Cướp Chồng Bạn Thân
-
Chương 8
Một tháng sau đó tôi đi khám lại để lấy thuốc nhưng Nguyệt không đi được vì bận. Tôi xin nghỉ buổi chiều, về nhà thay bộ váy, trang điểm chút rồi bắt xe đến bệnh viện. Tôi không hẹn trước, cũng không xin số điện thoại của Hải từ Nguyệt mà tự đến. Dù Hải cũng là bạn trai của bạn thân tôi, tôi không muốn phiền phức đến anh ta.
Khi tôi đến, tự mình vào khám đến lúc khám xong bất chợt thấy Hải đứng phía ngoài lan can nhìn ra khoảng không bên ngoài. Không hiểu sao, tôi thấy vẻ mặt anh ta rất trầm tư. Khi tôi còn đang chăm chú nhìn đột nhiên Hải quay lại. Tôi giật thót mình đánh rơi cả đống giấy tờ xuống đất. Hải bật cười nói:
- Hôm nay đến khám lại à? Làm gì mà giật thót người như vậy?
- Dạ… em đang chờ kết quả.
- Đến khám sao không bảo Nguyệt nói anh một câu để anh nhờ người cho nhanh.
- Không sao đâu anh, chờ một chút cũng được mà. Em cũng không muốn làm phiền anh.
Hải nghe tôi nói vậy đáp lại:
- Gì mà phiền, bạn của Nguyệt cũng là bạn của anh mà.
Nói rồi Hải đưa cho tôi cốc nước lọc nói tiếp:
- Uống đi. Em thấy dạo này bụng thế nào? Còn cảm giác nóng không? Có ợ chua nhiều nữa không?
- Em thấy cũng đỡ rồi thì phải, nhưng mấy hôm nay không biết có phải thức khuya không mà lại thấy hơi đau.
- Phải rồi. Bệnh dạ dày nên hạn chế thức khuya và stress. Nếu không thuốc tiên cũng không chữa được đâu.
Tôi nghiêng đầu cảm ơn Hải. Anh ta ngồi một lúc thì rời đi vì có bệnh nhân. Mãi đến chiều muộn bệnh viện vắng hoe, tôi ngồi ngoài sảnh nhắm nghiền mắt dựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau đột nhiên có tiếng Hải cất lên:
- Ơ Quý, sao giờ này em vẫn chưa về nữa?
Nghe giọng anh ta, tôi giật bắn mình mở mắt xem đồng hồ đáp lại:
- Ôi đã gần sáu giờ rồi ạ? Em nãy ngồi đây, cứ nghĩ sẽ ngồi một lúc thôi ai ngờ muộn vậy rồi.
- Kết quả khám có vấn đề gì hả? Hay em bị sao tự dưng lại ngủ gật ở đây.
- Dạ không, thực sự không có vấn đề gì cả. Chẳng qua kết quả trả hơi muộn mà trưa em chưa ăn gì nên hơi chóng mặt định ngổi nghỉ chút ai ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Nói rồi tôi chào anh ta sau đó đứng dậy cầm túi đi ra ngoài. Giờ này tan tầm, tôi đứng vẫy taxi hơn mười phút vẫn không có xe. Mãi đến khi nghe tiếng còi xe phía sau tôi mới giật mình lùi lại. Hải kéo cửa kính cười nói:
- Giờ này bắt xe khó lắm, lên xe đi anh cho quá giang.
- Dạ thôi không sao đâu anh…
- Lên xe đi, không phải ngại. Bạn của Nguyệt cũng là bạn của anh mà.
Tôi càng từ chối, Hải càng giục. Tiếng còi xe phía sau inh ỏi, không còn cách nào khác tôi đành mở cửa sau bước lên. Hải nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi nói:
- Nhà em ở đâu, đọc địa chỉ đi.
- Dạ… dạ… anh, anh cứ đi đi rồi dừng cho em chỗ nào cũng được.
- Ơ kìa, anh bảo không phải ngại mà.
- Không phải em ngại, nhưng… nhưng hôm nay em không muốn về nhà.
- Có chuyện gì vậy? Hình như em có chuyện gì hả? Từ trưa gặp em đã thấy tâm trạng em không được ổn lắm.
Tôi cúi gằm mặt, bặm chặt môi, sống mũi cay xè đáp lại:
- Thực ra, hôm nay là ngày giỗ của ba em. Tâm trạng em đúng là không được tốt lắm…
Hải nghe xong, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên, đôi mắt đen bỗng chuyển sang màu u ám. Hải không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng. Anh cứ lái xe chầm chậm trên đường. Mãi một lúc rất lâu sau anh mới cất lời:
- Quý, hôm nay cũng là ngày giỗ của ba anh.
Tôi nghe xong, không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng vẫn mở to đôi mắt thể hiện sự kinh ngạc. Hải nắm vô lăng, lại nói tiếp:
- Anh cũng từng như em, mỗi lần đến giỗ ba đều chỉ muốn một mình. Ba anh cũng ra đi rất đột ngột. Đến giờ nghĩ lại anh cũng vẫn chẳng dám tin. Nhưng Quý à, người mất cũng mất rồi. Em còn mẹ, em hãy làm chỗ dựa cho mẹ.
Xem ra Nguyệt không kể gì nhiều về tôi cho Hải nghe, anh chẳng biết gì sất. Lúc này nước mắt tôi cũng chảy dài hai gò má, tôi lý nhí đáp:
- Thực ra mẹ em tái hôn rồi. Bà có chỗ dựa rồi. Mà thôi, không sao đâu. Anh cho em xuống đây đi, chút em qua nhà Nguyệt cũng được.
Hải không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Tôi mở cửa xe bước lên vỉa hè rồi đi vào thẳng. Vừa đi vừa lấy tay quệt nước mắt. Đợi khi chiếc xe của Hải đi khuất tôi mới bắt một chiếc xe khác về phòng trọ.
Những ngày tiếp theo tôi không gặp Nguyệt, cũng không hề đào thêm thông tin về Hải. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng tôi suốt ngày nhớ đến Hải. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã tò mò về anh. Dù dặn lòng không được phép để ý đến anh mà con tim không làm theo nổi lý trí.
Hải và tôi đều có khiếm khuyết về gia đình. Dù không nói với nhau nhiều câu nhưng tôi vẫn nhận ra sự đồng điệu từ trong tâm hồn tôi và anh. Nguyệt không giống chúng tôi nên tất nhiên nó không thể hiểu được điều này.
Không biết có phải vì thế mà tự dưng tôi với Hải bắt đầu thân hơn không. Mỗi lần đến kỳ khám bệnh tôi không cần gọi cho Nguyệt. Hải cũng nhiệt tình, bắt đầu cởi mở nói chuyện hỏi han tôi nhiều hơn. Thế nhưng tôi và Hải vẫn giữ chừng mực không có gì quá giới hạn của những người bạn.
Chỉ có điều trong thâm tâm tôi lại mong tình cảm nhỏ nhoi này có thể phát triển hơn từng chút một.
Tôi cũng tự biết đó là suy nghĩ ích kỷ của bản thân, nhưng lại không thể dừng lại được. Trong mắt tôi, Hải là chàng trai vô cùng hoàn hảo, xuất chúng, hai mươi tư năm nay tôi chưa bao giờ để mắt đến đàn ông nhưng gặp anh rồi tôi mới biết. Hình như tôi thích anh. Thích anh từ ngay lần đầu tiên gặp, thích anh từ những sự dịu dàng anh dành cho tôi. Hải không giống những gã đàn ông khác, anh ấm áp, chu đáo và hơn nữa tôi cảm thấy tôi và anh đều là những con người có tâm hồn đồng điệu.
Càng ngày, tôi càng nghĩ về Hải nhiều. Tiếp xúc với Hải tôi mới nhận ra rằng mình lỡ nhịp vì anh cũng phải. Bất kỳ cô gái nào gặp anh cũng sẽ như vậy thôi. Anh không kiêu căng ngạo mạn như Phong, anh không cậy mình là công tử nhà giàu mà coi thường tôi.
Thực ra, có đôi lần tôi đã nghĩ, hay là tôi bất chấp hết nói mọi suy nghĩ trong lòng với Hải. Khoảng thời gian đó, mỗi lần nhìn thấy Nguyệt và Hải tình cảm tim tôi đau như có ai bóp nghẹn. Nguyệt đã có mọi thứ, nó đâu hề thiếu thốn gì đâu. Còn tôi thì tại sao đến ngay cả việc được thích một người cũng không thể.
Suy nghĩ đó ám ảnh tôi rất lâu. Tôi càng cố gạt, nó lại càng như bóng ma dai dẳng không dứt.
Khi tôi đến, tự mình vào khám đến lúc khám xong bất chợt thấy Hải đứng phía ngoài lan can nhìn ra khoảng không bên ngoài. Không hiểu sao, tôi thấy vẻ mặt anh ta rất trầm tư. Khi tôi còn đang chăm chú nhìn đột nhiên Hải quay lại. Tôi giật thót mình đánh rơi cả đống giấy tờ xuống đất. Hải bật cười nói:
- Hôm nay đến khám lại à? Làm gì mà giật thót người như vậy?
- Dạ… em đang chờ kết quả.
- Đến khám sao không bảo Nguyệt nói anh một câu để anh nhờ người cho nhanh.
- Không sao đâu anh, chờ một chút cũng được mà. Em cũng không muốn làm phiền anh.
Hải nghe tôi nói vậy đáp lại:
- Gì mà phiền, bạn của Nguyệt cũng là bạn của anh mà.
Nói rồi Hải đưa cho tôi cốc nước lọc nói tiếp:
- Uống đi. Em thấy dạo này bụng thế nào? Còn cảm giác nóng không? Có ợ chua nhiều nữa không?
- Em thấy cũng đỡ rồi thì phải, nhưng mấy hôm nay không biết có phải thức khuya không mà lại thấy hơi đau.
- Phải rồi. Bệnh dạ dày nên hạn chế thức khuya và stress. Nếu không thuốc tiên cũng không chữa được đâu.
Tôi nghiêng đầu cảm ơn Hải. Anh ta ngồi một lúc thì rời đi vì có bệnh nhân. Mãi đến chiều muộn bệnh viện vắng hoe, tôi ngồi ngoài sảnh nhắm nghiền mắt dựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau đột nhiên có tiếng Hải cất lên:
- Ơ Quý, sao giờ này em vẫn chưa về nữa?
Nghe giọng anh ta, tôi giật bắn mình mở mắt xem đồng hồ đáp lại:
- Ôi đã gần sáu giờ rồi ạ? Em nãy ngồi đây, cứ nghĩ sẽ ngồi một lúc thôi ai ngờ muộn vậy rồi.
- Kết quả khám có vấn đề gì hả? Hay em bị sao tự dưng lại ngủ gật ở đây.
- Dạ không, thực sự không có vấn đề gì cả. Chẳng qua kết quả trả hơi muộn mà trưa em chưa ăn gì nên hơi chóng mặt định ngổi nghỉ chút ai ngờ thời gian lại trôi nhanh như vậy.
Nói rồi tôi chào anh ta sau đó đứng dậy cầm túi đi ra ngoài. Giờ này tan tầm, tôi đứng vẫy taxi hơn mười phút vẫn không có xe. Mãi đến khi nghe tiếng còi xe phía sau tôi mới giật mình lùi lại. Hải kéo cửa kính cười nói:
- Giờ này bắt xe khó lắm, lên xe đi anh cho quá giang.
- Dạ thôi không sao đâu anh…
- Lên xe đi, không phải ngại. Bạn của Nguyệt cũng là bạn của anh mà.
Tôi càng từ chối, Hải càng giục. Tiếng còi xe phía sau inh ỏi, không còn cách nào khác tôi đành mở cửa sau bước lên. Hải nhìn tôi qua gương chiếu hậu rồi nói:
- Nhà em ở đâu, đọc địa chỉ đi.
- Dạ… dạ… anh, anh cứ đi đi rồi dừng cho em chỗ nào cũng được.
- Ơ kìa, anh bảo không phải ngại mà.
- Không phải em ngại, nhưng… nhưng hôm nay em không muốn về nhà.
- Có chuyện gì vậy? Hình như em có chuyện gì hả? Từ trưa gặp em đã thấy tâm trạng em không được ổn lắm.
Tôi cúi gằm mặt, bặm chặt môi, sống mũi cay xè đáp lại:
- Thực ra, hôm nay là ngày giỗ của ba em. Tâm trạng em đúng là không được tốt lắm…
Hải nghe xong, gương mặt lộ rõ sự ngạc nhiên, đôi mắt đen bỗng chuyển sang màu u ám. Hải không nói gì thêm nữa, chỉ im lặng. Anh cứ lái xe chầm chậm trên đường. Mãi một lúc rất lâu sau anh mới cất lời:
- Quý, hôm nay cũng là ngày giỗ của ba anh.
Tôi nghe xong, không lấy gì làm ngạc nhiên, nhưng vẫn mở to đôi mắt thể hiện sự kinh ngạc. Hải nắm vô lăng, lại nói tiếp:
- Anh cũng từng như em, mỗi lần đến giỗ ba đều chỉ muốn một mình. Ba anh cũng ra đi rất đột ngột. Đến giờ nghĩ lại anh cũng vẫn chẳng dám tin. Nhưng Quý à, người mất cũng mất rồi. Em còn mẹ, em hãy làm chỗ dựa cho mẹ.
Xem ra Nguyệt không kể gì nhiều về tôi cho Hải nghe, anh chẳng biết gì sất. Lúc này nước mắt tôi cũng chảy dài hai gò má, tôi lý nhí đáp:
- Thực ra mẹ em tái hôn rồi. Bà có chỗ dựa rồi. Mà thôi, không sao đâu. Anh cho em xuống đây đi, chút em qua nhà Nguyệt cũng được.
Hải không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu. Tôi mở cửa xe bước lên vỉa hè rồi đi vào thẳng. Vừa đi vừa lấy tay quệt nước mắt. Đợi khi chiếc xe của Hải đi khuất tôi mới bắt một chiếc xe khác về phòng trọ.
Những ngày tiếp theo tôi không gặp Nguyệt, cũng không hề đào thêm thông tin về Hải. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng tôi suốt ngày nhớ đến Hải. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã tò mò về anh. Dù dặn lòng không được phép để ý đến anh mà con tim không làm theo nổi lý trí.
Hải và tôi đều có khiếm khuyết về gia đình. Dù không nói với nhau nhiều câu nhưng tôi vẫn nhận ra sự đồng điệu từ trong tâm hồn tôi và anh. Nguyệt không giống chúng tôi nên tất nhiên nó không thể hiểu được điều này.
Không biết có phải vì thế mà tự dưng tôi với Hải bắt đầu thân hơn không. Mỗi lần đến kỳ khám bệnh tôi không cần gọi cho Nguyệt. Hải cũng nhiệt tình, bắt đầu cởi mở nói chuyện hỏi han tôi nhiều hơn. Thế nhưng tôi và Hải vẫn giữ chừng mực không có gì quá giới hạn của những người bạn.
Chỉ có điều trong thâm tâm tôi lại mong tình cảm nhỏ nhoi này có thể phát triển hơn từng chút một.
Tôi cũng tự biết đó là suy nghĩ ích kỷ của bản thân, nhưng lại không thể dừng lại được. Trong mắt tôi, Hải là chàng trai vô cùng hoàn hảo, xuất chúng, hai mươi tư năm nay tôi chưa bao giờ để mắt đến đàn ông nhưng gặp anh rồi tôi mới biết. Hình như tôi thích anh. Thích anh từ ngay lần đầu tiên gặp, thích anh từ những sự dịu dàng anh dành cho tôi. Hải không giống những gã đàn ông khác, anh ấm áp, chu đáo và hơn nữa tôi cảm thấy tôi và anh đều là những con người có tâm hồn đồng điệu.
Càng ngày, tôi càng nghĩ về Hải nhiều. Tiếp xúc với Hải tôi mới nhận ra rằng mình lỡ nhịp vì anh cũng phải. Bất kỳ cô gái nào gặp anh cũng sẽ như vậy thôi. Anh không kiêu căng ngạo mạn như Phong, anh không cậy mình là công tử nhà giàu mà coi thường tôi.
Thực ra, có đôi lần tôi đã nghĩ, hay là tôi bất chấp hết nói mọi suy nghĩ trong lòng với Hải. Khoảng thời gian đó, mỗi lần nhìn thấy Nguyệt và Hải tình cảm tim tôi đau như có ai bóp nghẹn. Nguyệt đã có mọi thứ, nó đâu hề thiếu thốn gì đâu. Còn tôi thì tại sao đến ngay cả việc được thích một người cũng không thể.
Suy nghĩ đó ám ảnh tôi rất lâu. Tôi càng cố gạt, nó lại càng như bóng ma dai dẳng không dứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook