Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 118: Nơi bảo vệ
- Mau chóng tìm ra học viên ban loại ưu của Hải Long học viện được truyền tống vào trong giới này. Nếu không rất nhiều người sẽ gặp phải nguy hiểm, hiện tại ta lo lắng nhất chính là Nhược Hi và Tĩnh Di.
Ánh mắt của Sở Lâm Phong rời khỏi người hai người, nhìn về phía phương xa rồi nói.
- Bất kể ngươi đưa ra quyết định gì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi!
Dương Nhị không ngại Đường Lỵ ở bên cạnh mà nói rất kiên quyết, chuyện của mình sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
- Ta cũng ủng hộ ngươi như thế, mặc kệ sau này thái độ của ngươi đối với ta là gì thì ta đều không oán không hối. Đồng thời ta cũng hi vọng Dương Nhị ngươi không nên oán trách Sở Lâm Phong, nam nhân ưu tú như hắn ai mà không thích, không ái mộ cơ chứ?
Đường Lỵ cũng nói rất khẳng định, nàng cảm giác hạnh phúc của mình thì phải cố gắng đi tranh thủ, tuy rằng Sở Lâm Phong nói mình là nữ nhân của hắn, nhưng chưa đi tới bước kia, chung quy nàng vẫn không yên lòng.
- Chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi, mọi người cứ cố gắng tu luyện để tăng cao thực lực của mình, ở thế giới lấy võ làm đầu này, không có thực lực thì nói cái gì cũng là uổng công. Sở Lâm Phong ta sẽ phụ trách với mọi người, hi vọng các ngươi có thể ở chung hòa thuận.
Câu nói này của Sở Lâm Phong đã nói rõ ra thân phận của Dương Nhị, với tính cách khủng long bạo chúa cái của Đường Lỵ biết càng sớm càng tốt, thế nhưng lúc này phản ứng của nàng tương đối bình tĩnh, không có chút tức giận nào.
Lúc này, đám người đi ra ngoài tìm thức ăn lục tục trở về, nhìn thấy Sở Lâm Phong và Dương Nhị cùng Đường Lỵ nói gì đó, tất cả đều rất tự giác cũng không đến quấy rối.
Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần thì lại đi tới:
- Lão đại, thu hoạch lần này rất tốt, mười ba con gà rừng, mười sáu con thỏ rừng, còn có một con ma thú cấp ba, sau khi ăn được ta sẽ gọi mọi người!
- Không được, các ngươi ăn đi, ta có chuyện đi ra ngoài một chút, đừng lo lắng cho an nguy của ta.
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp thi triển Di Hình hoán ảnh, trong nháy mắt đã biến mất ở trong mắt của mọi người.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong rời đi, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Dương Nhị và Đường Lỵ rất muốn đuổi theo để hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tốc độ của Sở Lâm Phong hai người không thể ra sức được gì cả.
Dọc theo đường đi Sở Lâm Phong đều sử dụng Lăng Ba vi bộ, tiếng gió vù vù vang vọng bên tai, sau khi chạy được chừng mười lăm phút thì hắn ngừng lại, bởi vì có một người đang đợi hắn.
- Lão Kim, ngươi truyền âm gọi ta đến là có chuyện gì?
Sở Lâm Phong lập tức hỏi, có thể cách ngoài mấy dặm truyền âm cho mình, thực lực không đơn giản chút nào, cho nên trong lòng hắn càng thêm trông mong về tầng thực lực kia.
Người này chính là hán tử trung niên do Kim Ma Ngốc Ưng biến ảo mà thành, đang lẳng lặng chờ Sở Lâm Phong đến.
- Lão đại, đợi lát nữa ngươi đi tới đó sẽ biết, lên trên lưng ta đi, ta sẽ dẫn lão đại tới đó!
Sau đó trên người hán tử trung niên lóe lên kim quang, bản thể Kim Ma Ngốc Ưng lập tức xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong nhịn nghi vấn trong lòng, trực tiếp nhảy lên trên lưng của Kim Ma Ngốc Ưng.
Sưu một tiếng, Kim Ma Ngốc Ưng phóng lên trời, Sở Lâm Phong ngồi ở trên lưng chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió vù vù vang vọng, tốc độ kia như Lưu Tinh lóe lên một cái rồi tức thì biến mất, so với Di Hình hoán ảnh của mình không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Hắn có cảm giác như đang nằm mơ, nếu như không phải bản thân mình trải qua thì ai sẽ tin tưởng ma thú cấp tám loại chim lại bị người ta xem là vật cưỡi, quả thực quá chấn động.
Sở Lâm Phong nhìn cảnh vật trên mặt đất không ngừng trôi qua, hắn không nhịn được hỏi:
- Lão Kim, ngươi chuẩn bị mang ta đến nơi nào vậy? Chẳng là hang động mà ngươi bảo vệ sao?
- Lão đại, ta đang muốn dẫn ngươi đi tới hang động ta bảo vệ, bởi vì nơi đó có một vật rất quan trọng cần ta chăm sóc, nếu như rời đi rất có thể sẽ bị những người khác lấy mất, đây cũng là nguyên nhân mà ta vội vàng trở về.
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
- Là thiên tài địa bảo hay là khoáng thế kỳ trân vậy? Thứ có thể được ngươi coi trọng nhất định sẽ rất bất phàm, ta rất là chờ mong đó.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng rất là hưng phấn, nếu như nơi này xuất hiện linh dược như Thánh Ngọc bạch liên hoặc là Hồn Tuyết thảo là tốt rồi.
- Lão đại, thứ ta bảo vệ kỳ thực là một gốc dược liệu, gốc dược liệu này sắp thành thục, không nên bị người phát hiện, vì lẽ đó trước đó ta mới nổi khùng như vậy!
Kim Ma Ngốc Ưng nói thật.
- Dược liệu gì mà đáng để ngươi bảo vệ cơ chứ, ngươi là linh thú cấp tám, thiên tài địa bảo bình thường có lẽ sẽ không lọt vào trong mắt ngươi đâu nhỉ!
Sở Lâm Phong cố ý nói như vậy, tâng bốc đối phương một chút cũng không tệ.
- Đây là một gốc Hỏa Liên Hoa ngàn năm, bây giờ còn kém ba ngày sẽ hoàn toàn chín muồi, trên Hỏa Liên Hoa này có một cái đài sen, trên mặt có bảy hạt, mỗi một hạt đều có chứa hỏa linh khí phong phú, là bảo bối hiếm có.
- Hỏa linh khí? Đây là vật gì? Sao xưa nay ta chưa từng nghe nói qua cơ chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong có một loại trực giác, nhất định hỏa linh khí này có quan hệ với hỏa nguyên tố, có lẽ chỉ cần có được một hạt là có thể lĩnh ngộ được hỏa nguyên tố.
- Kỳ thực Hỏa linh khí chính là linh khí do nguyên tố hỏa tạo thành, là bảo vật đối với võ giả nhân loại các ngươi khi muốn nắm giữ nguyên tố hỏa, nhưng điều kiện nếu muốn chiếm được của nó lại vô cùng hà khắc. Hỏa Liên Hoa nhất định phải sinh trưởng ở nơi có địa hỏa, hơn nữa còn nhất định phải là sinh trưởng ở bên trong nước, ngươi suy nghĩ một chút xem, ở nơi có địa hỏa, lại muốn có nước là chuyện không có khả năng. Trừ phi gặp phải hoàn cảnh vừa có địa hỏa lại có hàn viêm thì mới có thể sinh trưởng ra được. Mà chỗ ta bảo vệ chính là nơi như thế, địa hỏa và hàn viêm đều tồn tại, hàn viêm giảm nhiệt độ của địa hỏa, địa hỏa cũng làm tăng nhiệt độ của hàn viêm, như vậy vừa vặn thích hợp cho Hỏa Liên Hoa sinh trưởng.
Nhưng muốn hái Hỏa Liên Hoa này thì có hơi phiền phức, Hỏa Liên Hoa này trải qua địa hỏa ngàn năm và hàn viêm rèn luyện, không có thần binh lợi khí thì sẽ không có cách nào lấy xuống được. Hơn nữa ở bên ngoài Hỏa Liên Hoa có hỏa độc và hàn độc, nếu như không cẩn thận bị dính lên, coi như là ma thú đế giai thì cũng sẽ hóa thành một đống xương trắng.
Kim Ma Ngốc Ưng nói ra chuyện mình biết cho Sở Lâm Phong nghe, những thứ này dường như khi nó sinh ra đã biết rồi vậy, mà sứ mạng của nó chính là bảo vệ gốc Hỏa Liên Hoa ngàn năm này.
Sở Lâm Phong ngồi ở trên lưng của nó, nghe nó nói như vậy trong lòng cũng rất là khiếp sợ, trên Hỏa Liên Hoa này có hỏa độc và hàn độc. Thậm chí ngay cả ma thú đế giai cũng có thể giết chết, muốn có được nó quả thực có chút khó khăn, chỉ là cũng may mình còn có Thanh Sương Kiếm, đây chính là thần binh lợi khí.
Không lâu sau Kim Ma Ngốc Ưng hạ thấp độ cao phi hành, hạ xuống ở trên đỉnh một ngọn núi.
- Nơi này chính là nơi mà ngươi phải bảo vệ sao?
Sở Lâm Phong nhìn chung quanh không có thứ gì một chút, hắn không khỏi hỏi.
- Lão đại, nơi ta phải bảo vệ phía dưới, không phải ta không xuống phía dưới mà là ta không xuống được. Không biết tại sao ở nơi này chỉ cần đi vào thì thực lực sẽ hạ thấp một đoạn dài, nếu như nói hiện tại ta là cấp tám đỉnh, như vậy sau khi tiến vào bên trong nhiều nhất chỉ có thực lực ma thú tam, tứ cấp, muốn mang ngươi phi hành là chuyện rất khó khăn.
- Còn có chuyện như vậy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Lâm Phong cảm thấy quá không thể tưởng tượng được nổi, lại còn hạ thấp thực lực, nghe một chút cũng đã cảm thấy khủng bố rồi.
- Kỳ thực cũng không phải thực lực thật sự giảm xuống, mà là tiến vào bên trong như phải cõng tảng đá lớn nghìn cân vậy, bước đi vô cùng vất vả, hành động cũng trở nên rất chậm, khó khăn.
- Trọng lực? Lẽ nào nơi này có trọng lực tồn tại hay sao?
Ánh mắt của Sở Lâm Phong rời khỏi người hai người, nhìn về phía phương xa rồi nói.
- Bất kể ngươi đưa ra quyết định gì ta cũng sẽ ủng hộ ngươi!
Dương Nhị không ngại Đường Lỵ ở bên cạnh mà nói rất kiên quyết, chuyện của mình sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.
- Ta cũng ủng hộ ngươi như thế, mặc kệ sau này thái độ của ngươi đối với ta là gì thì ta đều không oán không hối. Đồng thời ta cũng hi vọng Dương Nhị ngươi không nên oán trách Sở Lâm Phong, nam nhân ưu tú như hắn ai mà không thích, không ái mộ cơ chứ?
Đường Lỵ cũng nói rất khẳng định, nàng cảm giác hạnh phúc của mình thì phải cố gắng đi tranh thủ, tuy rằng Sở Lâm Phong nói mình là nữ nhân của hắn, nhưng chưa đi tới bước kia, chung quy nàng vẫn không yên lòng.
- Chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi, mọi người cứ cố gắng tu luyện để tăng cao thực lực của mình, ở thế giới lấy võ làm đầu này, không có thực lực thì nói cái gì cũng là uổng công. Sở Lâm Phong ta sẽ phụ trách với mọi người, hi vọng các ngươi có thể ở chung hòa thuận.
Câu nói này của Sở Lâm Phong đã nói rõ ra thân phận của Dương Nhị, với tính cách khủng long bạo chúa cái của Đường Lỵ biết càng sớm càng tốt, thế nhưng lúc này phản ứng của nàng tương đối bình tĩnh, không có chút tức giận nào.
Lúc này, đám người đi ra ngoài tìm thức ăn lục tục trở về, nhìn thấy Sở Lâm Phong và Dương Nhị cùng Đường Lỵ nói gì đó, tất cả đều rất tự giác cũng không đến quấy rối.
Ngưu Thiên và Diệp Tinh Thần thì lại đi tới:
- Lão đại, thu hoạch lần này rất tốt, mười ba con gà rừng, mười sáu con thỏ rừng, còn có một con ma thú cấp ba, sau khi ăn được ta sẽ gọi mọi người!
- Không được, các ngươi ăn đi, ta có chuyện đi ra ngoài một chút, đừng lo lắng cho an nguy của ta.
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp thi triển Di Hình hoán ảnh, trong nháy mắt đã biến mất ở trong mắt của mọi người.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong rời đi, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Dương Nhị và Đường Lỵ rất muốn đuổi theo để hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tốc độ của Sở Lâm Phong hai người không thể ra sức được gì cả.
Dọc theo đường đi Sở Lâm Phong đều sử dụng Lăng Ba vi bộ, tiếng gió vù vù vang vọng bên tai, sau khi chạy được chừng mười lăm phút thì hắn ngừng lại, bởi vì có một người đang đợi hắn.
- Lão Kim, ngươi truyền âm gọi ta đến là có chuyện gì?
Sở Lâm Phong lập tức hỏi, có thể cách ngoài mấy dặm truyền âm cho mình, thực lực không đơn giản chút nào, cho nên trong lòng hắn càng thêm trông mong về tầng thực lực kia.
Người này chính là hán tử trung niên do Kim Ma Ngốc Ưng biến ảo mà thành, đang lẳng lặng chờ Sở Lâm Phong đến.
- Lão đại, đợi lát nữa ngươi đi tới đó sẽ biết, lên trên lưng ta đi, ta sẽ dẫn lão đại tới đó!
Sau đó trên người hán tử trung niên lóe lên kim quang, bản thể Kim Ma Ngốc Ưng lập tức xuất hiện ở trước mặt của Sở Lâm Phong.
Sở Lâm Phong nhịn nghi vấn trong lòng, trực tiếp nhảy lên trên lưng của Kim Ma Ngốc Ưng.
Sưu một tiếng, Kim Ma Ngốc Ưng phóng lên trời, Sở Lâm Phong ngồi ở trên lưng chỉ cảm thấy bên tai có tiếng gió vù vù vang vọng, tốc độ kia như Lưu Tinh lóe lên một cái rồi tức thì biến mất, so với Di Hình hoán ảnh của mình không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Hắn có cảm giác như đang nằm mơ, nếu như không phải bản thân mình trải qua thì ai sẽ tin tưởng ma thú cấp tám loại chim lại bị người ta xem là vật cưỡi, quả thực quá chấn động.
Sở Lâm Phong nhìn cảnh vật trên mặt đất không ngừng trôi qua, hắn không nhịn được hỏi:
- Lão Kim, ngươi chuẩn bị mang ta đến nơi nào vậy? Chẳng là hang động mà ngươi bảo vệ sao?
- Lão đại, ta đang muốn dẫn ngươi đi tới hang động ta bảo vệ, bởi vì nơi đó có một vật rất quan trọng cần ta chăm sóc, nếu như rời đi rất có thể sẽ bị những người khác lấy mất, đây cũng là nguyên nhân mà ta vội vàng trở về.
Kim Ma Ngốc Ưng nói.
- Là thiên tài địa bảo hay là khoáng thế kỳ trân vậy? Thứ có thể được ngươi coi trọng nhất định sẽ rất bất phàm, ta rất là chờ mong đó.
Trong lòng Sở Lâm Phong cũng rất là hưng phấn, nếu như nơi này xuất hiện linh dược như Thánh Ngọc bạch liên hoặc là Hồn Tuyết thảo là tốt rồi.
- Lão đại, thứ ta bảo vệ kỳ thực là một gốc dược liệu, gốc dược liệu này sắp thành thục, không nên bị người phát hiện, vì lẽ đó trước đó ta mới nổi khùng như vậy!
Kim Ma Ngốc Ưng nói thật.
- Dược liệu gì mà đáng để ngươi bảo vệ cơ chứ, ngươi là linh thú cấp tám, thiên tài địa bảo bình thường có lẽ sẽ không lọt vào trong mắt ngươi đâu nhỉ!
Sở Lâm Phong cố ý nói như vậy, tâng bốc đối phương một chút cũng không tệ.
- Đây là một gốc Hỏa Liên Hoa ngàn năm, bây giờ còn kém ba ngày sẽ hoàn toàn chín muồi, trên Hỏa Liên Hoa này có một cái đài sen, trên mặt có bảy hạt, mỗi một hạt đều có chứa hỏa linh khí phong phú, là bảo bối hiếm có.
- Hỏa linh khí? Đây là vật gì? Sao xưa nay ta chưa từng nghe nói qua cơ chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong có một loại trực giác, nhất định hỏa linh khí này có quan hệ với hỏa nguyên tố, có lẽ chỉ cần có được một hạt là có thể lĩnh ngộ được hỏa nguyên tố.
- Kỳ thực Hỏa linh khí chính là linh khí do nguyên tố hỏa tạo thành, là bảo vật đối với võ giả nhân loại các ngươi khi muốn nắm giữ nguyên tố hỏa, nhưng điều kiện nếu muốn chiếm được của nó lại vô cùng hà khắc. Hỏa Liên Hoa nhất định phải sinh trưởng ở nơi có địa hỏa, hơn nữa còn nhất định phải là sinh trưởng ở bên trong nước, ngươi suy nghĩ một chút xem, ở nơi có địa hỏa, lại muốn có nước là chuyện không có khả năng. Trừ phi gặp phải hoàn cảnh vừa có địa hỏa lại có hàn viêm thì mới có thể sinh trưởng ra được. Mà chỗ ta bảo vệ chính là nơi như thế, địa hỏa và hàn viêm đều tồn tại, hàn viêm giảm nhiệt độ của địa hỏa, địa hỏa cũng làm tăng nhiệt độ của hàn viêm, như vậy vừa vặn thích hợp cho Hỏa Liên Hoa sinh trưởng.
Nhưng muốn hái Hỏa Liên Hoa này thì có hơi phiền phức, Hỏa Liên Hoa này trải qua địa hỏa ngàn năm và hàn viêm rèn luyện, không có thần binh lợi khí thì sẽ không có cách nào lấy xuống được. Hơn nữa ở bên ngoài Hỏa Liên Hoa có hỏa độc và hàn độc, nếu như không cẩn thận bị dính lên, coi như là ma thú đế giai thì cũng sẽ hóa thành một đống xương trắng.
Kim Ma Ngốc Ưng nói ra chuyện mình biết cho Sở Lâm Phong nghe, những thứ này dường như khi nó sinh ra đã biết rồi vậy, mà sứ mạng của nó chính là bảo vệ gốc Hỏa Liên Hoa ngàn năm này.
Sở Lâm Phong ngồi ở trên lưng của nó, nghe nó nói như vậy trong lòng cũng rất là khiếp sợ, trên Hỏa Liên Hoa này có hỏa độc và hàn độc. Thậm chí ngay cả ma thú đế giai cũng có thể giết chết, muốn có được nó quả thực có chút khó khăn, chỉ là cũng may mình còn có Thanh Sương Kiếm, đây chính là thần binh lợi khí.
Không lâu sau Kim Ma Ngốc Ưng hạ thấp độ cao phi hành, hạ xuống ở trên đỉnh một ngọn núi.
- Nơi này chính là nơi mà ngươi phải bảo vệ sao?
Sở Lâm Phong nhìn chung quanh không có thứ gì một chút, hắn không khỏi hỏi.
- Lão đại, nơi ta phải bảo vệ phía dưới, không phải ta không xuống phía dưới mà là ta không xuống được. Không biết tại sao ở nơi này chỉ cần đi vào thì thực lực sẽ hạ thấp một đoạn dài, nếu như nói hiện tại ta là cấp tám đỉnh, như vậy sau khi tiến vào bên trong nhiều nhất chỉ có thực lực ma thú tam, tứ cấp, muốn mang ngươi phi hành là chuyện rất khó khăn.
- Còn có chuyện như vậy sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Lâm Phong cảm thấy quá không thể tưởng tượng được nổi, lại còn hạ thấp thực lực, nghe một chút cũng đã cảm thấy khủng bố rồi.
- Kỳ thực cũng không phải thực lực thật sự giảm xuống, mà là tiến vào bên trong như phải cõng tảng đá lớn nghìn cân vậy, bước đi vô cùng vất vả, hành động cũng trở nên rất chậm, khó khăn.
- Trọng lực? Lẽ nào nơi này có trọng lực tồn tại hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook