Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 165: Còn muốn chạy nữa sao?
Người mà Sở Lâm Phong chém giết ít nhất cũng có tám người, mà hắn chỉ có bốn người. Nếu như Sở Lâm Phong không chém giết nữa thì hắn cũng không có biện pháp để thắng được đối phương.
Bởi vì giờ khắc này tinh thần lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, cộng thêm thương thế trên người hắn đã sớm làm cho hắn không còn lực tái chiến. Cho dù là giết thêm một người thì cũng không được, dù sao đối phương cũng là học viên ban loại ưu, cho nên thực lực cũng không cách nhau quá xa.
Tình huống của Ngô Tình tự nhiên đám người Triệu Phi đã thấy rõ, nếu như rời khỏi, để hắn và Sở Lâm Phong lại, rất có thể hắn sẽ bị đối phương chém giết, cho nên Triệu phi không khỏi vội la lên:
- Sở Lâm Phong, Ngô Tình đã không có sức tái chiến nữa. Ta thấy nên nhanh chóng giết những người này đi thì hơn.
Người của Hải long học viên đã tử thương hơn phân nửa, cho nên đối với người của Thiên Long học viện đã không có nửa điểm uy hiếp nào cả. Chỉ là trong Thiên Long học viện cũng có mấy học viên bị thương không nhẹ, cũng đã chết mất hai người, điều này làm cho mọi người rất là tiếc hận.
- Ta đồng ý nha, đáng tiếc tên kia không đồng ý. Ta sợ hắn không chịu thua, đến lúc đó lại cuốn lấy Tĩnh Di, thực sự rất phiền phức. Ta rất muốn chém giết hắn, nhưng nhìn hắn cũng là người si tình, chỉ là yêu sai người, bằng không thì đã sớm chết dưới tay ta rồi, ta làm vậy cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Sở Lâm Phong nói, thanh âm rất lớn truyền vào trong tai của Ngô Tình rất rõ ràng.
Vốn là thương thế của Ngô Tình đã quá nặng, nghe thấy Sở Lâm Phong nói như vậy trong lòng hắn lại càng giận dữ, một ngụm máu ngược từ trong cuống họng phun ra, cả người hắn cũng lập tức đổ gục xuống.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng lại không có chút biện pháp nào cả. Tuy rằng trên người rất đau đớn, thế nhưng loại cảm giác thống khổ khi mất đi Tư Mã Tĩnh Di lại càng sâu hơn cảm giác đau đớn thân thể.
Sở Lâm Phong thấy Ngô Tình ngã xuống mặt đất, hắn nói với Triệu Phi:
- Dẫn hắn đi, để một mình ta tới chém giết những người này, cho hắn biết cái gì mới gọi là thực lực chân chính.
Trong lòng Triệu Phi cũng rất là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thực lực của Sở Lâm Phong ra làm sao, mặc dù biết có khả năng đối phương còn hơn mình. Thế nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, có lẽ chỉ cần hắn cố gắng thì có thể đuổi kịp được đối phương nha.
Triệu Phi và những học viên khác mang Ngô Tình đi, sau đó lập tức xử lý thương thế cho hắn, mà Ngô Tình lại không cam lòng tức giận nói:
- Buông ra, buông ra, ta muốn giết người, ta muốn thắng hắn, Tĩnh Di là của ta.
Lập tức hắn bắt đầu khóc rống lên, đã hoàn toàn không có phong độ trước đây nữa, không lâu sau hắn trực tiếp ngất đi.
Tư Mã Tĩnh Di thấy Ngô Tình như vậy trong lòng cũng rất là vô băn khoăn, nếu như không phải bởi vì nàng thì đối phương cũng không bị thương nặng như vậy.
Quả thực Ngô Tình là một nhân tuyển hôn phu tốt, cũng coi như là ôn nhu săn sóc đối với mình, có thể nói là cẩn thận. Chỉ là trong lòng của mình đã sớm có Sở Lâm Phong, cho nên cho dù đối phương có ưu tú thêm nữa thì cũng không thể nào tồn tại ở trong tim nàng được.
Huống chi nàng và Sở Lâm Phong còn đột phá tầng quan hệ kia nữa, nàng đã sớm không phải là hoàn bích, cho nên dù đối phương có không ngại thì nàng cũng sẽ không đồng ý.
Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến cho đám người Hải Long học viện còn lại cảm thấy rất kỳ quái, không biết người của Thiên Long học viện lại đang đùa giỡn cái gì nữa.
Hiện tại những người còn lại trên cơ bản đều là tinh anh của ban ưu đẳng trong Hải Long học viện, Địa Vũ cảnh tầng thứ năm cũng không phải là con số ít, một người trong đó nói:
- Hải ca, tiểu tử này đang làm gì vậy? Không phải muốn một người chém giết với chúng ta đó chứ, có phải hắn bị bệnh hay không?
- Ngươi thì biết cái quái gì, tiểu tử này quả thực chính là quái thai, trên người như có một tấm sắt vậy, không đả thương được hắn. Có thể hắn là cao thủ bài danh hàng đầu của Thiên Long học viện nha. Dùng tốc độ thi triển ra vũ kỹ của hắn vừa rồi, ta dám khẳng định, chỉ có Long ca của học viện chúng ta mới có thể đánh bại được hắn.
- Long ca đã là cường giả Địa Vũ cảnh tầng thứ bảy, ta nghe nói lần này Long ca cũng không tiến vào Ma Thú sâm lâm, dường như chính đang đột phá Địa Vũ cảnh tầng thứ tám, không biết có phải là thực sự hay không.
- Đó là đương nhiên rồi, Long ca là đệ nhất thiên tài của Hải Long học viện chúng ta, không lâu sau tranh tài với học viên của Thiên Long học viện, chúng ta sẽ lại thắng chắc.
Nói tới chỗ này, người được gọi là Hải ca đột nhiên ngừng lại.
Hắn thấy lúc này Sở Lâm Phong đang giơ hai tay lên, sau đó nhanh chóng chỉ về phía trước một chút, lúc hắn đang chuẩn bị nói thì bên tai truyền đến hai tiếng tiếng kêu thảm thiết. Hai học viên bên cạnh hắn trực tiếp ngã xuống mặt đất, bộ vị ngực xuất hiện một cái lỗ máu lớn bằng miệng chén, đã bị chết không thể chết lại được nữa.
- Cái này, đây là vũ kỹ gì vậy?
Hải ca giật mình nói, khoảng cách song phương ước chừng hơn mười thước, mà tên trước mặt lại cứ như vậy vung tay lên đã lấy tính mạng của hai người đi, quá là kinh khủng.
Sở Lâm Phong hơi cười cười nói:
- Lực công kích của Tâm kiếm đối với những người này hoàn toàn chính là miểu sát, ta phải thử hợp hai làm một Tâm kiếm sẽ có lực công kích như thế nào.
Sau khi Sở Lâm Phong nghĩ tới đây lập tức tâm phân nhị dụng, Tâm kiếm một lần nữa được phát ra, kiếm khí vô hình trực tiếp công kích về phía người của Hải Long học viện.
Rất rõ ràng lại có hai người chết oan chết uổng, lần này đã khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả người của Thiên Long học viện.
Trong mấy tức Sở Lâm Phong đã lấy đi tính mạng của bốn người, tất cả đều là trong lúc phất tay đã trực tiếp chém giết. Khoảng cách của song phương hơn mười thước, hiện tượng như vậy khiến cho người ta nghĩ trăm mối nhưng cũng không thể nào hiểu rõ được.
- Sở Lâm Phong, đây là vũ kỹ gì? Con bà nó, quá là lợi hại nha!
Một người của Thiên Long học viện nói.
- Đây cũng là một loại kiếm khí công kích, chỉ là hắn không sử dụng kiếm, mà là lấy ngón tay bắn ra kiếm khí, không ngờ lại đáng sợ như vậy!
Trong lòng Triệu Phi vẫn còn sợ hãi nói.
Hiện giờ hắn mới hiểu được mình và đối phương hoàn toàn không phải là cùng một cảnh giới, khó trách đối phương có thể Phi Thiên ma hổ cường đại tới cực điểm kia.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã được Tử Ma Lôi Hồ thả lòng người, nhìn thấy biểu hiện lúc này của Sở Lâm Phong, trong lòng nàng cũng rất là vui mừng, mới bao lâu không gặp, không nghĩ tới đối phương đã lợi hại đến loại trình độ này, khiến cho người ta khó có thể tin được.
- Chạy mau, chúng ta không phải là đối thủ của tiểu tử này.
Trong Hải Long học viện, người được xưng là Hải ca kia lập tức lên tiếng nói.
Trong nháy mắt Sở Lâm Phong đã chém giết bốn người khiến cho người của Hải Long học viện đều cảm thấy sợ hãi, vừa nghe thấy hắn nói đến chữ chạy, mỗi một người đều bắt đầu chạy trốn, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Ngươi nhanh, đáng tiếc tốc độ của Sở Lâm Phong còn nhanh hơn, liên tục thi triển Di Hình hoán ảnh mấy lần, mang theo một đạo tàn ảnh trực tiếp chạy tới trước mặt học viên của Hải Long học viện, sau đó hắn xoay người lại cười nói:
- Còn muốn chạy nữa không?
- Trời ơi, rốt cuộc người này có phải là người nữa hay không, không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy, xem ra hôm nay chúng ta chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Chúng ta liều mạng với hắn, ta cũng không tin chúng ta đám người chúng ta không làm gì được hắn!
Một học viên giơ trường kiếm trong tay lên, trực tiếp bổ về phía Sở Lâm Phong.
- Không biết tự lượng sức mình!
Sở Lâm Phong không thèm để ý tới một kiếm này, lực công kích như vậy tối đa chỉ khiến trên người hắn đau một chút mà thôi, muốn đả thương mình không thể nghi ngờ chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Sau khi Tinh Thần thân thể tầng thứ ba đột phá, bất kể là lực lượng hay thân thể đều trở nên cường hãn không gì sánh được, lúc này Sở Lâm Phong trực tiếp làm một hành động khiến cho tất cả mọi người đều không tưởng tượng ra được.
Không ngờ hắn lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ để cho trường kiếm của đối phương trực tiếp bổ lên trên người.
Xa xa, người của Thiên Long học viện thấy một màn như vậy tức thì kinh hãi, thậm chí Tư Mã Tĩnh Di còn kêu lên:
- Lâm Phong, cẩn thận!
Đáng tiếc đã chậm, trường kiếm của học viên kia đã rơi xuống người của Sở Lâm Phong, thế nhưng một kết quả không tưởng tượng được khiến cho học viên này cảm nhận được sự sợ hãi.
Lúc hắn bổ vào trên người của Sở Lâm Phong giống như là bổ vào trên tấm sắt vậy, một đạo lực phản chấn to lớn truyền đến khiến cho hắn thiếu chút nữa đã không cầm được trường kiếm trong tay của mình.
Mà dường như đối phương cũng không bị thương gì cả, một kiếm này của mình coi như là một tảng đá lớn thì cũng có thể bổ thành phấn vụn, thế nhưng người trước mặt này lại lông tóc không tổn hao gì cả, lại còn đang cười khúc khích với mình...
Bởi vì giờ khắc này tinh thần lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, cộng thêm thương thế trên người hắn đã sớm làm cho hắn không còn lực tái chiến. Cho dù là giết thêm một người thì cũng không được, dù sao đối phương cũng là học viên ban loại ưu, cho nên thực lực cũng không cách nhau quá xa.
Tình huống của Ngô Tình tự nhiên đám người Triệu Phi đã thấy rõ, nếu như rời khỏi, để hắn và Sở Lâm Phong lại, rất có thể hắn sẽ bị đối phương chém giết, cho nên Triệu phi không khỏi vội la lên:
- Sở Lâm Phong, Ngô Tình đã không có sức tái chiến nữa. Ta thấy nên nhanh chóng giết những người này đi thì hơn.
Người của Hải long học viên đã tử thương hơn phân nửa, cho nên đối với người của Thiên Long học viện đã không có nửa điểm uy hiếp nào cả. Chỉ là trong Thiên Long học viện cũng có mấy học viên bị thương không nhẹ, cũng đã chết mất hai người, điều này làm cho mọi người rất là tiếc hận.
- Ta đồng ý nha, đáng tiếc tên kia không đồng ý. Ta sợ hắn không chịu thua, đến lúc đó lại cuốn lấy Tĩnh Di, thực sự rất phiền phức. Ta rất muốn chém giết hắn, nhưng nhìn hắn cũng là người si tình, chỉ là yêu sai người, bằng không thì đã sớm chết dưới tay ta rồi, ta làm vậy cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Sở Lâm Phong nói, thanh âm rất lớn truyền vào trong tai của Ngô Tình rất rõ ràng.
Vốn là thương thế của Ngô Tình đã quá nặng, nghe thấy Sở Lâm Phong nói như vậy trong lòng hắn lại càng giận dữ, một ngụm máu ngược từ trong cuống họng phun ra, cả người hắn cũng lập tức đổ gục xuống.
Trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng, nhưng lại không có chút biện pháp nào cả. Tuy rằng trên người rất đau đớn, thế nhưng loại cảm giác thống khổ khi mất đi Tư Mã Tĩnh Di lại càng sâu hơn cảm giác đau đớn thân thể.
Sở Lâm Phong thấy Ngô Tình ngã xuống mặt đất, hắn nói với Triệu Phi:
- Dẫn hắn đi, để một mình ta tới chém giết những người này, cho hắn biết cái gì mới gọi là thực lực chân chính.
Trong lòng Triệu Phi cũng rất là muốn nhìn một chút xem rốt cuộc thực lực của Sở Lâm Phong ra làm sao, mặc dù biết có khả năng đối phương còn hơn mình. Thế nhưng hắn vẫn muốn tận mắt nhìn thấy, có lẽ chỉ cần hắn cố gắng thì có thể đuổi kịp được đối phương nha.
Triệu Phi và những học viên khác mang Ngô Tình đi, sau đó lập tức xử lý thương thế cho hắn, mà Ngô Tình lại không cam lòng tức giận nói:
- Buông ra, buông ra, ta muốn giết người, ta muốn thắng hắn, Tĩnh Di là của ta.
Lập tức hắn bắt đầu khóc rống lên, đã hoàn toàn không có phong độ trước đây nữa, không lâu sau hắn trực tiếp ngất đi.
Tư Mã Tĩnh Di thấy Ngô Tình như vậy trong lòng cũng rất là vô băn khoăn, nếu như không phải bởi vì nàng thì đối phương cũng không bị thương nặng như vậy.
Quả thực Ngô Tình là một nhân tuyển hôn phu tốt, cũng coi như là ôn nhu săn sóc đối với mình, có thể nói là cẩn thận. Chỉ là trong lòng của mình đã sớm có Sở Lâm Phong, cho nên cho dù đối phương có ưu tú thêm nữa thì cũng không thể nào tồn tại ở trong tim nàng được.
Huống chi nàng và Sở Lâm Phong còn đột phá tầng quan hệ kia nữa, nàng đã sớm không phải là hoàn bích, cho nên dù đối phương có không ngại thì nàng cũng sẽ không đồng ý.
Sở Lâm Phong lẳng lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, khiến cho đám người Hải Long học viện còn lại cảm thấy rất kỳ quái, không biết người của Thiên Long học viện lại đang đùa giỡn cái gì nữa.
Hiện tại những người còn lại trên cơ bản đều là tinh anh của ban ưu đẳng trong Hải Long học viện, Địa Vũ cảnh tầng thứ năm cũng không phải là con số ít, một người trong đó nói:
- Hải ca, tiểu tử này đang làm gì vậy? Không phải muốn một người chém giết với chúng ta đó chứ, có phải hắn bị bệnh hay không?
- Ngươi thì biết cái quái gì, tiểu tử này quả thực chính là quái thai, trên người như có một tấm sắt vậy, không đả thương được hắn. Có thể hắn là cao thủ bài danh hàng đầu của Thiên Long học viện nha. Dùng tốc độ thi triển ra vũ kỹ của hắn vừa rồi, ta dám khẳng định, chỉ có Long ca của học viện chúng ta mới có thể đánh bại được hắn.
- Long ca đã là cường giả Địa Vũ cảnh tầng thứ bảy, ta nghe nói lần này Long ca cũng không tiến vào Ma Thú sâm lâm, dường như chính đang đột phá Địa Vũ cảnh tầng thứ tám, không biết có phải là thực sự hay không.
- Đó là đương nhiên rồi, Long ca là đệ nhất thiên tài của Hải Long học viện chúng ta, không lâu sau tranh tài với học viên của Thiên Long học viện, chúng ta sẽ lại thắng chắc.
Nói tới chỗ này, người được gọi là Hải ca đột nhiên ngừng lại.
Hắn thấy lúc này Sở Lâm Phong đang giơ hai tay lên, sau đó nhanh chóng chỉ về phía trước một chút, lúc hắn đang chuẩn bị nói thì bên tai truyền đến hai tiếng tiếng kêu thảm thiết. Hai học viên bên cạnh hắn trực tiếp ngã xuống mặt đất, bộ vị ngực xuất hiện một cái lỗ máu lớn bằng miệng chén, đã bị chết không thể chết lại được nữa.
- Cái này, đây là vũ kỹ gì vậy?
Hải ca giật mình nói, khoảng cách song phương ước chừng hơn mười thước, mà tên trước mặt lại cứ như vậy vung tay lên đã lấy tính mạng của hai người đi, quá là kinh khủng.
Sở Lâm Phong hơi cười cười nói:
- Lực công kích của Tâm kiếm đối với những người này hoàn toàn chính là miểu sát, ta phải thử hợp hai làm một Tâm kiếm sẽ có lực công kích như thế nào.
Sau khi Sở Lâm Phong nghĩ tới đây lập tức tâm phân nhị dụng, Tâm kiếm một lần nữa được phát ra, kiếm khí vô hình trực tiếp công kích về phía người của Hải Long học viện.
Rất rõ ràng lại có hai người chết oan chết uổng, lần này đã khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả người của Thiên Long học viện.
Trong mấy tức Sở Lâm Phong đã lấy đi tính mạng của bốn người, tất cả đều là trong lúc phất tay đã trực tiếp chém giết. Khoảng cách của song phương hơn mười thước, hiện tượng như vậy khiến cho người ta nghĩ trăm mối nhưng cũng không thể nào hiểu rõ được.
- Sở Lâm Phong, đây là vũ kỹ gì? Con bà nó, quá là lợi hại nha!
Một người của Thiên Long học viện nói.
- Đây cũng là một loại kiếm khí công kích, chỉ là hắn không sử dụng kiếm, mà là lấy ngón tay bắn ra kiếm khí, không ngờ lại đáng sợ như vậy!
Trong lòng Triệu Phi vẫn còn sợ hãi nói.
Hiện giờ hắn mới hiểu được mình và đối phương hoàn toàn không phải là cùng một cảnh giới, khó trách đối phương có thể Phi Thiên ma hổ cường đại tới cực điểm kia.
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đã được Tử Ma Lôi Hồ thả lòng người, nhìn thấy biểu hiện lúc này của Sở Lâm Phong, trong lòng nàng cũng rất là vui mừng, mới bao lâu không gặp, không nghĩ tới đối phương đã lợi hại đến loại trình độ này, khiến cho người ta khó có thể tin được.
- Chạy mau, chúng ta không phải là đối thủ của tiểu tử này.
Trong Hải Long học viện, người được xưng là Hải ca kia lập tức lên tiếng nói.
Trong nháy mắt Sở Lâm Phong đã chém giết bốn người khiến cho người của Hải Long học viện đều cảm thấy sợ hãi, vừa nghe thấy hắn nói đến chữ chạy, mỗi một người đều bắt đầu chạy trốn, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Ngươi nhanh, đáng tiếc tốc độ của Sở Lâm Phong còn nhanh hơn, liên tục thi triển Di Hình hoán ảnh mấy lần, mang theo một đạo tàn ảnh trực tiếp chạy tới trước mặt học viên của Hải Long học viện, sau đó hắn xoay người lại cười nói:
- Còn muốn chạy nữa không?
- Trời ơi, rốt cuộc người này có phải là người nữa hay không, không ngờ lại có tốc độ nhanh như vậy, xem ra hôm nay chúng ta chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Chúng ta liều mạng với hắn, ta cũng không tin chúng ta đám người chúng ta không làm gì được hắn!
Một học viên giơ trường kiếm trong tay lên, trực tiếp bổ về phía Sở Lâm Phong.
- Không biết tự lượng sức mình!
Sở Lâm Phong không thèm để ý tới một kiếm này, lực công kích như vậy tối đa chỉ khiến trên người hắn đau một chút mà thôi, muốn đả thương mình không thể nghi ngờ chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Sau khi Tinh Thần thân thể tầng thứ ba đột phá, bất kể là lực lượng hay thân thể đều trở nên cường hãn không gì sánh được, lúc này Sở Lâm Phong trực tiếp làm một hành động khiến cho tất cả mọi người đều không tưởng tượng ra được.
Không ngờ hắn lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cứ để cho trường kiếm của đối phương trực tiếp bổ lên trên người.
Xa xa, người của Thiên Long học viện thấy một màn như vậy tức thì kinh hãi, thậm chí Tư Mã Tĩnh Di còn kêu lên:
- Lâm Phong, cẩn thận!
Đáng tiếc đã chậm, trường kiếm của học viên kia đã rơi xuống người của Sở Lâm Phong, thế nhưng một kết quả không tưởng tượng được khiến cho học viên này cảm nhận được sự sợ hãi.
Lúc hắn bổ vào trên người của Sở Lâm Phong giống như là bổ vào trên tấm sắt vậy, một đạo lực phản chấn to lớn truyền đến khiến cho hắn thiếu chút nữa đã không cầm được trường kiếm trong tay của mình.
Mà dường như đối phương cũng không bị thương gì cả, một kiếm này của mình coi như là một tảng đá lớn thì cũng có thể bổ thành phấn vụn, thế nhưng người trước mặt này lại lông tóc không tổn hao gì cả, lại còn đang cười khúc khích với mình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook