Mặc dù kênh thế giới huyên náo không ngừng, nhưng trong đội ngũ lại trầm mặc như chết. Cơ hồ mỗi người đều bị Miên Miên đả kinh đến hồn phi phách tán.

Phản ứng đầu tiên trong lòng Miên Miên là: Giá trị thiệt hại đủ làm cho người ta giận sôi, thương tổn đến lòng tự tôn.

Phản ứng thứ hai là: Lạnh. Lạnh cực độ. Bởi vì lúc này bên cạnh cô truyền đến hàn ý đục khoét xương thịt ùn ùn kéo đến, giữa trời băng đất tuyết Miên Miên thậm chí đã có thể thấy hình ảnh chú chim cánh cụt nhỏ nhắn béo mũm mĩm đi lại giữa đội ngũ.

Sặc…… Cũng không thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tình tiết chuyện xưa repeat một lần sao?

Ở giữa bầu không khí cực kì lạnh lẽo đủ để so sánh với Nam Cực, Thượng Quan Ám Ảnh đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh như băng tuyết với Miên Miên, ngay trong lúc cô đang bị trấn trụ, cự kiếm màu bạc ở trong tay anh biến hóa thành hình……

Anh ta muốn giết mình.

Ý nghĩ này chợt lóe qua trong đầu Miên Miên. Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Cự kiếm màu bạc cảm ứng được ý chí của chủ nhân, phóng xuất ra một ngọn lửa bạc sấm vang chớp giật, trong Tiên phủ nhất thời lửa cháy ngập trời. Ngay giữa lúc lửa đỏ cháy hừng hực, cự kiếm hóa thành một tia sáng màu bạc chói mắt, hoả tốc đánh tới phía mục tiêu——

Phong sinh thú Lạc Vân Tiêm Giác giữa ngọn lửa hừng hực phát ra một tiếng kêu gào ngập trời, thân thể cao lớn không chịu nổi công kích lửa bạc đầy trời, cuối cùng rầm rầm ngã xuống đất.

Miên Miên kinh hãi mở to mắt khi tiếng rầm rầm vang lên, tất cả mọi việc xảy ra trước mắt làm cho cô có loại ngỡ ngàng tuyệt đại.

Chính mắt thấy Thượng Quan Ám Ảnh thực lực nghịch thiên như vậy, mọi người bị chấn động đến hồn bay lên trời. Trên thực tế trải qua việc ngoài ý muốn liên tiếp này, mọi người đều đã tìm không thấy trọng điểm sự kinh ngạc.

Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, phong sinh thú ngã xuống đất phun ra đoạn đối thoại được đặt ra có trình tự: “Đại hiệp, ta sai lầm rồi, sai khi đem “Uyển muội muội” cướp đi, ngược lại bị cô ấy cướp đoạt, cô ấy bây giờ bức tiểu nhân làm “Uyển lão gia”, cầu xin đại hiệp đem “Uyển muội muội” kia cứu đi, tha cho tiểu nhân đi!”

Tiếp theo trước mặt mỗi người đều hiện ra một tin tức hệ thống: Chúc mừng bạn hoàn thành nhiệm vụ “Cứu Uyển Tiểu Điệp”!

Mọi người 囧.

Cuối cùng vẫn là trang bị lóng lánh hoa lệ hào quang rải rác ở quanh mình Boss thành công triệu hồi thần trí mọi người. Thượng Quan Ám Ảnh công lao lớn nhất, đương nhiên cầm Nội đan, mà Miên Miên được chia trứng của phong sinh thú. Những người khác cũng có thứ yêu thích, có thể nói là cả nhà cùng vui.

Lạp Lạp hưng phấn khó kìm được nói với Miên Miên ở khung tán gẫu riêng: “Tiểu Ngư cậu quá cường hãn! Đó là Thượng Quan, Thượng Quan Ám Ảnh đó! Ha ha ha, vui chết tớ mất. Nhưng mà nói lại, Thượng Quan cũng quá nghịch thiên đi, đó là yêu thú đẳng cấp đỉnh cao. Aizzz, tớ khi nào thì mới có loại cảnh giới này đây”

Tinh thần Miên Miên còn bị trạng thái hoảng hốt bao phủ, nghe vậy trên trán hiện ra ba đạo hắc tuyến, nha đầu kia thật sự là chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hiện tại cô ngay cả ngẩng đầu nhìn liếc anh một cái cũng không dám.

“Thật là hữu kinh vô hiểm…… May mắn có huynh, Thượng Quan” Môn chủ phu nhân Vân Hinh Nhi từ từ nói, “Muội ngay từ đầu liền cảm thấy bằng thực lực bản thân huynh, tiêu diệt Boss đủ rồi. Hiện tại xem ra, dự đoán của muội không sai, không phải sao?” Nói xong cô thản nhiên cười với Thượng Quan Ám Ảnh, mắt như thu thủy.

Mấy câu nói đó của cô ta khiến mọi người nghe được đều có điểm không được tự nhiên: Về công về tư, cô ta cũng không nên nói ra loại lời này, chẳng lẽ cô ta không lo lắng cho cảm thụ của Tiểu Ngư và môn chủ?

Nhưng mà Thượng Quan Ám Ảnh ngoảnh mặt làm ngơ với mị nhãn thu ba của cô ta, vẫn duy trì thái độ lạnh lùng không liên quan mình như trước. Chính là khi anh đi qua bên người Miên Miên, trên màn hình của Miên Miên xuất hiện một tin tức:

[Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Vị thi sĩ nào đó đã nói qua, khi bạn nhìn thấy những điều đẹp nhất trên thế giới, trong lòng lại luôn luôn xuất hiện ra một loại bi ai.

Miên Miên giật mình, tim đập chậm nửa nhịp, ngây ngốc đáp lại: “Cho nên?”

[Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Trách không được mỗi lần nhìn thấy cậu, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Miên Miên nhất thời bị nghẹn nói không ra lời. Cô phát hiện người này, không nói lời nào thì thôi, vừa nói thì giống như mũi kim chạm vào tim, chanh chua, thế nào cũng phải làm người ta tức chết mới hài lòng.

Nhưng mà tức giận lại có ích gì, ai bảo cô bây giờ đuối lý chứ? Nhưng hiện tại muốn cô vì chuyện vừa rồi giải thích là không có khả năng, cô còn không có loại độ lượng này.

Miên Miên rầu rĩ nói: “Hóa ra huynh còn nhớ rõ ta” Lòng người thật sự là rất hiểm ác.

[Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Điều này có thể quy cho tác phong đàn bà của cậu khiến cho người ta vừa thấy đã khó quên.

—— Dù sao tôi vốn chính là nữ nha! Miên Miên hò hét ở trong lòng.

Miên Miên cắn môi, lộ ra ánh mắt bi phẫn nói: “Huynh…… Huynh càng đả kích ta, ý chí chiến đấu của ta lại càng vượng thịnh!”

[Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Ta muốn khiến cậu ý chí chiến đấu càng ngày càng vượng thịnh.

Hả?

[Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Sau đó để cho ta tự tay.

Tự tay?

[ Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Từng chút từng chút.

Hử?

[ Tán gẫu riêng] Thượng Quan Ám Ảnh: Toàn bộ bóp lấy.

…………

Sau khi đội ngũ giải tán, vẻ mặt Thối kiếm Tiêu Dao mang nghi hoặc hỏi Thượng Quan Ám Ảnh: “Cậu làm cái gì với Tiểu Ngư, làm sao cậu ta chạy trốn nhanh như vậy?”

Thượng Quan Ám Ảnh lười biếng gõ một câu: “Trừ bỏ hợp pháp ra, cái gì cũng đều làm”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương