Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 138: Ta có vương bài
- Âu Dương Hồng, ngươi đừng không biết tốt xấu, nếu như không phải có lão đại ra tay thì ngươi đã sớm không còn xương cốt nữa rồi. Không ngờ ngươi lại ở đây nói mát, ta cũng cảm thấy mất mặt thay cho ngươi!
Ngưu Thiên không nhìn nổi, không khỏi cả giận nói.
- Con trâu chết, ngươi kêu la cái cái gì, có tin lão tử sẽ lột da trâu của ngươi hay không?
Âu Dương Hồng cả giận nói.
- Ta còn sợ ngươi sao, ngươi có muốn xem ai sẽ lột da ai hay không?
Lửa giận của Ngưu Thiên cũng bị nhen nhóm lên, tên này lại dám gọi mình là trâu chết, quả thực khiến cho người ta tức giận mà.
Lúc này đám người Dương Nhị và Đường Lỵ đã tới đây, nhìn thấy dáng vẻ giờ phút này của ba người, trong lòng cảm thấy buồn cười. Dương Nhị nói:
- Các ngươi đừng ở chỗ này náo loạn nữa, người của Hải Long học viện bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu thì hơn. Có ân oán gì thì đợi trở lại Thiên Long học viện giải quyết cũng không muộn, không ngờ lại xảy ra nội chiến ở đây, quả thực ta không biết nên nói các ngươi thế nào cho phải!
Sở Lâm Phong ném ra một ánh mắt thoả mãn cho Dương Nhị, sau đó mới nói:
- Âu Dương Hồng, nếu như ngươi cho rằng làm tiểu đệ của ta rất khó khăn, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chờ tới khi ngươi cảm thấy thực lực của ngươi lợi hại hơn ta thì ta rất hoan nghênh ngươi khiêu chiến ta. Chỉ là lúc này quả thực không phải là lúc để tranh những thứ này, tuy rằng chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng còn không đến mức vật lộn sống mái với nhau. Dù sao nơi này không phải là sinh tử đài, nếu như ngươi cảm thấy có sức lực thì nên giết nhiều người của Hải Long học viện thì hơn.
Âu Dương Hồng trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi hắn nói:
- Đừng quên lời nói của ngươi ngày hôm nay, ta sẽ khiêu chiến ngươi!
Trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy buồn cười, có một ngày ngươi sẽ yên tâm làm huynh đệ của ta, tuy rằng giữa chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng theo thời gian trôi qua tất cả sẽ rơi vào trong quên lãng nha.
Lúc này một người học viên từ đằng xa chạy tới, thở hổn hển nói với Sở Lâm Phong:
- Lão đại, có chuyện...
- Có chuyện gì?
Sở Lâm Phong lập tức hỏi, xem vẻ mặt của vị huynh đệ này nhất định là rất chuyện khẩn cấp, nếu không cũng sẽ không vội vàng như vậy.
Học viên kia liên tục hít hai hơi lớn, sau đó mới nói:
- Lão đại, ở phía trước hai dặm đường có mấy chục người đang đi tới bên chúng ta, nhìn dáng vẻ dường như là người của Hải Long học viện vậy.
Sở Lâm Phong nghe xong tức thì nở nụ cười:
- Không phải là người của Hải Long học viện thôi sao, sao ngươi lại sợ đến như vậy cơ chứ? Có lão đại ngươi ở đây ngươi sợ cái gì, làm mất mặt lão tử ta rồi!
Học viên kia bị Sở Lâm Phong nói cho mặt nóng rát, thế nhưng lại không dám phản bác, hắn chỉ có thể nhỏ giọng thầm nói:
- Biết rồi, sau này ta sẽ không làm cho lão đại mất mặt nữa!
Sở Lâm Phong ngoài miệng nói rất ung dung, thế nhưng trong lòng lại rối loạn tùng phèo. Sau khi rút ra Diệt Thiên Ma Kiếm đã tiêu hao quá nhiều Hỗn Độn khí của hắn, mà Hỗn Độn khí không phải là Tinh Thần chi lực, hấp thu tinh thạch là có thể lập tức khôi phục được.
Nó cũng phải cần phải chậm rãi chuyển hóa, tuy rằng uy lực so với Tinh Thần chi lực lợi hại hơn, thế nhưng tốc độ lại chậm hơn quá nhiều, quả thực là có lợi thì có hại nha.
Lúc này Đường Lỵ và Dương Nhị đi tới, Đường Lỵ nhìn thấy sắc mặt của Sở Lâm Phong hơi khó coi, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Lâm Phong, ta thấy trước tiên chúng ta nên trốn đi một chút, dùng tình huống của ngươi bây giờ rất khó để ứng phó được với bọn họ nha!
Đường Lỵ quan tâm tới mình, Sở Lâm Phong hiểu rất rõ, hắn dùng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi cười nói:
- Nam nhân của nàng sợ phiền phức như vậy sao? Đừng nói mấy chục người, coi như toàn bộ người của Hải Long học viện đến đây thì ta cũng không sợ.
Dương Nhị hơi cau mày, Sở Lâm Phong làm việc luôn không ra bài theo lẽ thường, rất nhiều lúc nam nhân này làm việc đều không cân nhắc tới hậu quả, cũng không cân nhắc tới cảm tưởng của người ở bên cạnh là gì, cho nên nàng vừa yêu vừa hận với hắn.
- Lâm Phong, đừng kích động, Đường Lỵ nói rất đúng. Chúng ta vẫn nên tránh đi rồi nhìn tình huống rồi nói sau. Nếu như không địch lại thì còn có thể rút đi, đừng quá cứng nhắc, ngươi đừng quên ngươi còn có nhiều huynh đệ bên cạnh như vậy, đừng mang tính mạng của bọn họ ra để đùa giỡn.
Dương Nhị lên tiếng nói.
Vẫn chỉ có Đường Lỵ và Dương Nhị có tư cách nói Sở Lâm Phong, dù sao nhị nữ đều là nữ nhân của hắn, tuy rằng vẫn không có chính thức xé rách tấm màng mỏng kia, thế nhưng trong lòng mọi người đã hoàn toàn xác nhận được việc này.
- Chúng ta nghe lão đại, chỉ cần lão đại nói chiến thì chúng ta sẽ chiến, dù cho là chết cũng không từ nan!
Một học viên trong đó nói.
Một người lên tiếng, những người khác đều phụ họa theo, nhiệt huyết nam nhi lập tức bị nhen nhóm, trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy hết sức vui mừng.
- Mọi người im lặng đi, nếu ta đã là lão đại của các ngươi thì ta sẽ không để cho các ngươi bị thương. Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần người của Hải Long học viện dám tới đây thì chúng ta sẽ dám để cho bọn họ toàn quân bị diệt, đừng quên chúng ta có vương bài nha!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Vương bài? Cái gì là vương bài vậy lão đại?
Tây Môn Phiêu Tuyết cũng tò mò hỏi.
Sở Lâm Phong lườm hắn một cái sau đó mới nói:
- Không phải các ngươi đã quên tiểu đệ ma thú của ta rồi đó chứ? Có hắn ở đây, coi như có một trăm người tới thì sao chứ, còn không phải là chịu chết hay sao?
- Kim Ma Ngốc Ưng!
Một học viên lập tức kịp phản ứng lại, lập tức cao hứng cười nói.
Có loại tồn tại biến thái như Kim Ma Ngốc Ưng, quả thực bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, cho nên trong lòng mọi người càng yên tâm hơn không ít.
- Lâm Phong, ngươi đừng cao hứng quá sớm, hiện giờ còn không biết tiểu đệ của ngươi ở nơi nào đây, vạn nhất hắn không xuất hiện thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Dương Nhị lập tức nói, xem ra nàng phân tích mọi chuyện rất đúng chỗ, cũng không bị vui sướng trước mắt làm cho mê hoặc.
Vấn đề này Sở Lâm Phong đã sớm cân nhắc qua, dùng tốc độ của Kim Ma Ngốc Ưng, nếu như tìm được Lâm Nhược Hi thì cũng có thể kịp trở về, chỉ là có thể trở về được ở trong vòng một canh giờ hay không hắn cũng không biết. Nếu như đám người bọn hắn đối đầu với đối phương, muốn chống đỡ một canh giờ cũng không có vấn đề gì cả.
- Nên có lòng tin đối với nam nhân của nàng, nàng xem Đường Lỵ không lên tiếng mà xem, nên học nàng một ít!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ gì, hãy chấm dứt việc đó đi, bổn tiểu thư không ăn điệu bộ này của ngươi đâu!
Dương Nhị trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó lập tức rời đi.
Đường Lỵ không có nhiều lời mà trực tiếp đuổi theo Dương Nhị nói:
- Chúng ta phải quản tên này, bằng không sau này rất có thể sẽ không được sống một cuộc sống dễ chịu nha.
- Hừm, đúng như Nhược Hi nói, không phải dạy dỗ hắn một chút thì không được, nếu không hắn sẽ không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại.
Dương Nhị cũng rất là tán thành cách nói này.
- Lâm Phong, coi như muốn chém giết đối phương thì chúng ta cũng có thể bí mật quan sát, sau đó cho đối phương một kích bất ngờ, chuyện lấy khỏe thắng mệt chúng ta có thể làm được nha!
Lúc này Tiết Kim Sơn đi tới trước mặt Sở Lâm Phong rồi nói.
Đối với Tiết Kim Sơn, Sở Lâm Phong cũng không muốn phản bác, đối phương nói rất có lý, cho nên hắn lập tức nói với mọi người:
- Mọi người mau chóng tìm một nơi bí mật đi, chờ người của Hải Long học viện đến thì chúng ta sẽ cho bọn chúng một chút bất ngờ.
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người bắt đầu tản đi, trong vòng một phút đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, chỉ để lại Tiết Kim Sơn và hai người Dương Nhị, Đường Lỵ đang ở cách đó không xa mà thôi.
- Các ngươi cũng đi trốn đi, một mình ta ở chỗ này chờ đám người này, thuận tiện nhìn xem có thể có được tin tức đáng tin cậy hay không!
Sở Lâm Phong nói.
- Ngươi cẩn thận một chút, gặp phải nguy hiểm thì phải nhanh chóng lui lại, chúng ta sẽ không châm biếm ngươi nữa!
Dương Nhị cười nói.
- Nàng... Có phải nàng ngứa người hay không? Có cần nam nhân của nàng xoa bóp giúp nàng hay không? thủ pháp của ta rất là đặc biệt, bảo đảm cả đời nàng khó quên, có một lần sẽ muốn hai lần, có hai lần...
- Đi chết! Quá là buồn nôn!
Sở Lâm Phong bị Dương Nhị ngắt lời, nhìn Dương Nhị đang tỏ vẻ giận dữ Sở Lâm Phong cười ha hả một trận.
Sau đó ba người đều tìm nơi bí mật để trốn, mà Sở Lâm Phong thì lại trực tiếp nằm ở trên cỏ trò chuyện cùng Kiếm linh Nguyệt nhi. Mà lúc này đã có một đội ngũ khoảng chừng năm mươi người đang nhanh chóng tới gần phương hướng của hắn...
Ngưu Thiên không nhìn nổi, không khỏi cả giận nói.
- Con trâu chết, ngươi kêu la cái cái gì, có tin lão tử sẽ lột da trâu của ngươi hay không?
Âu Dương Hồng cả giận nói.
- Ta còn sợ ngươi sao, ngươi có muốn xem ai sẽ lột da ai hay không?
Lửa giận của Ngưu Thiên cũng bị nhen nhóm lên, tên này lại dám gọi mình là trâu chết, quả thực khiến cho người ta tức giận mà.
Lúc này đám người Dương Nhị và Đường Lỵ đã tới đây, nhìn thấy dáng vẻ giờ phút này của ba người, trong lòng cảm thấy buồn cười. Dương Nhị nói:
- Các ngươi đừng ở chỗ này náo loạn nữa, người của Hải Long học viện bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng cho chiến đấu thì hơn. Có ân oán gì thì đợi trở lại Thiên Long học viện giải quyết cũng không muộn, không ngờ lại xảy ra nội chiến ở đây, quả thực ta không biết nên nói các ngươi thế nào cho phải!
Sở Lâm Phong ném ra một ánh mắt thoả mãn cho Dương Nhị, sau đó mới nói:
- Âu Dương Hồng, nếu như ngươi cho rằng làm tiểu đệ của ta rất khó khăn, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi. Chờ tới khi ngươi cảm thấy thực lực của ngươi lợi hại hơn ta thì ta rất hoan nghênh ngươi khiêu chiến ta. Chỉ là lúc này quả thực không phải là lúc để tranh những thứ này, tuy rằng chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng còn không đến mức vật lộn sống mái với nhau. Dù sao nơi này không phải là sinh tử đài, nếu như ngươi cảm thấy có sức lực thì nên giết nhiều người của Hải Long học viện thì hơn.
Âu Dương Hồng trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó xoay người rời đi, trước khi đi hắn nói:
- Đừng quên lời nói của ngươi ngày hôm nay, ta sẽ khiêu chiến ngươi!
Trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy buồn cười, có một ngày ngươi sẽ yên tâm làm huynh đệ của ta, tuy rằng giữa chúng ta có mâu thuẫn, thế nhưng theo thời gian trôi qua tất cả sẽ rơi vào trong quên lãng nha.
Lúc này một người học viên từ đằng xa chạy tới, thở hổn hển nói với Sở Lâm Phong:
- Lão đại, có chuyện...
- Có chuyện gì?
Sở Lâm Phong lập tức hỏi, xem vẻ mặt của vị huynh đệ này nhất định là rất chuyện khẩn cấp, nếu không cũng sẽ không vội vàng như vậy.
Học viên kia liên tục hít hai hơi lớn, sau đó mới nói:
- Lão đại, ở phía trước hai dặm đường có mấy chục người đang đi tới bên chúng ta, nhìn dáng vẻ dường như là người của Hải Long học viện vậy.
Sở Lâm Phong nghe xong tức thì nở nụ cười:
- Không phải là người của Hải Long học viện thôi sao, sao ngươi lại sợ đến như vậy cơ chứ? Có lão đại ngươi ở đây ngươi sợ cái gì, làm mất mặt lão tử ta rồi!
Học viên kia bị Sở Lâm Phong nói cho mặt nóng rát, thế nhưng lại không dám phản bác, hắn chỉ có thể nhỏ giọng thầm nói:
- Biết rồi, sau này ta sẽ không làm cho lão đại mất mặt nữa!
Sở Lâm Phong ngoài miệng nói rất ung dung, thế nhưng trong lòng lại rối loạn tùng phèo. Sau khi rút ra Diệt Thiên Ma Kiếm đã tiêu hao quá nhiều Hỗn Độn khí của hắn, mà Hỗn Độn khí không phải là Tinh Thần chi lực, hấp thu tinh thạch là có thể lập tức khôi phục được.
Nó cũng phải cần phải chậm rãi chuyển hóa, tuy rằng uy lực so với Tinh Thần chi lực lợi hại hơn, thế nhưng tốc độ lại chậm hơn quá nhiều, quả thực là có lợi thì có hại nha.
Lúc này Đường Lỵ và Dương Nhị đi tới, Đường Lỵ nhìn thấy sắc mặt của Sở Lâm Phong hơi khó coi, nàng nhỏ giọng hỏi:
- Lâm Phong, ta thấy trước tiên chúng ta nên trốn đi một chút, dùng tình huống của ngươi bây giờ rất khó để ứng phó được với bọn họ nha!
Đường Lỵ quan tâm tới mình, Sở Lâm Phong hiểu rất rõ, hắn dùng tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi cười nói:
- Nam nhân của nàng sợ phiền phức như vậy sao? Đừng nói mấy chục người, coi như toàn bộ người của Hải Long học viện đến đây thì ta cũng không sợ.
Dương Nhị hơi cau mày, Sở Lâm Phong làm việc luôn không ra bài theo lẽ thường, rất nhiều lúc nam nhân này làm việc đều không cân nhắc tới hậu quả, cũng không cân nhắc tới cảm tưởng của người ở bên cạnh là gì, cho nên nàng vừa yêu vừa hận với hắn.
- Lâm Phong, đừng kích động, Đường Lỵ nói rất đúng. Chúng ta vẫn nên tránh đi rồi nhìn tình huống rồi nói sau. Nếu như không địch lại thì còn có thể rút đi, đừng quá cứng nhắc, ngươi đừng quên ngươi còn có nhiều huynh đệ bên cạnh như vậy, đừng mang tính mạng của bọn họ ra để đùa giỡn.
Dương Nhị lên tiếng nói.
Vẫn chỉ có Đường Lỵ và Dương Nhị có tư cách nói Sở Lâm Phong, dù sao nhị nữ đều là nữ nhân của hắn, tuy rằng vẫn không có chính thức xé rách tấm màng mỏng kia, thế nhưng trong lòng mọi người đã hoàn toàn xác nhận được việc này.
- Chúng ta nghe lão đại, chỉ cần lão đại nói chiến thì chúng ta sẽ chiến, dù cho là chết cũng không từ nan!
Một học viên trong đó nói.
Một người lên tiếng, những người khác đều phụ họa theo, nhiệt huyết nam nhi lập tức bị nhen nhóm, trong lòng Sở Lâm Phong cảm thấy hết sức vui mừng.
- Mọi người im lặng đi, nếu ta đã là lão đại của các ngươi thì ta sẽ không để cho các ngươi bị thương. Mọi người cứ yên tâm, chỉ cần người của Hải Long học viện dám tới đây thì chúng ta sẽ dám để cho bọn họ toàn quân bị diệt, đừng quên chúng ta có vương bài nha!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Vương bài? Cái gì là vương bài vậy lão đại?
Tây Môn Phiêu Tuyết cũng tò mò hỏi.
Sở Lâm Phong lườm hắn một cái sau đó mới nói:
- Không phải các ngươi đã quên tiểu đệ ma thú của ta rồi đó chứ? Có hắn ở đây, coi như có một trăm người tới thì sao chứ, còn không phải là chịu chết hay sao?
- Kim Ma Ngốc Ưng!
Một học viên lập tức kịp phản ứng lại, lập tức cao hứng cười nói.
Có loại tồn tại biến thái như Kim Ma Ngốc Ưng, quả thực bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm, cho nên trong lòng mọi người càng yên tâm hơn không ít.
- Lâm Phong, ngươi đừng cao hứng quá sớm, hiện giờ còn không biết tiểu đệ của ngươi ở nơi nào đây, vạn nhất hắn không xuất hiện thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Dương Nhị lập tức nói, xem ra nàng phân tích mọi chuyện rất đúng chỗ, cũng không bị vui sướng trước mắt làm cho mê hoặc.
Vấn đề này Sở Lâm Phong đã sớm cân nhắc qua, dùng tốc độ của Kim Ma Ngốc Ưng, nếu như tìm được Lâm Nhược Hi thì cũng có thể kịp trở về, chỉ là có thể trở về được ở trong vòng một canh giờ hay không hắn cũng không biết. Nếu như đám người bọn hắn đối đầu với đối phương, muốn chống đỡ một canh giờ cũng không có vấn đề gì cả.
- Nên có lòng tin đối với nam nhân của nàng, nàng xem Đường Lỵ không lên tiếng mà xem, nên học nàng một ít!
Sở Lâm Phong cười nói.
- Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nghĩ gì, hãy chấm dứt việc đó đi, bổn tiểu thư không ăn điệu bộ này của ngươi đâu!
Dương Nhị trừng mắt nhìn Sở Lâm Phong một chút, sau đó lập tức rời đi.
Đường Lỵ không có nhiều lời mà trực tiếp đuổi theo Dương Nhị nói:
- Chúng ta phải quản tên này, bằng không sau này rất có thể sẽ không được sống một cuộc sống dễ chịu nha.
- Hừm, đúng như Nhược Hi nói, không phải dạy dỗ hắn một chút thì không được, nếu không hắn sẽ không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại.
Dương Nhị cũng rất là tán thành cách nói này.
- Lâm Phong, coi như muốn chém giết đối phương thì chúng ta cũng có thể bí mật quan sát, sau đó cho đối phương một kích bất ngờ, chuyện lấy khỏe thắng mệt chúng ta có thể làm được nha!
Lúc này Tiết Kim Sơn đi tới trước mặt Sở Lâm Phong rồi nói.
Đối với Tiết Kim Sơn, Sở Lâm Phong cũng không muốn phản bác, đối phương nói rất có lý, cho nên hắn lập tức nói với mọi người:
- Mọi người mau chóng tìm một nơi bí mật đi, chờ người của Hải Long học viện đến thì chúng ta sẽ cho bọn chúng một chút bất ngờ.
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người bắt đầu tản đi, trong vòng một phút đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, chỉ để lại Tiết Kim Sơn và hai người Dương Nhị, Đường Lỵ đang ở cách đó không xa mà thôi.
- Các ngươi cũng đi trốn đi, một mình ta ở chỗ này chờ đám người này, thuận tiện nhìn xem có thể có được tin tức đáng tin cậy hay không!
Sở Lâm Phong nói.
- Ngươi cẩn thận một chút, gặp phải nguy hiểm thì phải nhanh chóng lui lại, chúng ta sẽ không châm biếm ngươi nữa!
Dương Nhị cười nói.
- Nàng... Có phải nàng ngứa người hay không? Có cần nam nhân của nàng xoa bóp giúp nàng hay không? thủ pháp của ta rất là đặc biệt, bảo đảm cả đời nàng khó quên, có một lần sẽ muốn hai lần, có hai lần...
- Đi chết! Quá là buồn nôn!
Sở Lâm Phong bị Dương Nhị ngắt lời, nhìn Dương Nhị đang tỏ vẻ giận dữ Sở Lâm Phong cười ha hả một trận.
Sau đó ba người đều tìm nơi bí mật để trốn, mà Sở Lâm Phong thì lại trực tiếp nằm ở trên cỏ trò chuyện cùng Kiếm linh Nguyệt nhi. Mà lúc này đã có một đội ngũ khoảng chừng năm mươi người đang nhanh chóng tới gần phương hướng của hắn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook