Cướp đoạt
-
Chương 68:
Sau khi ngồi suy nghĩ một mình thật lâu, cuối cùng Dịch Như Hứa vẫn mở miệng tính toán hỏi chút chuyện rối rắm trong lòng.
“Học trưởng, anh và học tỷ, ừm hai người…” Cô có phần ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào cho thích hợp, vấn đề này quá riêng tư, đột nhiên quan tâm tới vấn đề này có vẻ như cô luôn để ý tới đời sống tình cảm của học trưởng Lâm Triết.
Nhưng thực sự Dịch Như Hứa chỉ tò mò lời anh trai nói với cô là thật hay giả, anh thật sự có thể thần thông quảng đại nhìn thấu mọi người như vậy hay sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Triết bất chợt bị Dịch Như Hứa hỏi chuyện, thật ra anh cũng không có biểu hiện gì quá kinh ngạc, từ biểu cảm trên gương mặt, có vẻ anh đã quen với điều đó rồi.
“Haiz, không nghĩ tới ngay cả em cũng biết.” Lâm Triết có chút đau đầu, tay cầm bút vẽ dùng mu bàn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, trong mắt không giấu được vẻ mệt mỏi.
“Học trưởng, có phải học tỷ hiểu lầm chuyện gì hay không? Nhất thiết phải đi tới bước này sao?” Mặc dù Dịch Như Hứa không nhớ được họ tên của học tỷ, nhưng cái liếc mắt buổi sáng ngày hôm đó cô ấy nhìn về phía mình, cho tới bây giờ ký ức Dịch Như Hứa vẫn còn mới mẻ.
Chỉ là… có lẽ mới đầu cô không thể hình dung được loại cảm giác đó, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, Dịch Như Hứa chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Thật đáng sợ.
Lúc ấy cả người cô đã nổi đầy da gà, thậm chí cô còn không biết rốt cuộc mình làm sai chuyện gì, vì sao cô ấy lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
“Em không hiểu.” Lâm Triết trầm mặc vài giây, lắc đầu nói: “Học muội, sau này đừng hỏi lại chuyện đó nữa, biết quá nhiều không tốt cho em, học tỷ của em cô ấy…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng Lâm Triết vẫn muốn nói lại thôi, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Tuy rằng tâm trạng vẫn có chút không tốt, nhưng ít nhiều học trưởng Lâm Triết cũng đóng vai trò trong việc giúp cô khai sáng, Dịch Như Hứa dần dần lấy lại một chút tinh thần.
Khi mở điện thoại lên xem giờ, cô thiếu chút nữa bị hoảng sợ, bởi vì trước đó đã tắt âm thanh, cho nên hiện tại trên màn hình xuất hiện bảy tám cuộc gọi nhỡ của Dịch Vu Lan.
Bàn tay cầm di động không khỏi nắm chặt, trái tim Dịch Như Hứa lại chùng xuống, nghĩ tới anh trai vẫn còn ở nhà chờ cô trở về, sau cảm giác chán ghét Lưu Nhã là cảm giác thôi thúc cô gần gũi với anh nhiều hơn.
Chỉ cần cô giữ chặt lấy anh, tuyệt đối không để anh liếc mắt nhìn Lưu Nhã thêm một cái, không cho phép bọn họ tiếp xúc quá nhiều, chắc hẳn anh sẽ không sinh ra hứng thú dư thừa với Lưu Nhã chứ?
Tuy rằng Dịch Như Hứa cảm thấy lời nói của học trưởng Lâm Triết có đạo lý, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc mình không còn phụ thuộc vào anh nữa, sẽ mất một khoảng thời gian rất dài không thể gặp mặt anh mỗi ngày, trong lòng đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cô muốn ít nhất vẫn có thể nhìn thấy anh.
Có lẽ nên thương lượng với anh trai một chút, từ sau khi mất đi ký ức anh trở nên dễ nói chuyện hơn không ít, Dịch Như Hứa luôn cảm thấy chắc hẳn anh có thể thông cảm cho mình, hơn nữa nếu có anh giúp mình lên kế hoạch, nhất định sẽ càng tốt hơn cách mà cô có thể nghĩ ra.
Nghĩ như vậy, Dịch Như Hứa lập tức nói lời tạm biệt với Lâm Triết, cô phải về nhà.
Lâm Triết cũng không giữ cô ở lại, hiện tại đã hơn 8 giờ, đoán chừng còn phải sửa tranh tầm 1 tiếng nữa, hiện tại gần như vẫn còn nguyên vẹn.
“Có cần tôi đưa em về không?”
“Không cần, anh còn phải ở lại vẽ thêm một lát, tiếp tục vẽ đi.” Dịch Như Hứa đã quá quen thuộc với loại trạng thái này, cô cười nói: “Ngày mai em sẽ tới xem thành quả của học trưởng, hiện tại em muốn trở về nói chuyện với anh trai.”
Lâm Triết gật đầu, hướng về phía Dịch Như Hứa làm động tác cố lên, hai người nhìn nhau mỉm cười, mơ hồ có vài phần cảm giác ăn ý.
Dịch Như Hứa đeo chiếc cặp đi bộ trên đường, xung quanh có rất nhiều học sinh đi ngang qua, bước chân của cô khá nhanh, nhưng mặc dù vậy vẫn có người đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô từ phía sau.
Lực tay người nọ rất lớn, móng tay sắc nhọn đâm một chút vào da thịt mỏng manh của cô, Dịch Như Hứa bị đau xoay người lại, kết quả lại nghênh đón một cái tát vang dội.
Thậm chí cô còn không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, bởi vì quán tính mà lui về phía sau một bước, lòng bàn chân loạng choạng, té ngã trên mặt đất.
Chờ cơn chóng mặt dịu đi, Dịch Như Hứa mới giương mắt nhìn qua, phát hiện người đuổi theo đánh mình là bạn gái của học trưởng Lâm Triết, người đã nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ tại sân bay ngày hôm đó… Không, hiện tại phải nói là bạn gái cũ.
“Học tỷ?”
“Cô và bạn trai tôi ngồi một mình trong phòng vẽ tranh làm gì? Trai đơn gái chiếc ở bên trong một tiếng đồng hồ mới ra ngoài! Tôi đã sớm hoài nghi anh ta có người khác ở bên ngoài, người đó chính là cô đúng không!”
Dịch Như Hứa không kịp phản ứng với những gì cô ta nói, nhưng lý trí không cho phép mình bị cô ta tạt nước bẩn như vậy, nghĩ tới bình xịt và chuông báo động mà trước kia anh trai đặt trong túi để cô đề phòng người xấu, cô căng thẳng tới mức đôi tay phát run, một bên sắp xếp ngôn ngữ nghĩ xem nên nói gì, một bên mò mẫm trong túi xách của mình.
Lục Y Phàm thấy Dịch Như Hứa căn bản không để ý tới mình, vẫn luôn lục lọi túi xách, còn tưởng rằng cô muốn gọi điện thoại kêu Lâm Triết tới đây, vừa tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đi tới muốn giật túi xách của cô ném ra xa.
Xung quanh đã có không ít người dừng lại, nhưng bởi vì không rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nên không ai tiến lên ngăn cản. Dịch Như Hứa bị cô ta mạnh mẽ cướp túi xách, sợ tới mức muốn hét lên, nhưng mà mấy chữ cứu mạng hay cướp bóc làm thế nào cũng không thể hét thành tiếng được.
Cô vốn không quen lớn tiếng nói chuyện, hiện tại lại khẩn trương tới mức lắp bắp.
Thật vất vả mới chạm được tới bình xịt phòng cướp, lấy ra tìm thấy vòi xịt, ấn vài cái về phía mặt Lục Y Phàm.
“A a a!”
Bị vật thể tập kích phun thẳng vào mặt, Lục Y Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết vô thức buông lỏng Dịch Như Hứa ra, Dịch Như Hứa sợ hãi cô ta lại nhào lên, vừa khóc vừa quyết đoán nhắm ngay mặt cô ta xịt thêm vài lần.
Cô sợ tới mức bò dậy cầm túi xách chạy tới đám người phía sau, nghẹn ngào đứt quãng nói: “Cô ta, cô ta đột nhiên cướp túi xách của tôi! Mau báo cảnh sát!”
“Này, đó không phải Lục Y Phàm sao!”
“Còn có Dịch Như Hứa, đây đều là hoa khôi của khoa chúng ta đấy!”
“Hai người bọn họ có chuyện gì vậy? Đang đánh nhau sao?”
Những người xung quanh Dịch Như Hứa hoàn toàn không có ai quen biết cô, bảo cậu ta báo cảnh sát một chốc một lát cũng không làm được, bọn họ chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao cũng là bạn học, hơn nữa cả hai đều là phụ nữ, không giống trường hợp nên báo cảnh sát.
Dịch Như Hứa thấy đối phương mãi mà không có động tĩnh gì, trong lòng vừa bất lực lại nôn nóng, cô vội vàng cúi đầu lục tìm di động trong túi xách của mình. Trong lúc vừa lo lắng vừa hoảng sợ, cô bất chợt nhìn thấy bóng dáng của một người phía sau.
Sau khi nhìn thấy Dịch Vu Lan, cuối cùng Dịch Như Hứa cũng không còn sợ hãi nữa, giống như nhìn thấy đất liền khi bản thân đang chuẩn bị chìm trong những cơn gió lốc của biển cả, cô lập tức bỏ mặc đám người xung quanh, chạy vài bước bổ nhào vào lồng ngực Dịch Vu Lan, ôm eo anh khóc lớn.
“…Anh!”
Dịch Vu Lan vội vàng dùng cánh tay không bị thương vỗ về trấn an em gái, gương mặt anh tuấn nhăn lại, chưa từng thả lỏng.
Anh nhìn thật sâu vào người phụ nữ đang ôm đầu gào thét thảm thiết trên mặt đất, vội vàng lôi kéo Dịch Như Hứa rời khỏi chỗ này.
Không thể ở lại nơi này thêm một phút nào, trong không khí đã tràn ngập chất kích thích từ bình xịt hơi cay, những người xem náo nhiệt xung quanh sẽ lập tức đỏ mắt hắt xì.
Trên thực tế đã có người bắt đầu cảm thấy không thoải mái và chảy nước mắt, nhưng bọn họ đều luyến tiếc không muốn rời đi.
Thời điểm Dịch Như Hứa phun sương về phía Lục Y Phàm, bản thân cô cũng bị dính một chút, tuy nhiên cũng may cô lập tức bỏ chạy, cho nên không bị kích thích quá nhiều, chỉ là hốc mắt vẫn luôn đỏ hoe, không ngừng rơi lệ, thỉnh thoảng lại hắt xì một cái.
Dịch Vu Lan không biết cô chảy nước mắt vì thân thể khó chịu hay là do nỗi đau trong lòng, tóm lại anh trực tiếp đưa cô tới phòng khám, bác sĩ giúp cô rửa sạch đôi mắt, dấu tay trên mặt cũng được bôi thuốc.
Về phần người phụ nữ điên kia, hiện tại anh vẫn chưa có thời gian dọn dẹp, tuy nhiên Dịch Vu Lan đã nhớ kỹ cô ta rồi.
Kế tiếp sẽ có lúc cô ta phải khó chịu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook