Cửu Đỉnh Ký
-
Chương 564: Âm Mưu
Trung tâm Vũ Vương thành, trong Vũ Hoàng môn.
- Ba vị, ta xin cáo từ.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn ba người Hoàng Thiên Cần.
- Đừng quên ước định giữa chúng ta. Nếu Hình Ý Môn ta phát hiện đệ tử Vũ Hoàng môn các ngươi có người tu luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền thì không ổn đâu.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn và bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hóa thành một luồng hào quang, biến mất về phía chân trời đông nam.
Ba vị Thái thượng trưởng lão Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ, hướng mắt về phía chân trời.
- Chuyện gì thế? Lần này, sao tôn giả lại giúp Đằng Thanh Sơn?
Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn khuất hẳn, Liễu Hạ không kìm được phải nhíu mày hỏi.
- Đúng, có chút kỳ quái.
Hoàng Thiên Cần nghi hoặc:
- Vốn tưởng rằng tôn giả sẽ giúp ta, nhưng tôn giả lại thay mặt chúng ta đáp ứng điều kiện của Đằng Thanh Sơn. Đúng vậy, lúc trước những truyền thuyết về tôn giả đều được ghi lại trong sách. Ta cũng chỉ thỉnh thoảng tâm sự với tôn giả vài câu, nên chẳng hiểu gì nhiều về tính cách của tôn giả.
Dù sao Vũ Hoàng môn từ khi khai tông lập phái tới nay, số lần Hùng tôn giả ra tay cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Nhị vị trưởng lão, theo ta nghĩ,
Vũ Phụng nhíu mày:
- Hùng tôn giả năm xưa được lệnh của Vũ Hoàng tổ sư, chỉ cần bảo vệ truyền thừa cho Vũ Hoàng môn thôi! Chứ không phải làm cho Vũ Hoàng môn ta mạnh hơn. Do đó trong những lúc như thế này, Hùng tôn giả sẽ cố dàn xếp ổn thoả, chứ không muốn gây sự với Đằng Thanh Sơn. Cũng tương tự năm đó ngài đối đãi với Tần Lĩnh Thiên Đế vậy, cũng lấy lễ mà đãi. Do đó năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế cũng không đuổi tận giết tuyệt Vũ Hoàng môn ta.
- Ừm!
Hai người Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ sực tỉnh.
Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chỉ vì họ luôn luôn cho rằng Hùng tôn giả là át chủ bài của Vũ Hoàng môn, nhưng họ quên mất một điểm, kỳ thật Hùng tôn giả hoàn toàn tự do, tuyệt không phải là thành viên của Vũ Hoàng môn, chỉ được Vũ Hoàng ủy thác thôi.
- Thôi, đừng nói nữa. Lần này tới đây, Đằng Thanh Sơn nói Vũ Hoàng môn ta từng phái người giết đệ tử Hình Ý Môn của hắn, hơn nữa còn có chứng cớ rõ ràng.
Hoàng Thiên Cần nhíu mày nói:
- Nhưng, vừa rồi ta đã hỏi chuyện này, Vũ Hoàng môn ta căn bản không hề làm việc này. Ta cũng tin Đằng Thanh Sơn không đến mức dựng chuyện vô căn cứ.
- Ừm, có điều không hợp lý..
Liễu Hạ gật gật đầu.
- Không phải là người của chúng ta, vây ai động thủ đây?.
Vũ Phụng nhíu mày hỏi.
- Ta cảm giác bên trong có âm mưu gì đó
Vẻ mặt Hoàng Thiên Cần trở nên nghiêm túc, phân phó:
- Vũ Phụng, ngươi truyền lệnh điều tra rõ ràng cho ta.. hai người Quách Kiệt Tu, Cam Tử Đào tại sao lại giết người của Hình Ý Môn?
- Dạ.
Vũ Phụng gật gật đầu.
- Dám gài Vũ Hoàng môn ta.
Ánh mắt Hoàng Thiên Cần lạnh đi, sát khí ẩn hiện.
- Liễu Hạ, Vũ Phụng. Vũ Hoàng môn tạm thời để hai người các ngươi quản lí. Ta vừa mới tiến nhập cảnh giới động hư, phải bế quan một thời gian đã. Trước hết luyện hóa thân thể một phen. Cũng đảm bảo quen thuộc với thế giới lực một chút..
Hoàng Thiên Cần mỉm cười nói tiếp:
- Lần này Đằng Thanh Sơn tới gây chuyện, có thể khiến ta đạt tới cảnh giới động hư, cũng là niềm vui bất ngờ.
Liễu Hạ, Vũ Phụng cũng mỉm cười.
Cảnh giới động hư... trong môn phái có người cảnh giới động hư, đích xác sẽ càng tự tin hơn nhiều.
- Sư bá thân thể ngươi trở nên mạnh lên, củng cố cảnh giới một chút, việc đánh bại Đằng Thanh Sơn là điều đương nhiên.
Liễu Hạ cười nói.
- Đến lúc đó sao ta có thể để Đằng Thanh Sơn kiêu ngạo chứ?
Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng.
Phân phó thỏa đáng xong, Hoàng Thiên Cần liền bắt đầu bế quan, chuẩn bị củng cố cảnh giới một chút, rồi đề cao thực lực.
Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn, quận Giang Ninh, Dương Châu.
Sau buổi sáng Đằng Thanh Sơn cùng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tiến về Vũ Hoàng môn, mọi lãnh đạo Hình Ý Môn môn đều luôn lo lắng, cùng đợi ở Đông Hoa Uyển. Dù sao lần này ra ngoài, môn chủ Đằng Thanh Sơn của họ cũng chuẩn bị khai đao với Vũ Hoàng môn, muốn giết gà dọa khỉ!
Đây là đại sự, hơn nữa khá nguy hiểm.
- Đừng có nói xui xẻo. Môn chủ có bất tử Phượng Hoàng, tuyệt đối không có việc gì đâu.
- Ta cũng chỉ nói thôi mà.
Các trưởng lão đàm luận, khiến cho Lý Quân phải nhướng mày, liếc nhìn về phía bọn họ. Còn môn chủ tạm thời Dương Đông quát khẽ một tiếng:
- Qua ngồi một bên đi. Đừng có lớn tiếng láo nháo.
Nói xong, Dương Đông lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Quân và hai chị em Hồng Vũ, Hồng Lâm cười nói:
- Sư mẫu, theo con thấy sư phụ lúc này cũng sắp trở lại rồi. Chúng ta uống chén trà nhé, uống xong trà là người về tới đó..
- Ừm.
Lý Quân gật gật đầu.
- Cha, cha, mau trở về đi..
Hồng Lâm cắn môi, nhìn như đóng đinh về hướng tây bắc.
Đằng Thanh Sơn là một cột trụ!
Là cột trụ của nhà này, cũng là cột trụ của cả Hình Ý Môn. Mọi người sao có thể không lo lắng chứ?
- Chị...
Hồng Vũ vừa định mở lời an ủi chị.
- Cha đã trở về.
Hồng Lâm lập tức kêu lớn, chỉ về phía tây bắc xa xa.
Rào!
Hầu như tất cả mọi người đều cùng một loạt ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía tây bắc, chỉ thấy một luồng lưu quang màu đỏ rực lóe lên ở phía chân trời, với tốc độ kinh người nhanh chóng lao đến, rồi lượn thành một vòng cung, rơi thẳng vào giữa đình viện Đông Hoa Uyển, hóa thành một thanh niên áo bào trắng cùng với một con thần điểu cả thânbao phủ trong ngọn lửa.
- Cha!
Hồng Lâm là người đầu tiên nhào vào lòng Đằng Thanh Sơn.
- Mọi người ở đây cả à?
Đằng Thanh Sơn cười nhìn quanh bốn phía.
- Sư phụ!
Ba người Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông đều cung kính hành lễ.
- Môn chủ!
Tông Lộ và chư vị trưởng lão cũng vội hành lễ.
Đằng Thanh Sơn cười, đưa mắt nhìn Lý Quân. Lúc này Lý Quân mới khẽ mỉm cười, đến gần nhẹ giọng:
- Không có việc gì chứ?
- Muội nhìn xem, huynh giống như có việc gì sao?
Đằng Thanh Sơn cười.
- Chư vị trưởng lão, chấp pháp trưởng lão, rất nhiều sự tình trong môn phái còn chờ các vị. Các vị xin nghỉ ngơi đi..
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Thanh Hổ, A Thú, Tiết Tân, và A Đông nữa, các ngươi lưu lại đây!
Thân phận ở Hình Ý Môn đã tham khảo từ Quy Nguyên Tông. Đạt tới Cảnh giới tông sư, (Cảnh giới tiên thiên), sẽ được trao tặng thân phận chấp pháp trưởng lão.
Các trưởng lão đều cười hà hà rời đi. Chỉ còn lại có Đằng Thanh Hổ và ba đệ tử Dương Đông lưu lại.
- Sư phụ, lần này rốt cuộc là như thế nào?
Dương Đông không kìm được nóng lòng hỏi.
- Đúng đó. Thanh Sơn. Nói mau đi..
Thanh Hổ cũng không kìm được.
Đằng Thanh Hổ bây giờ là Tướng quân của Huyết Lang Quân, Hình Ý Môn. Địa vị cực cao.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Việc này còn phải hỏi?
Nói rồi Đằng Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra hai bản bí tịch được để hộp gỗ đậy chặt, đặt trên chiếc bàn đá một bên.
- Các ngươi tới nhìn xem đi..
- Đây là cái gì?
Bọn người Đằng Thú, Dương Đông, kể cả hai con Đằng Thanh Sơn, cũng đều vội chạy tới mở hộp gỗ ra xem.
- Thiên Ương Tâm Điển?
- Ba Quang Kính?
Kể cả Lý Quân, tất cả mọi người khi thấy hai bản bí điển đều vô cùng chấn động. Vũ Hoàng môn có lịch sử rất lâu đời, những thiên cấp bí điển trong Vũ Hoàng môn luôn luôn làm cho người trong thiên hạ thèm thuồng, đương nhiên có uy danh rất lớn.
- Là thiên cấp bí điển à?
Dương Đông kinh hỉ vội nói:
- Thật tốt quá! Có thiên cấp bí điển, rất nhiều đệ tử chuyển sang tu Đạo Gia nhất mạch trong Hình Ý Môn, nếu tu luyện tới cảnh giới tiên thiên xong mà có bí điển thượng đẳng để tu luyện tiếp thì quá tốt. Những quyển này còn tốt hơn cả bí điển của gia tộc Thiên Phong.
- Vũ Hoàng môn sao có thể bỏ ra bí điển bực này chứ?
- Sư phụ. Cái này ở đâu ra thế?
Ai nấy đều vô cùng kích động.
Nội gia quyền có một ưu thế rất trọng yếu chính là có thể vừa tu luyện nội gia quyền, vừa tu luyện Đạo Gia nhất mạch. Cũng tương tự như lúc trước Đằng Thanh Sơn tu luyện Mãng Ngưu Đại Lực Quyết vậy. Trong Hình Ý Môn, không thể nghi ngờ, có không ít người kiêm tu cả hai môn. Tuyệt đối cũng sẽ có người dựa vào Đạo Gia nhất mạch mà đạt tới tiên thiên.
Thiên cấp bí điển, có thể làm cho những đệ tử Hình Ý Môn có thể có được bí tịch tốt nhất.
- Đương nhiên là của Vũ Hoàng môn rồi, còn phải hỏi!
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
- Thôi! A Đông! Hai bản bí tịch này, ngươi tự mình sao lại đi. Sau khi sao lại, lấy một bản để ở Tàng vũ điện. Còn bản chính thì đưa lại cho ta
- Dạ, sư phụ..
Dương Đông khom người tuân lệnh.
- Qua việc này, chắc chắn những tông phái khác trên Cửu Châu Đại Địa sẽ biết sự tình đại khái! E rằng cũng không có tông phái nào dám can đảm trộm bí tịch của Hình Ý Môn ta nữa.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
- Nhưng A Đông, trong lúc dạy Ngũ Hành Quyền trong Hình Ý Môn, phải cực kỳ nghiêm mật. Ngàn vạn lần không thể truyền lại những gì mà y chưa được luyện!
- Dạ. Sư phụ..
Dương Đông cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Đằng Thanh Sơn lại nhíu mày nói tiếp:
- Thật ra lần này ta đi Vũ Hoàng môn lại phát hiện một việc. Lần trước giết nhân mã Hình Ý Môn ta, e rằng chẳng quan hệ gì tới Vũ Hoàng môn cả.
- Cái gì..
Mấy người ở đây đều chấn động.
- Cha, không quan hệ gì với Vũ Hoàng môn. Vậy chuyện này... khẳng định là có người giở trò...
Hồng Vũ liền nói.
- Ừm. Ta cũng cảm giác có một âm mưu..
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Lúc trước trong số ba người tra được lai lịch, có hai người là người của Vũ Hoàng môn, còn có một người là Thanh Hồ Đảo.
- Chẳng lẽ là Thanh Hồ Đảo?
Trong đầu Đằng Thanh Sơn lóe lên một ý nghĩ, rồi cau mày:
- Không đúng, mười bảy năm rồi Thanh Hồ Đảo chưa từng một chút động tĩnh gì. Có khi nào, môn phái đã tan tành, nguyên khí đại thương, mà còn dám bất chấp tất cả tới đây gây chuyện?
Một khi tông phái bị diệt, những người may mắn còn sống phải ẩn dật mới đúng chứ.
- Ba vị, ta xin cáo từ.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ liếc mắt nhìn ba người Hoàng Thiên Cần.
- Đừng quên ước định giữa chúng ta. Nếu Hình Ý Môn ta phát hiện đệ tử Vũ Hoàng môn các ngươi có người tu luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền thì không ổn đâu.
Nói xong, Đằng Thanh Sơn và bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh hóa thành một luồng hào quang, biến mất về phía chân trời đông nam.
Ba vị Thái thượng trưởng lão Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ, hướng mắt về phía chân trời.
- Chuyện gì thế? Lần này, sao tôn giả lại giúp Đằng Thanh Sơn?
Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn khuất hẳn, Liễu Hạ không kìm được phải nhíu mày hỏi.
- Đúng, có chút kỳ quái.
Hoàng Thiên Cần nghi hoặc:
- Vốn tưởng rằng tôn giả sẽ giúp ta, nhưng tôn giả lại thay mặt chúng ta đáp ứng điều kiện của Đằng Thanh Sơn. Đúng vậy, lúc trước những truyền thuyết về tôn giả đều được ghi lại trong sách. Ta cũng chỉ thỉnh thoảng tâm sự với tôn giả vài câu, nên chẳng hiểu gì nhiều về tính cách của tôn giả.
Dù sao Vũ Hoàng môn từ khi khai tông lập phái tới nay, số lần Hùng tôn giả ra tay cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Nhị vị trưởng lão, theo ta nghĩ,
Vũ Phụng nhíu mày:
- Hùng tôn giả năm xưa được lệnh của Vũ Hoàng tổ sư, chỉ cần bảo vệ truyền thừa cho Vũ Hoàng môn thôi! Chứ không phải làm cho Vũ Hoàng môn ta mạnh hơn. Do đó trong những lúc như thế này, Hùng tôn giả sẽ cố dàn xếp ổn thoả, chứ không muốn gây sự với Đằng Thanh Sơn. Cũng tương tự năm đó ngài đối đãi với Tần Lĩnh Thiên Đế vậy, cũng lấy lễ mà đãi. Do đó năm đó Tần Lĩnh Thiên Đế cũng không đuổi tận giết tuyệt Vũ Hoàng môn ta.
- Ừm!
Hai người Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ sực tỉnh.
Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, chỉ vì họ luôn luôn cho rằng Hùng tôn giả là át chủ bài của Vũ Hoàng môn, nhưng họ quên mất một điểm, kỳ thật Hùng tôn giả hoàn toàn tự do, tuyệt không phải là thành viên của Vũ Hoàng môn, chỉ được Vũ Hoàng ủy thác thôi.
- Thôi, đừng nói nữa. Lần này tới đây, Đằng Thanh Sơn nói Vũ Hoàng môn ta từng phái người giết đệ tử Hình Ý Môn của hắn, hơn nữa còn có chứng cớ rõ ràng.
Hoàng Thiên Cần nhíu mày nói:
- Nhưng, vừa rồi ta đã hỏi chuyện này, Vũ Hoàng môn ta căn bản không hề làm việc này. Ta cũng tin Đằng Thanh Sơn không đến mức dựng chuyện vô căn cứ.
- Ừm, có điều không hợp lý..
Liễu Hạ gật gật đầu.
- Không phải là người của chúng ta, vây ai động thủ đây?.
Vũ Phụng nhíu mày hỏi.
- Ta cảm giác bên trong có âm mưu gì đó
Vẻ mặt Hoàng Thiên Cần trở nên nghiêm túc, phân phó:
- Vũ Phụng, ngươi truyền lệnh điều tra rõ ràng cho ta.. hai người Quách Kiệt Tu, Cam Tử Đào tại sao lại giết người của Hình Ý Môn?
- Dạ.
Vũ Phụng gật gật đầu.
- Dám gài Vũ Hoàng môn ta.
Ánh mắt Hoàng Thiên Cần lạnh đi, sát khí ẩn hiện.
- Liễu Hạ, Vũ Phụng. Vũ Hoàng môn tạm thời để hai người các ngươi quản lí. Ta vừa mới tiến nhập cảnh giới động hư, phải bế quan một thời gian đã. Trước hết luyện hóa thân thể một phen. Cũng đảm bảo quen thuộc với thế giới lực một chút..
Hoàng Thiên Cần mỉm cười nói tiếp:
- Lần này Đằng Thanh Sơn tới gây chuyện, có thể khiến ta đạt tới cảnh giới động hư, cũng là niềm vui bất ngờ.
Liễu Hạ, Vũ Phụng cũng mỉm cười.
Cảnh giới động hư... trong môn phái có người cảnh giới động hư, đích xác sẽ càng tự tin hơn nhiều.
- Sư bá thân thể ngươi trở nên mạnh lên, củng cố cảnh giới một chút, việc đánh bại Đằng Thanh Sơn là điều đương nhiên.
Liễu Hạ cười nói.
- Đến lúc đó sao ta có thể để Đằng Thanh Sơn kiêu ngạo chứ?
Hoàng Thiên Cần cười lạnh một tiếng.
Phân phó thỏa đáng xong, Hoàng Thiên Cần liền bắt đầu bế quan, chuẩn bị củng cố cảnh giới một chút, rồi đề cao thực lực.
Hình Ý Môn Đại Duyên Sơn, quận Giang Ninh, Dương Châu.
Sau buổi sáng Đằng Thanh Sơn cùng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh tiến về Vũ Hoàng môn, mọi lãnh đạo Hình Ý Môn môn đều luôn lo lắng, cùng đợi ở Đông Hoa Uyển. Dù sao lần này ra ngoài, môn chủ Đằng Thanh Sơn của họ cũng chuẩn bị khai đao với Vũ Hoàng môn, muốn giết gà dọa khỉ!
Đây là đại sự, hơn nữa khá nguy hiểm.
- Đừng có nói xui xẻo. Môn chủ có bất tử Phượng Hoàng, tuyệt đối không có việc gì đâu.
- Ta cũng chỉ nói thôi mà.
Các trưởng lão đàm luận, khiến cho Lý Quân phải nhướng mày, liếc nhìn về phía bọn họ. Còn môn chủ tạm thời Dương Đông quát khẽ một tiếng:
- Qua ngồi một bên đi. Đừng có lớn tiếng láo nháo.
Nói xong, Dương Đông lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Quân và hai chị em Hồng Vũ, Hồng Lâm cười nói:
- Sư mẫu, theo con thấy sư phụ lúc này cũng sắp trở lại rồi. Chúng ta uống chén trà nhé, uống xong trà là người về tới đó..
- Ừm.
Lý Quân gật gật đầu.
- Cha, cha, mau trở về đi..
Hồng Lâm cắn môi, nhìn như đóng đinh về hướng tây bắc.
Đằng Thanh Sơn là một cột trụ!
Là cột trụ của nhà này, cũng là cột trụ của cả Hình Ý Môn. Mọi người sao có thể không lo lắng chứ?
- Chị...
Hồng Vũ vừa định mở lời an ủi chị.
- Cha đã trở về.
Hồng Lâm lập tức kêu lớn, chỉ về phía tây bắc xa xa.
Rào!
Hầu như tất cả mọi người đều cùng một loạt ngẩng đầu hướng mắt nhìn về phía tây bắc, chỉ thấy một luồng lưu quang màu đỏ rực lóe lên ở phía chân trời, với tốc độ kinh người nhanh chóng lao đến, rồi lượn thành một vòng cung, rơi thẳng vào giữa đình viện Đông Hoa Uyển, hóa thành một thanh niên áo bào trắng cùng với một con thần điểu cả thânbao phủ trong ngọn lửa.
- Cha!
Hồng Lâm là người đầu tiên nhào vào lòng Đằng Thanh Sơn.
- Mọi người ở đây cả à?
Đằng Thanh Sơn cười nhìn quanh bốn phía.
- Sư phụ!
Ba người Đằng Thú, Tiết Tân, Dương Đông đều cung kính hành lễ.
- Môn chủ!
Tông Lộ và chư vị trưởng lão cũng vội hành lễ.
Đằng Thanh Sơn cười, đưa mắt nhìn Lý Quân. Lúc này Lý Quân mới khẽ mỉm cười, đến gần nhẹ giọng:
- Không có việc gì chứ?
- Muội nhìn xem, huynh giống như có việc gì sao?
Đằng Thanh Sơn cười.
- Chư vị trưởng lão, chấp pháp trưởng lão, rất nhiều sự tình trong môn phái còn chờ các vị. Các vị xin nghỉ ngơi đi..
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Thanh Hổ, A Thú, Tiết Tân, và A Đông nữa, các ngươi lưu lại đây!
Thân phận ở Hình Ý Môn đã tham khảo từ Quy Nguyên Tông. Đạt tới Cảnh giới tông sư, (Cảnh giới tiên thiên), sẽ được trao tặng thân phận chấp pháp trưởng lão.
Các trưởng lão đều cười hà hà rời đi. Chỉ còn lại có Đằng Thanh Hổ và ba đệ tử Dương Đông lưu lại.
- Sư phụ, lần này rốt cuộc là như thế nào?
Dương Đông không kìm được nóng lòng hỏi.
- Đúng đó. Thanh Sơn. Nói mau đi..
Thanh Hổ cũng không kìm được.
Đằng Thanh Hổ bây giờ là Tướng quân của Huyết Lang Quân, Hình Ý Môn. Địa vị cực cao.
Đằng Thanh Sơn cười:
- Việc này còn phải hỏi?
Nói rồi Đằng Thanh Sơn lấy từ trong ngực ra hai bản bí tịch được để hộp gỗ đậy chặt, đặt trên chiếc bàn đá một bên.
- Các ngươi tới nhìn xem đi..
- Đây là cái gì?
Bọn người Đằng Thú, Dương Đông, kể cả hai con Đằng Thanh Sơn, cũng đều vội chạy tới mở hộp gỗ ra xem.
- Thiên Ương Tâm Điển?
- Ba Quang Kính?
Kể cả Lý Quân, tất cả mọi người khi thấy hai bản bí điển đều vô cùng chấn động. Vũ Hoàng môn có lịch sử rất lâu đời, những thiên cấp bí điển trong Vũ Hoàng môn luôn luôn làm cho người trong thiên hạ thèm thuồng, đương nhiên có uy danh rất lớn.
- Là thiên cấp bí điển à?
Dương Đông kinh hỉ vội nói:
- Thật tốt quá! Có thiên cấp bí điển, rất nhiều đệ tử chuyển sang tu Đạo Gia nhất mạch trong Hình Ý Môn, nếu tu luyện tới cảnh giới tiên thiên xong mà có bí điển thượng đẳng để tu luyện tiếp thì quá tốt. Những quyển này còn tốt hơn cả bí điển của gia tộc Thiên Phong.
- Vũ Hoàng môn sao có thể bỏ ra bí điển bực này chứ?
- Sư phụ. Cái này ở đâu ra thế?
Ai nấy đều vô cùng kích động.
Nội gia quyền có một ưu thế rất trọng yếu chính là có thể vừa tu luyện nội gia quyền, vừa tu luyện Đạo Gia nhất mạch. Cũng tương tự như lúc trước Đằng Thanh Sơn tu luyện Mãng Ngưu Đại Lực Quyết vậy. Trong Hình Ý Môn, không thể nghi ngờ, có không ít người kiêm tu cả hai môn. Tuyệt đối cũng sẽ có người dựa vào Đạo Gia nhất mạch mà đạt tới tiên thiên.
Thiên cấp bí điển, có thể làm cho những đệ tử Hình Ý Môn có thể có được bí tịch tốt nhất.
- Đương nhiên là của Vũ Hoàng môn rồi, còn phải hỏi!
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:
- Thôi! A Đông! Hai bản bí tịch này, ngươi tự mình sao lại đi. Sau khi sao lại, lấy một bản để ở Tàng vũ điện. Còn bản chính thì đưa lại cho ta
- Dạ, sư phụ..
Dương Đông khom người tuân lệnh.
- Qua việc này, chắc chắn những tông phái khác trên Cửu Châu Đại Địa sẽ biết sự tình đại khái! E rằng cũng không có tông phái nào dám can đảm trộm bí tịch của Hình Ý Môn ta nữa.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
- Nhưng A Đông, trong lúc dạy Ngũ Hành Quyền trong Hình Ý Môn, phải cực kỳ nghiêm mật. Ngàn vạn lần không thể truyền lại những gì mà y chưa được luyện!
- Dạ. Sư phụ..
Dương Đông cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Đằng Thanh Sơn lại nhíu mày nói tiếp:
- Thật ra lần này ta đi Vũ Hoàng môn lại phát hiện một việc. Lần trước giết nhân mã Hình Ý Môn ta, e rằng chẳng quan hệ gì tới Vũ Hoàng môn cả.
- Cái gì..
Mấy người ở đây đều chấn động.
- Cha, không quan hệ gì với Vũ Hoàng môn. Vậy chuyện này... khẳng định là có người giở trò...
Hồng Vũ liền nói.
- Ừm. Ta cũng cảm giác có một âm mưu..
Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.
Lúc trước trong số ba người tra được lai lịch, có hai người là người của Vũ Hoàng môn, còn có một người là Thanh Hồ Đảo.
- Chẳng lẽ là Thanh Hồ Đảo?
Trong đầu Đằng Thanh Sơn lóe lên một ý nghĩ, rồi cau mày:
- Không đúng, mười bảy năm rồi Thanh Hồ Đảo chưa từng một chút động tĩnh gì. Có khi nào, môn phái đã tan tành, nguyên khí đại thương, mà còn dám bất chấp tất cả tới đây gây chuyện?
Một khi tông phái bị diệt, những người may mắn còn sống phải ẩn dật mới đúng chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook