[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
-
Chương 40: Đàm phán (thượng)
Cáo và hổ đổi da.
Đây là một giáo đường mang phong cách Gothic điển hình, tinh xảo, lộng lẫy và trang nghiêm.
Oregon hỏi: “Anh muốn vào xem thử không?”
Phần lớn huyết tộc cấp cao luôn ấp ủ một chấp niệm kỳ quặc, đó là “bước vào giáo đường”. Trong lòng họ vừa bài xích giáo đường, bài xích Thần, tự cho mình là dòng tộc bị bỏ rơi, nhưng song song đó lại âm thầm đố kỵ với giáo hội, ngưỡng mộ Thần, hy vọng ngày nào đó được Thần quan tâm. Nếu dùng một từ để miêu tả loại chấp niệm này thì chính là “yêu hận đan xen”.
Nhưng Oregon không nằm trong số đó. Thay vì trao tình cảm cho nguyện vọng mơ hồ, xa vời và truyền thuyết thời xưa cũ, y thích sống với hiện tại, tự do thoải mái. Song y vẫn có thể hiểu cho bạn đời của mình.
Ansbach không trả lời mà chỉ siết chặt cánh tay y, sau đó lấy di động ra gọi cho Macewen, bảo gã chuẩn bị hai vé máy bay đi Bắc Kinh.
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Bắc Kinh?”
“Chính là kinh thành khi xưa.” Ansbach kéo y chầm chậm bỏ đi.
Oregon nói: “Quyết định của anh hơi đột ngột.”
Ansbach nghiêng đầu hôn lên má y, “Tôi muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho em.”
Oregon vươn tay nâng cằm anh lên và bắt anh nhìn thẳng vào mình. Hàng mi dày rậm của Ansbach khe giấu hết thảy những cảm xúc trong mắt anh, gương mặt khuất bóng trông có gì đó u ám. “Xảy ra chuyện gì?”
Ansbach nói: “Tôi ngửi thấy mùi đáng ghét.”
Oregon nghiêng đầu ngửi mùi trên tay mình, “Tôi dám chắc trên người tôi không có mùi của người khác.”
Ansbach mỉm cười kéo y vào lòng, “Mùi của tôi thì sao?”
Oregon liếc anh một cái, “Anh thấy anh là ‘người khác’ sao?”
Ansbach cắn nhẹ lên tai y, “Thiệt tình chỉ muốn nhốt em trong thân thể của tôi, mãi mãi không chia cắt.”
Oregon thoáng cau mày, quay đầu nhìn anh, trong lòng bắt đầu lo lắng. Trải qua bao năm sóng gió, khó khăn lắm mới giúp Ansbach trở thành một tên bệnh thần kinh trong trạng thái bình thường, y không muốn chỉ vì bất cẩn lại khiến anh thăng cấp thành phiên bản điên cuồng chút nào.
Ansbach vuốt ve cổ y, “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Vĩnh viễn không.”
Oregon xấu hổ rụt cổ để tay anh rơi trên vai mình, sau đó cúi đầu cắn nhẹ một cái. Ansbach thừa cơ đưa ngón tay vào miệng y và khiêu khích đầu lưỡi của y.
“Phì phì phì!” Oregon nói: “Anh có còn nghĩ được chuyện gì khác ngoài động dục không hả?”
Ansbach hỏi lại: “Làm tình?”
“…Khác chỗ nào?”
“Một còn đang ủ, một đã lên men chua chua, sệt sệt.”
“…”
Để tẩy rửa thế giới nội tâm “hoen ố” của anh, Oregon quyết định dẫn anh đến tràng đấu thú.
Ansbach không có ý kiến.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Ansbach nói: “Tụi mình từng hẹn hò ở đây.”
Oregon nói: “Là anh đơn phương đưa ra lời mời, còn tôi không có cách nào từ chối.”
“Em không thích?”
Oregon im lặng một chốc mới đáp: “Ở đây sẽ bắt gặp những ánh mắt giống với ánh mắt của anh.”
Ansbach nhẹ giọng hỏi: “Để lại ám ảnh trong lòng em, có phải không?” Anh đương nhiên biết năm xưa mình đối xử quá đáng với Oregon đến mức nào. Hạn chế tự do, cấm không cho y qua lại với bạn bè, dù y chỉ ngồi ngây người ngắm tranh cũng khiến anh lửa ghen ngợp trời.
Giờ đây nghĩ lại, năm xưa mình đúng là một thằng điên. May mà không phải không có thuốc chữa.
“Giờ ngẫm lại,” Oregon chống mặt, rầu rĩ nói: “có lẽ không thích nhìn thấy hình bóng của anh trên người kẻ khác.”
“Câu này quá phức tạp, nằm ngoài khả năng thấu hiểu của tôi.”
Oregon nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi quay đi nhìn về phía trước, đung đưa đầu gối, “Anh là duy nhất trên đời này.”
Ansbach kích động ôm chầm lấy y, đôi môi anh không ngừng càn quấy trên mặt Oregon, “Em khiến tôi mất bình tĩnh rồi.”
Oregon túm lấy bàn tay đang mon men đến dây lưng của mình, “Chỗ này là tràng đấu thú.”
“…Hay em thích để dơi và báo điên đảo ở đây?”
Oregon nghiến răng nói: “Đây là sợi thắt lưng tôi thích nhất!”
“Ở đây là Ý, thiếu gì thắt lưng.”
Hai người vừa rượt đuổi vừa đùa giỡn, dây dưa cả nửa buổi trời Ansbach vẫn chưa giành được thắng lợi.
Từ sau ngày Oregon hồi phục, Ansbach bỏ hẳn tác phong bá đạo đàn áp, không phân biệt đúng sai, lúc nào cũng cư xử dè dặt có chừng mực, chỉ cần Oregon lộ ra vẻ mặt không vui, buồn bã hay bi thương, hoặc ánh mắt hiện lên chút bất mãn, anh lập tức lùi bước.
Ra khỏi tràng đấu thú, hai người không hề ngại ngùng nắm tay nhau đứng trên lề đường chờ đèn đỏ.
Trên đường xe cộ qua lại thưa thớt, một gã thanh niên trẻ tuổi đeo ba lô vượt qua hai người, bước vội về phía trước.
Oregon nói: “Thằng nhóc vượt đèn đỏ.”
Bóng Ansbach lóe lên, túm lấy gã thanh niên đã băng sang kia đường và lôi về.
“Khốn nạn! Mấy người làm gì thế hả?” Gã thanh viên vùng vẫy.
“Cậu…” Oregon mới nói được một chứ đã cảm thấy sau lưng nóng rực. Cảm giác nóng bỏng này y không hề xa lạ, phát ra từ thánh kiếm của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, là thánh quang của các nhân viên cao cấp trong giáo hội. Y lập tức đẩy gã thanh niên ra, ôm lấy Ansbach giấu mình vào bóng râm dưới cây xanh.
Bất thình lình bị đẩy ngã xuống đất, gã trẻ tuổi thoáng sửng sốt rồi đùng đùng nổi giận. Gã vừa chửi thề vừa đứng dậy, ba lô rơi khỏi lưng trượt xuống khuỷu tay gã cũng mặc kệ, hùng hổ xông về phía Ansbach và Oregon.
Trông gã cao khoảng mét tám lăm, bắp tay cường tráng, lúc chạy các cơ căng ra rõ rệt, khí thế hừng hực cuốn bay cả lá cây. Chẳng qua mới chạy được ba mét, gã đã bị người nào đó túm lấy cổ áo kéo về mấy bước.
“Không được đến gần bọn họ, quay trở lại!” Người túm cổ áo gã lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó mày là thằng nào nữa?!” Chàng thanh niên tự cho là cơ bắp cuồn cuộn trong chốc lát vấp phải hai phen đả kích liên tục thì tức muốn điên lên.
“Chửi thề là sai.” Người kia nói.
Gã thanh niên lập tức tuôn ra cả tràng những lời tục tĩu.
Người sau lưng gã sa sầm mặt.
Cách đó không xa, Oregon hớn hở nhắc nhở: “Cậu ta mới vượt đèn đỏ và bị tụi tôi uốn nắn xong đó.” Cái giọng đậm chất cười trên nỗi đau của người khác. Gã trẻ tuổi bị túm cổ áo nên không nhìn rõ người phía sau là ai, nhưng y và Ansbach đứng đối diện nên thấy rất rõ. Người nọ mặc đồng phục của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, cao khoảng hai mét, hơn thanh niên gần cả cái đầu, nếu đặt gã trẻ tuổi trước mặt người này thì trông gã chẳng khác nào trẻ vị thành niên.
Bị người như vậy túm cổ áo, chậc chậc…
Oregon thay gã cầu nguyện với ngài Cain.
“Cậu làm thế là sai.” Không ngờ người nọ chẳng hề nổi nóng mà còn thả tay ra, “Phẫn nộ khiến cậu nói toàn những lời thô tục, mặt mũi đáng ghét, cả Thần cũng không thể chấp nhận. Nếu chịu cầu nguyện xin tội, cậu sẽ được Thần tha thứ.”
Gã thanh niên vùng ra, toan trả treo thì nhìn thấy vóc dáng của đối phương, nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào. Gã giận dữ quắt mắt với Ansbach và Oregon rồi vác ba lô lên vai ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Oregon nói: “Xem ra cậu giáo dục chẳng hiệu quả gì.”
Người nọ quay đầu lại, “Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã nhỏ nhen và hiểu lầm ý tốt của hai vị, cứ ngỡ đâu hai vị định gây bất lợi cho cậu ấy.”
Oregon nói: “Xin hãy nói chuyện một cách bình thường giùm cái.”
Người nọ nói: “Tôi là Quentyn Rizz của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, được lệnh truy nã thành viên của Nghịch Cửu Hội là Ansbach Malkavian.”
Oregon lấy tay thúc người đứng cạnh, “Lúc này có phải anh nên la cho thiệt to, quý ngài ơi, oan cho tôi quá không?”
Ansbach nói: “Vậy phải phiền em vất vả tìm cách minh oan cho tôi rồi.”
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Anh chịu để bị bắt hả?”
Ansbach nói: “Nhìn chung quanh.”
Mười mấy chàng thanh niên trong đồng phục của quân đoàn Thủ hộ thần thánh đang tụ họp lại. Thánh quang tỏa ra từ người bọn họ, ánh hào quang vàng óng soi sáng những gương mặt vô cảm, soi cả lên thân kiếm trên tay và phản chiếu lại lên mặt đám thanh niên khiến cho thánh quang trông càng rực rỡ.
Thế nhưng với Ansbach và Oregon – hai kẻ từng chứng kiến tư thế oai hùng của quân đoàn Thủ hộ thần thánh hơn trăm năm trước mà nói, hào quang trên người bọn họ quá tối tăm, ít ra khiến Oregon không phát hiện họ ngay từ ban đầu.
Kiếm của Quentyn chĩa vào Ansbach và bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Oregon nắm lấy bàn tay đang rục rịch của Ansbach, mỉm cười thân thiện với Quentyn và nói: “Chuyện này là một hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng, trên thực tế bọn ta vừa giải quyết Gordon xong. Tôi tuyệt đối không phải vì muốn các cậu tôn vinh tôi như anh hùng nên mới nói thế, mà sự thật đúng là vậy đấy.”
Quentyn nhìn họ bằng ánh mắt ngờ vực, “Cho hỏi quý ngài đây là ai?”
Orgeon đáp: “Oregon Gangrel.”
Quentyn không tin. Ngài Timothy muốn gã mang tên huyết tộc tự xưng là “Oregon” về, nhưng trên tấm ảnh giao cho gã lại là hình của người đứng cạnh kẻ tự xưng là “Oregon”… Vậy rốt cục là tên nào?
Oregon nói: “Tôi tin rằng sau khi tôi và giáo hoàng bệ hạ trò chuyện, tất cả sẽ được sáng tỏ.”
Ansbach thấy Oregon một mực muốn giữ hòa bình thì cũng phối hợp với y, “Lần trước gặp nhau quá vội vàng, hy vọng lần này có cơ hội dùng chung bữa tối.”
Oregon liếc anh một cái: Anh có chắc người của giáo hội chịu cùng dùng bữa với huyết tộc không đó?
Ansbach: Tôi mời mà.
Oregon: …Chắc chịu.
Trong khi hai người trao đổi bằng mắt, Quentyn quyết định không phân vân nữa. Dù là tên nào thì cứ mang cả đôi về là không trật đi đâu được.
“Mời.”
Đây là một giáo đường mang phong cách Gothic điển hình, tinh xảo, lộng lẫy và trang nghiêm.
Oregon hỏi: “Anh muốn vào xem thử không?”
Phần lớn huyết tộc cấp cao luôn ấp ủ một chấp niệm kỳ quặc, đó là “bước vào giáo đường”. Trong lòng họ vừa bài xích giáo đường, bài xích Thần, tự cho mình là dòng tộc bị bỏ rơi, nhưng song song đó lại âm thầm đố kỵ với giáo hội, ngưỡng mộ Thần, hy vọng ngày nào đó được Thần quan tâm. Nếu dùng một từ để miêu tả loại chấp niệm này thì chính là “yêu hận đan xen”.
Nhưng Oregon không nằm trong số đó. Thay vì trao tình cảm cho nguyện vọng mơ hồ, xa vời và truyền thuyết thời xưa cũ, y thích sống với hiện tại, tự do thoải mái. Song y vẫn có thể hiểu cho bạn đời của mình.
Ansbach không trả lời mà chỉ siết chặt cánh tay y, sau đó lấy di động ra gọi cho Macewen, bảo gã chuẩn bị hai vé máy bay đi Bắc Kinh.
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Bắc Kinh?”
“Chính là kinh thành khi xưa.” Ansbach kéo y chầm chậm bỏ đi.
Oregon nói: “Quyết định của anh hơi đột ngột.”
Ansbach nghiêng đầu hôn lên má y, “Tôi muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho em.”
Oregon vươn tay nâng cằm anh lên và bắt anh nhìn thẳng vào mình. Hàng mi dày rậm của Ansbach khe giấu hết thảy những cảm xúc trong mắt anh, gương mặt khuất bóng trông có gì đó u ám. “Xảy ra chuyện gì?”
Ansbach nói: “Tôi ngửi thấy mùi đáng ghét.”
Oregon nghiêng đầu ngửi mùi trên tay mình, “Tôi dám chắc trên người tôi không có mùi của người khác.”
Ansbach mỉm cười kéo y vào lòng, “Mùi của tôi thì sao?”
Oregon liếc anh một cái, “Anh thấy anh là ‘người khác’ sao?”
Ansbach cắn nhẹ lên tai y, “Thiệt tình chỉ muốn nhốt em trong thân thể của tôi, mãi mãi không chia cắt.”
Oregon thoáng cau mày, quay đầu nhìn anh, trong lòng bắt đầu lo lắng. Trải qua bao năm sóng gió, khó khăn lắm mới giúp Ansbach trở thành một tên bệnh thần kinh trong trạng thái bình thường, y không muốn chỉ vì bất cẩn lại khiến anh thăng cấp thành phiên bản điên cuồng chút nào.
Ansbach vuốt ve cổ y, “Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em nữa. Vĩnh viễn không.”
Oregon xấu hổ rụt cổ để tay anh rơi trên vai mình, sau đó cúi đầu cắn nhẹ một cái. Ansbach thừa cơ đưa ngón tay vào miệng y và khiêu khích đầu lưỡi của y.
“Phì phì phì!” Oregon nói: “Anh có còn nghĩ được chuyện gì khác ngoài động dục không hả?”
Ansbach hỏi lại: “Làm tình?”
“…Khác chỗ nào?”
“Một còn đang ủ, một đã lên men chua chua, sệt sệt.”
“…”
Để tẩy rửa thế giới nội tâm “hoen ố” của anh, Oregon quyết định dẫn anh đến tràng đấu thú.
Ansbach không có ý kiến.
Hai người tìm chỗ ngồi xuống.
Ansbach nói: “Tụi mình từng hẹn hò ở đây.”
Oregon nói: “Là anh đơn phương đưa ra lời mời, còn tôi không có cách nào từ chối.”
“Em không thích?”
Oregon im lặng một chốc mới đáp: “Ở đây sẽ bắt gặp những ánh mắt giống với ánh mắt của anh.”
Ansbach nhẹ giọng hỏi: “Để lại ám ảnh trong lòng em, có phải không?” Anh đương nhiên biết năm xưa mình đối xử quá đáng với Oregon đến mức nào. Hạn chế tự do, cấm không cho y qua lại với bạn bè, dù y chỉ ngồi ngây người ngắm tranh cũng khiến anh lửa ghen ngợp trời.
Giờ đây nghĩ lại, năm xưa mình đúng là một thằng điên. May mà không phải không có thuốc chữa.
“Giờ ngẫm lại,” Oregon chống mặt, rầu rĩ nói: “có lẽ không thích nhìn thấy hình bóng của anh trên người kẻ khác.”
“Câu này quá phức tạp, nằm ngoài khả năng thấu hiểu của tôi.”
Oregon nghiêng đầu nhìn anh một cái rồi quay đi nhìn về phía trước, đung đưa đầu gối, “Anh là duy nhất trên đời này.”
Ansbach kích động ôm chầm lấy y, đôi môi anh không ngừng càn quấy trên mặt Oregon, “Em khiến tôi mất bình tĩnh rồi.”
Oregon túm lấy bàn tay đang mon men đến dây lưng của mình, “Chỗ này là tràng đấu thú.”
“…Hay em thích để dơi và báo điên đảo ở đây?”
Oregon nghiến răng nói: “Đây là sợi thắt lưng tôi thích nhất!”
“Ở đây là Ý, thiếu gì thắt lưng.”
Hai người vừa rượt đuổi vừa đùa giỡn, dây dưa cả nửa buổi trời Ansbach vẫn chưa giành được thắng lợi.
Từ sau ngày Oregon hồi phục, Ansbach bỏ hẳn tác phong bá đạo đàn áp, không phân biệt đúng sai, lúc nào cũng cư xử dè dặt có chừng mực, chỉ cần Oregon lộ ra vẻ mặt không vui, buồn bã hay bi thương, hoặc ánh mắt hiện lên chút bất mãn, anh lập tức lùi bước.
Ra khỏi tràng đấu thú, hai người không hề ngại ngùng nắm tay nhau đứng trên lề đường chờ đèn đỏ.
Trên đường xe cộ qua lại thưa thớt, một gã thanh niên trẻ tuổi đeo ba lô vượt qua hai người, bước vội về phía trước.
Oregon nói: “Thằng nhóc vượt đèn đỏ.”
Bóng Ansbach lóe lên, túm lấy gã thanh niên đã băng sang kia đường và lôi về.
“Khốn nạn! Mấy người làm gì thế hả?” Gã thanh viên vùng vẫy.
“Cậu…” Oregon mới nói được một chứ đã cảm thấy sau lưng nóng rực. Cảm giác nóng bỏng này y không hề xa lạ, phát ra từ thánh kiếm của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, là thánh quang của các nhân viên cao cấp trong giáo hội. Y lập tức đẩy gã thanh niên ra, ôm lấy Ansbach giấu mình vào bóng râm dưới cây xanh.
Bất thình lình bị đẩy ngã xuống đất, gã trẻ tuổi thoáng sửng sốt rồi đùng đùng nổi giận. Gã vừa chửi thề vừa đứng dậy, ba lô rơi khỏi lưng trượt xuống khuỷu tay gã cũng mặc kệ, hùng hổ xông về phía Ansbach và Oregon.
Trông gã cao khoảng mét tám lăm, bắp tay cường tráng, lúc chạy các cơ căng ra rõ rệt, khí thế hừng hực cuốn bay cả lá cây. Chẳng qua mới chạy được ba mét, gã đã bị người nào đó túm lấy cổ áo kéo về mấy bước.
“Không được đến gần bọn họ, quay trở lại!” Người túm cổ áo gã lạnh lùng nói.
“Con mẹ nó mày là thằng nào nữa?!” Chàng thanh niên tự cho là cơ bắp cuồn cuộn trong chốc lát vấp phải hai phen đả kích liên tục thì tức muốn điên lên.
“Chửi thề là sai.” Người kia nói.
Gã thanh niên lập tức tuôn ra cả tràng những lời tục tĩu.
Người sau lưng gã sa sầm mặt.
Cách đó không xa, Oregon hớn hở nhắc nhở: “Cậu ta mới vượt đèn đỏ và bị tụi tôi uốn nắn xong đó.” Cái giọng đậm chất cười trên nỗi đau của người khác. Gã trẻ tuổi bị túm cổ áo nên không nhìn rõ người phía sau là ai, nhưng y và Ansbach đứng đối diện nên thấy rất rõ. Người nọ mặc đồng phục của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, cao khoảng hai mét, hơn thanh niên gần cả cái đầu, nếu đặt gã trẻ tuổi trước mặt người này thì trông gã chẳng khác nào trẻ vị thành niên.
Bị người như vậy túm cổ áo, chậc chậc…
Oregon thay gã cầu nguyện với ngài Cain.
“Cậu làm thế là sai.” Không ngờ người nọ chẳng hề nổi nóng mà còn thả tay ra, “Phẫn nộ khiến cậu nói toàn những lời thô tục, mặt mũi đáng ghét, cả Thần cũng không thể chấp nhận. Nếu chịu cầu nguyện xin tội, cậu sẽ được Thần tha thứ.”
Gã thanh niên vùng ra, toan trả treo thì nhìn thấy vóc dáng của đối phương, nhất thời nghẹn họng không nói được câu nào. Gã giận dữ quắt mắt với Ansbach và Oregon rồi vác ba lô lên vai ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Oregon nói: “Xem ra cậu giáo dục chẳng hiệu quả gì.”
Người nọ quay đầu lại, “Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã nhỏ nhen và hiểu lầm ý tốt của hai vị, cứ ngỡ đâu hai vị định gây bất lợi cho cậu ấy.”
Oregon nói: “Xin hãy nói chuyện một cách bình thường giùm cái.”
Người nọ nói: “Tôi là Quentyn Rizz của quân đoàn Thủ hộ thần thánh, được lệnh truy nã thành viên của Nghịch Cửu Hội là Ansbach Malkavian.”
Oregon lấy tay thúc người đứng cạnh, “Lúc này có phải anh nên la cho thiệt to, quý ngài ơi, oan cho tôi quá không?”
Ansbach nói: “Vậy phải phiền em vất vả tìm cách minh oan cho tôi rồi.”
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Anh chịu để bị bắt hả?”
Ansbach nói: “Nhìn chung quanh.”
Mười mấy chàng thanh niên trong đồng phục của quân đoàn Thủ hộ thần thánh đang tụ họp lại. Thánh quang tỏa ra từ người bọn họ, ánh hào quang vàng óng soi sáng những gương mặt vô cảm, soi cả lên thân kiếm trên tay và phản chiếu lại lên mặt đám thanh niên khiến cho thánh quang trông càng rực rỡ.
Thế nhưng với Ansbach và Oregon – hai kẻ từng chứng kiến tư thế oai hùng của quân đoàn Thủ hộ thần thánh hơn trăm năm trước mà nói, hào quang trên người bọn họ quá tối tăm, ít ra khiến Oregon không phát hiện họ ngay từ ban đầu.
Kiếm của Quentyn chĩa vào Ansbach và bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Oregon nắm lấy bàn tay đang rục rịch của Ansbach, mỉm cười thân thiện với Quentyn và nói: “Chuyện này là một hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng, trên thực tế bọn ta vừa giải quyết Gordon xong. Tôi tuyệt đối không phải vì muốn các cậu tôn vinh tôi như anh hùng nên mới nói thế, mà sự thật đúng là vậy đấy.”
Quentyn nhìn họ bằng ánh mắt ngờ vực, “Cho hỏi quý ngài đây là ai?”
Orgeon đáp: “Oregon Gangrel.”
Quentyn không tin. Ngài Timothy muốn gã mang tên huyết tộc tự xưng là “Oregon” về, nhưng trên tấm ảnh giao cho gã lại là hình của người đứng cạnh kẻ tự xưng là “Oregon”… Vậy rốt cục là tên nào?
Oregon nói: “Tôi tin rằng sau khi tôi và giáo hoàng bệ hạ trò chuyện, tất cả sẽ được sáng tỏ.”
Ansbach thấy Oregon một mực muốn giữ hòa bình thì cũng phối hợp với y, “Lần trước gặp nhau quá vội vàng, hy vọng lần này có cơ hội dùng chung bữa tối.”
Oregon liếc anh một cái: Anh có chắc người của giáo hội chịu cùng dùng bữa với huyết tộc không đó?
Ansbach: Tôi mời mà.
Oregon: …Chắc chịu.
Trong khi hai người trao đổi bằng mắt, Quentyn quyết định không phân vân nữa. Dù là tên nào thì cứ mang cả đôi về là không trật đi đâu được.
“Mời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook