Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết
-
Chương 37: Cái giá phải trả
Thầy Phêrô lần này tới đây có mang theo một vật vô cùng kỳ lạ, nó giống một quả cầu thủy tinh trong suốt.
An Việt nhìn thấy nó, bên trong phản chiếu khuôn mặt của hắn, bè ngan to và biến dị một cách xấu xí.
An Việt nhìn thầy mình một cách khó hiểu, hắn biết thầy khá lập dị ngoài việc tôn sùng những thứ được tạo ra bằng bàn tay con người dựa vào tự nhiên thầy còn ưa thích khám phá những điều tâm linh bất thường, thầy từng có một bài luận lý giải về việc kiếp này và kiếp sau của con người, rồi khuyên người ta sống sao cho thiện lành.
Hắn có tới tham dự, nói đúng hơn bị ép đi vì tình thầy trò, nhưng khi tới nơi hắn nghe mấy thứ đó như nghe thiên thư.
Giờ đây nhìn quả cầu thủy tinh này An Việt cũng có cảm giác như đang xem một thứ gì đó giống như thiên thư rất khó hiểu.
Thầy chỉ vào quả cầu: “Đây được gọi là quả cầu kết nối, nó là thứ do thầy phát minh ra, nó có thể giúp con nhìn thấy người con cần tìm đang ở đây. Để thứ này hoạt động cần đến sức mạnh của linh hồn hai người, một là người thi pháp hai là người yêu cầu thi pháp. Con và thầy sẽ cùng làm việc này.”
An Việt gật đầu, đối với hắn giờ chỉ cần là phương pháp tìm ra Cẩn, thì dù có điên có vô lý hơn nữa hắn vẫn sẽ tin và làm theo.
“Nhưng thầy cảnh cáo con trước, quả cầu này sẽ hút năng lượng linh hồn của con, nếu con không đủ khát khao muốn tìm người sẽ không kích hoạt được nó. Đặc biệt di chứng mà nó để lại rất nguy hiểm, có thể giảm tuổi thọ của con xuống 10 năm. Con có dám đánh đổi không?”
Bây giờ An Việt mới đầu 20 mươi hắn không biết mình có thể sống được tới bao nhiêu, tuổi thọ trung bình của người trên Lục địa núi bây giờ là 100, cho nên việc mất 10 năm tuổi thọ không là gì đối với An Việt. Cũng có thể hắn không sống được đến 100 tuổi và phải chết sớm hơn, nhưng như thế thì có sao, không có Cẩn ở bên, hắn sống còn không bằng chết, vậy mất 10 năm nào có nghĩ lý gì, như vậy đã là quá hời rồi.
“Con chấp nhận, thầy xin bắt đầu đi.”
Thầy nhìn An Việt thở dài, tình yêu ôi tình yêu, nó là thứ gì mà khiến bao nhiêu là kẻ khôn ngoan trở nên ngu ngốc.
Ngày đầu tiên gặp An Việt, thầy cứ nghĩ rằng An Việt sẽ cô đơn suốt đời, chỉ hiến dâng đời mình cho nghiên cứu khoa học, vì lúc đó hắn rất khô khan, con gái đến gần đều tự động né ra, còn làm mặt khó ưa khiến người ta chủ động bỏ đi, nào ngờ hắn lại biết yêu, còn yêu đến điên dại.
“Thầy nói thêm, ngoài đánh mất 10 năm tuổi thọ, sức khỏe của con theo thời gian về già sẽ càng ngày càng yếu đi, thậm chí là bị bệnh đãng trí hay quên, có khi con sẽ quên luôn người bạn đời của mình. Con vẫn chấp nhận sao?”
Lần này An Việt hơi lưỡng lự, quên thứ gì cũng được, bị bệnh chi cũng không sao nhưng việc quên đi Cẩn là điều hắn không thể chấp nhận được, nhưng đó là chuyện của tương lai, bây giờ hắn phải mang Cẩn về trước, đến lúc đó sẽ tính sau.
An Việt chọn cách bơ đi hậu quả đó, nhìn thầy mình kiên định gật đầu.
Giải thích đã xong bây giờ chính là lúc bắt đầu. An Việt đưa cho thầy chiếc áo mà Cẩn từng mặc. Lúc tìm những món đồ của Cẩn, An Việt mới chợt nhận ra cả hai chẳng có một món đồ nào liên quan đến nhau, từ đó trong đầu hắn nảy lên một ý định, chờ mang được cậu về hắn phải tạo ra một thứ gì đó để tượng trưng cho tình yêu của hai người.
An Việt ngồi xuống đối diện thầy mình, ở giữa họ chính là quả cầu thủy tinh, thầy bảo hắn đặt hai bàn tay mình lên quả cầu ôm chặt lấy nó, bên dưới quả cầu chính là áo của Cẩn. Tiếp đó thầy cũng đặt tay lên trên bàn tay An Việt.
“Con nghe đây, bây giờ hãy nhìn vào quả cầu và nghĩ về người đó, nghĩ thật kỹ mọi thói quen hành động của người đó, càng chi tiết càng tốt, quả cầu sẽ hút lấy năng lượng từ con, trong lúc đó nó sẽ sao chép suy nghĩ và đưa con tới vũ trụ nơi tồn tại một người giống như con đang nghĩ. Thành hay bại được quyết định vào chính con, nào ta bắt đầu.”
An Việt bắt đầu nhớ lại vóc dáng và khuôn mặt của Cẩn, cậu có một mái tóc dài tuyệt đẹp, khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Là con trai nhưng khi đứng gần các cô gái cậu luôn đẹp vượt trội hơn bọn họ, đặc biệt là những lúc Cẩn mặc áo dài trông cậu không khác gì một thiên thần hạ phàm.
An Việt vừa nghĩ vừa nhìn quả cầu nó chẳng có gì thay đổi. Thầy hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn không nhắc nhở, chỉ chờ đợi.
An Việt nghĩ sâu hơn, lần này hắn nghĩ về những điều nhỏ nhặt khi ở bên Cẩn. Cậu tuy không thể nói nhưng rất hay cười, ánh mắt khi nhìn hắn không chỉ có yêu thương mà còn có cả sự cuồng nhiệt cùng tự hào. Khi nghĩ về ánh mắt đó An Việt chợt nhận ra ngay từ lúc biết tên mình Cẩn đã dành ánh mắt ấy cho hắn, phải chăng cậu đã yêu hắn từ lần gặp đầu tiên?
Khóe môi An Việt câu lên, nếu là đúng như vậy hắn hạnh phúc xiết bao.
Quả cầu vẫn không chuyển động, An Việt bắt đầu nôn nóng, hắn cố gắng nghĩ về Cẩn, nghĩ về những điều tốt đẹp bọn họ trải qua, khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn có lẽ nên tính từ lúc hắn dọn vào phòng Cẩn, mỗi ngày được ngắm cậu làm việc. Cẩn rất thông minh, cậu tính toán với phong cách rất lạ, các con số cậu ghi trên giấy rất khó hiểu, nhưng cũng rất đẹp.
Khi hắn nghĩ tới đây quả cầu bất chợt sáng lên, An Việt mừng thầm, hắn có vẻ đã đi đúng hướng.
Tiếp đó hắn nghĩ về những tài năng của Cẩn, cậu không chỉ biết tính toán bằng những con số kỳ lạ, mà còn có thể biến những hạt đắng thành thức uống thần kỳ.
Quả cầu ngày càng sáng hơn.
Ngoài ra thứ đặc biệt nhất, cũng là thứ đã góp phần làm nên An Việt của ngày hôm nay, chính là những kiến thức và hình dạng về súng, đạn pháo mà Cẩn đã kể và vẽ cho hắn xem. Nếu không nhờ có những câu chuyện những gợi ý đó, An Việt sẽ không có ngày hôm nay.
Quả cầu bắt đầu hiện ra những hình ảnh đầu tiên, mây mù xuất hiện rồi từ từ tách ra để lộ thế giới sau nó. Khung cảnh lại gần, những tòa nhà kỳ lạ nằm san sát nhau hiện lên, trên bầu trời có cánh chim kỳ lạ bay qua.
An Việt mở to mắt, hắn nhớ ra rồi. Cẩn từng kể cho hắn về một thứ được gọi là máy bay, chúng được làm từ một loại sắt có thể bay trên bầu trời, bên trong rộng lớn chứa được cả trăm người và hàng hóa, nếu có được máy bay, đi khắp Lục địa núi chỉ trong vài giờ là chuyện bình thường.
Khung cảnh nhờ suy nghĩ của hắn mà thay đổi nhanh chóng, các đường phố với lượng xe cộ chi chít hiện ra, đây là một thành phố mà An Việt hay thầy của mình dù có kiến thức uyên thâm cũng không thể nào tưởng tượng ra.
Cẩn đang ở đây sao?
An Việt nghĩ vậy, đôi mắt gắt gao tìm kiếm xem có thứ gì đó mà Cẩn đã kể cho hắn nghe tồn tại trong thế giới này không, cuồi cùng hắn nhìn thấy thứ vô cùng quen thuộc - đèn điện.
Ngay khi hắn nhìn thấy đèn điện, quả cầu thủy tinh liền tập trung vào một hộp sắt màu đen đang lao trên đường.
An Việt từng nhìn thấy Cẩn vẽ thứ này, nó được gọi là xe hơi, Cẩn nói rằng nó chạy bằng xăng, một loại năng lượng khai thác trong lòng đất, rất êm ái và tiện nghi ngồi thoải mái hơn xe ngựa rất nhiều.
Đang khi hắn suy nghĩ hình ảnh liền chuyển vào bên trong xe, chiếu trực tiếp vào một người con trai đang nằm trên ghế, cậu có vẻ rất khó chịu chân mày nhíu chặt.
Tim An Việt nhảy lên thình thịch, người con trai đó có vẻ ngoài không quá lộng lẫy như Cẩn, nhưng bù lại cậu có khuôn mặt giống Cẩn, đôi môi cũng mọng và trông mềm mại hệt Cẩn, đặc biệt nốt ruồi son nằm ngay vị trí tóc mai, nó rất nhỏ và bí ẩn nên không mấy ai để ý, có khi Cẩn cũng không biết, nhưng An Việt kẻ ngắm trộm cậu hàng đêm khi ở chung phòng thì rõ mồn một.
Nơi đó có một nốt ruồi son ngoan ngoãn.
Môi An Việt khô khốc, nhịp tim của hắn dần tăng lên, hắn nghi ngờ đó chính là Cẩn của hắn.
Chiếc xe dừng lại, có một người ăn mặc rất kỳ lạ giống như đồ tây cách điệu, che mặt kín mít nâng Cẩn lên, bế cậu đi vào một tòa nhà lớn, ánh đèn sáng tới mức chói mắt. Tiếp đó kẻ đó đi vào một chiếc hộp kín, sau đó bước vào một căn phòng, hắn ném Cẩn lên giường, gỡ đồ che trên mặt để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, ánh mắt hắn nhìn người trên giường vô cùng suồng sã thèm khát.
An Việt hiểu ánh mắt này hơn ai hết, đây chính là ánh mắt của kẻ đang thèm được ăn con mồi thơm ngon nhất, nhưng trong ánh mắt của hắn ta chứa điều gì đó bẩn thỉu bi.ến thái.
An Việt bắt đầu lo lắng, hai bàn tay cầm quả cầu thủy tinh siết chặt. Tên khốn kia hình như có ý định gì đó với cậu.
Lúc này người trên giường cựa mình, mắt từ từ mở ra, cậu có hơi hoang mang, sau đó lật người muốn ngồi dậy nhưng bất lực lại ngã xuống. Kẻ xa lạ kia đi tới bên cậu, cười đê tiện bàn tay xấu xí bắt đầu chạm vào người cậu. Lúc này từ bên ngoài đi vào thêm hai tên khác, bọn họ vây quanh Cẩn bắt đầu đùa cợt cậu, tay không ngừng kéo quần áo cậu, để lộ ra mảng da thịt trắng muốt.
An Việt nhìn thấy chàng trai đó khóc, sợ hãi chống lại ba tên lưu manh trong tuyệt vọng, cậu quẫy đạp, cậu gào thét nhưng vẫn bị chúng chế trụ lên giường mạnh bạo xé toạc quần áo.
Tim An Việt như bị ai đó đâm ngàn nhát, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu trai, ánh mắt đó hắn có thể phân biệt được - cậu chính là Phiêu Cẩn của hắn là vợ hắn.
“Khốn kiếp!” An Việt gầm lên, hắn xao động nên nguồn năng lượng đưa vào quả cầu cũng dần hỗn loạn, hình ảnh bắt đầu vặn vẹo.
Một kẻ trong số đó đè lên người Cẩn, hắn cởi quần đưa ra thứ d.ương vật ghê tởm của mình không ngừng thúc vào môi Cẩn. Cậu cắn chặt miệng mình tới bật máu quyết không cho thứ kinh tởm đó chui vào.
Mắt An Việt sung huyết khi nhìn thấy cảnh thằng cha khốn nạn kia tát mạnh vào miệng Cẩn khiến cậu không còn đủ sức để cắn môi.
Lúc này An Việt giống như quỷ tu la, bàn tay dùng sức như muốn bóp nát quả cầu. Bên trong quả cầu hai tên đàn ông còn lại vừa cười vừa cởi đồ của mình leo lên giường.
Sức chịu đựng của An Việt đã tới giới hạn, hắn chẳng thể làm chủ được mình nữa, nguồn năng lượng dao động mạnh khiến bên trong quả cầu như sôi lên.
Thầy phêrô chảy mồ hôi, môi trắng bệch, lúc này thầy biết có chuyện nhưng không thể nào ngăn An Việt lại, nếu ngăn hắn cả hai rất có thể sẽ chết vì bị phản phệ.
Phừng!
Chiếc áo kê bên dưới quả cầu đột nhiên bốc cháy dữ dội, hai mắt thầy mở lớn, hình bóng An Việt phản chiếu trong mắt thầy thay đổi kỳ dị, có thứ gì đó đang bao quan hắn, hiện tượng này là gì đây? Thầy chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
An Việt nhìn thấy nó, bên trong phản chiếu khuôn mặt của hắn, bè ngan to và biến dị một cách xấu xí.
An Việt nhìn thầy mình một cách khó hiểu, hắn biết thầy khá lập dị ngoài việc tôn sùng những thứ được tạo ra bằng bàn tay con người dựa vào tự nhiên thầy còn ưa thích khám phá những điều tâm linh bất thường, thầy từng có một bài luận lý giải về việc kiếp này và kiếp sau của con người, rồi khuyên người ta sống sao cho thiện lành.
Hắn có tới tham dự, nói đúng hơn bị ép đi vì tình thầy trò, nhưng khi tới nơi hắn nghe mấy thứ đó như nghe thiên thư.
Giờ đây nhìn quả cầu thủy tinh này An Việt cũng có cảm giác như đang xem một thứ gì đó giống như thiên thư rất khó hiểu.
Thầy chỉ vào quả cầu: “Đây được gọi là quả cầu kết nối, nó là thứ do thầy phát minh ra, nó có thể giúp con nhìn thấy người con cần tìm đang ở đây. Để thứ này hoạt động cần đến sức mạnh của linh hồn hai người, một là người thi pháp hai là người yêu cầu thi pháp. Con và thầy sẽ cùng làm việc này.”
An Việt gật đầu, đối với hắn giờ chỉ cần là phương pháp tìm ra Cẩn, thì dù có điên có vô lý hơn nữa hắn vẫn sẽ tin và làm theo.
“Nhưng thầy cảnh cáo con trước, quả cầu này sẽ hút năng lượng linh hồn của con, nếu con không đủ khát khao muốn tìm người sẽ không kích hoạt được nó. Đặc biệt di chứng mà nó để lại rất nguy hiểm, có thể giảm tuổi thọ của con xuống 10 năm. Con có dám đánh đổi không?”
Bây giờ An Việt mới đầu 20 mươi hắn không biết mình có thể sống được tới bao nhiêu, tuổi thọ trung bình của người trên Lục địa núi bây giờ là 100, cho nên việc mất 10 năm tuổi thọ không là gì đối với An Việt. Cũng có thể hắn không sống được đến 100 tuổi và phải chết sớm hơn, nhưng như thế thì có sao, không có Cẩn ở bên, hắn sống còn không bằng chết, vậy mất 10 năm nào có nghĩ lý gì, như vậy đã là quá hời rồi.
“Con chấp nhận, thầy xin bắt đầu đi.”
Thầy nhìn An Việt thở dài, tình yêu ôi tình yêu, nó là thứ gì mà khiến bao nhiêu là kẻ khôn ngoan trở nên ngu ngốc.
Ngày đầu tiên gặp An Việt, thầy cứ nghĩ rằng An Việt sẽ cô đơn suốt đời, chỉ hiến dâng đời mình cho nghiên cứu khoa học, vì lúc đó hắn rất khô khan, con gái đến gần đều tự động né ra, còn làm mặt khó ưa khiến người ta chủ động bỏ đi, nào ngờ hắn lại biết yêu, còn yêu đến điên dại.
“Thầy nói thêm, ngoài đánh mất 10 năm tuổi thọ, sức khỏe của con theo thời gian về già sẽ càng ngày càng yếu đi, thậm chí là bị bệnh đãng trí hay quên, có khi con sẽ quên luôn người bạn đời của mình. Con vẫn chấp nhận sao?”
Lần này An Việt hơi lưỡng lự, quên thứ gì cũng được, bị bệnh chi cũng không sao nhưng việc quên đi Cẩn là điều hắn không thể chấp nhận được, nhưng đó là chuyện của tương lai, bây giờ hắn phải mang Cẩn về trước, đến lúc đó sẽ tính sau.
An Việt chọn cách bơ đi hậu quả đó, nhìn thầy mình kiên định gật đầu.
Giải thích đã xong bây giờ chính là lúc bắt đầu. An Việt đưa cho thầy chiếc áo mà Cẩn từng mặc. Lúc tìm những món đồ của Cẩn, An Việt mới chợt nhận ra cả hai chẳng có một món đồ nào liên quan đến nhau, từ đó trong đầu hắn nảy lên một ý định, chờ mang được cậu về hắn phải tạo ra một thứ gì đó để tượng trưng cho tình yêu của hai người.
An Việt ngồi xuống đối diện thầy mình, ở giữa họ chính là quả cầu thủy tinh, thầy bảo hắn đặt hai bàn tay mình lên quả cầu ôm chặt lấy nó, bên dưới quả cầu chính là áo của Cẩn. Tiếp đó thầy cũng đặt tay lên trên bàn tay An Việt.
“Con nghe đây, bây giờ hãy nhìn vào quả cầu và nghĩ về người đó, nghĩ thật kỹ mọi thói quen hành động của người đó, càng chi tiết càng tốt, quả cầu sẽ hút lấy năng lượng từ con, trong lúc đó nó sẽ sao chép suy nghĩ và đưa con tới vũ trụ nơi tồn tại một người giống như con đang nghĩ. Thành hay bại được quyết định vào chính con, nào ta bắt đầu.”
An Việt bắt đầu nhớ lại vóc dáng và khuôn mặt của Cẩn, cậu có một mái tóc dài tuyệt đẹp, khuôn mặt nhỏ xinh xắn. Là con trai nhưng khi đứng gần các cô gái cậu luôn đẹp vượt trội hơn bọn họ, đặc biệt là những lúc Cẩn mặc áo dài trông cậu không khác gì một thiên thần hạ phàm.
An Việt vừa nghĩ vừa nhìn quả cầu nó chẳng có gì thay đổi. Thầy hắn hơi nhíu mày nhưng vẫn không nhắc nhở, chỉ chờ đợi.
An Việt nghĩ sâu hơn, lần này hắn nghĩ về những điều nhỏ nhặt khi ở bên Cẩn. Cậu tuy không thể nói nhưng rất hay cười, ánh mắt khi nhìn hắn không chỉ có yêu thương mà còn có cả sự cuồng nhiệt cùng tự hào. Khi nghĩ về ánh mắt đó An Việt chợt nhận ra ngay từ lúc biết tên mình Cẩn đã dành ánh mắt ấy cho hắn, phải chăng cậu đã yêu hắn từ lần gặp đầu tiên?
Khóe môi An Việt câu lên, nếu là đúng như vậy hắn hạnh phúc xiết bao.
Quả cầu vẫn không chuyển động, An Việt bắt đầu nôn nóng, hắn cố gắng nghĩ về Cẩn, nghĩ về những điều tốt đẹp bọn họ trải qua, khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hắn có lẽ nên tính từ lúc hắn dọn vào phòng Cẩn, mỗi ngày được ngắm cậu làm việc. Cẩn rất thông minh, cậu tính toán với phong cách rất lạ, các con số cậu ghi trên giấy rất khó hiểu, nhưng cũng rất đẹp.
Khi hắn nghĩ tới đây quả cầu bất chợt sáng lên, An Việt mừng thầm, hắn có vẻ đã đi đúng hướng.
Tiếp đó hắn nghĩ về những tài năng của Cẩn, cậu không chỉ biết tính toán bằng những con số kỳ lạ, mà còn có thể biến những hạt đắng thành thức uống thần kỳ.
Quả cầu ngày càng sáng hơn.
Ngoài ra thứ đặc biệt nhất, cũng là thứ đã góp phần làm nên An Việt của ngày hôm nay, chính là những kiến thức và hình dạng về súng, đạn pháo mà Cẩn đã kể và vẽ cho hắn xem. Nếu không nhờ có những câu chuyện những gợi ý đó, An Việt sẽ không có ngày hôm nay.
Quả cầu bắt đầu hiện ra những hình ảnh đầu tiên, mây mù xuất hiện rồi từ từ tách ra để lộ thế giới sau nó. Khung cảnh lại gần, những tòa nhà kỳ lạ nằm san sát nhau hiện lên, trên bầu trời có cánh chim kỳ lạ bay qua.
An Việt mở to mắt, hắn nhớ ra rồi. Cẩn từng kể cho hắn về một thứ được gọi là máy bay, chúng được làm từ một loại sắt có thể bay trên bầu trời, bên trong rộng lớn chứa được cả trăm người và hàng hóa, nếu có được máy bay, đi khắp Lục địa núi chỉ trong vài giờ là chuyện bình thường.
Khung cảnh nhờ suy nghĩ của hắn mà thay đổi nhanh chóng, các đường phố với lượng xe cộ chi chít hiện ra, đây là một thành phố mà An Việt hay thầy của mình dù có kiến thức uyên thâm cũng không thể nào tưởng tượng ra.
Cẩn đang ở đây sao?
An Việt nghĩ vậy, đôi mắt gắt gao tìm kiếm xem có thứ gì đó mà Cẩn đã kể cho hắn nghe tồn tại trong thế giới này không, cuồi cùng hắn nhìn thấy thứ vô cùng quen thuộc - đèn điện.
Ngay khi hắn nhìn thấy đèn điện, quả cầu thủy tinh liền tập trung vào một hộp sắt màu đen đang lao trên đường.
An Việt từng nhìn thấy Cẩn vẽ thứ này, nó được gọi là xe hơi, Cẩn nói rằng nó chạy bằng xăng, một loại năng lượng khai thác trong lòng đất, rất êm ái và tiện nghi ngồi thoải mái hơn xe ngựa rất nhiều.
Đang khi hắn suy nghĩ hình ảnh liền chuyển vào bên trong xe, chiếu trực tiếp vào một người con trai đang nằm trên ghế, cậu có vẻ rất khó chịu chân mày nhíu chặt.
Tim An Việt nhảy lên thình thịch, người con trai đó có vẻ ngoài không quá lộng lẫy như Cẩn, nhưng bù lại cậu có khuôn mặt giống Cẩn, đôi môi cũng mọng và trông mềm mại hệt Cẩn, đặc biệt nốt ruồi son nằm ngay vị trí tóc mai, nó rất nhỏ và bí ẩn nên không mấy ai để ý, có khi Cẩn cũng không biết, nhưng An Việt kẻ ngắm trộm cậu hàng đêm khi ở chung phòng thì rõ mồn một.
Nơi đó có một nốt ruồi son ngoan ngoãn.
Môi An Việt khô khốc, nhịp tim của hắn dần tăng lên, hắn nghi ngờ đó chính là Cẩn của hắn.
Chiếc xe dừng lại, có một người ăn mặc rất kỳ lạ giống như đồ tây cách điệu, che mặt kín mít nâng Cẩn lên, bế cậu đi vào một tòa nhà lớn, ánh đèn sáng tới mức chói mắt. Tiếp đó kẻ đó đi vào một chiếc hộp kín, sau đó bước vào một căn phòng, hắn ném Cẩn lên giường, gỡ đồ che trên mặt để lộ ra một khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống, ánh mắt hắn nhìn người trên giường vô cùng suồng sã thèm khát.
An Việt hiểu ánh mắt này hơn ai hết, đây chính là ánh mắt của kẻ đang thèm được ăn con mồi thơm ngon nhất, nhưng trong ánh mắt của hắn ta chứa điều gì đó bẩn thỉu bi.ến thái.
An Việt bắt đầu lo lắng, hai bàn tay cầm quả cầu thủy tinh siết chặt. Tên khốn kia hình như có ý định gì đó với cậu.
Lúc này người trên giường cựa mình, mắt từ từ mở ra, cậu có hơi hoang mang, sau đó lật người muốn ngồi dậy nhưng bất lực lại ngã xuống. Kẻ xa lạ kia đi tới bên cậu, cười đê tiện bàn tay xấu xí bắt đầu chạm vào người cậu. Lúc này từ bên ngoài đi vào thêm hai tên khác, bọn họ vây quanh Cẩn bắt đầu đùa cợt cậu, tay không ngừng kéo quần áo cậu, để lộ ra mảng da thịt trắng muốt.
An Việt nhìn thấy chàng trai đó khóc, sợ hãi chống lại ba tên lưu manh trong tuyệt vọng, cậu quẫy đạp, cậu gào thét nhưng vẫn bị chúng chế trụ lên giường mạnh bạo xé toạc quần áo.
Tim An Việt như bị ai đó đâm ngàn nhát, hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu trai, ánh mắt đó hắn có thể phân biệt được - cậu chính là Phiêu Cẩn của hắn là vợ hắn.
“Khốn kiếp!” An Việt gầm lên, hắn xao động nên nguồn năng lượng đưa vào quả cầu cũng dần hỗn loạn, hình ảnh bắt đầu vặn vẹo.
Một kẻ trong số đó đè lên người Cẩn, hắn cởi quần đưa ra thứ d.ương vật ghê tởm của mình không ngừng thúc vào môi Cẩn. Cậu cắn chặt miệng mình tới bật máu quyết không cho thứ kinh tởm đó chui vào.
Mắt An Việt sung huyết khi nhìn thấy cảnh thằng cha khốn nạn kia tát mạnh vào miệng Cẩn khiến cậu không còn đủ sức để cắn môi.
Lúc này An Việt giống như quỷ tu la, bàn tay dùng sức như muốn bóp nát quả cầu. Bên trong quả cầu hai tên đàn ông còn lại vừa cười vừa cởi đồ của mình leo lên giường.
Sức chịu đựng của An Việt đã tới giới hạn, hắn chẳng thể làm chủ được mình nữa, nguồn năng lượng dao động mạnh khiến bên trong quả cầu như sôi lên.
Thầy phêrô chảy mồ hôi, môi trắng bệch, lúc này thầy biết có chuyện nhưng không thể nào ngăn An Việt lại, nếu ngăn hắn cả hai rất có thể sẽ chết vì bị phản phệ.
Phừng!
Chiếc áo kê bên dưới quả cầu đột nhiên bốc cháy dữ dội, hai mắt thầy mở lớn, hình bóng An Việt phản chiếu trong mắt thầy thay đổi kỳ dị, có thứ gì đó đang bao quan hắn, hiện tượng này là gì đây? Thầy chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook