Cướp Chồng Bạn Thân
-
Chương 26
Cả đêm ấy tôi không ngủ được, những tin nhắn chửi rủa vẫn không ngừng nghỉ dành cho tôi. Khi đã bình tĩnh lại, tôi liền khoá facebook, sau đó gọi cho một hội du côn khác đi tìm con Nguyệt. Nhất định lần này tôi sẽ phải tìm được nó.
Suốt một đêm dài mệt mỏi, đến sáng tôi gần như kiệt sức. Thế nhưng tôi biết dù cho người ta đang rủa tôi, tôi vẫn phải sống. Tôi dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi bịt mặt kín sau đó bắt một chiếc taxi đến công ty. Khi vừa bước chân vào cửa phòng thì có tiếng xì xào:
- Kinh khủng thật, hôm qua xem đoạn video ấy không nghĩ trên đời có loại người ác nhân như vậy đâu. Lại còn cùng công ty mình.
- Thật sự đấy, tao nghĩ chúng mày phải tránh xa nó ra. Nhìn mặt mũi xinh đẹp thế mà mưu mô kinh khủng.
- Tao sợ nhất cái khoản, gây chuyện với bạn rồi sống nhởn nhơ, vui vẻ.
- Công nhận mặt dày thật, con này chắc mặt bằng xi măng cốt thép quá.
Tôi nghe đến đâu tức run người đến đấy. Một lũ rảnh rỗi ngồi phán xét người khác. Tôi bặm chặt môi bước vào, mấy người nhân viên liền im bặt nháy mắt nhau rồi quay đi. Cảm giác bị cô lập khiến tôi gần như không chịu nổi. Hôm qua hôm kia còn chị em ngọt xớt, chỉ vì con Nguyệt mà quay lưng với tôi. Tôi đứng dậy thở dài đi lấy tài liệu, vừa quay đi người đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh đã nói với người bên cạnh nhưng đủ để tôi nghe thấy:
- Loại người như này làm việc chung thật ô uế. Chúng ta có nên làm chiến dịch tẩy chay không nhỉ?
- Thôi chị ạ, làm làm gì, nó lại pha thuốc ngủ cho chị uống rồi lôi chị ra đường bây giờ.
Tôi nghe xong quay phắt lại, bỗng dưng đã thấy Đức đi ra. Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi cụp xuống rồi cất giọng trầm trầm:
- Đến công ty để làm việc, không phải để bàn tán người khác thế này thế kia. Quy định của công ty có nói rõ, không được nói xấu đồng nghiệp, hình như các chị không thèm thực hiện đúng không?
- Dạ… thưa sếp…
- Tôi không muốn nói nhiều đâu, từ giây phút này, nếu tôi nghe được một tiếng bàn tán xì xào về người khác tôi sẽ thẳng tay phạt.
- Vâng ạ.
Đức đứng ra bảo vệ tôi bỗng dưng giống như tấm phao cứu sinh cho tôi lúc này.
- Quý, mang tài liệu vào phòng cho tôi.
Tôi gật đầu đặt cốc nước xuống dưới. Mấy đồng nghiệp bĩu môi nhìn nhau nhưng không ai nói thêm câu gì nữa. Khi vừa vào đến phòng làm việc của Đức, tôi chỉ im lặng đưa tài liệu cho anh. Chuyện hôm qua anh cũng đã biết, tự dưng bầu không khí của tôi và Đức lại trở nên ngượng nghịu. Một lúc rất lâu sau Đức mới cất lời:
- Quý.
- Dạ.
- Cô xin nghỉ việc vài ngày đi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi đi làm sau.
Tôi khẽ thở dài mỉm cười đáp:
- Không sao đâu, chuyện tôi gây ra, tôi phải chấp nhận thôi. Dù sao cũng là tôi sai mà.
Đức ngước mắt lên nhìn tôi nói:
- Đừng cố gắng chịu đựng nữa.
Không hiểu sao nghe đến câu đấy tôi lại thấy sống mũi cay xè. Tại sao anh không trách móc tôi, không chửi mắng tôi cơ chứ?
- Video đã được xoá rồi.
Tôi há hốc mồm nhìn Đức kinh ngạc, một lúc sau mới lắp bắp hỏi lại:
- Anh nói sao cơ?
- Video hôm qua cô Nguyệt Anh đã xoá rồi. Sáng nay, tôi đã gọi cho cô ấy và xin cô ấy xoá đi.
- Sao… sao nó lại nghe lời anh?
- Cũng không có gì cả, trước kia cô ấy nợ tôi một ân tình, giờ tôi dùng điều đó để đổi lại việc xoá đoạn video đó.
Tôi không dám tin, đột nhiên bật khóc tu tu. Đức thấy vậy đứng dậy thở dài đi về phía tôi rồi nói:
- Đừng khóc nữa, sai cũng đã sai rồi. Tôi chỉ mong cô lấy đây làm bài học mà đứng dậy.
- Cảm ơn anh. Cảm ơn anh.
- Đừng khóc nữa, cũng không cần cảm ơn tôi. Nào, đừng khóc, ngoan nào.
Đức nói đến đâu, đưa cho tôi ít giấy lau đến đấy. Tôi càng khóc tợn, anh lại nói:
- Được rồi, chuyện này chắc cũng vài ngày mới lắng xuống được, cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi vài ngày cho đầu óc bớt căng thẳng đi đã, ở công ty tôi sẽ giúp cô để không còn lời ra lời vào nữa.
- Nhưng…
- Đừng nhưng nhị gì hết, làm việc hết buổi trưa nay đi rồi tôi đưa cô về.
Đức vừa nói vừa đưa tay lên chạm khẽ vào mặt tôi. Ngón tay anh thon dài lau nhẹ trên viền mắt rồi nói nhỏ:
- Đừng khóc nữa nhé, ngoan nhé.
Tôi được anh dỗ dành không kìm được mà bật cười. Phải rồi, cả thế giới có quay lưng về phía tôi cũng được, nhưng chỉ cần anh tin tôi là đủ. Buổi trưa hôm ấy, tâm trạng tôi cũng khá hơn đôi chút. Mở facebook ra cũng không còn những lời chửi rủa. Tôi nghĩ đến Nguyệt, chợt thấy khinh bỉ, hoá ra vì trai mà dại đến mức này.
Đám người ở công ty tôi có vẻ còn rất khó chịu về tôi, nhưng vì lời Đức nói nên không có thêm động thái gì. Mười một giờ hơn Đức giục tôi ra ngoài, còn anh thì đánh xe ra đưa tôi về nhà. Thế nhưng khi tôi vừa bước xuống sảnh chung cư mấy người hàng xóm nhìn thấy liền bắt đầu chửi rủa. Tôi hơi sợ hãi, đám người này đã xem được đoạn video? Còn chưa kịp né tránh bất chợt có người ném bốp một phát quả trứng sống lên đầu tôi rồi gào lên:
- Cái loại này cút ra khỏi chung cư mau lên.
Tiếng chửi rủa mỗi lúc một nhiều, Đức liền cởi chiếc áo vest ra che lên người tôi rồi quát:
- Mọi người bình tĩnh đi, tránh ra đi đừng để tôi gọi công an.
- Mày còn bênh nó à? Mày là gì của nó? Người yêu nó hay sao? Mày yêu ai thì yêu, sao đâm đầu vào con chết tiệt này? Mày không biết nhân cách nó tệ cỡ nào à?
Đức không quan tâm, anh cúi xuống bế thốc tôi ra xe rồi phóng đi. Tôi bật khóc tu tu, nước trứng lẫn nước mắt hoà vào nhau. Anh không nói gì, đi thẳng về một chung cư cao cấp khác rồi nói:
- Tạm thời cô ở nhà tôi một thời gian đi. Chứ giờ mà về kia e cũng khó.
- Nhưng còn quần áo…
- Cô đưa chìa khoá đây, tôi nhờ bạn tôi qua lấy đồ dùng cần thiết cho.
- Nhưng… tôi không thể sống ở nhà anh được…
- Không sao đâu. Cô đừng cãi lời tôi nữa, ở đây đi. Như vậy tôi mới có thể bảo vệ được cô.
- Anh Đức.
- Sao vậy.
- Cảm ơn anh.
Đức dẫn tôi lên căn hộ của anh. Căn hộ rất lớn, đẹp đẽ và sang trọng. Anh đưa cho tôi bộ quần áo thể thao rồi nói:
- Cô tắm đi, rồi mặc tạm quần áo thể thao của tôi vào.
- Vâng.
Khi vào tắm, mùi trứng tanh tưởi bốc ra, tôi phải gội mấy lần dầu gội mới có thể sạch được. Tắm xong đã không còn thấy Đức ở ngoài, điện thoại của tôi cũng vang lên. Bình, tên du côn trong đám du côn tôi thuê cất giọng ồm ồm:
- Tôi tìm được địa chỉ của cô ta rồi.
- Ở đâu vậy?
- Ở Hà Nội, đợt trước cô ta bỏ vào Sài Gòn nhưng mới lại chuyển ra Hà Nội. Hình như cô ta đang có thai, tôi thấy cô ta đi khám ở bệnh viện Phụ sản trung ương, bụng cũng hơi lùm xùm.
Có thai? Con Nguyệt có thai với ai được cơ chứ? Trước kia chẳng phải nó nói cái thai trong bụng nó là dương tính giả sao? Vậy ba đứa bé là ai? Tôi chau mày hỏi lại:
- Tìm hiểu xem chủ nhân cái thai trong bụng nó là của ai? Xem nó gặp gỡ những gã đàn ông nào?
- Vâng.
- Có gì chụp ảnh lại cho tôi.
- Vâng.
Con Nguyệt đã ra Hà Nội, gớm mặt thật. Tưởng nó đi thế nào cơ chứ? Tôi vẫn đang thắc mắc rốt cuộc thai đó là của ai. Thôi cứ tạm thời gác lại đã, tôi cũng sẽ không thể để nó yên được. Nó làm cuộc sống tôi đảo lộn rồi nghĩ sẽ được tôi tha thứ cho sao. Không đời nào. Nhưng giờ tôi mới trải qua cú sốc kia, không thể vội vàng làm bất cứ điều gì được. Con Nguyệt giờ cũng không hề dễ đối phó.
Khoảng ba mươi phút sau Đức mới về, anh đưa cho tôi một bát bún bò rồi nói:
- Ăn đi cho nóng. Tôi phải đi làm bây giờ, cô cứ ở đây, chiều tôi lấy quần áo qua cho.
- Vâng, cảm ơn anh.
Nhìn bát bún bò đầy đủ gia vị, không hành không tiêu tự dưng tôi xúc động khủng khiếp. Không biết vô tình hay cố ý Đức biết cả thói quen ăn uống của tôi.
Ăn xong tôi nằm dài trên ghế sofa, nhưng nằm mãi cũng chán đành đi loanh quanh căn hộ. Thế rồi không hiểu sao tự dưng tôi lại tò mò xem Đức là người thế nào. Tôi khẽ đưa tay năm cửa phòng anh, thật may anh không hề khoá. Bên trong căn phòng gọn gàng, nội thất hiện đại. Tôi bước mở tủ, biết mình hơi tự tiện nhưng vẫn không khỏi tò mò. Trong tủ treo toàn vest, anh cao to đẹp trai như vậy mặc vest quả thực rất hợp. Đột nhiên tôi thấy ở dưới góc tủ một bức ảnh được đặt ngay ngắn liền lôi ra xem. Lúc này tôi chợt thấy kinh ngạc, trong bức ảnh là một cô học sinh mặc chiếc áo trắng, đeo khăn quàng đỏ, khuôn mặt nở nụ cười rất tươi. Cô học sinh ấy, chính là tôi. Bức ảnh tuy bị mờ đi đôi chút, nhưng tôi vẫn nhận ra được. Đức… sao anh lại có ảnh tôi cơ chứ? Tôi nuốt nước bọt, có khi nào anh quen tôi từ trước? Nhưng tôi không nhận ra.
Tôi ngồi xuống lục tung cả tủ anh lên, nhưng ngoại trừ bức ảnh đó ra thì không còn gì khác.
Cảm giác này trong lòng tôi lạ lắm, cả đêm qua tới bây giờ, chịu bao uất ức, thế mà Đức giống như một tia nắng khiến màn sương u ám trong lòng tôi tan dần. Tôi cứ ngồi nhìn bức ảnh rồi lại ngửi lấy ngửi để cái mùi thơm từ quần áo của Đức phát ra. Trên đời này, rốt cuộc cũng có ngôn tình sao?
Ngồi một lúc rất lâu sau tôi mới đứng dậy đặt bức ảnh lại vị trí cũ rồi bước ra ngoài.
Cả ngày hôm ấy tôi không làm gì được, cứ ngẩn ngơ thẫn thờ như kẻ biết yêu. Thi thoảng tôi có lên facebook xem xét trang cá nhân của con Nguyệt nhưng không hề có động thái gì mới. Con giả tạo, nó cho cả thế giới biết hết rồi mới chịu xoá. Nó khiến tôi ra nông nỗi này nhưng lại tỏ ra mình là nạn nhân. Nực cười. Tối muộn hôm ấy Đức mới về, hình như anh đi tiếp khách, còn có hơi men phả ra. Tôi chưa ăn gì, bụng đói meo, may thay Đức đưa cho tôi một hộp cơm rồi nói nhỏ:
- Xin lỗi cô nhé, tôi hôm nay phải tiếp bên công ty Lung Linh nên không về sớm được. Cô ăn tạm hộp cơm này, còn quần áo đây, cô bỏ vào tủ treo lên.
Anh đi tiếp khách mệt mỏi như vậy còn nghĩ đến tôi, tôi nào dám trách móc anh. Tôi chỉ ăn qua loa cơm rồi đi pha cho anh cốc nước chanh đá. Đức nhận lấy mỉm cười đáp:
- Cảm ơn cô.
Thực lòng tôi rất muốn hỏi anh về bức ảnh kia, nhưng nếu hỏi thì hơi ngượng. Nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn không thể xua tan được. Sau khi treo xong quần áo, tôi tắm qua người, Đức cũng về phòng tắm rửa. Tôi ra ngoài sofa ngồi chờ, còn gọt chút hoa quả. Khi Đức tắm xong bước ra, anh ngồi xuống cạnh tôi rồi hỏi:
- Sao rồi, đầu óc bớt nặng nề hơn chưa?
- Cũng… đỡ đỡ rồi.
- Thế thì tốt.
- Anh Đức… tôi muốn hỏi anh một chuyện được không?
- Hỏi đi.
- Anh thực sự không khinh rẻ tôi sao?
- Sao mà khinh rẻ cô?
- Chuyện tôi gây ra với Nguyệt Anh đấy.
Đức nhìn tôi trầm ngâm đáp:
- Không. Tôi không khinh rẻ gì cô hết.
- Tại sao, mọi người đều rất coi thường tôi.
- Ai thế nào tôi không biết, nhưng trong lòng tôi… không một chút nào coi thường cô.
Nói rồi Đức đứng dậy cười nói:
- Thôi, muộn rồi, ngủ đi chứ. Mai ở nhà nấu cơm chờ tôi nhé, tôi sẽ về ăn.
Tôi cũng đứng dậy theo, câu nói của Đức khiến lòng dạ tôi như nhảy ra ngoài. Thế nhưng tôi vẫn không đi ngủ, nhõng nhẽo nói:
- Nhưng anh nói đi, tại sao lại không ghét em vậy?
Đức thấy tôi thay đổi cách xưng hô liền cúi xuống chạm khẽ bờ môi lên trán tôi đáp lại:
- Thương một người rồi, dù người ấy có thế nào cũng vẫn sẽ thấy tốt đẹp.
Anh nói xong đi vào trong, tôi thì cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài nhìn mãi.
Đêm ấy tôi không ngủ được… cái thơm trán ban nãy khiến tim tôi đến giờ vẫn đập liên hồi. Trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, lại có một thứ tình cảm được phát hiện một cách ngọt ngào như vậy.
Suốt một đêm dài mệt mỏi, đến sáng tôi gần như kiệt sức. Thế nhưng tôi biết dù cho người ta đang rủa tôi, tôi vẫn phải sống. Tôi dậy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi bịt mặt kín sau đó bắt một chiếc taxi đến công ty. Khi vừa bước chân vào cửa phòng thì có tiếng xì xào:
- Kinh khủng thật, hôm qua xem đoạn video ấy không nghĩ trên đời có loại người ác nhân như vậy đâu. Lại còn cùng công ty mình.
- Thật sự đấy, tao nghĩ chúng mày phải tránh xa nó ra. Nhìn mặt mũi xinh đẹp thế mà mưu mô kinh khủng.
- Tao sợ nhất cái khoản, gây chuyện với bạn rồi sống nhởn nhơ, vui vẻ.
- Công nhận mặt dày thật, con này chắc mặt bằng xi măng cốt thép quá.
Tôi nghe đến đâu tức run người đến đấy. Một lũ rảnh rỗi ngồi phán xét người khác. Tôi bặm chặt môi bước vào, mấy người nhân viên liền im bặt nháy mắt nhau rồi quay đi. Cảm giác bị cô lập khiến tôi gần như không chịu nổi. Hôm qua hôm kia còn chị em ngọt xớt, chỉ vì con Nguyệt mà quay lưng với tôi. Tôi đứng dậy thở dài đi lấy tài liệu, vừa quay đi người đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh đã nói với người bên cạnh nhưng đủ để tôi nghe thấy:
- Loại người như này làm việc chung thật ô uế. Chúng ta có nên làm chiến dịch tẩy chay không nhỉ?
- Thôi chị ạ, làm làm gì, nó lại pha thuốc ngủ cho chị uống rồi lôi chị ra đường bây giờ.
Tôi nghe xong quay phắt lại, bỗng dưng đã thấy Đức đi ra. Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi cụp xuống rồi cất giọng trầm trầm:
- Đến công ty để làm việc, không phải để bàn tán người khác thế này thế kia. Quy định của công ty có nói rõ, không được nói xấu đồng nghiệp, hình như các chị không thèm thực hiện đúng không?
- Dạ… thưa sếp…
- Tôi không muốn nói nhiều đâu, từ giây phút này, nếu tôi nghe được một tiếng bàn tán xì xào về người khác tôi sẽ thẳng tay phạt.
- Vâng ạ.
Đức đứng ra bảo vệ tôi bỗng dưng giống như tấm phao cứu sinh cho tôi lúc này.
- Quý, mang tài liệu vào phòng cho tôi.
Tôi gật đầu đặt cốc nước xuống dưới. Mấy đồng nghiệp bĩu môi nhìn nhau nhưng không ai nói thêm câu gì nữa. Khi vừa vào đến phòng làm việc của Đức, tôi chỉ im lặng đưa tài liệu cho anh. Chuyện hôm qua anh cũng đã biết, tự dưng bầu không khí của tôi và Đức lại trở nên ngượng nghịu. Một lúc rất lâu sau Đức mới cất lời:
- Quý.
- Dạ.
- Cô xin nghỉ việc vài ngày đi, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi đi làm sau.
Tôi khẽ thở dài mỉm cười đáp:
- Không sao đâu, chuyện tôi gây ra, tôi phải chấp nhận thôi. Dù sao cũng là tôi sai mà.
Đức ngước mắt lên nhìn tôi nói:
- Đừng cố gắng chịu đựng nữa.
Không hiểu sao nghe đến câu đấy tôi lại thấy sống mũi cay xè. Tại sao anh không trách móc tôi, không chửi mắng tôi cơ chứ?
- Video đã được xoá rồi.
Tôi há hốc mồm nhìn Đức kinh ngạc, một lúc sau mới lắp bắp hỏi lại:
- Anh nói sao cơ?
- Video hôm qua cô Nguyệt Anh đã xoá rồi. Sáng nay, tôi đã gọi cho cô ấy và xin cô ấy xoá đi.
- Sao… sao nó lại nghe lời anh?
- Cũng không có gì cả, trước kia cô ấy nợ tôi một ân tình, giờ tôi dùng điều đó để đổi lại việc xoá đoạn video đó.
Tôi không dám tin, đột nhiên bật khóc tu tu. Đức thấy vậy đứng dậy thở dài đi về phía tôi rồi nói:
- Đừng khóc nữa, sai cũng đã sai rồi. Tôi chỉ mong cô lấy đây làm bài học mà đứng dậy.
- Cảm ơn anh. Cảm ơn anh.
- Đừng khóc nữa, cũng không cần cảm ơn tôi. Nào, đừng khóc, ngoan nào.
Đức nói đến đâu, đưa cho tôi ít giấy lau đến đấy. Tôi càng khóc tợn, anh lại nói:
- Được rồi, chuyện này chắc cũng vài ngày mới lắng xuống được, cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi vài ngày cho đầu óc bớt căng thẳng đi đã, ở công ty tôi sẽ giúp cô để không còn lời ra lời vào nữa.
- Nhưng…
- Đừng nhưng nhị gì hết, làm việc hết buổi trưa nay đi rồi tôi đưa cô về.
Đức vừa nói vừa đưa tay lên chạm khẽ vào mặt tôi. Ngón tay anh thon dài lau nhẹ trên viền mắt rồi nói nhỏ:
- Đừng khóc nữa nhé, ngoan nhé.
Tôi được anh dỗ dành không kìm được mà bật cười. Phải rồi, cả thế giới có quay lưng về phía tôi cũng được, nhưng chỉ cần anh tin tôi là đủ. Buổi trưa hôm ấy, tâm trạng tôi cũng khá hơn đôi chút. Mở facebook ra cũng không còn những lời chửi rủa. Tôi nghĩ đến Nguyệt, chợt thấy khinh bỉ, hoá ra vì trai mà dại đến mức này.
Đám người ở công ty tôi có vẻ còn rất khó chịu về tôi, nhưng vì lời Đức nói nên không có thêm động thái gì. Mười một giờ hơn Đức giục tôi ra ngoài, còn anh thì đánh xe ra đưa tôi về nhà. Thế nhưng khi tôi vừa bước xuống sảnh chung cư mấy người hàng xóm nhìn thấy liền bắt đầu chửi rủa. Tôi hơi sợ hãi, đám người này đã xem được đoạn video? Còn chưa kịp né tránh bất chợt có người ném bốp một phát quả trứng sống lên đầu tôi rồi gào lên:
- Cái loại này cút ra khỏi chung cư mau lên.
Tiếng chửi rủa mỗi lúc một nhiều, Đức liền cởi chiếc áo vest ra che lên người tôi rồi quát:
- Mọi người bình tĩnh đi, tránh ra đi đừng để tôi gọi công an.
- Mày còn bênh nó à? Mày là gì của nó? Người yêu nó hay sao? Mày yêu ai thì yêu, sao đâm đầu vào con chết tiệt này? Mày không biết nhân cách nó tệ cỡ nào à?
Đức không quan tâm, anh cúi xuống bế thốc tôi ra xe rồi phóng đi. Tôi bật khóc tu tu, nước trứng lẫn nước mắt hoà vào nhau. Anh không nói gì, đi thẳng về một chung cư cao cấp khác rồi nói:
- Tạm thời cô ở nhà tôi một thời gian đi. Chứ giờ mà về kia e cũng khó.
- Nhưng còn quần áo…
- Cô đưa chìa khoá đây, tôi nhờ bạn tôi qua lấy đồ dùng cần thiết cho.
- Nhưng… tôi không thể sống ở nhà anh được…
- Không sao đâu. Cô đừng cãi lời tôi nữa, ở đây đi. Như vậy tôi mới có thể bảo vệ được cô.
- Anh Đức.
- Sao vậy.
- Cảm ơn anh.
Đức dẫn tôi lên căn hộ của anh. Căn hộ rất lớn, đẹp đẽ và sang trọng. Anh đưa cho tôi bộ quần áo thể thao rồi nói:
- Cô tắm đi, rồi mặc tạm quần áo thể thao của tôi vào.
- Vâng.
Khi vào tắm, mùi trứng tanh tưởi bốc ra, tôi phải gội mấy lần dầu gội mới có thể sạch được. Tắm xong đã không còn thấy Đức ở ngoài, điện thoại của tôi cũng vang lên. Bình, tên du côn trong đám du côn tôi thuê cất giọng ồm ồm:
- Tôi tìm được địa chỉ của cô ta rồi.
- Ở đâu vậy?
- Ở Hà Nội, đợt trước cô ta bỏ vào Sài Gòn nhưng mới lại chuyển ra Hà Nội. Hình như cô ta đang có thai, tôi thấy cô ta đi khám ở bệnh viện Phụ sản trung ương, bụng cũng hơi lùm xùm.
Có thai? Con Nguyệt có thai với ai được cơ chứ? Trước kia chẳng phải nó nói cái thai trong bụng nó là dương tính giả sao? Vậy ba đứa bé là ai? Tôi chau mày hỏi lại:
- Tìm hiểu xem chủ nhân cái thai trong bụng nó là của ai? Xem nó gặp gỡ những gã đàn ông nào?
- Vâng.
- Có gì chụp ảnh lại cho tôi.
- Vâng.
Con Nguyệt đã ra Hà Nội, gớm mặt thật. Tưởng nó đi thế nào cơ chứ? Tôi vẫn đang thắc mắc rốt cuộc thai đó là của ai. Thôi cứ tạm thời gác lại đã, tôi cũng sẽ không thể để nó yên được. Nó làm cuộc sống tôi đảo lộn rồi nghĩ sẽ được tôi tha thứ cho sao. Không đời nào. Nhưng giờ tôi mới trải qua cú sốc kia, không thể vội vàng làm bất cứ điều gì được. Con Nguyệt giờ cũng không hề dễ đối phó.
Khoảng ba mươi phút sau Đức mới về, anh đưa cho tôi một bát bún bò rồi nói:
- Ăn đi cho nóng. Tôi phải đi làm bây giờ, cô cứ ở đây, chiều tôi lấy quần áo qua cho.
- Vâng, cảm ơn anh.
Nhìn bát bún bò đầy đủ gia vị, không hành không tiêu tự dưng tôi xúc động khủng khiếp. Không biết vô tình hay cố ý Đức biết cả thói quen ăn uống của tôi.
Ăn xong tôi nằm dài trên ghế sofa, nhưng nằm mãi cũng chán đành đi loanh quanh căn hộ. Thế rồi không hiểu sao tự dưng tôi lại tò mò xem Đức là người thế nào. Tôi khẽ đưa tay năm cửa phòng anh, thật may anh không hề khoá. Bên trong căn phòng gọn gàng, nội thất hiện đại. Tôi bước mở tủ, biết mình hơi tự tiện nhưng vẫn không khỏi tò mò. Trong tủ treo toàn vest, anh cao to đẹp trai như vậy mặc vest quả thực rất hợp. Đột nhiên tôi thấy ở dưới góc tủ một bức ảnh được đặt ngay ngắn liền lôi ra xem. Lúc này tôi chợt thấy kinh ngạc, trong bức ảnh là một cô học sinh mặc chiếc áo trắng, đeo khăn quàng đỏ, khuôn mặt nở nụ cười rất tươi. Cô học sinh ấy, chính là tôi. Bức ảnh tuy bị mờ đi đôi chút, nhưng tôi vẫn nhận ra được. Đức… sao anh lại có ảnh tôi cơ chứ? Tôi nuốt nước bọt, có khi nào anh quen tôi từ trước? Nhưng tôi không nhận ra.
Tôi ngồi xuống lục tung cả tủ anh lên, nhưng ngoại trừ bức ảnh đó ra thì không còn gì khác.
Cảm giác này trong lòng tôi lạ lắm, cả đêm qua tới bây giờ, chịu bao uất ức, thế mà Đức giống như một tia nắng khiến màn sương u ám trong lòng tôi tan dần. Tôi cứ ngồi nhìn bức ảnh rồi lại ngửi lấy ngửi để cái mùi thơm từ quần áo của Đức phát ra. Trên đời này, rốt cuộc cũng có ngôn tình sao?
Ngồi một lúc rất lâu sau tôi mới đứng dậy đặt bức ảnh lại vị trí cũ rồi bước ra ngoài.
Cả ngày hôm ấy tôi không làm gì được, cứ ngẩn ngơ thẫn thờ như kẻ biết yêu. Thi thoảng tôi có lên facebook xem xét trang cá nhân của con Nguyệt nhưng không hề có động thái gì mới. Con giả tạo, nó cho cả thế giới biết hết rồi mới chịu xoá. Nó khiến tôi ra nông nỗi này nhưng lại tỏ ra mình là nạn nhân. Nực cười. Tối muộn hôm ấy Đức mới về, hình như anh đi tiếp khách, còn có hơi men phả ra. Tôi chưa ăn gì, bụng đói meo, may thay Đức đưa cho tôi một hộp cơm rồi nói nhỏ:
- Xin lỗi cô nhé, tôi hôm nay phải tiếp bên công ty Lung Linh nên không về sớm được. Cô ăn tạm hộp cơm này, còn quần áo đây, cô bỏ vào tủ treo lên.
Anh đi tiếp khách mệt mỏi như vậy còn nghĩ đến tôi, tôi nào dám trách móc anh. Tôi chỉ ăn qua loa cơm rồi đi pha cho anh cốc nước chanh đá. Đức nhận lấy mỉm cười đáp:
- Cảm ơn cô.
Thực lòng tôi rất muốn hỏi anh về bức ảnh kia, nhưng nếu hỏi thì hơi ngượng. Nhưng cảm giác ngọt ngào vẫn không thể xua tan được. Sau khi treo xong quần áo, tôi tắm qua người, Đức cũng về phòng tắm rửa. Tôi ra ngoài sofa ngồi chờ, còn gọt chút hoa quả. Khi Đức tắm xong bước ra, anh ngồi xuống cạnh tôi rồi hỏi:
- Sao rồi, đầu óc bớt nặng nề hơn chưa?
- Cũng… đỡ đỡ rồi.
- Thế thì tốt.
- Anh Đức… tôi muốn hỏi anh một chuyện được không?
- Hỏi đi.
- Anh thực sự không khinh rẻ tôi sao?
- Sao mà khinh rẻ cô?
- Chuyện tôi gây ra với Nguyệt Anh đấy.
Đức nhìn tôi trầm ngâm đáp:
- Không. Tôi không khinh rẻ gì cô hết.
- Tại sao, mọi người đều rất coi thường tôi.
- Ai thế nào tôi không biết, nhưng trong lòng tôi… không một chút nào coi thường cô.
Nói rồi Đức đứng dậy cười nói:
- Thôi, muộn rồi, ngủ đi chứ. Mai ở nhà nấu cơm chờ tôi nhé, tôi sẽ về ăn.
Tôi cũng đứng dậy theo, câu nói của Đức khiến lòng dạ tôi như nhảy ra ngoài. Thế nhưng tôi vẫn không đi ngủ, nhõng nhẽo nói:
- Nhưng anh nói đi, tại sao lại không ghét em vậy?
Đức thấy tôi thay đổi cách xưng hô liền cúi xuống chạm khẽ bờ môi lên trán tôi đáp lại:
- Thương một người rồi, dù người ấy có thế nào cũng vẫn sẽ thấy tốt đẹp.
Anh nói xong đi vào trong, tôi thì cứ đứng ngẩn ngơ bên ngoài nhìn mãi.
Đêm ấy tôi không ngủ được… cái thơm trán ban nãy khiến tim tôi đến giờ vẫn đập liên hồi. Trong lúc tôi gặp khó khăn nhất, lại có một thứ tình cảm được phát hiện một cách ngọt ngào như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook