Cách Tử Tiêu kiếm tông hơn một trăm dặm, Giang Triệt đang đi đột nhiên dừng lại, vẻ mặt vốn đang thản nhiên chợt biến mất, trở nên hơi im lặng.

Hắn không nói gì mà đi vòng qua dáng người kia.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, dường như để lại một chút ánh sáng trên nhân gian. Thanh Nguyệt vốn cao ngạo, lạnh lùng trong trẻo như đóa sen trên núi tuyết, nhưng lúc này khi nhìn Giang Triệt, vẻ mặt lại mang theo chút khổ sở, không nhịn được lên tiếng gọi.

"Tiểu Triệt..."

Giang Triệt dừng bước, thấp giọng nói: "Sư tôn, đây là lần cuối cùng ta gọi ngài là sư tôn, từ nay về sau ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt."

"Ngươi có thể tùy thời thu hồi lại tu vi của ta, nhưng mạng này của ta phiền ngươi kêu đại sư tỷ tới."

Hiện tại tu vi của hắn đã bị phong ấn, cho dù có kinh nghiệm của đời trước, nhưng dù sao Thanh Nguyệt cũng là Sinh Tử Cảnh, muốn giải phong ấn phế bỏ tu vi thì hắn nhất định phải đi theo con đường kiếp trước.

Hắn mệt mỏi, nhưng vẫn muốn tu luyện lại.

Thanh Nguyệt không thể tin được nhìn Tiểu Triệt: "Chứng cứ là do Tư Vi đưa cho ta, hơn nữa chẳng phải ngươi đã được rửa oan rồi sao? Tại sao lại vì chuyện này mà muốn đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ta chứ?"

"Tiểu Triệt trước kia không như vậy."

Giang Triệt nước mắt, lạnh lùng nhìn Thanh Nguyệt.

"Đúng thế, Giang Triệt trước kia giống như một con chó của ngươi, nói gì nghe nấy. Sẽ không nhào vào lòng người làm nũng giống như sư muội, cũng sẽ không cả ngày theo đuôi ngươi xin chỉ giáo giống như đại sư tỷ."

"Thế nên ngươi không nhìn ra những gì ta đã làm trong những năm qua sao? Chưa hỏi một lời mà đã tin tưởng sư muội?"

"Không phải."

Nghe thấy lời này của Tiểu Triệt, Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy như bị kim đâm vội vàng giải thích.

"Tàn hại đệ tử tông môn là tội lớn, hơn nữa chứng cứ lại vô cùng xác thực, nếu ta không đích thân giao ngươi cho chấp pháp đường, thì dựa vào dáng vẻ thà chết không nhận của ngươi lúc trước, e là tông môn sẽ xử phạt ngươi nặng hơn."

Giang Triệt nở nụ cười.

"Chứng cứ này là do tiểu sư đệ và sư muội dâng lên hả, hơn nữa tất cả đều là lời khai, không lấy một bằng chứng nào. Đây chính là chứng cứ vô cùng xác thực mà ngươi nói sao?"

"Cho dù có một số bộ phận của những đệ tử đã bị yêu thú ăn thịt còn dư lại được mang về! Tất cả kiếm pháp của ta đều là do ngươi dạy."

"Nếu ngươi chịu ngước mắt lên nhìn, lẽ nào sẽ không nhận ra sao?"

Một vài câu hỏi lập tức khiến cho Thanh Nguyệt im lặng, Tiểu Triệt đối xử với Tư Vi tốt hơn bất kỳ ai. Hơn nữa Tư Vi cũng thân cận với Tiểu Triệt, thế nên nàng ấy đã cho rằng trong đó không có uẩn khúc gì cả.

Cho nên...

Nàng ấy chỉ muốn giải quyết chuyện này nhanh chóng một chút.

Nhìn thấy Thanh Nguyệt im lặng, Giang Triệt cười lạnh: "Ta đã vứt ngọc điệp của tông môn rồi. Cảm phiền từ này đừng tới quấy rầy ta nữa, đời này hãy để ta làm một người phàm đi."

Nói xong hắn tiếp tục đi về phía Đại Chu.

Nhìn thấy Tiểu Triệt sắp biến mất trong rừng rậm, lòng Thanh Nguyệt dâng lên một cảm giác sợ hãi như là đánh mất thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Như thể nếu thật sự để hắn rời đi thì tình nghĩa sư đồ sẽ hoàn toàn biến mất gần như không còn gì nữa.

"Tuy lần này là ta điều tra không cẩn thận, nhưng ngươi chính là đồ đệ của ta, ngươi muốn rời đi, ta không đồng ý."

Không đợi Giang Triệt phản ứng thì đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, toàn thân cứng nhắc không thể động đậy.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lúc này Giang Triệt cũng thấy hơi tức giận.

"Đưa ngươi trở về tông môn."

Thanh Nguyệt bình tĩnh mở miệng, nói xong nàng ấy đứng lơ lửng trên không, bay thẳng tắp về phía tông môn. Giang Triệt bị linh lực phong ấn, cho dù có cố sức giãy giụa thì cuối cùng cũng vô ích.

Nhược Tư Vi và Lâm Vũ đứng ở trên đỉnh Bạch Vân Phong, lo lắng đi qua đi lại.

"Tiểu sư đệ, đệ nghĩ sư huynh có tha thứ cho ta không?"

"Yên tâm đi, sư huynh vẫn luôn yêu thương tỷ, lần này là do chúng ta trúng huyễn thuật khó phân biệt thật giả, không phải lỗi của tỷ."

Lâm Vũ an ủi.

"Đúng thế, chắc chắn sư huynh sẽ tha thứ cho ta."

Không phải trước đây nàng ta chưa từng khiến sư huynh tức giận, nhưng mỗi lần như vậy hắn cũng chỉ cười cho qua. Chỉ cần nàng ta làm nũng thì nhất định sư huynh sẽ tha thứ.

Giọng điệu của Nhược Tư Vi kiên định, nhưng nghĩ đến ánh mắt của sư huynh khi ở chấp pháp đường thì nàng ta lại cảm thấy hơi bất an.

Đúng lúc này, trên bầu trời chợt xuất hiện hai tia sáng bay thẳng về phía Bạch Vân Phong, sau khi thấy rõ người tới, Nhược Tư Vi lập tức mừng rỡ như điên.

"Sư huynh!"

Giang Triệt vừa mới ổn định bước đi, hắn vờ như không nghe thấy giọng nói này, quay đầu nhìn về phía Thanh Nguyệt nói.

"Ta có thể quay về rồi chứ?"

Nếu không thể rời đi, vậy hắn tránh xa những người này cũng được.

"Bọn họ đã chờ ở đây cả đêm rồi, nhất định là tới nói lời xin lỗi." Thanh Nguyệt gỡ bỏ trói buộc, nói.

"Giữa sư huynh sư muội với nhau có gì hiểu lầm thì phải nói cho rõ ràng mới tốt."

Hiện tại trói buộc đã được cởi bỏ, Giang Triệt lười ở lại, cũng càng không muốn nghe bọn họ nói nhảm.

Thấy sư huynh bước qua mình, Nhược Tư Vi cảm thấy có chút suy sụp, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy sư huynh chỉ tức giận trong chốc lát mà thôi, hắn nhất định sẽ tha thứ cho mình. Sau đó nàng ta lập tức cản Giang Triệt lại, lấy linh kiếm hồng ngọc đỏ như máu ra, nở một nụ cười nói:

"Sư huynh, đây là Xích Long của huynh."

Xích Long là thanh kiếm đầu tiên và duy nhất của sư huynh, là do sư tôn tặng cho hắn khi hắn còn nhỏ, từ trước đến nay hắn vẫn luôn yêu thích và giữ gìn cẩn thận.

Lúc đó ném nó đi, chắc chắn là do đang tức giận mất lý trí nên kích động.

Nhìn thanh Xích Long này, Giang Triệt hơi thất thần, kiếp trước Xích Long vẫn luôn đi theo hắn, cho dù mọi người không tin hắn thì Xích Long vẫn tựa như người huynh đệ duy nhất tin tưởng hắn, vĩnh viễn ở bên cạnh hắn.

Hắn cũng thường nhìn Xích Long rồi nhớ lại quá khứ.

Có điều...

Cuối cùng Xích Long vẫn bị chém đứt, bị chính người đã tặng cho hắn, vị sư tôn mà hắn kính trọng nhất tự tay chém đứt và hủy diệt nó.

Nhớ tới chuyện cũ, trên người Giang Triệt đột nhiên phát ra một cỗ lệ khí, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.

"Ném đi! Từ nay về sau ta không luyện kiếm nữa."

Sau khi lạnh nhạt nói xong câu đó, Giang Triệt lập tức rời đi.

"Sư huynh..."

Nhược Tư Vi còn muốn nói tiếp thì Thanh Nguyệt đã ngăn nàng ta lại.

"Đừng qua đó, dễ bị thương."

"Bị thương?"

Nhược Tư Vi rất muốn phản bác, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của sư tôn, giọng nói đột nhiên nhỏ xuống.

"Sao sư huynh có thể làm con bị thương chứ."

Thanh Nguyệt không nói gì, lúc này nàng ấy cũng bị sốc không kém. Cỗ lệ khí vừa rồi phát ra từ trên người Tiểu Triệt suýt chút nữa khiến nàng ấy thi triển linh lực của mình.

Như vậy nghĩa là sao á?

Nói cách khác là, nàng ấy cảm nhận được nguy hiểm.

Vừa rồi nếu Nhược Tư Vi tới gần, nàng ấy khẳng định Tiểu Triệt sẽ ra tay, hơn nữa còn là sát chiêu.

Nàng ấy không hiểu, tại sao Tiểu Triệt lại có oán niệm và lệ khí lớn như vậy.

Lần này nàng ấy sai rồi, cũng khiến cho Tiểu Triệt phải chịu oan ức, thế nhưng dựa vào tính tình trước kia của Tiểu Triệt thì cùng lắm là hờn dỗi chút thôi. Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?

Như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt Thanh Nguyệt nhất thời trở nên khó coi.

Tiểu Triệt...

Sẽ không phải là bị tổn thương đạo tâm chứ?

Đó cũng không phải suy đoán vô căn cứ.

Trước kia Tiểu Triệt cung kính với nàng ấy, chiều chuộng sư muội, đối xử tốt với mọi người, nhưng bây giờ...

Hắn tự nguyện hủy bỏ tu vi, muốn rút khỏi tông môn, thậm chí còn có thái độ căm thù với các nàng.

Từ tất cả những điều này, không thể không khiến nàng ấy hoài nghi.

Nhìn Xích Long trong lòng Nhược Tư Vi, nghĩ đến chuyện mình đã làm.

Thanh Nguyệt lập tức im lặng, bị người thân nhất, người mình liều mạng bảo vệ không tin tưởng, thậm chí còn mang những chuyện không có thật đổ lên đầu hắn.

Lâm Vũ đứng một bên im lặng không nói gì, nhìn hai người thất thần, trong lòng khẽ nghiến răng.

Giang Triệt đúng là khó đối phó.

Không làm gì cả, chỉ thay đổi thái độ với các nàng cũng có thể gây ra tác động lớn như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương