Cửu Biệt Trùng Phùng
-
Chương 97
Hai người thẳng thắn đối mặt nhau, thân thể Lệ Đình Xuyên nóng rực, đôi mắt nhìn Tống Vân Nhĩ đục ngầu, đầy dục vọng.
Trong mắt anh, Tổng Vân Nhĩ thấy rõ chính mình.
Anh cũng không đem toàn bộ trọng lượng của mình đặt trền người cô.
Một tay ôm lấy cái eo bất kham của cô, tay kia chống xuống bên cạnh cô, nhưng ngực của anh lại áp rất gần lấy ngực của cô.
Cái chạm mềm mại kia là thứ anh quen thuộc, nhớ nhung.
Giờ phút này, nó khiến anh có cảm giác như bước trên mép vực sâu, bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.
Tổng Vân Nhĩ đối với anh mà nói, chính là một chất độc, chính một vũng đầm lẩy.
Anh cam tâm tình nguyện hít lấy khí độc phát ra từ trên người cô, cam tâm tình nguyện rơi vào trong đầm lầy này
Tống Vân Nhĩ ngửi thấy hơi thở quen thuộc từ anh, trong đầu hiện lên tất cả đều là cảnh tượng ngọt ngào, ấm áp của hai người 5 năm trước, mũi có chút chua xót, một loại xúc động muốn khóc ập đến.
Nhưng cô đã bị cô nén xuống.
Người đàn ông so với 5 năm trước, càng trưởng thành và quyến rũ hơn.
Trên khắp cơ thể, mỗi tế bào đều toát ra vẻ nam tính quyến rũ, chút kích thích của hormone kia đang vấy gọi cô.
Giữa hai chân truyền đến sức nóng khiến Tống Vân Nhĩ không kìm được mà rùng mình một cái.
Nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên gương mặt của Quý Chỉ Nghiên.
Trong phút chốc, nó giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người cô, khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cô cứ như vậy nhìn anh không chớp mắt, bên trong đôi mắt bình tĩnh lại có chút trấn định, trầm giọng nói: "Sẽ không!"
Nhưng, Lệ Đình Xuyên, em sẽ chết với anh.
Nếu anh chết, em sống không có ý nghĩa gì nữa.
Hai chữ "sẽ không" tựa như hai con dao, mạnh mẽ đâm vào tim Lệ Đình Xuyên, róc trái tim anh thành ngàn vạn mánh.
Quả nhiên, người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này tàn nhẫn, tuyệt tình.
"Cô nói lại lần nữa?" Lệ Đình Xuyên âm trầm nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, như thể bộ dáng nếu cô dám nói lại lần nữa, liền bẻ gãy cổ cô.
Đôi mắt anh đỏ rực, không chỉ lộ ra một tia hận ý, mà còn bừng bừng sát khí.
Tay chống đỡ bên cạnh cô, đột nhiên cứ như vậy giữ chặt lấy cổ cô.
Cho nên, toàn bộ trọng lượng cơ thể anh ngay lập tức đều dồn lên ngực của Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy mình bị anh đè lên gần như biến dạng, mà người đàn ông lại có một loại cảm giác như vừa được ăn kẹo ngọt.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh, đôi mắt trong veo xinh đẹp kia tựa mặt hồ tĩnh lằng, cứ như vậy nhìn vào đôi mắt như mực của anh, trầm giọng nói: "Tôi nói lại bao nhiêu lần cũng đều vậy, sẽ không!"
Đúng vậy, Lệ Đình Xuyên, anh chết em sẽ không vì anh mà khóc, em sẽ chỉ cùng chết với anh.
Cho nên, anh nhất định không được đi trước em, em chỉ muốn nhìn thấy anh thật tốt.
Bàn tay đang bóp lấy cổ cô tăng thêm vài phần lực đạo, nhưng lại giữ cho lực đạo vừa vặn.
Cả người anh bùng lên ngọn lửa giận hừng hực, dường như muốn đem cô đốt cháy.
Tống Vân Nhĩ cảm thấy chỉ cần anh dùng sức một chút, hôm nay cô nhất định sẽ chết.
Nhưng cô lại không có một chút sợ hãi nào, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn anh, khẽ nhếch môi cười, không chớp mắt nhìn anh.
Ngay lúc Lệ Đình Xuyên đang định làm gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng đối đầu giữa hai người.
"Đình Xuyên, anh có ở đây không? Là em, Chỉ Nghiên." Giọng nói của Quý Chỉ Nghiên vang lên, dịu dàng, mang theo vài phần lo lắng, còn có tình yêu không thể xóa nhòa.
Lệ Đình Xuyên cau mày, rõ ràng rất không hài lòng với sự xuất hiện của Quý Chỉ Nghiên vào lúc này.
Tống Vân Nhĩ bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi nói: "Quý Chỉ Nghiên đã về rồi, anh ...!không cần đi mở cửa cho cô ấy sao? Hay là tôi đi trước? Tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi sẽ hiểu lần..."
"Đã cởi sạch nằm dưới thân tôi, còn sợ người khác hiểu lầm sao?" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng ngắt lời cô, vẻ mặt chế giểu, giọng điệu tràn đầy sự khinh bỉ cùng xem thường.
Tổng Vân Nhĩ hơi ngần ra, trong mắt lóe lên một tia chua xót, nhưng chỉ là thoáng qua.
Nhưng, Lệ Đình Xuyên đã nhìn thấy, thấy rõ ràng.
Cô như không có chuyện gì, thản nhiên cười, chậm rãi nói: "Tôi ...!không biết tại sao tôi lại không mặc gì và leo lên giường của anh.
Có lẽ tôi bị mất trí nhớ có chọn lọc.
Anh thực sự không cần phải đi xuống sao? Dù sao thì cô ấy cũng đang đợi anh." cho bạn.
Anh cũng nói là tôi không thể so sánh với cô ấy.
Để cho người phụ nữ anh quan tâm nhất chờ đợi, tôi cảm thấy áy náy."
Lệ Đình Xuyên mạnh mẽ nghiến răng, bàn tay bóp lấy cổ kia di chuyển nắm lấy gương mặt cô, "Lúc cởi sạch leo lên giường, sao không nghĩ tới vấn đề này? Bây giờ mới nói, Tống Vân Nhĩ, cô không cảm thấy rất giả dối, tanh tưởi sao? Hay là nói, một chiêu lạt mềm buộc chặt, cô đã chơi như "lô hỏa thuần thanh rồi'?"
Tổng Vân Nhĩ không biết nên giải thích thế nào, nhưng sự thật dù sao cũng bày ra trước mắt, cô thật sự cởi sạch trèo lên giường anh, giờ phút này còn bị anh đề dưới thân.
Hai người đều là không mặc gì cả.
Giữa hai chân, sự quen thuộc kia cũng đang muốn đón chào cô một cách mạnh mẽ.
Thậm chí, khoảnh khắc tiếp theo có thể dễ dàng hạ gục cô, công thành lược trì.
"Đình Xuyên, anh có đó không? Em ...!có chuyện tìm anh." Giọng Quý Chỉ Nghiên tiếp tục vang lên, tựa hồ không nhận được lời đáp lại từ Lệ Đình Xuyên sẽ không rời đi.
Tổng Vân Nhĩ chỉ cảm thấy thân phận lúc này của mình rất xấu hổ, nếu như có thể, cô thà rằng không xuất hiện ở đây.
Hoặc, cô ấy muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn anh, lộ ra một tia thỉnh cầu nhạn nhạt.
Lệ Đình Xuyên oán hận trừng mắt nhìn cô, xoay người xuống, đi về phía phòng tắm.
Tống Vân Nhĩ tranh thủ thời gian, dùng chăn quấn chặt lấy mình, như thể sợ anh lại trở về dáng vẻ dã thú.
Lệ Đình Xuyên nhanh chóng từ phòng tắm đi ra, nhìn Tống Vân Nhĩ quấn mình như bánh chưng, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Sau đó, cứ như vậy ở trước mặt cô, chậm rãi mặc quần áo.
Vô lại!
Tống Vân Nhĩ tức giận, trong lòng chửi một câu.
Quý Chỉ Nghiên đứng ở cổng, không thấy có tiếng Lệ Đình Xuyên truyền đến, cũng không có người ra mở cửa cho cô.
Từ trong mắt cô, phóng ra một tia lạnh lẽo hung ác, tàn độc.
Cô biết rất rõ, lão Triệu và hai vệ sĩ đều ở trong biệt thự này quanh năm.
Mà bây giờ, lão Triệu không ra, hai tên vệ sĩ cũng không ra.
Lệ Đình Xuyên cũng không có phản hồi lại, vậy chỉ có một khả năng, Tống Vân Nhĩ đang ở đây!
Hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, bởi vì Tống Vân Nhĩ ở đây, nên anh đã cho lão Triệu và hai vệ sĩ rời đi.
Đình Xuyên, sao anh lại đối với em như vậy?
Em yêu anh như vậy, còn yêu anh hơn so với Tổng Vân Nhĩ, tại sao anh lại không thấy? Không thể nhìn thấy tình yêu của em dành cho anh?
Tại sao phải hết lần này đến lần khác tổn thương em?
Đình Xuyên, em không thể sống thiếu anh, không thể mất anh!
Ngay khi Quý Chỉ Nghiên đang định quay người rời đi, cánh cửa biệt thự mở ra, Lệ Đình Xuyên xuất hiện trước tầm mắt cô.
"Đình Xuyên!" Quý Chỉ Nghiên ngã về phía anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook