Lâm Vũ đi vào sảnh chính, đảo mắt nhìn khách khứa xung quanh một lượt, trong lòng thầm cười lạnh, những người này sao có thể bì được với gốc gác ngàn năm của Hoa Hạ, hôm nay ta sẽ cho các người biết thế nào là Văn thánh.

Ở một nơi hẻo lánh, một vị công tử có khuôn mặt trắng trẻo thấy Lâm Vũ xuất hiện bèn đến bắt chuyện.

Nàng ta tên Cố Hi, là Lục công chúa của Đại Chu, vốn là công chúa được phụ hoàng cưng chiều nhất. Từ nhỏ, nàng ta đã học đủ thứ thơ ca, thuộc lòng Tứ thư Ngũ kinh. Nhưng từ khi phụ hoàng chìm đắm trong hậu cung, bước lên con đường Tìm kiếm sự trường sinh, địa vị của nàng ta đã rớt xuống thảm hại. Các ca ca từng rất thân thiết, nay lại vì tranh đoạt hoàng vị mà muốn gả nàng ta sang Bắc Tề.

Thật ra nàng ta không có ý định gì với hoàng vị, cũng không chống cự việc lấy chồng, nhưng dù sao nàng ta cũng là công chúa Đại Chu, vậy mà lại muốn gả nàng ta cho lão hoàng đế Bắc Tề già khú đế đã bảy, tám mươi tuổi kia.

Sao nàng ta có thể đồng ý được, nhưng phụ hoàng ngu ngốc, thánh chỉ cũng đã viết xong, chỉ còn thiếu nước hạ chỉ, nàng ta bắt buộc phải dùng đủ mọi cách để tự cứu lấy mình.

Mà cách tự cứu duy nhất chính là nhận được sự tán thành của các bậc Nho sĩ vào ngày thư viện Vô Nhai mở cửa. Nàng ta thân là nữ tử, cho dù tự nhận văn võ song toàn, tài thơ văn không thua bất kỳ kẻ nào, nhưng thư viện Nho đạo chỉ cho. phép nam tử bước vào.

Muốn tự cứu thì nhất định phải tìm kiếm đồng minh từ những văn nhân này, mà Lâm Vũ vừa xuất hiện là người mà nàng ta cảm thấy có triển vọng nhất suốt ba canh giờ ngồi đây.

Trong ánh mắt của hắn ta có sự miệt thị, khinh thường tất cả văn nhân ở đây, kiểu người này một là tự đại, hai là tự tin tuyệt đối.

Nhưng người đó là tu sĩ, hơn nữa còn là tu sĩ Linh Hải Cảnh. Nếu hắn ta đã là tu sĩ thì chắc chắn hiểu đạo lý tự phụ thường dễ chết hơn bất kỳ ai. Còn một khi có sự tự tin như vậy, chứng tỏ thơ ca là thế mạnh của hắn ta.

Cố Hi đi lên trước, cười nói: "Vị công tử này, xin mời đi bên này." Tuy Gố Hi là nữ cải trang nam, dáng đi còn mang vẻ yểu điệu của nữ nhi, nhưng trên khuôn mặt lại có râu ria. Tạm thời Lâm Vũ chưa nhận ra thân phận nữ

tử của nàng ta, chỉ cho rằng công pháp mà người này tu luyện hơi đặc biệt.

"Đó là Lâm Vũ hả?" Ngô Thần trên lầu hai nhận ra nam tử đi theo sau Cố Hi, bèn nhìn về phía lão Giang với vẻ hiếu kỳ. "Sao hắn ta lại đến Hoàng Thành, lại còn làm thơ?”

Tuy nói tu sĩ cũng biết chữ, nhưng công việc chủ yếu vẫn là tu luyện, xét trên phương diện học thức thì kém xa những văn nhân mặc khách này.

Giang Triệt đã đoán được Lâm Vũ sẽ đến Hoàng Thành từ trước, cho dù hắn †a không có trong trong danh sách khách mời vào ngày thư viện Vô Nhai mở cửa, nhưng sao hắn ta có thể bỏ qua được cơ hội tạo dựng danh tiếng ngàn năm có một này được.

Giang Triệt cười khẽ: "Chuyện này cũng không bất ngờ, hơn nữa kỹ năng của hắn ta không tệ đâu."

Nhưng có chắc đó thực sự là kỹ năng của hắn ta không? Ha ha, nếu như không có cái gọi là lịch sử ngàn năm của Hoa Hạ, sao hắn ta có thể viết được thơ từ* mang chí hướng cao xa như 'Đại bàng bay lên theo chiều

gió, tung cánh vươn xa chín vạn dặm chứ?

*Từ/Thơ từ: một thể loại thơ

Chỉ dựa vào hắn ta, sao có thể viết ra được thơ từ nhiệt huyết phóng khoáng như 'Sống một đời nhân kiệt, chết cũng mãi kiêu hùng' chứ?

Nghĩ đến những câu thơ từ kia, Giang Triệt cảm thấy khá ao ước. Tuy hắn hận Lâm Vũ, nhưng những câu thơ này đều là thơ từ của các bậc Nho sĩ kiệt xuất. Nếu

có thể, hắn rất muốn gặp những tiền bối này một lần.

[Ký chủ, chỗ ta có tuyển tập thơ từ Hoa Hạ, chỉ cần một trăm giá trị thiên mệnh thôi.]

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Hệ thống nhận ra tâm trạng của ký chủ nên bèn vội vàng gợi ý. Lòng Giang Triệt hơi rung động: "Ta có bao nhiêu giá trị thiên mệnh?"

[Một trăm giá trị thiên mệnh]

[Chắc chắn bỏ ra một trăm điểm này rất xứng đáng, ngươi nhớ lại kiếp trước khi nghe những câu thơ này, đọc bừa một bài cũng đủ khiến Lâm Vũ nổi tiếng muôn đời]

n mệnh đủ cho kế hoạch ở Đại Chu của Lâm Vũ đổ bể,

[ Một trăm giá trị t sao nào, có phải rất hời không hả?]

"Đổi " Giang Triệt không thèm để ý đến Lâm Vũ, thứ mà hắn để ý là những bài thơ từ kia. Hắn muốn xem xem, cái gọi là Hoa Hạ ghê gớm cỡ nào. Ở kiếp trước, Lâm Vũ

đã làm những bài thơ bất hủ, sau đó được khen là Văn thánh muôn đời.

Nói thật, hắn cũng cảm thấy danh xưng ấy không hề ngoa chút nào, bất kỳ bài thơ nào trong số đó cũng đủ để lưu danh sử sách.

Nghe hắn đáp, hệ thống lập tức kích động, lấy hết tất tần tật sách cổ về thơ từ Hoa Hạ các đời ra đổi.

Thật ra giá trị của những thi phẩm này cao hơn cả một trăm giá trị thiên mệnh, nhưng nếu như không hạ giá, với tính cách của ký chủ, chắc chắn hắn sẽ

không đổi.

Sau khi sắp xếp xong các bài thơ trong đầu, Giang Triệt chỉ cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp.

"Hoa là vẻ đẹp, là sự lộng lẫy, Hạ là trang trọng, uy nghiêm."

"Đây chính là Hoa Hạ sao?”

Giang Triệt nhìn xuống Lâm Vũ ở dưới lầu đầy thèm khát, giờ phút này hắn chợt có cảm giác muốn giết người tiểu sư đệ này, hắn ta đến từ Hoa Hạ nhưng hành động lại khiến người ta khó mà ưa nổi.

"Lão Giang, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Thấy Giang Triệt nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ đến mức mất hồn, Ngô Thần khế cười hỏi.

"Không phải ghen tị đó chứ.”

"Tên này có gì đáng để ghen tị, ngươi là người có khả năng thành tiên nhất, thiên phú tu luyện của tên này không có gì. Nếu không nhờ vận may thì vốn dĩ không thể được nhận làm đồ đệ của Thanh Nguyệt trưởng lão. Nếu như hắn ta tu Nho đạo, tương lai sẽ không sánh được với tu sĩ bình thường."

Nói đến đây, Ngô Thần lại tiếp tục khuyên nhủ: "Ngươi vẫn nên khuyên bảo tên nhóc kia đi, Nho đạo đề cao việc nuôi dưỡng khí Hạo Nhiên, mà quá trình này cần thời gian rất lâu."

"Hai bên chỉ có thể chọn một."

Giang Triệt cười khẽ: "Hắn ta cũng không cần nuôi dưỡng khí Hạo Nhiên."

Tuy nói nhân cách không ra gì, nhưng những bài thơ ca hắn ta đọc rất ghê gớm, chỉ dựa vào một vài cơ duyên và phước phần của Nho đạo, hắn ta đã có thể được xem như một nửa Văn thánh.

"Hả?

Ngô Thần cảm thấy hơi hoang mang, không cần dưỡng khí cũng gọi là tu luyện Nho đạo sao?

Giang Triệt không nói nữa, mà chỉ lấy bút giấy và nghiên mực, chờ đợi yến hội bắt đầu. Hắn thấy hơi tò mò, nếu như Lâm Vũ biết hắn đã nhìn thấy tên tác giả gốc. của những bài thơ kia, hắn ta sẽ có suy nghĩ như thế nào.

"Xem ra Lâm huynh đệ rất tự tin với lần yến hội này nhỉ?" Giọng nói của Cố Hi thanh thoát, có vài nét dịu dàng khiến Lâm Vũ hơi thất thần.

Mẹ nó, sao trên người tên này lại có hương thơm của nữ tử, nhưng nhìn kiểu gì người này cũng là nam, chẳng lẽ mình lại có xu hướng đặc biệt, thích nam nhân?

Lâm Vũ gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, hắn ta nhấp một ngụm trà, dời ánh mắt.

"Khụ khụ, thắng bọn họ dễ như trở bàn tay." Cố Hi thấy Lâm Vũ lặng lẽ dời mắt sang trái, nàng ta bèn mỉm cười, xem ra

công tử này đã hiểu lầm gì đó: thơ lần này do Yến Vương tổ chức, trong số những phụ tá của hắn ta có Đại học sĩ."

"Ngoài phụ tá của Yến Vương ra, còn rất nhiều văn nhân tới từ thư viện Tri Sơn, không biết công tử vẫn tự tin như trước hay không?”

Hừ, một đám rác rưởi, cũng xứng so với lịch sử ngàn năm của Hoa Hạ hay sao, Lâm Vũ cười mỉa trong lòng, trong lời nói cũng không hề khiêm tốn:

"Chẳng màng xanh nhạt hay đỏ sẫm, tự nó đã là dòng hoa cao quý nhất."* *Trích bài thơ Chá cô thiên của Lý Thanh Chiếu, tạm dịch nghĩa.

Cố Hi cảm thấy rung cảm, không nhịn được mà phải khen hay, ánh mắt nàng ta lóe sáng: "Không ngờ công tử có thể xuất khẩu thành thơ."

"Không biết công tử có thể đọc toàn bài được không?" Nàng ta muốn biết bài thơ này có phải do Lâm Vũ sáng tác hay không.

Những văn nhân ngồi bên cạnh cũng thi nhau phụ họa, đồng thời bàn luận sôi nổi:

"Câu thơ này thực sự quý như vàng, tuy mang một chút phong cách của nữ nhi, nhưng chỉ với câu thơ này cũng đủ để lưu danh ngàn đời, công tử không ngại thì xin bổ sung toàn bài."

Lâm Vũ hơi do dự, người sáng suốt đều nhận ra bài thơ này mang phong cách của nữ tử, nếu hắn ta đọc toàn bài thì sợ sẽ dễ bị vạch trần.

Không đúng, bài thơ này đến từ Hoa Hạ, không ai biết, cho dù bọn họ đoán là do người khác sáng tác, nhưng chỉ cần nói rằng nhờ Nho đạo ban phước thì sẽ không bị ai nghi ngờ.

Người để ý cùng lắm cũng chỉ nghĩ tâm tư hắn ta cẩn thận, tinh tế mà thôi. Nghĩ vậy, mắt Lâm Vũ cong lên.

Chưa đợi hẳn ta mở miệng, ở trên lầu hai đã vang lên một giọng nói thanh cao khó gần:

"Hoa mai vàng nhạt dáng mềm mại, tình thưa, dấu vết xa chỉ còn hương thơm lưu lại. Chẳng màng xanh nhạt hay đỏ sẫm, tự nó đã là dòng hoa cao quý nhất. Mai chắc ghen, cúc hẳn thẹn, trên lan can vẽ, giữa mùa thu chiếm ngôi đầu. Thi nhân sao vô tình đến thế, chuyện năm xưa chẳng hoạ vào lời thơ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương