Cửu Đỉnh Ký
-
Chương 558: Lực Áp Vũ Hoàng Môn
Trong một thành nhỏ, bên trong có khá nhiều đệ tử Vũ Hoàng môn. Nhưng trong tòa thành lại có một trúc xá u tĩnh được rào quanh, đến cả một thị nữ hoặc một đệ tử cũng chẳng có.
Trong trúc xá có một người trung niên tuấn tú mặc trường bào màu tía, mái tóc có vài sợi bạc, mặt nhẵn nhụi đang khoanh chân tĩnh tọa. Vị này chính là một cao thủ thiên tài của Vũ Hoàng môn, vừa mới đột phá hư cảnh trong mười bảy năm qua, "Vũ Phụng". Bây giờ y chính là cường giả hư cảnh thứ ba của Vũ Hoàng môn.
- Hả?
Vũ Phụng biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đông nam.
- Không ổn!
Hắn rõ ràng cảm ứng được hai linh hồn khí tức cường đại đang nhanh chóng lao về phía Vũ Hoàng môn. Khí tức hung mãnh, mạnh hơn người vừa mới vào hư cảnh như hắn rất nhiều.
Cùng lúc đó:
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, ra đây cho ta!!!
Một tiếng hét lớn hừng hực, như tiếng Thiên Thần phẫn nộ, trong nháy mắt vang vọng cả Vũ Vương Thành. Bên trong Vũ Vương Thành có mấy trăm vạn dân chúng, còn có rất nhiều lữ khách nam bắc, thương nhân, ai nấy đều kinh ngạc dừng mọi chuyện của mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này có rất nhiều người đều thấy trên bầu trời Vũ Vương Thành có một con thần điểu bốc lên ngọn lửa rất lớn đang lơ lửng trên không. Cho dù ở quá xa, không ít người vẫn có thể thấy rõ trên lưng thần điểu có một người.
- Bất tử Phượng Hoàng, là bất tử Phượng Hoàng!
- Thần thú Hỏa Phượng!
Nhất thời vô số người kinh hô, nháo nhác.
- Bất tử Phượng Hoàng tới rồi, vậy nhất định Đằng Thanh Sơn cũng đã tới!...
Hầu như trong nháy mắt, ở những nơi trống trải cả Vũ Vương Thành đầy những người dân ngẩng đầu quan sát. Mười bảy năm qua, truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Ai mà chẳng biết, ai mà không hiểu quan hệ giữa Đằng Thanh Sơn và bất tử Phượng Hoàng?
Giống như năm đó bất tử Phượng Hoàng đi theo Chí Cường Giả Lý Thái Bạch.
Bây giờ, khi nhắc tới bất tử Phượng Hoàng, tự nhiên mọi người đều liên tưởng đến Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng bất tử Phượng Hoàng, nhìn xuống thành trì thật lớn phía dưới, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Bên trong Vũ Hoàng môn chợt có một luồng hào quang nhanh chóng xuyên qua những kiến trúc trong thành, bay nhanh ra ngoài thành.
- Hừ.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười. Lần này hắn tới đây chính là muốn giết gà dọa khỉ! Khai đao với Vũ Hoàng môn là để chấn nhiếp những tông phái trong thiên hạ. Nếu không làm cho lớn chuyện, để cho nhiều người biết, sao có thể ra oai với những tông phái khác, có tác dụng giết gà dọa khỉ được?
- Không hổ là tông phái cổ xưa nhất. Không ngờ mười bảy năm qua, Vũ Hoàng môn lại có thêm một vị hư cảnh. Nhưng xem khí tức thì chỉ mới sơ ngộ hư cảnh thuộc hành Thủy chi đạo thôi.
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ bất tử Phượng Hoàng giết hắn.
Nhưng, hắn không làm như vậy.
- Khẳng định hắn phải đi tìm Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ rồi.
Bất tử Phượng Hoàng vỗ nhẹ hai cánh, nhanh chóng bay theo tên hư cảnh vừa mới ra khỏi Vũ Hoàng môn. Ngoài thành Vũ Hoàng môn chính là dãy núi Hùng Hạt Tử. Thật ra căn cứ chính thức của Vũ Hoàng môn là ở chỗ này.
Giữa mười mấy tòa cung điện nhìn như bình thường...
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, ra đây cho ta!!!
Tiếng quát cũng vọng tới dãy núi Hùng Hạt Tử.
- Hả?
Liễu Hạ mặc thanh bào, cùng với Hoàng Thiên Cần mặc hoàng bào, đồng loạt lao ra khỏi thánh điện, lơ lửng giữa không trung.
Họ liếc mắt đã thấy một luồng hào quang đang nhanh chóng lao tới chỗ bọn hắn. Bây giờ hư cảnh thứ ba của Vũ Hoàng môn, Vũ Phụng, cũng tới chỗ hai người, rồi phi thân lên đỉnh một ngọn núi.
- Liễu Hạ trưởng lão, Hoàng trưởng lão.
Vũ Phụng căm tức nhìn về phía đông nam, nơi có lưu quang đỏ rực đang bay tới.
- Chỗ đó hẳn là bất tử Phượng Hoàng, là Đằng Thanh Sơn tới đây rồi!
- Đúng, là Đằng Thanh Sơn.
Ánh mắt Hoàng Thiên Cần lạnh đi.
Liễu Hạ bên cạnh sắc mặt âm trầm, giọng trầm trầm:
- Tên Đằng Thanh Sơn này ở ngay Vũ Vương Thành, dám gọi thẳng tên sư bá và tên ta. Việc này thật sự là quá xem thường Vũ Hoàng môn ta! Lần này, nếu không giáo huấn thật mạnh Đằng Thanh Sơn, khẳng định người trong thiên hạ khắp Cửu Châu Đại Địa sẽ xem thường Vũ Hoàng môn ta.
- Lần này, ta muốn xem Đằng Thanh Sơn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!
Hoàng Thiên Cần cũng nổi giận đùng đùng.
Lần này, Đằng Thanh Sơn làm như vậy còn làm họ khó chịu hơn nhiều so với việc phái người truyền lời!
Để xảy ra cảnh bị người đến tận nhà to tiếng gào thét, vậy còn gì là mặt mũi tổ sư.
- Ha ha!
Xa xa chợt vang đến tiếng cười to. Chỉ thấy bất tử Phượng Hoàng trôi nổi giữa không trung, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, chân đạp bất tử Phượng Hoàng, tay cầm Luân Hồi thương, hướng mắt nhìn ba vị cường giả hư cảnh Vũ Hoàng môn đứng trên một quả núi.
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, hai ngươi hẳn là biết ta lần này tới đây là vì chuyện gì rồi chứ!
Đằng Thanh Sơn từ xa xa nhìn chằm chằm vào ba người. Rất hiển nhiên, sắc mặt ba người đều rất khó coi.
Trong đó người đứng đầu là Hoàng Thiên Cần, hắn cất giọng trong trẻo lạnh lùng:
- Đằng Thanh Sơn, Hình Ý Môn ngươi nước giếng không phạm nước sông với Vũ Hoàng môn ta. Đằng Thanh Sơn ngươi chỉ có một người mà dám khiêu khích ba người Vũ Hoàng môn. Ngươi nghĩ rằng Vũ Hoàng môn ta dễ bắt nạt như vậy sao? Hôm nay, nếu ngươi nói không được nguyên do ngươi tới đây, đừng mơ tưởng tới việc sống sót mà ra khỏi dãy núi này.
Hai người kia cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Lúc này, một phe gồm ba người đứng trên một đỉnh núi, còn một phe là Đằng Thanh Sơn trên lưng bất tử Phượng Hoàng giữa không trung.
Còn ở giữa dãy Hùng Hạt Tử, không ít yêu thú cùng với những đệ tử tinh anh của Vũ Hoàng môn đều ngẩng đầu nhìn lên bốn người trên trời cao. Lúc này mặc dù đã trưa, ánh nắng gay gắt chói chang, cả dãy núi đang dâng thêm một luồng nhiệt khí, nhưng các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn trời.
- Nguyên do?
Đằng Thanh Sơn cười giận dữ.
- Hôm nay, ta tới đây là vì vài nguyên cớ.
- Năm ngoái, Vũ Hoàng môn các ngươi dùng thủ đoạn vu oan hãm hại, cưỡng ép cưỡng đoạt những đệ tử tu luyện Nội Gia Quyền nhất mạch của ta. Từ cổ chí kim, ta thật chưa từng nghe qua có một tông phái nào thu đồ đệ mà lại cưỡng ép cưỡng đoạt như vậy.
Đằng Thanh Sơn vừa nói ra, Liễu Hạ đã không kìm được quát lớn:
- Đằng Thanh Sơn, việc này đã qua rồi. Hơn nữa chúng ta bắt người, đều có nhân chứng vật chứng.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười.
Nhân chứng vật chứng?
Đối với cường giả hư cảnh đứng trên đỉnh cao Cửu Châu mà nói, nhân chứng vật chứng hoàn toàn có thể là bịa đặt. Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng hiểu ý của Vũ Hoàng môn. Năm ngoái đối phương hiển nhiên bị mình chửi một lần, đã mất mặt rồi. Vũ Hoàng môn người ta cũng không phản kích, hiển nhiên ý là song phương đã thanh toán xong rồi.
- Được, việc này tạm thời không nói tới!
- Đầu năm nay, trong vùng Viêm Châu. Một thương đội của Thanh Sơn hội quán chuyên hộ tống người tu luyện nội gia quyền, trong đó có trên ngàn người muốn gia nhập làm đệ tử Hình Ý Môn. Nhưng nửa đường lại gặp phải một đội quân thần bí giết chóc...
Đằng Thanh Sơn vừa nói ra những lời này, ba người Vũ Hoàng môn xa xa đều sửng sốt, hiển nhiên có vẻ rất ngạc nhiên.
- Những đệ tử ấy, đều là những thiếu niên mới mười mấy tuổi! Họ đều là những thiếu niên có mộng anh hùng, còn chưa chính thức tu luyện. Không ngờ, Vũ Hoàng môn các ngươi cũng hạ thủ được.
Đằng Thanh Sơn nổi giận nói.
- Nói bậy, Vũ Hoàng môn ta không làm việc này!
Hoàng Thiên Cần từ xa quát to.
- Hừ, ngươi còn giảo biện?
Đằng Thanh Sơn lấy trong ngực ra một xấp giấy, ném mạnh đi. Được lực thiên địa che phủ, xấp giấy tựa như một quang cầu bắn về phía ba người Vũ Hoàng môn xa xa
- Hình Ý Môn ta đã điều tra rõ ràng. Đội quân muốn tàn sát hơn một ngàn đệ tử Hình Ý Môn ta có hai người cầm đầu tên là "Quách Kiệt Tu" và "Cam Tử Đào". Ngươi có dám nói hai người này không phải là người của Vũ Hoàng môn ngươi?
Ba người Hoàng Thiên Cần nhận tờ giấy, đều nghi hoặc lật xem.
- Không ngờ Vũ Hoàng môn các ngươi lại lòng dạ độc ác như thế!?
- Không kể chuyện thứ hai, còn có chuyện thứ ba!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng gầm lớn:
- Gần đây, Vũ Hoàng môn các ngươi trộm bí tịch trọng yếu Cửu Hoàng Pháo Quyền của của Hình Ý Môn ta. Bây giờ, trong Vũ Hoàng môn các ngươi còn có không ít người đang tu luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền này. Vừa rồi, ta đứng giữa trời, đã thấy trong Vũ Hoàng môn ngươi có người luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền. Việc này, ngươi dám nói là không có không?
Đằng Thanh Sơn liên tiếp nói ra hai "sự thật" làm cho ba người trên đỉnh núi xa xa, trong lòng cảm thấy phẫn nộ và khó chịu.
Trong dãy Hùng Hạt Tử, không ít đệ tử ngẩng đầu nhìn trời. Ai nấy đều kinh ngạc nghi ngờ:
- Trong môn phái có người thật sự giết chóc ngàn thiếu niên nội gia quyền à?
- Không thể nào!
Bất kỳ một người tu luyện nào đều có những giấc mơ cao vời. Do đó đồ sát một đám thiếu niên còn chưa chính thức bắt đầu tu luyện là việc bị người đời chế nhạo. Đám đệ tử tinh anh của Vũ Hoàng môn cũng không dám tin.
Đằng Thanh Sơn liên tiếp chất vấn, khí thế nghiêm trang, nhưng chẳng mấy chốc, bên Vũ Hoàng môn đã đáp lại.
- Ha ha, Đằng Thanh Sơn. Ngươi nói người của Vũ Hoàng Môn ta đi giết ngàn tên thiếu niên của Nội Gia Quyền nhất mạch ngươi à? Điều này thuần túy là giả dối! Cho dù Quách Kiệt Tu và Cam Tử Đào thật sự có ở trong đó, cũng có thể hai người này bị ngoại nhân mua chuộc. Huống chi chứng cớ cũng chỉ có ngươi đưa ra. Ta hoài nghi việc này chỉ do Hình Ý Môn ngươi biên soạn ra.
Hoàng Thiên Cần cười lạnh nói.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống.
Vũ Hoàng môn, quả thật nói năng lươn lẹo.
- Nhưng, việc ngươi ăn trộm bí tịch của Hình Ý Môn ra thì có gì để nói không?
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vọng ra xa.
- Trộm?
Hoàng Thiên Cần cười lạnh, nói:
- Năm đó Hình Ý Môn ngươi tự truyền bá một quyển bí tịch tên là Hổ Hình Quyền, hơn nữa bán rất đắt. Vũ Hoàng môn ta lúc trước cũng bỏ tiền mua một quyển Hổ Hình Quyền. Còn lần này bản Cửu Hoàng Pháo Quyền này cũng là do Vũ Hoàng môn bỏ ra một số tiền lớn mua được đó.
- Sao, lần trước Vũ Hoàng môn chúng ta mua bí tịch. Lần này, chúng ta mua thêm lần nữa. Chúng ta không ăn trộm, không ăn trộm, có gì sai chứ?
Hoàng Thiên Cần khí thế lẫm liệt.
- Không biết liêm sỉ!
Đằng Thanh Sơn đột nhiên quát lớn một tiếng. Hoàng Thiên Cần giận dữ đến mặt mũi đỏ bầm.
- Cửu Hoàng Pháo Quyền này chính là do Đằng Thanh Sơn ta sáng chế.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh:
- Đây là quyền pháp của ta. Ta không cho phép ngươi luyện. Đứng trước mặt ta, mà Vũ Hoàng môn ngươi lại còn kiêu ngạo như thế, dám nói như vậy nữa. Rõ là chẳng biết liêm sỉ!
Đằng Thanh Sơn không phải là ai khác. Hắn chính là người sáng lập ra Nội Gia Quyền nhất mạch!
Quyền pháp chính là do hắn sáng tạo ra!
Ba người Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Phụng đều giận tới mức chẳng biết phải nói cái gì.
- Bí tịch này là do Vũ Hoàng môn ta bỏ ra một số tiền lớn mua được. Không thẹn với người! Đằng Thanh Sơn, ngươi chớ có tới Vũ Hoàng môn ta gây náo loạn.
Liễu Hạ quát.
Hoàng Thiên Cần lạnh lùng chêm vào:
- Đằng Thanh Sơn, ngươi nhìn rõ đi. Đây là Vũ Hoàng môn, chứ không phải là nơi Đằng Thanh Sơn ngươi giương oai.
Yên tĩnh... cả dãy núi vô cùng yên tĩnh. Đến cả những con gấu đen, tựa hồ cũng bị khí thế của cường giả hư cảnh chấn trụ.
Không có lấy một con nào dám gầm gừ.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn áo bào trắng, đứng trên lưng bất tử Phượng Hoàng, trầm tư hồi lâu, rồi nhếch miệng cười:
- Các ngươi đã không nói lý. Vậy xem ra ta phải dựa vào nắm tay rồi.
- Hả?
Bọn ba cường giả hư cảnh Hoàng Thiên Cần lập tức sắc mặt đại biến.
Trong trúc xá có một người trung niên tuấn tú mặc trường bào màu tía, mái tóc có vài sợi bạc, mặt nhẵn nhụi đang khoanh chân tĩnh tọa. Vị này chính là một cao thủ thiên tài của Vũ Hoàng môn, vừa mới đột phá hư cảnh trong mười bảy năm qua, "Vũ Phụng". Bây giờ y chính là cường giả hư cảnh thứ ba của Vũ Hoàng môn.
- Hả?
Vũ Phụng biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đông nam.
- Không ổn!
Hắn rõ ràng cảm ứng được hai linh hồn khí tức cường đại đang nhanh chóng lao về phía Vũ Hoàng môn. Khí tức hung mãnh, mạnh hơn người vừa mới vào hư cảnh như hắn rất nhiều.
Cùng lúc đó:
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, ra đây cho ta!!!
Một tiếng hét lớn hừng hực, như tiếng Thiên Thần phẫn nộ, trong nháy mắt vang vọng cả Vũ Vương Thành. Bên trong Vũ Vương Thành có mấy trăm vạn dân chúng, còn có rất nhiều lữ khách nam bắc, thương nhân, ai nấy đều kinh ngạc dừng mọi chuyện của mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này có rất nhiều người đều thấy trên bầu trời Vũ Vương Thành có một con thần điểu bốc lên ngọn lửa rất lớn đang lơ lửng trên không. Cho dù ở quá xa, không ít người vẫn có thể thấy rõ trên lưng thần điểu có một người.
- Bất tử Phượng Hoàng, là bất tử Phượng Hoàng!
- Thần thú Hỏa Phượng!
Nhất thời vô số người kinh hô, nháo nhác.
- Bất tử Phượng Hoàng tới rồi, vậy nhất định Đằng Thanh Sơn cũng đã tới!...
Hầu như trong nháy mắt, ở những nơi trống trải cả Vũ Vương Thành đầy những người dân ngẩng đầu quan sát. Mười bảy năm qua, truyền thuyết về Đằng Thanh Sơn đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Ai mà chẳng biết, ai mà không hiểu quan hệ giữa Đằng Thanh Sơn và bất tử Phượng Hoàng?
Giống như năm đó bất tử Phượng Hoàng đi theo Chí Cường Giả Lý Thái Bạch.
Bây giờ, khi nhắc tới bất tử Phượng Hoàng, tự nhiên mọi người đều liên tưởng đến Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng bất tử Phượng Hoàng, nhìn xuống thành trì thật lớn phía dưới, phát ra một tiếng gầm giận dữ.
Bên trong Vũ Hoàng môn chợt có một luồng hào quang nhanh chóng xuyên qua những kiến trúc trong thành, bay nhanh ra ngoài thành.
- Hừ.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười. Lần này hắn tới đây chính là muốn giết gà dọa khỉ! Khai đao với Vũ Hoàng môn là để chấn nhiếp những tông phái trong thiên hạ. Nếu không làm cho lớn chuyện, để cho nhiều người biết, sao có thể ra oai với những tông phái khác, có tác dụng giết gà dọa khỉ được?
- Không hổ là tông phái cổ xưa nhất. Không ngờ mười bảy năm qua, Vũ Hoàng môn lại có thêm một vị hư cảnh. Nhưng xem khí tức thì chỉ mới sơ ngộ hư cảnh thuộc hành Thủy chi đạo thôi.
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn có thể dựa vào tốc độ bất tử Phượng Hoàng giết hắn.
Nhưng, hắn không làm như vậy.
- Khẳng định hắn phải đi tìm Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ rồi.
Bất tử Phượng Hoàng vỗ nhẹ hai cánh, nhanh chóng bay theo tên hư cảnh vừa mới ra khỏi Vũ Hoàng môn. Ngoài thành Vũ Hoàng môn chính là dãy núi Hùng Hạt Tử. Thật ra căn cứ chính thức của Vũ Hoàng môn là ở chỗ này.
Giữa mười mấy tòa cung điện nhìn như bình thường...
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, ra đây cho ta!!!
Tiếng quát cũng vọng tới dãy núi Hùng Hạt Tử.
- Hả?
Liễu Hạ mặc thanh bào, cùng với Hoàng Thiên Cần mặc hoàng bào, đồng loạt lao ra khỏi thánh điện, lơ lửng giữa không trung.
Họ liếc mắt đã thấy một luồng hào quang đang nhanh chóng lao tới chỗ bọn hắn. Bây giờ hư cảnh thứ ba của Vũ Hoàng môn, Vũ Phụng, cũng tới chỗ hai người, rồi phi thân lên đỉnh một ngọn núi.
- Liễu Hạ trưởng lão, Hoàng trưởng lão.
Vũ Phụng căm tức nhìn về phía đông nam, nơi có lưu quang đỏ rực đang bay tới.
- Chỗ đó hẳn là bất tử Phượng Hoàng, là Đằng Thanh Sơn tới đây rồi!
- Đúng, là Đằng Thanh Sơn.
Ánh mắt Hoàng Thiên Cần lạnh đi.
Liễu Hạ bên cạnh sắc mặt âm trầm, giọng trầm trầm:
- Tên Đằng Thanh Sơn này ở ngay Vũ Vương Thành, dám gọi thẳng tên sư bá và tên ta. Việc này thật sự là quá xem thường Vũ Hoàng môn ta! Lần này, nếu không giáo huấn thật mạnh Đằng Thanh Sơn, khẳng định người trong thiên hạ khắp Cửu Châu Đại Địa sẽ xem thường Vũ Hoàng môn ta.
- Lần này, ta muốn xem Đằng Thanh Sơn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!
Hoàng Thiên Cần cũng nổi giận đùng đùng.
Lần này, Đằng Thanh Sơn làm như vậy còn làm họ khó chịu hơn nhiều so với việc phái người truyền lời!
Để xảy ra cảnh bị người đến tận nhà to tiếng gào thét, vậy còn gì là mặt mũi tổ sư.
- Ha ha!
Xa xa chợt vang đến tiếng cười to. Chỉ thấy bất tử Phượng Hoàng trôi nổi giữa không trung, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng, chân đạp bất tử Phượng Hoàng, tay cầm Luân Hồi thương, hướng mắt nhìn ba vị cường giả hư cảnh Vũ Hoàng môn đứng trên một quả núi.
- Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần, hai ngươi hẳn là biết ta lần này tới đây là vì chuyện gì rồi chứ!
Đằng Thanh Sơn từ xa xa nhìn chằm chằm vào ba người. Rất hiển nhiên, sắc mặt ba người đều rất khó coi.
Trong đó người đứng đầu là Hoàng Thiên Cần, hắn cất giọng trong trẻo lạnh lùng:
- Đằng Thanh Sơn, Hình Ý Môn ngươi nước giếng không phạm nước sông với Vũ Hoàng môn ta. Đằng Thanh Sơn ngươi chỉ có một người mà dám khiêu khích ba người Vũ Hoàng môn. Ngươi nghĩ rằng Vũ Hoàng môn ta dễ bắt nạt như vậy sao? Hôm nay, nếu ngươi nói không được nguyên do ngươi tới đây, đừng mơ tưởng tới việc sống sót mà ra khỏi dãy núi này.
Hai người kia cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Lúc này, một phe gồm ba người đứng trên một đỉnh núi, còn một phe là Đằng Thanh Sơn trên lưng bất tử Phượng Hoàng giữa không trung.
Còn ở giữa dãy Hùng Hạt Tử, không ít yêu thú cùng với những đệ tử tinh anh của Vũ Hoàng môn đều ngẩng đầu nhìn lên bốn người trên trời cao. Lúc này mặc dù đã trưa, ánh nắng gay gắt chói chang, cả dãy núi đang dâng thêm một luồng nhiệt khí, nhưng các đệ tử đều ngẩng đầu nhìn trời.
- Nguyên do?
Đằng Thanh Sơn cười giận dữ.
- Hôm nay, ta tới đây là vì vài nguyên cớ.
- Năm ngoái, Vũ Hoàng môn các ngươi dùng thủ đoạn vu oan hãm hại, cưỡng ép cưỡng đoạt những đệ tử tu luyện Nội Gia Quyền nhất mạch của ta. Từ cổ chí kim, ta thật chưa từng nghe qua có một tông phái nào thu đồ đệ mà lại cưỡng ép cưỡng đoạt như vậy.
Đằng Thanh Sơn vừa nói ra, Liễu Hạ đã không kìm được quát lớn:
- Đằng Thanh Sơn, việc này đã qua rồi. Hơn nữa chúng ta bắt người, đều có nhân chứng vật chứng.
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười.
Nhân chứng vật chứng?
Đối với cường giả hư cảnh đứng trên đỉnh cao Cửu Châu mà nói, nhân chứng vật chứng hoàn toàn có thể là bịa đặt. Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng hiểu ý của Vũ Hoàng môn. Năm ngoái đối phương hiển nhiên bị mình chửi một lần, đã mất mặt rồi. Vũ Hoàng môn người ta cũng không phản kích, hiển nhiên ý là song phương đã thanh toán xong rồi.
- Được, việc này tạm thời không nói tới!
- Đầu năm nay, trong vùng Viêm Châu. Một thương đội của Thanh Sơn hội quán chuyên hộ tống người tu luyện nội gia quyền, trong đó có trên ngàn người muốn gia nhập làm đệ tử Hình Ý Môn. Nhưng nửa đường lại gặp phải một đội quân thần bí giết chóc...
Đằng Thanh Sơn vừa nói ra những lời này, ba người Vũ Hoàng môn xa xa đều sửng sốt, hiển nhiên có vẻ rất ngạc nhiên.
- Những đệ tử ấy, đều là những thiếu niên mới mười mấy tuổi! Họ đều là những thiếu niên có mộng anh hùng, còn chưa chính thức tu luyện. Không ngờ, Vũ Hoàng môn các ngươi cũng hạ thủ được.
Đằng Thanh Sơn nổi giận nói.
- Nói bậy, Vũ Hoàng môn ta không làm việc này!
Hoàng Thiên Cần từ xa quát to.
- Hừ, ngươi còn giảo biện?
Đằng Thanh Sơn lấy trong ngực ra một xấp giấy, ném mạnh đi. Được lực thiên địa che phủ, xấp giấy tựa như một quang cầu bắn về phía ba người Vũ Hoàng môn xa xa
- Hình Ý Môn ta đã điều tra rõ ràng. Đội quân muốn tàn sát hơn một ngàn đệ tử Hình Ý Môn ta có hai người cầm đầu tên là "Quách Kiệt Tu" và "Cam Tử Đào". Ngươi có dám nói hai người này không phải là người của Vũ Hoàng môn ngươi?
Ba người Hoàng Thiên Cần nhận tờ giấy, đều nghi hoặc lật xem.
- Không ngờ Vũ Hoàng môn các ngươi lại lòng dạ độc ác như thế!?
- Không kể chuyện thứ hai, còn có chuyện thứ ba!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng gầm lớn:
- Gần đây, Vũ Hoàng môn các ngươi trộm bí tịch trọng yếu Cửu Hoàng Pháo Quyền của của Hình Ý Môn ta. Bây giờ, trong Vũ Hoàng môn các ngươi còn có không ít người đang tu luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền này. Vừa rồi, ta đứng giữa trời, đã thấy trong Vũ Hoàng môn ngươi có người luyện Cửu Hoàng Pháo Quyền. Việc này, ngươi dám nói là không có không?
Đằng Thanh Sơn liên tiếp nói ra hai "sự thật" làm cho ba người trên đỉnh núi xa xa, trong lòng cảm thấy phẫn nộ và khó chịu.
Trong dãy Hùng Hạt Tử, không ít đệ tử ngẩng đầu nhìn trời. Ai nấy đều kinh ngạc nghi ngờ:
- Trong môn phái có người thật sự giết chóc ngàn thiếu niên nội gia quyền à?
- Không thể nào!
Bất kỳ một người tu luyện nào đều có những giấc mơ cao vời. Do đó đồ sát một đám thiếu niên còn chưa chính thức bắt đầu tu luyện là việc bị người đời chế nhạo. Đám đệ tử tinh anh của Vũ Hoàng môn cũng không dám tin.
Đằng Thanh Sơn liên tiếp chất vấn, khí thế nghiêm trang, nhưng chẳng mấy chốc, bên Vũ Hoàng môn đã đáp lại.
- Ha ha, Đằng Thanh Sơn. Ngươi nói người của Vũ Hoàng Môn ta đi giết ngàn tên thiếu niên của Nội Gia Quyền nhất mạch ngươi à? Điều này thuần túy là giả dối! Cho dù Quách Kiệt Tu và Cam Tử Đào thật sự có ở trong đó, cũng có thể hai người này bị ngoại nhân mua chuộc. Huống chi chứng cớ cũng chỉ có ngươi đưa ra. Ta hoài nghi việc này chỉ do Hình Ý Môn ngươi biên soạn ra.
Hoàng Thiên Cần cười lạnh nói.
Sắc mặt Đằng Thanh Sơn trầm xuống.
Vũ Hoàng môn, quả thật nói năng lươn lẹo.
- Nhưng, việc ngươi ăn trộm bí tịch của Hình Ý Môn ra thì có gì để nói không?
Thanh âm Đằng Thanh Sơn vọng ra xa.
- Trộm?
Hoàng Thiên Cần cười lạnh, nói:
- Năm đó Hình Ý Môn ngươi tự truyền bá một quyển bí tịch tên là Hổ Hình Quyền, hơn nữa bán rất đắt. Vũ Hoàng môn ta lúc trước cũng bỏ tiền mua một quyển Hổ Hình Quyền. Còn lần này bản Cửu Hoàng Pháo Quyền này cũng là do Vũ Hoàng môn bỏ ra một số tiền lớn mua được đó.
- Sao, lần trước Vũ Hoàng môn chúng ta mua bí tịch. Lần này, chúng ta mua thêm lần nữa. Chúng ta không ăn trộm, không ăn trộm, có gì sai chứ?
Hoàng Thiên Cần khí thế lẫm liệt.
- Không biết liêm sỉ!
Đằng Thanh Sơn đột nhiên quát lớn một tiếng. Hoàng Thiên Cần giận dữ đến mặt mũi đỏ bầm.
- Cửu Hoàng Pháo Quyền này chính là do Đằng Thanh Sơn ta sáng chế.
Đằng Thanh Sơn cười lạnh:
- Đây là quyền pháp của ta. Ta không cho phép ngươi luyện. Đứng trước mặt ta, mà Vũ Hoàng môn ngươi lại còn kiêu ngạo như thế, dám nói như vậy nữa. Rõ là chẳng biết liêm sỉ!
Đằng Thanh Sơn không phải là ai khác. Hắn chính là người sáng lập ra Nội Gia Quyền nhất mạch!
Quyền pháp chính là do hắn sáng tạo ra!
Ba người Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ, Vũ Phụng đều giận tới mức chẳng biết phải nói cái gì.
- Bí tịch này là do Vũ Hoàng môn ta bỏ ra một số tiền lớn mua được. Không thẹn với người! Đằng Thanh Sơn, ngươi chớ có tới Vũ Hoàng môn ta gây náo loạn.
Liễu Hạ quát.
Hoàng Thiên Cần lạnh lùng chêm vào:
- Đằng Thanh Sơn, ngươi nhìn rõ đi. Đây là Vũ Hoàng môn, chứ không phải là nơi Đằng Thanh Sơn ngươi giương oai.
Yên tĩnh... cả dãy núi vô cùng yên tĩnh. Đến cả những con gấu đen, tựa hồ cũng bị khí thế của cường giả hư cảnh chấn trụ.
Không có lấy một con nào dám gầm gừ.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn áo bào trắng, đứng trên lưng bất tử Phượng Hoàng, trầm tư hồi lâu, rồi nhếch miệng cười:
- Các ngươi đã không nói lý. Vậy xem ra ta phải dựa vào nắm tay rồi.
- Hả?
Bọn ba cường giả hư cảnh Hoàng Thiên Cần lập tức sắc mặt đại biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook