Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
-
Chương 107-2: Mẹ ruột của Sớm xuất hiện (2)
Cô ta hẹn An Noãn ở quán cà phê trong thương xá của Mạc thị, mỗi khi đi vào đây cảm giác giống như quán cà phê ngày xưa rất quen thuộc. Người phụ nữ đã đến trước, thấy An Noãn, cô ta đứng lên, nhiệt tình vẫy tay gọi cô.
So với bốn năm trước, người phụ nữ ở trên giường bệnh mà cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, chật vật không chịu nổi hiện tại hoàn toàn khác hẳn, trước mặt An Noãn là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất tao nhã. Bốn năm, cô ta giống như đã thay da đổi thịt, hoặc là cô ta vốn đã xinh đẹp như vậy. Làn da trắng nõn không tì vết, trang điểm tự nhiên, gò má hồng hồng, một đôi mắt trong suốt to đen, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át. Khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, mái tóc dài óng ả xỏa tự nhiên, váy trắng đơn giản nhưng lại lộ ra được dáng người cân đối hoàn hảo. Giống như thiên sứ lạc vào trần gian, thuần khiết làm cho người ta hít thở không thông.
Sớm rất giống mẹ, tuy rằng cô vẫn cảm thấy Sớm giống Rừng già, đến khi gặp thì ra Sớm càng giống mẹ hơn. Nhất thời cảm thấy hô hấp có chút không thông thuận, có loại cảm giác muốn bỏ đi.
Khóe môi người phụ nữ khẽ mở, giọng nói rất dễ nghe: ”An tiểu thư, cám ơn cô đã đến gặp tôi, muốn uống gì?“
An Noãn gọi một ly Cappuccino, cầm ly caphe trên tay, nhưng cô lại không chút cảm giác được độ ấm.
”An tiểu thư, hôm nay tôi tìm cô hơi đường đột. Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là mẹ ruột của Sớm tên Tô Nhiên, giống như cô tôi cũng là người Trung Quốc, cha tôi là người Giang Nam.“
An Noãn nhịn không được nói: ”Vừa gặp tôi đã biết cô là mẹ của Sớm, thằng bé rất giống cô.“
Khóe miệng người phụ nữ lại mở, giọng nói tràn đầy cảm khái: ”Đúng vậy, thằng bé rất giống tôi, nhưng tôi lại hy vọng Sớm sẽ giống cha thằng bé hơn. Nói thật, từ khi Sớm được sinh ra đến nay, tôi chỉ gặp thằng bé được hai lần. Lần đầu tiên là một nhà ba người đi dạo phố, tôi trốn ở rất xa nhìn, tôi có thể nhìn ra cô rất thương yêu Sớm, từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn được, tôi thật sự rất vui mừng, bởi vì Sớm sẽ có người yêu thương. Ngày đó Aaron cũng thấy tôi, sau đó anh ấy trịnh trọng cảnh cáo tôi, đừng vọng tưởng tiếp cận Sớm. Tôi chưa từng có vọng tưởng Sớm có thể tiếp nhận tôi, có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi chỉ muốn muốn ngẫu nhiên có thể đến thăm thằng bé, biết thằng bé sống tốt là được rồi.“
Người phụ nữ bắt đầu nghẹn ngào, cúi đầu ngừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng: ”Lần thứ hai gặp là do bà nội của Sớm an bài, bà là người rất tốt, là một người phụ nữ rất thiện lương, bà gạt Aaron lén cho tôi gặp Sớm, tuy rằng Sớm chỉ gọi tôi là dì, nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn, lần đầu tiên được ở gần thằng bé, tinh tế nhìn mặt Sớm. Ở trước mặt Sớm tôi kìm lòng không được đã chảy nước mắt, thằng bé đã hỏi tôi ‘A di, sao dì khóc?’ còn nhỏ như vậy Sớm đã rất ngoan và hiểu chuyện, An tiểu thư đều là do cô dạy dỗ tốt, tôi thật sự rất cám ơn cô.“
”Tô tiểu thư, không biết hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?“ An Noãn ra vẻ trấn định, như giọng nói run run hoàn toàn bán đứng cô.
”Ta chỉ muốn kể cho cô biết, năm đó, tôi và Aaron rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tôi không hy vọng An tiểu thư bởi vì sự tồn tại của tôi, trong lòng không thoải mái.“
Cô nhấp một ngụm cà phê, giống như lấy thêm dũng khí.
”Từ nhỏ tôi sống trong một gia đình ấm áp và hạnh phúc, cha tôi là một bác sĩ, mẹ tôi là giáo sư, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng cuộc sống rất tốt. Lúc tôi mười tám tuổi, cuộc sống của tôi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngày đó, cha tôi trực ca đêm về nhà, bị cô gái say rượu lái xe đụng chết. Gia đình cô gái đó rất cường đại, bọn họ muốn đền bù cho nhà tôi một số tiền, để dẹp yên mọi chuyện. Nhưng người chết là cha của tôi, là một mạng người, mẹ tôi nói cái gì cũng không chịu nhận tiền của bọn họ, từng bước tố cáo họ lên trên. Sau đó chẳng những tố cáo không được, mẹ tôi đang là một người khỏe mạnh bình thường bị bọn họ đánh thành tê liệt, bọn họ thậm chí còn động thủ với tôi. Ép buộc mẹ tôi, sau lưng bọn họ có bao nhiêu lớn mạnh, có thể gặp được trung ương này lãnh đạo kia, nếu mẹ cố ý làm lớn chuyện, bọn họ sẽ không khách khí với tôi. Vì không muốn bọn họ làm tổn thương tôi, mẹ tôi bỏ việc, bán nhà, đưa tôi đến Anh quốc.“
Nói tới đây, cô gái đã khống chế không được nức nở ra tiếng, bả vai run run, thật là đáng thương.
”Sau khi đến Anh quốc, để chữa bệnh cho mẹ tôi đã hao tốn tất cả tiền trong nhà, ngay cả học phí sinh hoạt phí của tôi đều do tôi đi làm thêm kiếm được. Nhưng lão thiên gia cố tình không buông tha chúng tôi, mẹ tôi bị suy thận, cần phải thay thận gấp, chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị, có thể mạng sống cũng khó giữ được. Bà là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể để cho bà có việc gì. Sau đó, tôi thông qua các mối quan hệ, quen biết được một người lãnh đạo cao cấp của JM, một ông già sáu mươi tuổi, ông ta đồng ý bao dưỡng tôi, cho ta một số tiền. Nhưng không biết vì sao, ông ta lại đổi ý, kêu tôi đi quyến rũ chủ tịch thiết kế sư của JM. Tôi cũng học kiến trúc, lại rất sùng bái Aaron. Ông ta an bài cho tôi một thân phận khác là vũ nữ trong một quán bar, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể quyến rũ được Aaron, ngược lại bị anh ấy chán ghét. Anh ấy thật sự rất chán ghét tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều nhíu mày. Sau đó, bệnh của mẹ tôi rốt cuộc không thể trì hoãn nữa, ông ta kêu tôi bỏ thuốc Aaron, dụ anh ấy lên giường. Tôi thật sự đã từng do dự, nhưng vẫn ra tay.“
Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ dùng sức lau mắt, con ngươi đen phủ một tầng hơi nước. Cô vẫn kiên cường kéo kéo khóe miệng, tiếp tục nói: ”Cùng Aaron một lần kia cũng là lần đầu tiên của tôi, bất quá Aaron nhất định không tin tôi. Sau đêm đó, mẹ tôi phát hiện ra chuyện này, bà rất thống hận, bà nói với tôi nếu tôi dùng kia số tiền dơ bẩn kia chữa bệnh cho bà, bà tình nguyện chết đi. Tôi không muốn để mẹ tôi thương tâm, nên đưa bà về Trung Quốc, trở về quê hương của chúng tôi. Không lâu sau, tôi phát hiện tôi mang thai. Mẹ kêu tôi bỏ đứa bé nhưng tôi không nỡ. Có lẽ vì chuyện này, tôi đã làm tổn thương đến mẹ tôi, ở quê hương bình tĩnh sống được ba tháng, mẹ liền vĩnh viễn rời bỏ tôi.“
”Đứa bé trong bụng tôi mỗi ngày một lớn, tôi ôm một tia hy vọng, trở về tìm anh ấy, có lẽ khi nghe tôi giải thích mọi chuyện anh ấy sẽ tha thứ cho tôi, có lẽ nể tình đứa bé, anh ấy sẽ chấp nhận. Nhưng thì ra tôi chỉ đang nằm mơ. Mọi chuyện sau đó, An tiểu thư đều đã biết.“
An Noãn cúi đầu, hai tay gắt gao cầm chặt cái ly, lòng dần dần trầm xuống.
”An tiểu thư, cô chưa có con, có lẽ không thể hiểu được lòng của một người mẹ, cô biết không, sau khi sinh ra còn chưa kịp gặp mặt con mình một lần, đã bị chia rẽ, loại đau đớn này so với dùng dao đâm vào tim còn hơn vạn lần. Đã khóc, cầu quá, quỳ trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy hoàn toàn không mềm lòng, cho tôi một số tiền rồi bỏ đi. Sau đó, một khoảng thời gian rất dài tôi rất hận anh ấy, hận không thể cùng anh ấy đồng quy vu tận. Nhưng đã qua nhiều năm, tôi dần dần bình tĩnh lại, đổi vị trí tự hỏi, cuộc sống của anh ấy vốn rất tốt, tìm một người yêu, kết hôn sinh con, có cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại mạc danh kỳ diệu bị hãm hại, sinh ra một đứa con. Là tôi sai trước, anh ấy đối với tôi như vậy, tôi nhận. Sớm đã ba tuổi hai trăm mười ba ngày, cô có thể hiểu được mỗi ngày tôi đều nhớ thằng bé đến như thế nào không?“
An Noãn cố gắng lấy lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi: ”Tô tiểu thư, những chuyện này Aaron đều biết?“
”Có lẽ anh ấy không biết, tôi không có cơ hội giải thích với anh ấy, anh ấy cũng không muốn gặp tôi.“
An Noãn hít sâu một hơi: ”Tô tiểu thư hy vọng thông qua tôi, để Aaron biết mọi chuyện sao?“
Cho dù cô tình nguyện làm người tốt, cũng không biết bây giờ Lâm Dịch Xuyên còn có nguyện ý nghe cô nói hay không.
Tô Nhiên nhướng nhướng lông mày xinh đẹp, mỉm cười nói: ”An tiểu thư, tôi không có ý này, chỉ là gặp cô, không kìm lòng được nên kể hết. Hôm nay tới tìm cô, hy vọng cô có thể trở lại bên cạnh cha con bọn họ, bọn họ đều rất yêu cô, không thể không có cô, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho họ. Tôi không muốn thấy Aaron bị tổn thương, tôi lại càng không muốn Sớm khổ sở. Từ nhỏ thằng bé đã không có mẹ, hiện tại nếu là ngay cả cô cũng không cần Sớm, tôi sợ tâm lý của thằng bé sẽ có bóng ma. An tiểu thư, coi như tôi cầu xin cô được không?“
An Noãn hơi hơi dừng lại, có chút kinh ngạc.
”An tiểu thư, chỉ cần cô trở lại bên cạnh họ, tôi cam đoan đời này cũng không xuất hiện ở trước mặt các người, không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hai người. Cầu xin cô, cha con họ thật sự không thể không có cô.“
An Noãn hít sâu một hơi, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Thì ra trên thế giới này có người còn bi thảm hơn cô, thì ra cô cũng đã rất hạnh phúc.
”Tô tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cô, bởi vì tôi và Aaron đã không thể nào. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tìm mọi biện pháp đi tìm Aaron, giải thích với anh ấy, xin anh ấy tha thứ, trở lại bên cạnh Sớm. Sớm cần sự yêu thương của người mẹ, đứa nhỏ này rất luôn thiếu cảm giác an toàn, mà loại cảm giác an toàn này chỉ có cô mới có thể cho.“
An Noãn nói xong, chỉ thấy Tô Nhiên thản nhiên cười cười, khóe miệng tràn đầy tự giễu.
”An tiểu thư, Aaron rất chán ghét ta, thậm chí không muốn gặp tôi. So với tôi cô hiểu anh ấy hơn, cô hẳn là biết anh ấy tuyệt không chấp nhận một ngưởi đã từng có âm mưu hãm hại anh ấy. Cho tới bây giờ, tôi cũng không dám hy vọng xa vời, tôi chỉ hy vọng anh ấy tìm được một cô gái thiện lương, cô gái kia có thể đối xử tốt với Sớm. An tiểu thư, cô rất thiện lương, cô lại đối xử rất tốt với Sớm, tôi hy vọng hai người có thể ở bên nhau, kêu tôi làm gì tôi đều nguyện ý.“
An Noãn thấp giọng ngắt lời cô: ” Tô tiểu thư, xem ra cô thật sự không đủ hiểu biết về anh ấy. Bề ngoài Aaron nhìn qua lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng kỳ thật nội tâm anh ấy rất thiện lương ôn nhu, nếu anh ấy biết năm đó cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô. Vì Sớm, cô không nên buông tay. Tô tiểu thư, cám ơn cô hôm nay mời tôi uống cà phê, nhưng tôi không giúp được cô, bất quá cô có thể thử đi tìm Hứa Vĩ Thần, anh ấy ở trước mặt Aaron nói chuyện là rất phân lượng, làm anh ấy cảm động, cũng coi như cô thành công được một nửa.“
--
Từ quán cà phê đi ra, trời đang có mưa nhỏ. An Noãn đi một mình giữa phố phường đông đúc, đột nhiên gió lớn hơn mưa cũng nặng hạt hơn, bước chân của mọi người cũng nhanh hơn tìm chỗ trú, An Noãn ngược lại đi rất thong thả, bước chân nặng nề.
Thì ra cô ấy không phải là một vũ nữ, thì ra cô ấy là cô gái rất tốt, cô ấy so cô với sạch sẽ hơn, so với cô thuần khiết hơn. Cũng chỉ có người phụ nữ tốt đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với Rừng già. Cô muốn làm chút chuyện cho cô ấy, nhưng lại phát hiện cái gì cũng làm không được.
Vừa đi vừa nghĩ, cô bỗng nhiên quay đầu chạy ngược lại, một lần nữa đến quán cà phê. Người phụ nữ kia vẫn còn ở đó, giờ phút này cô ấy đang gục đầu trên bàn, không kiêng nể gì khóc lớn, cô ấy khóc như một đứa bé.
Ngực bị xúc động mạnh, cô bước qua.
”Tô tiểu thư.“
Người phụ nữ có chút kích động ngẩng đầu, tay chân luống cuống lau nước mắt.
”Có lẽ tôi có thể giúp cô, Hứa Vĩ Thần đang ở Luân Đôn, chờ anh ấy về Bắc Kinh, tôi giúp cô gặp anh ấy, đem tất cả mọi chuyện kể cho Hứa Vĩ Thần, anh ấy có thể giúp cô nói vài lời trước mặt Aaron.“
Tô Nhiên cảm kích cười cười, âm thanh phiêu miểu đau lòng nói: ” Không cần An tiểu thư, không ai có thể trước mặt anh ấy nói giúp cho tôi được, anh ấy rất chán ghét tôi, vĩnh viễn cũng không chấp nhận tôi.“
”Vì Sớm, cô thử một lần đi.“
So với bốn năm trước, người phụ nữ ở trên giường bệnh mà cô nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, chật vật không chịu nổi hiện tại hoàn toàn khác hẳn, trước mặt An Noãn là một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, khí chất tao nhã. Bốn năm, cô ta giống như đã thay da đổi thịt, hoặc là cô ta vốn đã xinh đẹp như vậy. Làn da trắng nõn không tì vết, trang điểm tự nhiên, gò má hồng hồng, một đôi mắt trong suốt to đen, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng, kiều diễm ướt át. Khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, mái tóc dài óng ả xỏa tự nhiên, váy trắng đơn giản nhưng lại lộ ra được dáng người cân đối hoàn hảo. Giống như thiên sứ lạc vào trần gian, thuần khiết làm cho người ta hít thở không thông.
Sớm rất giống mẹ, tuy rằng cô vẫn cảm thấy Sớm giống Rừng già, đến khi gặp thì ra Sớm càng giống mẹ hơn. Nhất thời cảm thấy hô hấp có chút không thông thuận, có loại cảm giác muốn bỏ đi.
Khóe môi người phụ nữ khẽ mở, giọng nói rất dễ nghe: ”An tiểu thư, cám ơn cô đã đến gặp tôi, muốn uống gì?“
An Noãn gọi một ly Cappuccino, cầm ly caphe trên tay, nhưng cô lại không chút cảm giác được độ ấm.
”An tiểu thư, hôm nay tôi tìm cô hơi đường đột. Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là mẹ ruột của Sớm tên Tô Nhiên, giống như cô tôi cũng là người Trung Quốc, cha tôi là người Giang Nam.“
An Noãn nhịn không được nói: ”Vừa gặp tôi đã biết cô là mẹ của Sớm, thằng bé rất giống cô.“
Khóe miệng người phụ nữ lại mở, giọng nói tràn đầy cảm khái: ”Đúng vậy, thằng bé rất giống tôi, nhưng tôi lại hy vọng Sớm sẽ giống cha thằng bé hơn. Nói thật, từ khi Sớm được sinh ra đến nay, tôi chỉ gặp thằng bé được hai lần. Lần đầu tiên là một nhà ba người đi dạo phố, tôi trốn ở rất xa nhìn, tôi có thể nhìn ra cô rất thương yêu Sớm, từ trong ánh mắt của cô có thể nhìn được, tôi thật sự rất vui mừng, bởi vì Sớm sẽ có người yêu thương. Ngày đó Aaron cũng thấy tôi, sau đó anh ấy trịnh trọng cảnh cáo tôi, đừng vọng tưởng tiếp cận Sớm. Tôi chưa từng có vọng tưởng Sớm có thể tiếp nhận tôi, có thể trở lại bên cạnh tôi, tôi chỉ muốn muốn ngẫu nhiên có thể đến thăm thằng bé, biết thằng bé sống tốt là được rồi.“
Người phụ nữ bắt đầu nghẹn ngào, cúi đầu ngừng lại một chút, mới tiếp tục mở miệng: ”Lần thứ hai gặp là do bà nội của Sớm an bài, bà là người rất tốt, là một người phụ nữ rất thiện lương, bà gạt Aaron lén cho tôi gặp Sớm, tuy rằng Sớm chỉ gọi tôi là dì, nhưng tôi đã cảm thấy rất thỏa mãn, lần đầu tiên được ở gần thằng bé, tinh tế nhìn mặt Sớm. Ở trước mặt Sớm tôi kìm lòng không được đã chảy nước mắt, thằng bé đã hỏi tôi ‘A di, sao dì khóc?’ còn nhỏ như vậy Sớm đã rất ngoan và hiểu chuyện, An tiểu thư đều là do cô dạy dỗ tốt, tôi thật sự rất cám ơn cô.“
”Tô tiểu thư, không biết hôm nay cô tìm tôi có chuyện gì?“ An Noãn ra vẻ trấn định, như giọng nói run run hoàn toàn bán đứng cô.
”Ta chỉ muốn kể cho cô biết, năm đó, tôi và Aaron rốt cuộc đã xảy ra cái gì, tôi không hy vọng An tiểu thư bởi vì sự tồn tại của tôi, trong lòng không thoải mái.“
Cô nhấp một ngụm cà phê, giống như lấy thêm dũng khí.
”Từ nhỏ tôi sống trong một gia đình ấm áp và hạnh phúc, cha tôi là một bác sĩ, mẹ tôi là giáo sư, mặc dù không phải đại phú đại quý, nhưng cuộc sống rất tốt. Lúc tôi mười tám tuổi, cuộc sống của tôi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngày đó, cha tôi trực ca đêm về nhà, bị cô gái say rượu lái xe đụng chết. Gia đình cô gái đó rất cường đại, bọn họ muốn đền bù cho nhà tôi một số tiền, để dẹp yên mọi chuyện. Nhưng người chết là cha của tôi, là một mạng người, mẹ tôi nói cái gì cũng không chịu nhận tiền của bọn họ, từng bước tố cáo họ lên trên. Sau đó chẳng những tố cáo không được, mẹ tôi đang là một người khỏe mạnh bình thường bị bọn họ đánh thành tê liệt, bọn họ thậm chí còn động thủ với tôi. Ép buộc mẹ tôi, sau lưng bọn họ có bao nhiêu lớn mạnh, có thể gặp được trung ương này lãnh đạo kia, nếu mẹ cố ý làm lớn chuyện, bọn họ sẽ không khách khí với tôi. Vì không muốn bọn họ làm tổn thương tôi, mẹ tôi bỏ việc, bán nhà, đưa tôi đến Anh quốc.“
Nói tới đây, cô gái đã khống chế không được nức nở ra tiếng, bả vai run run, thật là đáng thương.
”Sau khi đến Anh quốc, để chữa bệnh cho mẹ tôi đã hao tốn tất cả tiền trong nhà, ngay cả học phí sinh hoạt phí của tôi đều do tôi đi làm thêm kiếm được. Nhưng lão thiên gia cố tình không buông tha chúng tôi, mẹ tôi bị suy thận, cần phải thay thận gấp, chậm trễ sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất để chữa trị, có thể mạng sống cũng khó giữ được. Bà là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể để cho bà có việc gì. Sau đó, tôi thông qua các mối quan hệ, quen biết được một người lãnh đạo cao cấp của JM, một ông già sáu mươi tuổi, ông ta đồng ý bao dưỡng tôi, cho ta một số tiền. Nhưng không biết vì sao, ông ta lại đổi ý, kêu tôi đi quyến rũ chủ tịch thiết kế sư của JM. Tôi cũng học kiến trúc, lại rất sùng bái Aaron. Ông ta an bài cho tôi một thân phận khác là vũ nữ trong một quán bar, tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm, dùng rất nhiều biện pháp cũng không thể quyến rũ được Aaron, ngược lại bị anh ấy chán ghét. Anh ấy thật sự rất chán ghét tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều nhíu mày. Sau đó, bệnh của mẹ tôi rốt cuộc không thể trì hoãn nữa, ông ta kêu tôi bỏ thuốc Aaron, dụ anh ấy lên giường. Tôi thật sự đã từng do dự, nhưng vẫn ra tay.“
Ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ dùng sức lau mắt, con ngươi đen phủ một tầng hơi nước. Cô vẫn kiên cường kéo kéo khóe miệng, tiếp tục nói: ”Cùng Aaron một lần kia cũng là lần đầu tiên của tôi, bất quá Aaron nhất định không tin tôi. Sau đêm đó, mẹ tôi phát hiện ra chuyện này, bà rất thống hận, bà nói với tôi nếu tôi dùng kia số tiền dơ bẩn kia chữa bệnh cho bà, bà tình nguyện chết đi. Tôi không muốn để mẹ tôi thương tâm, nên đưa bà về Trung Quốc, trở về quê hương của chúng tôi. Không lâu sau, tôi phát hiện tôi mang thai. Mẹ kêu tôi bỏ đứa bé nhưng tôi không nỡ. Có lẽ vì chuyện này, tôi đã làm tổn thương đến mẹ tôi, ở quê hương bình tĩnh sống được ba tháng, mẹ liền vĩnh viễn rời bỏ tôi.“
”Đứa bé trong bụng tôi mỗi ngày một lớn, tôi ôm một tia hy vọng, trở về tìm anh ấy, có lẽ khi nghe tôi giải thích mọi chuyện anh ấy sẽ tha thứ cho tôi, có lẽ nể tình đứa bé, anh ấy sẽ chấp nhận. Nhưng thì ra tôi chỉ đang nằm mơ. Mọi chuyện sau đó, An tiểu thư đều đã biết.“
An Noãn cúi đầu, hai tay gắt gao cầm chặt cái ly, lòng dần dần trầm xuống.
”An tiểu thư, cô chưa có con, có lẽ không thể hiểu được lòng của một người mẹ, cô biết không, sau khi sinh ra còn chưa kịp gặp mặt con mình một lần, đã bị chia rẽ, loại đau đớn này so với dùng dao đâm vào tim còn hơn vạn lần. Đã khóc, cầu quá, quỳ trước mặt anh ấy, nhưng anh ấy hoàn toàn không mềm lòng, cho tôi một số tiền rồi bỏ đi. Sau đó, một khoảng thời gian rất dài tôi rất hận anh ấy, hận không thể cùng anh ấy đồng quy vu tận. Nhưng đã qua nhiều năm, tôi dần dần bình tĩnh lại, đổi vị trí tự hỏi, cuộc sống của anh ấy vốn rất tốt, tìm một người yêu, kết hôn sinh con, có cuộc sống hạnh phúc, nhưng lại mạc danh kỳ diệu bị hãm hại, sinh ra một đứa con. Là tôi sai trước, anh ấy đối với tôi như vậy, tôi nhận. Sớm đã ba tuổi hai trăm mười ba ngày, cô có thể hiểu được mỗi ngày tôi đều nhớ thằng bé đến như thế nào không?“
An Noãn cố gắng lấy lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi: ”Tô tiểu thư, những chuyện này Aaron đều biết?“
”Có lẽ anh ấy không biết, tôi không có cơ hội giải thích với anh ấy, anh ấy cũng không muốn gặp tôi.“
An Noãn hít sâu một hơi: ”Tô tiểu thư hy vọng thông qua tôi, để Aaron biết mọi chuyện sao?“
Cho dù cô tình nguyện làm người tốt, cũng không biết bây giờ Lâm Dịch Xuyên còn có nguyện ý nghe cô nói hay không.
Tô Nhiên nhướng nhướng lông mày xinh đẹp, mỉm cười nói: ”An tiểu thư, tôi không có ý này, chỉ là gặp cô, không kìm lòng được nên kể hết. Hôm nay tới tìm cô, hy vọng cô có thể trở lại bên cạnh cha con bọn họ, bọn họ đều rất yêu cô, không thể không có cô, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho họ. Tôi không muốn thấy Aaron bị tổn thương, tôi lại càng không muốn Sớm khổ sở. Từ nhỏ thằng bé đã không có mẹ, hiện tại nếu là ngay cả cô cũng không cần Sớm, tôi sợ tâm lý của thằng bé sẽ có bóng ma. An tiểu thư, coi như tôi cầu xin cô được không?“
An Noãn hơi hơi dừng lại, có chút kinh ngạc.
”An tiểu thư, chỉ cần cô trở lại bên cạnh họ, tôi cam đoan đời này cũng không xuất hiện ở trước mặt các người, không quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của hai người. Cầu xin cô, cha con họ thật sự không thể không có cô.“
An Noãn hít sâu một hơi, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời. Thì ra trên thế giới này có người còn bi thảm hơn cô, thì ra cô cũng đã rất hạnh phúc.
”Tô tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cô, bởi vì tôi và Aaron đã không thể nào. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tìm mọi biện pháp đi tìm Aaron, giải thích với anh ấy, xin anh ấy tha thứ, trở lại bên cạnh Sớm. Sớm cần sự yêu thương của người mẹ, đứa nhỏ này rất luôn thiếu cảm giác an toàn, mà loại cảm giác an toàn này chỉ có cô mới có thể cho.“
An Noãn nói xong, chỉ thấy Tô Nhiên thản nhiên cười cười, khóe miệng tràn đầy tự giễu.
”An tiểu thư, Aaron rất chán ghét ta, thậm chí không muốn gặp tôi. So với tôi cô hiểu anh ấy hơn, cô hẳn là biết anh ấy tuyệt không chấp nhận một ngưởi đã từng có âm mưu hãm hại anh ấy. Cho tới bây giờ, tôi cũng không dám hy vọng xa vời, tôi chỉ hy vọng anh ấy tìm được một cô gái thiện lương, cô gái kia có thể đối xử tốt với Sớm. An tiểu thư, cô rất thiện lương, cô lại đối xử rất tốt với Sớm, tôi hy vọng hai người có thể ở bên nhau, kêu tôi làm gì tôi đều nguyện ý.“
An Noãn thấp giọng ngắt lời cô: ” Tô tiểu thư, xem ra cô thật sự không đủ hiểu biết về anh ấy. Bề ngoài Aaron nhìn qua lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng kỳ thật nội tâm anh ấy rất thiện lương ôn nhu, nếu anh ấy biết năm đó cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh ấy nhất định sẽ tha thứ cho cô. Vì Sớm, cô không nên buông tay. Tô tiểu thư, cám ơn cô hôm nay mời tôi uống cà phê, nhưng tôi không giúp được cô, bất quá cô có thể thử đi tìm Hứa Vĩ Thần, anh ấy ở trước mặt Aaron nói chuyện là rất phân lượng, làm anh ấy cảm động, cũng coi như cô thành công được một nửa.“
--
Từ quán cà phê đi ra, trời đang có mưa nhỏ. An Noãn đi một mình giữa phố phường đông đúc, đột nhiên gió lớn hơn mưa cũng nặng hạt hơn, bước chân của mọi người cũng nhanh hơn tìm chỗ trú, An Noãn ngược lại đi rất thong thả, bước chân nặng nề.
Thì ra cô ấy không phải là một vũ nữ, thì ra cô ấy là cô gái rất tốt, cô ấy so cô với sạch sẽ hơn, so với cô thuần khiết hơn. Cũng chỉ có người phụ nữ tốt đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với Rừng già. Cô muốn làm chút chuyện cho cô ấy, nhưng lại phát hiện cái gì cũng làm không được.
Vừa đi vừa nghĩ, cô bỗng nhiên quay đầu chạy ngược lại, một lần nữa đến quán cà phê. Người phụ nữ kia vẫn còn ở đó, giờ phút này cô ấy đang gục đầu trên bàn, không kiêng nể gì khóc lớn, cô ấy khóc như một đứa bé.
Ngực bị xúc động mạnh, cô bước qua.
”Tô tiểu thư.“
Người phụ nữ có chút kích động ngẩng đầu, tay chân luống cuống lau nước mắt.
”Có lẽ tôi có thể giúp cô, Hứa Vĩ Thần đang ở Luân Đôn, chờ anh ấy về Bắc Kinh, tôi giúp cô gặp anh ấy, đem tất cả mọi chuyện kể cho Hứa Vĩ Thần, anh ấy có thể giúp cô nói vài lời trước mặt Aaron.“
Tô Nhiên cảm kích cười cười, âm thanh phiêu miểu đau lòng nói: ” Không cần An tiểu thư, không ai có thể trước mặt anh ấy nói giúp cho tôi được, anh ấy rất chán ghét tôi, vĩnh viễn cũng không chấp nhận tôi.“
”Vì Sớm, cô thử một lần đi.“
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook