Cho dù là mùa xuân, buổi tối ở Tuyết thành vẫn rất lạnh, từng cơn gió từ phía bắc thổi qua làm người ta tê dại, ai cũng nhanh chóng thu dọn cửa hàng rồi trở về nhà sưởi ấm.
Người làm vừa đổ đầy một thùng nước nóng, bọn họ làm xong việc này thì cũng hết công việc của một ngày, họ xin phép Linh Lung trở về nhà.

Người làm trong nhà không cần phải ở lại vào ban đêm, Triệu Mặc Khâm đã nói như vậy vì vậy người làm chỉ cần đến làm việc vào ban ngày thôi.
Linh Lung cởi bỏ quần áo để trên giá sau đó để thân thể trần trụi bước vào bồn tắm.

Nước nóng gột rửa cảm giác lạnh lẽo của thân thể nhưng vì sao nàng cũng không cảm thấy khá hơn, trong lòng vẫn là cảm giác cô đơn trống trải.

Cuộc sống từng giản đơn nhưng lại vui vẻ, không biết từ khi nào sự vui vẻ của nàng đã bị tước đoạt, nàng trở thành một thiếu phụ muộn phiền với nhiều tâm tư.

Có lẽ là từ cái đêm ác mộng đó, cái đêm đã kéo nàng xuống hố đen của tội lỗi, nàng muốn vùng vẫy thoát ra nhưng có một con quái vật khổng lồ đã giam cầm nàng.
"Linh nhi, Linh nhi!" Thân thể bị lay động, Linh Lung bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nàng thoáng giật mình tránh xa khỏi bàn tay đang chạm vào nàng.
"Đừng sợ, là ta!" Triệu Mặc Khâm đứng bên bồn nước nhìn Linh Lung.

Linh Lung biết nàng có lẽ đã ngủ quên trong bồn tắm, nàng có hơi thảng thốt trước hành động vừa rồi của mình nhưng dường như Triệu Mặc Khâm cũng không để ý lắm.
"Nàng ra ngoài đi kẻo lạnh, nước gần nguội rồi!"
Triệu Mặc Khâm đỡ Linh Lung ra ngoài, bọt bước rơi xuống trên làn da láng mịn của nàng, Triệu Mặc Khâm nhìn cảnh đẹp trước mắt thì khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ông ta lấy một chiếc khăn to quấn lấy Linh Lung rồi bế ngang cô lên trở về phòng.
Linh Lung nhìn thấy giường ngủ trước mắt, biết Triệu Mặc Khâm định làm gì tiếp theo thì vội lên tiếng.
"Đừng mà, không muốn!" Linh Lung đẩy ngực của Triệu Mặc Khâm ra như muốn chạy đi khỏi vòng tay ông ta.
Triệu Mặc Khâm để Linh Lung xuống nhưng tay vẫn ôm siết lấy eo nàng không cho nàng trốn tránh.

Tay ông ta bưng lấy gương mặt đang trốn tránh của Linh Lung quay lại đối diện với mình, giọng nói như có ma thuật muốn thôi miên.
"Đừng sợ, chúng ta đã làm việc này rất nhiều lần rồi, nàng phải tập quen với điều đó." Nói rồi môi Triệu Mặc Khâm phủ lên môi đỏ của Linh Lung, ông ta dùng lưỡi liếm quanh môi nàng như xua đi sự lạnh lẽo của nó.
"A.....!ân......!hưm......" Đôi môi của Linh Lung bị dày xéo đến đỏ lên nhưng càng vị dày vò thì lại càng được tô đỏ diễm lệ.
Khăn choàng trên người Linh Lung bị gảy bung ra sau đó tấm khăn nặng nề theo đường cong cơ thể rơi xuống mắt cá chân, yên lặng nằm trên đất.
Triệu Mặc Khâm vừa hôn vừa bế Linh Lung lên lần nữa rồi đặt nàng lên giường.

Đàn ông ở gần độ tứ tuần ai nói đã hết sung mãn, Triệu Mặc Khâm tuy bề ngoài cố ép mình tỏ ra nho nhã nhưng ai biết được bên trong lại như lang như hổ, nếu không phải vì sợ tiểu thê tử của ông hoảng sợ thì ông ta đã sớm lộ nguyên hình.

Thê tử của ông lại có thân phận đặt biệt, khó khăn lắm mới đi được đến bước đường này nên mọi việc vẫn là chậm rãi nếu không sẽ hỏng bét hết.
Y phục nam nhân từng món rơi xuống đất, hai chân Linh Lung bị tách ra, tư thế này trần trụi như vậy, thân thể nàng bị nhìn không sót chỗ nào.
"Đừng, đừng nhìn!" Linh Lung lấy tay che đi nơi kín đáo đang bị nhìn chằm chằm, giống như bị kích thích mà tiết ra một chút dịch trong suốt.
Triệu Mặc Khâm không quan tâm đến kháng cự của Linh Lung, ông ta hôn vào cổ chân của nàng rồi đặt hai chân nàng lên vai.
Tay Linh Lung bị gỡ ra rồi hai cổ tay bị ép chặt trên đỉnh đầu.
"Nơi này từ lâu đã là của ta, cả thân thể này đều là của ta!" Triệu Mặc Khâm khàn khàn nói.

Ông ta ép Linh Lung nhìn xuống nơi tư mật lúc này đang có một cây côn thịt to dài đặt ở lối vào, nhìn thấy cơ thể mình dần dần mở ra nuốt lấy cây côn thịt đáng sợ đó từng chút một.

Phân thân của Triệu Mặc Khâm bị thít chặt, trải qua nhiều lần khai phá mà cơ thể này vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận nổi ông ta, thế là ông ta đè chặt lại eo Linh Lung, cơ thể ưỡn cong nhấn sâu một cú tận gốc.
"Á a a a.....!không.....!đau quá....." Linh Lung rơi nước mắt hét lên, bụng dưới của nàng bị một thứ to lớn xông vào, từng nếp gấp như bị kéo căn ra không thể trở về vị trí cũ.
Thấy Linh Lung nước mắt lưng tròng, Triệu Mặc Khâm cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt của nàng, sau đó là đến chiếc môi nhỏ xinh nhưng lần này ông ta đưa lưỡi vào càn quét trong khoan miệng bé nhỏ.

Lưỡi Linh Lung bị cắn rồi gặm nhắm, không ngừng xoay tròn cùng lưỡi Triệu Mặc Khâm, hô hấp của nàng cũng dần dồn dập.
Cảm thấy đã được rồi, bên dưới Triệu Mặc Khâm khẽ ra vào với tần suất nhỏ, vòng eo đung đưa có tiết tấu mà theo mỗi chuyển động, phần bụng dưới của Linh Lung lại gồ lên rồi hạ xuống, thấp thoáng thấy bóng dáng thon dài của cây gậy thịt ẩn nấp.
"Hưm...!ưm.....!a a a......!ân.......!lão gia....." Linh Lung mơ hồ phát ra âm thanh trong cổ họng.
Đống lửa nhỏ giữa phòng vẫn đang cháy, củi khô phát ra âm thanh tách tách, từng tia lửa đỏ như pháo hoa bắn ra rồi rơi xuống không tiếng động.
Tiếng thở dốc trên giường cũng dần nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm cùng tiếng nước nhóp nhép, tấm trải giường bằng da thú mềm mại bị Linh Lung nắm chặt, da thịt màu đồng cùng màu trắng như tuyết phản chiếu nhau.

Mồ hôi tuông rơi như mưa, hai chân Linh Lung vẫn còn đang dạng rộng, vòng mông của Triệu Mặc Khâm cũng đang dùng sức đưa đẩy.
"A a a.....!hức.....!không được....!không chịu nổi nữa.....!quá nhanh rồi....!ức.....!sâu quá....." Móng tay Linh Lung bấu lấy bả vai của Triệu Mặc Khâm.
Triệu Mặc Khâm đang mê say rong ruổi trên cơ thể Linh Lung, đến khi chưa đạt được cao trào mong muốn ông ta sẽ không bỏ qua, nhưng đã một canh giờ rồi ông ta sẽ sớm kết thúc nó.

Vậy là Triệu Mặc Khâm lại nhổm dậy, nâng mông của Linh Lung lên cao, chạy nước rút điên cuồng.
"Á a a a.....!đừng.....!dừng lại.....!ứm.....!buông ra....!lão gia....!a a....!phụ thân....!phụ thân!" Trong khoảnh khắc điên rồ này, Linh Lung gọi một danh xưng mà ngỡ đã qua một đời người nàng mới thốt ra khỏi miệng.

Triệu Mặc Khâm cũng đã lâu lắm rồi mới được nghe Linh Lung gọi mình như vậy, nhưng từ lâu nàng đã không còn là nữ nhi của ông ta vậy nhưng trong lúc thế này nàng lại gọi phụ thân, cảm giác cấm kị lại mang đến một khoái cảm kì lạ.
"A....!ha.....!ha.....!Linh nhi....!Linh nhi của ta....!ha....!a a a....." Triệu Mặc Khâm đột nhiên dừng đột tác, côn thịt chôn sâu trong người Linh Lung phóng thích tất cả dục vọng, ông ta đã đạt cao trào.
Đột nhiên bị bắn vào làm Linh Lung cũng lên đỉnh, từng ngón chân của nàng co quắp, cơ thể co giật.
Triệu Mặc Khâm mệt mỏi ngã xuống bên cạnh Linh Lung thiếp đi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Một mình Linh Lung nằm im một chút, sau đó ngồi dậy xuống giường, khoác tạm một chiếc áo mỏng.

Bên đống lửa có để sẵn một ấm nước để buổi tối có nước ấm để uống, Linh Lung pha một ít nước ấm, nhúng khăn sạch vào sau đó vén áo, bắt đầu chà lau nơi giữa hai chân.

Linh Lung không dám nhìn đến nơi đó nhưng cô cảm nhận được bên dưới đang tuông ra từng dòng dịch vẫn còn hơi ấm của đàn ông, trong lòng cô nguội lạnh mấy phần.
Nàng là Triệu Linh Lung, là nữ nhi thân sinh của Triệu Mặc Khâm.

Bọn họ đã từng là phụ thân và nhi nữ, đã từng là những người thân thuộc nhưng bây giờ lại là loại quan hệ này, một giọt nước mắt lăn dài nhỏ vào chậu nước phản chiếu hình bóng bi thương của Linh Lung.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương