưởng lão mười ba gia tộc bắt tay nhau giết hại bọn ta, cha rơi vào giấc ngủ say cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ thôi.”
Thấy Oregon và Ansbach bị thu hút bởi câu chuyện của mình, Enoch thấy mình hệt như đang đứng trên đài cao diễn thuyết trước hàng ngàn khán giả, gã hào hứng xổ cả tràng dài: “Trong mười ba gia tộc, chỉ có Dustin Malkavian miễn cưỡng xem như không dính máu của đời thứ hai. Chuyện giới huyết tộc bế quan tỏa cảng vốn nằm trong âm mưu thanh lọc huyết tộc. Người đề xướng là Cain, người hỗ trợ là Dustin Malkavian, mục tiêu là toàn bộ huyết tộc! Vậy nên ngài mới tiến hành sơ ủng cho Tiểu Minh Vương. Sau khi mất đi con cái và người yêu, Tiểu Minh Vương mới là người ngài lựa chọn trong ngàn vạn kẻ để nối dõi cho dòng máu của huyết tộc!”
Nội tâm Oregon bị đả kích nặng nề.
Rõ ràng biết khả năng rất cao là đối phương đang nói dối nhưng sau từng câu từng chữ gã phân tích, y không tự chủ được mà để mình bị ảnh hưởng và suy nghĩ theo hướng đó.
Enoch là con trai của Cain, Irad là người hầu của Cain, Zillah lại là người yêu của Cain… Nếu giả thiết này thành lập, Cain hận mười ba trưởng lão là điều đương nhiên. Cứ vậy mà suy là có thể giải thích vì sao Dustin lại hãm hại y và Ansbach. Là ý của Cain thật sao?
Còn cả Tiểu Minh Vương được sơ ủng cả vạn năm sau… Thời điểm đúng là trùng hợp.
Oregon nhìn Ansbach. Lúc không nổi điên, đầu óc anh luôn rất hữu dụng.
Nhưng Ansbach chỉ nheo mắt suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện Oregon đang nhìn mình. Anh chỉ nhìn đăm đăm vào cọc gỗ trước ngực Enoch, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Thân là kẻ không-phải-huyết-tộc duy nhất ở hiện trường, Yvonne vẫn giữ được bình tĩnh và sự khách quan lúc cần thiết: “Ngươi sớm đã bị nhốt ở đảo Deception, làm thế nào biết được nhiều chuyện như vậy?”
Oregon bị câu hỏi của ả thức tỉnh, đang lắng tai chuẩn bị nghe thêm lời nói dối hoàn hảo thì đột nhiên Enoch ngậm chặt miệng không đáp, trên gương mặt trắng bệch hiện lên màu ửng đỏ khả nghi, ánh mắt lạnh lùng trông khá là… lạ?!
Thế này là… biên hết nổi rồi?
Oregon ngạc nhiên nhìn vẻ mặt “lúng túng” của Enoch.
Ánh mắt nghi ngờ và thăm dò của Ansbach cứ như làn roi quất lên gương mặt ửng đỏ của Enoch khiến nó dần tái đi. Ansbach vươn tay ra chụp lấy phần nhô ra của cọc gỗ trước mặt Enoch rồi kéo mạnh một cái. Cọc gỗ từ sau trượt ra phía trước, máu đỏ ồ ạt túa ra nhuộm ướt cả nửa người trên của Enoch. Gã miễn cưỡng đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững đã bị Ansbach đá ngã nhào ra đất. Vết thương bị một chiếc giày đen giẫm lên và di di mấy cái.
Ansbach cúi đầu nhìn tên Enoch gian xảo dưới đất.
Enoch phun ra mấy ngụm máu, miệng mồm đỏ au nhưng vẫn cố chấp cười lớn: “Không kéo dài thời gian… để nước thánh thấm vào vết thương của ta nữa à?”
Năm ngón tay của Ansbach co lại, thánh giá bay lên rơi vào tay anh rồi bắn lên không trung xoay một vòng, cuối cùng từ từ cắm xuống vết thương của Enoch. Gỗ cứa vào thịt tạo ra âm thanh rợn người. Enoch hơi nhổm lên, phát ra tiếng rên rỉ đứt đoạn, Ansbach để cọc gỗ một lần nữa xuyên qua người gã.
Enoch bị ghim trên mặt đất, chân tay vì đau mà giãy dụa vài cái, gương mặt méo mó lộ ra nụ cười xấu xí, “Huyết tộc sắp xong đời rồi, giáo hội, thiên đường… sẽ không tha cho các ngươi. Nhân giới không phải nơi các ngươi có thể… dừng chân.”
Những vầng mây trên cao từ từ tan đi, để lộ bầu trời thẫm màu xám bạc.
Cả hòn đảo chìm trong màn sáng mờ ảo như sắp đón chào bình minh.
Ansbach lại rút thánh giá ra rồi dùng hai tay giơ lên cao, đang định cắm xuống thì nghe tiếng la hoảng của Oregon. Cổ tay anh xoay một cái, thánh giá lập tức bay ngược ra cắm xuống sau lưng anh. Phía sau phát ra tiếng gầm giận dữ, một thứ động vật đầu và đuôi cá, mình người đang hé cái miệng xám xịt để lộ hàm răng vừa nhỏ vừa bén.
Oregon cùng Yvonne bị lũ người cá bao vây, nhìn sơ có khoảng mấy mươi con, nhưng xa xa ngoài biển vẫn còn dập diều đám người cá không sao đếm xuể.
Enoch nằm dưới đất đột nhiên bật dậy, đẩy Ansbach ra, giữ chặt vết thương và cười đắc ý nói: “Cảm ơn các ngươi chịu nghe ta lảm nhảm lâu vậy. Nhờ thế chúng mới có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ và trở về bên ta.”
Oregon hất hai tên người cá bay đi rồi đưa tay lên ngửi. Tay y dính đầy mùi cá tanh tưởi khiến người ta kinh tởm, “Ngươi phái chúng ra chợ làm người mẫu à?”
Enoch đáp: “Gần đây không có chợ cá, chỉ có một chiếc du thuyền mà thôi.”
Oregon nhướng mày, khom người xuống dạt sóng ra ném lũ người cá lên bờ, Enoch xông tới nhưng chưa kịp chạm vào tóc của Oregon đã bị Ansbach ôm ngang eo ném mạnh xuống biển. Oregon đuổi theo vài bước nhưng bị lũ người cá cản lại, y vừa đá bay chúng vừa nói: “Nước vừa lạnh lại mặn, rất tốt cho vết thương.”
Số lượng người cá không ngừng tăng lên, tâm trạng của Yvonne càng tệ đi, “Chừng nào mới kết thúc đây?”
Oregon hỏi: “Cô còn chiêu nào khác nữa không?”
Yvonne cười lạnh đáp: “Ngươi hy vọng ta biến được ra cả sức mạnh của Thần à?”
Oregon túm đuôi một người cá, lấy nó làm vũ khí và hung hăng nói: “Căng tai chờ nghe đây!”
“Hết rồi.” Yvonne hóa thành khói đen quấn quanh mấy người cá, lũ người cá như bị xách lên khỏi mặt nước, giãy đành đạch vài cái rồi ngã xuống. Ả biến lại thành người, phun phì phèo mấy lần mới quay đầu nhìn về hướng suối nước nóng và nói trong sợ hãi: “May mà không còn cảm nhận được sức mạnh của ngài Lucifer nữa.”
Cũng giống như trời sinh Ansbach và Oregon luôn bị dòng máu của Enoch kiềm chế, với Yvonne, Lucifer là kẻ đáng sợ nhất trên đời, dù chỉ là một luồng năng lượng không có ý thức hắn để lại.
Oregon nói: “Cô gọi điện thoại hỏi xem luồng năng lượng của Michael còn ở đó không? Còn thì kêu sang giúp cái.”
Yvonne lại hóa thành khói đen quấn lấy năm tên người cá, sau đó bay qua sau lưng Oregon nói: “Bên đó bảo số quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Oregon: “…”
Song quyền khó địch bốn tay. Người cá càng lúc xuất hiện càng nhiều, mải miết đánh giết hồi lâu, cả Yvonne lẫn Oregon đều bắt đầu mất kiên nhẫn và sốt ruột. Dù có là ngư dân cũng đâu thể nào từ sáng đến tối giăng chài đánh cá đúng không. Ở phía đằng xa, một tên người cá to bất thường đang cõng ai đó trên lưng vèo vèo lao tới. Kẻ đang ngồi trên lưng nó là Enoch, hai chân kẹp chặt eo người cá, trong tay cầm cây dao găm nhuốm máu.
Đồng tử của Oregon nheo lại, người hơi rướn tới trước. Chỉ trong chớp mắt, y đã xuất hiện bên dưới người cá, những chiếc móng tay sắc lẻm cào mạnh vào bụng của nó!
Người cá khổng lồ vung tay xua Oregon đi, Oregon lăn vòng vòng dưới mặt nước và va phải lồng ngực ai đó. Ansbach ôm Oregon, vờ lắc đầu đau khổ nói: “Mới một phút mà đã nhớ muốn chết.”
Oregon hỏi: “Anh bị thương à?”
Ansbach đáp: “Chẳng có gì to tác.”
Cơ thể của huyết tộc có khả năng hồi phục tức thời, nếu không phải do thánh giá có tẩm nước thánh, Enoch đã không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Oregon và Ansbach rời khỏi trung tâm chiến trường, áp lực chỉ đè nặng lên mỗi mình Yvonne. Ả gần như không dám biến lại thành người, chỉ còn là một luồng khói đen len lỏi giữa đám người cá lúc nhúc. Yvonne liếc thấy cặp đôi kia đang tình tứ thì tức muốn ói máu – Trong suy nghĩ của ả, hễ hai tên đó mà sáp lại với nhau thì chẳng bao giờ nghiêm túc cho nổi. “Mau tới giúp coi!”
“Tuuuuuu…”
Enoch trên lưng người cá bỗng dùng cổ họng phát ra tiếng hú như còi hiệu.
Người cá khổng lổ ngưỡng cổ và rít lên chói tai đáp lại. Ngay lập tức, hàng loạt người cá cùng nhau ngẩng đầu và hú thật dài.
Rít lên kiểu này chính là tạp âm có sức sát thương với màng nhĩ nhất!
Oregon đầu đau như búa bổ, gần như ngất ngay tại chỗ. Những việc xảy ra sau đó y chẳng hề biết gì, vì chính bản thân y đã rơi vào bóng tối vô tận. Mãi đến khi thấy cổ đau nhói, cảm giác tê dại dần truyền lên não, y mới tỉnh dậy. Tình huống trước mắt khiến y giận sôi, lập tức tỉnh táo lại ngay. Lũ người cá gào rít ban nãy đã chết một mớ, số còn lại bao vây lấy họ, Ansbach đang chắn giữa y và Enoch, tay Enoch lại đang xuyên thẳng qua ngực của anh. Mùi máu của người yêu lan tỏa trong không khí khiến y giằng ra khỏi tất cả những trói buộc do cấp bậc mang lại, hoàn toàn đánh mất lý trí. Y biến thành báo đen, dùng lưng đón lấy Ansbach vừa ngã xuống rồi phóng thẳng đến cắn phập vào cổ họng Enoch.
Trong mắt Enoch lóe lên sự độc ác nham hiểm, bàn tay nhuốm đầy máu của Ansbach chầm chậm vươn tới ngay tim Oregon.
Oregon cảm giác rõ rệt tim mình thắt lại. Người cá khổng lồ từ phía sau lao tới, Ansbach đang hôn mê khẽ rên lên một tiếng, Oregon lập tức phát điên, trái tim vừa rồi còn bị sợ hãi và căng thẳng trói buộc như được bơm thuốc kích thích. Báo đen xé toạt một mảng thịt trên vai Enoch rồi quay ngoắt lại xé xác người cá khổng lồ, Enoch đành nhảy xuống nước, còn y một lần nữa cõng lấy Ansbach trên lưng.
Vết thương nơi cổ của Enoch đã sắp lành hẳn, gã dùng hai tay túm lấy chân báo đen, đang định xé nó ra làm hai thì cổ chợt vang lên một tiếng rắc. Cổ gã đã bị người khác vặn gãy trước khi kịp có bất cứ hành động gì.
Ansbach cười gằn. Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy có kẻ muốn xé xác người mình yêu, cảnh tượng đúng là rất mang tính kích thích với đại sứ hình tượng của dòng họ Malkavian. Tay anh ngay tức khắc đưa lên bóp cổ Enoch, máu điên trong người sôi lên sùng sục.
Trời sinh đời thứ tư phải bị đời thứ hai khống chế?
Hừ!
Enoch là con trai của Cain?
Hừ hừ!
Dám gây tổn thương cho Oregon đều phải chết!
Nhìn thấy Enoch đang dùng tay vặn cổ mình lại, Ansbach liền thẳng tay bẻ thêm lần nữa.
Trông anh chơi đùa thỏa thích như vậy, Oregon đành quay lại sắm vai tôm tép xử lý lâu la. Người cá tầng tầng lớp lớp ùa lên, dùng miệng cắn, lấy đuôi quật, vung nắm đấm… loạn cào cào. Tuy chúng có hình người nhưng lại không có suy nghĩ nên không biết sợ là gì. Chúng khiến Oregon thấy nhớ hải quái. Cùng là động vật nhuyễn thế, hải quái có đầu óc hơn biết bao nhiêu.
Yvonne thấm mệt nên lướt về bên cạnh y, trở lại thành người và thở hổn hển.
Oregon hỏi: “Chúng rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Sao ta biết?”
“Tổ tiên của cô chăng?”
Khóe miệng Yvonne giật giật, trả lời qua loa cho có: “Chắc là nàng tiên cá trong truyền thuyết.”
Oregon nói: “Chúng còn chả đẹp bằng cô.”
Bị so với lũ quái vật xấu xí kia, thắng cũng chẳng vinh quang gì. Yvonne chẳng biết phải trả lời thế nào.
Oregon lại tiếp: “Ít nhất cô còn có vài sợi tóc.”
“…”
Yvonne gầm lên lao vào lũ người cá. Oregon tạm thời là đồng minh, không thể ra tay được, vậy chỉ còn lũ người cá để trút giận thôi.
Một lúc sau, tốc độ hồi phục của cơ thể Enoch giảm hẳn, Oregon cùng Ansbach cảm giác được sự đàn áp gã gây ra vơi đi đáng kể. Không chỉ như vậy, Oregon còn phát hiện một chuyện khác, “Hình như người cá ít hơn hẳn?”
Không phải ít đi, mà là không sinh sôi nảy nở nữa.
Đánh đến mù mịt long trời lở đất bấy lâu, giờ đây Oregon và Yvonne mới cảm nhận được chút ánh sáng của thắng lợi.
Nhưng ánh sáng thắng lợi của họ lại là đòn trí mạng của Enoch.
Gã đẩy Ansbach đang có ý định một lần nữa bẻ cổ mình ra, lui dần về bờ và nói: “Giới huyết tộc sắp xong đời rồi! Chúng ta là những huyết tộc duy nhất còn sót lại ở nhân giới! Kẻ thù chung của chúng ta phải là giáo hội, là thiên đường! Chúng ta không thể xảy ra nội chiến!” Thấy Ansbach vẫn tính ra tay, gã gầm lên đầy giận dữ: “Ta chết rồi có lợi gì cho các ngươi?”
Ansbach nhìn Oregon.
Oregon trả lời: “Trong lòng thấy sướng.”
Enoch nghẹn họng, trong mắt toát ra sự điên cuồng cùng cực, lắc đầu lia lịa nói: “Ta sẽ không để các ngươi toại nguyện!” Gã dùng dao găm trong tay cắt một đường trên tay, chân cùng với bụng, sau đó ngã ra đất lẩm bẩm niệm chú.
Yvonne nhướng mày nói: “Trông như hắn đang hiến tế.”
Oregon nói: “Huyết tộc không có mấy loại hoạt động này.”
Quần náo của Enoch trong lúc chiến đấu đã rách bươm, để lộ bộ ngực hiện rõ mồn một vết thương do thánh giá gây ra. Nước thánh rõ ràng vẫn chưa hết hạn sử dụng, máu từ vết thương vẫn đang chảy ồ ạt, cộng thêm những vết thương khác khiến gã mất máu khá nhanh. Gã nhìn Ansbach và khẽ mấp máy môi.
Hai người cách nhau không xa nhưng Ansbach lại không nghe rõ gã đang lẩm bẩm cái gì, chỉ đành đoán khẩu hình của gã. Hình như là: “Ta là Irad, huyết tộc đời thứ hai vĩ đại.”
Thân thể đám người cá bỗng nhiên rung lên bần bật, đôi mắt đen như hạt đậu chợt lóe lên ánh đỏ tàn ác. Tiếp theo đó, Oregon và Ansbach đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Trên mình lũ người cá không ngờ lại tản ra mùi của huyết tộc đời thứ hai!
Oregon thấp giọng nói: “Tôi thấy không nên để hắn nói tiếp nữa. Tuy giờ cảm giác hắn nói lảm nhảm nhưng nhỡ đâu chốc nữa lại bị thuyết phục.” Trước đây cũng từng xảy ra trường hợp tương tự. Ban đầu nghe Enoch ăn nói lung tung nên họ đề cao cảnh giác, nhưng sau đó nghe gã giải thích lại thấy rất có lý. Nhìn Enoch ảo não, trong lòng y thầm thấy mình may mắn vì khống chế được gã.
Ansbach nhìn chòng chọc vào Enoch, “Tại sao?”
Hả?
Oregon ngẩn ra. Anh không cảm thấy Enoch đang ăn nói bừa bãi sao?
Trong lòng Enoch tự thấy đắc ý, thăm dò bí mật quả nhiên là miếng mồi đa số sinh vật đều mắc câu. “Nói chính xác là thù hận mười ba gia tộc đến tận xương tủy. Ta giải thích nguyên nhân xong các ngươi cũng sẽ hiểu ngay vì sao. Huyết tộc đời thứ hai được lựa chọn như thế nào? Bọn ta không phải là lũ qua đường ất ơ nhắm mắt bốc bừa. Ta là con của ngài, Irad là người hầu trung thành nhất của ngài, và Zillah chính là người yêu dấu nhất của Cain. Trưởng lão mười ba gia tộc bắt tay nhau giết hại bọn ta, cha rơi vào giấc ngủ say cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ thôi.”
Thấy Oregon và Ansbach bị thu hút bởi câu chuyện của mình, Enoch thấy mình hệt như đang đứng trên đài cao diễn thuyết trước hàng ngàn khán giả, gã hào hứng xổ cả tràng dài: “Trong mười ba gia tộc, chỉ có Dustin Malkavian miễn cưỡng xem như không dính máu của đời thứ hai. Chuyện giới huyết tộc bế quan tỏa cảng vốn nằm trong âm mưu thanh lọc huyết tộc. Người đề xướng là Cain, người hỗ trợ là Dustin Malkavian, mục tiêu là toàn bộ huyết tộc! Vậy nên ngài mới tiến hành sơ ủng cho Tiểu Minh Vương. Sau khi mất đi con cái và người yêu, Tiểu Minh Vương mới là người ngài lựa chọn trong ngàn vạn kẻ để nối dõi cho dòng máu của huyết tộc!”
Nội tâm Oregon bị đả kích nặng nề.
Rõ ràng biết khả năng rất cao là đối phương đang nói dối nhưng sau từng câu từng chữ gã phân tích, y không tự chủ được mà để mình bị ảnh hưởng và suy nghĩ theo hướng đó.
Enoch là con trai của Cain, Irad là người hầu của Cain, Zillah lại là người yêu của Cain… Nếu giả thiết này thành lập, Cain hận mười ba trưởng lão là điều đương nhiên. Cứ vậy mà suy là có thể giải thích vì sao Dustin lại hãm hại y và Ansbach. Là ý của Cain thật sao?
Còn cả Tiểu Minh Vương được sơ ủng cả vạn năm sau… Thời điểm đúng là trùng hợp.
Oregon nhìn Ansbach. Lúc không nổi điên, đầu óc anh luôn rất hữu dụng.
Nhưng Ansbach chỉ nheo mắt suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện Oregon đang nhìn mình. Anh chỉ nhìn đăm đăm vào cọc gỗ trước ngực Enoch, không biết trong đầu đang suy nghĩ chuyện gì.
Thân là kẻ không-phải-huyết-tộc duy nhất ở hiện trường, Yvonne vẫn giữ được bình tĩnh và sự khách quan lúc cần thiết: “Ngươi sớm đã bị nhốt ở đảo Deception, làm thế nào biết được nhiều chuyện như vậy?”
Oregon bị câu hỏi của ả thức tỉnh, đang lắng tai chuẩn bị nghe thêm lời nói dối hoàn hảo thì đột nhiên Enoch ngậm chặt miệng không đáp, trên gương mặt trắng bệch hiện lên màu ửng đỏ khả nghi, ánh mắt lạnh lùng trông khá là… lạ?!
Thế này là… biên hết nổi rồi?
Oregon ngạc nhiên nhìn vẻ mặt “lúng túng” của Enoch.
Ánh mắt nghi ngờ và thăm dò của Ansbach cứ như làn roi quất lên gương mặt ửng đỏ của Enoch khiến nó dần tái đi. Ansbach vươn tay ra chụp lấy phần nhô ra của cọc gỗ trước mặt Enoch rồi kéo mạnh một cái. Cọc gỗ từ sau trượt ra phía trước, máu đỏ ồ ạt túa ra nhuộm ướt cả nửa người trên của Enoch. Gã miễn cưỡng đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững đã bị Ansbach đá ngã nhào ra đất. Vết thương bị một chiếc giày đen giẫm lên và di di mấy cái.
Ansbach cúi đầu nhìn tên Enoch gian xảo dưới đất.
Enoch phun ra mấy ngụm máu, miệng mồm đỏ au nhưng vẫn cố chấp cười lớn: “Không kéo dài thời gian… để nước thánh thấm vào vết thương của ta nữa à?”
Năm ngón tay của Ansbach co lại, thánh giá bay lên rơi vào tay anh rồi bắn lên không trung xoay một vòng, cuối cùng từ từ cắm xuống vết thương của Enoch. Gỗ cứa vào thịt tạo ra âm thanh rợn người. Enoch hơi nhổm lên, phát ra tiếng rên rỉ đứt đoạn, Ansbach để cọc gỗ một lần nữa xuyên qua người gã.
Enoch bị ghim trên mặt đất, chân tay vì đau mà giãy dụa vài cái, gương mặt méo mó lộ ra nụ cười xấu xí, “Huyết tộc sắp xong đời rồi, giáo hội, thiên đường… sẽ không tha cho các ngươi. Nhân giới không phải nơi các ngươi có thể… dừng chân.”
Những vầng mây trên cao từ từ tan đi, để lộ bầu trời thẫm màu xám bạc.
Cả hòn đảo chìm trong màn sáng mờ ảo như sắp đón chào bình minh.
Ansbach lại rút thánh giá ra rồi dùng hai tay giơ lên cao, đang định cắm xuống thì nghe tiếng la hoảng của Oregon. Cổ tay anh xoay một cái, thánh giá lập tức bay ngược ra cắm xuống sau lưng anh. Phía sau phát ra tiếng gầm giận dữ, một thứ động vật đầu và đuôi cá, mình người đang hé cái miệng xám xịt để lộ hàm răng vừa nhỏ vừa bén.
Oregon cùng Yvonne bị lũ người cá bao vây, nhìn sơ có khoảng mấy mươi con, nhưng xa xa ngoài biển vẫn còn dập diều đám người cá không sao đếm xuể.
Enoch nằm dưới đất đột nhiên bật dậy, đẩy Ansbach ra, giữ chặt vết thương và cười đắc ý nói: “Cảm ơn các ngươi chịu nghe ta lảm nhảm lâu vậy. Nhờ thế chúng mới có đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ và trở về bên ta.”
Oregon hất hai tên người cá bay đi rồi đưa tay lên ngửi. Tay y dính đầy mùi cá tanh tưởi khiến người ta kinh tởm, “Ngươi phái chúng ra chợ làm người mẫu à?”
Enoch đáp: “Gần đây không có chợ cá, chỉ có một chiếc du thuyền mà thôi.”
Oregon nhướng mày, khom người xuống dạt sóng ra ném lũ người cá lên bờ, Enoch xông tới nhưng chưa kịp chạm vào tóc của Oregon đã bị Ansbach ôm ngang eo ném mạnh xuống biển. Oregon đuổi theo vài bước nhưng bị lũ người cá cản lại, y vừa đá bay chúng vừa nói: “Nước vừa lạnh lại mặn, rất tốt cho vết thương.”
Số lượng người cá không ngừng tăng lên, tâm trạng của Yvonne càng tệ đi, “Chừng nào mới kết thúc đây?”
Oregon hỏi: “Cô còn chiêu nào khác nữa không?”
Yvonne cười lạnh đáp: “Ngươi hy vọng ta biến được ra cả sức mạnh của Thần à?”
Oregon túm đuôi một người cá, lấy nó làm vũ khí và hung hăng nói: “Căng tai chờ nghe đây!”
“Hết rồi.” Yvonne hóa thành khói đen quấn quanh mấy người cá, lũ người cá như bị xách lên khỏi mặt nước, giãy đành đạch vài cái rồi ngã xuống. Ả biến lại thành người, phun phì phèo mấy lần mới quay đầu nhìn về hướng suối nước nóng và nói trong sợ hãi: “May mà không còn cảm nhận được sức mạnh của ngài Lucifer nữa.”
Cũng giống như trời sinh Ansbach và Oregon luôn bị dòng máu của Enoch kiềm chế, với Yvonne, Lucifer là kẻ đáng sợ nhất trên đời, dù chỉ là một luồng năng lượng không có ý thức hắn để lại.
Oregon nói: “Cô gọi điện thoại hỏi xem luồng năng lượng của Michael còn ở đó không? Còn thì kêu sang giúp cái.”
Yvonne lại hóa thành khói đen quấn lấy năm tên người cá, sau đó bay qua sau lưng Oregon nói: “Bên đó bảo số quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Oregon: “…”
Song quyền khó địch bốn tay. Người cá càng lúc xuất hiện càng nhiều, mải miết đánh giết hồi lâu, cả Yvonne lẫn Oregon đều bắt đầu mất kiên nhẫn và sốt ruột. Dù có là ngư dân cũng đâu thể nào từ sáng đến tối giăng chài đánh cá đúng không. Ở phía đằng xa, một tên người cá to bất thường đang cõng ai đó trên lưng vèo vèo lao tới. Kẻ đang ngồi trên lưng nó là Enoch, hai chân kẹp chặt eo người cá, trong tay cầm cây dao găm nhuốm máu.
Đồng tử của Oregon nheo lại, người hơi rướn tới trước. Chỉ trong chớp mắt, y đã xuất hiện bên dưới người cá, những chiếc móng tay sắc lẻm cào mạnh vào bụng của nó!
Người cá khổng lồ vung tay xua Oregon đi, Oregon lăn vòng vòng dưới mặt nước và va phải lồng ngực ai đó. Ansbach ôm Oregon, vờ lắc đầu đau khổ nói: “Mới một phút mà đã nhớ muốn chết.”
Oregon hỏi: “Anh bị thương à?”
Ansbach đáp: “Chẳng có gì to tác.”
Cơ thể của huyết tộc có khả năng hồi phục tức thời, nếu không phải do thánh giá có tẩm nước thánh, Enoch đã không bị thương nghiêm trọng như vậy.
Oregon và Ansbach rời khỏi trung tâm chiến trường, áp lực chỉ đè nặng lên mỗi mình Yvonne. Ả gần như không dám biến lại thành người, chỉ còn là một luồng khói đen len lỏi giữa đám người cá lúc nhúc. Yvonne liếc thấy cặp đôi kia đang tình tứ thì tức muốn ói máu – Trong suy nghĩ của ả, hễ hai tên đó mà sáp lại với nhau thì chẳng bao giờ nghiêm túc cho nổi. “Mau tới giúp coi!”
“Tuuuuuu…”
Enoch trên lưng người cá bỗng dùng cổ họng phát ra tiếng hú như còi hiệu.
Người cá khổng lổ ngưỡng cổ và rít lên chói tai đáp lại. Ngay lập tức, hàng loạt người cá cùng nhau ngẩng đầu và hú thật dài.
Rít lên kiểu này chính là tạp âm có sức sát thương với màng nhĩ nhất!
Oregon đầu đau như búa bổ, gần như ngất ngay tại chỗ. Những việc xảy ra sau đó y chẳng hề biết gì, vì chính bản thân y đã rơi vào bóng tối vô tận. Mãi đến khi thấy cổ đau nhói, cảm giác tê dại dần truyền lên não, y mới tỉnh dậy. Tình huống trước mắt khiến y giận sôi, lập tức tỉnh táo lại ngay. Lũ người cá gào rít ban nãy đã chết một mớ, số còn lại bao vây lấy họ, Ansbach đang chắn giữa y và Enoch, tay Enoch lại đang xuyên thẳng qua ngực của anh. Mùi máu của người yêu lan tỏa trong không khí khiến y giằng ra khỏi tất cả những trói buộc do cấp bậc mang lại, hoàn toàn đánh mất lý trí. Y biến thành báo đen, dùng lưng đón lấy Ansbach vừa ngã xuống rồi phóng thẳng đến cắn phập vào cổ họng Enoch.
Trong mắt Enoch lóe lên sự độc ác nham hiểm, bàn tay nhuốm đầy máu của Ansbach chầm chậm vươn tới ngay tim Oregon.
Oregon cảm giác rõ rệt tim mình thắt lại. Người cá khổng lồ từ phía sau lao tới, Ansbach đang hôn mê khẽ rên lên một tiếng, Oregon lập tức phát điên, trái tim vừa rồi còn bị sợ hãi và căng thẳng trói buộc như được bơm thuốc kích thích. Báo đen xé toạt một mảng thịt trên vai Enoch rồi quay ngoắt lại xé xác người cá khổng lồ, Enoch đành nhảy xuống nước, còn y một lần nữa cõng lấy Ansbach trên lưng.
Vết thương nơi cổ của Enoch đã sắp lành hẳn, gã dùng hai tay túm lấy chân báo đen, đang định xé nó ra làm hai thì cổ chợt vang lên một tiếng rắc. Cổ gã đã bị người khác vặn gãy trước khi kịp có bất cứ hành động gì.
Ansbach cười gằn. Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy có kẻ muốn xé xác người mình yêu, cảnh tượng đúng là rất mang tính kích thích với đại sứ hình tượng của dòng họ Malkavian. Tay anh ngay tức khắc đưa lên bóp cổ Enoch, máu điên trong người sôi lên sùng sục.
Trời sinh đời thứ tư phải bị đời thứ hai khống chế?
Hừ!
Enoch là con trai của Cain?
Hừ hừ!
Dám gây tổn thương cho Oregon đều phải chết!
Nhìn thấy Enoch đang dùng tay vặn cổ mình lại, Ansbach liền thẳng tay bẻ thêm lần nữa.
Trông anh chơi đùa thỏa thích như vậy, Oregon đành quay lại sắm vai tôm tép xử lý lâu la. Người cá tầng tầng lớp lớp ùa lên, dùng miệng cắn, lấy đuôi quật, vung nắm đấm… loạn cào cào. Tuy chúng có hình người nhưng lại không có suy nghĩ nên không biết sợ là gì. Chúng khiến Oregon thấy nhớ hải quái. Cùng là động vật nhuyễn thế, hải quái có đầu óc hơn biết bao nhiêu.
Yvonne thấm mệt nên lướt về bên cạnh y, trở lại thành người và thở hổn hển.
Oregon hỏi: “Chúng rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Sao ta biết?”
“Tổ tiên của cô chăng?”
Khóe miệng Yvonne giật giật, trả lời qua loa cho có: “Chắc là nàng tiên cá trong truyền thuyết.”
Oregon nói: “Chúng còn chả đẹp bằng cô.”
Bị so với lũ quái vật xấu xí kia, thắng cũng chẳng vinh quang gì. Yvonne chẳng biết phải trả lời thế nào.
Oregon lại tiếp: “Ít nhất cô còn có vài sợi tóc.”
“…”
Yvonne gầm lên lao vào lũ người cá. Oregon tạm thời là đồng minh, không thể ra tay được, vậy chỉ còn lũ người cá để trút giận thôi.
Một lúc sau, tốc độ hồi phục của cơ thể Enoch giảm hẳn, Oregon cùng Ansbach cảm giác được sự đàn áp gã gây ra vơi đi đáng kể. Không chỉ như vậy, Oregon còn phát hiện một chuyện khác, “Hình như người cá ít hơn hẳn?”
Không phải ít đi, mà là không sinh sôi nảy nở nữa.
Đánh đến mù mịt long trời lở đất bấy lâu, giờ đây Oregon và Yvonne mới cảm nhận được chút ánh sáng của thắng lợi.
Nhưng ánh sáng thắng lợi của họ lại là đòn trí mạng của Enoch.
Gã đẩy Ansbach đang có ý định một lần nữa bẻ cổ mình ra, lui dần về bờ và nói: “Giới huyết tộc sắp xong đời rồi! Chúng ta là những huyết tộc duy nhất còn sót lại ở nhân giới! Kẻ thù chung của chúng ta phải là giáo hội, là thiên đường! Chúng ta không thể xảy ra nội chiến!” Thấy Ansbach vẫn tính ra tay, gã gầm lên đầy giận dữ: “Ta chết rồi có lợi gì cho các ngươi?”
Ansbach nhìn Oregon.
Oregon trả lời: “Trong lòng thấy sướng.”
Enoch nghẹn họng, trong mắt toát ra sự điên cuồng cùng cực, lắc đầu lia lịa nói: “Ta sẽ không để các ngươi toại nguyện!” Gã dùng dao găm trong tay cắt một đường trên tay, chân cùng với bụng, sau đó ngã ra đất lẩm bẩm niệm chú.
Yvonne nhướng mày nói: “Trông như hắn đang hiến tế.”
Oregon nói: “Huyết tộc không có mấy loại hoạt động này.”
Quần náo của Enoch trong lúc chiến đấu đã rách bươm, để lộ bộ ngực hiện rõ mồn một vết thương do thánh giá gây ra. Nước thánh rõ ràng vẫn chưa hết hạn sử dụng, máu từ vết thương vẫn đang chảy ồ ạt, cộng thêm những vết thương khác khiến gã mất máu khá nhanh. Gã nhìn Ansbach và khẽ mấp máy môi.
Hai người cách nhau không xa nhưng Ansbach lại không nghe rõ gã đang lẩm bẩm cái gì, chỉ đành đoán khẩu hình của gã. Hình như là: “Ta là Irad, huyết tộc đời thứ hai vĩ đại.”
Thân thể đám người cá bỗng nhiên rung lên bần bật, đôi mắt đen như hạt đậu chợt lóe lên ánh đỏ tàn ác. Tiếp theo đó, Oregon và Ansbach đều cảm thấy toàn thân khó chịu.
Trên mình lũ người cá không ngờ lại tản ra mùi của huyết tộc đời thứ hai!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook