Cướp đoạt
Chương 15:

Nhiệt độ điều hòa trong các nhà hàng tại khu thương mại rất thấp, Dịch Như Hứa ăn mặc mỏng manh, tới nơi lựa chọn hải sản nhiệt độ còn thấp hơn nữa, cô cảm giác hai cánh tay mình có chút lạnh.

Mấy người học trưởng học tỷ khác còn chưa có tới, giáo sư Chu đang cúi người lựa chọn cua, ánh mắt Dịch Như Hứa dao động khắp nơi, cuối cùng vẫn rơi xuống người Lâm Triết.

“Tùy ý chọn đi, nhìn tôi làm gì?” Lâm Triết nhận thấy ánh mắt của Dịch Như Hứa, anh không nhịn được cười hỏi cô. Dịch Như Hứa hơi căng thẳng, lời mở đầu không hề ăn khớp với câu hỏi: “Học trưởng, ngày thường anh thích làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Triết suy nghĩ một chút, mếu máo nói: “Chuyện tôi thích làm … rất nhiều, sao vậy? Muốn tôi dẫn em đi chơi sao?”

“Có thể chứ?”

“Không thể.” Lâm Triết trêu chọc cô, nói xong lại tiếp tục lựa chọn hải sản.

Mà nửa đầu bữa ăn, Dịch Như Hứa gần như luân hãm hoàn toàn trong câu nói “Không thể” mang đầy ý tứ trêu đùa của Lâm Triết.

Các học trưởng học tỷ mà giáo sư Chu gọi tới đều rất tốt, mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ, hai chai rượu vang đỏ đã được khui ra.

Dịch Như Hứa chưa từng uống rượu, bởi vì trước nay anh trai đều không cho phép cô uống, những người khác trên bàn đều là người đã bước chân vào xã hội, bọn họ thích uống rượu theo vòng tròn. Lần này tới lượt Lâm Triết kính rượu mấy vị học trưởng học tỷ, cô là học muội nhỏ nhất cũng không khống chế được mà uống nhiều hai ly.


Rượu vang đỏ tác dụng chậm nhưng rất mạnh, Dịch Như Hứa cảm giác đầu óc có chút trống rỗng, nhưng cả người lại vô cùng tỉnh táo. Bọn họ bắt đầu ăn lúc gần 7 giờ, hiện tại đã quá 9 giờ, nhưng tất cả vẫn đang say sưa nói chuyện, không hề có ý tứ tan cuộc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia anh trai cũng thường xuyên mời cô và bạn bè đi ăn cơm, nhưng mỗi lần đều không phải như vậy, chẳng những anh không cho cô uống rượu, còn đặc biệt nghiêm khắc khống chế thời gian ăn một bữa cơm, ăn xong liền đứng dậy, một chút cũng không ướt át bẩn thỉu.

Gần 10 giờ, di động Dịch Như Hứa đổ chuông, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem, thời điểm xác nhận người gọi tới là anh trai, không những cô không hề lo lắng, thậm chí còn có một loại cảm giác rốt cuộc mình đã quay về hoàn cảnh quen thuộc.

Cô rời khỏi bàn đi nghe điện thoại, khi đứng dậy thân thể còn hơi lảo đảo một chút, rượu vang đỏ khiến cả người cô mất hết sức lực. Lâm Triết nhạy bén nhìn thấy Dịch Như Hứa đứng không vững, anh đang định đứng dậy đỡ cô, nhưng lúc này vừa vặn có một vị học trưởng nâng ly mời anh uống rượu, anh nghe lời cầm ly rượu lên, đè nén cảm giác xúc động xuống đáy lòng.

Không khí bên ngoài bao tươi mát và thoáng đãng hơn không ít, Dịch Như Hứa bước chầm chậm ra ngoài, ấn nút nhận cuộc gọi, đặt bên tai.

“Alo, anh.”

“Em nhìn xem, bây giờ là mấy giờ?”

“Hả?” Đầu óc Dịch Như Hứa choáng váng, sau khi đi bộ vài bước thì hai chân mềm nhũn, cô đỡ tường đứng thẳng người, nhìn quanh một vòng, không thấy bất cứ thứ gì có thể xác định thời gian.


Dịch Vu Lan nhắm mắt lại, cố gắng hết sức để kìm nén ngọn lửa trong lòng, nghĩ tới việc cô chỉ đáp lại một chữ như vậy sau đó liền không có phản ứng gì khác, bàn tay siết chặt đến run rẩy.

Quả thực cô giống như đang thả diều, vui vẻ sẽ kéo kéo trở về, không vui sẽ mặc kệ gió trời thổi con diều bay đi, dù sao thì sợi dây cũng nằm trong tay cô.

Hai đầu điện thoại đều trầm mặc, sắc mặt Dịch Như Hứa ửng hồng, cô đang cố gắng dựa lưng lên tường để tỉnh rượu, căn bản không nhận ra những cảm xúc mãnh liệt đằng sau sự im lặng kéo dài của anh trai.

“Anh đang hỏi em, Dịch Như Hứa, rốt cuộc bây giờ là mấy giờ rồi?”

“…” Cả người Dịch Như Hứa chợt lạnh, cô hoảng hốt hé mở đôi mắt, không chờ cô phục hồi tinh thần, hai mắt đã ẩm ướt.

Lại hung dữ với cô, anh chỉ biết quản cô, ép cô, tại sao cô lại có một người anh trai như vậy?

Chất cồn trong cơ thể Dịch Như Hứa đã đào sâu cảm xúc thật trong lòng cô ra ngoài, cô nhăn mặt cúi đầu, vừa rơi nước mắt vừa nức nở. Cảm xúc tới quá nhanh, mu bàn tay cô gần như không lau kịp nước mắt, vì thế cô mơ hồ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối bắt đầu khóc nức nở.

Dịch Vu Lan không biết vì sao Dịch Như Hứa lại đột nhiên khóc lóc lợi hại như vậy, các khớp ngón tay cầm di động của anh trở nên trắng bệch run nhè nhẹ, một lát sau, anh lo lắng nhấc chân chạy ra ngoài.


Học muội ra ngoài đã vài phút còn chưa trở về, Lâm Triết nhớ tới bộ dáng lảo đảo của cô khi đứng lên, trong lòng có chút không yên. Anh kéo ghế dựa rời khỏi phòng bao, nghĩ tới trước tiên gọi điện thoại cho cô hỏi xem tình huống của cô thế nào.

Tuy nhiên điện thoại vang lên mấy lần đều không thể kết nối, Lâm Triết có chút hoang mang đi về phía toilet. Kết quả vừa rẽ vào khua cua liền trông thấy bóng dáng nhỏ xinh đang rúc mình trong góc, tay cầm di động khóc tới mức rối tinh rối mù.

Lâm Triết đi lên phía trước vài bước, đứng trước bóng dáng co quắp khiến người ta đau lòng kia, anh ngồi xổm xuống, ghé sát lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Học muội? Có chuyện gì vậy?”

“Em có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là gặp phải chuyện gì? Có vấn đề gì cứ nói với tôi, nhất định tôi sẽ tận lực giúp đỡ.”

Dịch Như Hứa hai mắt đẫm lệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt chóp mũi đều đỏ hoe. Đôi mắt to đen nhánh vốn dĩ trong veo, hiện tại lại bị che phủ bởi một tầng hơi nước, bộ dáng ủy khuất mặc cho ai nhìn thấy đều chịu không nổi mà đau lòng.

Cô mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng khóe miệng chỉ mấp máy hai cái, sau đó lại đáng thương cúi đầu, nước mắt không tiếng động từ trong hốc mắt trào ra, dọc theo khuôn mặt nhỏ chảy xuống mu bàn tay.

Bộ dáng này của cô quả thực rất giống đứa trẻ mà Lâm Triết đã nhìn thấy ở nhà một người bạn vào năm ngoái, đứa trẻ đó vừa tròn hai tuổi.

Lâm Triết nhớ rất rõ, đứa nhỏ kia xinh đẹp trắng nõn vui vẻ kéo cuộn giấy cả một đoạn thật dài, lúc ấy anh chỉ thuận miệng, không hề nghiêm túc nói “Cháu làm chuyện xấu rồi nha”. Sau đó, nhóc con kia liền ngây ngẩn cả người, sau vài giây thì biến thành bộ dáng hiện tại của Dịch Như Hứa.

Giống như bị lời nói của Lâm Triết dọa sợ, lại giống như vì mình làm chuyện xấu bị người bắt gặp nên sợ hãi, không biết phải làm sao, vừa lúng túng lại ủy khuất, như thể cả bầu trời đều sụp xuống, trên lông mi dính đầy nước mắt trong suốt như pha lê.

“Chúng ta đứng dậy rồi nói được không? Cứ ngồi xổm thế này lát nữa chân sẽ tê dại.” Lâm Triết ngồi bên cạnh cô một hồi, duỗi tay muốn đỡ cô đứng dậy. Vốn tưởng rằng phải hao chút sức lực, không nghĩ tới, mặc dù nức nở nhưng cô cũng không ồn ào, đặc biệt ngoan ngoãn cùng anh đứng dậy.


Rốt cuộc Lâm Triết và cô không quá thân thiết, thậm chí anh còn không biết bước tiếp theo nên làm gì, anh chỉ ngơ ngác đứng đó, đưa cô trở về phòng bao cũng không phải, tiếp tục đứng đây cũng không tốt, nghĩ tới nghĩ lui anh mở miệng hỏi: “Học muội, tôi đưa em về nhà nhé?”

Dịch Như Hứa vừa nghe anh nói lời này liền nghĩ tới anh trai, trong nhà có một bàn đồ ăn và một người đàn ông đoán chừng đang xanh mét mặt mày chờ tìm cô tính sổ, tất cả đều khiến da đầu cô tê dại, cô vô thức duỗi tay ôm lấy Lâm Triết.

Có thể nói do cồn ảnh hưởng, cũng có thể nói là cô chỉ muốn tìm một nơi để lẩn trốn, nhưng một màn này, đúng lúc bị Dịch Vu Lan tay cầm di động thật vất vả mới tìm được tới đây nhìn thấy.

Gần 3 tiếng, anh vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài chờ cô, sợ thời điểm cô trở về không có ai chăm sóc. Điện thoại gọi tới còn chưa nói được hai câu, vừa nghe thấy tiếng cô khóc, anh lập tức ấn thang máy xông lên tìm cô.

…Nhưng hiện tại, cô lại để anh nhìn thấy một màn như vậy.

Dịch Vu Lan nhìn di động trong tay mình, bên tai còn vang vọng tiếng học trưởng của Dịch Như Hứa đang quan tâm thăm hỏi.

Anh có thể nghe ra, xác thật những lời đó chỉ là lời thăm hỏi đơn thuần mà thôi, người đàn ông này không có ý gì với cô.

Nhưng Dịch Như Hứa thì không nhất định.

Dịch Vu Lan cắt đứt cuộc trò chuyện, dùng ngón cái và ngón trỏ xoay di động một vòng, sau đó dứt khoát bỏ vào túi quần, bước từng bước về phía cô gái nhỏ vẫn đang ôm chặt học trưởng trong vòng tay.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương