Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 5: Chu tước ấn ký
Nghe thấy Sở Nguyên Phách nói như vậy, vẻ mặt Lâm Tử Bình tái đi:
- Nhị gia gia, ta không muốn gả cho tên rác rưởi này, bình thường người hiểu Tử Bình nhất, hôm nay nhất định người phải giúp ta ađó.
Mà lúc này Sở Lâm Phong lại nói:
- Phụ thân, con đã nghĩ kỹ, vốn con định chuẩn bị lấy Lâm nhị tiểu thư, thế nhưng hiện tại con đã thay đổi ý, con quyết định cưới tam tiểu thư Lâm gia, hôm nay con sẽ đính hôn cùng tam tiểu thư!
Sở Lâm Phong vẫn giống như lúc trước hắn đánh bại Lâm Long vậy. Vẫn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.
- Tiểu Phong, có phải con điên rồi hay không? Vì sao lại đưa ra quyết định như vậy?
Trong lòng Sở Nguyên Phách không rõ, chỉ là Sở Lâm Phong làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn, cho nên cũng không có trực tiếp phản đối.
- Có một số việc nói rõ thì sẽ vô vị, Lâm nhị tiểu thư là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, Sở Lâm Phong ta chỉ là một tên rác rưởi làm sao có thể xứng đôi chứ? Cho nên chỉ thích hợp với tam tiểu thư mà thôi, hi vọng phụ thân tác thành!
Sở Lâm Phong như cười mà không phải cười nói.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Lâm Tử Bình, nhẹ giọng nói:
- Ta làm như vậy, không phải ngươi rất cao hứng hay sao? Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện của ngươi, tàn hoa bại liễu cũng xứng làm nữ nhân của Sở Lâm Phong ta sao? Ngươi thật sự cho rằng tam muội của ngươi rất xấu sao? Chung quy sẽ có một ngày ngươi sẽ biết vẻ đẹp của nàng không phải là thứ nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi có thể so sánh được. Còn nữa, suýt chút nữa ta đã quên nói cho ngươi, chỗ đó của ngươi rất nhỏ, ta không có nửa điểmchút hứng thú với nữ nhân chỗ đó nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Lâm Tử Bình bị Sở Lâm Phong làm cho tức giận đến mức không nói ra lời.
Bình thường, chỗ hấp dẫn người khác nhất của nàng ngoại trừ dung mạo thì chính là bộ ngực, lớn, mềm mại, đây là sự thật không thể chối cãi. Mà phế vật này lại ghét bỏ nó nhỏ, chuyện này quả thật so với làm nàng mất mặt còn khó tiếp nhận hơn.
- Sở Lâm Phong, sỉ nhục ngày hôm nay ngươi giành cho ta, ta sẽ trả lại gấp bội. Khi đó ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Lâm Tử Bình thầm nói trong lòng.
Lâm tam tiểu thư tên là Lâm Nhược Hi, người biết tên nàng không nhiều, bởi vì tướng mạo xấu xí cho nên nàng rất ít khi đi ra ngoài. Cho nên có phân nửa người Lâm gia chưa từng nhìn thấy nàng.
Sở Lâm Phong đi tới trước mặt Lâm Nhược Hi rồi cười nói:
- Quyết định hôm nay của ta nàng không có ý kiến gì chứ! Đưa tay cho ta!
Sở Lâm Phong làm việc luôn như gió cuốn mây bay, Lâm Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng thì tay của nàng đã bị Sở Lâm Phong chủ động nắm lấy, có chút rụt rè.
- Ngày hôm nay, Sở Lâm Phong ta lựa chọn đính hôn cùng tam tiểu thư Lâm gia, hi vọng mọi người ủng hộ, đây là quyết định của ta!
Nói xong hắn nắm tay của Lâm Nhược Hi đi về phía phương hướng yến hội, để lại ánh mắt kinh hãi của mọi người ở phía sau.
Sở Lâm Phong vốn là rác rưởi mà còn có Tinh Thần chi lực cường đại hơn so với Lâm Long Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên còn có Tinh Thần chi lực cường đại hơn. Vốn nói người hắn lấy chính là Lâm nhị tiểu thư, cuối cùng lại biến thành Lâm tam tiểu thư, hành động ngày hôm nay của Sở Lâm Phong đã để lại vô số nghi hoặc ở trong lòng mọi người.
Sở Lâm Phong đính hôn với Lâm Nhược Hi là chuyện mà tất cả mọi người trong Sở gia đều biết đến, ngoại trừ người ở trong đại sảnh biết rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì ra, bất kể là ai cũng không biết rõ tin tức.
Tiệc rượu đính hôn vốn nên có nhiều khách mời ngồi, thế nhưng bởi vì tên rác rưởi như Sở Lâm Phong mà lại trở nên quạnh quẽ. Ngay cả mấy người của Sở gia cũng không có tham gia, chuyện như vậy Sở Lâm Phong cũng không có cảm thấy bất ngờ gì cả.
Tiệc rượu cũng không náo nhiệt, ở trong mắt mọi người, một tên rác rưởi đính hôn có gì đáng để chúc mừng cơ chứ? Cho nên những lời nói ra cũng là một ít câu khách sáo qua loa cho xong, người thật tâm không có mấy người.
Mối nghi ngờ trong lòng Sở Nguyên Phách vẫn chưa tan đi, vốn là bữa cơm này hắn nên cao hứng mới đúng., vì dù sao vị nhi tử thiên tài kia của hắn lại trở về,. Thế nhưng chính nó lại lấy một xấu nữ tử xấu xí về làm thê tử, chuyện như vậy quả thực có chút không thể tiếp nhận được amà.
Từ đầu đến cuối Lâm Nhược Hi đều không nói ra câu nào, khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lúc trước Sở Lâm Phong cầm tay nàng, Sở Lâm Phong đã cảm giác được rõ ràng thân thể nàng run rẩy một chặp.
Sau yến hội, Sở Lâm Phong mang theo Lâm Nhược Hi đi tới đỉnh Lưu Vân sơn, đi tới nơi trước đây hắn hấp thu Tinh Thần chi lực. Nhìn nơi đã khiến cho mình thất bại vô số lần, trong lòng hắn không khỏi hiện lên vô số cảm xúc.
- Nhược Hi, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn, ta hứa với nàng. S, sau ba năm sau nhất định sẽ tới đón nàng về,. Đến lúc đó ta muốn cho tất cả mọi người khinh bỉ chúng ta phải nhìn chúng ta bằng con mắt khác, xin nàng tin tưởng ta!
Ánh mắt kiên định kia của Sở Lâm Phong tạo ra cho Lâm Nhược Hi sự tự tin cực lớn:
- Lâm Phong, ta tin tưởng ngươi! Ngươi biết không, ở trong lòng Nhược Hi từ đầu đến cuối đều cho rằng ngươi là một thiên tài. Bất kể người khác nói như thế nào về ngươi thì ta cũng không tin, ở trong lòng ta ngươi chính là người ưu tú nhất, cũng là người mà ta sùng bái nhất!
Âm thanh của Lâm Nhược Hi như tiếng trời, nghe vào trong tai của Sở Lâm Phong đặc biệt êm tai:
- Cảm tạ nàng Nhược Hi, không nghĩ tới ta lại có vị trí nặng như vậy ở trong lòng của nàng. Nàng có biết vì sao ta lại mang nàng tới đây không?
- Ngươi dẫn ta tới nơi này nhất định là có nguyên nhân, coi như ta không hỏi thì ngươi cũng sẽ nói cho ta biết, không phải sao?
Lâm Nhược Hi hiểu ý như vậy khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy như có một dòng nước ấm:
- Nhược Hi, có thể để cho ta nhìn bộ mặt thật của nàng một chút hay không?
Lâm Nhược Hi không biết làm sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Sở Lâm Phong thì nàng lại có chút không đành lòng.
- Ta sợ tướng mạo xấu xí sẽ làm ngươi sợ. Ngươi có biết không, khi ta biết có thể đính hôn cùng ngươi ta đã vô cùng cao hứng. Rất nhiều lúc ta đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, bởi vì có thể ở cùng với ngươi là giấc mơ cả đời này của ta. Ngày hôm nay, khi ngươi nói muốn đính hôn cùng nhị tỷ, tuy rằng trong lòng ta rất đau, nhưng ta cho rằng nhất định ngươi sẽ không có cách nào đánh bại được đại ca, kết quả vẫn là đính hôn với ta. Thế nhưng sau đó lại xảy ra chuyển biến, lúc đó đại ca thua, ngay cả ý nghĩ tự tử ta cũng có.
Lúc này trong mắt Lâm Nhược Hi mơ hồ xuất hiện nước mắt, dừng một chút rồi nàng tiếp tục nức nở nói:
- Thế nhưng sau đó ngươi lại lựa chọn ta, khiến cho ta có cảm giác như đang nằm mơ, không thể tin tưởng được đây là sự thật.
Đối với cảm nhận của Lâm Nhược Hi, Sở Lâm Phong có thể hiểu được:
- Nói nhiều như vậy rồi, nàng vẫn không muốn tháo khăn che mặt xuống hay sao?
Lâm Nhược Hi không biết làm sao, sau nửa ngày mới nói:
- Ta sợ, ta sợ sau khi ngươi thấy mặt mũi ta thì ngươi sẽ xa cách ta, ta sợ sau thời khắc này sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi!
- Ngốc, nàng đã quên ngày hôm nay là ngày gì sao? Nếu Sở Lâm Phong ta đã quyết định lựa chọn nàng, như vậy cả đời cả kiếp sẽ chọn nàng. Bất kể nàng đẹp hay xấu ta đều không quan tâm, lẽ nào nàng không tin ta?
Sở Lâm Phong nói rất thành khẩn, nhưng mà khởi nguồn từ sự thành khẩn này lại là bởi vì âm thanh thần bí trong đầu nhắc nhở. Nếu như dung mạo của Lâm Nhược Hi thật sự không có cách nào khôi phục thì rất có thể hắn sẽ không chút do dự từ chối việc thành hôn lần này.
Lâm Tử Bình không phải hoàn bích, chuyện cũng là Kiếm Linhkiếm linh trong đầu nói cho Sở Lâm Phong biết. Có thể nhục nhã ở ngay trước mặt nàng, Sở Lâm Phong cảm thấy rất là sảng khoái.
Dường như Lâm Nhược Hi đã đưa ra quyết định rất lớn, cuối cùng gật gật đầu, dùng hai tay run rẩy gỡ khăn che mặt xuống,. Nàng không dám nhìn thẳng vào Sở Lâm Phong,. Nàng sợ, sợ sau khi Sở Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt của mình sẽ kinh ngạc.
Tuy rằng trong lòng Sở Lâm Phong đã chuẩn bị xong, thế nhưng khi Lâm Nhược Hi tháo khăn che mặt xuống hắn vẫn ngây ngốc một chút. Chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, so với bên trong tưởng tượng của hắn thực sự còn tốt hơn nhiều.
Trên mặt của Lâm Nhược Hi có một cái bớt màu đỏ như quả trứng gà, nếu như trên khuôn mặt này không có bớt, Sở Lâm Phong dám nói gương mặt này của nàng tuyệt đối còn đẹp hơn so với khuôn mặt của Lâm Tử Bình.
Thấy Sở Lâm Phong nửa ngày không nói lời nào, Lâm Nhược Hi mở mắt ra, nàng cho rằng Sở Lâm Phong đã bị khuôn mặt của nàng cho làm sợ hãi, nàng vội vàng nói:
- Xin lỗi, đã để ngươi thất vọng rồi, ta......
- Nàng đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy cũng không có gì acả, nàng không nên tự ti. Coi như tất cả mọi người đều xem thường nàng, thì ta sẽ không như vậy,. Ta đồng ý với nàng. C, cả một đời này ta sẽ không ghét bỏ nàng!
Sở Lâm Phong nói rất kiên quyết, trong ánh mắt chịu đã nói rõ sự chân thành trong lòng hắn.
- Tiểu tử, có nhìn thấy cái bớt màu đỏ trên mặt nàng không? Ngươi đừng xem thường cái bớt này, đây chính là này Chu Tước ấn ký aá. Sẽ có một ngày, khi huyết thống Chu Tước của nàng thức tỉnh thì cái bớt màu đỏ trên mặt này tự nhiên sẽ biến mất không còn tăm hơi. Hơn nữa dung mạo này cũng sẽ thay đổi, đến lúc đó ngươi sẽ biết lựa chọn hôm nay của ngươi sáng suốt tới cỡ nào!
Thanh âm của Kiếm Linhkiếm linh trong đầu lại xuất hiện.
- Chu Tước ấn ký? Đây là vật gì? Lại nói, khi ngươi xuất hiện có thể lên tiếng chào hỏi trước hay không,? Mỗi lần đều bị ngươi làm cho sợ hãi đến gần chết, nếu như tiểu gia ta có chuyện gì bất trắc, thì nhất định ta sẽ tìm ngươi liều mạng.
Trong lòng Sở Lâm Phong vô cùng bất mãn nói.
- Được tiện nghi lại còn ra vẻ, Chu Tước ấn ký là một cái ấn ký ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một, chỉ xuất hiện ở trên người nữ tử có thân thể Huyền Âm.
Chu Tước là thần thú thuộc tính hỏa, mà thân thể Huyền Âm là thể chất chí âm chí hàn, chỉ có thể chất như vậy mới có thể chịu đựng được năng lượng của ấn ký này. Đến lúc này mà nàng ta còn chưa bị người ta phát hiện ra, thực sự là hiếm thấy!
- Này, sao những thứ mà ngươi nói ta nghe không hiểu vậy? Ngươi có thể nói rõ hơn một chút hay không!
Sở Lâm Phong nhất thời có chút hứng thú lên tiếng hỏi.
Lâm Nhược Hi nhìn Sở Lâm Phong không nhúc nhích đứng ở nơi đó, vẻ mặt trên mặt không ngừng biến hóa, nàng hỏi:
- Lâm Phong, ngươi làm sao vậy?
- Nhị gia gia, ta không muốn gả cho tên rác rưởi này, bình thường người hiểu Tử Bình nhất, hôm nay nhất định người phải giúp ta ađó.
Mà lúc này Sở Lâm Phong lại nói:
- Phụ thân, con đã nghĩ kỹ, vốn con định chuẩn bị lấy Lâm nhị tiểu thư, thế nhưng hiện tại con đã thay đổi ý, con quyết định cưới tam tiểu thư Lâm gia, hôm nay con sẽ đính hôn cùng tam tiểu thư!
Sở Lâm Phong vẫn giống như lúc trước hắn đánh bại Lâm Long vậy. Vẫn khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ, khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận.
- Tiểu Phong, có phải con điên rồi hay không? Vì sao lại đưa ra quyết định như vậy?
Trong lòng Sở Nguyên Phách không rõ, chỉ là Sở Lâm Phong làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn, cho nên cũng không có trực tiếp phản đối.
- Có một số việc nói rõ thì sẽ vô vị, Lâm nhị tiểu thư là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, Sở Lâm Phong ta chỉ là một tên rác rưởi làm sao có thể xứng đôi chứ? Cho nên chỉ thích hợp với tam tiểu thư mà thôi, hi vọng phụ thân tác thành!
Sở Lâm Phong như cười mà không phải cười nói.
Sau đó hắn đi tới trước mặt Lâm Tử Bình, nhẹ giọng nói:
- Ta làm như vậy, không phải ngươi rất cao hứng hay sao? Đừng tưởng rằng ta không biết chuyện của ngươi, tàn hoa bại liễu cũng xứng làm nữ nhân của Sở Lâm Phong ta sao? Ngươi thật sự cho rằng tam muội của ngươi rất xấu sao? Chung quy sẽ có một ngày ngươi sẽ biết vẻ đẹp của nàng không phải là thứ nữ nhân không biết liêm sỉ như ngươi có thể so sánh được. Còn nữa, suýt chút nữa ta đã quên nói cho ngươi, chỗ đó của ngươi rất nhỏ, ta không có nửa điểmchút hứng thú với nữ nhân chỗ đó nhỏ.
- Ngươi... Ngươi...
Lâm Tử Bình bị Sở Lâm Phong làm cho tức giận đến mức không nói ra lời.
Bình thường, chỗ hấp dẫn người khác nhất của nàng ngoại trừ dung mạo thì chính là bộ ngực, lớn, mềm mại, đây là sự thật không thể chối cãi. Mà phế vật này lại ghét bỏ nó nhỏ, chuyện này quả thật so với làm nàng mất mặt còn khó tiếp nhận hơn.
- Sở Lâm Phong, sỉ nhục ngày hôm nay ngươi giành cho ta, ta sẽ trả lại gấp bội. Khi đó ta muốn ngươi sống không bằng chết!
Lâm Tử Bình thầm nói trong lòng.
Lâm tam tiểu thư tên là Lâm Nhược Hi, người biết tên nàng không nhiều, bởi vì tướng mạo xấu xí cho nên nàng rất ít khi đi ra ngoài. Cho nên có phân nửa người Lâm gia chưa từng nhìn thấy nàng.
Sở Lâm Phong đi tới trước mặt Lâm Nhược Hi rồi cười nói:
- Quyết định hôm nay của ta nàng không có ý kiến gì chứ! Đưa tay cho ta!
Sở Lâm Phong làm việc luôn như gió cuốn mây bay, Lâm Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng thì tay của nàng đã bị Sở Lâm Phong chủ động nắm lấy, có chút rụt rè.
- Ngày hôm nay, Sở Lâm Phong ta lựa chọn đính hôn cùng tam tiểu thư Lâm gia, hi vọng mọi người ủng hộ, đây là quyết định của ta!
Nói xong hắn nắm tay của Lâm Nhược Hi đi về phía phương hướng yến hội, để lại ánh mắt kinh hãi của mọi người ở phía sau.
Sở Lâm Phong vốn là rác rưởi mà còn có Tinh Thần chi lực cường đại hơn so với Lâm Long Huyền vũ cảnh tứ trọng thiên còn có Tinh Thần chi lực cường đại hơn. Vốn nói người hắn lấy chính là Lâm nhị tiểu thư, cuối cùng lại biến thành Lâm tam tiểu thư, hành động ngày hôm nay của Sở Lâm Phong đã để lại vô số nghi hoặc ở trong lòng mọi người.
Sở Lâm Phong đính hôn với Lâm Nhược Hi là chuyện mà tất cả mọi người trong Sở gia đều biết đến, ngoại trừ người ở trong đại sảnh biết rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì ra, bất kể là ai cũng không biết rõ tin tức.
Tiệc rượu đính hôn vốn nên có nhiều khách mời ngồi, thế nhưng bởi vì tên rác rưởi như Sở Lâm Phong mà lại trở nên quạnh quẽ. Ngay cả mấy người của Sở gia cũng không có tham gia, chuyện như vậy Sở Lâm Phong cũng không có cảm thấy bất ngờ gì cả.
Tiệc rượu cũng không náo nhiệt, ở trong mắt mọi người, một tên rác rưởi đính hôn có gì đáng để chúc mừng cơ chứ? Cho nên những lời nói ra cũng là một ít câu khách sáo qua loa cho xong, người thật tâm không có mấy người.
Mối nghi ngờ trong lòng Sở Nguyên Phách vẫn chưa tan đi, vốn là bữa cơm này hắn nên cao hứng mới đúng., vì dù sao vị nhi tử thiên tài kia của hắn lại trở về,. Thế nhưng chính nó lại lấy một xấu nữ tử xấu xí về làm thê tử, chuyện như vậy quả thực có chút không thể tiếp nhận được amà.
Từ đầu đến cuối Lâm Nhược Hi đều không nói ra câu nào, khiến cho Sở Lâm Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Lúc trước Sở Lâm Phong cầm tay nàng, Sở Lâm Phong đã cảm giác được rõ ràng thân thể nàng run rẩy một chặp.
Sau yến hội, Sở Lâm Phong mang theo Lâm Nhược Hi đi tới đỉnh Lưu Vân sơn, đi tới nơi trước đây hắn hấp thu Tinh Thần chi lực. Nhìn nơi đã khiến cho mình thất bại vô số lần, trong lòng hắn không khỏi hiện lên vô số cảm xúc.
- Nhược Hi, hôm nay là ngày chúng ta đính hôn, ta hứa với nàng. S, sau ba năm sau nhất định sẽ tới đón nàng về,. Đến lúc đó ta muốn cho tất cả mọi người khinh bỉ chúng ta phải nhìn chúng ta bằng con mắt khác, xin nàng tin tưởng ta!
Ánh mắt kiên định kia của Sở Lâm Phong tạo ra cho Lâm Nhược Hi sự tự tin cực lớn:
- Lâm Phong, ta tin tưởng ngươi! Ngươi biết không, ở trong lòng Nhược Hi từ đầu đến cuối đều cho rằng ngươi là một thiên tài. Bất kể người khác nói như thế nào về ngươi thì ta cũng không tin, ở trong lòng ta ngươi chính là người ưu tú nhất, cũng là người mà ta sùng bái nhất!
Âm thanh của Lâm Nhược Hi như tiếng trời, nghe vào trong tai của Sở Lâm Phong đặc biệt êm tai:
- Cảm tạ nàng Nhược Hi, không nghĩ tới ta lại có vị trí nặng như vậy ở trong lòng của nàng. Nàng có biết vì sao ta lại mang nàng tới đây không?
- Ngươi dẫn ta tới nơi này nhất định là có nguyên nhân, coi như ta không hỏi thì ngươi cũng sẽ nói cho ta biết, không phải sao?
Lâm Nhược Hi hiểu ý như vậy khiến cho trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy như có một dòng nước ấm:
- Nhược Hi, có thể để cho ta nhìn bộ mặt thật của nàng một chút hay không?
Lâm Nhược Hi không biết làm sao, nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Sở Lâm Phong thì nàng lại có chút không đành lòng.
- Ta sợ tướng mạo xấu xí sẽ làm ngươi sợ. Ngươi có biết không, khi ta biết có thể đính hôn cùng ngươi ta đã vô cùng cao hứng. Rất nhiều lúc ta đang ngủ đột nhiên tỉnh lại, bởi vì có thể ở cùng với ngươi là giấc mơ cả đời này của ta. Ngày hôm nay, khi ngươi nói muốn đính hôn cùng nhị tỷ, tuy rằng trong lòng ta rất đau, nhưng ta cho rằng nhất định ngươi sẽ không có cách nào đánh bại được đại ca, kết quả vẫn là đính hôn với ta. Thế nhưng sau đó lại xảy ra chuyển biến, lúc đó đại ca thua, ngay cả ý nghĩ tự tử ta cũng có.
Lúc này trong mắt Lâm Nhược Hi mơ hồ xuất hiện nước mắt, dừng một chút rồi nàng tiếp tục nức nở nói:
- Thế nhưng sau đó ngươi lại lựa chọn ta, khiến cho ta có cảm giác như đang nằm mơ, không thể tin tưởng được đây là sự thật.
Đối với cảm nhận của Lâm Nhược Hi, Sở Lâm Phong có thể hiểu được:
- Nói nhiều như vậy rồi, nàng vẫn không muốn tháo khăn che mặt xuống hay sao?
Lâm Nhược Hi không biết làm sao, sau nửa ngày mới nói:
- Ta sợ, ta sợ sau khi ngươi thấy mặt mũi ta thì ngươi sẽ xa cách ta, ta sợ sau thời khắc này sẽ vĩnh viễn mất đi ngươi!
- Ngốc, nàng đã quên ngày hôm nay là ngày gì sao? Nếu Sở Lâm Phong ta đã quyết định lựa chọn nàng, như vậy cả đời cả kiếp sẽ chọn nàng. Bất kể nàng đẹp hay xấu ta đều không quan tâm, lẽ nào nàng không tin ta?
Sở Lâm Phong nói rất thành khẩn, nhưng mà khởi nguồn từ sự thành khẩn này lại là bởi vì âm thanh thần bí trong đầu nhắc nhở. Nếu như dung mạo của Lâm Nhược Hi thật sự không có cách nào khôi phục thì rất có thể hắn sẽ không chút do dự từ chối việc thành hôn lần này.
Lâm Tử Bình không phải hoàn bích, chuyện cũng là Kiếm Linhkiếm linh trong đầu nói cho Sở Lâm Phong biết. Có thể nhục nhã ở ngay trước mặt nàng, Sở Lâm Phong cảm thấy rất là sảng khoái.
Dường như Lâm Nhược Hi đã đưa ra quyết định rất lớn, cuối cùng gật gật đầu, dùng hai tay run rẩy gỡ khăn che mặt xuống,. Nàng không dám nhìn thẳng vào Sở Lâm Phong,. Nàng sợ, sợ sau khi Sở Lâm Phong nhìn thấy khuôn mặt của mình sẽ kinh ngạc.
Tuy rằng trong lòng Sở Lâm Phong đã chuẩn bị xong, thế nhưng khi Lâm Nhược Hi tháo khăn che mặt xuống hắn vẫn ngây ngốc một chút. Chỉ là rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, so với bên trong tưởng tượng của hắn thực sự còn tốt hơn nhiều.
Trên mặt của Lâm Nhược Hi có một cái bớt màu đỏ như quả trứng gà, nếu như trên khuôn mặt này không có bớt, Sở Lâm Phong dám nói gương mặt này của nàng tuyệt đối còn đẹp hơn so với khuôn mặt của Lâm Tử Bình.
Thấy Sở Lâm Phong nửa ngày không nói lời nào, Lâm Nhược Hi mở mắt ra, nàng cho rằng Sở Lâm Phong đã bị khuôn mặt của nàng cho làm sợ hãi, nàng vội vàng nói:
- Xin lỗi, đã để ngươi thất vọng rồi, ta......
- Nàng đừng nghĩ nhiều, ta cảm thấy cũng không có gì acả, nàng không nên tự ti. Coi như tất cả mọi người đều xem thường nàng, thì ta sẽ không như vậy,. Ta đồng ý với nàng. C, cả một đời này ta sẽ không ghét bỏ nàng!
Sở Lâm Phong nói rất kiên quyết, trong ánh mắt chịu đã nói rõ sự chân thành trong lòng hắn.
- Tiểu tử, có nhìn thấy cái bớt màu đỏ trên mặt nàng không? Ngươi đừng xem thường cái bớt này, đây chính là này Chu Tước ấn ký aá. Sẽ có một ngày, khi huyết thống Chu Tước của nàng thức tỉnh thì cái bớt màu đỏ trên mặt này tự nhiên sẽ biến mất không còn tăm hơi. Hơn nữa dung mạo này cũng sẽ thay đổi, đến lúc đó ngươi sẽ biết lựa chọn hôm nay của ngươi sáng suốt tới cỡ nào!
Thanh âm của Kiếm Linhkiếm linh trong đầu lại xuất hiện.
- Chu Tước ấn ký? Đây là vật gì? Lại nói, khi ngươi xuất hiện có thể lên tiếng chào hỏi trước hay không,? Mỗi lần đều bị ngươi làm cho sợ hãi đến gần chết, nếu như tiểu gia ta có chuyện gì bất trắc, thì nhất định ta sẽ tìm ngươi liều mạng.
Trong lòng Sở Lâm Phong vô cùng bất mãn nói.
- Được tiện nghi lại còn ra vẻ, Chu Tước ấn ký là một cái ấn ký ngàn vạn người mới có thể xuất hiện một, chỉ xuất hiện ở trên người nữ tử có thân thể Huyền Âm.
Chu Tước là thần thú thuộc tính hỏa, mà thân thể Huyền Âm là thể chất chí âm chí hàn, chỉ có thể chất như vậy mới có thể chịu đựng được năng lượng của ấn ký này. Đến lúc này mà nàng ta còn chưa bị người ta phát hiện ra, thực sự là hiếm thấy!
- Này, sao những thứ mà ngươi nói ta nghe không hiểu vậy? Ngươi có thể nói rõ hơn một chút hay không!
Sở Lâm Phong nhất thời có chút hứng thú lên tiếng hỏi.
Lâm Nhược Hi nhìn Sở Lâm Phong không nhúc nhích đứng ở nơi đó, vẻ mặt trên mặt không ngừng biến hóa, nàng hỏi:
- Lâm Phong, ngươi làm sao vậy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook