“Muốn thăm quan một chút hay không?”

Giọng nói nam tính thuần hậu dễ nghe kéo Miên Miên từ trong trầm tư trở về, cô rút khăn ăn ra lau miệng, hỏi: “Thăm quan cái gì?” Thăm quan ngôi biệt thự xinh đẹp này sao?

Hỏa Nhạ nhìn cô, trả lời: “Phòng của tôi”

Miên Miên ngây người ngay tại trận.

—— Thật ra nghiêm khắc mà nói, “Phòng” trong miệng Hỏa Nhạ, chẳng qua là phòng khi anh còn ở đây, phòng ở khi anh còn là học sinh. Bởi vì bên trong lưu lại rất nhiều bộ sưu tập về phim hoạt hình, trò chơi sách báo cùng vật phẩm, cho nên mời cô đi lên thăm quan một chút. Là Miên Miên tư tưởng xấu xa, liên tưởng những lời này của anh thành mờ ám, cô đã hổ thẹn mà xét lại mình.

Tuy rằng đã để đó lâu ngày không dùng, nhưng phòng vẫn duy trì đến hạt bụi nhỏ cũng không có, gọn gàng ngăn nắp. Phòng rất lớn, nhưng kết cấu rất đơn giản, giường lớn, tủ quần áo, giá sách, máy tính để bàn, chỉ thế thôi. Giường màu lam, giá sách màu đen, rèm màu trắng, màu sắc phối hợp rõ ràng lưu loát biểu hiện rằng chủ nhân không thích phô trương, cá tính trầm ổn. Hỏa Nhạ bây giờ, vẫn như những năm đó.

Miên Miên đầu tiên sớm bị các đồ dùng thủ công, mô hình hấp dẫn.

“Woa! Mô hình này, tôi biết tôi biết! Năm đó cái này rất Hot” Miên Miên hóa thân thành Batman, cơ hồ cả người dán chặt vào tủ kính, thét chói tai không ngừng, “A! Anh lại còn có cả cái này! Tôi nhớ rõ anh ta bình thường luôn bị bạn bè bắt nạt, thế nhưng sau khi biến thân sẽ rất lợi hại, gần như từ đầu tới cuối đều không thua, ha ha. Ớ? Đây không phải là hạn chế số lượng sao? Anh sao lại có thể mua được? Rất không công bằng, anh biết không, tôi năm đó ước chừng phải xếp hàng dài suốt một ngày một đêm……”

Hỏa Nhạ đứng ở một bên không nói, lẳng lặng nghe giọng cô khi thì hưng phấn, khi thì kinh ngạc, khi thì oán giận.

“Tôi có thể mở tủ kính ra xem không?” Cô quay đầu hỏi Hỏa Nhạ, mắt lóe sáng.

Anh không có ý kiến khác, vươn tay giúp cô mở cửa kính.

Nguyện vọng đạt thành, cô nhếch miệng cười, vui sướng nhen nhúm lên hai tròng mắt ôn nhuận như nước, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vậy mà sáng rực động lòng người, Hỏa Nhạ ngóng nhìn cô, đôi môi vẫn trầm mặc khép mở như cũ.

Tầm mắt rốt cục có thể không bị ngăn cách với vật phẩm bên trong tủ kính, nhưng Miên Miên chỉ mỉm cười nhìn chăm chú, cũng không có ý vươn tay chạm vào.

Chỗ ngực, cảm xúc lặng yên bắt đầu khởi động. Cô nhận không ra đây là bởi vì nhìn đến ngăn tủ đầy mô hình mà kích động, hay là bởi vì bỗng nhiên phát hiện, hai người như đường thẳng song song trên quỹ đạo đời người, ở thời thiếu niên, từng có quá một đoạn ký ức chung?

Một cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng là hai người xa lạ như vậy……

Ước chừng nghiên cứu đám mô hình kia nửa tiếng, Miên Miên cuối cùng đem tầm mắt nóng bỏng thu về. Nhưng ngay sau đó, lực chú ý trong khoảng khắc lại bị bàn để máy tính hấp dẫn. Đó lại có thể là ảnh chụp thời học sinh của Hỏa Nhạ!

Thiếu niên trong ảnh chụp lạnh lùng, ngũ quan vẫn tuấn lãng như cũ, hai tròng mắt như đen mực, chỉ là trong ánh mắt ẩn chứa một chút ngây ngô. Thiếu niên quần áo sạch sẽ đứng dưới tàng cây trầm tĩnh nhìn màn hình, yên tĩnh mà xa xôi. Đây là hình ảnh vĩnh viễn theo quy cách đã định, sạch sẽ giống như bầu trời sau cơn mưa.

Thiếu niên này cách đây vài năm, cười hời hợt, đạm bạc như gió mát.

Miên Miên ngây ngẩn nhìn Hỏa Nhạ trong ảnh, trong lòng yên lặng nghĩ: Trời ạ, thì ra người này từ thời học trung học đã bắt đầu thành tai họa nhân gian……

Cô đột nhiên nhớ tới người trong ảnh vẫn luôn đứng bên cạnh mình, mà mình vẫn đang cầm lên nhìn không ngừng nghiên cứu tựa hồ rất không lễ phép, vì thế ngượng ngùng cười nói: “Ừm, thì ra khi anh học trung học đã cao như vậy” Cô nghĩ tới tấm ảnh ngơ ngơ ngác ngác trên tường nhà mình, có chút phiền muộn: Đều là con người, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?

“Ừ, là ảnh chụp khi sang Mỹ. Là chuyện rất lâu rồi” Anh ngồi xuống ghế, mở ngăn kéo bàn để máy tính, bên trong để một số đồ lặt vặt và mấy quyển sách. Anh cầm lấy một quyển sách trong đó, lật vài tờ, khóe miệng hơi dương lên: “A, thì ra khi đó cả đầu óc tôi chỉ nghĩ đến những thứ này” Anh cũng đã quên.

Hả? Cả đầu óc đều là cái gì vậy? Chẳng lẽ là thứ để nam sinh tuổi dậy thì dùng để gây dựng tính cách —— ảnh khiêu gợi —— sao? Miên Miên có phần mặt đỏ tim đập cúi đầu nhìn xuống, lấy một quyển trong đó, nín thở nhìn, chữ rất lớn ở trang bìa “Hướng dẫn thiết kế và quản lý Oracle” nhảy vào trong mắt.

Ặc…… Xem ra cô lại có tư tưởng xấu xa. Cô xem xét lại mình lần thứ hai.

“Đây là bộ sách về cơ sở dữ liệu sao? Tôi không hiểu lắm……” Bởi vì vừa rồi trong lòng có tà niệm, biểu tình của Miên Miên có chút xấu hổ, cô tùy ý lật quyển sách trên tay —— “Hả?”

Tờ giấy kẹp trong sách nhẹ nhàng bay xuống, theo bản năng cô vươn tay đón lấy, lại có thể là một bức thư màu phấn hồng. Mặt ngoài phong bì có viết một dòng chữ rất đẹp “Bạn học Hỏa Nhạ, Thân Khải”

Cô trợn to đôi mắt trong suốt: Đây chẳng lẽ là…… thư tình trong truyền thuyết?

“Giám đốc, đây là thư tình của anh này” Cô giơ giơ thư trong tay lên, hơi kích động bẩm báo với anh, hai chữ “Thư tình” được nhấn rất mạnh. Tin tức bát quái quả nhiên là thuốc kích thích mà phụ nữ không tách ra được.

Hỏa Nhạ tựa hồ không hề hứng thú với thứ này, chỉ thản nhiên liếc liếc mắt một cái: “Thật không? Tôi đã quên” Nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc.

Tuy rằng anh có thái độ không đếm xỉa đến, nhưng Miên Miên vẫn tò mò. Cô nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện phong thư này vẫn nguyên vẹn, nói rõ ràng người được nhận nó đã ném thẳng nó vào lãnh cung, ngay cả liếc mắt một cái cũng không bố thí. Chậc chậc, cô giống như đã nghe được tiếng cô gái tan nát cõi lòng truyền đến từ trong bức thư.

Được rồi, để cho cô đến cứu vớt tâm hồn thiếu nữ không nhìn thấy ánh mắt trời trong nhiều năm kia vậy.

“Giám đốc, tôi có thể mở ra xem không?” Cô thấp giọng hỏi.

Anh lúc này ngay cả đầu cũng không ngẩng: “Tùy tiện”

Miên Miên sau khi được anh đồng ý, không nói hai lời liền động thủ xé phong bì, lấy trái tim hồng bên trong phong bì ra. Cô không khỏi mỉm cười, đúng mà, lúc ấy mọi người đều lưu hành gấp giấy viết thư thành như vậy.

Cô thật cẩn thận mở giấy viết thư ra, sau khi vuốt phẳng, cuối cùng cũng có thể nhìn đến câu chữ bên trong. Sau khi cô liếc mắt qua một lần, khóe miệng lặng yên nhiễm một nụ cười, đôi môi non hồng tràn ra tiếng nói ấm áp như suối nước nóng ——

“Xin chào bạn Hỏa Nhạ. Có lẽ tớ tùy tiện viết phong thư này cho cậu, sẽ làm cậu cảm thấy có phần đường đột, nhưng xin cậu hãy kiên nhẫn xem hết nó. Bởi vì tớ biết qua ngày hôm nay, cậu sẽ bay sang Mỹ, có lẽ đây là một cơ hội cuối cùng để tớ nói rõ……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương