Cữu Chưởng Huyền Công
-
Chương 49: Đường tới Tử Thành
Bá tính Hàn Châu cầm gậy gộc đứng trước cổng phân đàn Thiên Minh giáo, gõ cồm cộp xuống đất. Họ vừa gõ vừa nói:
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
Đứng trước bá tính Hàn Châu là tuần phủ Cao Vị cùng lão Dụ và nha sai công đường.
Chân diện của tuần phủ Cao Vị có vẻ căng thẳng cực độ. Thỉnh thoảng lão lại nhìn sang lão Dụ:
- Dụ sư gia… sao bổn nhân không thấy Khắc thiếu hiệp đâu cả vậy?
Lão Dụ nói:
- Ậy… đại nhân yên tâm, khi nào cần thì Khắc Vị Phong cũng xuất hiện ngay thôi.
Từ trong tòa phân đàn Thiên Minh giáo, hai hàng giáo đồ tay cầm câu liêm rầm rập bước ra. Những gã giáo đồ đó vừa đi vừa xướng:
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
Bọn giáo đồ Thiên Minh giáo dừng bước trước tuần phủ đại nhân Cao Vị và lão Dụ.
Gã phân đàn chủ từ trong hàng giáo đồ bước ra. Y cũng vận trang phục giống như giáo chúng Thiên Minh giáo, chỉ phân biệt có đường viền trên ống tay áo, được thêu bằng chỉ đen.
Y gằn giọng nói:
- Cao đại nhân… sao lại dám khuấy động phân đàn Thiên Minh giáo?
Cao Vị lộ vẻ bối rối và lúng túng.
Bình nhật lão là vị quan phụ mẫu của Hàn Châu nhưng hôm nay trước gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo thì Cao Vị cứ như người ăn kẻ hầu của Thiên Minh giáo vậy.
Cao Vị bối rối nói:
- Phân đàn chủ… nếu phân đàn chủ muốn biết thì cứ hỏi lão sư gia Dụ Tử Quân sẽ rõ à. Chứ bổn quan thì rất ngưỡng mộ Thiên Minh giáo.
Gã phân đàn chủ nhìn lại Dụ Tử Quân:
- Sư gia sao lại có chuyện này?
Dụ Tử Quân giả lả cười rồi chỉ sang Cao Vị:
- Lão phu chỉ là sư gia cho Cao Vị đại nhân, đâu có biết gì. Cao đại nhân bảo sao thì lão phu làm vậy.
Nghe lão Dụ thốt ra câu nói này gã phân đàn chủ trừng mắt nhìn Cao Vị.
Tiếp nhận ánh mắt khe khắt toát lên vẻ sát nhân của gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo, Cao Vị càng lúng túng hơn. Lão cứ như gã mắc tóc ấp a ấp úng.
Cao Vị chưa tìm được lời gì để đáp lại gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo thì một bụm khói cuồn cuộn bốc lên trên nóc tòa nhà phân đàn Thiên Minh giáo.
Bọn giáo đồ thấy khói liền thét lên:
- Cháy… cháy…
Bọn chúng túa ra quay lại tòa phân đàn Thiên Minh giáo. Nhưng tất cả đều sững bước khi thấy từ trong tòa phân đàn Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong lừng lững bước ra.
Gã phân đàn chủ quay lại nhìn Vị Phong. Y lắc vai thi triển khinh công lướt đến trước mặt Vị Phong.
Gã chỉ Vị Phong gắt giọng nói:
- Ngươi dám đốt phân đàn Thiên Minh giáo?
Vị Phong nhướng mày:
- Để nó làm gì chứ?
- Ngươi biết uy quyền tối thượng của Thiên Minh giáo chủ không?
- Tất nhiên là biết. Nhưng quyền uy của giáo chủ Thiên Minh chỉ có thể khiến được tôn giá thôi chứ không thể khiến được Khắc Vị Phong.
- Khắc Vị Phong… ngươi là Khắc Vị Phong?
- Tại hạ là Khắc Vị Phong… tại hạ biết tôn giá bị buộc phải uống Quỷ Nhục cốt của Thiên Minh giáo chủ, hay đúng hơn là Song Tàn Quỷ Diện. Nếu như tôn giá rời bỏ Thiên Minh giáo, tại hạ hứa sẽ tìm ra giải dược Quỷ Nhục cốt giúp tôn giá. Bằng như ngược lại vẫn cương quyết làm thân nô nhân cho Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong buộc phải dụng hạ sách để tống khứ tôn giá ra khỏi Hàn Châu.
- Khắc Vị Phong tiểu tử… ngươi nói nghe hay lắm… Nhưng đâu có biết một điều… thủ cấp của ngươi được Chưởng Tôn Bộ Thần Pháp Thiên Minh giáo trả giá rồi.
- Tôn giá muốn nói đến Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đó à? Thế lão trả giá thủ cấp của Vị Phong là bao nhiêu ngân lượng nào?
- Ai bắt được Khắc Vị Phong sẽ được thay vào chỗ của Thượng Tôn hộ pháp.
Vị Phong nhướng mày:
- Lão quỷ đó đúng là khéo đánh cờ. Thế tôn giá có thích chiếc ngai của Thượng Quan tôn giá không?
Chàng vừa dứt câu thì gã phân đàn chủ lao thẳng đến, với đôi trảo công vươn ra chực chờ thộp lấy yết hầu của Vị Phong.
Chẳng một chút e dè trước chiêu công của đối phương, Vị Phong dựng đứng song thủ, phát động Huyền Công Cửu Chưởng.
- Ầm.
Sau tiếng sấm chưởng dữ dội, gã phân đàn chủ của phân đàn Thiên Minh giáo ở Hàn Châu chẳng khác nào cánh diều bay ngược về phía sau, cắm đầu xuống đất.
- Rắc…
Y nằm dài trên mặt đất chẳng động đậy gì nữa. Sau chiêu công đón thẳng đỡ thẳng của Khắc Vị Phong, có lẽ Hắc Bạch vô thường dưới a tỳ đã kịp thu hồi gã phân đàn chủ về chầu Diêm Vương lão nhân gia.
Cái chết của gã phân đàn chủ khiến bọn giáo đầu Thiên Minh giáo rúng động, ngược lại bá tánh Hàn Châu cực kỳ phấn khích. Chẳng ai bảo ai đồng loạt xướng lên:
- Tà giáo Thiên Minh giáo mau rời khỏi Hàn Châu!
Bá tính Hàn Châu vừa xướng vừa xông vào bọn giáo đầu Thiên Minh giáo.
Sự phấn khích của bá tính Hàn Châu khiến cho bọn giáo đầu Thiên Minh giáo sợ hãi, và đồng loạt quỳ xuống:
- Tha mạng…
Vị Phong thi triển Vô Ảnh cước lướt đến án ngữ trước bọn giáo đồ Thiên Minh giáo dang rộng hai tay:
- Dừng lại!
Bá tính Hàn Châu đều đồng loạt dừng bước.
Vị Phong ôm quyền nói:
- Chư vị trưởng bối và các vị huynh đệ… thật ra những huynh đệ này đều bị buộc phải đầu nhập Thiên Minh giáo. Nay tất cả đều đã khẩn thiết xin được tha mạng, Vị Phong thỉnh cầu chư vị trưởng bối tha cho họ.
Cao Vị bước ra nói với Vị Phong:
- Khắc thiếu hiệp có thể giao những người này cho bổn nhân phán xét không?
Vị Phong mỉm cười:
- Tất nhiên rồi. Đại nhân nắm giữ vương quyền ở đây… tất phải giao cho đại nhân phán xử.
Chàng ôm quyền nói với Cao Vị:
- Vị Phong chỉ thỉnh cầu đại nhân một điều. Tất cả huynh đệ đang quỳ ở đây đều bị bắt buộc đầu nhập Thiên Minh giáo.
Chàng nhìn lại bọn giáo đồ Thiên Minh giáo từ tốn nói:
- Nếu các vị bị Thiên Minh giáo buộc đầu nhập đúng như Khắc Vị Phong nói thì hãy cởi bỏ ngay chiếc mũ quái gỡ trên đầu mình.
Ngay lập tức, bọn giáo đồ đồng loạt cởi chiếc mũ trùm lên đầu.
Tất cả đồng sụp lại:
- Cao đại nhân tha mạng.
Vị Phong nhìn lại Cao Vị:
- Họ đã thành bái cải tà quy chánh mong Cao đại nhân khoan hồng.
Cao Vị gật đầu như gặp phải quan trên của mình:
- Ờ… Ờ… bổn nhân sẽ tha mạng.
Vị Phong mỉm cười nhìn sang lão Dụ:
- Dụ tiền bối… Vị Phong nhờ Dụ tiền bối giúp Cao đại nhân thượng tôn vương pháp.
Lão Dụ vuốt râu:
- Khắc đệ yên tâm… chuyện đó lão Dụ sẽ làm rất tốt. Lão Dụ không để Khắc đệ thất vọng đâu.
- Vị Phong tin vào Dụ lão huynh. Cáo từ.
Chàng ôm quyền xá lão Dụ và Cao Vị rồi thi triển Vô Ảnh cước băng mình đi.
Vị Phong lướt đến cỗ xe song mã đã chờ sẵn chàng. Đứng trước hai con tuấn mã là Tuyết Hân và Tiểu Bạch.
Vị Phong bước đến bên hai người.
- Tuyết Hân… Tiểu Bạch… bảo trọng.
Tuyết Hân nói:
- Vị Phong… Tuyết Hân sẽ đi cùng đi với Vị Phong.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Lần này đến Tử Thành, chẳng khác nào một cuộc đánh cờ giữa Vị Phong và Thượng Quan Lân. Sẽ có người thắng kẻ bại. Kẻ bại thì phải chết. Vị Phong không muốn Tuyết Hân dấn bước cùng với Vị Phong.
Tuyết Hân bặm môi cúi mặt nhìn xuống.
Vị Phong nắm tay Tuyết Hân:
- Vị Phong sẽ quay về.
Tuyết Hân lí nhí nói:
- Càng nguy hiểm chừng nào thì Tuyết Hân càng muốn đi cùng với Khắc Vị Phong.
Vị Phong lắc đầu nói:
- Tuyết Hân, một ván cờ bày ra thì chỉ có hai đối thủ chứ không thể có ba đối thủ được. Tuyết Hân hiểu chứ?
Vị Phong nhìn lại Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch… muội chăm sóc cho Đại Thử và an ủi Tuyết Hân tỷ tỷ.
Tiểu Bạch gật đầu:
- Khắc đại ca.
Nàng nói rồi ôm chầm lấy Vị Phong. Vừa khóc, Tiểu Bạch vừa nói:
- Đại ca nhớ bảo trọng và quay về với muội và Đại Thử.
- Đại ca sẽ quay về mà.
Chàng nhìn sang Tuyết Hân:
- Hãy cho Vị Phong một nụ cười…
Tuyết Hân ngẩng lên nhìn chàng. Nàng gượng cười. Mặc dù là một nụ cười gượng nhưng đóa hoa hàm tiếu đó cũng tuyệt đẹp chẳng có nữ nhân nào khả dĩ sánh bằng.
Vị Phong đáp lại nàng cũng bằng nụ cười mỉm, rồi thoát lên cỗ xe. Vị Phong ra roi thúc đôi tuấn mã kéo cỗ xe tiến về phía cổng trấn Hàn Châu.
Chàng toan nhìn lại thì nghe Tiểu Bạch thét lớn:
- Đại ca đừng quay lại.
Vị Phong bỏ ngay ý định nhìn lại Tuyết Hân và Tiểu Bạch, rồi ra roi thúc đôi tuấn mã phi nước đại rơi ngay khỏi Hàn Châu.
Vị Phong đến được hẻm vực Tiêu Diêu môn cũng là lúc mặt trời đã xế bóng. Chàng nhìn hẻm vực Tiêu Diêu môn, hai bên là hai vách đá dựng đứng thẳng tắp, nó đúng là một cái bẫy chết người nếu có sự mai phục ở đây.
Chàng bước xuống đất, nheo mắt suy nghĩ. Mặc dù đường vào hẻm vực vắng lặng và yên ắng. Nhưng sự vắng lặng và yên ắng đó gợi lên trong đầu chàng một lời cảnh báo về cái chết đang rình rập.
Chàng với tay lấy bầu rượu dốc lên tu luôn một ngụm dài rồi bước lên trước hai con tuấn mã.
Vị Phong vuốt ve hai con ngựa, từ tốn nói:
- Vì bá tính… chúng ta phải có sự hy sinh.
Chàng vuốt bờ vai ngựa.
- Vị Phong và hai ngươi mặc dù không cùng một giống nòi, nhưng ta sẽ không quên sự hy sinh của hai ngươi.
Chàng nói rồi trút vò rượu xuống đất rưới trước mặt hai con ngựa.
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Vị Phong sẽ nhớ mãi sự hy sinh này.
Chàng nói xong quất vào mông đôi tuấn mã. Chúng cất tiếng hí lồng lộng rồi kéo cả cỗ xe lao vùn vụn về phía hẻm vực Tiêu Diêu Môn.
Đôi tuấn mã kéo cỗ xe vừa vượt Tiêu Diêu Môn thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra.
Sau tiếng nổ đó cả cỗ xe và đôi tuấn mã như thể tan ra thành cát bụi trông thật khủng khiếp.
Chân diện Vị Phong sa sầm.
Chàng thi triển Vô Ảnh cước lướt phía Tiêu Diêu Môn.
Từ hai bên hẻm vực, bọn hắc y nhảy rầm rập xuất hiện lao ra. Vị Phong trong cơn phẫn nộ, trước cái chết của đôi tuấn mã bởi hỏa pháo gài sẵn ngay cửa vào Tiêu Diêu Môn mà dụng đến Huyền Công Cửu Chưởng phối hợp với Vô Ảnh cước.
Hàng loạt những chiếc bóng ảnh thủ trùng trùng điệp điệp do chàng phát tác ra, tạo ra một vòng lưới tử vong chụp tới bọn hắc y nhân.
Thây người đổ xuống như một trái rụng khỏi cành.
Khi Vị Phong vượt qua Tiêu Diêu Môn đến được đỉnh, nhìn lại sau lưng Vị Phong một bãi tha ma ngổn ngang.
Chàng bặm môi trước cảnh đao sắt do mình tạo ra.
Thượng Quan Lân từ sau một tảng đá bước ra dưới đỉnh Thiên Trụ.
Lão nhăn mặt nhìn lên Khắc Vị Phong:
- Khắc tiểu tử… ngươi khá lắm.
Vị Phong nhìn xuống lão:
- Thượng Quan tiên sinh còn con cờ nào đem ra thí nữa không?
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Vị Phong cười khẩy. Nghe tiếng cười của lão bất giác xương sống Vị Phong gay lạnh.
Vị Phong cau mày bởi tiếng cười của Thượng Quan Đại Phu. Lão cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị rồi trang trọng nói:
- Tiểu tử nói hay lắm… phàm người đánh cờ thì phải biết thí chốt thôi thì không đủ mà còn phải biết bắt xe. Chốt thì ta đã thí hết cả rồi. Và bây giờ thì phải bắt xe.
Lão vuốt râu rồi nói:
- Tiểu tử đừng buộc lão phu phải thí luôn cả con xe Khắc Vị Phong đó.
- Thượng Quan tiên sinh làm gì được Khắc Vị Phong nào?
Thượng Quan Đại Phu mỉm cười nhún, vai nói:
- Khắc tiểu tử… chỉ một vỗ tay của ta thôi… cả đỉnh Thiên Trụ sẽ bay lên tận trời xanh. Cho dù ngươi có luyện thành kim cương bất hoại cũng khó mà giữ được mạng mình.
Mặt Vị Phong sa sầm. Chàng nghe giọng nói của Thượng Quan Đại Phu đoán ngay lão nói thật chứ không phải là lời nói suông.
Thượng Quan Đại Phu nói tiếp:
- Lão phu nói ngươi hẳn không tin nhưng đó là sự thật.
Lão đắc ý cười to:
- Dưới ngọn Thiên Trụ, hay đúng hơn dưới chân ngươi là một quả núi hỏa pháo. Mà chỉ một tiếng vỗ tay của bổn nhân, cả quả núi sẽ tan thành bình địa.
Vị Phong buông tiếng thở dài.
Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Nếu lão cho Thiên Trụ tan thành bình địa thì cả ba thứ báu vật Long Kiếm, Ngọc Kỳ Lân và Phụng Tiên cũng tan thành bình địa. Tử Thành mãi mãi là Tử Thành, chẳng một người nào đến được nó.
Thượng Quan Đại Phu ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa rút trong ngực áo ra một chiếc hỏa pháo, nắm gọn trong bàn tay.
Thượng Quan Đại Phu nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Khắc Vị Phong… ngươi đến Tử Thành với mục đích gì?
Vị Phong trừng mắt nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan tiên sinh thừa biết mục đích của Khắc Vị Phong khi muốn đến Tử Thành.
- Ngươi không nói ra ta cũng đoán được mà. Mục đích của ngươi tìm đến Tử Thành nhằm hy vọng phát hiện một môn võ công tuyệt thế có thể khắc chế được Song Tàn Quỷ Diện. Đúng không nào?
- Vị Phong không phủ nhận mục đích của mình.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu từ tốn nói:
- Tiểu tử ngươi nghĩ xem, nếu như để cho cả tòa Thiên Trụ này cũng bởi ngươi tan thành tro bụi thì đâu còn ai có thể tìm đến Tử Thành ngõ hầu có đặng võ công tái thế khắc trị Hấp Tinh Đại Pháp của Song Tàn Quỷ Diện.
Vị Phong gật đầu:
- Thượng Quan tiên sinh nói rất đúng.
- Nếu không có ai khắc chế được Song Tàn Quỷ Diện thì sẽ có bao nhiêu đứa trẻ vô tội phải chết nào?
Thượng Quan Đại Phu ngửa mặt cười khành khạch.
Vừa cười lão vừa nói:
- Chắc chắn với từ tâm của Khắc Vị Phong… ngươi không muốn những đứa trẻ vô tội kia phải chịu chết oan. Huống chi bây giờ lão phu đã tập hợp được trên vài trăm đứa trẻ, chuẩn bị cống nạp cho Song Tàn Quỷ Diện.
Nghe Thượng Quan Đại Phu thốt ra câu nói này, chân diện Vị Phong nóng bừng như thể có cả một gáo nước sôi tạt vào mặt mình.
Chàng rít giọng nói:
- Thượng Quan tiên sinh…
Thượng Quan Đại Phu khoát tay:
- Sao tiểu tử không gọi ta là Thượng Quan thúc thúc?
Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Thượng Quan thúc thúc…
Thượng Quan Đại Phu phá lên cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói:
- Ta rất thích nghe câu nói này của ngươi.
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Thượng Quan thúc thúc… thúc thúc trước đây là người đạo mạo, danh tiếng lừng lẫy khắp Trung Nguyên. Đi đến đâu cũng được bá tính ngưỡng mộ, trọng thị. Sao không lấy điều đó làm sự thành đạt hoặc tôn chỉ cho mọi hành động của mình? Thúc thúc lấy sự ngưỡng mộ của bá tánh để điểm tô thêm danh tiếng của mình. Chứ còn lấy cái ác e rằng khi bá tính biết được, thúc thúc khó có chỗ dừng chân.
Thượng Quan Đại Phu gắt giọng quát:
- Khắc Vị Phong… ngươi ngậm cái miệng của ngươi lại đi. Ngươi nên nhớ ta đã từng là một kỳ thủ vô địch, tất biết phải dụng cờ như thế nào.
Lão hừ nhạt nói tiếp:
- Ngươi đã làm ô nhục danh uy của ta còn gì có sự ngưỡng mộ của thiên hạ chứ. Trong tâm tưởng của thiên hạ, Thượng Quan Đại Phu tiên sinh hôm nào giờ chỉ còn là một gã hợm hĩnh, nếu nói như ngươi là truồng giáo, giáo chủ gì đó.
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong đỏ mặt để nén tiếng cười chực phát ra ngoài.
Thượng Quan Đại Phu nhìn chàng gắt giọng nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải trao lại những báu vật kia cho Thượng Quan lão phu.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:
- Trao lại Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên cho thúc thúc chẳng khác nào giao thêm cái họa cho bá tánh nữa.
- Họa lớn thì đã có rồi, đâu cần đến Thượng Quan Đại Phu này.
Vị Phong buông tiếng thở dài.
Thượng Quan Đại Phu cười khẩy, rồi nói:
- Tiểu tử không có sự lựa chọn nào khác đâu. Nếu ngươi không chìu theo ý của ta thì… Song Tàn Quỷ Diện sẽ kết tạo một họa kiếp máu chảy thành sông, thây chất thành núi đó. À… ta cũng cho ngươi biết luôn, Song Tàn Quỷ Diện muốn giữ được sự son sắc của mình thì mỗi con trăng phải dụng một đôi đồng nam và đồng nữ để thụ hấp nguyên khí giữ sức tươi trẻ của mình. Hãy trao trọng trách khắc trị Song Tàn Quỷ Diện cho lão phu.
Vị Phong thở ra. Chàng nhỏ nhẻ gật đầu:
- Thôi được… Vị Phong đồng ý với tiên sinh. Nhưng tiên sinh phải thề giữa trời đất tiệt diệt Song Tàn Quỷ Diện.
Thượng Quan Đại Phu cầm hỏa pháo đưa qua khỏi đầu. Lão chưa kịp nói thì một bóng người vụt lướt qua, vươn trảo công thộp lấy chiếc hỏa pháo.
Thượng Quan Đại Phu phát hiện ra điều đó, thì đã muộn. Người kia đã đoạt được hỏa pháo trên tay lão.
Người nọ ôm lấy chiếc hỏa pháo, nói với Vị Phong:
- Vị Phong đừng tin lời của lão quỷ Thượng Quan. Lão quỷ sẽ hủy ngươi một khi ngươi trao ba báu vật kia cho lão.
Nghe giọng nói của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên, Vị Phong không khỏi bất ngờ.
Hoàng Khởi Nguyên nói với Vị Phong rồi, nhìn lại Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan lão tặc… ta và ngươi đã thề cùng sinh tử với nhau. Do đó ta và lão phải cùng chết với nhau.
Thượng Quan Đại Phu biến sắc:
- Lão quỷ… ngươi định…
- Ta định chuộc tội với ái nữ của mình.
Hoàng Khởi Nguyên nói rồi lao thẳng đến Thượng Quan Đại Phu.
Thượng Quan Đại Phu hốt hoảng dựng chưởng vỗ vào Hoàng Khởi Nguyên.
Lão vừa vỗ chưởng vừa nói:
- Ngươi chết thì chết một mình ngươi thôi.
Chưởng của Thượng Quan Đại Phu vỗ ngay vào ngực Hoàng Khởi Nguyên.
- Ầm…
Nhận trọn một chưởng của Thượng Quan Đại Phu nhưng Hoàng Khởi Nguyên vẫn nghiến răng lao đến. Lão ôm chầm lấy Thượng Quan Đại Phu, rồi nện chiếc hỏa pháo vào đá.
Một tia lửa phát ra bén vào hỏa pháo.
Thượng Quan Đại Phu thét lên:
- Hoàng Khởi Nguyên… ngươi điên rồi.
Hoàng Khởi Nguyên ôm chặt lấy thắt lưng của Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan lão tặc đã chết lâu rồi, đâu thể nào sống được. Ngươi biết thí chốt, còn ta thì biết thí tướng. Bởi vì ta nghiệm ra, Vị Phong mới là kỳ thủ, biết đánh cờ. Còn ngươi chỉ là kẻ hủy cờ.
Thượng Quan Đại Phu bấu hữu thủ vào yết hầu Hoàng Khởi Nguyên. Lão vừa bấu vừa nói:
- Buông ta ra!
Hai mắt Hoàng Khởi Nguyên trợn trừng, với đôi ngươi tưởng như sắp lọt ra ngoài.
Lão gầm lên:
- Không… ta không buông ngươi đâu. Ta sẽ cùng chết với ngươi.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên nói dứt câu thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra làm rung chuyển cả ngọn Thiên Trụ. Vị Phong chứng kiến thân pháp hai người vọt lên cao, rồi rơi thẳng xuống đáy vực thẳm sâu hun hút.
Chàng quỳ xuống nhìn trời nhẩm nói:
- Hoàng trang chủ… Vị Phong đa tạ trang chủ…
Vị Phong nói rồi hành đại lễ với tất cả sự thành bái của mình.
Một lúc sau, chàng mới đứng lên, lấy Phụng Tiên khoác vào người.
Vị Phong dang rộng đôi tay. Tấm lụa Phụng Tiên như một con chim phụng hoàng, nâng người Vị Phong, rời ngọn Thiên Trụ lao qua vực chẳng khác nào một cánh chim đại phụng hoàng.
Chàng vượt qua khe vực sâu hun hút lướt đến một thung lũng với những khu vườn hoa bạt ngàn.
Ngay giữa thung lũng đó là một cổng thành cũ. Phía dưới có một con thạch kỳ lân bằng đá hoa cương đang nhe nanh múa vuốt với tất cả thần uy của loài tứ linh chực chờ lấy mạng bất cứ người nào muốn xông qua cổng thành.
Trước mặt con thạch kỳ lân một trụ đá với dòng chữ: “Tri Thiên Mạng.”
Vị Phong bước đến trước con thạch kỳ lân. Chàng nhẩm đọc dòng chữ đó suy nghĩ một lúc rồi lấy Ngọc Kỳ Lân đặt lên trụ đá, đối diện với con thạch kỳ lân khổng lồ.
Trụ đá từ từ quay vòng vừa lún sâu xuống đất. Khi trụ đá quay vòng, Vị Phong cảm tưởng cả mặt đất rung chuyển dữ dội. Mặc dù chàng đã luyện được Vô Ảnh cước nhưng vẫn không thể đứng vững bởi sự rung chuyển đó.
Một hiện tượng huyền bí xuất hiện. Phía sau chiếc cổng thành cổ từ từ xuất hiện một tòa lâu nguy nga tráng lệ mà trước đó hoàn toàn không thấy gì cả.
Sự rung chuyển đó cũng khiến con thạch kỳ lân khổng lồ trượt qua bên để lộ ra một lối đi thẳng đến cổng thành cổ.
Vị Phong bước theo lối đi đó tiến qua cổng thành cổ đi thẳng tới trước cửa tòa lâu nguy nga tráng lệ.
Đứng trước cánh cửa khổng lồ cực kỳ kiên cố, Vị Phong suy nghĩ một lúc rồi rút Long Kiếm tra vào lỗ khóa.
- Cạch…
Cửa tòa lầu tự động dịch chuyển mở ra. Chàng bước vào tòa lâu nguy nga tráng lệ đó.
Vị Phong không thể nào tưởng tượng được trên đầu chàng là những viên dạ minh châu lấp lánh tợ như bầu trời đầy sao. Còn chung quanh là những đống vàng khối óng ánh. Cả một kho tàng mà bất cứ ai nằm mơ cũng không thể nào hình dung được.
Đảo mắt nhìn qua khắp chung quanh, Vị Phong nghĩ thầm: “Đúng là một kho tàng liên thành. Thảo nào Đại Liêu không mơ đến. Nếu làm chủ kho tàng này thì có thể khởi động một cuộc xâm chiếm Trung Nguyên mà không cần phải nghĩ đến chuyện nuôi binh tướng nữa.”
Vị Phong nhìn về phía cánh cửa vàng ròng ngay giữa chính điện.
Chàng tiến thẳng đến cánh cửa đó. Vị Phong toan đặt tay vào đẩy cánh cửa đó nhưng một sự linh cảm buộc chàng phải rút tay lại. Thứ linh cảm chết chóc xuất hiện trong chàng khiến Vị Phong phải e dè.
Chàng quan sát cánh cửa bằng vàng ròng đó mới phát hiện ra trên cánh cửa có những chiếc gai rất nhỏ, nhìn kỹ mới thấy.
Vị Phong thở phào một tiếng: “Mình vừa mới thoát chết.” Chàng nhìn lên cánh cửa thấy dòng chữ: “Nhị Thánh chi mộ.”
Vị Phong lui lại ba bộ, quỳ xuống nhẩm khấn:
- Nhị Thánh hiển linh chỉ giáo cho Khắc Vị Phong biết cách khắc trị Hấp Tinh Đại Pháp của Song Tàn Quỷ Diện.
Chàng khấn rồi cúi xuống hành lễ.
Khi Vị Phong ngẩng lên thì cánh cửa bằng vàng ròng tự mở ra lúc nào mà chàng không hay biết.
Vị Phong mừng rỡ bước qua vòm cửa đó. Sau cánh cửa là một gian thư phòng với bốn bức vách, tất cả đều được dát vàng óng ánh. Ngay giữa thư phòng là di thân của một cao tăng và một vài đạo trưởng ngồi kiết già, mắt hướng ra một phiến đá phẳng lì không có lấy dòng chữ nào.
Bốn vách thạch thất đều có đồ hình vẽ lại những thế võ do hai người trao đổi với nhau.
Vị Phong thở phào nghĩ: “Hẳn đây là võ công của Nhị Thánh lưu lại.”
Chàng nghĩ như vậy rồi bước đến phiến bồ đề bằng đá thứ ba đặt sau lưng Nhị Thánh hành bái thành kính. Vị Phong nói:
- Vãn bối Khắc Vị Phong tham bái nhị vị thánh tiên sư.
Kể từ lúc đó, Vị Phong bắt đầu tham khảo những đồ hình khắc trên vách thư phòng. Mỗi một đồ hình là một chiêu thức cực kỳ tinh xảo và huyền bí, nhưng có sự hỗn độn mà Vị Phong không thể nào thẩm thấu được.
Chàng càng chú tâm đến những đồ hình thì đầu óc như thể bị rối tung lên bởi sự hỗn độn trong những đồ hình kia. Thậm chí có lúc Vị Phong tưởng như mình phát cuồng bởi sự huyền bí trong những đồ hình khắc trên mặt thất.
Mồ hôi rưới ra ướt đẫm trán chàng mà chàng vẫn không sao lý giải được hiện tượng đó.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi bước đến ngồi vào phiến bồ đoàn bằng đá. Đến lúc này chàng mới phát hiện ra di thể của Nhị Thánh đều hướng về phiến đá phẳng lì như có ẩn ý gì đó.
Vị Phong nheo mày, rồi theo tư thế của Nhị Thánh hướng mặt nhìn vào phiến đá phẳng lì giống như họ. Một cảm giác hư vô, thanh thản xâm chiếm lấy tâm thức chàng.
Cảm giác vô thức khiến Vị Phong thoát khỏi những cảm giác hỗn độn do những đồ hình khắc tạo trong thần trí của chàng. Rồi chẳng bao lâu sau chàng như người tham thiền nhập định, để tâm thức thoát ra khỏi cái xác phàm tục chìm vào cảnh giới hư vô, bỏ hẳn thực tại.
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
- Tà giáo Thiên Minh giáo… Mau rời khỏi Hàn Châu.
Đứng trước bá tính Hàn Châu là tuần phủ Cao Vị cùng lão Dụ và nha sai công đường.
Chân diện của tuần phủ Cao Vị có vẻ căng thẳng cực độ. Thỉnh thoảng lão lại nhìn sang lão Dụ:
- Dụ sư gia… sao bổn nhân không thấy Khắc thiếu hiệp đâu cả vậy?
Lão Dụ nói:
- Ậy… đại nhân yên tâm, khi nào cần thì Khắc Vị Phong cũng xuất hiện ngay thôi.
Từ trong tòa phân đàn Thiên Minh giáo, hai hàng giáo đồ tay cầm câu liêm rầm rập bước ra. Những gã giáo đồ đó vừa đi vừa xướng:
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
- Thiên địa chí tôn, Thiên Minh giáo chủ.
Bọn giáo đồ Thiên Minh giáo dừng bước trước tuần phủ đại nhân Cao Vị và lão Dụ.
Gã phân đàn chủ từ trong hàng giáo đồ bước ra. Y cũng vận trang phục giống như giáo chúng Thiên Minh giáo, chỉ phân biệt có đường viền trên ống tay áo, được thêu bằng chỉ đen.
Y gằn giọng nói:
- Cao đại nhân… sao lại dám khuấy động phân đàn Thiên Minh giáo?
Cao Vị lộ vẻ bối rối và lúng túng.
Bình nhật lão là vị quan phụ mẫu của Hàn Châu nhưng hôm nay trước gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo thì Cao Vị cứ như người ăn kẻ hầu của Thiên Minh giáo vậy.
Cao Vị bối rối nói:
- Phân đàn chủ… nếu phân đàn chủ muốn biết thì cứ hỏi lão sư gia Dụ Tử Quân sẽ rõ à. Chứ bổn quan thì rất ngưỡng mộ Thiên Minh giáo.
Gã phân đàn chủ nhìn lại Dụ Tử Quân:
- Sư gia sao lại có chuyện này?
Dụ Tử Quân giả lả cười rồi chỉ sang Cao Vị:
- Lão phu chỉ là sư gia cho Cao Vị đại nhân, đâu có biết gì. Cao đại nhân bảo sao thì lão phu làm vậy.
Nghe lão Dụ thốt ra câu nói này gã phân đàn chủ trừng mắt nhìn Cao Vị.
Tiếp nhận ánh mắt khe khắt toát lên vẻ sát nhân của gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo, Cao Vị càng lúng túng hơn. Lão cứ như gã mắc tóc ấp a ấp úng.
Cao Vị chưa tìm được lời gì để đáp lại gã phân đàn chủ Thiên Minh giáo thì một bụm khói cuồn cuộn bốc lên trên nóc tòa nhà phân đàn Thiên Minh giáo.
Bọn giáo đồ thấy khói liền thét lên:
- Cháy… cháy…
Bọn chúng túa ra quay lại tòa phân đàn Thiên Minh giáo. Nhưng tất cả đều sững bước khi thấy từ trong tòa phân đàn Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong lừng lững bước ra.
Gã phân đàn chủ quay lại nhìn Vị Phong. Y lắc vai thi triển khinh công lướt đến trước mặt Vị Phong.
Gã chỉ Vị Phong gắt giọng nói:
- Ngươi dám đốt phân đàn Thiên Minh giáo?
Vị Phong nhướng mày:
- Để nó làm gì chứ?
- Ngươi biết uy quyền tối thượng của Thiên Minh giáo chủ không?
- Tất nhiên là biết. Nhưng quyền uy của giáo chủ Thiên Minh chỉ có thể khiến được tôn giá thôi chứ không thể khiến được Khắc Vị Phong.
- Khắc Vị Phong… ngươi là Khắc Vị Phong?
- Tại hạ là Khắc Vị Phong… tại hạ biết tôn giá bị buộc phải uống Quỷ Nhục cốt của Thiên Minh giáo chủ, hay đúng hơn là Song Tàn Quỷ Diện. Nếu như tôn giá rời bỏ Thiên Minh giáo, tại hạ hứa sẽ tìm ra giải dược Quỷ Nhục cốt giúp tôn giá. Bằng như ngược lại vẫn cương quyết làm thân nô nhân cho Thiên Minh giáo, Khắc Vị Phong buộc phải dụng hạ sách để tống khứ tôn giá ra khỏi Hàn Châu.
- Khắc Vị Phong tiểu tử… ngươi nói nghe hay lắm… Nhưng đâu có biết một điều… thủ cấp của ngươi được Chưởng Tôn Bộ Thần Pháp Thiên Minh giáo trả giá rồi.
- Tôn giá muốn nói đến Thượng Quan Đại Phu tiên sinh đó à? Thế lão trả giá thủ cấp của Vị Phong là bao nhiêu ngân lượng nào?
- Ai bắt được Khắc Vị Phong sẽ được thay vào chỗ của Thượng Tôn hộ pháp.
Vị Phong nhướng mày:
- Lão quỷ đó đúng là khéo đánh cờ. Thế tôn giá có thích chiếc ngai của Thượng Quan tôn giá không?
Chàng vừa dứt câu thì gã phân đàn chủ lao thẳng đến, với đôi trảo công vươn ra chực chờ thộp lấy yết hầu của Vị Phong.
Chẳng một chút e dè trước chiêu công của đối phương, Vị Phong dựng đứng song thủ, phát động Huyền Công Cửu Chưởng.
- Ầm.
Sau tiếng sấm chưởng dữ dội, gã phân đàn chủ của phân đàn Thiên Minh giáo ở Hàn Châu chẳng khác nào cánh diều bay ngược về phía sau, cắm đầu xuống đất.
- Rắc…
Y nằm dài trên mặt đất chẳng động đậy gì nữa. Sau chiêu công đón thẳng đỡ thẳng của Khắc Vị Phong, có lẽ Hắc Bạch vô thường dưới a tỳ đã kịp thu hồi gã phân đàn chủ về chầu Diêm Vương lão nhân gia.
Cái chết của gã phân đàn chủ khiến bọn giáo đầu Thiên Minh giáo rúng động, ngược lại bá tánh Hàn Châu cực kỳ phấn khích. Chẳng ai bảo ai đồng loạt xướng lên:
- Tà giáo Thiên Minh giáo mau rời khỏi Hàn Châu!
Bá tính Hàn Châu vừa xướng vừa xông vào bọn giáo đầu Thiên Minh giáo.
Sự phấn khích của bá tính Hàn Châu khiến cho bọn giáo đầu Thiên Minh giáo sợ hãi, và đồng loạt quỳ xuống:
- Tha mạng…
Vị Phong thi triển Vô Ảnh cước lướt đến án ngữ trước bọn giáo đồ Thiên Minh giáo dang rộng hai tay:
- Dừng lại!
Bá tính Hàn Châu đều đồng loạt dừng bước.
Vị Phong ôm quyền nói:
- Chư vị trưởng bối và các vị huynh đệ… thật ra những huynh đệ này đều bị buộc phải đầu nhập Thiên Minh giáo. Nay tất cả đều đã khẩn thiết xin được tha mạng, Vị Phong thỉnh cầu chư vị trưởng bối tha cho họ.
Cao Vị bước ra nói với Vị Phong:
- Khắc thiếu hiệp có thể giao những người này cho bổn nhân phán xét không?
Vị Phong mỉm cười:
- Tất nhiên rồi. Đại nhân nắm giữ vương quyền ở đây… tất phải giao cho đại nhân phán xử.
Chàng ôm quyền nói với Cao Vị:
- Vị Phong chỉ thỉnh cầu đại nhân một điều. Tất cả huynh đệ đang quỳ ở đây đều bị bắt buộc đầu nhập Thiên Minh giáo.
Chàng nhìn lại bọn giáo đồ Thiên Minh giáo từ tốn nói:
- Nếu các vị bị Thiên Minh giáo buộc đầu nhập đúng như Khắc Vị Phong nói thì hãy cởi bỏ ngay chiếc mũ quái gỡ trên đầu mình.
Ngay lập tức, bọn giáo đồ đồng loạt cởi chiếc mũ trùm lên đầu.
Tất cả đồng sụp lại:
- Cao đại nhân tha mạng.
Vị Phong nhìn lại Cao Vị:
- Họ đã thành bái cải tà quy chánh mong Cao đại nhân khoan hồng.
Cao Vị gật đầu như gặp phải quan trên của mình:
- Ờ… Ờ… bổn nhân sẽ tha mạng.
Vị Phong mỉm cười nhìn sang lão Dụ:
- Dụ tiền bối… Vị Phong nhờ Dụ tiền bối giúp Cao đại nhân thượng tôn vương pháp.
Lão Dụ vuốt râu:
- Khắc đệ yên tâm… chuyện đó lão Dụ sẽ làm rất tốt. Lão Dụ không để Khắc đệ thất vọng đâu.
- Vị Phong tin vào Dụ lão huynh. Cáo từ.
Chàng ôm quyền xá lão Dụ và Cao Vị rồi thi triển Vô Ảnh cước băng mình đi.
Vị Phong lướt đến cỗ xe song mã đã chờ sẵn chàng. Đứng trước hai con tuấn mã là Tuyết Hân và Tiểu Bạch.
Vị Phong bước đến bên hai người.
- Tuyết Hân… Tiểu Bạch… bảo trọng.
Tuyết Hân nói:
- Vị Phong… Tuyết Hân sẽ đi cùng đi với Vị Phong.
Đôi chân mày Vị Phong nhíu lại.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Lần này đến Tử Thành, chẳng khác nào một cuộc đánh cờ giữa Vị Phong và Thượng Quan Lân. Sẽ có người thắng kẻ bại. Kẻ bại thì phải chết. Vị Phong không muốn Tuyết Hân dấn bước cùng với Vị Phong.
Tuyết Hân bặm môi cúi mặt nhìn xuống.
Vị Phong nắm tay Tuyết Hân:
- Vị Phong sẽ quay về.
Tuyết Hân lí nhí nói:
- Càng nguy hiểm chừng nào thì Tuyết Hân càng muốn đi cùng với Khắc Vị Phong.
Vị Phong lắc đầu nói:
- Tuyết Hân, một ván cờ bày ra thì chỉ có hai đối thủ chứ không thể có ba đối thủ được. Tuyết Hân hiểu chứ?
Vị Phong nhìn lại Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch… muội chăm sóc cho Đại Thử và an ủi Tuyết Hân tỷ tỷ.
Tiểu Bạch gật đầu:
- Khắc đại ca.
Nàng nói rồi ôm chầm lấy Vị Phong. Vừa khóc, Tiểu Bạch vừa nói:
- Đại ca nhớ bảo trọng và quay về với muội và Đại Thử.
- Đại ca sẽ quay về mà.
Chàng nhìn sang Tuyết Hân:
- Hãy cho Vị Phong một nụ cười…
Tuyết Hân ngẩng lên nhìn chàng. Nàng gượng cười. Mặc dù là một nụ cười gượng nhưng đóa hoa hàm tiếu đó cũng tuyệt đẹp chẳng có nữ nhân nào khả dĩ sánh bằng.
Vị Phong đáp lại nàng cũng bằng nụ cười mỉm, rồi thoát lên cỗ xe. Vị Phong ra roi thúc đôi tuấn mã kéo cỗ xe tiến về phía cổng trấn Hàn Châu.
Chàng toan nhìn lại thì nghe Tiểu Bạch thét lớn:
- Đại ca đừng quay lại.
Vị Phong bỏ ngay ý định nhìn lại Tuyết Hân và Tiểu Bạch, rồi ra roi thúc đôi tuấn mã phi nước đại rơi ngay khỏi Hàn Châu.
Vị Phong đến được hẻm vực Tiêu Diêu môn cũng là lúc mặt trời đã xế bóng. Chàng nhìn hẻm vực Tiêu Diêu môn, hai bên là hai vách đá dựng đứng thẳng tắp, nó đúng là một cái bẫy chết người nếu có sự mai phục ở đây.
Chàng bước xuống đất, nheo mắt suy nghĩ. Mặc dù đường vào hẻm vực vắng lặng và yên ắng. Nhưng sự vắng lặng và yên ắng đó gợi lên trong đầu chàng một lời cảnh báo về cái chết đang rình rập.
Chàng với tay lấy bầu rượu dốc lên tu luôn một ngụm dài rồi bước lên trước hai con tuấn mã.
Vị Phong vuốt ve hai con ngựa, từ tốn nói:
- Vì bá tính… chúng ta phải có sự hy sinh.
Chàng vuốt bờ vai ngựa.
- Vị Phong và hai ngươi mặc dù không cùng một giống nòi, nhưng ta sẽ không quên sự hy sinh của hai ngươi.
Chàng nói rồi trút vò rượu xuống đất rưới trước mặt hai con ngựa.
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Vị Phong sẽ nhớ mãi sự hy sinh này.
Chàng nói xong quất vào mông đôi tuấn mã. Chúng cất tiếng hí lồng lộng rồi kéo cả cỗ xe lao vùn vụn về phía hẻm vực Tiêu Diêu Môn.
Đôi tuấn mã kéo cỗ xe vừa vượt Tiêu Diêu Môn thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra.
Sau tiếng nổ đó cả cỗ xe và đôi tuấn mã như thể tan ra thành cát bụi trông thật khủng khiếp.
Chân diện Vị Phong sa sầm.
Chàng thi triển Vô Ảnh cước lướt phía Tiêu Diêu Môn.
Từ hai bên hẻm vực, bọn hắc y nhảy rầm rập xuất hiện lao ra. Vị Phong trong cơn phẫn nộ, trước cái chết của đôi tuấn mã bởi hỏa pháo gài sẵn ngay cửa vào Tiêu Diêu Môn mà dụng đến Huyền Công Cửu Chưởng phối hợp với Vô Ảnh cước.
Hàng loạt những chiếc bóng ảnh thủ trùng trùng điệp điệp do chàng phát tác ra, tạo ra một vòng lưới tử vong chụp tới bọn hắc y nhân.
Thây người đổ xuống như một trái rụng khỏi cành.
Khi Vị Phong vượt qua Tiêu Diêu Môn đến được đỉnh, nhìn lại sau lưng Vị Phong một bãi tha ma ngổn ngang.
Chàng bặm môi trước cảnh đao sắt do mình tạo ra.
Thượng Quan Lân từ sau một tảng đá bước ra dưới đỉnh Thiên Trụ.
Lão nhăn mặt nhìn lên Khắc Vị Phong:
- Khắc tiểu tử… ngươi khá lắm.
Vị Phong nhìn xuống lão:
- Thượng Quan tiên sinh còn con cờ nào đem ra thí nữa không?
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu nhìn Vị Phong cười khẩy. Nghe tiếng cười của lão bất giác xương sống Vị Phong gay lạnh.
Vị Phong cau mày bởi tiếng cười của Thượng Quan Đại Phu. Lão cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị rồi trang trọng nói:
- Tiểu tử nói hay lắm… phàm người đánh cờ thì phải biết thí chốt thôi thì không đủ mà còn phải biết bắt xe. Chốt thì ta đã thí hết cả rồi. Và bây giờ thì phải bắt xe.
Lão vuốt râu rồi nói:
- Tiểu tử đừng buộc lão phu phải thí luôn cả con xe Khắc Vị Phong đó.
- Thượng Quan tiên sinh làm gì được Khắc Vị Phong nào?
Thượng Quan Đại Phu mỉm cười nhún, vai nói:
- Khắc tiểu tử… chỉ một vỗ tay của ta thôi… cả đỉnh Thiên Trụ sẽ bay lên tận trời xanh. Cho dù ngươi có luyện thành kim cương bất hoại cũng khó mà giữ được mạng mình.
Mặt Vị Phong sa sầm. Chàng nghe giọng nói của Thượng Quan Đại Phu đoán ngay lão nói thật chứ không phải là lời nói suông.
Thượng Quan Đại Phu nói tiếp:
- Lão phu nói ngươi hẳn không tin nhưng đó là sự thật.
Lão đắc ý cười to:
- Dưới ngọn Thiên Trụ, hay đúng hơn dưới chân ngươi là một quả núi hỏa pháo. Mà chỉ một tiếng vỗ tay của bổn nhân, cả quả núi sẽ tan thành bình địa.
Vị Phong buông tiếng thở dài.
Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Nếu lão cho Thiên Trụ tan thành bình địa thì cả ba thứ báu vật Long Kiếm, Ngọc Kỳ Lân và Phụng Tiên cũng tan thành bình địa. Tử Thành mãi mãi là Tử Thành, chẳng một người nào đến được nó.
Thượng Quan Đại Phu ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa rút trong ngực áo ra một chiếc hỏa pháo, nắm gọn trong bàn tay.
Thượng Quan Đại Phu nhìn Vị Phong từ tốn nói:
- Khắc Vị Phong… ngươi đến Tử Thành với mục đích gì?
Vị Phong trừng mắt nhìn Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan tiên sinh thừa biết mục đích của Khắc Vị Phong khi muốn đến Tử Thành.
- Ngươi không nói ra ta cũng đoán được mà. Mục đích của ngươi tìm đến Tử Thành nhằm hy vọng phát hiện một môn võ công tuyệt thế có thể khắc chế được Song Tàn Quỷ Diện. Đúng không nào?
- Vị Phong không phủ nhận mục đích của mình.
Thượng Quan Đại Phu vuốt râu từ tốn nói:
- Tiểu tử ngươi nghĩ xem, nếu như để cho cả tòa Thiên Trụ này cũng bởi ngươi tan thành tro bụi thì đâu còn ai có thể tìm đến Tử Thành ngõ hầu có đặng võ công tái thế khắc trị Hấp Tinh Đại Pháp của Song Tàn Quỷ Diện.
Vị Phong gật đầu:
- Thượng Quan tiên sinh nói rất đúng.
- Nếu không có ai khắc chế được Song Tàn Quỷ Diện thì sẽ có bao nhiêu đứa trẻ vô tội phải chết nào?
Thượng Quan Đại Phu ngửa mặt cười khành khạch.
Vừa cười lão vừa nói:
- Chắc chắn với từ tâm của Khắc Vị Phong… ngươi không muốn những đứa trẻ vô tội kia phải chịu chết oan. Huống chi bây giờ lão phu đã tập hợp được trên vài trăm đứa trẻ, chuẩn bị cống nạp cho Song Tàn Quỷ Diện.
Nghe Thượng Quan Đại Phu thốt ra câu nói này, chân diện Vị Phong nóng bừng như thể có cả một gáo nước sôi tạt vào mặt mình.
Chàng rít giọng nói:
- Thượng Quan tiên sinh…
Thượng Quan Đại Phu khoát tay:
- Sao tiểu tử không gọi ta là Thượng Quan thúc thúc?
Vị Phong miễn cưỡng nói:
- Thượng Quan thúc thúc…
Thượng Quan Đại Phu phá lên cười khành khạch. Lão vừa cười vừa nói:
- Ta rất thích nghe câu nói này của ngươi.
Vị Phong buông tiếng thở dài:
- Thượng Quan thúc thúc… thúc thúc trước đây là người đạo mạo, danh tiếng lừng lẫy khắp Trung Nguyên. Đi đến đâu cũng được bá tính ngưỡng mộ, trọng thị. Sao không lấy điều đó làm sự thành đạt hoặc tôn chỉ cho mọi hành động của mình? Thúc thúc lấy sự ngưỡng mộ của bá tánh để điểm tô thêm danh tiếng của mình. Chứ còn lấy cái ác e rằng khi bá tính biết được, thúc thúc khó có chỗ dừng chân.
Thượng Quan Đại Phu gắt giọng quát:
- Khắc Vị Phong… ngươi ngậm cái miệng của ngươi lại đi. Ngươi nên nhớ ta đã từng là một kỳ thủ vô địch, tất biết phải dụng cờ như thế nào.
Lão hừ nhạt nói tiếp:
- Ngươi đã làm ô nhục danh uy của ta còn gì có sự ngưỡng mộ của thiên hạ chứ. Trong tâm tưởng của thiên hạ, Thượng Quan Đại Phu tiên sinh hôm nào giờ chỉ còn là một gã hợm hĩnh, nếu nói như ngươi là truồng giáo, giáo chủ gì đó.
Nghe lão thốt ra câu nói này, Vị Phong đỏ mặt để nén tiếng cười chực phát ra ngoài.
Thượng Quan Đại Phu nhìn chàng gắt giọng nói:
- Khắc tiểu tử… ngươi chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là phải trao lại những báu vật kia cho Thượng Quan lão phu.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi nói:
- Trao lại Ngọc Kỳ Lân, Long Kiếm và Phụng Tiên cho thúc thúc chẳng khác nào giao thêm cái họa cho bá tánh nữa.
- Họa lớn thì đã có rồi, đâu cần đến Thượng Quan Đại Phu này.
Vị Phong buông tiếng thở dài.
Thượng Quan Đại Phu cười khẩy, rồi nói:
- Tiểu tử không có sự lựa chọn nào khác đâu. Nếu ngươi không chìu theo ý của ta thì… Song Tàn Quỷ Diện sẽ kết tạo một họa kiếp máu chảy thành sông, thây chất thành núi đó. À… ta cũng cho ngươi biết luôn, Song Tàn Quỷ Diện muốn giữ được sự son sắc của mình thì mỗi con trăng phải dụng một đôi đồng nam và đồng nữ để thụ hấp nguyên khí giữ sức tươi trẻ của mình. Hãy trao trọng trách khắc trị Song Tàn Quỷ Diện cho lão phu.
Vị Phong thở ra. Chàng nhỏ nhẻ gật đầu:
- Thôi được… Vị Phong đồng ý với tiên sinh. Nhưng tiên sinh phải thề giữa trời đất tiệt diệt Song Tàn Quỷ Diện.
Thượng Quan Đại Phu cầm hỏa pháo đưa qua khỏi đầu. Lão chưa kịp nói thì một bóng người vụt lướt qua, vươn trảo công thộp lấy chiếc hỏa pháo.
Thượng Quan Đại Phu phát hiện ra điều đó, thì đã muộn. Người kia đã đoạt được hỏa pháo trên tay lão.
Người nọ ôm lấy chiếc hỏa pháo, nói với Vị Phong:
- Vị Phong đừng tin lời của lão quỷ Thượng Quan. Lão quỷ sẽ hủy ngươi một khi ngươi trao ba báu vật kia cho lão.
Nghe giọng nói của Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên, Vị Phong không khỏi bất ngờ.
Hoàng Khởi Nguyên nói với Vị Phong rồi, nhìn lại Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan lão tặc… ta và ngươi đã thề cùng sinh tử với nhau. Do đó ta và lão phải cùng chết với nhau.
Thượng Quan Đại Phu biến sắc:
- Lão quỷ… ngươi định…
- Ta định chuộc tội với ái nữ của mình.
Hoàng Khởi Nguyên nói rồi lao thẳng đến Thượng Quan Đại Phu.
Thượng Quan Đại Phu hốt hoảng dựng chưởng vỗ vào Hoàng Khởi Nguyên.
Lão vừa vỗ chưởng vừa nói:
- Ngươi chết thì chết một mình ngươi thôi.
Chưởng của Thượng Quan Đại Phu vỗ ngay vào ngực Hoàng Khởi Nguyên.
- Ầm…
Nhận trọn một chưởng của Thượng Quan Đại Phu nhưng Hoàng Khởi Nguyên vẫn nghiến răng lao đến. Lão ôm chầm lấy Thượng Quan Đại Phu, rồi nện chiếc hỏa pháo vào đá.
Một tia lửa phát ra bén vào hỏa pháo.
Thượng Quan Đại Phu thét lên:
- Hoàng Khởi Nguyên… ngươi điên rồi.
Hoàng Khởi Nguyên ôm chặt lấy thắt lưng của Thượng Quan Đại Phu:
- Thượng Quan lão tặc đã chết lâu rồi, đâu thể nào sống được. Ngươi biết thí chốt, còn ta thì biết thí tướng. Bởi vì ta nghiệm ra, Vị Phong mới là kỳ thủ, biết đánh cờ. Còn ngươi chỉ là kẻ hủy cờ.
Thượng Quan Đại Phu bấu hữu thủ vào yết hầu Hoàng Khởi Nguyên. Lão vừa bấu vừa nói:
- Buông ta ra!
Hai mắt Hoàng Khởi Nguyên trợn trừng, với đôi ngươi tưởng như sắp lọt ra ngoài.
Lão gầm lên:
- Không… ta không buông ngươi đâu. Ta sẽ cùng chết với ngươi.
Vạn Xuân trang chủ Hoàng Khởi Nguyên nói dứt câu thì một tiếng nổ kinh thiên động địa phát ra làm rung chuyển cả ngọn Thiên Trụ. Vị Phong chứng kiến thân pháp hai người vọt lên cao, rồi rơi thẳng xuống đáy vực thẳm sâu hun hút.
Chàng quỳ xuống nhìn trời nhẩm nói:
- Hoàng trang chủ… Vị Phong đa tạ trang chủ…
Vị Phong nói rồi hành đại lễ với tất cả sự thành bái của mình.
Một lúc sau, chàng mới đứng lên, lấy Phụng Tiên khoác vào người.
Vị Phong dang rộng đôi tay. Tấm lụa Phụng Tiên như một con chim phụng hoàng, nâng người Vị Phong, rời ngọn Thiên Trụ lao qua vực chẳng khác nào một cánh chim đại phụng hoàng.
Chàng vượt qua khe vực sâu hun hút lướt đến một thung lũng với những khu vườn hoa bạt ngàn.
Ngay giữa thung lũng đó là một cổng thành cũ. Phía dưới có một con thạch kỳ lân bằng đá hoa cương đang nhe nanh múa vuốt với tất cả thần uy của loài tứ linh chực chờ lấy mạng bất cứ người nào muốn xông qua cổng thành.
Trước mặt con thạch kỳ lân một trụ đá với dòng chữ: “Tri Thiên Mạng.”
Vị Phong bước đến trước con thạch kỳ lân. Chàng nhẩm đọc dòng chữ đó suy nghĩ một lúc rồi lấy Ngọc Kỳ Lân đặt lên trụ đá, đối diện với con thạch kỳ lân khổng lồ.
Trụ đá từ từ quay vòng vừa lún sâu xuống đất. Khi trụ đá quay vòng, Vị Phong cảm tưởng cả mặt đất rung chuyển dữ dội. Mặc dù chàng đã luyện được Vô Ảnh cước nhưng vẫn không thể đứng vững bởi sự rung chuyển đó.
Một hiện tượng huyền bí xuất hiện. Phía sau chiếc cổng thành cổ từ từ xuất hiện một tòa lâu nguy nga tráng lệ mà trước đó hoàn toàn không thấy gì cả.
Sự rung chuyển đó cũng khiến con thạch kỳ lân khổng lồ trượt qua bên để lộ ra một lối đi thẳng đến cổng thành cổ.
Vị Phong bước theo lối đi đó tiến qua cổng thành cổ đi thẳng tới trước cửa tòa lâu nguy nga tráng lệ.
Đứng trước cánh cửa khổng lồ cực kỳ kiên cố, Vị Phong suy nghĩ một lúc rồi rút Long Kiếm tra vào lỗ khóa.
- Cạch…
Cửa tòa lầu tự động dịch chuyển mở ra. Chàng bước vào tòa lâu nguy nga tráng lệ đó.
Vị Phong không thể nào tưởng tượng được trên đầu chàng là những viên dạ minh châu lấp lánh tợ như bầu trời đầy sao. Còn chung quanh là những đống vàng khối óng ánh. Cả một kho tàng mà bất cứ ai nằm mơ cũng không thể nào hình dung được.
Đảo mắt nhìn qua khắp chung quanh, Vị Phong nghĩ thầm: “Đúng là một kho tàng liên thành. Thảo nào Đại Liêu không mơ đến. Nếu làm chủ kho tàng này thì có thể khởi động một cuộc xâm chiếm Trung Nguyên mà không cần phải nghĩ đến chuyện nuôi binh tướng nữa.”
Vị Phong nhìn về phía cánh cửa vàng ròng ngay giữa chính điện.
Chàng tiến thẳng đến cánh cửa đó. Vị Phong toan đặt tay vào đẩy cánh cửa đó nhưng một sự linh cảm buộc chàng phải rút tay lại. Thứ linh cảm chết chóc xuất hiện trong chàng khiến Vị Phong phải e dè.
Chàng quan sát cánh cửa bằng vàng ròng đó mới phát hiện ra trên cánh cửa có những chiếc gai rất nhỏ, nhìn kỹ mới thấy.
Vị Phong thở phào một tiếng: “Mình vừa mới thoát chết.” Chàng nhìn lên cánh cửa thấy dòng chữ: “Nhị Thánh chi mộ.”
Vị Phong lui lại ba bộ, quỳ xuống nhẩm khấn:
- Nhị Thánh hiển linh chỉ giáo cho Khắc Vị Phong biết cách khắc trị Hấp Tinh Đại Pháp của Song Tàn Quỷ Diện.
Chàng khấn rồi cúi xuống hành lễ.
Khi Vị Phong ngẩng lên thì cánh cửa bằng vàng ròng tự mở ra lúc nào mà chàng không hay biết.
Vị Phong mừng rỡ bước qua vòm cửa đó. Sau cánh cửa là một gian thư phòng với bốn bức vách, tất cả đều được dát vàng óng ánh. Ngay giữa thư phòng là di thân của một cao tăng và một vài đạo trưởng ngồi kiết già, mắt hướng ra một phiến đá phẳng lì không có lấy dòng chữ nào.
Bốn vách thạch thất đều có đồ hình vẽ lại những thế võ do hai người trao đổi với nhau.
Vị Phong thở phào nghĩ: “Hẳn đây là võ công của Nhị Thánh lưu lại.”
Chàng nghĩ như vậy rồi bước đến phiến bồ đề bằng đá thứ ba đặt sau lưng Nhị Thánh hành bái thành kính. Vị Phong nói:
- Vãn bối Khắc Vị Phong tham bái nhị vị thánh tiên sư.
Kể từ lúc đó, Vị Phong bắt đầu tham khảo những đồ hình khắc trên vách thư phòng. Mỗi một đồ hình là một chiêu thức cực kỳ tinh xảo và huyền bí, nhưng có sự hỗn độn mà Vị Phong không thể nào thẩm thấu được.
Chàng càng chú tâm đến những đồ hình thì đầu óc như thể bị rối tung lên bởi sự hỗn độn trong những đồ hình kia. Thậm chí có lúc Vị Phong tưởng như mình phát cuồng bởi sự huyền bí trong những đồ hình khắc trên mặt thất.
Mồ hôi rưới ra ướt đẫm trán chàng mà chàng vẫn không sao lý giải được hiện tượng đó.
Vị Phong buông tiếng thở dài rồi bước đến ngồi vào phiến bồ đoàn bằng đá. Đến lúc này chàng mới phát hiện ra di thể của Nhị Thánh đều hướng về phiến đá phẳng lì như có ẩn ý gì đó.
Vị Phong nheo mày, rồi theo tư thế của Nhị Thánh hướng mặt nhìn vào phiến đá phẳng lì giống như họ. Một cảm giác hư vô, thanh thản xâm chiếm lấy tâm thức chàng.
Cảm giác vô thức khiến Vị Phong thoát khỏi những cảm giác hỗn độn do những đồ hình khắc tạo trong thần trí của chàng. Rồi chẳng bao lâu sau chàng như người tham thiền nhập định, để tâm thức thoát ra khỏi cái xác phàm tục chìm vào cảnh giới hư vô, bỏ hẳn thực tại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook