[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn
-
Chương 29: Thân phận (trung)
Chẳng lẽ tình địch của mình lại là mình?
Nhớ lại lời cam đoan của mình dành cho mèo đen, Ansbach bị viễn cảnh tự vẽ ra trong đầu làm cho cả người bứt rứt.
Nếu Joseph Miller năm 2015 cũng là anh vậy tại sao lại cần thường xuyên mượn mèo? Rõ ràng anh cũng có một con ở ngay bên cạnh! Trừ phi, trừ phi…
Nhìn mắt Ansbach càng lúc càng đỏ lên, mèo đen cuối cùng nhịn hết nổi đành lên đầu gối anh, đặt hai chân lên ngực anh, dùng lưỡi liếm cổ họng của anh ra chiều có điều muốn nói.
Ansbach kích động ôm mèo vào lòng, nóng nảy nói: “Tôi nhất định không để em rời xa tôi.”
Mèo đen nhảy lên bàn, mở nắp bình trà nhúng chân vào trong, vừa rút ra định viết thì bắt gặp bóng Ansbach nhoáng lên!
Oh no!
Nó vội rút chân ra nhưng đã chậm mất một bước, cửa sổ rung rinh, sau đó trong phòng không còn ai.
Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này, lần nào Ansbach cảm thấy mất khống chế đều tự động chạy ra ngoài trút giận để tránh làm tổn thương nó.
Nhưng mà…
Lần này đâu cần mất khống chế chứ.
Chân mèo đen giữ nguyên tư thế cũ một hồi mới ngượng ngùng rụt về, bất đắc dĩ nằm gục xuống bàn. Một lúc sau nó lại ghé vào cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn về hướng Ansbach vừa biến mất.
Trút giận thì trút giận nhưng nhớ mang đồ ăn về nha.
Oregon đóng gói cả đống thức ăn để về khách điếm từ từ hưởng thụ, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì kỳ kỳ, hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Y đứng dậy đến bên cửa sổ và nhìn xuống.
Đường phố tấp nập phồn hoa, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, duy chỉ có một người khoác áo choàng xám đậm ngồi như pho tượng ven đường tĩnh lặng đến lạ.
Từ vị trí của người đó cùng lắm nhìn thấy trần nhà phòng mình, hẳn không phải đang nhìn chòng chọc vào mình… Nhưng còn cảm giác kỳ lạ kia vẫn cứ tồn tại.
Lẽ nào lại có thêm một người thầm mến?
Ôi. Có trách thì trách mình quá quyến rũ, khiến người ta vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình. Đối phương vẫn đang trong giai đoạn thầm mến, mình cũng khó mở miệng từ chối. Nhưng nếu không từ chối lại như đang “câu” người ta, chỉ sợ khiến người ta càng lún càng sâu. Tốt xấu gì cũng là người cùng tộc, không nên gieo hy vọng hão huyền cho đối phương.
Cuộc sống của người điển trai luôn phải sầu não vì những kẻ theo đuổi vậy đấy!
Thấy người mặc áo choàng hơi ngước lên, trong lòng Oregon cảm xúc ngổn ngang, giơ tay toan chào hỏi thì đối phương đã quay ngoắc đi mất.
…
Chắc tại mình nghĩ nhiều, người ta chỉ đi ngang qua thôi mà.
Oregon đóng cửa sổ lại tiếp tục ăn.
Ansbach đi một vòng bên ngoài, nghe đầy tai những tiếng xí xa xí xồ trên đường, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Cái gọi là mai sau tức là những ngày của sau này. Nếu đã chưa tới hay chưa xảy ra thì vẫn còn khả năng thay đổi, mình cần gì phải tự hù mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, đầu óc của anh tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác được mùi máu quen thuộc bèn liếc nhìn một cái, bắt gặp Oregon đang thò đầu ra khỏi cửa sổ. Đây là Oregon của một trăm hai mươi lăm năm trước, diện mạo xinh đẹp lúc nào cũng sáng ngời, mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày đều tràn ngập sức sống.
Nhìn dáng vẻ sinh động của người yêu, trong đầu Ansbach hiện lên hình ảnh một Oregon im lặng bị anh đặt vào quan tài, và còn cả chú mèo đen lúc nào cũng ở bên anh cả trăm năm nay nhưng lại không nói lời nào với anh.
Thay vì ngồi sầu não, chi bằng tìm cách thay đổi kết quả.
Anh hơi nhướng mắt, nhìn nụ cười của Oregon bằng ánh mắt tiếc nuối nhưng rồi vẫn quyết đoán xoay người bỏ đi.
Dù con đường phía trước có là một con đường đã được sắp xếp, anh cũng không định buông xuôi cho số phận.
Trên đường về, Ansbach mua cả đống thức ăn thơm ngon, đắc ý đẩy cửa phòng ra nhưng lại không nhìn thấy cái tên đáng lý phải đang nằm dài trên bàn đợi mình.
Giận dữ và hoang mang trong nháy mắt tràn ngập tim anh.
Thức ăn trong tay rơi xuống đất, giấy gói mở toang, bánh ngọt rơi vung vãi khắp nơi.
Một cái đầu mèo thò qua cửa, len vào giữa hai chân Ansbach để vào phòng, mũi khịt khịt ngửi bánh, há mỏ toan ngậm lấy miếng bánh, nào ngờ răng vừa chạm đến vỏ bánh, cổ đã bị bàn tay to đùng kéo lên đặt trên bàn.
Ansbach trở tay đóng cửa, từ trên cao nhìn xuống tên oắt không lúc nào không khiến mình sợ bóng sợ gió, thoắt vui thoắt buồn mà lại chẳng còn nên thân.
“Nếu không giải thích hợp lý vì sao ra khỏi nhà,” Anh nhặt giấy dầu dưới đất lên cầm trong tay, từ từ nghiền nó thành bột vụn, “thì chỉ được ngửi thôi.”
Dám chà đạp mỹ thực Trung Hoa! Quả nhiên có bệnh thần kinh!
Mèo đen đau khổ nhấc móng lên, cố gắng dùng mắt biểu đạt: Hajima~! (tiếng Hàn 하지마: đừng làm thế ==)
“…” Ánh mắt sinh động của nó khiến Ansbach phải rùng mình một cái, anh dùng ngón tay chỉ vào đầu nó, “Đã biến thành mèo đừng có mô phỏng mấy màn biểu diễn kỳ cục kia nữa.”
Hồi xưa có một khoảng thời gian Oregon cuồng tác phẩm của Shakespeare gần như tẩu hỏa nhập ma, cả hành vi lẫn cách nói chuyện ngày thường đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vậy nên thường xảy ra trường hợp Ansbach phải nghe lải nhải cả đoạn mới biết y định nói gì. Đại loại như khi muốn cùng anh uống rượu vang hoặc càm ràm về thời tiết tệ hại của London.
Màn biểu diễn bị cắt ngang khiến mèo đen lườm anh bằng ánh mắt u oán. Thảo nào mình là người duy nhất có dây dưa tình cảm với anh, loại sinh vật chẳng biết lãng mạn là gì này đúng là chán hơn cả khúc gỗ.
Ansbach đặt bình trà xuống trước mặt nó, “Nói mau.”
“Meo…” Chuyện này nói ra thì dài lắm…
Theo kể lại, lúc Ansbach ra ngoài trút giận, mèo đen đang ngồi chồm hổm trên cửa sổ đóng giả làm hòn vọng phu thì bắt gặp một bóng người quen quen đi ngang trên đường.
Quen đến cỡ nào?
Quen cỡ con người vừa mới ra khỏi phòng kia.
Thấy Ansbach nghênh ngang đi bên dưới mà không buồn ngẩng đầu nhìn mình cái nào, trong lòng mèo đen sốt ruột, lập tức từ trên cửa sổ nhảy xuống đường, bám theo sau anh.
Ansbach vẫn chưa biết phía sau có một con mèo đang lén lút bám theo, anh nôn nóng chạy vào một quán ăn, lấy một bức tranh ra cho chưởng quỹ xem.
Chưởng quỹ ngờ vực nhìn anh.
Ansbach hỏi bằng tiếng Anh: “Từng gặp chưa?”
Chưởng quỹ trả lời bằng tiếng Trung: “Ngài nói cái gì? Tôi không hiểu tiếng nước ngoài. Nơi này của bọn tôi là quán ăn, kinh doanh nhỏ thôi, không có mối lớn đến thế, cũng không mua nổi người này đâu, hay ngài đến nơi khác tìm đi. Đi thẳng xuống dưới kia có quán do người Tây mở, ngài đến đó hỏi thử xem biết đâu sẽ có.”
Ansbach nghe gã thao thao bất tuyệt thì tưởng rằng gã biết gì đó, bèn dùng một tay kéo gã ra khỏi quầy.
Chưởng quỹ giật thót, miệng kêu oai oái: “Ôi chu choa mẹ tôi ơi! Quỷ Tây muốn ăn thịt người kìa!”
Ansbach thấy mọi người xúm lại thì biết ngay đã hiểu lầm, anh buông gã ra, chỉ chỉ vào bức tranh.
Ban nãy anh đứng xoay lưng về phía nó nên mèo đen không nhìn thấy, giờ nhìn kỹ được lại phát hiện ra người trong hình rõ ràng là mình, Oregon! Có điều hình như người vẽ bức tranh đó đang căm hận mình lắm, người trong tranh nhìn thế nào cũng thấy gian trá xảo quyệt lạnh lùng vô tình…
Trong lòng Ansbach chợt có cảm giác, cái tên phụ tình kia hình như đang ở nơi này, ẩn trong bóng tối theo dõi mình.
Máu trong người lại sôi trào.
Không rõ là do oán hận hay vì cảm xúc nào khác.
Trong đầu anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Tìm được Oregon rồi dùng xích sắt khóa tứ chi y lại, nhốt vào lồng sắt và đặt dưới ánh nắng mặt trời, để y đời đời kiếp kiếp không bao giờ nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác ngoài mình ra, cả con ruồi cũng không được. Để y vĩnh viễn không dám phản bội mình nữa, thậm chí không dám có suy nghĩ rời khỏi anh.
Mèo đen thấy Ansbach lộ ra ánh mắt vừa quen vừa lạ thì rùng mình ớn lạnh.
Nó lập tức nhận ra Ansbach trước mắt chính là Ansbach của năm 1980. Thì ra anh tới Trung Quốc còn sớm hơn nó tưởng, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân nên không gặp nhau.
Ansbach nhìn khắp đám đông lại không phát hiện ra người cần tìm, cuối cùng cũng chú ý đến chú mèo đen kỳ lạ.
Mèo đen lúc này đã tính đường lui, nó vòng qua đám đông, len lỏi chui ra khỏi đó.
Dù mùi máu vô cùng nhạt nhưng Ansbach vẫn nhận ra nó thuộc về gia tộc Gangrel!
Mắt anh lóe lên, bất thình lình phóng ra khỏi quán ăn.
Cả đám người bị tốc độ kinh hồn và sức mạnh của anh dọa cho thét lên oai oái, ai nấy nhao nhao tránh né hỗn loạn vô cùng, mèo đen thừa cơ bỏ trốn.
Nghe nó kể xong, Ansbach sợ hãi ôm nó vào lòng.
Ansbach của hơn trăm năm trước nghĩ gì trong đầu không ai rõ bằng anh. Vừa tưởng tưởng cảnh mèo đen suýt nữa rơi vào tay mình, trong lòng anh khiếp sợ tột độ!
Mèo đen dùng đuôi vỗ vào tay anh, dùng mắt nói với anh: Anh biết trước đây mình đáng sợ đến cỡ nào rồi đúng không, còn không mau bồi thường cho tôi?
Ansbach tuy không hiểu hết nó muốn nói gì nhưng vẫn cúi xuống nhặt những miếng bánh còn nguyên vẹn lên bày ra trước mặt nó xem như an ủi.
Mèo đen vừa ăn vừa sung sướng vẫy đuôi.
So với mèo đen, Ansbach không được bình tĩnh như nó.
Mình và Oregon của năm 1980 đều đã lên sân khấu, cũng có nghĩa là bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Làm thế nào để ngăn cản không cho bi kịch trong quá khứ phát sinh một lần nữa đây?
Ăn no nê xong, mèo đen ngẩng lên, đập vào mắt nó là gương mặt viết đầy hai chữ “sầu lo” của Ansbach.
Ansbach của trước đây lúc nào cũng đứng ở trên cao, kiêu ngạo tự đại ít ai sánh kịp. Nhưng từ khi mình bị phong ấn, gương mặt điển trai ấy dần dần xuất hiện những biểu cảm không hợp với tính anh – Áy náy, chán nản, u buồn… Khiến nó cảm thấy chẳng quen chút nào.
Mèo đen liếm liếm môi anh.
Ansbach mỉm cười, dùng lưỡi mình chầm chậm liếm lại những chỗ nó vừa liếm, “Quả nhiên rất ngọt.”
Mèo đen duỗi chân vào ấm trà, từ từ viết một câu lên bàn.
Cả gian phòng rơi vào im lặng.
Nửa phút sau, một giọng nói u ám bất chợt vang lên:
“Ý em là, Joseph Miller sau này do em giả dạng?”
“…Meo.”
Biết bản thân không bị dồn vào con đường phải giả dạng Joseph Miller hơn trăm năm sau, tâm trạng Ansbach khá hơn đôi chút, bắt đầu thanh toán chuyện mèo đen giả làm Joseph Miller. Tâm trạng này, bầu không khí này hệt như phụ huynh biết con mình thi rớt mà còn dám lén ký tên gạt giáo viên.
Mèo đen nằm trên đất giả chết.
Ansbach lấy chân khều nhẹ lên bụng nó, “Nói vậy tức là em đã biến thành người được từ lâu rồi?” Khi biết y có thể biến thành người, mình phải sớm đoán ra rồi chứ!
Mèo đen cảm thấy vô cùng uất ức.
Thân là huyết tộc phải biến thành mèo đã đủ mệt rồi, thỉnh thoảng biến lại thành người ra ngoài đổi gió chẳng phải bình thường lắm sao? Để anh không lo, mình còn phải giả làm Joseph Miller viết thư báo cáo hành trình, làm sao mà giống mấy đứa oắt con trong thời phản nghịch ra ngoài cả đêm không về. Mình sống quá khuôn khổ luôn ấy! Lúc này phải cảm động chảy cả nước mắt chứ ở đó mà mặt lớn mặt nhỏ.
Ansbach cũng cảm thấy vô cùng uất ức.
Có trời biết đất biết, mỗi lần mèo đen bỏ đi chơi với Joseph Miller, trái tim của anh cứ như vừa bị nhúng vào chảo dầu, vừa tự dặn mình phải kiềm chế, đây là cách để tôn trọng Oregon, vừa bị bản tính chiếm hữu cao độ của giống đực và của Malkavian giày vò, chỉ hận không được bằm thây Joseph Miller, nhét mèo đen vào lòng không cho ai chạm vào!
Một người một mèo trừng mắt nhau thật lâu, ai đều cảm thấy mình vô tội, đối phương vô lý.
Trừng được nửa ngày, Ansbach đành nhận thua trước: “Em bảo từng nhìn thấy cọc gỗ, vậy rốt cuộc là ở đâu?”
Mèo đen tính giờ, cảm thấy cũng đến lúc ghé thăm người kia rồi.
Ansbach chẳng hứng thú gì với người đó mà chỉ tò mò muốn biết vì sao Oregon lại đến tìm người nọ. Theo sự hiểu biết của anh, Oregon tuy sớm đã có suy nghĩ “không an phận” với Trung Quốc nhưng xưa nay khả năng hành động của y đều kém hơn trí tưởng tượng của y nhiều lắm, vì vậy không ít kế hoạch đều chỉ bàn ngoài miệng rồi chết non.
Lý do gì khiến y phải trèo đèo lội suối tìm đến nơi xa lạ này?
Anh vô cùng hiếu kỳ.
Đằng sau hiếu kỳ là ganh tỵ.
Có kẻ lại thu hút được người trong lòng mình, bất luận vì lý do gì, anh đều cảm thấy khó chịu.
Mèo đen không muốn giải thích mà chỉ lười biếng nằm dài trên đất chẳng thèm động đậy.
Uy hiếp dụ dỗ mãi không có kết quả, Ansbach đành ra đòn sát thủ: “Tôi cho em hai lựa chọn. Hoặc giải thích vì sao năm đó phản bội tôi, hoặc giải thích vì sao tìm người đó.”
Mèo đen kinh ngạc.
Từ khi thân phận của nó bị Ansbach phát hiện, anh luôn nuông chiều nó hết mực, không hề nhắc đến chuyện xưa nửa lời, hoặc nếu có đề cập đến đều là áy náy nhận lỗi. Nhưng nó đã quên, Ansbach tuyệt đối không phải người dễ quên chuyện cũ, ngược lại anh vốn bụng dạ hẹp hòi, việc nó làm năm xưa mang đến ảnh hưởng sâu tận xương tủy cho anh, chẳng qua nhiều chuyện xảy ra tiếp đó khiến lòng áy náy của anh tạm thời lấn át tất cả, vậy nên mới không nhắc lại sai lầm của nó.
Thấy động tác cứng đờ của mèo đen, trong lòng Ansbach dấy lên nỗi xót xa.
Có những thứ đã đâm sâu vào máu thịt, gần như biến thành một bộ phận của cơ thể, dù có đau đớn vẫn phải giả vờ như chúng vốn là bẩm sinh. Nhưng khi vạch máu thịt ra lại nhìn thấy cây gai nằm lồ lộ trong đó, lâu đến đâu cũng không thể biến mất.
Mèo đen trở người ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh.
Ansbach nơm nớp lo sợ. Kẻ địch trước mắt, nội bộ trong anh không nên tranh đấu với nhau!
“Sáng mai muốn ăn điểm tâm gì?”
Cách chuyển chủ đề mới sượng sùng làm sao.
Mèo đen phóng xuống giường, nhảy lên bàn, nhúng chân vào bình trà… Lúc nó biến thành người, số chữ viết trong một năm còn chưa nhiều như bây giờ.
Muốn giúp anh bình tĩnh lại.
Phản bội anh, phong ấn anh, là để anh bình tĩnh lại, tránh cho anh đánh mất bản thân trong cơn điên cuồng.
Không ngại đường sá xa xôi đến Trung Quốc là vì muốn tìm cách giúp anh bình tĩnh.
Dù có bị anh căm hận cũng phải đưa ra lựa chọn tốt nhất cho anh, đây là cách tôi yêu anh.
Trời đã về đêm, trong phòng có ánh đèn, nét nước trên bàn sóng sánh ánh vàng khiến tâm Ansbach dần dần lắng đọng.
“Em phát hiện ra khi nào?”
Mèo đen nhanh chóng viết xuống: Chính vào lúc anh bắt đầu bất thường.
Nhìn đôi mắt trong veo của mèo đen, hàng phòng ngự cuối cùng trong tim Ansbach sụp đổ.
Nhớ lại lời cam đoan của mình dành cho mèo đen, Ansbach bị viễn cảnh tự vẽ ra trong đầu làm cho cả người bứt rứt.
Nếu Joseph Miller năm 2015 cũng là anh vậy tại sao lại cần thường xuyên mượn mèo? Rõ ràng anh cũng có một con ở ngay bên cạnh! Trừ phi, trừ phi…
Nhìn mắt Ansbach càng lúc càng đỏ lên, mèo đen cuối cùng nhịn hết nổi đành lên đầu gối anh, đặt hai chân lên ngực anh, dùng lưỡi liếm cổ họng của anh ra chiều có điều muốn nói.
Ansbach kích động ôm mèo vào lòng, nóng nảy nói: “Tôi nhất định không để em rời xa tôi.”
Mèo đen nhảy lên bàn, mở nắp bình trà nhúng chân vào trong, vừa rút ra định viết thì bắt gặp bóng Ansbach nhoáng lên!
Oh no!
Nó vội rút chân ra nhưng đã chậm mất một bước, cửa sổ rung rinh, sau đó trong phòng không còn ai.
Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này, lần nào Ansbach cảm thấy mất khống chế đều tự động chạy ra ngoài trút giận để tránh làm tổn thương nó.
Nhưng mà…
Lần này đâu cần mất khống chế chứ.
Chân mèo đen giữ nguyên tư thế cũ một hồi mới ngượng ngùng rụt về, bất đắc dĩ nằm gục xuống bàn. Một lúc sau nó lại ghé vào cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn về hướng Ansbach vừa biến mất.
Trút giận thì trút giận nhưng nhớ mang đồ ăn về nha.
Oregon đóng gói cả đống thức ăn để về khách điếm từ từ hưởng thụ, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì kỳ kỳ, hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Y đứng dậy đến bên cửa sổ và nhìn xuống.
Đường phố tấp nập phồn hoa, người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, duy chỉ có một người khoác áo choàng xám đậm ngồi như pho tượng ven đường tĩnh lặng đến lạ.
Từ vị trí của người đó cùng lắm nhìn thấy trần nhà phòng mình, hẳn không phải đang nhìn chòng chọc vào mình… Nhưng còn cảm giác kỳ lạ kia vẫn cứ tồn tại.
Lẽ nào lại có thêm một người thầm mến?
Ôi. Có trách thì trách mình quá quyến rũ, khiến người ta vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình. Đối phương vẫn đang trong giai đoạn thầm mến, mình cũng khó mở miệng từ chối. Nhưng nếu không từ chối lại như đang “câu” người ta, chỉ sợ khiến người ta càng lún càng sâu. Tốt xấu gì cũng là người cùng tộc, không nên gieo hy vọng hão huyền cho đối phương.
Cuộc sống của người điển trai luôn phải sầu não vì những kẻ theo đuổi vậy đấy!
Thấy người mặc áo choàng hơi ngước lên, trong lòng Oregon cảm xúc ngổn ngang, giơ tay toan chào hỏi thì đối phương đã quay ngoắc đi mất.
…
Chắc tại mình nghĩ nhiều, người ta chỉ đi ngang qua thôi mà.
Oregon đóng cửa sổ lại tiếp tục ăn.
Ansbach đi một vòng bên ngoài, nghe đầy tai những tiếng xí xa xí xồ trên đường, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Cái gọi là mai sau tức là những ngày của sau này. Nếu đã chưa tới hay chưa xảy ra thì vẫn còn khả năng thay đổi, mình cần gì phải tự hù mình.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, đầu óc của anh tỉnh táo hơn hẳn, cảm giác được mùi máu quen thuộc bèn liếc nhìn một cái, bắt gặp Oregon đang thò đầu ra khỏi cửa sổ. Đây là Oregon của một trăm hai mươi lăm năm trước, diện mạo xinh đẹp lúc nào cũng sáng ngời, mỗi nụ cười, mỗi cái chau mày đều tràn ngập sức sống.
Nhìn dáng vẻ sinh động của người yêu, trong đầu Ansbach hiện lên hình ảnh một Oregon im lặng bị anh đặt vào quan tài, và còn cả chú mèo đen lúc nào cũng ở bên anh cả trăm năm nay nhưng lại không nói lời nào với anh.
Thay vì ngồi sầu não, chi bằng tìm cách thay đổi kết quả.
Anh hơi nhướng mắt, nhìn nụ cười của Oregon bằng ánh mắt tiếc nuối nhưng rồi vẫn quyết đoán xoay người bỏ đi.
Dù con đường phía trước có là một con đường đã được sắp xếp, anh cũng không định buông xuôi cho số phận.
Trên đường về, Ansbach mua cả đống thức ăn thơm ngon, đắc ý đẩy cửa phòng ra nhưng lại không nhìn thấy cái tên đáng lý phải đang nằm dài trên bàn đợi mình.
Giận dữ và hoang mang trong nháy mắt tràn ngập tim anh.
Thức ăn trong tay rơi xuống đất, giấy gói mở toang, bánh ngọt rơi vung vãi khắp nơi.
Một cái đầu mèo thò qua cửa, len vào giữa hai chân Ansbach để vào phòng, mũi khịt khịt ngửi bánh, há mỏ toan ngậm lấy miếng bánh, nào ngờ răng vừa chạm đến vỏ bánh, cổ đã bị bàn tay to đùng kéo lên đặt trên bàn.
Ansbach trở tay đóng cửa, từ trên cao nhìn xuống tên oắt không lúc nào không khiến mình sợ bóng sợ gió, thoắt vui thoắt buồn mà lại chẳng còn nên thân.
“Nếu không giải thích hợp lý vì sao ra khỏi nhà,” Anh nhặt giấy dầu dưới đất lên cầm trong tay, từ từ nghiền nó thành bột vụn, “thì chỉ được ngửi thôi.”
Dám chà đạp mỹ thực Trung Hoa! Quả nhiên có bệnh thần kinh!
Mèo đen đau khổ nhấc móng lên, cố gắng dùng mắt biểu đạt: Hajima~! (tiếng Hàn 하지마: đừng làm thế ==)
“…” Ánh mắt sinh động của nó khiến Ansbach phải rùng mình một cái, anh dùng ngón tay chỉ vào đầu nó, “Đã biến thành mèo đừng có mô phỏng mấy màn biểu diễn kỳ cục kia nữa.”
Hồi xưa có một khoảng thời gian Oregon cuồng tác phẩm của Shakespeare gần như tẩu hỏa nhập ma, cả hành vi lẫn cách nói chuyện ngày thường đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vậy nên thường xảy ra trường hợp Ansbach phải nghe lải nhải cả đoạn mới biết y định nói gì. Đại loại như khi muốn cùng anh uống rượu vang hoặc càm ràm về thời tiết tệ hại của London.
Màn biểu diễn bị cắt ngang khiến mèo đen lườm anh bằng ánh mắt u oán. Thảo nào mình là người duy nhất có dây dưa tình cảm với anh, loại sinh vật chẳng biết lãng mạn là gì này đúng là chán hơn cả khúc gỗ.
Ansbach đặt bình trà xuống trước mặt nó, “Nói mau.”
“Meo…” Chuyện này nói ra thì dài lắm…
Theo kể lại, lúc Ansbach ra ngoài trút giận, mèo đen đang ngồi chồm hổm trên cửa sổ đóng giả làm hòn vọng phu thì bắt gặp một bóng người quen quen đi ngang trên đường.
Quen đến cỡ nào?
Quen cỡ con người vừa mới ra khỏi phòng kia.
Thấy Ansbach nghênh ngang đi bên dưới mà không buồn ngẩng đầu nhìn mình cái nào, trong lòng mèo đen sốt ruột, lập tức từ trên cửa sổ nhảy xuống đường, bám theo sau anh.
Ansbach vẫn chưa biết phía sau có một con mèo đang lén lút bám theo, anh nôn nóng chạy vào một quán ăn, lấy một bức tranh ra cho chưởng quỹ xem.
Chưởng quỹ ngờ vực nhìn anh.
Ansbach hỏi bằng tiếng Anh: “Từng gặp chưa?”
Chưởng quỹ trả lời bằng tiếng Trung: “Ngài nói cái gì? Tôi không hiểu tiếng nước ngoài. Nơi này của bọn tôi là quán ăn, kinh doanh nhỏ thôi, không có mối lớn đến thế, cũng không mua nổi người này đâu, hay ngài đến nơi khác tìm đi. Đi thẳng xuống dưới kia có quán do người Tây mở, ngài đến đó hỏi thử xem biết đâu sẽ có.”
Ansbach nghe gã thao thao bất tuyệt thì tưởng rằng gã biết gì đó, bèn dùng một tay kéo gã ra khỏi quầy.
Chưởng quỹ giật thót, miệng kêu oai oái: “Ôi chu choa mẹ tôi ơi! Quỷ Tây muốn ăn thịt người kìa!”
Ansbach thấy mọi người xúm lại thì biết ngay đã hiểu lầm, anh buông gã ra, chỉ chỉ vào bức tranh.
Ban nãy anh đứng xoay lưng về phía nó nên mèo đen không nhìn thấy, giờ nhìn kỹ được lại phát hiện ra người trong hình rõ ràng là mình, Oregon! Có điều hình như người vẽ bức tranh đó đang căm hận mình lắm, người trong tranh nhìn thế nào cũng thấy gian trá xảo quyệt lạnh lùng vô tình…
Trong lòng Ansbach chợt có cảm giác, cái tên phụ tình kia hình như đang ở nơi này, ẩn trong bóng tối theo dõi mình.
Máu trong người lại sôi trào.
Không rõ là do oán hận hay vì cảm xúc nào khác.
Trong đầu anh hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất – Tìm được Oregon rồi dùng xích sắt khóa tứ chi y lại, nhốt vào lồng sắt và đặt dưới ánh nắng mặt trời, để y đời đời kiếp kiếp không bao giờ nhìn thấy bất cứ sinh vật nào khác ngoài mình ra, cả con ruồi cũng không được. Để y vĩnh viễn không dám phản bội mình nữa, thậm chí không dám có suy nghĩ rời khỏi anh.
Mèo đen thấy Ansbach lộ ra ánh mắt vừa quen vừa lạ thì rùng mình ớn lạnh.
Nó lập tức nhận ra Ansbach trước mắt chính là Ansbach của năm 1980. Thì ra anh tới Trung Quốc còn sớm hơn nó tưởng, nhưng vì đủ thứ nguyên nhân nên không gặp nhau.
Ansbach nhìn khắp đám đông lại không phát hiện ra người cần tìm, cuối cùng cũng chú ý đến chú mèo đen kỳ lạ.
Mèo đen lúc này đã tính đường lui, nó vòng qua đám đông, len lỏi chui ra khỏi đó.
Dù mùi máu vô cùng nhạt nhưng Ansbach vẫn nhận ra nó thuộc về gia tộc Gangrel!
Mắt anh lóe lên, bất thình lình phóng ra khỏi quán ăn.
Cả đám người bị tốc độ kinh hồn và sức mạnh của anh dọa cho thét lên oai oái, ai nấy nhao nhao tránh né hỗn loạn vô cùng, mèo đen thừa cơ bỏ trốn.
Nghe nó kể xong, Ansbach sợ hãi ôm nó vào lòng.
Ansbach của hơn trăm năm trước nghĩ gì trong đầu không ai rõ bằng anh. Vừa tưởng tưởng cảnh mèo đen suýt nữa rơi vào tay mình, trong lòng anh khiếp sợ tột độ!
Mèo đen dùng đuôi vỗ vào tay anh, dùng mắt nói với anh: Anh biết trước đây mình đáng sợ đến cỡ nào rồi đúng không, còn không mau bồi thường cho tôi?
Ansbach tuy không hiểu hết nó muốn nói gì nhưng vẫn cúi xuống nhặt những miếng bánh còn nguyên vẹn lên bày ra trước mặt nó xem như an ủi.
Mèo đen vừa ăn vừa sung sướng vẫy đuôi.
So với mèo đen, Ansbach không được bình tĩnh như nó.
Mình và Oregon của năm 1980 đều đã lên sân khấu, cũng có nghĩa là bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động. Làm thế nào để ngăn cản không cho bi kịch trong quá khứ phát sinh một lần nữa đây?
Ăn no nê xong, mèo đen ngẩng lên, đập vào mắt nó là gương mặt viết đầy hai chữ “sầu lo” của Ansbach.
Ansbach của trước đây lúc nào cũng đứng ở trên cao, kiêu ngạo tự đại ít ai sánh kịp. Nhưng từ khi mình bị phong ấn, gương mặt điển trai ấy dần dần xuất hiện những biểu cảm không hợp với tính anh – Áy náy, chán nản, u buồn… Khiến nó cảm thấy chẳng quen chút nào.
Mèo đen liếm liếm môi anh.
Ansbach mỉm cười, dùng lưỡi mình chầm chậm liếm lại những chỗ nó vừa liếm, “Quả nhiên rất ngọt.”
Mèo đen duỗi chân vào ấm trà, từ từ viết một câu lên bàn.
Cả gian phòng rơi vào im lặng.
Nửa phút sau, một giọng nói u ám bất chợt vang lên:
“Ý em là, Joseph Miller sau này do em giả dạng?”
“…Meo.”
Biết bản thân không bị dồn vào con đường phải giả dạng Joseph Miller hơn trăm năm sau, tâm trạng Ansbach khá hơn đôi chút, bắt đầu thanh toán chuyện mèo đen giả làm Joseph Miller. Tâm trạng này, bầu không khí này hệt như phụ huynh biết con mình thi rớt mà còn dám lén ký tên gạt giáo viên.
Mèo đen nằm trên đất giả chết.
Ansbach lấy chân khều nhẹ lên bụng nó, “Nói vậy tức là em đã biến thành người được từ lâu rồi?” Khi biết y có thể biến thành người, mình phải sớm đoán ra rồi chứ!
Mèo đen cảm thấy vô cùng uất ức.
Thân là huyết tộc phải biến thành mèo đã đủ mệt rồi, thỉnh thoảng biến lại thành người ra ngoài đổi gió chẳng phải bình thường lắm sao? Để anh không lo, mình còn phải giả làm Joseph Miller viết thư báo cáo hành trình, làm sao mà giống mấy đứa oắt con trong thời phản nghịch ra ngoài cả đêm không về. Mình sống quá khuôn khổ luôn ấy! Lúc này phải cảm động chảy cả nước mắt chứ ở đó mà mặt lớn mặt nhỏ.
Ansbach cũng cảm thấy vô cùng uất ức.
Có trời biết đất biết, mỗi lần mèo đen bỏ đi chơi với Joseph Miller, trái tim của anh cứ như vừa bị nhúng vào chảo dầu, vừa tự dặn mình phải kiềm chế, đây là cách để tôn trọng Oregon, vừa bị bản tính chiếm hữu cao độ của giống đực và của Malkavian giày vò, chỉ hận không được bằm thây Joseph Miller, nhét mèo đen vào lòng không cho ai chạm vào!
Một người một mèo trừng mắt nhau thật lâu, ai đều cảm thấy mình vô tội, đối phương vô lý.
Trừng được nửa ngày, Ansbach đành nhận thua trước: “Em bảo từng nhìn thấy cọc gỗ, vậy rốt cuộc là ở đâu?”
Mèo đen tính giờ, cảm thấy cũng đến lúc ghé thăm người kia rồi.
Ansbach chẳng hứng thú gì với người đó mà chỉ tò mò muốn biết vì sao Oregon lại đến tìm người nọ. Theo sự hiểu biết của anh, Oregon tuy sớm đã có suy nghĩ “không an phận” với Trung Quốc nhưng xưa nay khả năng hành động của y đều kém hơn trí tưởng tượng của y nhiều lắm, vì vậy không ít kế hoạch đều chỉ bàn ngoài miệng rồi chết non.
Lý do gì khiến y phải trèo đèo lội suối tìm đến nơi xa lạ này?
Anh vô cùng hiếu kỳ.
Đằng sau hiếu kỳ là ganh tỵ.
Có kẻ lại thu hút được người trong lòng mình, bất luận vì lý do gì, anh đều cảm thấy khó chịu.
Mèo đen không muốn giải thích mà chỉ lười biếng nằm dài trên đất chẳng thèm động đậy.
Uy hiếp dụ dỗ mãi không có kết quả, Ansbach đành ra đòn sát thủ: “Tôi cho em hai lựa chọn. Hoặc giải thích vì sao năm đó phản bội tôi, hoặc giải thích vì sao tìm người đó.”
Mèo đen kinh ngạc.
Từ khi thân phận của nó bị Ansbach phát hiện, anh luôn nuông chiều nó hết mực, không hề nhắc đến chuyện xưa nửa lời, hoặc nếu có đề cập đến đều là áy náy nhận lỗi. Nhưng nó đã quên, Ansbach tuyệt đối không phải người dễ quên chuyện cũ, ngược lại anh vốn bụng dạ hẹp hòi, việc nó làm năm xưa mang đến ảnh hưởng sâu tận xương tủy cho anh, chẳng qua nhiều chuyện xảy ra tiếp đó khiến lòng áy náy của anh tạm thời lấn át tất cả, vậy nên mới không nhắc lại sai lầm của nó.
Thấy động tác cứng đờ của mèo đen, trong lòng Ansbach dấy lên nỗi xót xa.
Có những thứ đã đâm sâu vào máu thịt, gần như biến thành một bộ phận của cơ thể, dù có đau đớn vẫn phải giả vờ như chúng vốn là bẩm sinh. Nhưng khi vạch máu thịt ra lại nhìn thấy cây gai nằm lồ lộ trong đó, lâu đến đâu cũng không thể biến mất.
Mèo đen trở người ngồi dậy, nghiêm túc nhìn anh.
Ansbach nơm nớp lo sợ. Kẻ địch trước mắt, nội bộ trong anh không nên tranh đấu với nhau!
“Sáng mai muốn ăn điểm tâm gì?”
Cách chuyển chủ đề mới sượng sùng làm sao.
Mèo đen phóng xuống giường, nhảy lên bàn, nhúng chân vào bình trà… Lúc nó biến thành người, số chữ viết trong một năm còn chưa nhiều như bây giờ.
Muốn giúp anh bình tĩnh lại.
Phản bội anh, phong ấn anh, là để anh bình tĩnh lại, tránh cho anh đánh mất bản thân trong cơn điên cuồng.
Không ngại đường sá xa xôi đến Trung Quốc là vì muốn tìm cách giúp anh bình tĩnh.
Dù có bị anh căm hận cũng phải đưa ra lựa chọn tốt nhất cho anh, đây là cách tôi yêu anh.
Trời đã về đêm, trong phòng có ánh đèn, nét nước trên bàn sóng sánh ánh vàng khiến tâm Ansbach dần dần lắng đọng.
“Em phát hiện ra khi nào?”
Mèo đen nhanh chóng viết xuống: Chính vào lúc anh bắt đầu bất thường.
Nhìn đôi mắt trong veo của mèo đen, hàng phòng ngự cuối cùng trong tim Ansbach sụp đổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook