[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
Chương 58: Thánh thư (thượng)

Thần thánh giáng trần đều tại ngươi cả.

Oregon nói: “…Nghe đồn trong truyện cổ tích phương đông, mấy con quái vật chỉ cần làm vài việc tốt, nuốt mấy thứ trái cây như đào hay thuốc này nọ là có thể biến thành thần thánh. Đừng nói con này cũng vậy nha.”

Ansbach đáp: “Tôi muốn vào bụng nó xem thử.”

Oregon nói: “Hay anh ra sau mông nó xem biết đâu đã thải ra rồi đấy.”

Ansbach nâng mặt Oregon lên hôn nhẹ một cái, “Tôi sẽ về nhanh thôi mà.”

Oregon nói: “Nó dơ lắm!”

“Tôi sẽ cố gắng không chạm vào nó.”

“Cũng cố gắng đừng chạm vào tôi nhé.”

Ansbach bỏ cuộc.

Nhưng lòng tò mò vẫn chiến thắng tất cả. Hai người hóa thành dơi bay vòng vòng trên vòm miệng đỏ hỏn như bồn máu, lâu lâu lại than phiền về hơi thở hôi thối của quái vật.

Hải quái đợi cả buổi vẫn chưa thấy hai người hàn động thì nổi giận vung năm, sáu cái xúc tu lên.

Ansbach cùng Oregon lượn qua lượn lại né tránh những chiếc xúc tu như đang đùa giỡn, Oregon lâu lâu còn chêm vào “Hay lắm!”, “Ối chà, tiếc nhỉ!”, “Cừ quá! Làm lại lần nữa nào!”…

Hải quái đột nhiên hụp xuống.

Oregon đang vui vẻ đùa giỡn, thấy thế thì ngẩn ra, biến lại thành người kéo Ansbach bảo: “Này là qua ải rồi hở? Ải tiếp theo có bắt phải vào trong không? Đừng nói còn phải đợi công ty game nâng cấp hệ thống nha?”

Ansbach chỉ xuống dưới bảo: “Em có thể thử từ chỗ này.”

Trên mặt nước xuất hiện một luồng nước xoáy, nước chung quanh từ từ rút xuống trung tâm vòng xoáy.

Mặt biển rít gào át cả tiếng nói của hai người.

Oregon ôm cổ Ansbach và liều mạng gào thét, bọt biển hắt lên mặt y trông như nước mắt đang chảy.

Ansbach ôm eo, cố gắng thể hiện vẻ mặt nghiêm túc để phối hợp.

Khi mặt biển dần dần tĩnh lặng, Ansbach cuối cùng cũng nghe rõ Oregon đang nói gì…

“Ngủ đi, ngủ đi con yêu của mẹ, đôi tay của mẹ sẽ…”

Ansbach đột ngột thả tay ra.

Oregon đang tựa hẳn vào người anh bị mất đà, lảo đảo một cái rồi vội bám vào cánh tay anh, đang định mở miệng thì chợt biến sắc, chỉ vào bóng đen thấp thoáng dưới làn nước, “Nó đang di chuyển về phía du thuyền.”

Hai người không chút do dự lao thẳng xuống nước, chia ra hai bên túm lấy xúc tu của hải quái. Xúc tu của nó rất to, một tay không giữ hết được nên chỉ còn cách ôm chặt lấy xúc tu. Oregon tỏ vẻ ghét bỏ cố nghĩ cách khác, cuối cùng bèn biến cho móng tay dài ra để cắm vào xúc tu rồi kéo cả con hải quái lên khỏi mặt nước.

Hải quái bị kéo lên làm nước trên người nó ào ạt đổ xuống.

Cùng lúc đó du thuyền vẫn chưa chạy được xa. Người trên thuyền nhìn ra sau thì thấy một thứ gì đó to đùng đột ngột xuất hiện trên không trung, ai nấy hoảng hốt sợ hãi, thuyền trưởng vội ra lệnh tăng tốc tối đa chạy về phía trước. Chỉ mỗi Yvonne chú ý thấy hai bên hải quái có hai bóng đen nhỏ xíu đáng sợ, vì vậy âm thầm nhỏ một giọt nước mắt đồng cảm với nó.

Khi hải quái rời khỏi mặt nước, cả Oregon lẫn Ansbach đều cảm nhận được trọng lượng khổng lồ của nó.

“Bây giờ phải thế nào?” Oregon hỏi.

Ansbach đáp: “Mở bụng nó ra.”

Oregon nhìn cái bụng tròn vo của nó và cân nhắc xem nên xuống tay từ chỗ nào thì đỡ tốn sức.

Cảm nhận được mối nguy hiểm tiềm tàng, hải quái điên cuồng vùng vẫy xúc tu giãy dụa. Oregon bất cẩn để xúc tu của nó trượt ra, còn bên Ansbach thì nó tự giãy đứt luôn cả xúc tu của mình.

Hải quái lặn sâu xuống biển khiến nước bắn tung tóe lên người cả hai.

Ansbach cầm xúc tu nói: “Làm bữa trưa.”

Oregon đáp: “Chắc dai nhách.”

Ansbach thả tay ra, xúc tu rơi thẳng xuống biển làm nước lại bắn tung tóe lên mặt Oregon.

Oregon: “…”

Ansbach im lặng đưa khăn tay cho y.

Oregon nhìn khăn tay rồi lại nhìn anh, sau đó nhảy bổ qua liều mạng chà mặt mình vào cổ Ansbach.

Ansbach túm chặt eo y, nhìn về phía con hải quái bây giờ đã chịu ngoan ngoãn hơn nhiều sau khi bị hai người dạy dỗ, trông anh có vẻ trầm tư. Nó vẫn ở cách đó không xa nhưng chỉ nằm yên như chết, nhìn thoáng qua cứ như một hòn đảo. Nhưng đến khi khoảng cách đôi bên càng lúc càng xa, nó lại bắt đầu huơ xúc tu bơi đi.

Oregon nói: “Nó tính chạy kìa.”

Ansbach nói: “Nhìn ra được.”

Oregon đáp: “Nhớ chú ý an toàn và vệ sinh.”

Ansbach nhướng mày.

Oregon nói: “Nhỡ mà dính vào nước bọt hôi thối của nó, trước khi tắm rửa mười lần tuyệt đối không được chạm vào tôi.”

Ansbach đặt một nụ hôn lên trán y rồi lặn xuống nước.

Oregon biến thành dơi bay vòng vòng, sau đó chẳng biết nghĩ gì lại biến thành chim ưng, kên kên, cá mập…

Hải quái đột nhiên nghiêng người và há miệng ra.

Oregon biến lại thành người đứng ngay mép miệng nó rồi nhìn vào bên trong.

Một luồng sức mạnh thần thánh đột nhiên bắn ra, Oregon giật bắn, vội lách qua tránh đi nhưng lại va vào xúc tu khiến y choáng váng ngã nhào xuống nước. Ngay lập tức có một bóng đen lao thẳng xuống nước túm lấy thắt lưng kéo y lên.

Oregon ho sù sụ phun nước biển ra.

Ansbach vỗ lưng y tỏ vẻ lo lắng.

Oregon xoa mũi bảo: “Lần sau gặp trường hợp như thế này phiền anh cứ việc sống, chết, mặc, bây!” Lúc bị kéo thắt lưng, y thiếu chút tắt thở.

Ansbach cười cười bảo: “Tôi lo cho em mà.”

Oregon nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.

Ansbach hỏi: “Sao vậy?”

Oregon hỏi ngược lại: “Là anh sao vậy?”

Ansbach ngẩn ra.

Oregon nheo mắt đáp: “Từ lúc quay lại tới giờ anh chưa ôm tôi cái nào.”

Ansbach bất đắc dĩ giơ tay kia ra, trên tay anh là một quyển sách tỏa ra vầng sáng vàng lóng lánh. Oregon cảm nhận được luồng sức mạnh thần thánh ban nãy chính là từ nó phát ra.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là những đầu ngón tay của Ansbach cũng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Đêm dài đăng đẵng cuối cùng cũng trôi đi, tất cả mọi người trên thuyền lặng lẽ đón chào bình minh êm đềm, nỗi ám ảnh do hải quái để lại vẫn còn đâu đây, dù đã qua hôm sau cả thuyền vẫn chìm trong bầu không khí căng thẳng. Hoặc có lẽ không phải cả thuyền, ít nhất còn ba sinh vật ngoại lệ.

Yvonne đứng ở nơi gần cửa ra vào nhất, cũng là chỗ cách xa Ansbach nhất, hai mắt đăm đăm nhìn vào quyển sách trên tay Ansbach, “Ngươi mò ra được một quyển thánh thư trong bụng hải quái?”

Oregon nói: “Trước khi quan tâm đến câu hỏi của cô có phải nên giải quyết câu hỏi của ta không, làm sao để tách nó ra khỏi tay Ansbach.”

Quyển sách đó dán chặt vào các ngón tay của Ansbach, bất luận họ lấy nước ngâm, lấy lửa đốt hay dùng sức kéo đều không có tác dụng gì.

Yvonne đáp: “Từ lúc lọt lòng tới giờ lần đầu tiên ta nhìn thấy thánh vật!”

Thánh thư khác với nước thánh giáo hội thường dùng, dù là trên thiên đường cũng rất quý hiếm.

Đừng nói ả, cả Ansbach cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Anh nói: “Lúc tôi tìm thấy nó, nó dán rất chặt vào nội tạng của hải quái.” Trong bụng của hải quái sáng đến lạ thường, vốn anh tưởng do ánh sáng của thánh thư, giờ mới biết hóa ra nội tạng của nó bị thánh thư tinh lọc rồi.

Đúng vậy, là tinh lọc.

Ansbach cảm nhận rõ rệt thánh thư đang cố gắng tinh lọc mình.

Yvonne hỏi: “Có khi nào là sách của Enoch không nhỉ?”

Oregon ngờ vực hỏi: “Enoch? Người có quan hệ với ngài Cain… E hèm, có liên quan đến huyết tộc đời thứ hai sao?” Trong truyền thuyết, Enoch là con trai của Cain và là một trong các huyết tộc đời thứ hai. Nhưng chuyện xưa mơ hồ, người trong cuộc lại chẳng chịu hé lời nên hiện tại mọi người đều hoang mang, chẳng biết đâu mới là chân tướng. Oregon tuy là đời thứ tư nhưng ra đời khá muộn, không biết nhiều về những chuyện xưa.

Yvonne cảm thấy mình sắp chịu hết nổi sự thiếu tri thức của Oregon, “Không, là sách do tên Enoch bị Michael đích thân đón về thiên đường, trong truyền thuyết hình như là phân thân của Metatron.”

Nhắc tới Metatron, Oregon chợt nghĩ tới một ý khác, “Có khi nào là cánh của Metatron không?”

Yvonne: “…” Đâu ra vậy?

Ansbach: “Là sách của thiên sứ Raziel.”

Oregon tỏ vẻ chưa bao giờ nghe, Yvonne không hiểu sao cảm thấy có chút ấn tượng.

Ansbach nói: “Hiểu được quyển sách là có thể chế tạo ra Con Thuyền Noah.”



Với nhân loại, Con Thuyền Noah chỉ là một con thuyền thần kỳ cứu vớt các sinh vật trong trận đại hồng thủy năm xưa và chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng, nhưng với những kẻ hiểu biết về chín giới như Yvonne, Oregon, đó chính là trạm trung chuyển ngay giữa trung tâm của chín giới! Là do Thần tạo ra!

Nếu hiểu được quyển sách này là có thể chế tạo Con Thuyền Noah, thế chẳng phải có nghĩa là sẽ nắm được trí tuệ ngang ngửa với Thần?

Vầng thánh quang vẫn khiến Yvonne thấy khó chịu trong người, nhưng bây giờ ả đã nhìn quyển thánh thư kia với con mắt khác.

Yvonne thấy không tin nổi bèn hỏi tới: “Sao ngươi biết?”

Ansbach đáp: “Nó nói với ta.”

Oregon hỏi: “Nó có nói với anh làm sao để lấy tay ra khỏi nó không?”

Ansbach nói: “Nó chỉ dạy tôi cách làm thế nào để trở thành thánh sứ.” Không cần Oregon và Yvonne hỏi tiếp, anh lại gật đầu, “Chính là loại mà hai người đang tưởng tượng.”



Biến gã huyết tộc đời thứ tư nổi tiếng nhất vì điên cuồng của dòng họ Malkavian thành thánh sứ?

Không thể không khen ngợi thánh thư đúng là quá sáng tạo.

Khao khát sở hữu nó của Yvonne giảm đi không ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương