Cướp Chồng Bạn Thân
-
Chương 19
Chiếc xe đi về bệnh viện rồi quẹo nhanh sang một khách sạn cách đó không xa. Tên tài xe quay lại nhìn tôi nói:
- Tiền gửi qua số tài khoản cho em cũng được.
- Biết rồi. Có gì theo dõi nó rồi cập nhận tình hình cho tao.
- Vâng. Thằng Long nó vẫn ở đấy mà chị yên tâm.
Tôi mặc bộ quần áo chống nắng kín mít rồi xách túi quần áo đã chuẩn bị đi thẳng vào nhận phòng. Khi lên đến nơi tôi liền lôi ở đũng quần túi bóng mỏng tanh vẫn đẫm màu đỏ tươi ném vào sọt rác. Vừa ném xong chợt có điện thoại của Hải. Tôi khẽ nhếch mép, để mặc tiếng chuông ngân nga còn mình thì lấy quần áo đi tắm. Cả ngày hôm ấy tôi nằm trong khách sạn xem phim, điện thoại vẫn để chế độ im lặng. Đến tối tôi mới đụng đến, mười lăm cuộc gọi nhỡ của Hải, hơi ít so với tôi nghĩ nhưng không đến nỗi nào. Ba cuộc gọi từ số lạ, và một cuộc gọi của Nguyệt.
Tôi cười nhạt gọi cho thằng Long.
- Em nghe đây bà chị.
- Sao rồi? Tình hình vợ chồng nó thế nào?
- Nội bộ lục đục rối ren lắm chị.
Phải! Đây là điều tôi mong. Thằng Long bắt đầu tường thuật lại cho tôi nghe. Sau khi tôi lên taxi, ở dưới gốc cây chỉ còn hai người. Hải nhìn Nguyệt vẫn chưa dám tin vào sự thật ngay trước mắt liền hỏi:
- Nguyệt, sao em… sao em lại…
- Anh Hải chuyện không phải như anh nghĩ. Nhưng thôi điều đó không quan trọng, giờ mình tìm Quý đã... không biết… không biết cái thai có sao…
Thế nhưng còn không đợi Nguyệt nói xong, Hải đã vội chạy ra xe đuổi theo. Đáng tiếc con xe của anh bị thằng Long chọc thủng bánh nên không thể đuổi được. Nguyệt đứng dưới gốc cây, dường như nó chưa hết bàng hoàng. Khi thấy Hải bên kia đường nó liền chạy sang nói:
- Anh Hải, để em gọi taxi.
Hải lắc đầu đáp:
- Chuyện mới xảy ra thế này anh chưa biết đúng sai thế nào nhưng giờ em đi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.
- Em...
- Nguyệt à, em về nhà đi đã, anh tìm được Quý anh sẽ gọi cho em. Em cứ về đi.
Nói rồi Hải leo lên con xe ôm gần đấy đuổi theo còn con Nguyệt ngồi bệt xuống vệ đường, phải một lúc sau mới đứng dậy đi về trước. Nghe đâu cả buổi chiều hôm ấy Hải đi tìm tôi, Nguyệt thì nghỉ việc không đi làm. Đến tối bà Châu đến tìm vợ chồng nó, thằng Long chỉ nghe được loáng thoáng tiếng cãi vã bên trong căn hộ.
Chuyện xảy ra ngay trước mặt, tình có ngay thì lý cũng gian. Lần này con Nguyệt có mồm năm miệng mười cũng không thể nguỵ biện cho mình được. Hôm nay thứ sáu, mai thứ bảy, ngày kia chủ nhật. Cũng coi như tôi biết chọn ngày đẹp để mà nghỉ xả hơi. Sáng hôm sau khi còn đang miên man trong giấc mộng thì tiếng rung của điện thoại khiến tôi bật dậy. Lại là Hải. Tôi liền nhấc mấy cố lấy cái giọng yếu đuối nhất để nghe:
- Alo.
- Quý, em đang ở đâu vậy?
- Anh… anh Hải… anh không cần tìm em đâu.
- Em đang ở đâu nói anh nghe đi. Đứa bé trong bụng thế nào rồi. Nói anh nghe đi Quý.
Tôi liền bật khóc tức tưởi đáp lại:
- Con chúng ta không còn nữa rồi.
Đầu dây bên kia có lẽ đang chết lặng, một lúc lâu sau mới cất lời:
- Quý, anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì cả. Lỗi là ở em. Là em không tự giữ được con.
- Bây giờ em ở đâu? Anh muốn gặp em một lúc.
- Không cần đâu anh, giờ em với anh cũng chẳng có gì để ràng buộc. Con cũng đã mất rồi, em muốn được yên tĩnh. Anh đừng gọi em nữa, đừng để Nguyệt biết rồi nó lại buồn. Em và anh đã sai quá rồi, có lẽ ông trời trừng phạt em. Em xin anh, đừng gọi em nữa.
Nói rồi không đợi Hải trả lời tôi liền tắt máy rồi để chế độ máy bay. Phải rồi, tôi đang muốn anh áy náy day dứt và thấy có lỗi với tôi. Anh là bác sĩ, nếu anh đưa tôi đi khám sao anh không biết tôi có thai thật hay không chứ? Đáng tiếc, tôi làm gì cho anh có cơ hội ấy. Đâu phải tự dưng tôi trốn ở khách sạn ba ngày. Con Nguyệt nó tự hào nó thông minh, nhưng ai thông minh hơn ai cũng chưa biết được đâu. Tôi ngước mặt lên trời cười khằng khặc rồi gọi đồ ăn dưới khách sạn mang lên. Tuy rằng ở đây hơi bức bách khó chịu, nhưng thôi miễn là khiến cho kế hoạch hoàn hảo tôi vẫn chấp nhận.
Buổi trưa hôm sau khi đang ăn cơm bất chợt có điện thoại của Phong. Tôi không nghe, anh ta lại kiên nhẫn gọi. Gọi đến cuộc thứ năm tôi không còn cách nào khác đành nhấc máy. Vừa nhấn nút nghe đầu dây bên kia đã gắt gỏng:
- Sao gọi không nghe máy.
- Có chuyện gì vậy? Nói nhanh lên em không rảnh đâu?
- Làm gì mà không rảnh? Em đang ở đâu?
- Anh hỏi làm gì?
- Về ngay đi, mẹ chồng của Nguyệt Anh đến tìm anh hỏi em. Nhưng anh không biết giờ cô ấy đến nhà mình rồi đấy.
Mẹ kiếp! Bà Châu cũng rảnh thật, từ hôm qua Hải gọi cho tôi kêu tôi về không được giờ bà ta lại dùng cách này để ép tôi ra mặt sao? Đừng có mơ. Tôi kiên quyết đáp lại:
- Em không về, nhắn bà ta muốn làm gì thì làm.
- Quý! Người ta đến tìm ba mẹ mà em có thể nhẫn tâm đến mức này à? Chuyện em gây ra mà sao em cứ để người khác phải gánh hậu quả thế.
- Em chẳng làm gì sai cả. Nhưng bà ta thích cậy có quyền thế chèn ép người khác thì tuỳ bà ta.
- Phải rồi, đối với em bản thân em mới quan trọng chứ người khác em không coi là gì đúng không? Gia đình giờ kiệt quệ đến mức này mà sao em vẫn không tỉnh ngộ thế hả?
- Đúng rồi đấy, người không vì mình trời tru đất diệt.
Nói rồi tôi tắt phụt máy, Phong lại gọi lại nhưng tôi vẫn không nghe. Anh liền nhắn cho tôi một tin
“Em về đi, về tự giải quyết việc của mình đi. Anh không muốn nói nhiều đâu”
Lời anh ta nói có nghĩa lý gì cơ chứ? Tôi ngồi xuống đệm ăn xong suất cơm rồi ngủ một giấc nữa không quên tắt luôn máy. Tốt nhất tắt đi để khỏi ai làm phiền.
Chiều chủ nhật tôi thu dọn quần áo, mặt mũi cũng không trang điểm chút nào chỉ có môi đánh chút son màu bạc lên. Trông trong gương mình chẳng khác gì con ma xanh xao.
Tôi không về chỗ Hải mua cho mà về căn hộ cũ Phong đang ở. Khi bước chân lên đến tầng, đi qua căn hộ của vợ chồng Nguyệt tôi thấy cửa hơi hé. Cả bà Châu, Hải, và Nguyệt đều ngồi trong đó tôi liền núp ở cuối hành lang. Chờ phải đến ba mươi phút cánh cửa mới mở toang, bà Châu cũng bước ra. Tôi liền nhanh chân đi về phía bà. Đến khi bà ta nhìn thấy tôi, tôi liền giả vờ quay đi, cúi gằm mặt ra vẻ trốn tránh. Thế nhưng tôi trốn sao được với cặp mặt cú vọ của bà Châu. Bà ở phía sau cất tiếng:
- Quý! Là cô đúng không?
Tôi hơi khựng lại rồi cố đi thật nhanh, thế nhưng bà ta đã lao đến tóm lấy tay tôi rồi nói:
- Sao cô phải trốn tôi như trốn tà vậy? Tôi đang có chuyện cần tìm cô đây.
- Có… có chuyện gì vậy cô?
- Đi vào đây rồi nói.
Nói rồi bà ta lôi xềnh xệch tôi vào chung cư của Hải, sau đó ấn tôi xuống. Cả Nguyệt với Hải đều há hốc mồm kinh ngạc. Tôi liền phân bua:
- Cháu không hề có ý gì đến làm phiền ai cả. Cháu chỉ định về căn hộ kia để lấy ít quần áo thôi cô.
- Cô không cần giải thích gì đâu. Tôi cũng không quan tâm chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi cô mấy ngày hôm nay cô đi đâu.
Tôi nghe xong, cúi mặt bật khóc không đáp. Bà Châu đưa cho tôi ly nước nói tiếp:
- Mấy ngày hôm nay tôi đi tìm cô khắp các bệnh viện nhưng không thấy. Thế nên hôm qua tôi có đến nhà ba mẹ cô tìm…
- Cô à…
- Không cần nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Tôi không làm ầm lên như trước đâu, tôi chỉ đến tìm hỏi xem có biết cô ở đâu không. Thằng Hải nói cô sẩy thai rồi đúng không?
- Dạ… dạ vâng ạ.
- Chuyện từ đầu đến cuối là như thế nào, tôi đã nghe con Nguyệt với thằng Hải kể, nhưng tôi muốn nghe chính mồm cô nói.
Tôi liếc nhìn Nguyệt rồi khóc lóc:
- Cô ơi, chuyện xảy ra như thế nào cháu thực sự không muốn nhắc lại. Nguyệt và anh Hải kể thế nào thì đúng là như vậy. Ngay từ đầu cháu ngủ với anh Hải đã là sai. Đứa bé này xuất hiện cũng là sai… là cháu sai với Nguyệt trước. Cháu không trách móc gì ai cả cô ạ. Dù sao đứa bé cũng không còn, cháu có oán trách cũng không giải quyết được gì. Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ lại rất nhiều, là cháu tự làm tự chịu. Cháu cũng biết Nguyệt không hề cố ý, cũng không còn gì ràng buộc có lẽ cũng tốt. Cháu sẽ không làm phiền đến anh Hải, đến Nguyệt và cả cô nữa.
Bà Châu hơi nhíu mày nhìn tôi, bỗng dưng tôi lạnh sống lưng khi thấy một nụ cười nhạt của bà trên môi. Thế nhưng rồi bà nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường hỏi lại:
- Cô sẩy thai sao không đi bệnh viện? Tôi đã hỏi mấy bệnh viện ở Hà Nội đều không ai ghi bệnh án của cô cả.
- Cô không tin cháu hay thế nào cô cứ nói thẳng ạ?
- Tôi chỉ đang tò mò thôi.
- Vì lúc đó cháu rất rối, cháu không đi bệnh viện mà đi phòng khám cô ạ.
- Phòng khám nào tên gì thế? Tôi cũng quen kha khá phòng khám ở Hà Nội.
- Hình như cô đang nghi ngờ cháu đúng không ạ? Thực lòng cháu cũng không phải loại mang đứa con ra là trò đùa cô ạ. Dù cháu nhân cách có tệ thế nào thì cháu cũng không bao giờ làm cái trò bỉ ổi như vậy. Cô không tin cũng được, cháu xin phép cô cháu đi về. Dù sao giờ cô cũng hãy coi như giữa cháu và anh Hải không còn gì nữa rồi. Nguyệt, con tao cũng đã mất rồi, từ nay tao không còn gì với anh Hải nữa đâu. Nên mày cứ yên tâm đi, tao sai với mày, mày cũng sai với tao nên chúng ta hết ân oán. Từ nay về sau coi nhau như người dưng nước lã. Tao cũng sẽ xin nghỉ việc ở đây, tao sẽ đi nước ngoài, sẽ không làm phiền mày nữa.
Nguyệt vẫn không đáp, nó ngồi trên ghế, gương mặt xanh xao nhợt nhạt. Mới mấy ngày không gặp tôi đã thấy nó gầy đi rất nhiều. Phải rồi, tự dưng giờ mang tiếng khiến tôi sẩy thai chắc nó suy sụp lắm. Kể cả không ai trách nó thì lương tâm của nó cũng cắn rứt cơ mà.
Bà Châu ném cho tôi một phong bì rồi nói:
- Chuyện cô có thai thật hay không, sẩy thai thật hay không tôi không kiểm chứng nên không biết. Cô không có giấy tờ gì chứng minh hết, lời nói cũng có đôi phần vô lý…
Không đợi bà Châu nói hết tôi liền ngắt lời:
- Cô định đưa phong bì cho cháu để coi như đền bù tổn thất sao cô? Không cần đâu cô ạ. Thực sự giờ cháu chỉ muốn được yên tĩnh, trải qua một cú sốc như thế này cháu cũng rất mệt mỏi. Cô và mọi người nghĩ cháu bịa chuyện giả vờ hay ra sao cháu cũng chấp nhận. Nhưng cháu có thể dám đảm bảo cháu không bao giờ làm vậy. Cháu xin phép cô cháu đi về. Cô cứ yên tâm, cháu không bao giờ làm phiền đến gia đình nữa đâu. Cũng chẳng có gì ràng buộc mà phiền nữa cô ạ và cháu cũng hy vọng cô cũng không làm phiền đến cháu và gia đình cháu nữa. Cháu chào cô.
Nói rồi tôi vội đi ra ngoài. Bà Châu cáo già như vậy, càng nói chuyện càng dễ bại lộ. Với lại chắc chắn bà ta cũng nghi ngờ tôi rồi, chẳng qua không bằng chứng, vậy nên tôi chỉ cần nói chuyện kiểu ậm ờ như thế. Người tôi muốn đánh vào tâm lý là Hải chứ không phải bà Châu. Cũng may tôi còn sáng suốt không mua mấy cái giấy tờ giả, những bệnh án đó làm sao qua nổi mắt của bà Châu cơ chứ?
Tôi đi về mà cứ tự thán phục mình thông minh. Về đến căn hộ cũ, tôi liền loay hoay mở, cứ ngỡ tôi đi anh ta phải thay ổ không ngờ vẫn giữ nguyên. Vừa vào đến ghế sofa đột nhiên bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Tôi ngó đầu ra thấy Nguyệt đứng bên ngoài, nó thở dài nói:
- Tao có chuyện muốn nói với mày được không?
- Mày về đi, tâm trạng tao đang không ổn định, không có gì cần nói hết. Với nhìn mày tao lại nghĩ đến đứa con đã mất. Tao thực sự không chịu nổi. Về đi.
Nói rồi tôi đóng ầm cánh cửa rồi nhìn qua mắt thần thấy nó vẫn đứng im ở đó. Lúc này tôi mới quan sát nó kỹ hơn, hai hốc mắt thâm quầng sâu hoắm, cánh tay khẳng khiu, phần xương quai xanh nhô lên khiến nó trông càng thêm gầy gò. Nó đứng lặng yên một lúc rồi mới quay về. Nó là thế, chuyện cá nhân nó không muốn trước mặt mọi người giải quyết. Vậy nên nó phải tìm đến tôi nói chuyện riêng. Đây có thể coi là ưu điểm, cũng có thể là nhược điểm của nó tôi có thể lợi dụng được.Tôi ngồi trên sofa uống liền mấy cốc nước rồi bật tivi lên xem. Đến độ ba mươi phút sau thì bên ngoài có tiếng lạch cạch. Phong về! Anh ta nhìn thấy tôi thì kinh ngạc ném cặp tài liệu xuống ghế rồi cất tiếng:
- Cũng biết đường về cơ à?
- Sao không, em có mù đường đâu.
Hôm nay chủ nhật Phong vẫn đi làm, chứng tỏ anh ta thực sự bận. Tuy rằng quần áo chỉn chu, nhưng tôi thấy vẻ mặt Phong đầy mệt mỏi. Bỗng dưng tôi lại có chút thương cảm. Nhưng mà thôi, dẫu sao đó cũng là công ty của ba ruột anh ta, anh ta vừa phải lo công việc của mình nhưng phải lo cho cả công ty đó là điều hết sức bình thường. Phong đi về phía tủ lạnh lấy chai nước lạnh uống ực rồi nói tiếp:
- Sao em lại làm như vậy? Rốt cuộc vì sao em lại làm những chuyện này thế hả?
Tôi nhìn Phong, sự thương cảm ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.
- Chuyện của em không cần anh để tâm đâu.
- Không cần anh để tâm, đều là người một nhà mà em nói như kiểu người dưng nước lã vậy sao? Ok, anh không để tâm cũng được đi, vậy còn ba mẹ, em định để ba mẹ chịu khổ vì em đến bao giờ nữa? Rồi còn cả Nguyệt, cô ấy có tội gì mà em phải đày đoạ người ta như vậy?
- Anh Phong!
- Sao?
- Em sống thế nào đó là quyền của em, anh không có tư cách gì để nói hết.
- Tư cách, đến lúc này em vẫn nói chuyện tư cách hay sao? Anh không cần biết em sống thế nào, nhưng em phá tan phá nát gia đình người ta anh không chấp nhận được. Đây không phải lần đầu, lần thứ mấy rồi hả? Dừng lại đi, đừng để sự việc thêm nghiêm trọng nữa Quý ạ, mình là con người, cũng cần có suy nghĩ chứ em. Nếu em cần tiền, anh sẽ cho em.
- Em nói rồi, không phải việc của anh. Sống thế nào là quyền của em. Anh nghĩ anh ngăn cản được em à?
- Anh không ngăn cản được em, em đã bất chấp thì anh có ngăn cũng không ngăn nổi. Anh chỉ muốn khuyên em như vậy thôi. Có lẽ anh về nước quá muộn, nếu như anh về sớm hơn, mọi chuyện chắc không thành ra thế này. Nhưng dù sao muộn còn hơn không, anh khuyên em nên suy nghĩ lại đi. Em còn tương lai dài phía trước, đừng nghĩ ngắn mà nghĩ dài ra.
Tôi nghe xong, định chửi mấy câu, nhưng rồi cuối cùng đành gạt đi. Nói thực giờ nóng giận sẽ mất khôn. Dù sao tôi cũng cần lợi dụng anh ta lúc này, tôi cúi mặt xuống bật khóc nức nở. Khóc xong liền ngước mắt nhìn Phong đáp lại:
- Thực sự, em cũng mệt mỏi bế tắc lắm. Anh nói cho em biết, em phải làm thế nào. Phải làm thế nào mới đúng, em yêu Hải, dù cho biết tình yêu đó là sai lầm. Nhưng mỗi lần em định dứt khoát anh ấy lại tìm đến em. Em không biết phải làm sao nữa. Ai cũng chỉ trích em, cũng chửi mắng em. Em cũng không muốn mình lún sâu vào vũng bùn này nhưng thực sự không ai tin em. Mấy hôm nay em suy nghĩ rất nhiều, cuộc đời em sai thế này quá đủ rồi. Anh Phong, hay em đi nước ngoài nhé. Em định xin nghỉ việc ở công ty rồi xin visa đi sang Canada.
Phong nhìn tôi, ánh mắt có phần ngạc nhiên, một lúc rất lâu sau mới đáp lại:
- Đi nước ngoài?
- Vâng, chỉ có như vậy em mới có thể quên được mọi chuyện ở đây, bắt đầu lại từ đầu. Em đi vài năm sau đó quay lại rồi giúp ba việc công ty được không?
- Nhưng…
- Sao vậy anh?
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
- Thực sự em cũng suy nghĩ kỹ rồi. Những ngày này tâm trạng em rất mâu thuẫn. Ban nãy em cáu gắt, thái độ với anh nhưng em biết mình sai thật rồi. Em cũng hy vọng anh và mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của em. Chỉ có như vậy em mới thoát khỏi những ký ức ở đây thôi.
Phong không đáp nữa mà chỉ gật đầu. Không cần biết anh ta tin hay không, nhưng trước hết để được ở đây tôi phải dịu dàng trước đã.
- Anh Phong, hôm nay em ở đây nhé. Nhưng em hứa sẽ không làm gì khiến anh phật lòng nữa đâu, cũng không đi tìm Hải nữa. Em ở hôm nay thôi, mai em sẽ về nhà ba mẹ sau đó nói rõ quyết định của mình.
- Anh không cần em hứa với anh đâu. Vì đó là quyền của em, anh không cấm được. Những gì anh nói anh đã nói rồi, cũng hy vọng những gì em nói ra em sẽ làm được. Chứ còn em ở đây hay ở bất cứ đâu đi nữa mà em không quyết tâm thì em vẫn sẽ không làm được những gì đã nói ra thôi.
- Vâng. Em hiểu mà. Từ mai em sẽ về nhà ba mẹ để ở. Hôm nay em rất mệt, chỉ muốn được ở đây, em sợ gặp ba mẹ. Mai đủ can đảm em sẽ về gặp họ.
- Ừ.
Tối hôm ấy Phong đưa tôi ra siêu thị mua ít đồ ăn. Tôi nấu cơm, Phong ngồi nghiên cứu tài liệu. Mai anh ta đi công tác bên Sing tận mười ngày cơ mà. Cứ nghiên cứu thoải mái đi, tôi sẽ hầu anh cơm nước.
Nấu cơm ăn uống xong xuôi, tôi chui vào giường nằm ngủ một giấc. Phong vẫn bên ngoài lạch cạch gõ bàn phím. Đàn ông có sự nghiệp thường ít để ý phụ nữ, Phong chính là mẫu người như vậy. Anh ta đẹp trai, có tiền đồ, đáng tiếc là số phận tương đối lận đận. Mà tôi nghĩ cũng ít có người phụ nữ nào hợp gu với Phong, bởi người ngạo mạn, xấu tính như vậy chỉ hợp với Nguyệt. Đến sáng hôm sau, sáu giờ tôi đã bật dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài. Phong nhìn thấy tôi liền hỏi:
- Về nhà giờ này á?
- Vâng, cả đêm qua em không ngủ được. Muốn về nhà sớm nói chuyện với ba mẹ. Anh có về không?
- Không, anh bận rồi. Về thì chơi với ba mẹ lâu một chút, chuyện đi nước ngoài cũng bàn kỹ vào.
- Vâng ạ.
Tôi đáp lời Phong rồi đi xuống dưới sảnh bắt một chiếc taxi đi về phía công ty. Tất nhiên hôm nay tôi đến xin nghỉ việc thật, nhưng không phải để đi nước ngoài mà vì tôi đã xin được việc ở công ty khác ngon hơn. Làm tư nhân như tôi, nhảy việc là bình thường, huống hồ công ty cũ đãi ngộ hơi chán so với khả năng của tôi
Xong xuôi tôi mới đi về nhà, dù sao tôi cũng cần về, trước hết để Phong tin, sau nữa là xem ba mẹ tôi thế nào.
Ba dượng đi làm, chỉ có mẹ tôi ở nhà. Vừa nhìn thấy tôi bà đã khóc tu tu rồi nói:
- Mày cũng còn dám vác mặt về nhà cơ à?
- Mẹ, mẹ bình tĩnh.
- Bình tĩnh cái gì, sao mày ngu thế hả Quý? Mày hứa với tao mày sẽ thôi rồi cơ mà.
- Thực sự...
- Thực sự cái gì? Mày có bị sao không Quý? Mày được ăn học đàng hoàng cơ mà? Mày điên rồi hả?
- Mẹ ơi, mẹ nghe con nói được không?
- Nói đi.
- Thực sự con thôi rồi, nhưng con Nguyệt cứ đến gây sự với con rồi bịa chuyện ra. Chứ thực sự con thôi rất lâu rồi mẹ ơi. Con thề với mẹ đấy. Con không còn muốn dính líu gì nữa, con thôi thực sự rồi mẹ. Mẹ ơi con thật sự không làm gì cả, là con bị gài, mẹ tin con đi mà. Con thề với trời, với đất, với mẹ luôn
Mẹ tôi không nói nữa, đưa tay quệt nước mắt ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài. Một lúc rất lâu sau bà mới cất lời:
- Vậy là cô ta cố tình. Cô ta vẫn ghim hận cũ.
- Mẹ nói sao cơ?
- Không có gì.
Tôi cứ ngỡ thế là thôi, ai ngờ mẹ tôi còn nói một tràng giang đại hải, chửi thêm mấy đoạn giấy nữa mới thôi. Mãi đến gần trưa, trước khi ba dượng về bà mới thôi. Tôi liền tranh thủ xin phép về vì thú thực tôi cũng không thích giáp mặt với ba dượng cho lắm. Trời buổi trưa dù đã về thu mà vẫn nắng gay gắt. Hải hôm nay không gọi cho tôi, lúc sáng đi qua căn hộ của con Nguyệt tôi vẫn thấy tiếng nói cười. Phải công nhận điều đó lại khiến thù hận trong lòng tôi bật dậy. Tôi có mất đi đứa con, thì họ cũng chẳng đau khổ gì nhiều. Thế thì thử để con Nguyệt mất đi đứa con xem liệu rằng họ sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ vậy tôi liền tranh thủ vào hiệu thuốc mua ít thuốc rồi mau chóng trở về căn hộ. Lúc này Phong đã đi công tác, tôi mở cửa bước vào nằm dài ra ghế ngủ một giấc. Thuốc tôi ném vào túi xách cất đi, giờ mà hành động ngay e rằng sẽ bị bại lộ sớm. Tôi phải suy nghĩ xem làm thế nào để khiến nó sẩy thai mà tội lỗi tôi không phải gánh chịu. Cứ từ từ, tôi sẽ làm nó đau khổ phát điên!
- Tiền gửi qua số tài khoản cho em cũng được.
- Biết rồi. Có gì theo dõi nó rồi cập nhận tình hình cho tao.
- Vâng. Thằng Long nó vẫn ở đấy mà chị yên tâm.
Tôi mặc bộ quần áo chống nắng kín mít rồi xách túi quần áo đã chuẩn bị đi thẳng vào nhận phòng. Khi lên đến nơi tôi liền lôi ở đũng quần túi bóng mỏng tanh vẫn đẫm màu đỏ tươi ném vào sọt rác. Vừa ném xong chợt có điện thoại của Hải. Tôi khẽ nhếch mép, để mặc tiếng chuông ngân nga còn mình thì lấy quần áo đi tắm. Cả ngày hôm ấy tôi nằm trong khách sạn xem phim, điện thoại vẫn để chế độ im lặng. Đến tối tôi mới đụng đến, mười lăm cuộc gọi nhỡ của Hải, hơi ít so với tôi nghĩ nhưng không đến nỗi nào. Ba cuộc gọi từ số lạ, và một cuộc gọi của Nguyệt.
Tôi cười nhạt gọi cho thằng Long.
- Em nghe đây bà chị.
- Sao rồi? Tình hình vợ chồng nó thế nào?
- Nội bộ lục đục rối ren lắm chị.
Phải! Đây là điều tôi mong. Thằng Long bắt đầu tường thuật lại cho tôi nghe. Sau khi tôi lên taxi, ở dưới gốc cây chỉ còn hai người. Hải nhìn Nguyệt vẫn chưa dám tin vào sự thật ngay trước mắt liền hỏi:
- Nguyệt, sao em… sao em lại…
- Anh Hải chuyện không phải như anh nghĩ. Nhưng thôi điều đó không quan trọng, giờ mình tìm Quý đã... không biết… không biết cái thai có sao…
Thế nhưng còn không đợi Nguyệt nói xong, Hải đã vội chạy ra xe đuổi theo. Đáng tiếc con xe của anh bị thằng Long chọc thủng bánh nên không thể đuổi được. Nguyệt đứng dưới gốc cây, dường như nó chưa hết bàng hoàng. Khi thấy Hải bên kia đường nó liền chạy sang nói:
- Anh Hải, để em gọi taxi.
Hải lắc đầu đáp:
- Chuyện mới xảy ra thế này anh chưa biết đúng sai thế nào nhưng giờ em đi chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.
- Em...
- Nguyệt à, em về nhà đi đã, anh tìm được Quý anh sẽ gọi cho em. Em cứ về đi.
Nói rồi Hải leo lên con xe ôm gần đấy đuổi theo còn con Nguyệt ngồi bệt xuống vệ đường, phải một lúc sau mới đứng dậy đi về trước. Nghe đâu cả buổi chiều hôm ấy Hải đi tìm tôi, Nguyệt thì nghỉ việc không đi làm. Đến tối bà Châu đến tìm vợ chồng nó, thằng Long chỉ nghe được loáng thoáng tiếng cãi vã bên trong căn hộ.
Chuyện xảy ra ngay trước mặt, tình có ngay thì lý cũng gian. Lần này con Nguyệt có mồm năm miệng mười cũng không thể nguỵ biện cho mình được. Hôm nay thứ sáu, mai thứ bảy, ngày kia chủ nhật. Cũng coi như tôi biết chọn ngày đẹp để mà nghỉ xả hơi. Sáng hôm sau khi còn đang miên man trong giấc mộng thì tiếng rung của điện thoại khiến tôi bật dậy. Lại là Hải. Tôi liền nhấc mấy cố lấy cái giọng yếu đuối nhất để nghe:
- Alo.
- Quý, em đang ở đâu vậy?
- Anh… anh Hải… anh không cần tìm em đâu.
- Em đang ở đâu nói anh nghe đi. Đứa bé trong bụng thế nào rồi. Nói anh nghe đi Quý.
Tôi liền bật khóc tức tưởi đáp lại:
- Con chúng ta không còn nữa rồi.
Đầu dây bên kia có lẽ đang chết lặng, một lúc lâu sau mới cất lời:
- Quý, anh xin lỗi.
- Anh không có lỗi gì cả. Lỗi là ở em. Là em không tự giữ được con.
- Bây giờ em ở đâu? Anh muốn gặp em một lúc.
- Không cần đâu anh, giờ em với anh cũng chẳng có gì để ràng buộc. Con cũng đã mất rồi, em muốn được yên tĩnh. Anh đừng gọi em nữa, đừng để Nguyệt biết rồi nó lại buồn. Em và anh đã sai quá rồi, có lẽ ông trời trừng phạt em. Em xin anh, đừng gọi em nữa.
Nói rồi không đợi Hải trả lời tôi liền tắt máy rồi để chế độ máy bay. Phải rồi, tôi đang muốn anh áy náy day dứt và thấy có lỗi với tôi. Anh là bác sĩ, nếu anh đưa tôi đi khám sao anh không biết tôi có thai thật hay không chứ? Đáng tiếc, tôi làm gì cho anh có cơ hội ấy. Đâu phải tự dưng tôi trốn ở khách sạn ba ngày. Con Nguyệt nó tự hào nó thông minh, nhưng ai thông minh hơn ai cũng chưa biết được đâu. Tôi ngước mặt lên trời cười khằng khặc rồi gọi đồ ăn dưới khách sạn mang lên. Tuy rằng ở đây hơi bức bách khó chịu, nhưng thôi miễn là khiến cho kế hoạch hoàn hảo tôi vẫn chấp nhận.
Buổi trưa hôm sau khi đang ăn cơm bất chợt có điện thoại của Phong. Tôi không nghe, anh ta lại kiên nhẫn gọi. Gọi đến cuộc thứ năm tôi không còn cách nào khác đành nhấc máy. Vừa nhấn nút nghe đầu dây bên kia đã gắt gỏng:
- Sao gọi không nghe máy.
- Có chuyện gì vậy? Nói nhanh lên em không rảnh đâu?
- Làm gì mà không rảnh? Em đang ở đâu?
- Anh hỏi làm gì?
- Về ngay đi, mẹ chồng của Nguyệt Anh đến tìm anh hỏi em. Nhưng anh không biết giờ cô ấy đến nhà mình rồi đấy.
Mẹ kiếp! Bà Châu cũng rảnh thật, từ hôm qua Hải gọi cho tôi kêu tôi về không được giờ bà ta lại dùng cách này để ép tôi ra mặt sao? Đừng có mơ. Tôi kiên quyết đáp lại:
- Em không về, nhắn bà ta muốn làm gì thì làm.
- Quý! Người ta đến tìm ba mẹ mà em có thể nhẫn tâm đến mức này à? Chuyện em gây ra mà sao em cứ để người khác phải gánh hậu quả thế.
- Em chẳng làm gì sai cả. Nhưng bà ta thích cậy có quyền thế chèn ép người khác thì tuỳ bà ta.
- Phải rồi, đối với em bản thân em mới quan trọng chứ người khác em không coi là gì đúng không? Gia đình giờ kiệt quệ đến mức này mà sao em vẫn không tỉnh ngộ thế hả?
- Đúng rồi đấy, người không vì mình trời tru đất diệt.
Nói rồi tôi tắt phụt máy, Phong lại gọi lại nhưng tôi vẫn không nghe. Anh liền nhắn cho tôi một tin
“Em về đi, về tự giải quyết việc của mình đi. Anh không muốn nói nhiều đâu”
Lời anh ta nói có nghĩa lý gì cơ chứ? Tôi ngồi xuống đệm ăn xong suất cơm rồi ngủ một giấc nữa không quên tắt luôn máy. Tốt nhất tắt đi để khỏi ai làm phiền.
Chiều chủ nhật tôi thu dọn quần áo, mặt mũi cũng không trang điểm chút nào chỉ có môi đánh chút son màu bạc lên. Trông trong gương mình chẳng khác gì con ma xanh xao.
Tôi không về chỗ Hải mua cho mà về căn hộ cũ Phong đang ở. Khi bước chân lên đến tầng, đi qua căn hộ của vợ chồng Nguyệt tôi thấy cửa hơi hé. Cả bà Châu, Hải, và Nguyệt đều ngồi trong đó tôi liền núp ở cuối hành lang. Chờ phải đến ba mươi phút cánh cửa mới mở toang, bà Châu cũng bước ra. Tôi liền nhanh chân đi về phía bà. Đến khi bà ta nhìn thấy tôi, tôi liền giả vờ quay đi, cúi gằm mặt ra vẻ trốn tránh. Thế nhưng tôi trốn sao được với cặp mặt cú vọ của bà Châu. Bà ở phía sau cất tiếng:
- Quý! Là cô đúng không?
Tôi hơi khựng lại rồi cố đi thật nhanh, thế nhưng bà ta đã lao đến tóm lấy tay tôi rồi nói:
- Sao cô phải trốn tôi như trốn tà vậy? Tôi đang có chuyện cần tìm cô đây.
- Có… có chuyện gì vậy cô?
- Đi vào đây rồi nói.
Nói rồi bà ta lôi xềnh xệch tôi vào chung cư của Hải, sau đó ấn tôi xuống. Cả Nguyệt với Hải đều há hốc mồm kinh ngạc. Tôi liền phân bua:
- Cháu không hề có ý gì đến làm phiền ai cả. Cháu chỉ định về căn hộ kia để lấy ít quần áo thôi cô.
- Cô không cần giải thích gì đâu. Tôi cũng không quan tâm chuyện đó. Tôi chỉ muốn hỏi cô mấy ngày hôm nay cô đi đâu.
Tôi nghe xong, cúi mặt bật khóc không đáp. Bà Châu đưa cho tôi ly nước nói tiếp:
- Mấy ngày hôm nay tôi đi tìm cô khắp các bệnh viện nhưng không thấy. Thế nên hôm qua tôi có đến nhà ba mẹ cô tìm…
- Cô à…
- Không cần nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Tôi không làm ầm lên như trước đâu, tôi chỉ đến tìm hỏi xem có biết cô ở đâu không. Thằng Hải nói cô sẩy thai rồi đúng không?
- Dạ… dạ vâng ạ.
- Chuyện từ đầu đến cuối là như thế nào, tôi đã nghe con Nguyệt với thằng Hải kể, nhưng tôi muốn nghe chính mồm cô nói.
Tôi liếc nhìn Nguyệt rồi khóc lóc:
- Cô ơi, chuyện xảy ra như thế nào cháu thực sự không muốn nhắc lại. Nguyệt và anh Hải kể thế nào thì đúng là như vậy. Ngay từ đầu cháu ngủ với anh Hải đã là sai. Đứa bé này xuất hiện cũng là sai… là cháu sai với Nguyệt trước. Cháu không trách móc gì ai cả cô ạ. Dù sao đứa bé cũng không còn, cháu có oán trách cũng không giải quyết được gì. Mấy hôm nay cháu đã suy nghĩ lại rất nhiều, là cháu tự làm tự chịu. Cháu cũng biết Nguyệt không hề cố ý, cũng không còn gì ràng buộc có lẽ cũng tốt. Cháu sẽ không làm phiền đến anh Hải, đến Nguyệt và cả cô nữa.
Bà Châu hơi nhíu mày nhìn tôi, bỗng dưng tôi lạnh sống lưng khi thấy một nụ cười nhạt của bà trên môi. Thế nhưng rồi bà nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường hỏi lại:
- Cô sẩy thai sao không đi bệnh viện? Tôi đã hỏi mấy bệnh viện ở Hà Nội đều không ai ghi bệnh án của cô cả.
- Cô không tin cháu hay thế nào cô cứ nói thẳng ạ?
- Tôi chỉ đang tò mò thôi.
- Vì lúc đó cháu rất rối, cháu không đi bệnh viện mà đi phòng khám cô ạ.
- Phòng khám nào tên gì thế? Tôi cũng quen kha khá phòng khám ở Hà Nội.
- Hình như cô đang nghi ngờ cháu đúng không ạ? Thực lòng cháu cũng không phải loại mang đứa con ra là trò đùa cô ạ. Dù cháu nhân cách có tệ thế nào thì cháu cũng không bao giờ làm cái trò bỉ ổi như vậy. Cô không tin cũng được, cháu xin phép cô cháu đi về. Dù sao giờ cô cũng hãy coi như giữa cháu và anh Hải không còn gì nữa rồi. Nguyệt, con tao cũng đã mất rồi, từ nay tao không còn gì với anh Hải nữa đâu. Nên mày cứ yên tâm đi, tao sai với mày, mày cũng sai với tao nên chúng ta hết ân oán. Từ nay về sau coi nhau như người dưng nước lã. Tao cũng sẽ xin nghỉ việc ở đây, tao sẽ đi nước ngoài, sẽ không làm phiền mày nữa.
Nguyệt vẫn không đáp, nó ngồi trên ghế, gương mặt xanh xao nhợt nhạt. Mới mấy ngày không gặp tôi đã thấy nó gầy đi rất nhiều. Phải rồi, tự dưng giờ mang tiếng khiến tôi sẩy thai chắc nó suy sụp lắm. Kể cả không ai trách nó thì lương tâm của nó cũng cắn rứt cơ mà.
Bà Châu ném cho tôi một phong bì rồi nói:
- Chuyện cô có thai thật hay không, sẩy thai thật hay không tôi không kiểm chứng nên không biết. Cô không có giấy tờ gì chứng minh hết, lời nói cũng có đôi phần vô lý…
Không đợi bà Châu nói hết tôi liền ngắt lời:
- Cô định đưa phong bì cho cháu để coi như đền bù tổn thất sao cô? Không cần đâu cô ạ. Thực sự giờ cháu chỉ muốn được yên tĩnh, trải qua một cú sốc như thế này cháu cũng rất mệt mỏi. Cô và mọi người nghĩ cháu bịa chuyện giả vờ hay ra sao cháu cũng chấp nhận. Nhưng cháu có thể dám đảm bảo cháu không bao giờ làm vậy. Cháu xin phép cô cháu đi về. Cô cứ yên tâm, cháu không bao giờ làm phiền đến gia đình nữa đâu. Cũng chẳng có gì ràng buộc mà phiền nữa cô ạ và cháu cũng hy vọng cô cũng không làm phiền đến cháu và gia đình cháu nữa. Cháu chào cô.
Nói rồi tôi vội đi ra ngoài. Bà Châu cáo già như vậy, càng nói chuyện càng dễ bại lộ. Với lại chắc chắn bà ta cũng nghi ngờ tôi rồi, chẳng qua không bằng chứng, vậy nên tôi chỉ cần nói chuyện kiểu ậm ờ như thế. Người tôi muốn đánh vào tâm lý là Hải chứ không phải bà Châu. Cũng may tôi còn sáng suốt không mua mấy cái giấy tờ giả, những bệnh án đó làm sao qua nổi mắt của bà Châu cơ chứ?
Tôi đi về mà cứ tự thán phục mình thông minh. Về đến căn hộ cũ, tôi liền loay hoay mở, cứ ngỡ tôi đi anh ta phải thay ổ không ngờ vẫn giữ nguyên. Vừa vào đến ghế sofa đột nhiên bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Tôi ngó đầu ra thấy Nguyệt đứng bên ngoài, nó thở dài nói:
- Tao có chuyện muốn nói với mày được không?
- Mày về đi, tâm trạng tao đang không ổn định, không có gì cần nói hết. Với nhìn mày tao lại nghĩ đến đứa con đã mất. Tao thực sự không chịu nổi. Về đi.
Nói rồi tôi đóng ầm cánh cửa rồi nhìn qua mắt thần thấy nó vẫn đứng im ở đó. Lúc này tôi mới quan sát nó kỹ hơn, hai hốc mắt thâm quầng sâu hoắm, cánh tay khẳng khiu, phần xương quai xanh nhô lên khiến nó trông càng thêm gầy gò. Nó đứng lặng yên một lúc rồi mới quay về. Nó là thế, chuyện cá nhân nó không muốn trước mặt mọi người giải quyết. Vậy nên nó phải tìm đến tôi nói chuyện riêng. Đây có thể coi là ưu điểm, cũng có thể là nhược điểm của nó tôi có thể lợi dụng được.Tôi ngồi trên sofa uống liền mấy cốc nước rồi bật tivi lên xem. Đến độ ba mươi phút sau thì bên ngoài có tiếng lạch cạch. Phong về! Anh ta nhìn thấy tôi thì kinh ngạc ném cặp tài liệu xuống ghế rồi cất tiếng:
- Cũng biết đường về cơ à?
- Sao không, em có mù đường đâu.
Hôm nay chủ nhật Phong vẫn đi làm, chứng tỏ anh ta thực sự bận. Tuy rằng quần áo chỉn chu, nhưng tôi thấy vẻ mặt Phong đầy mệt mỏi. Bỗng dưng tôi lại có chút thương cảm. Nhưng mà thôi, dẫu sao đó cũng là công ty của ba ruột anh ta, anh ta vừa phải lo công việc của mình nhưng phải lo cho cả công ty đó là điều hết sức bình thường. Phong đi về phía tủ lạnh lấy chai nước lạnh uống ực rồi nói tiếp:
- Sao em lại làm như vậy? Rốt cuộc vì sao em lại làm những chuyện này thế hả?
Tôi nhìn Phong, sự thương cảm ban nãy cũng hoàn toàn biến mất.
- Chuyện của em không cần anh để tâm đâu.
- Không cần anh để tâm, đều là người một nhà mà em nói như kiểu người dưng nước lã vậy sao? Ok, anh không để tâm cũng được đi, vậy còn ba mẹ, em định để ba mẹ chịu khổ vì em đến bao giờ nữa? Rồi còn cả Nguyệt, cô ấy có tội gì mà em phải đày đoạ người ta như vậy?
- Anh Phong!
- Sao?
- Em sống thế nào đó là quyền của em, anh không có tư cách gì để nói hết.
- Tư cách, đến lúc này em vẫn nói chuyện tư cách hay sao? Anh không cần biết em sống thế nào, nhưng em phá tan phá nát gia đình người ta anh không chấp nhận được. Đây không phải lần đầu, lần thứ mấy rồi hả? Dừng lại đi, đừng để sự việc thêm nghiêm trọng nữa Quý ạ, mình là con người, cũng cần có suy nghĩ chứ em. Nếu em cần tiền, anh sẽ cho em.
- Em nói rồi, không phải việc của anh. Sống thế nào là quyền của em. Anh nghĩ anh ngăn cản được em à?
- Anh không ngăn cản được em, em đã bất chấp thì anh có ngăn cũng không ngăn nổi. Anh chỉ muốn khuyên em như vậy thôi. Có lẽ anh về nước quá muộn, nếu như anh về sớm hơn, mọi chuyện chắc không thành ra thế này. Nhưng dù sao muộn còn hơn không, anh khuyên em nên suy nghĩ lại đi. Em còn tương lai dài phía trước, đừng nghĩ ngắn mà nghĩ dài ra.
Tôi nghe xong, định chửi mấy câu, nhưng rồi cuối cùng đành gạt đi. Nói thực giờ nóng giận sẽ mất khôn. Dù sao tôi cũng cần lợi dụng anh ta lúc này, tôi cúi mặt xuống bật khóc nức nở. Khóc xong liền ngước mắt nhìn Phong đáp lại:
- Thực sự, em cũng mệt mỏi bế tắc lắm. Anh nói cho em biết, em phải làm thế nào. Phải làm thế nào mới đúng, em yêu Hải, dù cho biết tình yêu đó là sai lầm. Nhưng mỗi lần em định dứt khoát anh ấy lại tìm đến em. Em không biết phải làm sao nữa. Ai cũng chỉ trích em, cũng chửi mắng em. Em cũng không muốn mình lún sâu vào vũng bùn này nhưng thực sự không ai tin em. Mấy hôm nay em suy nghĩ rất nhiều, cuộc đời em sai thế này quá đủ rồi. Anh Phong, hay em đi nước ngoài nhé. Em định xin nghỉ việc ở công ty rồi xin visa đi sang Canada.
Phong nhìn tôi, ánh mắt có phần ngạc nhiên, một lúc rất lâu sau mới đáp lại:
- Đi nước ngoài?
- Vâng, chỉ có như vậy em mới có thể quên được mọi chuyện ở đây, bắt đầu lại từ đầu. Em đi vài năm sau đó quay lại rồi giúp ba việc công ty được không?
- Nhưng…
- Sao vậy anh?
- Em suy nghĩ kỹ chưa?
- Thực sự em cũng suy nghĩ kỹ rồi. Những ngày này tâm trạng em rất mâu thuẫn. Ban nãy em cáu gắt, thái độ với anh nhưng em biết mình sai thật rồi. Em cũng hy vọng anh và mọi người sẽ ủng hộ quyết định này của em. Chỉ có như vậy em mới thoát khỏi những ký ức ở đây thôi.
Phong không đáp nữa mà chỉ gật đầu. Không cần biết anh ta tin hay không, nhưng trước hết để được ở đây tôi phải dịu dàng trước đã.
- Anh Phong, hôm nay em ở đây nhé. Nhưng em hứa sẽ không làm gì khiến anh phật lòng nữa đâu, cũng không đi tìm Hải nữa. Em ở hôm nay thôi, mai em sẽ về nhà ba mẹ sau đó nói rõ quyết định của mình.
- Anh không cần em hứa với anh đâu. Vì đó là quyền của em, anh không cấm được. Những gì anh nói anh đã nói rồi, cũng hy vọng những gì em nói ra em sẽ làm được. Chứ còn em ở đây hay ở bất cứ đâu đi nữa mà em không quyết tâm thì em vẫn sẽ không làm được những gì đã nói ra thôi.
- Vâng. Em hiểu mà. Từ mai em sẽ về nhà ba mẹ để ở. Hôm nay em rất mệt, chỉ muốn được ở đây, em sợ gặp ba mẹ. Mai đủ can đảm em sẽ về gặp họ.
- Ừ.
Tối hôm ấy Phong đưa tôi ra siêu thị mua ít đồ ăn. Tôi nấu cơm, Phong ngồi nghiên cứu tài liệu. Mai anh ta đi công tác bên Sing tận mười ngày cơ mà. Cứ nghiên cứu thoải mái đi, tôi sẽ hầu anh cơm nước.
Nấu cơm ăn uống xong xuôi, tôi chui vào giường nằm ngủ một giấc. Phong vẫn bên ngoài lạch cạch gõ bàn phím. Đàn ông có sự nghiệp thường ít để ý phụ nữ, Phong chính là mẫu người như vậy. Anh ta đẹp trai, có tiền đồ, đáng tiếc là số phận tương đối lận đận. Mà tôi nghĩ cũng ít có người phụ nữ nào hợp gu với Phong, bởi người ngạo mạn, xấu tính như vậy chỉ hợp với Nguyệt. Đến sáng hôm sau, sáu giờ tôi đã bật dậy thay quần áo rồi đi ra ngoài. Phong nhìn thấy tôi liền hỏi:
- Về nhà giờ này á?
- Vâng, cả đêm qua em không ngủ được. Muốn về nhà sớm nói chuyện với ba mẹ. Anh có về không?
- Không, anh bận rồi. Về thì chơi với ba mẹ lâu một chút, chuyện đi nước ngoài cũng bàn kỹ vào.
- Vâng ạ.
Tôi đáp lời Phong rồi đi xuống dưới sảnh bắt một chiếc taxi đi về phía công ty. Tất nhiên hôm nay tôi đến xin nghỉ việc thật, nhưng không phải để đi nước ngoài mà vì tôi đã xin được việc ở công ty khác ngon hơn. Làm tư nhân như tôi, nhảy việc là bình thường, huống hồ công ty cũ đãi ngộ hơi chán so với khả năng của tôi
Xong xuôi tôi mới đi về nhà, dù sao tôi cũng cần về, trước hết để Phong tin, sau nữa là xem ba mẹ tôi thế nào.
Ba dượng đi làm, chỉ có mẹ tôi ở nhà. Vừa nhìn thấy tôi bà đã khóc tu tu rồi nói:
- Mày cũng còn dám vác mặt về nhà cơ à?
- Mẹ, mẹ bình tĩnh.
- Bình tĩnh cái gì, sao mày ngu thế hả Quý? Mày hứa với tao mày sẽ thôi rồi cơ mà.
- Thực sự...
- Thực sự cái gì? Mày có bị sao không Quý? Mày được ăn học đàng hoàng cơ mà? Mày điên rồi hả?
- Mẹ ơi, mẹ nghe con nói được không?
- Nói đi.
- Thực sự con thôi rồi, nhưng con Nguyệt cứ đến gây sự với con rồi bịa chuyện ra. Chứ thực sự con thôi rất lâu rồi mẹ ơi. Con thề với mẹ đấy. Con không còn muốn dính líu gì nữa, con thôi thực sự rồi mẹ. Mẹ ơi con thật sự không làm gì cả, là con bị gài, mẹ tin con đi mà. Con thề với trời, với đất, với mẹ luôn
Mẹ tôi không nói nữa, đưa tay quệt nước mắt ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài. Một lúc rất lâu sau bà mới cất lời:
- Vậy là cô ta cố tình. Cô ta vẫn ghim hận cũ.
- Mẹ nói sao cơ?
- Không có gì.
Tôi cứ ngỡ thế là thôi, ai ngờ mẹ tôi còn nói một tràng giang đại hải, chửi thêm mấy đoạn giấy nữa mới thôi. Mãi đến gần trưa, trước khi ba dượng về bà mới thôi. Tôi liền tranh thủ xin phép về vì thú thực tôi cũng không thích giáp mặt với ba dượng cho lắm. Trời buổi trưa dù đã về thu mà vẫn nắng gay gắt. Hải hôm nay không gọi cho tôi, lúc sáng đi qua căn hộ của con Nguyệt tôi vẫn thấy tiếng nói cười. Phải công nhận điều đó lại khiến thù hận trong lòng tôi bật dậy. Tôi có mất đi đứa con, thì họ cũng chẳng đau khổ gì nhiều. Thế thì thử để con Nguyệt mất đi đứa con xem liệu rằng họ sẽ phản ứng ra sao.
Nghĩ vậy tôi liền tranh thủ vào hiệu thuốc mua ít thuốc rồi mau chóng trở về căn hộ. Lúc này Phong đã đi công tác, tôi mở cửa bước vào nằm dài ra ghế ngủ một giấc. Thuốc tôi ném vào túi xách cất đi, giờ mà hành động ngay e rằng sẽ bị bại lộ sớm. Tôi phải suy nghĩ xem làm thế nào để khiến nó sẩy thai mà tội lỗi tôi không phải gánh chịu. Cứ từ từ, tôi sẽ làm nó đau khổ phát điên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook