Vừa trông thấy Trần Niệm Lâm xuất hiện, dù đã khóc lóc kể lể một hồi qua điện thoại, thế nhưng lúc này Lục Cẩm Hoa vẫn lao tới, túm lấy mép tay áo Trần Niệm Lâm làm loạn, hoàn toàn mất hết phong thái phu nhân quý tộc:
“Cửu gia, Diệp Uyển lại bị cô ta hãm hại rồi.

Cô ta mắc nợ Diệp Uyển nhiều như vậy, chỉ lấy chút máu thôi có đáng là gì, vậy mà cô ta còn có vẻ không nguyện ý.

Cậu phải làm chủ cho nhà họ Cố, cho vị hôn thê của cậu chứ!”
Trần Niệm Lâm khó chịu gạt bàn tay đang bấu lấy mình của Lục Cẩm Hoa, từng bước đi về phía Tô Ý Hoan.

Bóng dáng cao lớn che mất ánh đèn trần, tạo ra sức ép nặng nề lên người đối diện.
“Là cô làm ư?”
Hành lang dài, gió từ đâu thổi tới lành lạnh.

Tô Ý Hoan hẫng giọng, mang theo ý vị châm chọc: “Anh nói tôi làm, thì là tôi làm.”
Trái tim Trần Niệm Lâm trùng xuống, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.

“Tôi hỏi lại lần nữa, có phải do cô làm không?”
Tô Ý Hoan nhìn anh đầy bất lực: “Có phải do tôi làm hay không quan trọng lắm sao? Dù sao thứ các người muốn chính là tôi thừa nhận.” Cô dừng lại vài giây để hít thở: “Được, là tôi làm đấy, máu đây, cứ việc rút cạn đi.”
Đối với cô, có lẽ đây là một sự giải thoát.
Tất cả mọi người đứng xung quanh đều cảm nhận được cơn thịnh nộ ẩn sâu dưới vẻ mặt âm trầm của Trần Niệm Lâm.

Dường như anh muốn xé nát người phụ nữ đứng trước mặt mình ra thành trăm mảnh.
Mãi lúc sau, Trần Niệm Lâm mới lên tiếng: “Trịnh Sâm, đưa cô ta đi lấy máu.”
Quân lệnh như núi, Trịnh Sâm bất đắc dĩ đáp lại: “Rõ!”
Cả quãng đường đi cô trầm ngâm không nói gì, còn vỗ lên mu bàn tay đang dìu mình, an ủi: “Trịnh Sâm, tôi sẽ không sao đâu, mạng tôi sống dai lắm.”
...****************...
Mười phút sau.
Tô Ý Hoan ngồi trong phòng lấy máu.
Khoảnh khắc đầu kim thô to cắm vào tay, cô đau tới nhăn mày nhăn mặt, theo bản năng muốn cựa quậy lui về phía sau né tránh, ai ngờ Trần Niệm Lâm đã xuất hiện từ bao giờ, một tay đè cô lại, giữ chặt bắp tay khiến cô không thể cựa quậy.
Khi túi dịch 200ml được chứa đầy máu, khuôn mặt Tô Ý Hoan đã xám ngoét, khuôn mặt vốn đã toát lên dáng vẻ bệnh tật, giờ lại trông như tờ giấy nhàu nhĩ.
Lại thêm 200ml nữa.
Làn da mỏng manh lúc này đã hiện đầy mạch xanh, dường như còn nổi ca lên.
Trần Niệm Lâm đứng bên cạnh chau mày.
Y tá thấy sắc thái khuôn mặt Tô Ý Hoan, tốt bụng nhắc nhở một câu: “Trạng thái sức khỏe của cô ấy không được tốt lắm, không thể tiếp tục lấy máu nữa.

Hay là tìm người khác lấy tiếp nhé?”
Trần Niệm Lâm còn chưa lên tiếng, Tô Ý Hoan đã lắc đầu đáp: “Không sao, cô cứ lấy tiếp đi.”
“Tiếp tục.” Trần Niệm Lâm nhìn đỉnh đầu đang nghiêng ngả dưới tầm mắt mình, quay mặt đi, hắng giọng.
Y tá chau mày, lại lấy thêm 200ml nữa.
Đến lúc này, Tô Ý Hoan đã thấy trước mắt toàn là một màu đen kịt, cơ thể ngồi trên ghế lắc lư trực đổ.
Y tá không đành lòng, chờ đầy nốt túi dịch thì rút kim ra, dí bông vào.

Trần Niệm Lâm vội đưa tay ấn giữ giúp.

“Được rồi, như thế này là đủ rồi.

Nếu còn lấy tiếp, e rằng cô ấy cũng phải vào phòng cấp cứu truyền máu ngược lại.” Dứt lời bèn thu dọn bông băng và mang máu đi.
Mắt Tô Ý Hoan vẫn nhắm nghiền, nếu không phải lồng ngực còn phập phồng thở, người khác còn tưởng cô vĩnh viễn không bao giờ mở mắt ra được nữa.
Bàn tay đang giữ bông của Trần Niệm Lâm khẽ run một nhip.

Từ đáy lòng, bất chi bất giác xuất hiện cảm giác hoang mang.
Tô Ý Hoan chờ hết cơn choáng váng thì từ từ mở mắt ra.

Thấy bàn tay người đàn ông đang chạm lên chỗ kim đâm, cô dứt khoát gạt ra, loạng choạng đứng lên đi ra cửa.
Có lẽ Trần Niệm Lâm sợ làm cô đau nên để mặc cô vùng vằng thoát khỏi mình, đi ra cửa.

Thế nhưng chỉ mấy giây sau anh đã xoay người sải bước lớn đến cạnh cô.

Vừa kịp lúc cả cơ thể Tô Ý Hoan đổ ngược ra sau, ngã vào lòng anh.
Vừa ôm cô vào lòng, Trần Niệm Lâm đã thấy tim mình nhói lên cơn đau, cảm giác này vô cùng mới lạ, thậm chí trước đây khi chứng kiến Cố Diệp Uyển nằm trong vũng máu, anh cũng chưa từng thấy nó xuất hiện.
Trần Niệm Lâm nhấc bổng Tô Ý Hoan lên, bước nhanh về phía phòng làm việc riêng của Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần còn chưa kịp hình dung tình hình hiện tại đã thấy Trần Niệm Lâm đặt Tô Ý Hoan lên giường: “Cứu cô ấy!”

Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng trong dáng vẻ lại mang theo chút trật vật, bộ quân phục trên người nhăn nhúm, xộc xệch, trước trán tóc mái rủ xuống vài sợi đã phản ánh tâm tư của chủ nhân.
Cố Bắc Thần nhìn thấy sắc mặt Tô Ý Hoan, lập tức mở khóa bánh lăn, đẩy cả giường ra ngoài cửa: “Bệnh nhân cần cấp cứu gấp!”
Trần Niệm Lâm theo ra ngoài, vừa đến cửa đã đụng độ Lục Cẩm Hoa, bước chân bỗng khựng lại.
“Cửu gia.”
“Sao rồi?” Trần Niệm Lâm đi theo Lục Cẩm Hoa, nhìn thấy Cố Diệp Uyển trong phòng hồi sức qua lớp kính dày, khẽ hỏi.
“Đã ổn thỏa hết rồi, ban nãy tình hình quả thực nguy hiểm, may mà có máu kịp thời.”
Trần Niệm Lâm chỉ khẽ “Ừm.” một tiếng, ánh mắt nhắm tới khuôn mặt trắng nhợt của Cố Diệp Uyển, lạnh nhạt, hờ hững, chẳng chứa đựng một chút cảm giác gần gũi, thân thiết nào khác.
Lục Cẩm Hoa lại nhìn thấy điều khác lạ trong ánh mắt đó.

Bà ta có chút hoảng hốt.
Năm đó, mối hôn sự với Cửu gia nhà họ Trần là hai mẹ con họ vất vả tính kế, hoán long tráo phụng mới đánh đổi được…
Nếu để Trần Niệm Lâm biết mọi chuyện chỉ là dàn dựng… liệu còn kiên định chờ con gái bà tỉnh dậy rồi kết hôn không?
Đáy lòng Lục Cẩm Hoa dâng lên nỗi sợ chưa từng có, đồng thời bà cũng hạ quyết tâm xóa sạch mọi dấu vết!
Nhất định không được để Trần Niệm Lâm phát hiện ra!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương