Chương 10: Quái vật

 

Trương đại soái không phải dạng hiền lành, hắn ta giương súng lên bắn ra bên ngoài, một tiếng “lắc rắc” vang lên, sau đó mùi hôi thối xộc tới, bàn tay tóm lấy cổ hắn ta cũng thả lỏng ra.

Nhân lúc thứ đó lơ là, Trương đại soái tóm lấy bàn tay còn lại đang bóp lấy cổ mình, bẻ quặt ra ngoài, “rắc” có vẻ là gãy rồi. Nhưng Trương đại soái không hề có ý định bỏ qua cho nó, hắn ta ngồi sụp xuống, chân quét đất, lại một âm thanh vang lên, kẻ đó ngã nhào xuống đất.

Trương đại soái đứng dậy, giơ bó đuốc lên hướng về nơi kẻ đó bị ngã, đầu tiên hắn ta ngây ra, sau đó cả người cứ đứng yên ngay tại chỗ, chẳng hề động đậy.

Thứ hắn ta nhìn thấy nào phải người, nam tử ngã nhào trên mặt đất toàn thân trần truồng, da dẻ tái xanh, cả người từ trên xuống dưới chẳng được tới hai lạng thịt, mạch máu gồ lên giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chỉ nhìn từ dưới cổ trở xuống, có thể nhận ra kẻ đó mang dáng vẻ của một con người, thế nhưng phía bên trên lại là một cái đầu heo, mặt bên trái của gã còn có dấu vết từng bị lửa đốt bỏng.

Trương đại soái đưa chân đạp vào gã, gã chẳng phản ứng lại, hắn ta ngồi xuống định xem cho kỹ thì đột nhiên gương mặt heo kia sáp lại gần.

 “Muốn đầu, muốn đầu.”

 

Chuyện xảy ra đột ngột, Trương đại soái không kịp lùi ra sau, chốc lát mất thăng bằng liền ngã ngồi ra đất.

“Muốn đầu? Muốn đầu gì cơ?”

 Trương đại soái một bên lặp lại lời của con quái vật kia, một bên nhích dần ra sau, hắn ta không muốn cách gương mặt quái thai đó gần như thế. Tuy hắn ta cũng là người từng trải qua phong ba bão táp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy thứ tởm lợm như vậy, sắp nôn luôn bữa cơm tối hôm qua ra rồi.

Con quái vật đó thong thả bò dậy, ngón tay khô đét chỉ về phía Trương đại soái.

 “Đầu, cho ta, đầu.”

Lúc bấy giờ Trương đại soái mới phản ứng lại, gã ta muốn đầu của mình.

 “Con mẹ ngươi ấy.” 

Phun ra một câu chửi thề xong, hắn ta vứt bó đuốc thắng tay vào người con quái vật mình người đầu heo kia, sau đó nghiêng mình trốn vào mộ thất.

Đại soái tựa vào trong cánh cửa đá thở hồng hộc từng ngụm hơi lớn, thuận tiện đưa mắt đánh giá tình hình bên trong mộ thất. hắn ta không kìm được mà phun một bãi nước bọt, cực khổ chạy bao lâu như vậy, kết quả cũng quay về lại điểm ban đầu.

Ngay chính giữa căn phòng có một cỗ quan tài ngọc, mười hai nữ thi được treo trên cao không có gió vẫn tự đong đưa, cảnh tượng này quen thuộc vô cùng, cách đây không lâu hắn ta đã gặp phải. Thế này tức là hắn ta tự chui đầu vào lưới nhỉ? Bây giờ còn cơ hội chọn quyết đấu với con quái vật mình người đầu heo bên ngoài kia không?

Trương đại soái thử mở cánh cửa đá.

 “Quả nhiên không hề nhúc nhích.”

Hết cách, xem ra ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn ta rồi. Sau đó hắn ta đứng yên tại chỗ, chờ đợi cái chết kéo tới. Nhưng đằng sau lặng yên lại là sự yên lặng, nữ thi trong quan tài ngọc không xuất hiện.

Hắn mới phát hiện ra bức bích họa kia lại quay về hình dạng ban đầu, khung cảnh tàn sát biến thành lễ tế bái, còn có cả những âm thanh cổ xưa loáng thoáng vang lên bên tai hắn ta.

“Mình bị ảo giác sao?” 

Nơi này chỉ có một mình hắn ta, nào có ai ngâm nga lời cúng tế chứ?

Tuy nhiên âm thanh đó càng lúc càng lớn, vang vọng từng hồi bên trong mộ thất trống trải, Trương đại soái có cảm giác như thế bản thân đang có mặt trong một buổi lễ tế bí ẩn.

“Tỉnh lại đi...” 

Đột nhiên có một trận chao đảo mãnh liệt, Trương đại soái bừng tỉnh giữa mớ bòng bong.

Bốn Thuyên Tử giống nhau y đúc đang nhìn hắn ta không chớp mắt, Trương đại soái cảm thấy bản thân như con cá đã nằm trên thớt, trong ánh mắt Thuyên Tử nhìn Trương đại soái chứa đầy sự tham lam...

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương