Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 167: Chuẩn bị rời đi
Sở Lâm Phong thấy vẻ mặt của Tử Ma Lôi Hồ đã có dự cảm không tốt, chẳng lẽ nàng thực sự muốn thử thực lực của hắn hay sao?
Mà lúc này Tử Ma Lôi Hồ lại cười nói:
- Quả thực ta rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thực lực của ngươi ra làm sao, ngươi sẽ không từ chối đó chứ?
Thanh âm vẫn động lòng người như vậy, nghe vào trong tai Sở Lâm Phong lại có cảm giác khác thường, chỉ là mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, so chiêu cùng ma thú cấp chín quả thực là muốn chết.
- Tiêu Tiêu, ngươi cho là ta sẽ đồng ý với ngươi sao? Ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với ngươi.
Sở Lâm Phong lập tức nói, đối với Tử Ma Lôi Hồ này nên tránh ra xa thì hơn.
- Ha ha, ta biết đại ca sẽ không đồng ý mà, thực sự quá hẹp hòi. Chỉ là cho dù ngươi đồng ý thì ta cũng không chấp nhận nha!
Lại là ngữ điệu như vậy, khiến cho các học viên chung quanh đều có chút không chịu nổi.
- Ngươi đùa bỡn ta sao? Ngươi không được nghịch ngợm như vậy nữa, nếu không ta... Ta...
Sở Lâm Phong nửa ngày không nói ra được câu kế tiếp.
Nếu như là Đường Lỵ hoặc là Dương Nhị thì Sở Lâm Phong sẽ không chút do dự nói ra. Ta sẽ tử hình ngươi tại chỗ, khiến cho ngươi biết hậu quả của việc khiêu khích nam nhân. Thế nhưng mỹ nữ tuyệt thế trước mắt này lại là một con hồ ly, coi như mình đói khát hơn nữa thì cũng sẽ không thể hoan hảo với ma thú nha.
- Lâm Phong, chúng ta có thể đi về được chưa?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã đi tới, đối với Tử Ma Lôi Hồ nàng cũng rất là phiền muộn, lúc trước nàng ta đã để mấy học viên đăng đồ tử của Hải Long học viện vũ nhục nàng.
- Chờ đám người Triệu Phi mang chiến lợi phẩm lần này về rồi hãy nói, ta nghĩ hẳn số lượng ma tinh sẽ đủ.
Triệu Phi cười nói.
- Ta hận không thể lập tức trở về, ở nơi quỷ quái này thực sự là, chưa từng yên tâm ngủ một lần, không ăn no được một bữa, nếu như còn phải sống ở nơi này nữa, ta thực sự không biết mình có thể chịu đựng được nữa hay không
Triệu Phi biết cực khổ mà Tư Mã Tĩnh Di phải chịu không khác gì Lâm Nhược Hi, ở dưới hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể sinh tồn được đã không dễ dàng rồi.
- Tĩnh Di, loại cuộc sống này sẽ kết thúc, có nam nhân nàng ở đây thì nàng sẽ không phải chịu khổ nữa, bởi vì lát nữa chúng ta sẽ đi tới trước cửa truyền tống.
Sở Lâm Phong nói.
Lúc này, đám người Triệu Phi đã đã trở về, trên mặt từng người đều hiện lên vẻ vui mừng, hiển nhiên thu hoạch lần này không nhỏ.
- Sở Lâm Phong, lần này thu hoạch của chúng ta rất lớn, không nghĩ tới đồ vật trên người của đám đáng chết Hải Long học viện lại không ít như thế.
Triệu Phi lập tức cười nói.
- Nói một chút xem, kết quả thu hoạch lần này.
Sở Lâm Phong rất dứt khoát cười nói.
- Lần này một lần thu được 492 khỏa ma tinh, 140 khỏa tinh thạch hạ phẩm, 27 khỏa tinh thạch trung phẩm, còn có hai khỏa tinh thạch thượng phẩm, cùng với một ít linh dược tốt và vật dụng hàng ngày.
Triệu Phi nói.
- Ha ha, không nghĩ tới người của Hải Long học viện này so với Thiên Long học viện chúng ta còn giàu có hơn. Phân phát mấy thứ này xuống dưới, kế đó chúng ta sẽ khởi hành đi tới cửa truyền tống, đây là lúc chúng ta nên trở về rồi.
Sở Lâm Phong nói.
Vừa nghe thấy câu có thể trở về, tất cả mọi người đều vui vẻ tới mức hoa tay múa chân, xem ra mọi người đã chịu đủ ở trong nơi này rồi.
Lúc này Ngô Tình tỉnh lại, chỉ là thương thế trên người khiến cho hắn chỉ có thể tạm thời nằm ở trên mặt đất, thấy dáng vẻ cao hứng của mọi người, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
- Ngô Tình, ngươi thua, hy vọng ngươi tuân thủ ước định, nếu như ngươi dây dưa với Tĩnh Di nữa thì ta sẽ trực tiếp chém giết ngươi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với ngươi rồi, đừng chọn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của ta.
Sở Lâm Phong đi tới Ngô Tình bên cạnh rồi nói.
Tuy rằng hiện tại Ngô Tình bị thương rất nặng, Sở Lâm Phong không hẳn cần phải nói vậy. Thế nhưng vì Tĩnh Di hắn không thể không làm như vậy được, nếu đổi lại là trước đây thì hắn đã chém giết đối phương rồi, cũng không để đối phương sống đến bây giờ.
Sở Lâm Phong phát hiện ra có đôi khi mình thực sự không quả quyết và có lòng dạ rất đàn bà.
Rất nhanh Triệu Phi đã phân phát ma tinh và tinh thạch xong, hai khỏa tinh thạch thượng phẩm kia tự nhiên phải để lại cho Sở Lâm Phong, đây cũng là ý tứ của tất cả mọi người.
- Sở Lâm Phong, cửa truyền tống này ở nơi nào? Chúng ta không biết nha, nơi này lớn như vậy, chúng ta nên đi tìm ở chỗ nào chứ?
Lúc này Triệu Phi hỏi.
Sở Lâm Phong cười cười nhìn Triệu Phi nói:
- Các ngươi không biết là chuyện rất bình thường, chỉ là ta biết nha.
- Ngươi thực sự biết sao? Ở nơi nào?
Triệu Phi càng ngày càng óc bội phục hơn đối với Sở Lâm Phong, từ sau khi mình được truyền vào cũng chưa từng thấy cửa truyền tống, không nghĩ tới đối phương lại biết.
Trong lòng hắn có một vấn đề rất muốn hỏi đối phương, Sở Lâm Phong này rõ ràng là từ truyền tống trận của ban phổ thông tiến vào, thế nhưng tại sao lại xuất hiện ở trong giới của tiểu đội Ưu Đẳng cơ chứ? Chỉ là lại nghĩ tới việc hắn và đối phương cũng không quen biết, cho nên chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng mà thôi.
- Kỳ thực ta cũng không biết, ha ha!
Sở Lâm Phong cười nói, chỉ là ánh mắt lại nhìn về phía Tử Ma Lôi Hồ ở bên cạnh.
Đại gia vừa nghe thấy vậy tức thì từ trong vui sướng vô hạn rơi xuống ngàn trượng, không thể nghi ngờ đã bị Sở Lâm Phong dội cho một bát nước lạnh, vẻ mặt của từng người đều hiện lên vẻ thất vọng.
- Các ngươi uể oải làm gì chứ? Ta không biết, thế nhưng có người biết nha. Sinh sống ở nơi này mấy trăm năm, nếu như nàng không biết thì đúng là không có thiên lý, ngươi nói xem có đúng không Tiêu Tiêu?
Sở Lâm Phong cười nói với Tử Ma Lôi Hồ.
- Đi thôi, cửa truyền tống cách nơi này chừng một ngày đường, không phải là rất xa.
Lúc này Tử Ma Lôi Hồ lên tiếng nói.
Kim Ma Ngốc Ưng trên không trung lúc này bay xuống rơi vào trên vai của Sở Lâm Phong.
- Lão Kim, một lần ngươi có thể mang mấy người phi hành trên không trung vậy?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Kim Ma Ngốc Ưng.
- Lão đại hỏi cái này làm cái gì chứ?
Kim Ma Ngốc Ưng không rõ nguyên nhân cho nên lập tức nói.
- Ngươi cứ thành thật trả lời là được một lần có thể mang theo mấy người là được?
Bản thể của Kim Ma Ngốc Ưng giương cánh rộng chừng mấy chục thước, Sở Lâm Phong hoàn toàn có thể khẳng định đối phương có thể mang toàn bộ những người này đi, chỉ là cũng phải được đối phương đồng ý mới được.
Ma thú cũng có tôn nghiêm của ma thú, không phải là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể ngồi ở trên lưng của hắn được.
- Hẳn là có thể mang trên dưới một trăm nha, nhiều sẽ có chút phiền phức. Lão đại, không phải ngươi định bảo ta mang đám người kia đi đó chứ?
Kim Ma Ngốc Ưng đột nhiên phản ứng lại.
- Không sai, chúc mừng ngươi đã trả lời đúng, chỉ là sẽ không có thưởng đâu!
Sở Lâm Phong cười nói, không nghĩ tới tên này lại có thể mang hơn trăm người, hầu như đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mình.
Kim Ma Ngốc Ưng nửa ngày mới nói ra được một câu:
- Được rồi, ai bảo ngươi là lão đại cơ chứ?
Xem ra hắn hết sức ủy khuất.
Sau khi được Kim Ma Ngốc Ưng đồng ý, Sở Lâm Phong lập tức nói với mọi người:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng ta có thể lập tức đi tới cửa truyền tống được, có phải mọi người rất giật mình hay không?
- Thực sao?
Người lên tiếng trước nhất chính là Tư Mã Tĩnh Di.
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt tới chất vấn, rất hiển nhiên bọn họ không tin lời nói của Sở Lâm Phong.
- Đương nhiên là thật rồi, đợi chúng ta bay thẳng qua đó là biết, chỉ là phải cực khổ lão Kim rồi, ha ha ha ha!
Sở Lâm Phong nở nụ cười, nghĩ đến vẻ kinh ngạc của Kim Ma Ngốc Ưng là hắn không nhịn được cười cười.
Sau khi Sở Lâm Phong nói xong, Kim Ma Ngốc Ưng trên vai hắn lập tức phát ra một trận ánh sáng màu vàng, lập tức một con chim màu vàng to lớn xuất hiện ở trước mặt của mọi người...
Mà lúc này Tử Ma Lôi Hồ lại cười nói:
- Quả thực ta rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thực lực của ngươi ra làm sao, ngươi sẽ không từ chối đó chứ?
Thanh âm vẫn động lòng người như vậy, nghe vào trong tai Sở Lâm Phong lại có cảm giác khác thường, chỉ là mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, so chiêu cùng ma thú cấp chín quả thực là muốn chết.
- Tiêu Tiêu, ngươi cho là ta sẽ đồng ý với ngươi sao? Ngươi nên bỏ suy nghĩ này đi, ta cũng không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với ngươi.
Sở Lâm Phong lập tức nói, đối với Tử Ma Lôi Hồ này nên tránh ra xa thì hơn.
- Ha ha, ta biết đại ca sẽ không đồng ý mà, thực sự quá hẹp hòi. Chỉ là cho dù ngươi đồng ý thì ta cũng không chấp nhận nha!
Lại là ngữ điệu như vậy, khiến cho các học viên chung quanh đều có chút không chịu nổi.
- Ngươi đùa bỡn ta sao? Ngươi không được nghịch ngợm như vậy nữa, nếu không ta... Ta...
Sở Lâm Phong nửa ngày không nói ra được câu kế tiếp.
Nếu như là Đường Lỵ hoặc là Dương Nhị thì Sở Lâm Phong sẽ không chút do dự nói ra. Ta sẽ tử hình ngươi tại chỗ, khiến cho ngươi biết hậu quả của việc khiêu khích nam nhân. Thế nhưng mỹ nữ tuyệt thế trước mắt này lại là một con hồ ly, coi như mình đói khát hơn nữa thì cũng sẽ không thể hoan hảo với ma thú nha.
- Lâm Phong, chúng ta có thể đi về được chưa?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã đi tới, đối với Tử Ma Lôi Hồ nàng cũng rất là phiền muộn, lúc trước nàng ta đã để mấy học viên đăng đồ tử của Hải Long học viện vũ nhục nàng.
- Chờ đám người Triệu Phi mang chiến lợi phẩm lần này về rồi hãy nói, ta nghĩ hẳn số lượng ma tinh sẽ đủ.
Triệu Phi cười nói.
- Ta hận không thể lập tức trở về, ở nơi quỷ quái này thực sự là, chưa từng yên tâm ngủ một lần, không ăn no được một bữa, nếu như còn phải sống ở nơi này nữa, ta thực sự không biết mình có thể chịu đựng được nữa hay không
Triệu Phi biết cực khổ mà Tư Mã Tĩnh Di phải chịu không khác gì Lâm Nhược Hi, ở dưới hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể sinh tồn được đã không dễ dàng rồi.
- Tĩnh Di, loại cuộc sống này sẽ kết thúc, có nam nhân nàng ở đây thì nàng sẽ không phải chịu khổ nữa, bởi vì lát nữa chúng ta sẽ đi tới trước cửa truyền tống.
Sở Lâm Phong nói.
Lúc này, đám người Triệu Phi đã đã trở về, trên mặt từng người đều hiện lên vẻ vui mừng, hiển nhiên thu hoạch lần này không nhỏ.
- Sở Lâm Phong, lần này thu hoạch của chúng ta rất lớn, không nghĩ tới đồ vật trên người của đám đáng chết Hải Long học viện lại không ít như thế.
Triệu Phi lập tức cười nói.
- Nói một chút xem, kết quả thu hoạch lần này.
Sở Lâm Phong rất dứt khoát cười nói.
- Lần này một lần thu được 492 khỏa ma tinh, 140 khỏa tinh thạch hạ phẩm, 27 khỏa tinh thạch trung phẩm, còn có hai khỏa tinh thạch thượng phẩm, cùng với một ít linh dược tốt và vật dụng hàng ngày.
Triệu Phi nói.
- Ha ha, không nghĩ tới người của Hải Long học viện này so với Thiên Long học viện chúng ta còn giàu có hơn. Phân phát mấy thứ này xuống dưới, kế đó chúng ta sẽ khởi hành đi tới cửa truyền tống, đây là lúc chúng ta nên trở về rồi.
Sở Lâm Phong nói.
Vừa nghe thấy câu có thể trở về, tất cả mọi người đều vui vẻ tới mức hoa tay múa chân, xem ra mọi người đã chịu đủ ở trong nơi này rồi.
Lúc này Ngô Tình tỉnh lại, chỉ là thương thế trên người khiến cho hắn chỉ có thể tạm thời nằm ở trên mặt đất, thấy dáng vẻ cao hứng của mọi người, dường như hắn đã hiểu ra cái gì đó.
- Ngô Tình, ngươi thua, hy vọng ngươi tuân thủ ước định, nếu như ngươi dây dưa với Tĩnh Di nữa thì ta sẽ trực tiếp chém giết ngươi, ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với ngươi rồi, đừng chọn khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của ta.
Sở Lâm Phong đi tới Ngô Tình bên cạnh rồi nói.
Tuy rằng hiện tại Ngô Tình bị thương rất nặng, Sở Lâm Phong không hẳn cần phải nói vậy. Thế nhưng vì Tĩnh Di hắn không thể không làm như vậy được, nếu đổi lại là trước đây thì hắn đã chém giết đối phương rồi, cũng không để đối phương sống đến bây giờ.
Sở Lâm Phong phát hiện ra có đôi khi mình thực sự không quả quyết và có lòng dạ rất đàn bà.
Rất nhanh Triệu Phi đã phân phát ma tinh và tinh thạch xong, hai khỏa tinh thạch thượng phẩm kia tự nhiên phải để lại cho Sở Lâm Phong, đây cũng là ý tứ của tất cả mọi người.
- Sở Lâm Phong, cửa truyền tống này ở nơi nào? Chúng ta không biết nha, nơi này lớn như vậy, chúng ta nên đi tìm ở chỗ nào chứ?
Lúc này Triệu Phi hỏi.
Sở Lâm Phong cười cười nhìn Triệu Phi nói:
- Các ngươi không biết là chuyện rất bình thường, chỉ là ta biết nha.
- Ngươi thực sự biết sao? Ở nơi nào?
Triệu Phi càng ngày càng óc bội phục hơn đối với Sở Lâm Phong, từ sau khi mình được truyền vào cũng chưa từng thấy cửa truyền tống, không nghĩ tới đối phương lại biết.
Trong lòng hắn có một vấn đề rất muốn hỏi đối phương, Sở Lâm Phong này rõ ràng là từ truyền tống trận của ban phổ thông tiến vào, thế nhưng tại sao lại xuất hiện ở trong giới của tiểu đội Ưu Đẳng cơ chứ? Chỉ là lại nghĩ tới việc hắn và đối phương cũng không quen biết, cho nên chỉ có thể chịu đựng ở trong lòng mà thôi.
- Kỳ thực ta cũng không biết, ha ha!
Sở Lâm Phong cười nói, chỉ là ánh mắt lại nhìn về phía Tử Ma Lôi Hồ ở bên cạnh.
Đại gia vừa nghe thấy vậy tức thì từ trong vui sướng vô hạn rơi xuống ngàn trượng, không thể nghi ngờ đã bị Sở Lâm Phong dội cho một bát nước lạnh, vẻ mặt của từng người đều hiện lên vẻ thất vọng.
- Các ngươi uể oải làm gì chứ? Ta không biết, thế nhưng có người biết nha. Sinh sống ở nơi này mấy trăm năm, nếu như nàng không biết thì đúng là không có thiên lý, ngươi nói xem có đúng không Tiêu Tiêu?
Sở Lâm Phong cười nói với Tử Ma Lôi Hồ.
- Đi thôi, cửa truyền tống cách nơi này chừng một ngày đường, không phải là rất xa.
Lúc này Tử Ma Lôi Hồ lên tiếng nói.
Kim Ma Ngốc Ưng trên không trung lúc này bay xuống rơi vào trên vai của Sở Lâm Phong.
- Lão Kim, một lần ngươi có thể mang mấy người phi hành trên không trung vậy?
Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Kim Ma Ngốc Ưng.
- Lão đại hỏi cái này làm cái gì chứ?
Kim Ma Ngốc Ưng không rõ nguyên nhân cho nên lập tức nói.
- Ngươi cứ thành thật trả lời là được một lần có thể mang theo mấy người là được?
Bản thể của Kim Ma Ngốc Ưng giương cánh rộng chừng mấy chục thước, Sở Lâm Phong hoàn toàn có thể khẳng định đối phương có thể mang toàn bộ những người này đi, chỉ là cũng phải được đối phương đồng ý mới được.
Ma thú cũng có tôn nghiêm của ma thú, không phải là thứ mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể ngồi ở trên lưng của hắn được.
- Hẳn là có thể mang trên dưới một trăm nha, nhiều sẽ có chút phiền phức. Lão đại, không phải ngươi định bảo ta mang đám người kia đi đó chứ?
Kim Ma Ngốc Ưng đột nhiên phản ứng lại.
- Không sai, chúc mừng ngươi đã trả lời đúng, chỉ là sẽ không có thưởng đâu!
Sở Lâm Phong cười nói, không nghĩ tới tên này lại có thể mang hơn trăm người, hầu như đã vượt ra khỏi tưởng tượng của mình.
Kim Ma Ngốc Ưng nửa ngày mới nói ra được một câu:
- Được rồi, ai bảo ngươi là lão đại cơ chứ?
Xem ra hắn hết sức ủy khuất.
Sau khi được Kim Ma Ngốc Ưng đồng ý, Sở Lâm Phong lập tức nói với mọi người:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, chúng ta có thể lập tức đi tới cửa truyền tống được, có phải mọi người rất giật mình hay không?
- Thực sao?
Người lên tiếng trước nhất chính là Tư Mã Tĩnh Di.
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt tới chất vấn, rất hiển nhiên bọn họ không tin lời nói của Sở Lâm Phong.
- Đương nhiên là thật rồi, đợi chúng ta bay thẳng qua đó là biết, chỉ là phải cực khổ lão Kim rồi, ha ha ha ha!
Sở Lâm Phong nở nụ cười, nghĩ đến vẻ kinh ngạc của Kim Ma Ngốc Ưng là hắn không nhịn được cười cười.
Sau khi Sở Lâm Phong nói xong, Kim Ma Ngốc Ưng trên vai hắn lập tức phát ra một trận ánh sáng màu vàng, lập tức một con chim màu vàng to lớn xuất hiện ở trước mặt của mọi người...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook