Cửu Biệt Trùng Phùng
-
95: Tiểu Yêu Tinh!
Trong cơn tức giận nông nổi mang theo ghét bỏ, giọng nói bất mãn vang lên.
Tống Vân Nhĩ run tay một cái !
Cố trụ vững.
"! "
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, có thể nghe được rõ ràng âm thanh hô hấp của hai người, cùng với tiêng rên rỉ vừa hài lòng và thoải mái của người đàn ông.
Tống Vân Nhĩ sững người, thậm chí quên rút tay về, cứ như thể bị nam châm hút.
Mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng như lửa đốt, Tống Vân Nhĩ mơi phản ứng lại, nhanh chóng thu tay lại, bối rối, thấp thỏm, lo âu lại sợ như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Lệ Đình Xuyên cau mày nhìn thẳng vào cô, nhìn đôi má đỏ như quả táo, còn có ánh mắt kinh loạn kia, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô.
Anh dường như không có ý thức gì vậy.
Tống Vân Nhĩ nghĩ, hẳn là như lời bác sĩ Bảo nói, đầu óc anh bị sốt có chút mơ màng.
"Lệ Đình Xuyên, anh! dậy rồi à?" Tống Vân Nhĩ ngập ngừng hỏi.
"Ừ," Lệ Đình Xuyên hờ hững đáp một tiếng.
"Xoẹt" một cái, Tống Vân Nhĩ như bị điện giật, đầu óc trong nháy mắt liền nổ tung.
Anh ấy tỉnh rồi à?
Cho nên! !.
"Lệ Đình Xuyên, anh ! " Tống Vân Nhĩ cẩn thận nhìn anh, tiếp tục cẩn thận lau người, hỏi: "Anh cảm thấy không thoải mái chỗ nào sao?"
"Ừm.
"
"Tại sao anh không thoải mái?"
"Ừm.
"
"Anh có lạnh không?"
"Ừm.
"
Ngoại trừ 'ừm', anh không có câu trả lời thứ hai, sau đó lại lần nữa nhắm mắt.
Tống Vân Nhĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh chỉ là đáp trong tiềm thức mà thôi, cũng không rõ cô đã làm gì.
Tổng Vân Nhĩ tự an ủi chính mình.
Phải mất rất nhiều sức lực mới có thể cởi hết quần áo trên người Lệ Đình Xuyên.
Tống Vân Nhĩ đồ mồ hôi vì mệt, cả bộ đồ ngủ trên người đều ướt đẫm.
Tóc bết cả vào má, trên trán cũng ướt đẫm.
Cô lại lần nữa đi vào phòng tắm giặt khăn nóng, lau người cho anh.
Từng chuyến một, cô giống như không biết mệt, tận tâm tận lực chăm sóc anh.
Lệ Đình Xuyên có một cảm giác rất khó tả, rất mâu thuẫn, rất rối và cũng vô cùng ! bực bội.
Tống Vân Nhĩ, tại sao rõ ràng em để ý đến tôi như vậy, quan tâm tôi như vậy, vậy tại sao em lại có thể làm ra chuyện tuyệt tình như vậy?
Trong lòng em đến cùng là đang nghĩ gì?
Tống Vân Nhĩ gần như một phút cũng không ngừng nghỉ, giúp anh lau người, lại giúp đo nhiệt độ cơ thể cho anh.
Ròng rã suốt nửa đêm, cô cứ quay như chong chóng, không ngừng xoay vòng.
Cuối cùng, nhiệt độ của Lệ Đình Xuyên giảm xuống một chút, Tổng Vân Nhĩ nhìn nhiệt kế 39 độ, thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng vui vẻ.
Lệ Đình Xuyên nằm ngửa, hai mắt nhằm nghiền, như đang ngủ say.
Anh thở đều, lồng ngực phập phồng lên xuống nhẹ nhàng, không có trừng mắt nhìn cô như mọi khi, cũng không có nói lời cay độc.
Giờ phút này, Tống Vân Nhĩ cảm thấy rất hài lòng.
Ở bên cạnh anh, không còn ai khác, chỉ có cô và anh.
Giống như trở lại 5 năm trước đây.
Tổng Vân Nhĩ nhìn anh, nụ cười rạng rỡ lại thỏa mãn.
Cuối cùng cô có thể dừng lại nghỉ một lát, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.
Lặng lẽ nhìn anh, nắm lấy bàn tay anh.
Sau đó, giống như 5 năm trước, chơi đùa với những ngón tay thon dài của anh.
Bàn tay Lệ Đình Xuyên thật đẹp, các khớp xương rõ ràng, mỗi móng tay đều gọn gàng, vuông vức.
Sau đó, Tống Vân Nhĩ lại nhìn tay mình, rồi cười khổ.
So với tay anh,, nụ cười trên mặt Tống Vân Nhĩ càng thêm bất lực.
Lệ Đình Xuyên, chúng ta ! còn có thể quay lại như trước đây không?
Chắc chẵn không thể quay lại được.
Chúng ta không chỉ bỏ lỡ 5 năm này, mà còn có một Quý Chỉ Nghiên ở giữa.
Anh biết không, em chỉ có một người đàn ông là anh mà thôi.
Em yêu anh nhiều như vậy, sao có thể phát sinh quan hệ cùng người đàn ông khác ngoài anh được?
Lệ Đình Xuyên, trên đời này, chỉ có anh mới có thể đối xử với em như vậy, cũng chỉ có anh mới có thể khiến em cam tâm tình nguyện giao thân mình cho anh, để anh ức hiếp người ta đủ kiểu.
Những người đàn ông khác, em dù có chết cũng không để cho bọn họ động vào em một chút.
Thế nhưng, Lệ Đình Xuyên, anh đã có Quý Chỉ Nghiên ở bên cạnh rồi.
Mặc dù em vẫn luôn tự nhủ bản thân, chỉ cần anh tốt là được, Quý Chỉ Nghiên đối tốt với anh và đã hy sinh rất nhiều cho anh, điều này em chấp nhận.
Nhưng, anh biết không?
Nơi này! !
Trái tim của em rất đau!
Em một chút đều không muốn anh cùng những người phụ nữ khác phát sinh quan hệ.
Anh đã nói, cả đời này chỉ ức hiếp một mình em, chỉ nhìn em vì anh nở.
Lệ Đình Xuyên, anh còn có nhớ mình đã nói gì không?
Từng từ anh nói, em đều nhớ kỹ, như thể nó đã khắc sâu vào xương tủy của em.
Còn anh thì sao?
Ha!
Tổng Vân Nhĩ cười khổ.
Anh hiển nhiên đã quên, anh đã cùng Quý Chỉ Nhiên phát sinh quan hệ.
Anh nói, em không có cách nào so sánh với Quý Chỉ Nghiên.
Thế nhưng, Lệ Đình Xuyên, anh có biết em đã vì anh làm những gì hay không?
Tổng Vân Nhĩ nhìn anh với tâm trạng phức tạp.
Lúc này Lệ Đình Xuyên đang năm không mảnh vải che thân, nhưng cô lại hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức những thứ khác của anh, chỉ nhìn xem mặt của anh.
Bàn tay Lệ Đình Xuyên đột nhiên nắm lấy tay cô, rất chặt, cứ như buông lỏng một chút, cô sẽ rời đi mất.
Tống Vân Nhĩ nhìn bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay mình, bất lực cười tự giễu.
Kéo chăn bông và đắp cho anh.
Trời ạ, thực sự là buồn ngủ quá đổi, mí mắt trên dưới cơ hồ đều đang đánh nhau.
Liền ghé lên trên mép giường ngủ thiếp đi.
Dường như, bơi vì anh đang nắm tay cô, trong lòng cảm thấy đặc biệt vững chắc và an tâm, khóe môi đúng là nhếch lên một chút một đường cong mờ mờ.
Lệ Đình Xuyên mở mắt ra, nhìn người phụ nữ gối lên bàn tay của anh ghé vào mép giường ngủ.
Khuôn mặt trầm lặng, tư thế ngủ bình yên, còn có một nụ cười yếu ớt có vẻ rất mãn nguyện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này gần như không to bằng lòng bàn tay của anh, gầy gò.
nho nhỏ.
Xung quanh hốc mắt có một quầng thâm mờ ảo, hai hàng lông mi thật dài, như cây quạt mở ra, rất đẹp.
Cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, có một loại xúc động để anh âu yếm.
Tống Vân Nhĩ, em có biết không, tôi rất muốn chơi chết em, nhưng lại không nỡ.
Đồ phụ nữ vô tâm!
Lệ Đình Xuyên đứng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng bế Tống Vân Nhĩ đã ngủ say đặt lên giường.
Vừa đến trên giường, Tống Vân Nhĩ theo bản năng rúc vào trong lồng ngực anh.
Động tác thuần thục kia, không thay đổi một chút nào so với 5 năm trước.
Cô ở trong ngực anh tìm một vị trí thoải mái, lại cong mũi lên và mỉm cười nhẹ.
Lệ Đình Xuyên bị cái mũi của cô cọ vào có chút ngứa, không chỉ thân ngứa, tâm còn ngứa hơn.
Mà cô lại một bộ dạng ngủ rất ngon và yên bình.
"Tiểu yêu tinh!" Lệ Đình Xuyên cưng chiều mắng khẽ một tiếng, ôm chặt lấy cô, đôi mắt sâu thằm có chút không thôi nhìn qua gương mặt của cô.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tổng Vân Nhĩ thập phần bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Lệ Đình Xuyên cầm điện thoại di động, là Quý Chỉ Nghiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook