Cửu Dĩ Hữu Tình
-
Chương 15: Say Rượu
Editor: Gió
Trong ấn tượng của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ chưa từng uống say như bây giờ, phản ứng chậm chạp, hai mắt vô hồn, tựa hồ mọi suy nghĩ đều đã bị đình chỉ. Trước đây Mẫn Thiều Kỳ từng uống quá chén, nhiều lắm cũng chỉ chóng mặt buồn ngủ, không hò hét không nháo, đầu óc vẫn coi như có chút tỉnh táo, chỉ là vô cùng buồn ngủ mà thôi.
Ngồi trên xe, Mẫn Thiều Kỳ thế mà lại rất ngoan ngoãn, không nói chuyện, cứ ngồi yên như thế, trên người tản ra một chút mùi rượu.
Nhưng đến khi đỗ xe vào trong gara xong, Cố Ngạo giúp cậu mở cửa để cậu xuống xe, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Cố Ngạo vài giây, đột nhiên ôm lấy hông của anh, trở nên dính người, miệng vẫn lẩm bẩm, cũng không nghe rõ cậu đang nói gì.
Không thể nói đạo lý với người say, điều này Cố Ngạo hiểu rõ. Cố Ngạo cũng không kỳ kèo với cậu, cúi người, vòng lấy hông của cậu, dìu cậu ra khỏi xe, sau đó khóa xe cẩn thận, mang theo Mẫn Thiều Kỳ chân nam đá chân chiêu những vẫn còn cố dính lên người anh vào thang máy.
Sau khi đến nhà, Cố Ngạo giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi giày và áo khoác, dìu vào trong phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ đã say như vậy rồi, hiển nhiên không thể đi tắm, chỉ có thể đợi ngày mai sau khi cậu tỉnh.
Được đặt nằm trên giường, Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy tay Cố Ngạo không buông, sau đó mơ mơ màng màng gọi tên Cố Ngạo.
Cố Ngạo ấy vậy mà kiên nhẫn giúp cậu cởi âu phục, đắp chăn cho cậu, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Cố Ngạo chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa quay người liền bị Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy.
“Cố Ngạo… Cố Ngạo…” Mẫn Thiều Kỳ một mực gọi tên Cố Ngạo, giọng nói mang theo một sự lưu luyến, tựa như đang dùng cách này để bày tỏ điều cậu muốn mà chẳng thể có được
Cố Ngạo đang nghĩ xem làm sao mới có thể để Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoan ngủ, lại chợt nghe thấy Mẫn Thiều Kỳ nỉ non rằng: “Cố Ngạo… em thật sự rất thích anh, thật sự… rất thích anh… vô cùng thích…”
Mẫn Thiều Kỳ không ngừng lặp lại từ “thích”, cuối cùng nói mãi nói mãi rồi khóc nức lên.
Nếu như không phải thật sự xác định là Mẫn Thiều Kỳ say rồi, Cố Ngạo có lẽ sẽ cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ đang diễn.
Cố Ngạo quay người lại, nhìn Mẫn Thiều Kỳ khóc đến đau lòng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Anh và Mẫn Thiều Kỳ bốn năm trước đã kết thúc rồi, dấu chấm hết này cũng là do chính Mẫn Thiều Kỳ tự tay đặt xuống, bây giờ nói điều này thì có nghĩa lý gì?
Mẫn Thiều Kỳ làm ra chuyện đó, anh ngoài sự kinh ngạc và phẫn nộ ra cũng có chút đau lòng. Đối với mỗi người, tình yêu đầu tiên mà mình có được là thứ tình cảm không thể cô phụ, với Cố Ngạo cũng vậy. Anh không phải loại người không thể tha thứ cho người khác, thế nhưng có những điều có thể tha thứ, nhưng có những điều… anh không biết phải tha thứ như thế nào nữa…
Mẫn Thiều Kỳ khóc sưng cả mắt, người cũng càng ngày càng mơ màng, tựa như một giây sau có thể ngủ được ngay, thế nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Cố Ngạo – cậu không xin anh tha thứ, cũng không nói bất cứ lời bùi tai nào, chỉ không ngừng gọi tên Cố Ngạo, không ngừng lặp lại chữ “thích” của cậu.
Cố Ngạo cũng mệt rồi, Mẫn Thiều Kỳ dính anh như vậy, anh nghĩ chắc anh cũng khó mà ra được khỏi cánh cửa này, dứt khoát cởi áo khoác ngoài, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Ngủ đi.”
Mẫn Thiều Kỳ hiển nhiên không hiểu điều anh nói, cánh tay càng ôm chặt hơn: “Anh đừng đi… đừng đi…”
Cố Ngạo thở dài, rút mấy tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường lau khô nước mắt trên mặt cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Tôi không đi…”
Nói rồi ngồi lên giường, để Mẫn Thiều Kỳ nằm xuống trước, lại giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi quần áo, như vậy có thể thoải mái hơn chút, cũng cởi đồ của mình chỉ còn lại đồ lót, nằm xuống bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ tựa như một con mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cọ cọ vào bên Cố Ngạo, ôm cánh tay của anh.
Mẫn Thiều Kỳ có lẽ cũng đã khóc mệt rồi, lại cộng thêm say rượu, dựa vào người Cố Ngạo chưa được một phút liền ngủ ngay. Cố Ngạo cũng lười nhân lúc Mẫn Thiều Kỳ ngủ để về lại phòng, kéo lại chăn cho Mẫn Thiều Kỳ, không lâu sau cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Mẫn Thiều Kỳ tỉnh lại, cảm nhận được bên cạnh có người, cậu sợ đến ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn, ấy vậy mà là Cố Ngạo.
Bị cậu lăn qua lăn lại như thế, Cố Ngạo cũng dậy rồi nhưng là bị dựng dậy, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cau mày hỏi: “Mới mấy giờ? Lăn lộn cái gì?”
Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa hết kinh hãi, cậu nhớ hôm qua cậu uống không ít rượu vang, sau đó chuyện gì xảy ra cậu hoàn toàn không nhớ ra. Đau đầu do sau rượu nên cậu hơi khó nhớ lại, nhưng căn phòng quen thuộc ít nhiều cũng cho cậu chút cảm giác an toàn.
Cố Ngạo không ngủ được nữa, cũng ngồi dậy tựa vào đầu giường, hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua không nhớ gì sao?”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh, vẻ mặt mịt mờ lắc đầu, bộ dạng ngốc nghếch của cậu hiển nhiên là không phải đang nói dối, nếu không với hiểu biết của Cố Ngạo về cậu, Mẫn Thiều Kỳ hẳn nên ngượng ngùng đỏ mặt xin lỗi từ lâu rồi.
Cố Ngạo hừ lạnh một tiếng, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị trở về phòng.
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới để ý đến chỗ quần áo của hai người đang chất trên chiếc sofa nhỏ, cậu cũng không ngốc, đương nhiên biết nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, Cố Ngạo căn bản sẽ không ở lại đây ngủ, hai người còn gần như không mặc quần áo.
“Xin lỗi…” Mẫn Thiều Kỳ nhỏ giọng nói.
Cố Ngạo mặc áo sơ mi lên, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Tôi chắc chắn làm chuyện gì đó rất mất mặt rồi…” Mẫn Thiều Kỳ nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ gì cả…”
“Cũng khá mất mặt đó.” Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ một chút, nói: “Muốn ngủ tiếp thì ngủ, không thì dậy nấu cơm đi.”
Thấy Cố Ngạo không có ý định tính toán gì với mình, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm, lập tức đáp: “Tôi đi nấu cơm cho anh.”
Cố Ngạo cũng không nói gì nữa, cầm quần áo về phòng đi tắm.
Mẫn Thiều Kỳ vào nhà vệ sinh rửa mặt, định ăn sáng xong mới đi tắm. Ngẩng đầu đứng trước gương, Mẫn Thiều Kỳ hoảng hốt, mắt của cậu vô cùng sưng, vừa nhìn là biết đã khóc.
Mẫn Thiều Kỳ cau mày tựa trên bồn rửa mặt, cậu dường như có chút ấn tượng mơ hồ, thật sự đã khóc, nhưng vì sao lại khóc, rồi làm gì Cố Ngạo, cậu thật sự không nhớ ra.
Hoàn toàn không thể ghép lại từng mảnh ký ức lại với nhau, Mẫn Thiều Kỳ chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này, dù sao Cố Ngạo dường như cũng không nổi giận với cậu, chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, có thể là uống say rồi nháo một chút thôi.
Rửa mặt xong, Mẫn Thiều Kỳ tới phòng bếp, Cố Ngạo thích bữa sáng đơn giản, vậy nên cậu nướng bánh mỳ, xào một ít thịt bò nhập khẩu với sốt tiêu đen, lại rán trứng gà, làm một ít salad, nhìn vừa phong phú lại vừa ngon mắt, cũng dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn với người vừa uống rượu đêm qua.
Cố Ngạo tắm rửa xong đi ra, liền ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ăn sáng. Nếu như không phải vì Mẫn Thiều Kỳ, anh cảm thấy anh ít nhất còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa. Nhưng cũng đã dậy rồi, buổi trưa rồi ngủ tiếp cũng được..
Có thể là do tối hôm qua uống quá say, Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác muốn ăn cho lắm, chỉ ăn một chút bánh mì cùng salad. Cố Ngạo cũng không để ý đến cậu, dù sao Mẫn Thiều Kỳ cũng đã lớn vậy rồi, đói cũng sẽ tự biết tìm đồ ăn.
Ăn sáng xong, Mẫn Thiều Kỳ pha cà phê, Cố Ngạo cũng không đi vào thư phòng, hai người ngồi ở quầy bar uống cà phê, không ai nói câu nào.
Một buổi sáng điện thoại Cố Ngạo nhận được không ít tin nhắn, đều hỏi tối qua anh thế nào, nhưng không ai gọi điện tới, xem chừng là sợ quấy rối anh nghỉ ngơi.
Mấy tin nhắn đó Cố Ngạo đều không trả lời, trái lại anh cả của anh Cố Diễm gửi tin nhắn cho anh, nói vốn dĩ đã đặt chỗ ở “Tiên Vị quán” thế nhưng có việc đột xuất không đi được, tiền cũng đã trả rồi, Cố Hàm đang trong ca làm không đi được, Cố Hủ và Hạ Tử Thần đều đã có kế hoạch, cho nên hỏi Cố Ngạo có rảnh không, dù sao tiền đã cọc không thể hoàn lại, nếu Cố Ngạo rảnh có thể tới ăn thử.
Tiên Vị quán là một nhà hàng chuyên về cá, rất nổi tiếng, muốn ăn ở đó phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng, hơn nữa khách hàng còn phải trả tiền trước rồi mới có thể được xếp chỗ, đã trả tiền thì sẽ không được hoàn lại.
Đồ ăn ở Tiên Vị quán là định giá theo bàn, khách trả bao nhiêu tiền, quán sẽ dựa theo giá của các loại thực phẩm rồi làm, cách làm này khiến nhiều người không hiểu cho lắm, thế nhưng người đã từng ăn rồi đều cảm thấy rất đáng tiền.
Bởi vì cách sắp xếp phiền phức như vậy, hơn nữa chưa chắc đến lúc đó vẫn còn muốn ăn,vậy nên Cố Ngạo cũng không có ý định đến đó. Giờ sẵn có cơ hội, lại còn do anh cả nhà mình chi tiền, Cố Ngạo không lý nào lại từ chối.
Sau đó liền trả lời tin nhắn của Cố Diễm, hỏi anh ấy đặt bàn mấy người.
Cố Diễm nói anh đặt một căn phòng bao riêng, dành cho mười người.
Với sự hiểu biết của Cố Ngạo, Cố Diễm mời ai đó ăn cơm chắc chắn sẽ không đến mấy chỗ rắc rối như vậy, có thể anh cả nhà anh hao tâm tổn sức như vậy, trừ anh hai ra, cũng chỉ có anh dâu của anh, Trang Duy. Hơn nữa các dạng món ăn chắc chắn không ít, Trang Duy có thể ăn được nhiều hay không không quan trọng, quan trọng là để Trang Duy được thử mỗi thứ một lần.
Lần này hẳn là được hưởng sái từ anh dâu rồi. Vì vậy cười đáp rằng anh muốn đi.
Cố Diễm cũng không dài dòng với anh, gửi thẳng thời gian đã đặt qua cho anh.
Cố Ngạo không quá để tâm nói một câu cảm ơn, dù sao cũng là anh em trong nhà, anh cả nhà anh cũng không ham muốn gì câu cảm ơn này của anh.
Để điện thoại xuống, Cố Ngạo nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Buổi tối không cần nấu cơm, cậu ra ngoài ăn với tôi.”
“Đi đâu?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
“Tới rồi khác biết.” Cố Ngạo cũng không muốn giải thích nhiều.
“Ò…” Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc một chốc, đoạn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
“Cậu còn muốn mời ai?” Cố Ngạo liếc cậu.
“Không có, chỉ hỏi vậy thôi.” Khóe miệng Mẫn Thiều Kỳ hơi cong cong lên, không có ai khác chứng tỏ rằng Cố Ngạo chủ động muốn mời cậu đi ăn cơm, không phải tiện thể dẫn theo, cũng không phải do lời mời của ai khác, điều này khiến cậu có chút vui vẻ.
Nhưng bữa tối vốn dĩ có hai người, đến buổi trưa đột nhiên có chút thay đổi.
Ngu Dịch thấy Cố Ngạo mãi không trả lời tin nhắn, liền gọi điện thoại qua, hỏi anh tối rảnh thì cùng nhau đi ăn cơm. Dù sao tối qua mới chơi được một nửa thì Cố Ngạo lại về trước, khiến hắn cảm thấy mình chưa tiếp đãi tốt.
“Buổi tối muốn đến Tiên Vị quán, cậu cũng tới đi.” Cố Ngạo nói. Dù sao chỗ anh cả anh đặt chắc chắn đủ cho từng đó người.
“Được, không ngờ cậu lại đặt chỗ ở Tiên Vị quán.” Ngu Dịch cũng đã từng tới đó hai lần, mùi vị quả thực rất ngon, chỉ là hơi phức tạp một chút.
“Ừ.” Cố Ngạo cũng không giải thích nhiều.
Ngu Dịch thần thần bí bí cười nói: “Tôi mang theo một người nữa được không?”
“Được.” Cố Ngạo cũng không hỏi hắn muốn dẫn ai tới, dù sao cũng không phải ra ngoài chơi, Ngu Dịch cũng sẽ không dẫn bừa tới.
“Ok, vậy chúng ta buổi tối gặp.” Ngu Dịch cười nói.
Cố Ngạo nói với hắn thời gian, rồi cúp điện thoại.
Biết Ngu Dịch cũng tới, Mẫn Thiều Kỳ ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu, dù sao bây giờ Ngu Dịch không quá thích cậu, bữa cơm này không thể không có chút lúng túng. Nhưng nghĩ đến việc Cố Ngạo mời cậu trước, chút vui vẻ trong lòng cậu cũng không bị đánh bay mất, chít ít bữa cơm này, cậu cũng không phải người có cũng được không có cũng không sao.
________
Gió: Vì hôm nay là sinh nhật tớ nên tớ đăng thêm một chương này. Chúc các cậu một ngày tốt lành. Và cũng chúc mừng sinh nhật Gió.
À các cậu đã đọc rồi thì để lại cho tớ một chiếc cmt nho nhỏ đi ㅠㅠ
Trong ấn tượng của Cố Ngạo, Mẫn Thiều Kỳ chưa từng uống say như bây giờ, phản ứng chậm chạp, hai mắt vô hồn, tựa hồ mọi suy nghĩ đều đã bị đình chỉ. Trước đây Mẫn Thiều Kỳ từng uống quá chén, nhiều lắm cũng chỉ chóng mặt buồn ngủ, không hò hét không nháo, đầu óc vẫn coi như có chút tỉnh táo, chỉ là vô cùng buồn ngủ mà thôi.
Ngồi trên xe, Mẫn Thiều Kỳ thế mà lại rất ngoan ngoãn, không nói chuyện, cứ ngồi yên như thế, trên người tản ra một chút mùi rượu.
Nhưng đến khi đỗ xe vào trong gara xong, Cố Ngạo giúp cậu mở cửa để cậu xuống xe, Mẫn Thiều Kỳ ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Cố Ngạo vài giây, đột nhiên ôm lấy hông của anh, trở nên dính người, miệng vẫn lẩm bẩm, cũng không nghe rõ cậu đang nói gì.
Không thể nói đạo lý với người say, điều này Cố Ngạo hiểu rõ. Cố Ngạo cũng không kỳ kèo với cậu, cúi người, vòng lấy hông của cậu, dìu cậu ra khỏi xe, sau đó khóa xe cẩn thận, mang theo Mẫn Thiều Kỳ chân nam đá chân chiêu những vẫn còn cố dính lên người anh vào thang máy.
Sau khi đến nhà, Cố Ngạo giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi giày và áo khoác, dìu vào trong phòng cho khách.
Mẫn Thiều Kỳ đã say như vậy rồi, hiển nhiên không thể đi tắm, chỉ có thể đợi ngày mai sau khi cậu tỉnh.
Được đặt nằm trên giường, Mẫn Thiều Kỳ cầm lấy tay Cố Ngạo không buông, sau đó mơ mơ màng màng gọi tên Cố Ngạo.
Cố Ngạo ấy vậy mà kiên nhẫn giúp cậu cởi âu phục, đắp chăn cho cậu, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Cố Ngạo chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, nhưng vừa quay người liền bị Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng ngồi dậy ôm lấy.
“Cố Ngạo… Cố Ngạo…” Mẫn Thiều Kỳ một mực gọi tên Cố Ngạo, giọng nói mang theo một sự lưu luyến, tựa như đang dùng cách này để bày tỏ điều cậu muốn mà chẳng thể có được
Cố Ngạo đang nghĩ xem làm sao mới có thể để Mẫn Thiều Kỳ ngoan ngoan ngủ, lại chợt nghe thấy Mẫn Thiều Kỳ nỉ non rằng: “Cố Ngạo… em thật sự rất thích anh, thật sự… rất thích anh… vô cùng thích…”
Mẫn Thiều Kỳ không ngừng lặp lại từ “thích”, cuối cùng nói mãi nói mãi rồi khóc nức lên.
Nếu như không phải thật sự xác định là Mẫn Thiều Kỳ say rồi, Cố Ngạo có lẽ sẽ cảm thấy Mẫn Thiều Kỳ đang diễn.
Cố Ngạo quay người lại, nhìn Mẫn Thiều Kỳ khóc đến đau lòng, trong lòng cũng có chút khó chịu. Anh và Mẫn Thiều Kỳ bốn năm trước đã kết thúc rồi, dấu chấm hết này cũng là do chính Mẫn Thiều Kỳ tự tay đặt xuống, bây giờ nói điều này thì có nghĩa lý gì?
Mẫn Thiều Kỳ làm ra chuyện đó, anh ngoài sự kinh ngạc và phẫn nộ ra cũng có chút đau lòng. Đối với mỗi người, tình yêu đầu tiên mà mình có được là thứ tình cảm không thể cô phụ, với Cố Ngạo cũng vậy. Anh không phải loại người không thể tha thứ cho người khác, thế nhưng có những điều có thể tha thứ, nhưng có những điều… anh không biết phải tha thứ như thế nào nữa…
Mẫn Thiều Kỳ khóc sưng cả mắt, người cũng càng ngày càng mơ màng, tựa như một giây sau có thể ngủ được ngay, thế nhưng tay vẫn ôm chặt lấy Cố Ngạo – cậu không xin anh tha thứ, cũng không nói bất cứ lời bùi tai nào, chỉ không ngừng gọi tên Cố Ngạo, không ngừng lặp lại chữ “thích” của cậu.
Cố Ngạo cũng mệt rồi, Mẫn Thiều Kỳ dính anh như vậy, anh nghĩ chắc anh cũng khó mà ra được khỏi cánh cửa này, dứt khoát cởi áo khoác ngoài, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Ngủ đi.”
Mẫn Thiều Kỳ hiển nhiên không hiểu điều anh nói, cánh tay càng ôm chặt hơn: “Anh đừng đi… đừng đi…”
Cố Ngạo thở dài, rút mấy tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường lau khô nước mắt trên mặt cho Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Tôi không đi…”
Nói rồi ngồi lên giường, để Mẫn Thiều Kỳ nằm xuống trước, lại giúp Mẫn Thiều Kỳ cởi quần áo, như vậy có thể thoải mái hơn chút, cũng cởi đồ của mình chỉ còn lại đồ lót, nằm xuống bên cạnh Mẫn Thiều Kỳ.
Mẫn Thiều Kỳ tựa như một con mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn, cọ cọ vào bên Cố Ngạo, ôm cánh tay của anh.
Mẫn Thiều Kỳ có lẽ cũng đã khóc mệt rồi, lại cộng thêm say rượu, dựa vào người Cố Ngạo chưa được một phút liền ngủ ngay. Cố Ngạo cũng lười nhân lúc Mẫn Thiều Kỳ ngủ để về lại phòng, kéo lại chăn cho Mẫn Thiều Kỳ, không lâu sau cũng ngủ.
Ngày hôm sau, Mẫn Thiều Kỳ tỉnh lại, cảm nhận được bên cạnh có người, cậu sợ đến ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn, ấy vậy mà là Cố Ngạo.
Bị cậu lăn qua lăn lại như thế, Cố Ngạo cũng dậy rồi nhưng là bị dựng dậy, anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cau mày hỏi: “Mới mấy giờ? Lăn lộn cái gì?”
Mẫn Thiều Kỳ vẫn chưa hết kinh hãi, cậu nhớ hôm qua cậu uống không ít rượu vang, sau đó chuyện gì xảy ra cậu hoàn toàn không nhớ ra. Đau đầu do sau rượu nên cậu hơi khó nhớ lại, nhưng căn phòng quen thuộc ít nhiều cũng cho cậu chút cảm giác an toàn.
Cố Ngạo không ngủ được nữa, cũng ngồi dậy tựa vào đầu giường, hỏi: “Chuyện tối ngày hôm qua không nhớ gì sao?”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh, vẻ mặt mịt mờ lắc đầu, bộ dạng ngốc nghếch của cậu hiển nhiên là không phải đang nói dối, nếu không với hiểu biết của Cố Ngạo về cậu, Mẫn Thiều Kỳ hẳn nên ngượng ngùng đỏ mặt xin lỗi từ lâu rồi.
Cố Ngạo hừ lạnh một tiếng, đứng dậy xuống giường, chuẩn bị trở về phòng.
Mẫn Thiều Kỳ lúc này mới để ý đến chỗ quần áo của hai người đang chất trên chiếc sofa nhỏ, cậu cũng không ngốc, đương nhiên biết nếu như không phải có nguyên nhân đặc biệt nào đó, Cố Ngạo căn bản sẽ không ở lại đây ngủ, hai người còn gần như không mặc quần áo.
“Xin lỗi…” Mẫn Thiều Kỳ nhỏ giọng nói.
Cố Ngạo mặc áo sơ mi lên, hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?”
“Tôi chắc chắn làm chuyện gì đó rất mất mặt rồi…” Mẫn Thiều Kỳ nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ gì cả…”
“Cũng khá mất mặt đó.” Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ một chút, nói: “Muốn ngủ tiếp thì ngủ, không thì dậy nấu cơm đi.”
Thấy Cố Ngạo không có ý định tính toán gì với mình, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm, lập tức đáp: “Tôi đi nấu cơm cho anh.”
Cố Ngạo cũng không nói gì nữa, cầm quần áo về phòng đi tắm.
Mẫn Thiều Kỳ vào nhà vệ sinh rửa mặt, định ăn sáng xong mới đi tắm. Ngẩng đầu đứng trước gương, Mẫn Thiều Kỳ hoảng hốt, mắt của cậu vô cùng sưng, vừa nhìn là biết đã khóc.
Mẫn Thiều Kỳ cau mày tựa trên bồn rửa mặt, cậu dường như có chút ấn tượng mơ hồ, thật sự đã khóc, nhưng vì sao lại khóc, rồi làm gì Cố Ngạo, cậu thật sự không nhớ ra.
Hoàn toàn không thể ghép lại từng mảnh ký ức lại với nhau, Mẫn Thiều Kỳ chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện này, dù sao Cố Ngạo dường như cũng không nổi giận với cậu, chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, có thể là uống say rồi nháo một chút thôi.
Rửa mặt xong, Mẫn Thiều Kỳ tới phòng bếp, Cố Ngạo thích bữa sáng đơn giản, vậy nên cậu nướng bánh mỳ, xào một ít thịt bò nhập khẩu với sốt tiêu đen, lại rán trứng gà, làm một ít salad, nhìn vừa phong phú lại vừa ngon mắt, cũng dễ khơi dậy cảm giác thèm ăn với người vừa uống rượu đêm qua.
Cố Ngạo tắm rửa xong đi ra, liền ngồi xuống bàn ăn, bắt đầu ăn sáng. Nếu như không phải vì Mẫn Thiều Kỳ, anh cảm thấy anh ít nhất còn có thể ngủ thêm hai tiếng nữa. Nhưng cũng đã dậy rồi, buổi trưa rồi ngủ tiếp cũng được..
Có thể là do tối hôm qua uống quá say, Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác muốn ăn cho lắm, chỉ ăn một chút bánh mì cùng salad. Cố Ngạo cũng không để ý đến cậu, dù sao Mẫn Thiều Kỳ cũng đã lớn vậy rồi, đói cũng sẽ tự biết tìm đồ ăn.
Ăn sáng xong, Mẫn Thiều Kỳ pha cà phê, Cố Ngạo cũng không đi vào thư phòng, hai người ngồi ở quầy bar uống cà phê, không ai nói câu nào.
Một buổi sáng điện thoại Cố Ngạo nhận được không ít tin nhắn, đều hỏi tối qua anh thế nào, nhưng không ai gọi điện tới, xem chừng là sợ quấy rối anh nghỉ ngơi.
Mấy tin nhắn đó Cố Ngạo đều không trả lời, trái lại anh cả của anh Cố Diễm gửi tin nhắn cho anh, nói vốn dĩ đã đặt chỗ ở “Tiên Vị quán” thế nhưng có việc đột xuất không đi được, tiền cũng đã trả rồi, Cố Hàm đang trong ca làm không đi được, Cố Hủ và Hạ Tử Thần đều đã có kế hoạch, cho nên hỏi Cố Ngạo có rảnh không, dù sao tiền đã cọc không thể hoàn lại, nếu Cố Ngạo rảnh có thể tới ăn thử.
Tiên Vị quán là một nhà hàng chuyên về cá, rất nổi tiếng, muốn ăn ở đó phải đặt chỗ trước ít nhất một tháng, hơn nữa khách hàng còn phải trả tiền trước rồi mới có thể được xếp chỗ, đã trả tiền thì sẽ không được hoàn lại.
Đồ ăn ở Tiên Vị quán là định giá theo bàn, khách trả bao nhiêu tiền, quán sẽ dựa theo giá của các loại thực phẩm rồi làm, cách làm này khiến nhiều người không hiểu cho lắm, thế nhưng người đã từng ăn rồi đều cảm thấy rất đáng tiền.
Bởi vì cách sắp xếp phiền phức như vậy, hơn nữa chưa chắc đến lúc đó vẫn còn muốn ăn,vậy nên Cố Ngạo cũng không có ý định đến đó. Giờ sẵn có cơ hội, lại còn do anh cả nhà mình chi tiền, Cố Ngạo không lý nào lại từ chối.
Sau đó liền trả lời tin nhắn của Cố Diễm, hỏi anh ấy đặt bàn mấy người.
Cố Diễm nói anh đặt một căn phòng bao riêng, dành cho mười người.
Với sự hiểu biết của Cố Ngạo, Cố Diễm mời ai đó ăn cơm chắc chắn sẽ không đến mấy chỗ rắc rối như vậy, có thể anh cả nhà anh hao tâm tổn sức như vậy, trừ anh hai ra, cũng chỉ có anh dâu của anh, Trang Duy. Hơn nữa các dạng món ăn chắc chắn không ít, Trang Duy có thể ăn được nhiều hay không không quan trọng, quan trọng là để Trang Duy được thử mỗi thứ một lần.
Lần này hẳn là được hưởng sái từ anh dâu rồi. Vì vậy cười đáp rằng anh muốn đi.
Cố Diễm cũng không dài dòng với anh, gửi thẳng thời gian đã đặt qua cho anh.
Cố Ngạo không quá để tâm nói một câu cảm ơn, dù sao cũng là anh em trong nhà, anh cả nhà anh cũng không ham muốn gì câu cảm ơn này của anh.
Để điện thoại xuống, Cố Ngạo nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Buổi tối không cần nấu cơm, cậu ra ngoài ăn với tôi.”
“Đi đâu?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
“Tới rồi khác biết.” Cố Ngạo cũng không muốn giải thích nhiều.
“Ò…” Mẫn Thiều Kỳ trầm mặc một chốc, đoạn hỏi: “Chỉ có hai chúng ta sao?”
“Cậu còn muốn mời ai?” Cố Ngạo liếc cậu.
“Không có, chỉ hỏi vậy thôi.” Khóe miệng Mẫn Thiều Kỳ hơi cong cong lên, không có ai khác chứng tỏ rằng Cố Ngạo chủ động muốn mời cậu đi ăn cơm, không phải tiện thể dẫn theo, cũng không phải do lời mời của ai khác, điều này khiến cậu có chút vui vẻ.
Nhưng bữa tối vốn dĩ có hai người, đến buổi trưa đột nhiên có chút thay đổi.
Ngu Dịch thấy Cố Ngạo mãi không trả lời tin nhắn, liền gọi điện thoại qua, hỏi anh tối rảnh thì cùng nhau đi ăn cơm. Dù sao tối qua mới chơi được một nửa thì Cố Ngạo lại về trước, khiến hắn cảm thấy mình chưa tiếp đãi tốt.
“Buổi tối muốn đến Tiên Vị quán, cậu cũng tới đi.” Cố Ngạo nói. Dù sao chỗ anh cả anh đặt chắc chắn đủ cho từng đó người.
“Được, không ngờ cậu lại đặt chỗ ở Tiên Vị quán.” Ngu Dịch cũng đã từng tới đó hai lần, mùi vị quả thực rất ngon, chỉ là hơi phức tạp một chút.
“Ừ.” Cố Ngạo cũng không giải thích nhiều.
Ngu Dịch thần thần bí bí cười nói: “Tôi mang theo một người nữa được không?”
“Được.” Cố Ngạo cũng không hỏi hắn muốn dẫn ai tới, dù sao cũng không phải ra ngoài chơi, Ngu Dịch cũng sẽ không dẫn bừa tới.
“Ok, vậy chúng ta buổi tối gặp.” Ngu Dịch cười nói.
Cố Ngạo nói với hắn thời gian, rồi cúp điện thoại.
Biết Ngu Dịch cũng tới, Mẫn Thiều Kỳ ít nhiều cũng cảm thấy hơi khó chịu, dù sao bây giờ Ngu Dịch không quá thích cậu, bữa cơm này không thể không có chút lúng túng. Nhưng nghĩ đến việc Cố Ngạo mời cậu trước, chút vui vẻ trong lòng cậu cũng không bị đánh bay mất, chít ít bữa cơm này, cậu cũng không phải người có cũng được không có cũng không sao.
________
Gió: Vì hôm nay là sinh nhật tớ nên tớ đăng thêm một chương này. Chúc các cậu một ngày tốt lành. Và cũng chúc mừng sinh nhật Gió.
À các cậu đã đọc rồi thì để lại cho tớ một chiếc cmt nho nhỏ đi ㅠㅠ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook