Cửu Đại Dị Thuật
-
Chapter 1 - Dị đồng
Quyển 1: Chuyện cũ thành Phụng Thiên
Chương 1: Dị đồng
Mùa xuân năm 1910, bên ngoài thành Phụng Thiên, trong một thôn xóm đổ nát.
Từ xa nhìn lại, căn nhà cũ thấp thoáng thoắt ẩn thoắt hiện dưới bóng cây, một khung cảnh tươi đẹp hiện lên dưới ánh nắng chiếu rọi.
Đang độ cuối thu, bên bờ tường cải thảo mọc rộ, cạnh cải thảo là những bụi cây um tùm tươi tốt, một bầy mèo hoang nhàn nhã rong chơi bên bụi cây. Giờ phút này, tiếng kêu gào xé ruột xé gan của người phụ nữ liên tục vọng ra từ bên trong ngôi nhà cũ.
Một lão nhân đang sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài phòng.
“Thúc đừng nôn nóng, thường ngày con dâu thúc khỏe như vâm, nhất định sẽ thuận lợi thôi!”
Thím Vương đỡ đẻ, gương mặt có chấm một nốt ruồi, vỗ vai ông cụ, thím ta bưng chậu nước và khăn lông nhanh chân bước vào căn phòng gỗ nhỏ.
“Ông trời phù hộ, Trương gia con ba đời độc đinh, nhất định phải là một thằng nhóc bụ bẫm đấy nhé!”
Lão Trương chắp hai tay trước ngực, liên tục đưa tay lên xuống, im lặng cầu khấn.
Trong căn phòng, bà đỡ đang cuống cuồng đỡ đẻ cho người phụ nữ. Thím ta là bà đỡ giàu kinh nghiệm nhất thôn này, vừa vào phòng nhìn thấy chiếc bụng to lớn của người phụ nữ là biết ngay cô ấy mang thai đôi.
Thím Vương thầm ngạc nhiên, đỡ đẻ thai đôi có nhiều điều để nói lắm. Thím Vương lấy con búp bê gỗ mình luôn mang theo bên người ra, chẳng biết đang lẩm bẩm điều chi. Sau đó lại cung kính bái lạy con búp bê gỗ một cái, cầu khấn cho mẹ tròn con vuông. Tiếp theo, thím ta rửa tay rồi bắt đầu đỡ đẻ.
Đầu của đứa bé thứ nhất từ từ lộ ra, thím Vương chuẩn bị đưa tay nâng lấy đầu nó.
“Tiêu rồi!”
Thím vương vừa cẩn thận đưa tay xuống dưới đầu đứa bé đã thầm kêu lên không ổn.
Đứa bé đã chết!
Là thai chết lưu trong bụng!
Đứa bé này sẽ oán hận tới mức nào đây?
Thím Vương cẩn trọng, thuận lợi đỡ đẻ được đứa bé đầu tiên, sau đó bèn lấy tấm giấy vàng mình đã chuẩn bị từ trước ra bọc nó lại. Sau khi thu xếp xong, thím ta lại lấy con búp bê gỗ khi trước ra. Khác với lần bái tế thông thường kia, lần này thím Vương trịnh trọng dập đầu ba cái liền với con búp bê gỗ. Tiếp đó lại đặt nó tựa sát vào đứa bé được bọc trong giấy vàng nọ.
Rồi bắt đầu đỡ đẻ cho đứa bé thứ hai...
Một tiếng khóc lảnh lót vừa vang lên, chẳng mấy chốc đã bị âm thanh vó ngựa bên ngoài thôn che lấp mất. Vó ngựa tung bay, mấy chục người hối hả cưỡi ngựa trên đường lớn, dẫn đầu là một đại hán da ngăm đen, vạm vỡ, cao gần hai mét. Hắn lại mặc một chiếc áo bào đen, cả người được bao bọc trong chiếc áo bào đó, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo, trông vô cùng đáng sợ.
“Dừng!”
Tên thủ lĩnh man rợ ấy đột ngột phất một tay lên, lạnh lùng quát một tiếng, lập tức cả đội mấy chục tên thổ phỉ đều dừng hẳn lại.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
“Lão nhị, dẫn theo một đội nhân mã đi cướp tất cả tiền tài và phụ nữ của cái thôn đó về đây! Ta cho ngươi nửa khắc.”
Tên thủ lĩnh da ngăm quát lên với người bên cạnh.
“Một thôn làng cỏn con thôi, chẳng cần tới nửa khắc là đệ sẽ khiến bọn chúng chết sạch, đại ca, huynh yên tâm! Các huynh đệ, đi.”
Một tên nam tử gầy gò, tấm lưng hơi gù, đeo một chiếc mã tấu chẳng biết trộm được từ đâu, cùng với một tiếng hét lớn hắn ta dẫn theo ba mươi người xông về phía thôn làng cách đó không xa. Còn đại hán da ngăm đen cường tráng thì đưa hai đội nhân mã còn lại đi thẳng về phía Ngũ Long Sơn.
“Lão Trương, chúc mừng nhé! Mẹ tròn con vuông! Một thằng cu bụ bẫm!”
Sau khi tiện tay đổ bừa cả một chậu đầy huyết dịch, thím Vương ôm hài tử kháu khỉnh vừa ra đời tới trước mặt lão Trương đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài phòng. Lão Trương kìm lòng không đặng, bước tới ngắm nhìn tôn nhi đáng yêu vừa chào đời. Đầu tóc từng sợi rõ ràng, xương sụn ở tai thai nhi phát triển tốt, đường viền sắc nét. Gương mặt đỏ au, làn da mỏng manh và mềm mại.
“Tốt! Tốt lắm! Trương gia có hậu nhân nối dõi rồi!”
Ông lão đưa ngón tay khô gầy vén tấm vải bọc lấy đứa bé ra, sau khi nhìn thấy dấu hiệu chỉ nam nhi mới có, đôi mắt lão ngân ngấn lệ.
“Vất vả cho thím rồi, tiền công đây!”
Lão Trương một tay ôm đứa bé, một tay móc lấy hai đồng từ trong túi ra, run rẩy đưa cho bà đỡ. Nào ngờ thím Vương lại đẩy tiền về từ chối.
“Lão Trương, hai đứa bé, có một đứa đã chết trong bụng rồi, tôi đã bọc lại bằng giấy vàng...”
“Cái gì?”
Lão Trương ngẩn người, tiếp đó hai đồng tiền trong tay trực tiếp rơi xuống đất...
Lão Trương cũng quỳ sụp xuống đất theo đồng tiền ấy...
“Lát nữa ông hãy chôn đứa bé cùng con búp bê gỗ đi, đốt thêm ít vàng mã nữa! Tiễn nó lên đường!”
Thím Vương vỗ vỗ vai lão Trương rồi quay người bước đi.
Chuyện này bản thân thím ta không thể nhận tiền được, chọc vào nhân quả của hài tử ấy thì bản thân thím ta sẽ gặp phiền phức.
Dường như sau khi nghe được câu nói ấy, trong nháy mắt lão Trương đã già đi mười tuổi. Lão ta quay người, run rẩy bước vào phòng, nhìn thấy đứa cháu trai được bọc trong lớp giấy vàng, “thủy châu” từ trong đôi mắt đầy nếp nhăn chầm chậm lăn xuống...
Đột nhiên, lão cảm thấy mặt đất run lên bần bật. Lão vội vã chạy ra ngoài sân, từ từ mở đôi mắt đã khóc đến đục ngầu của mình ra, phát hiện hơn ba mươi con chiến mã đang phi như bay về phía lão!
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Thổ phỉ tới rồi!
Lão ta Trương ôm đứa bé quay vào trong thôn, gào thét khản giọng. Cả thôn xóm trở nên hoảng loạn, từng người nam nhân trưởng thành cầm lấy vũ khí hoặc là thuổng sắt, rìu đốn củi, trẻ con, người già và nữ nhân thì trốn ở đằng sau.
Tên nam nhân lưng gù cưỡi trên con chiến mã, dẫn theo ba mươi tên thổ phỉ đằng sau phóng thẳng về phía nhà lão Trương!
Chiếc mã tấu lóe lên, lão Trương chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đầu lão bay lên, bị giết chết trong nháy mắt.
Một ông lão làm sao có thể so sánh với nhị đương gia của đám thổ phỉ chứ?
“Các ngươi nghe đây, giao tất cả tiền tài và nữ nhân trẻ tuổi ra đây, ta sẽ tha cho cái thôn nhỏ của các ngươi. Nếu không... Ta sẽ giết sạch không chừa một mống.”
Tên nam nhân lưng gù cười khẩy tuyên bố, tay cầm thanh mã tấu hãy còn nhỏ máu tươi. Những tên thổ phỉ khác cũng lần lượt xông lên, cúi xuống nhìn đám thôn dân bên dưới.
“Đi chết đi!”
Một luồng gió nhẹ lướt qua, chiếc thuổng sắt ẩn chứa sức mạnh to lớn đập vào đầu tên thổ phỉ một cách hung hãn.
“Bốp!”
Âm thanh vang dội vô cùng, phần đầu của tên thổ phỉ đó lập tức bị đập nứt toác ra, máu chảy đầy đất...
“Ồ, giết chết một huynh đệ của bọn ta à? Các huynh đệ, giết sạch hết cái thôn này, chỉ để lại đàn bà thôi là được.”
Tên nam nhân lưng gù gương mặt dữ tợn, ra sức vung vẩy thanh mã tấu trong tay! Giờ phút này hắn ta thật sự tức giận. Những tên thổ phỉ khác cũng bị chọc giận, bọn chúng lần lượt giơ thanh mã tấu trong tay lên, chém bổ về phía thôn dân.
Máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng...
Một lúc sau, cả thôn chẳng còn một ai sống sót.
“Nhị đương gia, ở đây vẫn còn một đứa bé!”
“Giết đi!”
Tên thổ phỉ giơ mã tấu lên, nhắm chuẩn vào đứa bé vừa mới ra đời.
Ngay lúc ấy!
Trên trời sấm chớp vang rền, trận mưa đổ xuống như trút nước mà chẳng có chút dấu hiệu. Đứa bé đã chết được gói trong bọc giấy vàng bên trong phòng thình lình mở trừng hai mắt, để lộ ra một đôi mắt kim đồng sáng rực...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook