Cướp Sắc
-
Chương 20: Hình phạt của ác ma. [ Nhất ]
Hắc mã đã ngừng lại, trên lưng ngựa hắc y nam nhân dùng một đôi con ngươi đen, tràn đầy lãnh khí, lạnh như băng mà nhìn hai chúng ta.
Tuy rằng hắn không làm gì nhưng ta lại cảm nhận được cả người hắn phát ra hơi thở ngoan liệt.
Ta tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, không ở trước mặt hắn lộ ra dấu vết gì, bất quá, đại ca không phải người bình thường, mỗi ánh mắt, mỗi động tác nhỏ của ta, đều trốn không được con ngươi đen sắc bén kia.
Từ lòng bàn chân nảy lên một cỗ băng hàn, sợ hãi, hơn nữa còn có chút áy náy, ta có một loại xúc động muốn chạy trốn.
“Lại đây!”
Thanh âm lạnh như băng, mang theo tia khí thế không thể cự tuyệt, nếu là trước kia, ta sẽ đi qua ngay lập tức, nhưng hiện tại, ngay cả một bước ta cũng không nhích lên.
Tay nhỏ bé có chút run run lạnh lẽo, đột nhiên bị cầm lấy, lòng bàn tay từng trận ấm áp truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân áo xám bên cạnh, trong đôi mắt đều là một mảnh bình tĩnh, làm cho ta an tâm.
Hài hòa như vậy, ăn ý như vậy, tình chàng ý thiếp như thế, xem ở trong mắt của đại ca, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Ánh mắt ngoan lãnh bừng bừng lửa ghen của đại ca dừng ở trên thân nam nhân. Trong mắt hắn tựa hồ có một tia nghi hoặc cùng tàn nhẫn, lập tức, khóe miệng đột nhiên vỡ ra tươi cười tà nịnh.
“Đậu Khấu Nhi, không muốn nam tử này chết, liền ngoan ngoãn lại đây, theo ta trở về.”
Ta không quên, hắc y nam nhân trước mắt này là kẻ lãnh khốc vô tình đến mức nào, lại thâm sâu âm trầm như ma quỷ, lời nói của hắn, ta cũng không dám hoài nghi.
Nhìn nụ cười bên miệng hắn, ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng!
“Đại ca, huynh nghe muội giải thích.”
Ngồi ở trên lưng ngựa đen, đại ca trên cao nhìn xuống ta.
“Giải thích? Ngươi làm cái gì, ta đều đã thấy được, hiện tại, ta nói lại lần nữa, lập tức rời khỏi nam nhân này cho ta!”
Nam nhân áo xám một mực yên lặng không lên tiếng, thản nhiên chống lại đại ca.
“Long Đại Tướng Quân, ngài không có nhìn thấy nàng chán ghét ngài đối với nàng như vậy sao? Nàng ấy là người, không phải là sủng vật của ngài."
Ngựa đi bước một đến gần phía chúng ta, hai đạo mũi nhọn lạnh băng, càng thêm sắc bén.
“Ngươi là ai, dám quản chuyện của ta?”
“Tại hạ Phạm Văn Tước, chỉ là một gã hái thuốc mà thôi!”
“Người hái thuốc?”. Con ngươi đen xẹt qua ta “Ngươi thích nàng?”
nhẹ nhàng nhìn ta liếc mắt một cái, trong đôi mắt tối đen toát ra một tia thản nhiên lo lắng.
“Ta chỉ là muốn bảo hộ nàng!”
Ánh mắt đại ca nhìn về phía hắn, trở nên lạnh như băng, hung ác và nham hiểm.
“Ngươi nghĩ chính mình là ai, chuyện của nàng, còn không đến phiên ngươi đi quản, hiện tại ta lệnh cho ngươi, lập tức buông nàng ra!”
“Nếu tại hạ không buông thì sao?”
“Như vậy, ngươi chỉ có con đường chết!”
Nghe lời nói tàn bạo lạnh như băng của đại ca, trái tim ta thắt lại một cái, chỉ cảm thấy một khắc kia, có một số việc, tựa hồ đã phát sinh. Trong lúc hoảng sợ, ta lập tức liền chắn đến trước mặt nam nhân áo xám.
“Đừng lo lắng, ta sẽ để chính mình có việc gì."
trên người nam nhân này có một loại hơi thở ấm áp, tựa như ánh mặt trời, làm cho người ta mềm lòng rồi thả lỏng. Nhưng mà, đại ca không phải Phượng Vô Trần, hắn là ác ma vô tâm, hơn nữa, ngã tư đường yên lặng, lại đột nhiên xuất hiện mười tám hắc y nhân che mặt.
Tuy rằng biết đại ca lợi hại, nhưng mà mười tám ảnh vệ này, chưa từng xuất hiện ở trước mặt ta, lúc này phụng mệnh hiện thân, dụng ý của đại ca thực rõ ràng, hắn nhất định phải phải lăng trì xử tử nam nhân đã làm cho ta động tâm này.
Tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo xám, có lẽ, ta thật sự không nên ép hắn đưa ta vào thành .
Nhìn động tác của ta, tia căm hận trong mắt đại ca, lại dày đặc thêm vài phần.
“Đậu Khấu Nhi, muội không phải là thông minh tuyệt đỉnh sao, vì cái gì, hiện tại lại không sáng suốt như vậy, muội càng coi trọng hắn, hắn sẽ chết càng thảm!”
Nhìn đại ca, chính vì ta biết, nên mới muốn làm như vậy.
một người nam nhân bị tức điên lên rồi, mới có thể bại lộ nhược điểm của hắn, mà nam nhân áo xám bên người ta, xác nhận cũng biết điểm này!
“Long Đậu Khấu, ta sẽ cho muội hối hận !”
âm thanh phẫn nộ vang lên trên ngã tư đường yên tĩnh, trước lúc ta kịp phản ứng, bóng đen kia, đã từ trên lưng ngựa rút kiếm nhảy lên.
Đem ta kéo đến nơi an toàn, nam nhân áo xám như tia chớp bay lên không mà đi, hai đạo dòng khí ở không trung giao nhau, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Chưa bao giờ gặp được người có thể trở thành đối thủ của mình, nên lúc này đại ca nhíu mày.
“Phạm Văn Tước, ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
Thoải mái tránh đi trường kiếm đang hướng về trước ngực mình, nam nhân bình tĩnh nói.
“Ta nói rồi, tại hạ chính là một người hái thuốc!”
Muốn tốc chiến tốc thắng, đại ca giơ tay lên, mười tám ảnh vệ, đã muốn dọn xong trận pháp, bao quanh đưa hắn cùng nam nhân áo xám vây ở bên trong.
Ta sợ hãi, nhưng vì không dám làm cho hắn phân tâm nên không lên tiếng, nhưng một đôi tay nhỏ bé, cũng nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
Dù cho võ công có mạnh cỡ nào, cũng không thể đồng thời ứng phó với một tên nam nhân đang cuồng nộ cùng với mười tám ảnh vệ thần bí quỷ dị.
Ta nhìn thấy kiếm của đại ca cắt qua áo xám nam nhân, chảy xuống một tia máu, rơi trên mặt đất tạo thành một đóa hoa tiên diễm đỏ tươi, kinh người run sợ.
Ta không chút do dự chạy về phía đó, trong tay cầm lấy ba cây ngân châm, đồng thời bắn về phía ba ảnh vệ đứng gần ta nhất.
thật không ngờ ta sẽ đột nhiên xuất thủ, càng thêm không ngờ là lực đạo của ngân châm sẽ mạnh mẽ như vậy, cánh tay của ba ảnh vệ, đồng thời run lên.
Bóng xám chợt lóe lên, đã vững vàng rơi xuống bên người ta.
Trận pháp bị phá, nhưng ngay lập tức, mười lăm ảnh vệ còn lại liền hợp thành một vòng tròn khác.
Bị bọn họ bao vây bên trong, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta căn bản xông ra không được, mà nam nhân áo xám bị thương, càng thêm không có khả năng mang theo ta đi.
Ta suy nghĩ biện pháp, nhưng lại không có cách nào. Thời khắc đó, tiếng nói trầm thấp mang theo sự rét lạnh đến tận xương tủy của đại ca vang lên.
“Muội muội ngoan, muội còn muốn dính vào hắn bên người bao lâu? thật sự nếu không lại đây, đừng trách ta thủ hạ vô tình!”
Đại ca gằn từng tiếng, không lưu tình chút nào lọt vào trong tai ta, trong đầu có tiếng ong ong như tiếng rạn nứt mà đau đớn vô cùng. Ta nhìn gương mặt tà mị của hắn như yêu như ma, chỉ cảm thấy ngực từng trận cuồn cuộn.
nhẹ nhàng đẩy ra nam nhân đang muốn lôi kéo cánh tay của ta, ta nâng lên đôi mắt.
“Được, đại ca, ta theo huynh trở về!"
Lời nói ôn nhu của nam nhân kia mang theo đau lòng cùng lưu luyến
“Nàng thật sự phải đi về?”
Nghe vậy ta trầm trọng gật gật đầu, sau đó, mạnh mẽ ghì đầu của hắn xuống, kiễng mũi chân lên hôn trụ hắn. không muốn cùng hắn cách xa, nhưng lại không thể không chia xa, rất muốn cùng hắn đi, bất quá, hiện tại loại tình huống này, chỉ có ta lưu lại, mới có thể làm cho đại ca tỉnh táo lại.
Cánh tay trên vai của ta, dùng sức nắm chặt lại.
Thanh âm rất nhỏ.
“Đậu Khấu, ta nhất định không chết , ta sẽ đi tìm nàng."
Ta lấy ra khăn tay, đem vết thương có thể thấy được cả xương của hắn băng bó lại, nhẹ giọng đáp lại.
"Được, ta sẽ chờ huynh, huynh phải cẩn thận.”
Nghẹn ngào lưu lại một câu bảo trọng, hắn đã hiểu. một nét tươi cười kia tựa như một tia sáng lóe lên trong bóng đêm, khiến người ta cảm thấy quyến luyến.
Trước khi ảnh vệ động thủ, thân hình nam nhân áo xám ngay tại chỗ lui lại mấy bước sau đó nhảy lên mái hiên.
Nhìn thân ảnh áo xám kia, khuôn mặt của ta hơi hơi ngẩng lên, nhìn về phía đại ca,tia sáng sớm chiếu vào trên người ta, bên miệng tươi cười tựa như mây mờ, giống như một cái đụng chạm, cũng sẽ làm nó biến mất……
“Đại ca, thả hắn đi, bằng không, chính là ta chết……”
Chậm rãi lấy xuống trâm cài trên đầu, trước lúc nó cắm vào ngực ta,2 trong nháy mắt, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, mái tóc dài bồng bềnh ở giữa không trung, váy áo như đang múa……
Thân thể bị một trận kình khí cuốn đến không trung, sau đó ở trong vóng xoáy đen, nam nhân một thân hắc y ma mỵ, đem ta ôm vào trong lòng……
“Long Đậu Khấu…… Ta sẽ cho muội biết, hậu quả việc dám trêu ghẹo nam nhân ở sau lưng ta là như thế nào……”
Tuy rằng hắn không làm gì nhưng ta lại cảm nhận được cả người hắn phát ra hơi thở ngoan liệt.
Ta tận lực làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, không ở trước mặt hắn lộ ra dấu vết gì, bất quá, đại ca không phải người bình thường, mỗi ánh mắt, mỗi động tác nhỏ của ta, đều trốn không được con ngươi đen sắc bén kia.
Từ lòng bàn chân nảy lên một cỗ băng hàn, sợ hãi, hơn nữa còn có chút áy náy, ta có một loại xúc động muốn chạy trốn.
“Lại đây!”
Thanh âm lạnh như băng, mang theo tia khí thế không thể cự tuyệt, nếu là trước kia, ta sẽ đi qua ngay lập tức, nhưng hiện tại, ngay cả một bước ta cũng không nhích lên.
Tay nhỏ bé có chút run run lạnh lẽo, đột nhiên bị cầm lấy, lòng bàn tay từng trận ấm áp truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn nam nhân áo xám bên cạnh, trong đôi mắt đều là một mảnh bình tĩnh, làm cho ta an tâm.
Hài hòa như vậy, ăn ý như vậy, tình chàng ý thiếp như thế, xem ở trong mắt của đại ca, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu.
Ánh mắt ngoan lãnh bừng bừng lửa ghen của đại ca dừng ở trên thân nam nhân. Trong mắt hắn tựa hồ có một tia nghi hoặc cùng tàn nhẫn, lập tức, khóe miệng đột nhiên vỡ ra tươi cười tà nịnh.
“Đậu Khấu Nhi, không muốn nam tử này chết, liền ngoan ngoãn lại đây, theo ta trở về.”
Ta không quên, hắc y nam nhân trước mắt này là kẻ lãnh khốc vô tình đến mức nào, lại thâm sâu âm trầm như ma quỷ, lời nói của hắn, ta cũng không dám hoài nghi.
Nhìn nụ cười bên miệng hắn, ta chỉ cảm thấy lạnh sống lưng!
“Đại ca, huynh nghe muội giải thích.”
Ngồi ở trên lưng ngựa đen, đại ca trên cao nhìn xuống ta.
“Giải thích? Ngươi làm cái gì, ta đều đã thấy được, hiện tại, ta nói lại lần nữa, lập tức rời khỏi nam nhân này cho ta!”
Nam nhân áo xám một mực yên lặng không lên tiếng, thản nhiên chống lại đại ca.
“Long Đại Tướng Quân, ngài không có nhìn thấy nàng chán ghét ngài đối với nàng như vậy sao? Nàng ấy là người, không phải là sủng vật của ngài."
Ngựa đi bước một đến gần phía chúng ta, hai đạo mũi nhọn lạnh băng, càng thêm sắc bén.
“Ngươi là ai, dám quản chuyện của ta?”
“Tại hạ Phạm Văn Tước, chỉ là một gã hái thuốc mà thôi!”
“Người hái thuốc?”. Con ngươi đen xẹt qua ta “Ngươi thích nàng?”
nhẹ nhàng nhìn ta liếc mắt một cái, trong đôi mắt tối đen toát ra một tia thản nhiên lo lắng.
“Ta chỉ là muốn bảo hộ nàng!”
Ánh mắt đại ca nhìn về phía hắn, trở nên lạnh như băng, hung ác và nham hiểm.
“Ngươi nghĩ chính mình là ai, chuyện của nàng, còn không đến phiên ngươi đi quản, hiện tại ta lệnh cho ngươi, lập tức buông nàng ra!”
“Nếu tại hạ không buông thì sao?”
“Như vậy, ngươi chỉ có con đường chết!”
Nghe lời nói tàn bạo lạnh như băng của đại ca, trái tim ta thắt lại một cái, chỉ cảm thấy một khắc kia, có một số việc, tựa hồ đã phát sinh. Trong lúc hoảng sợ, ta lập tức liền chắn đến trước mặt nam nhân áo xám.
“Đừng lo lắng, ta sẽ để chính mình có việc gì."
trên người nam nhân này có một loại hơi thở ấm áp, tựa như ánh mặt trời, làm cho người ta mềm lòng rồi thả lỏng. Nhưng mà, đại ca không phải Phượng Vô Trần, hắn là ác ma vô tâm, hơn nữa, ngã tư đường yên lặng, lại đột nhiên xuất hiện mười tám hắc y nhân che mặt.
Tuy rằng biết đại ca lợi hại, nhưng mà mười tám ảnh vệ này, chưa từng xuất hiện ở trước mặt ta, lúc này phụng mệnh hiện thân, dụng ý của đại ca thực rõ ràng, hắn nhất định phải phải lăng trì xử tử nam nhân đã làm cho ta động tâm này.
Tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo xám, có lẽ, ta thật sự không nên ép hắn đưa ta vào thành .
Nhìn động tác của ta, tia căm hận trong mắt đại ca, lại dày đặc thêm vài phần.
“Đậu Khấu Nhi, muội không phải là thông minh tuyệt đỉnh sao, vì cái gì, hiện tại lại không sáng suốt như vậy, muội càng coi trọng hắn, hắn sẽ chết càng thảm!”
Nhìn đại ca, chính vì ta biết, nên mới muốn làm như vậy.
một người nam nhân bị tức điên lên rồi, mới có thể bại lộ nhược điểm của hắn, mà nam nhân áo xám bên người ta, xác nhận cũng biết điểm này!
“Long Đậu Khấu, ta sẽ cho muội hối hận !”
âm thanh phẫn nộ vang lên trên ngã tư đường yên tĩnh, trước lúc ta kịp phản ứng, bóng đen kia, đã từ trên lưng ngựa rút kiếm nhảy lên.
Đem ta kéo đến nơi an toàn, nam nhân áo xám như tia chớp bay lên không mà đi, hai đạo dòng khí ở không trung giao nhau, một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên.
Chưa bao giờ gặp được người có thể trở thành đối thủ của mình, nên lúc này đại ca nhíu mày.
“Phạm Văn Tước, ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
Thoải mái tránh đi trường kiếm đang hướng về trước ngực mình, nam nhân bình tĩnh nói.
“Ta nói rồi, tại hạ chính là một người hái thuốc!”
Muốn tốc chiến tốc thắng, đại ca giơ tay lên, mười tám ảnh vệ, đã muốn dọn xong trận pháp, bao quanh đưa hắn cùng nam nhân áo xám vây ở bên trong.
Ta sợ hãi, nhưng vì không dám làm cho hắn phân tâm nên không lên tiếng, nhưng một đôi tay nhỏ bé, cũng nắm chặt đến mức nổi gân xanh.
Dù cho võ công có mạnh cỡ nào, cũng không thể đồng thời ứng phó với một tên nam nhân đang cuồng nộ cùng với mười tám ảnh vệ thần bí quỷ dị.
Ta nhìn thấy kiếm của đại ca cắt qua áo xám nam nhân, chảy xuống một tia máu, rơi trên mặt đất tạo thành một đóa hoa tiên diễm đỏ tươi, kinh người run sợ.
Ta không chút do dự chạy về phía đó, trong tay cầm lấy ba cây ngân châm, đồng thời bắn về phía ba ảnh vệ đứng gần ta nhất.
thật không ngờ ta sẽ đột nhiên xuất thủ, càng thêm không ngờ là lực đạo của ngân châm sẽ mạnh mẽ như vậy, cánh tay của ba ảnh vệ, đồng thời run lên.
Bóng xám chợt lóe lên, đã vững vàng rơi xuống bên người ta.
Trận pháp bị phá, nhưng ngay lập tức, mười lăm ảnh vệ còn lại liền hợp thành một vòng tròn khác.
Bị bọn họ bao vây bên trong, trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta căn bản xông ra không được, mà nam nhân áo xám bị thương, càng thêm không có khả năng mang theo ta đi.
Ta suy nghĩ biện pháp, nhưng lại không có cách nào. Thời khắc đó, tiếng nói trầm thấp mang theo sự rét lạnh đến tận xương tủy của đại ca vang lên.
“Muội muội ngoan, muội còn muốn dính vào hắn bên người bao lâu? thật sự nếu không lại đây, đừng trách ta thủ hạ vô tình!”
Đại ca gằn từng tiếng, không lưu tình chút nào lọt vào trong tai ta, trong đầu có tiếng ong ong như tiếng rạn nứt mà đau đớn vô cùng. Ta nhìn gương mặt tà mị của hắn như yêu như ma, chỉ cảm thấy ngực từng trận cuồn cuộn.
nhẹ nhàng đẩy ra nam nhân đang muốn lôi kéo cánh tay của ta, ta nâng lên đôi mắt.
“Được, đại ca, ta theo huynh trở về!"
Lời nói ôn nhu của nam nhân kia mang theo đau lòng cùng lưu luyến
“Nàng thật sự phải đi về?”
Nghe vậy ta trầm trọng gật gật đầu, sau đó, mạnh mẽ ghì đầu của hắn xuống, kiễng mũi chân lên hôn trụ hắn. không muốn cùng hắn cách xa, nhưng lại không thể không chia xa, rất muốn cùng hắn đi, bất quá, hiện tại loại tình huống này, chỉ có ta lưu lại, mới có thể làm cho đại ca tỉnh táo lại.
Cánh tay trên vai của ta, dùng sức nắm chặt lại.
Thanh âm rất nhỏ.
“Đậu Khấu, ta nhất định không chết , ta sẽ đi tìm nàng."
Ta lấy ra khăn tay, đem vết thương có thể thấy được cả xương của hắn băng bó lại, nhẹ giọng đáp lại.
"Được, ta sẽ chờ huynh, huynh phải cẩn thận.”
Nghẹn ngào lưu lại một câu bảo trọng, hắn đã hiểu. một nét tươi cười kia tựa như một tia sáng lóe lên trong bóng đêm, khiến người ta cảm thấy quyến luyến.
Trước khi ảnh vệ động thủ, thân hình nam nhân áo xám ngay tại chỗ lui lại mấy bước sau đó nhảy lên mái hiên.
Nhìn thân ảnh áo xám kia, khuôn mặt của ta hơi hơi ngẩng lên, nhìn về phía đại ca,tia sáng sớm chiếu vào trên người ta, bên miệng tươi cười tựa như mây mờ, giống như một cái đụng chạm, cũng sẽ làm nó biến mất……
“Đại ca, thả hắn đi, bằng không, chính là ta chết……”
Chậm rãi lấy xuống trâm cài trên đầu, trước lúc nó cắm vào ngực ta,2 trong nháy mắt, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, mái tóc dài bồng bềnh ở giữa không trung, váy áo như đang múa……
Thân thể bị một trận kình khí cuốn đến không trung, sau đó ở trong vóng xoáy đen, nam nhân một thân hắc y ma mỵ, đem ta ôm vào trong lòng……
“Long Đậu Khấu…… Ta sẽ cho muội biết, hậu quả việc dám trêu ghẹo nam nhân ở sau lưng ta là như thế nào……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook