Cửu Chuyển Tinh Thần Biến
-
Chương 114: Làm nữ nhân của ngươi rất tốt
Dùng bội kiếm làm ám khí để thi triển, thiếu niên này cảm thấy có chút buồn cười, chỉ là ánh kiếm xuất hiện trên thân kiếm này lại không yếu, có lẽ uy lực cũng không nhỏ, hắn lập tức vội vàng dùng trường kiếm trong tay để chống lại, nhưng đáng tiếc kiếm của hắn cũng không phải là thần binh lợi khí, rất nhanh đã xuất hiện vết nứt, sau đó bị đánh gãy.
Bội kiếm của mình lại bị kiếm của đối phương cắt đứt, chuyện như vậy quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được. Điều đáng sợ hơn chính là kiếm của đối phương cũng không được đối phương nắm trong tay, không hề có chỗ nào để mượn lực.
Thiếu niên thấy tình thế không ổn cho nên nhanh chóng lui về phía sau. Chỉ là kiếm ở trước mặt cũng đi theo tới, hắn lùi về sau rất nhanh, Thanh Sương Kiếm phía sau cũng đuổi rất nhanh, từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách một thước.
Điều làm hắn giật mình nhất chính là sau khi hắn dừng lại bất động, kiếm ở phía sau cũng bất động lơ lửng ở giữa không trung, chẳng khác nào có sinh mệnh, cuối cùng thiếu niên không nhịn được chạy đi. Tốc độ cũng không phải rất nhanh, thế nhưng Thanh Sương kiếm kia từ đầu đến cuối đều ở phía sau lưng hắn một thước.
Thiếu niên kia vô lực co quắp ngồi dưới đất kêu lên:
- Lão đại, ta gọi ngươi là lão đại được chưa, ta chịu thua!
Tiếng nói vừa dứt, kiếm phía sau lập tức xoay lại, chuyển hướng bay đi về trong tay của Sở Lâm Phong.
- Thế nào? Có phục không? Ta nói một chiêu là có thể đánh bại được ngươi, ta nói không sai chứ? Muốn tính mạng của ngươi rất đơn giản, chỉ cần đi lên một thước nữa là có thể rồi.
Sở Lâm Phong nói xong vung tay làm một động tác cắt cổ.
- Ta phục, ta phục rồi. Lão đại sau này ta sẽ lăn lộn cùng ngươi, còn những tiểu đệ đi theo ta, ngươi phải chăm sóc chúng ta đấy nhá!
Thiếu niên tỏ rõ vẻ vui lòng phục tùng, đối với Sở Lâm Phong, hắn đã bội phục đến sát đất.
Tâm tình của Sở Lâm Phong rất tốt, chỉ là có chút vấn đề hắn vẫn cần cân nhắc:
- Làm tiểu đệ của ta thì có thể, nhưng có một điều kiện, nếu như không thể đáp ứng vậy thì thôi đi.
- Xin mời lão đại công khai nói ra! Bất kể là điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng với ngươi!
Thiếu niên vội vàng nói.
- Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, chính là ta muốn các ngươi phục tùng tuyệt đối, không được nói chữ không! Chỉ là các ngươi có thể yên tâm ta sẽ không để cho các ngươi vô duyên vô cớ đi chịu chết, hoặc là làm một ít chuyện thương thiên hại lý!
Thanh âm của Sở Lâm Phong rất lớn, hầu như mỗi người đều nghe rõ được, sau khi nhìn thấy Sở Lâm Phong và thiếu niên này tỷ thí xong, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại, trong đó bao gồm cả Ngưu Thiên và Đường Lỵ.
Dương Nhị lại âm thầm cười nói:
- Sở Lâm Phong này thật sự quá lợi hại, kiếm kỹ như vậy cũng có thể thi triển ra, không thể không nói hắn là một thiên tài.
Một lúc sau, Ngưu Thiên mới nói:
- Con bà nó, tiểu tử này còn có phải là người hay không vậy, kiếm lại có thể tự mình chạy, đây là võ kỹ gì chứ?
Lúc này thiếu niên và tất cả mọi người bên phía hắn đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, rất cung kính nói với Sở Lâm Phong:
- Diệp Tinh Thần ta đồng ý theo lão đại, hi vọng lão đại có thể nhận lấy chúng ta, chúng ta phục tùng lão đại vô điều kiện, dù cho là chết cũng cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận!
- Được! Rất tốt! Sau này chúng ta chính là huynh đệ, chỉ cần có Sở Lâm Phong ta ở đây, nhất định sẽ không để người ta bắt nạt các ngươi. Dù cho gặp phải kẻ địch mạnh hơn, trừ phi ta chết, bằng không coi như ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng thì cũng sẽ chăm sóc các ngươi.
Sở Lâm Phong cảm thấy người sống một đời thì phải làm ra một phen sự nghiệp, thủ hạ cũng ắt không thể thiếu, dựa vào sức của một cá nhân sẽ không có cách nào làm ra được chuyện gì lớn.
- Sở Lâm Phong, chúng ta cũng sẽ theo ngươi!
Lúc này Ngưu Thiên đi tới nói.
- Khà khà, các ngươi đã coi trọng Sở Lâm Phong ta như thế, nếu như ta từ chối các ngươi chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã hay sao!
- Ta sẽ không theo ngươi!
Dương Nhị đột nhiên nói ra câu này.
Sở Lâm Phong nghi hoặc nhìn Dương Nhị, dường như đã hiểu ra gì đó, hắn nói:
- Ta sẽ không để ngươi theo ta, nhưng ngươi là một trong số ít người ta không dám trêu chọc. Đừng nóng giận, chuyện ta đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm được, chỉ là hiện giờ ta có quá nhiều chuyện cần phải làm, ngươi nên thông cảm cho ta, hiểu không?
Lời này của Sở Lâm Phong cũng không có chỗ gì đặc biệt, nhưng cũng khiến cho trong mắt Dương Nhị nổi lên nước mắt, nàng không nói gì chỉ gật gật đầu một cái.
Đường Lỵ đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, cười nói:
- Lâm Phong, quả nhiên ngươi không làm cho ta thất vọng, làm nữ nhân của ngươi thật là tốt!
- Thật sao? Thật sự rất tốt sao? Ta cảm giác ngươi không tốt, nếu tốt quá, ta sợ không nắm hết được!
Sở Lâm Phong nhìn Đường Lỵ xấu xa cười nói.
- Ngươi... Ngươi hạ lưu, đúng là bản tính đến chết cũng không đổi!
Mặt của Đường Lỵ lập tức đỏ lên, Sở Lâm Phong này cũng thực là, không ngờ lại nói mình như vậy ở trước mặt nhiều người, chỉ là trong lòng nàng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
- Từ giờ trở đi, mọi người đều là huynh đệ, ở trong nơi có hoàn cảnh ác liệt này, chúng ta phải trợ giúp lẫn nhau, một lòng đoàn kết, tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. Mặt khác nói cho mọi người một tin tức quan trọng, lần này Hải Long học viện không tuân thủ quy củ thi đấu, không ngờ lại để học viên ban loại ưu tiến vào giới của ban phổ thông chúng ta, chuyện này cũng có ý nghĩa là chúng ta sẽ phải đối mặt với người ban loại ưu của Hải Long học viện, độ nguy hiểm sẽ lớn hơn, mọi người cũng nên cẩn thận.
Sở Lâm Phong nói nghiêm túc như vậy khiến cho trong lòng mọi người đề phòng hơn.
- Muội muội nó! Để người ban loại ưu đi vào, vậy không phải chúng ta đành chờ chết sao? Hải Long học viện này quá không biết xấu hổ đấy!
Diệp Tinh Thần lập tức nói.
- Không sai, ta cũng cảm thấy chuyện này nên mau chóng thông báo cho các học viên khác, nếu không thì có chết như thế nào cũng không biết, lão đại làm sao ngươi biết được chứ?
Một tiểu đệ khác hỏi.
- Ta cũng vì chém giết một học viên của Hải Long học viên thì mới biết được. Trong lúc hắn nói lỡ miệng, hắn cho rằng ta là học viên của ban loại ưu cho nên mới nói ra, mọi người cẩn thận là được, việc cấp bách hiện tại chính là mau chóng thông báo cho các học viên khác, nhiệm vụ chúng ta thì vừa đi vừa làm đi!
Sở Lâm Phong cười nói.
Học viên tử vong lúc trước Sở Lâm Phong đã sai người ta, người bị thương thì lại được đỡ đi theo, sau hai canh giờ, nhóm người Sở Lâm Phong đã tiến vào trong một rừng cây rậm rạp, bên cạnh rừng cây là một hẻm núi.
Vừa đi vào không bao lâu thì chim chóc và ma thú trong rừng như bị kinh hãi chạy ra, lập tức toàn bộ núi rừng cũng bị chấn động.
- Không phải đụng phải ma thú cấp cao đó chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong đang thầm nói thì bỗng dưng từ trong rừng cây có mấy chục người chạy ra, trong đó còn có một người hết sức quen thuộc, Tiết Kim Sơn.
- Chạy mau, phía sau có ma thú cấp sáu.
Một người trong đó người đi qua trước mặt Sở Lâm Phong, có lòng tốt nhắc nhở một câu.
- Cái gì, ma thú cấp sáu.
Sở Lâm Phong cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nói với mọi người:
- Mọi người, chạy mau!
Nói đùa sao, ma thú cấp sáu hoàn toàn có thể chống lại được võ giả Địa Vũ Cảnh thất trọng thiên, tuy rằng mình gặp được một đầu lợi hại hơn, thế nhưng cũng phải trả giá nặng nề mới có thể chém giết được nó. Tuy rằng Hỗn Độn khí đã khôi phục được, còn một lần sử dụng Sư Linh Quyền.
Bây giờ mặc dù là ma thú cấp sáu, thế nhưng muốn chém giết cũng cần đánh đổi một số thứ, huống hồ còn có nhiều tiểu đệ như vậy, vạn nhất chăm nom không chu toàn, như vậy hậu quả sau đó sẽ rất là nghiêm trọng.
Mọi người nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy cũng bắt đầu chạy lại, học viên vốn bị thương lại như khỏi hẳn, khi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Khiến cho đám người Sở Lâm Phong trợn mắt há hốc mồm:
- Con bà nó! Không phải bị thương sao?
Bội kiếm của mình lại bị kiếm của đối phương cắt đứt, chuyện như vậy quả thực khiến cho người ta khó có thể tiếp thu được. Điều đáng sợ hơn chính là kiếm của đối phương cũng không được đối phương nắm trong tay, không hề có chỗ nào để mượn lực.
Thiếu niên thấy tình thế không ổn cho nên nhanh chóng lui về phía sau. Chỉ là kiếm ở trước mặt cũng đi theo tới, hắn lùi về sau rất nhanh, Thanh Sương Kiếm phía sau cũng đuổi rất nhanh, từ đầu tới cuối đều duy trì khoảng cách một thước.
Điều làm hắn giật mình nhất chính là sau khi hắn dừng lại bất động, kiếm ở phía sau cũng bất động lơ lửng ở giữa không trung, chẳng khác nào có sinh mệnh, cuối cùng thiếu niên không nhịn được chạy đi. Tốc độ cũng không phải rất nhanh, thế nhưng Thanh Sương kiếm kia từ đầu đến cuối đều ở phía sau lưng hắn một thước.
Thiếu niên kia vô lực co quắp ngồi dưới đất kêu lên:
- Lão đại, ta gọi ngươi là lão đại được chưa, ta chịu thua!
Tiếng nói vừa dứt, kiếm phía sau lập tức xoay lại, chuyển hướng bay đi về trong tay của Sở Lâm Phong.
- Thế nào? Có phục không? Ta nói một chiêu là có thể đánh bại được ngươi, ta nói không sai chứ? Muốn tính mạng của ngươi rất đơn giản, chỉ cần đi lên một thước nữa là có thể rồi.
Sở Lâm Phong nói xong vung tay làm một động tác cắt cổ.
- Ta phục, ta phục rồi. Lão đại sau này ta sẽ lăn lộn cùng ngươi, còn những tiểu đệ đi theo ta, ngươi phải chăm sóc chúng ta đấy nhá!
Thiếu niên tỏ rõ vẻ vui lòng phục tùng, đối với Sở Lâm Phong, hắn đã bội phục đến sát đất.
Tâm tình của Sở Lâm Phong rất tốt, chỉ là có chút vấn đề hắn vẫn cần cân nhắc:
- Làm tiểu đệ của ta thì có thể, nhưng có một điều kiện, nếu như không thể đáp ứng vậy thì thôi đi.
- Xin mời lão đại công khai nói ra! Bất kể là điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng với ngươi!
Thiếu niên vội vàng nói.
- Ha ha, kỳ thực rất đơn giản, chính là ta muốn các ngươi phục tùng tuyệt đối, không được nói chữ không! Chỉ là các ngươi có thể yên tâm ta sẽ không để cho các ngươi vô duyên vô cớ đi chịu chết, hoặc là làm một ít chuyện thương thiên hại lý!
Thanh âm của Sở Lâm Phong rất lớn, hầu như mỗi người đều nghe rõ được, sau khi nhìn thấy Sở Lâm Phong và thiếu niên này tỷ thí xong, rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng lại, trong đó bao gồm cả Ngưu Thiên và Đường Lỵ.
Dương Nhị lại âm thầm cười nói:
- Sở Lâm Phong này thật sự quá lợi hại, kiếm kỹ như vậy cũng có thể thi triển ra, không thể không nói hắn là một thiên tài.
Một lúc sau, Ngưu Thiên mới nói:
- Con bà nó, tiểu tử này còn có phải là người hay không vậy, kiếm lại có thể tự mình chạy, đây là võ kỹ gì chứ?
Lúc này thiếu niên và tất cả mọi người bên phía hắn đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, rất cung kính nói với Sở Lâm Phong:
- Diệp Tinh Thần ta đồng ý theo lão đại, hi vọng lão đại có thể nhận lấy chúng ta, chúng ta phục tùng lão đại vô điều kiện, dù cho là chết cũng cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận!
- Được! Rất tốt! Sau này chúng ta chính là huynh đệ, chỉ cần có Sở Lâm Phong ta ở đây, nhất định sẽ không để người ta bắt nạt các ngươi. Dù cho gặp phải kẻ địch mạnh hơn, trừ phi ta chết, bằng không coi như ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng thì cũng sẽ chăm sóc các ngươi.
Sở Lâm Phong cảm thấy người sống một đời thì phải làm ra một phen sự nghiệp, thủ hạ cũng ắt không thể thiếu, dựa vào sức của một cá nhân sẽ không có cách nào làm ra được chuyện gì lớn.
- Sở Lâm Phong, chúng ta cũng sẽ theo ngươi!
Lúc này Ngưu Thiên đi tới nói.
- Khà khà, các ngươi đã coi trọng Sở Lâm Phong ta như thế, nếu như ta từ chối các ngươi chẳng phải là tự chuốc lấy nhục nhã hay sao!
- Ta sẽ không theo ngươi!
Dương Nhị đột nhiên nói ra câu này.
Sở Lâm Phong nghi hoặc nhìn Dương Nhị, dường như đã hiểu ra gì đó, hắn nói:
- Ta sẽ không để ngươi theo ta, nhưng ngươi là một trong số ít người ta không dám trêu chọc. Đừng nóng giận, chuyện ta đồng ý với ngươi thì nhất định sẽ làm được, chỉ là hiện giờ ta có quá nhiều chuyện cần phải làm, ngươi nên thông cảm cho ta, hiểu không?
Lời này của Sở Lâm Phong cũng không có chỗ gì đặc biệt, nhưng cũng khiến cho trong mắt Dương Nhị nổi lên nước mắt, nàng không nói gì chỉ gật gật đầu một cái.
Đường Lỵ đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, cười nói:
- Lâm Phong, quả nhiên ngươi không làm cho ta thất vọng, làm nữ nhân của ngươi thật là tốt!
- Thật sao? Thật sự rất tốt sao? Ta cảm giác ngươi không tốt, nếu tốt quá, ta sợ không nắm hết được!
Sở Lâm Phong nhìn Đường Lỵ xấu xa cười nói.
- Ngươi... Ngươi hạ lưu, đúng là bản tính đến chết cũng không đổi!
Mặt của Đường Lỵ lập tức đỏ lên, Sở Lâm Phong này cũng thực là, không ngờ lại nói mình như vậy ở trước mặt nhiều người, chỉ là trong lòng nàng lại cảm thấy có chút ngọt ngào.
- Từ giờ trở đi, mọi người đều là huynh đệ, ở trong nơi có hoàn cảnh ác liệt này, chúng ta phải trợ giúp lẫn nhau, một lòng đoàn kết, tranh thủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ. Mặt khác nói cho mọi người một tin tức quan trọng, lần này Hải Long học viện không tuân thủ quy củ thi đấu, không ngờ lại để học viên ban loại ưu tiến vào giới của ban phổ thông chúng ta, chuyện này cũng có ý nghĩa là chúng ta sẽ phải đối mặt với người ban loại ưu của Hải Long học viện, độ nguy hiểm sẽ lớn hơn, mọi người cũng nên cẩn thận.
Sở Lâm Phong nói nghiêm túc như vậy khiến cho trong lòng mọi người đề phòng hơn.
- Muội muội nó! Để người ban loại ưu đi vào, vậy không phải chúng ta đành chờ chết sao? Hải Long học viện này quá không biết xấu hổ đấy!
Diệp Tinh Thần lập tức nói.
- Không sai, ta cũng cảm thấy chuyện này nên mau chóng thông báo cho các học viên khác, nếu không thì có chết như thế nào cũng không biết, lão đại làm sao ngươi biết được chứ?
Một tiểu đệ khác hỏi.
- Ta cũng vì chém giết một học viên của Hải Long học viên thì mới biết được. Trong lúc hắn nói lỡ miệng, hắn cho rằng ta là học viên của ban loại ưu cho nên mới nói ra, mọi người cẩn thận là được, việc cấp bách hiện tại chính là mau chóng thông báo cho các học viên khác, nhiệm vụ chúng ta thì vừa đi vừa làm đi!
Sở Lâm Phong cười nói.
Học viên tử vong lúc trước Sở Lâm Phong đã sai người ta, người bị thương thì lại được đỡ đi theo, sau hai canh giờ, nhóm người Sở Lâm Phong đã tiến vào trong một rừng cây rậm rạp, bên cạnh rừng cây là một hẻm núi.
Vừa đi vào không bao lâu thì chim chóc và ma thú trong rừng như bị kinh hãi chạy ra, lập tức toàn bộ núi rừng cũng bị chấn động.
- Không phải đụng phải ma thú cấp cao đó chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong đang thầm nói thì bỗng dưng từ trong rừng cây có mấy chục người chạy ra, trong đó còn có một người hết sức quen thuộc, Tiết Kim Sơn.
- Chạy mau, phía sau có ma thú cấp sáu.
Một người trong đó người đi qua trước mặt Sở Lâm Phong, có lòng tốt nhắc nhở một câu.
- Cái gì, ma thú cấp sáu.
Sở Lâm Phong cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nói với mọi người:
- Mọi người, chạy mau!
Nói đùa sao, ma thú cấp sáu hoàn toàn có thể chống lại được võ giả Địa Vũ Cảnh thất trọng thiên, tuy rằng mình gặp được một đầu lợi hại hơn, thế nhưng cũng phải trả giá nặng nề mới có thể chém giết được nó. Tuy rằng Hỗn Độn khí đã khôi phục được, còn một lần sử dụng Sư Linh Quyền.
Bây giờ mặc dù là ma thú cấp sáu, thế nhưng muốn chém giết cũng cần đánh đổi một số thứ, huống hồ còn có nhiều tiểu đệ như vậy, vạn nhất chăm nom không chu toàn, như vậy hậu quả sau đó sẽ rất là nghiêm trọng.
Mọi người nghe thấy Sở Lâm Phong nói vậy cũng bắt đầu chạy lại, học viên vốn bị thương lại như khỏi hẳn, khi chạy trốn còn nhanh hơn thỏ. Khiến cho đám người Sở Lâm Phong trợn mắt há hốc mồm:
- Con bà nó! Không phải bị thương sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook