Cửu Đại Dị Thuật
-
Chapter 9 - Hành lang
Chương 9. Hành lang
Trương đại soái liên tục lùi ra sau, ý định tránh né làn sương mù màu đen quỷ dị kia, nhưng bức tường sau lưng lại nói cho hắn ta biết là lần này hắn chẳng còn đường nào để trốn cả.
Trước khi sắp chết, mắt hắn ta chất chứa đầy sự không cam tâm.
“Thuyên Tử...”
Những lời đằng sau còn chưa kịp nói ra thành lời, sau lưng trống không. Bởi vì quán tính của cơ thể, Trương đại soái ngã nhào ra sau, té vào một hành lang tối đen như mực. Ánh sáng của mộ thất bị bóng tối cắn nuốt từng chút một.
“Chuyện gì thế này?”
Trương đại soái vẫn còn chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng trước khi chết, nhưng đột nhiên địa thế chợt thay đổi, trong nháy mắt chẳng thể nào nhận thức rõ tình huống.
Hắn ta sờ vào nơi mà mình vừa mới ngã ra, trên bức tường chẳng có lấy một kẽ hở,
“Cơ quan gì đây?”
Giữa bóng tối như thế này, đôi mắt chẳng hề có tác dụng gì, Trương đại soái chỉ có thể lần mò mọi thứ xung quanh bằng xúc giác. Không gian nơi hắn ta đang có mặt hơi nghiêng xuống dưới, chỉ lớn đủ để một người đi qua mà còn phải khom lưng tiến về trước nữa cơ.
“Bên dưới có gió?”
Trương đại soái men theo vách tường chậm rãi đi xuống, thời gian dần trôi qua nỗi sợ hãi bóng đêm gặm nhấm lý trí của hắn ta từng chút một, trong lòng càng lúc càng bực dọc, cứ cảm thấy như hành lang này không hề có điểm kết thúc.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên nơi khúc quanh, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong phạm vi chiếu rọi của ánh lửa, “Thuyên Tử?”
Hắn ta gọi cái tên này với một sự nghi định không chắc chắn cho lắm, bởi vì rõ ràng Thuyên Tử vẫn còn bị nhốt bên trong mộ thất kì lạ kia mới đúng, làm sao tự nhiên lại xuất hiện trong hành lang này được.
Thuyên Tử một tay cầm bó đuốc, gương mặt không cảm xúc, trông hiền lành đến mức không giống một người sống có suy tư của riêng mình. Lúc nghe thấy tiếng của Trương đại soái, cơ thể hắn khẽ ngừng một chút, sau đó chuẩn bị tiếp tục tiến về phía trước.
Bởi vì hiện tại Trương đại soái và Thuyên Tử đang ở trong trạng thái mặt đối mặt, tuy nhiên hành lang không cho phép hai người cùng đi qua, song dường như Thuyên Tử không nhìn thấy, cứ đi thẳng về phía Trương đại soái.
“Thuyên Tử, ngươi nghe thấy lời ta nói không?”
Trương đại soái một tay giằng lấy bó đuốc trong tay Thuyên Tử, tay còn lại thì ngăn hành động của Thuyên Tử lại.
Không động vào còn không sao, vừa chạm vào cả người Thuyên Tử bắt đầu run rẩy, trong lúc đang run rẩy miệng hắn còn liên tục lẩm bẩm điều gì đó. Trương đại soái thả Thuyên Tử ra muốn giúp hắn bình tĩnh trở lại, nhưng vừa mới buông tay hắn liền chạy về phía hành lang nơi mình đã đi ra.
Sau một khúc ngoặt, Trương đại soái chỉ còn thấy một bóng lưng mơ hồ, độ sáng của bó đuốc hoàn toàn không đủ để hắn ta nhìn xem đằng xa có gì. Chỉ có một lối hành lang, Hắn không còn lựa chọn nào khác nên đành phải đi theo.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, trước mặt không phải là một màu đen kịt nữa mà xuất hiện ánh sao, nhưng Trương đại soái lại chẳng thấy bóng dáng Thuyên Tử đâu. Hắn ta chậm rãi bước đi, con đường phía trước vẫn còn chưa rõ nên hắn phải bình tĩnh, chậm rãi dịch chuyển từng bước một.
Gần rồi, gần lắm rồi, là một mộ thất bán mở, bên trong sẽ thế nào đây? Là bạn hay là thù? Những điều đó Trương đại soái đều chẳng rõ, càng lại gần cánh cửa đá trái tim hắn đập càng mãnh liệt, giờ phút này tâm trạng của hắn ta vô cùng phức tạp, vừa kích động lại vừa sợ hãi. Đưa bó đuốc lại gần cánh cửa đá, bên trên là hoa văn rắc rối, mang đến một cảm giác quen thuộc đầy quỷ dị cho Trương đại soái.
“Hình như mình đã thấy cánh cổng đá này ở đâu rồi?”
Nhưng mặc dù nghĩ muốn nát cả óc, hắn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã nhìn thấy đồ án đó ở đâu.
“Muốn đầu, muốn đầu.”
Một âm thanh khàn khàn chợt vang lên bên cạnh hắn, Trương đại soái còn chưa kịp quay người lại nhìn xem đằng sau lưng là ai đã bị một đôi cánh tay khô héo bóp chặt lấy cổ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook