Cướp Chồng Bạn Thân
-
Chương 24
Khi tôi ra đến ngoài, vẫn nghĩ về nụ cười ban nãy. Trai đẹp, bình thường đã đẹp, khi cười lại càng đẹp hơn. Tự dưng tôi lại nghĩ, có lẽ trước kia không phải tôi yêu Hải. Bởi cái nhìn đầu tiên tôi cảm nhận không hề giống bây giờ, cái nhìn khiến tim loạn cả lên. Nhưng rồi tôi gạt đi, không nên nói chuyện yêu đương.
Buổi tối hôm ấy công ty tổ chức đi ăn chào mừng trưởng phòng mới nên nghỉ sớm. Bên ngoài trời đang mưa to, tôi lại không mang theo ô đành cầm túi xách che lên đầu rồi chạy ra vẫy taxi. Thế nhưng giờ tan tầm, chờ một lúc người đã ướt mà vẫn không có một chiếc xe nào dừng lại. Mọi người đã về trước, lại chẳng ai cùng đường với tôi nên tôi không nhờ xe được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, bỗng dưng một chiếc xe ô tô vô duyên đi sát vào lề đường. Tôi còn chưa kịp né đột nhiên có một bóng đen lao đứng đứng chắn trước mặt tôi hứng trọn vẹn đống nước tanh tưởi mà con xe vô duyên kia hất lên.
Định thần lại tôi mới biết là Đức liền lùi lại lắp bắp nói:
- Anh… anh có sao không?
Anh nhìn tôi nhún vai đáp:
- Nhìn là biết có sao hay không mà? Hứng trọn tinh hoa của đất trời rồi.
Tôi nghe xong liền bật cười, trên chiếc áo vét, nhưng vệt bẩn loang lổ, thế mà vẫn không làm vơi bớt đi vẻ đẹp trai của Đức. Thực lòng, tôi vừa áy náy, lại vừa xúc động, còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh đã lên tiếng:
- Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.
- Dạ không cần đâu ạ?
- Thế cô định đi bộ về à? Giờ này mưa, lại tan tầm khó bắt taxi lắm. Vào trong cổng chờ tôi đi, tôi đánh xe ra. Cô cứ đứng đây tối cũng không về được mọi người lại chờ. Mai chúng ta còn đi công tác, cô ốm ra đấy tôi phải làm sao?
Nói rồi không đợi tôi đáp Đức đã cởi chiếc áo vest che lên đầu tôi rồi đi vào đánh xe. Tuy chiếc áo vest bên ngoài có dính nước bẩn nhưng bên trong lại rất thơm tho. Lần đầu tiên trong đời có người đối xử với tôi dịu dàng đến vậy. Đức đánh con xe Camry trắng ra ngoài nhảy xuống mở cửa cho tôi giục tôi mau lên xe. Lúc này tôi cũng thấm mệt, chẳng còn muốn từ chối đành bước lên.
Trên xe, Đức tắt hẳn điều hoà, cũng không nói gì chỉ bật chút nhạc nhẹ rồi đưa tôi về chung cư. Khi tôi vừa bước xuống anh liền nói:
- Lát tôi qua đón.
Nói xong anh phóng vụt xe đi luôn, tôi đứng ngẩn ngơ mãi rồi mới đi về căn hộ của mình lấy quần áo rồi đi tắm. Hơi nước nóng làm cơ thể tôi thoải mái hơn rất nhiều. Vừa tắm tôi cứ vừa suy nghĩ, tại sao trên đời lại có người như Đức? Đẹp trai, tài giỏi, trẻ trung, lại tinh tế đến vậy. Không biết anh đã có bóng hồng của đời mình chưa, nhưng tôi cá là chưa. Đàn ông tập trung lo cho sự nghiệp ít khi nào để ý đến phụ nữ lắm.
Tôi tắm xong, trang điểm một chút rồi mới cầm ô đi ra ngoài. Vừa xuống đến sảnh chung cư đã thấy con Camry trắng đậu sẵn. Nếu nói không vui thì quả thực là nói dối. Một người đàn ông như Đức thật đáng để tôi phải theo đuổi.
Buổi tối hôm ấy, mọi người đều tập trung vào Đức. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho anh, và nhờ đó tôi biết được rằng anh chưa hề có bạn gái. Thông tin này khiến tôi thấy rất vui, mà nói thực, có bạn gái tôi cũng chẳng quan tâm, bởi cỡ như Hải có vợ rồi tôi còn chẳng sợ nữa là Đức. Thế nhưng thôi, không thể so sánh người như Đức với Hải được. Hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Người tinh tế như anh phải xếp vào hàng cực phẩm.
Trong bữa tiệc tôi có uống khá nhiều, hôm nay vui mà, thế nhưng tôi không hề biết mình uống đến độ choáng váng. Đến lúc mọi người ra về, tôi vẫn còn đang gục xuống bàn. Đột nhiên tôi thấy hình như có ai đó bế tôi lên rồi nhét vào xe, đến khi cơ thể tỉnh táo hơn một chút đã thấy mình về đến sảnh chung cư. Vừa kịp mở mắt, đã thấy Đức cúi xuống xốc tôi lên rồi hỏi nhỏ:
- Cô ở căn hộ bao nhiêu?
- Tầng 11, căn hộ 110x
- Được rồi được rồi, nằm im đi, đừng cựa quậy nữa.
Tôi nhắm nghiền mắt, tuy tỉnh rồi nhưng vẫn muốn tận hưởng cảm giác được chiều chuộng. Khi lên đến căn hộ, Đức một tay giữ chặt một tay móc trong túi xách của tôi chiếc chìa khoá rồi mở cửa sau đó bế thẳng tôi vào phòng.
Thế nhưng… sau đó hoàn toàn không có gì xảy ra. Dù cho chiếc váy tôi mặc trễ lộ cả phần ngực ngồn ngộn nhưng anh không hề một chút gì đụng chạm vào thân xác tôi. Đặt tôi xuống anh bước ra ngoài lạch cạch một lúc, sau đó mang vào trong phòng ngủ tôi một cốc nước cam đặt lên bàn rồi đi mất.
Khi bước chân Đức khuất dần, tôi mới dám mở mắt, nhìn cốc nước cam không hiểu lý do gì mà sống mũi tôi cay xè. Lần đầu gặp gỡ mà sao tôi lại thấy cảm động đến như vậy. Trên đời này, có một người tốt như Đức thật sao? Đối với anh, cô gái nào cũng được đối xử như vậy, hay chỉ riêng tôi? Nhưng rồi tôi gạt đi, ở công ty còn ai trẻ hơn tôi đâu, đã vậy tôi còn là nhân viên của anh, anh có chăm sóc tôi cũng vì buổi đi công tác ngày mai. Tôi thực sự không dám tin, Đức có chút tình ý gì với tôi, tôi… không muốn ảo tưởng. Tôi thở dài, dậy chuẩn bị quần áo tài liệu rồi nằm trằn trọc mãi mới ngủ được.
Buổi sáng hôm sau khi tôi dậy, đầu đau như búa bổ, thế nhưng tôi vẫn phải gắng gượng dậy. Đức qua đón tôi ra sân bay, nói ra thì hơi xấu hổ nhưng đây là lần đầu tôi được đi máy bay. Đức hình như cũng biết điều đó, anh nhường cho tôi chiếc ghế ở phía cửa kính để tôi có thể thoải mái ngắm mây, ngắm gió, ngắm bầu trời xanh ngắt.
- Tửu lượng của cô cũng tốt đấy, nhưng từ sau đừng uống nhiều như hôm qua nữa nhé. Sẽ không tốt cho dạ dày đâu.
Tiếng Đức cất lên phá tan bầu không khí im lặng, tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao anh biết tôi bị đau dạ dày?
- Chẳng phải cô để thuốc dạ dày ở bàn làm việc sao?
- À dạ…
Hoá ra, Đức tinh ý đến vậy. Tôi bật cười cảm ơn rồi lại nhìn ra bên ngoài, thực ra tôi cũng có nhiều điều muốn hỏi anh. Nhưng không hiểu sao ở cạnh anh, tôi lại chỉ biết im lặng. Những câu nói trong lòng không thể phát ra nổi.
Đến khi máy bay hạ cánh, tôi và Đức vội đi họp luôn cho kịp giờ. Ở ngoài Bắc đang hơi se lạnh, nhưng trong này nắng rất gắt. Sau khi họp xong bên đối tác mời đi ăn cơm. Tiệc rượu chẳng tha ai, thế nhưng Đức không cho tôi uống, anh tự mình uống thay tôi tất cả số rượu tôi được mời. Mấy người đối tác lắc đầu trêu:
- Gặp nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu anh Đức dẫn nhân viên nữ đi công tác cùng, đã vậy còn uống thay rượu, điều chưa bao giờ xảy ra. Quả đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tôi nghe xong câu đó, mặt đỏ bừng, còn Đức thì bình thản gắp thức ăn cho tôi.
Đến khi về đến khách sạn, Đức vẫn rất tỉnh táo, anh giục tôi đi về phòng, còn mình thì đi ra ngoài có việc một chút. Tôi cũng không biết anh đi đâu mà người tôi cũng thấm mệt nên liền đi ngủ.
Tôi và Đức đi công tác một tuần liền, ngày đầu họp thống nhất dự án, từ ngày thứ hai tôi và anh đi vào công xưởng để xem quá trình sản xuất. Càng ở gần Đức, tôi càng nhận ra anh không hề giống những người đàn ông khác. Anh điềm đạm, nói chuyện thì rất có duyên, hài hước, vui tính, mà cũng lãng mạn. Nếu chấm điểm, tôi sẽ cho Đức điểm 10 hoàn hảo. Tôi không biết anh có một chút gì để ý tới tôi không, nhưng cách anh làm khiến tôi thấy mình được đối xử đặc biệt.
Ngày cuối cùng trước khi rời Sài Gòn về Hà Nội, buổi chiều họp xong mọi người rủ nhau đi ra hồ bơi tắm. Đối tác của Đức nhưng quen mặt từ lâu nên cũng coi như là bạn. Thật may, lần này đi tôi cũng sắm sẵn bộ bikini, nghe đến đi bơi, được phô dáng với Đức… lòng tôi tự dưng lại rạo rực.
Khi tôi vừa thay xong bộ đồ tắm ra đến ngoài, đột nhiên tôi thấy Đức nhìn mình chằm chằm. Mà đâu phải Đức, cả đám đàn ông ngoài hồ đều như vậy. Bỗng dưng Đức lấy chiếc khăn choàng choàng vào người tôi rồi nói:
- Cô muốn đàn ông xổ hết máu mũi vì cô à? Sao lại mặc thế này?
- Ơ kìa anh, đi bơi chẳng mặc thế này thì mặc làm sao? Anh xem người ta…
- Người ta thế nào là mặc người ta, nhưng tôi không thích người khác nhìn nhân viên của mình.
Không hiểu sao nghe anh nói vậy tôi không hề khó chịu mà còn cảm thấy vui vui. Tôi kéo chiếc khăn choàng lên người, đột nhiên Đức khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Không được mặc trước mặt người khác, nhưng mặc trước mặt tôi thì được.
- Anh… đồ dâm dê.
- Đàn ông thằng nào chẳng có máu dâm trong người, ai bắt cô phải đẹp thế chứ. Cô đi hỏi xem, trên đời thằng nào thấy gái đẹp ăn mặc nóng bỏng mà không thích, tôi đảm bảo người như vậy một là thánh nhân, hay là giời tính không bình thường. Vả lại, tôi chưa vợ, cô chưa chồng, tôi hoàn toàn được quyền thích ngắm gái một cách thoải mái đúng không?
Mặt tôi lúc này cũng đỏ bừng, gã đàn ông này sao không có chút xấu hổ nào thế nhỉ? Trước kia thời gian sống chung với Hải, anh ta không hề quan tâm việc tôi ăn mặc thế nào. Ra đường dù có hở hang Hải cũng không để ý. Cái cảm giác được một người để ý, mà muốn mình chỉ được là của riêng… hình như, đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận. Trong lòng không biết buồn hay vui, chỉ biết má hây hây cả lại, miệng thì tủm tỉm không thôi.
Tối hôm ấy, Đức xin phép không tham gia buổi tiệc rượu nữa mà đưa tôi đi chơi. Anh đưa tôi ra cầu Ánh Sao, đưa tôi đi chợ đêm rồi ăn những món ăn đường phố của Sài Gòn, đến tận khuya tôi và anh mới về khách sạn.
Thế nhưng đêm ấy không có gì là đặc biệt, ai về phòng người nấy ngủ.
Đến sáng hôm sau tôi với Đức dậy từ khá sớm chuẩn bị đồ sau đó tám giờ thì ra sân bay.
Thủ tục các thứ xong xuôi, tôi và anh ngồi ở ghế chờ. Từ mấy ngày hôm nay tôi bắt đầu mở lòng ra hơn, không còn ngại ngùng như ban đầu. Ngồi chờ chán chê máy bay vẫn chưa đến, tôi liền đi vào nhà vệ sinh, đến lúc ra đột nhiên tôi sững người. Ngay ở hàng ghế chờ, Nguyệt đang kéo một chiếc valy nhỏ đi chậm rãi. Hơn ba tháng không gặp, tôi cứ nghĩ nó phải thân tàn ma dại, phải tóc tai rũ rượi, hốc mắt thâm quầng nhưng không hề. Nguyệt mặc bộ váy voan trắng dài qua đầu gối, phần trên hở vai lộ cả mảng da thịt trắng nõn nà. Nó béo lên đôi chút, mặt mũi hồng hào, da dẻ mịn màng, còn xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều. Đột nhiên, tôi thấy nó va vào Đức, chai nước lọc mở nắp trên tay anh cũng đổ ra cả chiếc áo vest đen đang mặc. Tôi không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy con Nguyệt cúi xuống, vội rút chiếc khăn trong túi ra rồi lau lên chiếc áo vest ấy. Tôi tức run người, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Đức chằm chằm vào Nguyệt. Anh còn đứng dậy, phủi mấy giọt nước dính lên chiếc váy của nó.
Tôi không còn nghĩ được gì nữa liền chạy ra, Nguyệt nhìn thấy tôi, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó thì kéo valy lách qua người bước đi. Trái đất tròn thật, không ngờ lại gặp nó ở đây. Thế nhưng còn chưa kịp nói câu gì, Đức đã đuổi theo nó, còn đưa cho nó tấm danh thiếp. Lý do gì Đức làm vậy? Anh lần đầu gặp đã thích nó hay sao? Còn nó nữa, có khi nào nó biết tôi và Đức sắp yêu nhau nên cố tình tìm đến tận đây, cố tình làm đổ nước lên người anh không? Tôi ngồi phịch xuống ghế, đến lúc Đức quay lại tôi liền giả vờ hỏi:
- Anh quen cô ấy à? Sao lại đưa danh thiếp cho cô ấy nữa.
- Sao vậy? Cô hỏi làm gì?
- À, tôi chỉ tò mò thôi, tại tôi đang nghĩ chẳng lẽ gặp bất cứ cô gái xinh đẹp nào anh cũng đưa danh thiếp sao?
Đức nhìn tôi không đáp chỉ mỉm cười. Tôi càng phát điên lên, biết mình tò mò không tốt, nhưng vẫn không kìm được. Không còn cách nào tôi đành giả vờ đứng dậy đi mua đồ ăn rồi chạy ra ngoài tìm Nguyệt. Thế nhưng đáng tiếc nó không còn ở đấy nữa. Tôi nhìn xung quanh, vẫn không thấy đâu, bên trong cũng sắp đến giờ máy bay cất cánh, không còn cách nào khác tôi đành phải đi vào. Thế nhưng trước khi lên máy bay đột nhiên điện thoại tôi có tin nhắn đến. Một dòng khá gọn lỏn “Cố giữ lấy trai đẹp bên cạnh nhé! Bạn thân yêu”.
Tôi không còn giữ được bình tĩnh, bấm lại số máy lạ nhưng đã thuê bao. Con điên này, rốt cuộc, nó định làm gì cơ chứ?
Đức nhìn tôi hỏi lại:
- Quý, hình như cô có chuyện gì hả? Thấy cô bồn chồn từ nãy.
- À… à không có gì đâu.
- Mà, cô gái ban nãy, cô có quen hả.
- Sao anh hỏi vậy?
- Tại tôi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau như quen nhau vậy.
- À… à biết nhau thôi chứ không quen.
- Thế hả? Tôi cũng biết và gặp cô ấy một lần khi cô ấy còn làm ở công ty Bình Minh mà sau đó không biết lý do gì cô ấy bỏ đi. Thực sự, cô ấy có chuyên môn rất tốt, lại xinh đẹp, tôi rất muốn cô ấy về công ty mình.
Cái gì nữa đây, lại còn muốn nó về làm ở công ty. Khác gì giao trứng cho ác, không được, tôi không thể để điều đó xảy ra được. Mà con ôn kia, vì cớ gì nó càng ngày càng xinh đẹp như vậy cơ chứ? Tôi nhất định phải ngăn chặn lại trước khi Đức tìm được nó.
Hôm ấy khi về đến Hà Nội, tôi liền thuê một hội đi tìm tung tích con Nguyệt. Thế nhưng tiếc thay, không một ai biết nó ở đâu dù đã dò la tin tức hết. Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa lật ván bài cuối cùng, tôi lập một nick facebook ảo, kết bạn với Đức và rất nhiều bạn học cấp ba. Sau đó, tôi đăng tải hình ảnh con Nguyệt và Phong trần truồng với nhau lên mạng. Tất nhiên tôi có che đi một số bộ phận nhạy cảm. Rất nhanh, bức ảnh được phát tán nhanh chóng, mới chỉ trong vòng năm phút lượng share đã lên đến hơn ba chục lượt.
Khi tôi còn đang hả hê, đột nhiên điện thoại có cuộc gọi đến từ một số máy lạ, tôi đoán chắc con Nguyệt liền nhấn nút nghe. Thế nhưng không phải, vừa nghe đã có tiếng chửi rủa:
- Con đĩ kia, mày là thứ chó chết mất dạy, mày đổ rượu pha thuốc ngủ vào mồm bạn mày rồi tạo hiện trường giả hại nó còn dám dùng nick ảo đăng lên. Đời mày cũng phải chịu quả báo thôi.
Vừa nói xong không đợi tôi kịp đáp thì đã có cuộc gọi mới, chửi còn kinh khủng hơn:
- Con mặt lờ, mày sống thế mà cũng sống được cơ à? Trần đời gặp loại mất dạy như mày chết con mẹ mày đi.
- Cái con thần kinh đã khốn nạn lại còn ảo tưởng.
- Đ** mẹ mày cái loại bỉ ổi, khốn nạn
- Đm đéo thương nổi con bệnh đê tiện như mày. Mày sống thế mà cũng sống được, kinh tởm.
- Này, mày đéo nên sống đâu, sống kiểu chó thế chết bớt đi cho xã hội được nhờ. Liệu có ai bênh nổi cho mày không? Nhưng riêng tao thì không, bởi tao đéo ấu trĩ đi bênh một con đáng lên án như mày, sao mày lại có thể bày những trò bỉ ổi như vậy. Trại thương điên làm ăn tắc trách quá rồi, con điên!
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, phải đến hơn một trăm tin nhắn đến liên tiếp, đa số toàn những tin nhắn chửi bới, xúc phạm. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng, người bị sỉ nhục đáng ra phải là con Nguyệt cớ chứ, điện thoại cứ liên tiếp dồn dập, tôi không dám nghe liền tắt máy sau đó mở máy tính lên facebook chính. Vừa đăng nhập vào đã thấy hàng loạt thông báo, toàn những bình luận vào tường tôi chửi rửa tôi chết đi. Tôi sợ hãi, tim đập liên hồi, mở ra bảng tin. Đập vào mắt tôi là đoạn video tôi pha thuốc cho vào sữa rồi mang vào phòng cho Phong, camera không chiếu được hết căn phòng, nhưng ngay đoạn cửa vào đi vào là bàn làm việc của Phong thì chiếu rất rõ. Anh ta uống xong gục xuống, tôi kéo anh ta xuống giường, tuy không quay được hết giường nhưng hành động vẫn thấy rõ, sau đó là đoạn tôi pha thuốc cho vào rượu, sau đó dụ con Nguyệt sang, đè nó xuống đổ vào miệng nó. Tất tần tật những cảnh ngoài phòng khách đều bị quay lại, kể cả phần chân giường của Phong lòi ra cũng thấy, chỉ là không thấy được hai cơ thể loã lồ của Phong và Nguyệt.
Tôi không dám tin vào mắt, bàn tay run rẩy, đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống. Cổ họng tôi khô khốc, cả người nóng bừng, người đăng không ai khác chính là Nguyệt. Video này đăng tải chỉ sau bức ảnh tôi đăng có bảy phút với nội dung "Minh oan"
Buổi tối hôm ấy công ty tổ chức đi ăn chào mừng trưởng phòng mới nên nghỉ sớm. Bên ngoài trời đang mưa to, tôi lại không mang theo ô đành cầm túi xách che lên đầu rồi chạy ra vẫy taxi. Thế nhưng giờ tan tầm, chờ một lúc người đã ướt mà vẫn không có một chiếc xe nào dừng lại. Mọi người đã về trước, lại chẳng ai cùng đường với tôi nên tôi không nhờ xe được. Mưa càng lúc càng nặng hạt, bỗng dưng một chiếc xe ô tô vô duyên đi sát vào lề đường. Tôi còn chưa kịp né đột nhiên có một bóng đen lao đứng đứng chắn trước mặt tôi hứng trọn vẹn đống nước tanh tưởi mà con xe vô duyên kia hất lên.
Định thần lại tôi mới biết là Đức liền lùi lại lắp bắp nói:
- Anh… anh có sao không?
Anh nhìn tôi nhún vai đáp:
- Nhìn là biết có sao hay không mà? Hứng trọn tinh hoa của đất trời rồi.
Tôi nghe xong liền bật cười, trên chiếc áo vét, nhưng vệt bẩn loang lổ, thế mà vẫn không làm vơi bớt đi vẻ đẹp trai của Đức. Thực lòng, tôi vừa áy náy, lại vừa xúc động, còn chưa kịp nói lời cảm ơn anh đã lên tiếng:
- Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.
- Dạ không cần đâu ạ?
- Thế cô định đi bộ về à? Giờ này mưa, lại tan tầm khó bắt taxi lắm. Vào trong cổng chờ tôi đi, tôi đánh xe ra. Cô cứ đứng đây tối cũng không về được mọi người lại chờ. Mai chúng ta còn đi công tác, cô ốm ra đấy tôi phải làm sao?
Nói rồi không đợi tôi đáp Đức đã cởi chiếc áo vest che lên đầu tôi rồi đi vào đánh xe. Tuy chiếc áo vest bên ngoài có dính nước bẩn nhưng bên trong lại rất thơm tho. Lần đầu tiên trong đời có người đối xử với tôi dịu dàng đến vậy. Đức đánh con xe Camry trắng ra ngoài nhảy xuống mở cửa cho tôi giục tôi mau lên xe. Lúc này tôi cũng thấm mệt, chẳng còn muốn từ chối đành bước lên.
Trên xe, Đức tắt hẳn điều hoà, cũng không nói gì chỉ bật chút nhạc nhẹ rồi đưa tôi về chung cư. Khi tôi vừa bước xuống anh liền nói:
- Lát tôi qua đón.
Nói xong anh phóng vụt xe đi luôn, tôi đứng ngẩn ngơ mãi rồi mới đi về căn hộ của mình lấy quần áo rồi đi tắm. Hơi nước nóng làm cơ thể tôi thoải mái hơn rất nhiều. Vừa tắm tôi cứ vừa suy nghĩ, tại sao trên đời lại có người như Đức? Đẹp trai, tài giỏi, trẻ trung, lại tinh tế đến vậy. Không biết anh đã có bóng hồng của đời mình chưa, nhưng tôi cá là chưa. Đàn ông tập trung lo cho sự nghiệp ít khi nào để ý đến phụ nữ lắm.
Tôi tắm xong, trang điểm một chút rồi mới cầm ô đi ra ngoài. Vừa xuống đến sảnh chung cư đã thấy con Camry trắng đậu sẵn. Nếu nói không vui thì quả thực là nói dối. Một người đàn ông như Đức thật đáng để tôi phải theo đuổi.
Buổi tối hôm ấy, mọi người đều tập trung vào Đức. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra cho anh, và nhờ đó tôi biết được rằng anh chưa hề có bạn gái. Thông tin này khiến tôi thấy rất vui, mà nói thực, có bạn gái tôi cũng chẳng quan tâm, bởi cỡ như Hải có vợ rồi tôi còn chẳng sợ nữa là Đức. Thế nhưng thôi, không thể so sánh người như Đức với Hải được. Hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Người tinh tế như anh phải xếp vào hàng cực phẩm.
Trong bữa tiệc tôi có uống khá nhiều, hôm nay vui mà, thế nhưng tôi không hề biết mình uống đến độ choáng váng. Đến lúc mọi người ra về, tôi vẫn còn đang gục xuống bàn. Đột nhiên tôi thấy hình như có ai đó bế tôi lên rồi nhét vào xe, đến khi cơ thể tỉnh táo hơn một chút đã thấy mình về đến sảnh chung cư. Vừa kịp mở mắt, đã thấy Đức cúi xuống xốc tôi lên rồi hỏi nhỏ:
- Cô ở căn hộ bao nhiêu?
- Tầng 11, căn hộ 110x
- Được rồi được rồi, nằm im đi, đừng cựa quậy nữa.
Tôi nhắm nghiền mắt, tuy tỉnh rồi nhưng vẫn muốn tận hưởng cảm giác được chiều chuộng. Khi lên đến căn hộ, Đức một tay giữ chặt một tay móc trong túi xách của tôi chiếc chìa khoá rồi mở cửa sau đó bế thẳng tôi vào phòng.
Thế nhưng… sau đó hoàn toàn không có gì xảy ra. Dù cho chiếc váy tôi mặc trễ lộ cả phần ngực ngồn ngộn nhưng anh không hề một chút gì đụng chạm vào thân xác tôi. Đặt tôi xuống anh bước ra ngoài lạch cạch một lúc, sau đó mang vào trong phòng ngủ tôi một cốc nước cam đặt lên bàn rồi đi mất.
Khi bước chân Đức khuất dần, tôi mới dám mở mắt, nhìn cốc nước cam không hiểu lý do gì mà sống mũi tôi cay xè. Lần đầu gặp gỡ mà sao tôi lại thấy cảm động đến như vậy. Trên đời này, có một người tốt như Đức thật sao? Đối với anh, cô gái nào cũng được đối xử như vậy, hay chỉ riêng tôi? Nhưng rồi tôi gạt đi, ở công ty còn ai trẻ hơn tôi đâu, đã vậy tôi còn là nhân viên của anh, anh có chăm sóc tôi cũng vì buổi đi công tác ngày mai. Tôi thực sự không dám tin, Đức có chút tình ý gì với tôi, tôi… không muốn ảo tưởng. Tôi thở dài, dậy chuẩn bị quần áo tài liệu rồi nằm trằn trọc mãi mới ngủ được.
Buổi sáng hôm sau khi tôi dậy, đầu đau như búa bổ, thế nhưng tôi vẫn phải gắng gượng dậy. Đức qua đón tôi ra sân bay, nói ra thì hơi xấu hổ nhưng đây là lần đầu tôi được đi máy bay. Đức hình như cũng biết điều đó, anh nhường cho tôi chiếc ghế ở phía cửa kính để tôi có thể thoải mái ngắm mây, ngắm gió, ngắm bầu trời xanh ngắt.
- Tửu lượng của cô cũng tốt đấy, nhưng từ sau đừng uống nhiều như hôm qua nữa nhé. Sẽ không tốt cho dạ dày đâu.
Tiếng Đức cất lên phá tan bầu không khí im lặng, tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao anh biết tôi bị đau dạ dày?
- Chẳng phải cô để thuốc dạ dày ở bàn làm việc sao?
- À dạ…
Hoá ra, Đức tinh ý đến vậy. Tôi bật cười cảm ơn rồi lại nhìn ra bên ngoài, thực ra tôi cũng có nhiều điều muốn hỏi anh. Nhưng không hiểu sao ở cạnh anh, tôi lại chỉ biết im lặng. Những câu nói trong lòng không thể phát ra nổi.
Đến khi máy bay hạ cánh, tôi và Đức vội đi họp luôn cho kịp giờ. Ở ngoài Bắc đang hơi se lạnh, nhưng trong này nắng rất gắt. Sau khi họp xong bên đối tác mời đi ăn cơm. Tiệc rượu chẳng tha ai, thế nhưng Đức không cho tôi uống, anh tự mình uống thay tôi tất cả số rượu tôi được mời. Mấy người đối tác lắc đầu trêu:
- Gặp nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu anh Đức dẫn nhân viên nữ đi công tác cùng, đã vậy còn uống thay rượu, điều chưa bao giờ xảy ra. Quả đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tôi nghe xong câu đó, mặt đỏ bừng, còn Đức thì bình thản gắp thức ăn cho tôi.
Đến khi về đến khách sạn, Đức vẫn rất tỉnh táo, anh giục tôi đi về phòng, còn mình thì đi ra ngoài có việc một chút. Tôi cũng không biết anh đi đâu mà người tôi cũng thấm mệt nên liền đi ngủ.
Tôi và Đức đi công tác một tuần liền, ngày đầu họp thống nhất dự án, từ ngày thứ hai tôi và anh đi vào công xưởng để xem quá trình sản xuất. Càng ở gần Đức, tôi càng nhận ra anh không hề giống những người đàn ông khác. Anh điềm đạm, nói chuyện thì rất có duyên, hài hước, vui tính, mà cũng lãng mạn. Nếu chấm điểm, tôi sẽ cho Đức điểm 10 hoàn hảo. Tôi không biết anh có một chút gì để ý tới tôi không, nhưng cách anh làm khiến tôi thấy mình được đối xử đặc biệt.
Ngày cuối cùng trước khi rời Sài Gòn về Hà Nội, buổi chiều họp xong mọi người rủ nhau đi ra hồ bơi tắm. Đối tác của Đức nhưng quen mặt từ lâu nên cũng coi như là bạn. Thật may, lần này đi tôi cũng sắm sẵn bộ bikini, nghe đến đi bơi, được phô dáng với Đức… lòng tôi tự dưng lại rạo rực.
Khi tôi vừa thay xong bộ đồ tắm ra đến ngoài, đột nhiên tôi thấy Đức nhìn mình chằm chằm. Mà đâu phải Đức, cả đám đàn ông ngoài hồ đều như vậy. Bỗng dưng Đức lấy chiếc khăn choàng choàng vào người tôi rồi nói:
- Cô muốn đàn ông xổ hết máu mũi vì cô à? Sao lại mặc thế này?
- Ơ kìa anh, đi bơi chẳng mặc thế này thì mặc làm sao? Anh xem người ta…
- Người ta thế nào là mặc người ta, nhưng tôi không thích người khác nhìn nhân viên của mình.
Không hiểu sao nghe anh nói vậy tôi không hề khó chịu mà còn cảm thấy vui vui. Tôi kéo chiếc khăn choàng lên người, đột nhiên Đức khẽ thì thầm vào tai tôi:
- Không được mặc trước mặt người khác, nhưng mặc trước mặt tôi thì được.
- Anh… đồ dâm dê.
- Đàn ông thằng nào chẳng có máu dâm trong người, ai bắt cô phải đẹp thế chứ. Cô đi hỏi xem, trên đời thằng nào thấy gái đẹp ăn mặc nóng bỏng mà không thích, tôi đảm bảo người như vậy một là thánh nhân, hay là giời tính không bình thường. Vả lại, tôi chưa vợ, cô chưa chồng, tôi hoàn toàn được quyền thích ngắm gái một cách thoải mái đúng không?
Mặt tôi lúc này cũng đỏ bừng, gã đàn ông này sao không có chút xấu hổ nào thế nhỉ? Trước kia thời gian sống chung với Hải, anh ta không hề quan tâm việc tôi ăn mặc thế nào. Ra đường dù có hở hang Hải cũng không để ý. Cái cảm giác được một người để ý, mà muốn mình chỉ được là của riêng… hình như, đây là lần đầu tiên tôi được cảm nhận. Trong lòng không biết buồn hay vui, chỉ biết má hây hây cả lại, miệng thì tủm tỉm không thôi.
Tối hôm ấy, Đức xin phép không tham gia buổi tiệc rượu nữa mà đưa tôi đi chơi. Anh đưa tôi ra cầu Ánh Sao, đưa tôi đi chợ đêm rồi ăn những món ăn đường phố của Sài Gòn, đến tận khuya tôi và anh mới về khách sạn.
Thế nhưng đêm ấy không có gì là đặc biệt, ai về phòng người nấy ngủ.
Đến sáng hôm sau tôi với Đức dậy từ khá sớm chuẩn bị đồ sau đó tám giờ thì ra sân bay.
Thủ tục các thứ xong xuôi, tôi và anh ngồi ở ghế chờ. Từ mấy ngày hôm nay tôi bắt đầu mở lòng ra hơn, không còn ngại ngùng như ban đầu. Ngồi chờ chán chê máy bay vẫn chưa đến, tôi liền đi vào nhà vệ sinh, đến lúc ra đột nhiên tôi sững người. Ngay ở hàng ghế chờ, Nguyệt đang kéo một chiếc valy nhỏ đi chậm rãi. Hơn ba tháng không gặp, tôi cứ nghĩ nó phải thân tàn ma dại, phải tóc tai rũ rượi, hốc mắt thâm quầng nhưng không hề. Nguyệt mặc bộ váy voan trắng dài qua đầu gối, phần trên hở vai lộ cả mảng da thịt trắng nõn nà. Nó béo lên đôi chút, mặt mũi hồng hào, da dẻ mịn màng, còn xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều. Đột nhiên, tôi thấy nó va vào Đức, chai nước lọc mở nắp trên tay anh cũng đổ ra cả chiếc áo vest đen đang mặc. Tôi không nghe được hai người nói gì, chỉ thấy con Nguyệt cúi xuống, vội rút chiếc khăn trong túi ra rồi lau lên chiếc áo vest ấy. Tôi tức run người, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt Đức chằm chằm vào Nguyệt. Anh còn đứng dậy, phủi mấy giọt nước dính lên chiếc váy của nó.
Tôi không còn nghĩ được gì nữa liền chạy ra, Nguyệt nhìn thấy tôi, ánh mắt hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó thì kéo valy lách qua người bước đi. Trái đất tròn thật, không ngờ lại gặp nó ở đây. Thế nhưng còn chưa kịp nói câu gì, Đức đã đuổi theo nó, còn đưa cho nó tấm danh thiếp. Lý do gì Đức làm vậy? Anh lần đầu gặp đã thích nó hay sao? Còn nó nữa, có khi nào nó biết tôi và Đức sắp yêu nhau nên cố tình tìm đến tận đây, cố tình làm đổ nước lên người anh không? Tôi ngồi phịch xuống ghế, đến lúc Đức quay lại tôi liền giả vờ hỏi:
- Anh quen cô ấy à? Sao lại đưa danh thiếp cho cô ấy nữa.
- Sao vậy? Cô hỏi làm gì?
- À, tôi chỉ tò mò thôi, tại tôi đang nghĩ chẳng lẽ gặp bất cứ cô gái xinh đẹp nào anh cũng đưa danh thiếp sao?
Đức nhìn tôi không đáp chỉ mỉm cười. Tôi càng phát điên lên, biết mình tò mò không tốt, nhưng vẫn không kìm được. Không còn cách nào tôi đành giả vờ đứng dậy đi mua đồ ăn rồi chạy ra ngoài tìm Nguyệt. Thế nhưng đáng tiếc nó không còn ở đấy nữa. Tôi nhìn xung quanh, vẫn không thấy đâu, bên trong cũng sắp đến giờ máy bay cất cánh, không còn cách nào khác tôi đành phải đi vào. Thế nhưng trước khi lên máy bay đột nhiên điện thoại tôi có tin nhắn đến. Một dòng khá gọn lỏn “Cố giữ lấy trai đẹp bên cạnh nhé! Bạn thân yêu”.
Tôi không còn giữ được bình tĩnh, bấm lại số máy lạ nhưng đã thuê bao. Con điên này, rốt cuộc, nó định làm gì cơ chứ?
Đức nhìn tôi hỏi lại:
- Quý, hình như cô có chuyện gì hả? Thấy cô bồn chồn từ nãy.
- À… à không có gì đâu.
- Mà, cô gái ban nãy, cô có quen hả.
- Sao anh hỏi vậy?
- Tại tôi thấy ánh mắt hai người nhìn nhau như quen nhau vậy.
- À… à biết nhau thôi chứ không quen.
- Thế hả? Tôi cũng biết và gặp cô ấy một lần khi cô ấy còn làm ở công ty Bình Minh mà sau đó không biết lý do gì cô ấy bỏ đi. Thực sự, cô ấy có chuyên môn rất tốt, lại xinh đẹp, tôi rất muốn cô ấy về công ty mình.
Cái gì nữa đây, lại còn muốn nó về làm ở công ty. Khác gì giao trứng cho ác, không được, tôi không thể để điều đó xảy ra được. Mà con ôn kia, vì cớ gì nó càng ngày càng xinh đẹp như vậy cơ chứ? Tôi nhất định phải ngăn chặn lại trước khi Đức tìm được nó.
Hôm ấy khi về đến Hà Nội, tôi liền thuê một hội đi tìm tung tích con Nguyệt. Thế nhưng tiếc thay, không một ai biết nó ở đâu dù đã dò la tin tức hết. Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa lật ván bài cuối cùng, tôi lập một nick facebook ảo, kết bạn với Đức và rất nhiều bạn học cấp ba. Sau đó, tôi đăng tải hình ảnh con Nguyệt và Phong trần truồng với nhau lên mạng. Tất nhiên tôi có che đi một số bộ phận nhạy cảm. Rất nhanh, bức ảnh được phát tán nhanh chóng, mới chỉ trong vòng năm phút lượng share đã lên đến hơn ba chục lượt.
Khi tôi còn đang hả hê, đột nhiên điện thoại có cuộc gọi đến từ một số máy lạ, tôi đoán chắc con Nguyệt liền nhấn nút nghe. Thế nhưng không phải, vừa nghe đã có tiếng chửi rủa:
- Con đĩ kia, mày là thứ chó chết mất dạy, mày đổ rượu pha thuốc ngủ vào mồm bạn mày rồi tạo hiện trường giả hại nó còn dám dùng nick ảo đăng lên. Đời mày cũng phải chịu quả báo thôi.
Vừa nói xong không đợi tôi kịp đáp thì đã có cuộc gọi mới, chửi còn kinh khủng hơn:
- Con mặt lờ, mày sống thế mà cũng sống được cơ à? Trần đời gặp loại mất dạy như mày chết con mẹ mày đi.
- Cái con thần kinh đã khốn nạn lại còn ảo tưởng.
- Đ** mẹ mày cái loại bỉ ổi, khốn nạn
- Đm đéo thương nổi con bệnh đê tiện như mày. Mày sống thế mà cũng sống được, kinh tởm.
- Này, mày đéo nên sống đâu, sống kiểu chó thế chết bớt đi cho xã hội được nhờ. Liệu có ai bênh nổi cho mày không? Nhưng riêng tao thì không, bởi tao đéo ấu trĩ đi bênh một con đáng lên án như mày, sao mày lại có thể bày những trò bỉ ổi như vậy. Trại thương điên làm ăn tắc trách quá rồi, con điên!
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, phải đến hơn một trăm tin nhắn đến liên tiếp, đa số toàn những tin nhắn chửi bới, xúc phạm. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng, người bị sỉ nhục đáng ra phải là con Nguyệt cớ chứ, điện thoại cứ liên tiếp dồn dập, tôi không dám nghe liền tắt máy sau đó mở máy tính lên facebook chính. Vừa đăng nhập vào đã thấy hàng loạt thông báo, toàn những bình luận vào tường tôi chửi rửa tôi chết đi. Tôi sợ hãi, tim đập liên hồi, mở ra bảng tin. Đập vào mắt tôi là đoạn video tôi pha thuốc cho vào sữa rồi mang vào phòng cho Phong, camera không chiếu được hết căn phòng, nhưng ngay đoạn cửa vào đi vào là bàn làm việc của Phong thì chiếu rất rõ. Anh ta uống xong gục xuống, tôi kéo anh ta xuống giường, tuy không quay được hết giường nhưng hành động vẫn thấy rõ, sau đó là đoạn tôi pha thuốc cho vào rượu, sau đó dụ con Nguyệt sang, đè nó xuống đổ vào miệng nó. Tất tần tật những cảnh ngoài phòng khách đều bị quay lại, kể cả phần chân giường của Phong lòi ra cũng thấy, chỉ là không thấy được hai cơ thể loã lồ của Phong và Nguyệt.
Tôi không dám tin vào mắt, bàn tay run rẩy, đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay xuống. Cổ họng tôi khô khốc, cả người nóng bừng, người đăng không ai khác chính là Nguyệt. Video này đăng tải chỉ sau bức ảnh tôi đăng có bảy phút với nội dung "Minh oan"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook