[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
-
Chương 52: Đồng đội (thượng)
Chiến trường trên hai bên bàn cờ.
Trước sự chứng kiến của mọi người trong giáo hội, cả hai đùa giỡn cả buổi sáng, đến gần giờ cơm trưa, Timothy cho người đến mời họ tham gia cuộc họp giải thích.
Oregon bất mãn nói: “Mở họp vào ngay giờ ăn, rõ ràng là không muốn mời chúng ta ăn cơm, đúng là nhỏ mọn.”
Ansbach nói: “Không sao, chính chúng là nguồn lương thực đấy.”
Quân đoàn Thủ hộ thần thánh đang dẫn đường phía trước chợt thấy ớn lạnh cả người, không khỏi tăng tốc bước nhanh hơn.
Oregon phàn nàn: “Đừng thế chứ.”
Mọi người nghe vậy thì thấy an tâm hơn nhiều, thầm nhủ trong lòng: Gangrel quả nhiên thiện lương hơn Malkavian.
Ai biết Oregon lại tiếp: “Anh thấy mặt hắn trắng bệch là biết thiếu máu rồi, uống cũng chả có dinh dưỡng.”
…
Cả đám bước đi như bay.
Cuộc họp giải thích tiến hành trong điện giữa.
Giáo hoàng đứng ngay trước thánh giá, vầng hào quang sáng rỡ chiếu lên mái tóc bạc phơ của, trong phút chốc Oregon cứ ngỡ ông ta bị trọc.
Timothy đứng phía bên trái sau giáo hoàng, là người đầu tiên quay đầu lại chào Ansbach và Oregon.
Ansbach nói: “Hy vọng cuộc họp này ngắn gọn. Nếu không ta chẳng dám hứa sẽ không động đến mấy nguồn máu di động ở nơi này đâu.”
Timothy hỏi: “Nguồn máu di động?”
Ansbach làm động tác cắt cổ, “Hoặc gọi là túi máu di động?”
Timothy chưa kịp trả lời, giáo hoàng đã quay phắt lại, “Giữ im lặng.”
Timothy đi qua một bên, giáo hoàng đến đứng cạnh ông ta, hai người cùng nhìn về phía thánh giá. Bất luận thường ngày giáo hoàng có ngu muội đến mức nào, Timothy lại gian xảo bao nhiêu, vào lúc này đây, trên mặt hai người chỉ còn một biểu cảm duy nhất – Thành kính.
Dù với Ansbach hay Oregon, giáo hội trong mắt bọn họ xưa nay chính là đối thủ, thậm chí kẻ thù. Đây là lần đầu tiên cả hai cảm nhận được ý nghĩa chân chính của hai chữ “giáo hội”. Họ là tín đồ thành kính của Thần, họ có thể tự do bày tỏ sự sùng bái với Thần – Cũng là những quyền lợi huyết tộc bị tước bỏ.
Hào quang trên thánh giá mờ dần, một bóng người với đôi cánh trắng muốt xuất hiện trên thánh giá. Dung mạo gã xinh đẹp, ánh mắt trang nghiêm, lúc nhìn thấy Ansbach trên mặt thoáng nét vui vẻ, “Cuối cùng được gặp ngươi.”
Oregon vờ lơ đãng nhéo Ansbach một cái.
Ansbach vội phủi sạch, “Chưa gặp bao giờ.”
Thiên sứ ngạc nhiên, vội vàng lùi vào trong ánh hào quang, “Nhớ không nè? Lần đầu gặp mặt ngươi nói cái bóng của ta giống như chim bồ câu? Sau đó trong giáo đường ở London, chúng ta… Blah blah blah… Giáo đường ở Rome… Blah blah blah…”
Oregon lại nhéo anh một cái, nhưng còn chưa kịp rụt tay về đã bị Ansbach chụp lại.
Ansbach cầm lấy tay y, tủm tỉm cười hỏi: “Em làm gì vậy?”
Oregon mặt không đổi sắc đáp: “Bắt rệp.”
Ansbach nâng tay y lên, hôn vào mu bàn tay y rồi cười hỏi: “Con rệp to nhất chẳng phải đã bị tôi bắt rồi sao?”
Dám không thèm nhìn quý ngài thiên sứ! Giáo hoàng nhịn hết nổi phải nhảy vào cắt ngang đoạn tán tỉnh của hai người: “Khụ khụ!”
Ansbach nói: “Không khí trong giáo hội quả nhiên ô nhiễm nặng.”
Thấy giáo hoàng sắp nổi giận đùng đùng, Timothy đành bước lên nói trước: “Mặc kệ thế nào thì gặp lại nhau cũng là chuyện tốt.”
Thiên sứ nói: “Giờ ta biết rồi. Y mới là Oregon, còn ngươi là Ansbach. Ta bị ngươi gạt thê thảm luôn.”
Ansbach nói: “Không thể nào thảm bằng cảnh bị người khác sai chạy tới chạy lui mà chẳng được kết quả gì.”
Mặt thiên sứ đỏ lên, “Ngươi phải tin ta, ta thật sự muốn giúp ngươi. Ta chỉ không ngờ lời nguyền trên mình y lại do ngài Metatron hạ. Ta không giải nổi mà.”
Metatron với giáo hội hay nhân loại đều mang đến ý nghĩa phi thường. Chỉ cần nhắc đến cái tên Metatron, giáo hoàng và Timothy sẽ thành kính nhắm mắt lại và cúi đầu xuống.
Oregon thấy vui vui bèn cố ý nói: “Ngươi làm sao biết được phong ấn trên người ta là của Me-ta-tron? Lẽ nào do Me-ta-tron cố ý nói với ngươi? Hay tự ngươi phát hiện là Me-ta-tron? Ngươi ở trên thiên đường có gặp Me-ta-tron bao giờ chưa?”
…
Giáo hoàng và Timothy lúc ban đầu còn chưa nhận ra y cố ý, vẫn nghiêm trang hành lễ, nhưng càng nghe càng thấy kỳ kỳ, đồng loạt mở mắt ra nhìn y. Timothy thản nhiên như thường, còn giáo hoàng lại tức gần chết, chỉ vào Oregon mắng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Ansbach quở trách: “Thiên sứ đang nhìn đấy nhé, nói chuyện đừng có nhòm trước ngó sau, vô lễ quá.”
Giáo hoàng tức muốn tắt thở, ông ta quay sang trừng Timothy ý bảo Timothy lên tiếng!
Timothy nói: “Từng hành động và lời nói của bọn tôi đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của giáo hội, đường đường chính chính.”
Giáo hoàng gật đầu thật mạnh, nhìn về phía thiên sứ và mỉm cười đầy vẻ lấy lòng.
Timothy không dám xem nữa, vội vàng nói: “Cuộc họp chính thức bắt đầu.”
Thật ra chính thức bắt đầu hay chưa chính thức bắt đầu cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn là cả đám đứng nói chuyện phiếm.
Thiên sứ nói: “Ta hy vọng hai vị đến vùng đất phong ấn một lần nữa để điều tra xem ở đó xảy ra chuyện gì.”
Ansbach nói: “Nguyên nhân phá giải phong ấn?”
“Không chỉ như vậy. Còn cả những chuyện phát sinh ở đó.”
Nhớ tới tên huyết tộc từng đánh lén mình, Ansbach cau mày.
Đôi mắt xanh lam của thiên sứ chợt thấp thoáng sắc xám nhạt buồn thương: “Những tên trốn thoát được áp giải về vùng đất phong ấn chết ngay vào ngày hôm sau. Quân đoàn Thủ hộ thần thánh sau khi truyền tin ấy về cũng không còn tăm hơi. Vì vài nguyên nhân đặc biệt, thiên đường không thể nào trực tiếp can thiệp vào chuyện này…”
Oregon lẩm bẩm: “Tôi ghét nhất là kiểu nói vì vài nguyên nhân đặc biệt đấy.”
Hai mắt Ansabach sáng lên, “Chúng ta đi ăn cơm trưa nhé?”
Oregon nói: “Tôi muốn ăn cá! Fillet cá!”
Ansbach đáp: “Có hết.”
Thấy hai người xoay lưng toan bỏ đi, giáo hoàng bốc hỏa quát: “Quay lại.”
Timothy vừa nghe tiếng quát là biết mọi chuyện hỏng bét tới nơi. Quả nhiên Ansbach và Oregon vốn chỉ nói đùa, nghe giáo hoàng quát lên thì sắc mặt sầm xuống, nháy mắt đã ra tới cửa.
Cửa điện lặng lẽ đóng lại, thiên sứ bất đắc dĩ nói: “Ta tuyệt đối không có ý giấu diếm. Nhưng có vài việc chính ta cũng không biết.”
Oregon nói: “Thế ngươi có biết Metatron định chừng nào tổ chức buổi họp mặt giữa thiên đường và địa ngục không?” Y muốn xem ảnh!
Thiên sứ ngẩn ra rồi nói: “Không biết, nhưng mà ta nghĩ trong thời gian ngắn không được đâu.”
Oregon nhanh chóng quay lại trước mặt gã, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Thiên sứ cúi đầu trầm ngâm, “À, để ta nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu.”
Y không thích kiểu nói chuyện này. Oregon lầm bầm: “Hy vọng không phải từ kỷ băng hà.”
Thiên sứ nói: “Các vị chắc cũng biết thiên đường từng phát động một chiến dịch tiêu diệt Nghịch Cửu Hội trên phạm vi chín giới. Chính vào lúc đó ta được phái xuống nhân giới để tìm người hợp tác thích hợp. Vốn ta định liên hệ với giáo hội, nào ngờ mấy giáo đường ở tòa thánh trung ương đều bị Nghịch Cửu Hội làm phép khóa lại, sau đó ta liên lạc được với một vị giám ngục, không ngờ ông ta đã bán đứng ta.”
Ansbach giải thích cho Oregon: “Lão Benson.”
Oregon kinh ngạc hỏi: “Trông chả giống chút nào.”
Giáo hoàng và Timothy bị nói cho tối tăm mặt mũi, không ngóc đầu lên nổi. Nội bộ giáo hội bị Nghịch Cửu Hội xâm nhập, không chỉ đánh mất sự bảo hộ của thiên đường mà còn gây phiền hà cho thiên sứ. Chuyện này đúng là đáng xấu hổ không còn gì để nói.
Ansbach phì cười, nhưng chợt nghĩ đến huyết tộc cũng bị Nghịch Cửu Hội len lỏi đủ kiểu, tình hình chả khá khẩm hơn gì thì mặt lại u ám.
Thiên sứ nói: “Về sau chúng ta quyết định hợp tác với nhau, là lúc ta tưởng ngươi là Oregon.”
Oregon vui vẻ nói: “Không ngờ tên tuổi của ta trên thiên đường khá quá nhỉ.”
Thiên sứ gật đầu đồng ý: “Đúng đấy, bọn ta đều cho rằng ngươi may mắn lắm.”
Oregon ngây ra, “May mắn?”
Trở thành người yêu của mình đương nhiên là may mắn rồi – Ansbach đắc ý ôm y.
Thiên sứ ngẫm nghĩ rồi thử đổi cách nói khác: “Hay nên gọi là mạng lớn?” Dính vào Malkavian đời thứ tư mà vẫn còn sống.
Ansbach, Oregon: “…”
Thiên sứ nói tiếp: “Dưới sự giúp đỡ của Lilith, hành động thanh trừ Nghịch Cửu Hội ở nhân giới được tiến hành một cách thuận lợi. Ngài Metatron bắt được Gordon, chiến dịch ở nhân giới vốn nên kết thúc.”
Ansbach bật cười: “Ồ, vốn nên.”
Oregon giải thích: “Tức là người nào đó cảm giác sắp thành công tới nơi, nhưng số phận lại nói, bạn quá ngây thơ rồi.”
Thiên sứ vờ như không hiểu ý trào phúng của hai người, “Nghịch Cửu Hội giờ không còn là một tổ chức nữa, tất cả những kẻ lòng mang ác ý đều có thể phất lá cờ này làm xằng làm bậy. Trước khi mỗi mồi lửa lan ra, chúng ta phải dập thật triệt để.”
Oregon nói: “Được những lời thần thánh gột rửa, cả thể xác và tinh thần của bọn ta đều kiện khang, hoàn toàn đủ khả năng chịu đựng bất cứ thử thách gì, vậy nên… Mời đi vào trọng điểm.”
Thiên sứ nói: “Metatron giao Gordon cho địa ngục. Ta không biết ngài ấy và địa ngục có dự tính gì, nhưng họ đã giao hẹn với nhau – Trừ phi giới huyết tộc mở ra, bằng không thiên sứ và đọa thiên sứ đều không được đặt chân tới nhân giới.”
Ansbach nói: “Tất cả?”
Thiên sứ nhận ra mối ngờ vực của anh nên vội bổ sung: “Theo ta được biết, Baal đã đến Con Thuyền Noah trước rồi.”
Ansbach tỏ ra ngoài ý muốn: “Trông hắn không giống kiểu dễ bàn bạc như vậy.”
Thiên sứ nói: “Nhưng vợ của hắn dễ bàn bạc vô cùng.”
Ansbach: “…” Đúng. Anh nhịn không được liếc sang bên cạnh. Ừ, vợ lúc nào cũng là điểm yếu
Trước sự chứng kiến của mọi người trong giáo hội, cả hai đùa giỡn cả buổi sáng, đến gần giờ cơm trưa, Timothy cho người đến mời họ tham gia cuộc họp giải thích.
Oregon bất mãn nói: “Mở họp vào ngay giờ ăn, rõ ràng là không muốn mời chúng ta ăn cơm, đúng là nhỏ mọn.”
Ansbach nói: “Không sao, chính chúng là nguồn lương thực đấy.”
Quân đoàn Thủ hộ thần thánh đang dẫn đường phía trước chợt thấy ớn lạnh cả người, không khỏi tăng tốc bước nhanh hơn.
Oregon phàn nàn: “Đừng thế chứ.”
Mọi người nghe vậy thì thấy an tâm hơn nhiều, thầm nhủ trong lòng: Gangrel quả nhiên thiện lương hơn Malkavian.
Ai biết Oregon lại tiếp: “Anh thấy mặt hắn trắng bệch là biết thiếu máu rồi, uống cũng chả có dinh dưỡng.”
…
Cả đám bước đi như bay.
Cuộc họp giải thích tiến hành trong điện giữa.
Giáo hoàng đứng ngay trước thánh giá, vầng hào quang sáng rỡ chiếu lên mái tóc bạc phơ của, trong phút chốc Oregon cứ ngỡ ông ta bị trọc.
Timothy đứng phía bên trái sau giáo hoàng, là người đầu tiên quay đầu lại chào Ansbach và Oregon.
Ansbach nói: “Hy vọng cuộc họp này ngắn gọn. Nếu không ta chẳng dám hứa sẽ không động đến mấy nguồn máu di động ở nơi này đâu.”
Timothy hỏi: “Nguồn máu di động?”
Ansbach làm động tác cắt cổ, “Hoặc gọi là túi máu di động?”
Timothy chưa kịp trả lời, giáo hoàng đã quay phắt lại, “Giữ im lặng.”
Timothy đi qua một bên, giáo hoàng đến đứng cạnh ông ta, hai người cùng nhìn về phía thánh giá. Bất luận thường ngày giáo hoàng có ngu muội đến mức nào, Timothy lại gian xảo bao nhiêu, vào lúc này đây, trên mặt hai người chỉ còn một biểu cảm duy nhất – Thành kính.
Dù với Ansbach hay Oregon, giáo hội trong mắt bọn họ xưa nay chính là đối thủ, thậm chí kẻ thù. Đây là lần đầu tiên cả hai cảm nhận được ý nghĩa chân chính của hai chữ “giáo hội”. Họ là tín đồ thành kính của Thần, họ có thể tự do bày tỏ sự sùng bái với Thần – Cũng là những quyền lợi huyết tộc bị tước bỏ.
Hào quang trên thánh giá mờ dần, một bóng người với đôi cánh trắng muốt xuất hiện trên thánh giá. Dung mạo gã xinh đẹp, ánh mắt trang nghiêm, lúc nhìn thấy Ansbach trên mặt thoáng nét vui vẻ, “Cuối cùng được gặp ngươi.”
Oregon vờ lơ đãng nhéo Ansbach một cái.
Ansbach vội phủi sạch, “Chưa gặp bao giờ.”
Thiên sứ ngạc nhiên, vội vàng lùi vào trong ánh hào quang, “Nhớ không nè? Lần đầu gặp mặt ngươi nói cái bóng của ta giống như chim bồ câu? Sau đó trong giáo đường ở London, chúng ta… Blah blah blah… Giáo đường ở Rome… Blah blah blah…”
Oregon lại nhéo anh một cái, nhưng còn chưa kịp rụt tay về đã bị Ansbach chụp lại.
Ansbach cầm lấy tay y, tủm tỉm cười hỏi: “Em làm gì vậy?”
Oregon mặt không đổi sắc đáp: “Bắt rệp.”
Ansbach nâng tay y lên, hôn vào mu bàn tay y rồi cười hỏi: “Con rệp to nhất chẳng phải đã bị tôi bắt rồi sao?”
Dám không thèm nhìn quý ngài thiên sứ! Giáo hoàng nhịn hết nổi phải nhảy vào cắt ngang đoạn tán tỉnh của hai người: “Khụ khụ!”
Ansbach nói: “Không khí trong giáo hội quả nhiên ô nhiễm nặng.”
Thấy giáo hoàng sắp nổi giận đùng đùng, Timothy đành bước lên nói trước: “Mặc kệ thế nào thì gặp lại nhau cũng là chuyện tốt.”
Thiên sứ nói: “Giờ ta biết rồi. Y mới là Oregon, còn ngươi là Ansbach. Ta bị ngươi gạt thê thảm luôn.”
Ansbach nói: “Không thể nào thảm bằng cảnh bị người khác sai chạy tới chạy lui mà chẳng được kết quả gì.”
Mặt thiên sứ đỏ lên, “Ngươi phải tin ta, ta thật sự muốn giúp ngươi. Ta chỉ không ngờ lời nguyền trên mình y lại do ngài Metatron hạ. Ta không giải nổi mà.”
Metatron với giáo hội hay nhân loại đều mang đến ý nghĩa phi thường. Chỉ cần nhắc đến cái tên Metatron, giáo hoàng và Timothy sẽ thành kính nhắm mắt lại và cúi đầu xuống.
Oregon thấy vui vui bèn cố ý nói: “Ngươi làm sao biết được phong ấn trên người ta là của Me-ta-tron? Lẽ nào do Me-ta-tron cố ý nói với ngươi? Hay tự ngươi phát hiện là Me-ta-tron? Ngươi ở trên thiên đường có gặp Me-ta-tron bao giờ chưa?”
…
Giáo hoàng và Timothy lúc ban đầu còn chưa nhận ra y cố ý, vẫn nghiêm trang hành lễ, nhưng càng nghe càng thấy kỳ kỳ, đồng loạt mở mắt ra nhìn y. Timothy thản nhiên như thường, còn giáo hoàng lại tức gần chết, chỉ vào Oregon mắng: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Ansbach quở trách: “Thiên sứ đang nhìn đấy nhé, nói chuyện đừng có nhòm trước ngó sau, vô lễ quá.”
Giáo hoàng tức muốn tắt thở, ông ta quay sang trừng Timothy ý bảo Timothy lên tiếng!
Timothy nói: “Từng hành động và lời nói của bọn tôi đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của giáo hội, đường đường chính chính.”
Giáo hoàng gật đầu thật mạnh, nhìn về phía thiên sứ và mỉm cười đầy vẻ lấy lòng.
Timothy không dám xem nữa, vội vàng nói: “Cuộc họp chính thức bắt đầu.”
Thật ra chính thức bắt đầu hay chưa chính thức bắt đầu cũng chẳng có gì khác nhau, vẫn là cả đám đứng nói chuyện phiếm.
Thiên sứ nói: “Ta hy vọng hai vị đến vùng đất phong ấn một lần nữa để điều tra xem ở đó xảy ra chuyện gì.”
Ansbach nói: “Nguyên nhân phá giải phong ấn?”
“Không chỉ như vậy. Còn cả những chuyện phát sinh ở đó.”
Nhớ tới tên huyết tộc từng đánh lén mình, Ansbach cau mày.
Đôi mắt xanh lam của thiên sứ chợt thấp thoáng sắc xám nhạt buồn thương: “Những tên trốn thoát được áp giải về vùng đất phong ấn chết ngay vào ngày hôm sau. Quân đoàn Thủ hộ thần thánh sau khi truyền tin ấy về cũng không còn tăm hơi. Vì vài nguyên nhân đặc biệt, thiên đường không thể nào trực tiếp can thiệp vào chuyện này…”
Oregon lẩm bẩm: “Tôi ghét nhất là kiểu nói vì vài nguyên nhân đặc biệt đấy.”
Hai mắt Ansabach sáng lên, “Chúng ta đi ăn cơm trưa nhé?”
Oregon nói: “Tôi muốn ăn cá! Fillet cá!”
Ansbach đáp: “Có hết.”
Thấy hai người xoay lưng toan bỏ đi, giáo hoàng bốc hỏa quát: “Quay lại.”
Timothy vừa nghe tiếng quát là biết mọi chuyện hỏng bét tới nơi. Quả nhiên Ansbach và Oregon vốn chỉ nói đùa, nghe giáo hoàng quát lên thì sắc mặt sầm xuống, nháy mắt đã ra tới cửa.
Cửa điện lặng lẽ đóng lại, thiên sứ bất đắc dĩ nói: “Ta tuyệt đối không có ý giấu diếm. Nhưng có vài việc chính ta cũng không biết.”
Oregon nói: “Thế ngươi có biết Metatron định chừng nào tổ chức buổi họp mặt giữa thiên đường và địa ngục không?” Y muốn xem ảnh!
Thiên sứ ngẩn ra rồi nói: “Không biết, nhưng mà ta nghĩ trong thời gian ngắn không được đâu.”
Oregon nhanh chóng quay lại trước mặt gã, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Thiên sứ cúi đầu trầm ngâm, “À, để ta nghĩ xem nên bắt đầu nói từ đâu.”
Y không thích kiểu nói chuyện này. Oregon lầm bầm: “Hy vọng không phải từ kỷ băng hà.”
Thiên sứ nói: “Các vị chắc cũng biết thiên đường từng phát động một chiến dịch tiêu diệt Nghịch Cửu Hội trên phạm vi chín giới. Chính vào lúc đó ta được phái xuống nhân giới để tìm người hợp tác thích hợp. Vốn ta định liên hệ với giáo hội, nào ngờ mấy giáo đường ở tòa thánh trung ương đều bị Nghịch Cửu Hội làm phép khóa lại, sau đó ta liên lạc được với một vị giám ngục, không ngờ ông ta đã bán đứng ta.”
Ansbach giải thích cho Oregon: “Lão Benson.”
Oregon kinh ngạc hỏi: “Trông chả giống chút nào.”
Giáo hoàng và Timothy bị nói cho tối tăm mặt mũi, không ngóc đầu lên nổi. Nội bộ giáo hội bị Nghịch Cửu Hội xâm nhập, không chỉ đánh mất sự bảo hộ của thiên đường mà còn gây phiền hà cho thiên sứ. Chuyện này đúng là đáng xấu hổ không còn gì để nói.
Ansbach phì cười, nhưng chợt nghĩ đến huyết tộc cũng bị Nghịch Cửu Hội len lỏi đủ kiểu, tình hình chả khá khẩm hơn gì thì mặt lại u ám.
Thiên sứ nói: “Về sau chúng ta quyết định hợp tác với nhau, là lúc ta tưởng ngươi là Oregon.”
Oregon vui vẻ nói: “Không ngờ tên tuổi của ta trên thiên đường khá quá nhỉ.”
Thiên sứ gật đầu đồng ý: “Đúng đấy, bọn ta đều cho rằng ngươi may mắn lắm.”
Oregon ngây ra, “May mắn?”
Trở thành người yêu của mình đương nhiên là may mắn rồi – Ansbach đắc ý ôm y.
Thiên sứ ngẫm nghĩ rồi thử đổi cách nói khác: “Hay nên gọi là mạng lớn?” Dính vào Malkavian đời thứ tư mà vẫn còn sống.
Ansbach, Oregon: “…”
Thiên sứ nói tiếp: “Dưới sự giúp đỡ của Lilith, hành động thanh trừ Nghịch Cửu Hội ở nhân giới được tiến hành một cách thuận lợi. Ngài Metatron bắt được Gordon, chiến dịch ở nhân giới vốn nên kết thúc.”
Ansbach bật cười: “Ồ, vốn nên.”
Oregon giải thích: “Tức là người nào đó cảm giác sắp thành công tới nơi, nhưng số phận lại nói, bạn quá ngây thơ rồi.”
Thiên sứ vờ như không hiểu ý trào phúng của hai người, “Nghịch Cửu Hội giờ không còn là một tổ chức nữa, tất cả những kẻ lòng mang ác ý đều có thể phất lá cờ này làm xằng làm bậy. Trước khi mỗi mồi lửa lan ra, chúng ta phải dập thật triệt để.”
Oregon nói: “Được những lời thần thánh gột rửa, cả thể xác và tinh thần của bọn ta đều kiện khang, hoàn toàn đủ khả năng chịu đựng bất cứ thử thách gì, vậy nên… Mời đi vào trọng điểm.”
Thiên sứ nói: “Metatron giao Gordon cho địa ngục. Ta không biết ngài ấy và địa ngục có dự tính gì, nhưng họ đã giao hẹn với nhau – Trừ phi giới huyết tộc mở ra, bằng không thiên sứ và đọa thiên sứ đều không được đặt chân tới nhân giới.”
Ansbach nói: “Tất cả?”
Thiên sứ nhận ra mối ngờ vực của anh nên vội bổ sung: “Theo ta được biết, Baal đã đến Con Thuyền Noah trước rồi.”
Ansbach tỏ ra ngoài ý muốn: “Trông hắn không giống kiểu dễ bàn bạc như vậy.”
Thiên sứ nói: “Nhưng vợ của hắn dễ bàn bạc vô cùng.”
Ansbach: “…” Đúng. Anh nhịn không được liếc sang bên cạnh. Ừ, vợ lúc nào cũng là điểm yếu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook