Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
-
Chương 107-1: Mẹ ruột của Sớm xuất hiện (1)
Sáng sớm, An Noãn bị tiếng tin nhắn làm cho tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn di động ở đầu giường, thấy là tin nhắn của Hứa Vĩ Thần. Cô tùy ý mở xem, vừa nhìn thấy cơn buồn ngủ liền biến mất.
Trên ảnh chụp, là hình ảnh một đứa bé đáng yêu đang ngủ rất say, trong lòng ôm chặt áo của An Noãn. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái vùi vào trong chiếc áo, giống như đang nằm trong lòng An Noãn.
Một khắc kia, tim cô co rút đau đớn. Một tay cô chăm sóc cho thằng bé từ nhỏ, đứa bé mà cô yêu thương nhất, đang phương thức này để nhớ cô. Sớm vẫn biết An Noãn không phải mẹ ruột của mình, cho đến giờ Sớm vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, ở trước mặt An Noãn luôn ngoan ngoãn, giống như rất sợ một khi làm sai chuyện An Noãn tức giận sẽ không cần mình nữa. Có đôi khi phạm phải sai lầm nhỏ, Sớm sẽ luôn quan sát sắc mặt cô. An Noãn thương Sớm yêu Sớm, nhưng cũng không cho Sớm được cảm giác an toàn, Sớm luôn sợ An Noãn sẽ bỏ mình mà đi.
Hiện tại, cô thật sự đã bỏ đi, nên Sớm sẽ rất khổ sở.
Nước mắt cô từ từ chảy xuống, cô hận không thể lập tức bay đến Luân Đôn, đem thân thể nhỏ của Sớm ôm vào lòng, nói với Sớm, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nó mà đi. Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi tới. An Noãn cố gắng lấy lại bình tĩnh nghe máy.
Một giọng trách cứ từ bên kia đầu dây vang lên: “An Noãn, cô vừa lòng chưa, cha con họ bị cô làm tổn thương thành như vậy, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không? Có muốn tôi đem hình ảnh Rừng già suy sút sa đọa cho cô xem luôn không?”
“Hứa Vĩ Thần......”
“Hôm nay, tôi và Rừng già nói chuyện với nhau rất nhiều, Rừng già đang dùng công việc gây tê chính mình, anh ta nói chỉ cần dừng lại, sẽ nhớ đến cô. Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Mấy năm nay đều do anh ta chăm sóc cô!”
“An Noãn, cô đừng nghĩ đến cô không nói gì thì có thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh, nói cho cô biết, cô và Rừng già vẫn chưa chia tay xong đâu. Cô chờ đi sẽ có một ngày, Rừng già vì cô bỏ tất cả công việc ở Luân Đôn.”
Kia đầu mang theo tức giận ‘Phách’ cắt đứt điện thoại, An Noãn ngồi thất thần thật lâu cũng chưa hồi phục.
Ngồi ở trên giường thật lâu đến khi cảm thấy có chút lạnh, cô mới xuống giường tìm áo mặc vào. Nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối, chỉ ánh sáng mờ ảo của mặt trăng xuyên thấu mấy tầng mây chiếu xuống mặt đất. Cô đi chân không nhẹ nhàng xuống lầu, tính pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Đến phòng khách, cô hoảng sợ, trên sô pha có người, bóng anh cao ngất, nhìn qua có chút cô đơn, đầu ngón tay nắm cái cái bật lửa, theo động tác của ngón tay, lửa lúc tối lúc sáng.
“Anh họ?”
An Noãn thử gọi một tiếng. Người đàn ông hơi quay đầu, quả nhiên là Thẩm Thần Bằng.
An Noãn chậm rãi qua đi, giọng cô hơi khàn khàn hỏi: “Anh họ, sao anh ngồi ở đây?”
Đi đến trước mặt anh, lần đầu tiên An Noãn quan sát anh ở khoảng cách gần, da anh trắng nõn, ngũ quan rất đẹp giống như được điêu khắc tinh tế, hoàn toàn kế thừa được vẻ đẹp của Tiết Ngọc Lan. Nhưng khuôn mặt lại góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy, làm cho người ta không dám tới gần.
“Anh họ, cả đêm anh ngồi đây chưa ngủ?”
Thẩm Thần Bằng xoa xoa huyệt Thái Dương, giống như rất mỏi mệt, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: “Tối hôm qua uống rượu, mơ mơ màng màng ngủ trên sô pha một đêm, hiện tại đầu có chút đau.”
Một câu của anh hóa giải sự xấu hổ, An Noãn ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Em massage cho anh, giúp anh xoa đầu, có thể giảm bớt đau nhứt.”
Thẩm Thần Bằng không kháng cự, gật gật đầu.
An Noãn đứng phía sau anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa huyệt Thái Dương. Anh thoải mái tựa vào sô pha, nhắm mắt lại, làm cho sư lạnh lùng trên người biến mất, ngược lại có vẻ ưu thương.
“Anh thường xuyên say rượu?”
“Dạ dày không tốt, không thường uống rượu, hôm qua một người bạn từ nước ngoài về, mọi người làm tiệc tẩy trần cho anh ta, chơi có chút cao hứng.”
Thế giới của bọn họ An Noãn tự nhiên không hiểu.
“Còn em, gần đây cùng Huy tử thế nào ?”
Anh thế nhưng còn chú ý đến cô. An Noãn có chút thụ sủng nhược kinh, thản nhiên nói: “Em và Mạc Trọng Huy không thể nào.”
“Tất cả đều có khả năng, rất nhiều khi không phải là không thể nào, mà không có dũng khí để làm điều đó. Cuộc sống của chúng ta vốn rất phức tạp, hầu như mọi chuyện đều mang theo ích lợi gông xiềng, người ngoài đều hâm mộ chúng ta, có ai biết được ở trong cái thế giới của chúng ta có thể gặp gỡ tình yêu đích thực, có thể ở bên nhau, dắt tay nhau đến già, là chuyện không dễ dàng có được. Có đôi khi, vì cái gọi là lợi ích, đời này có lẽ cũng không biết tình yêu là như thế nào, cứ như vậy đem hạnh phúc của chính mình chôn vùi trong cái lợi ích của gia tộc.”
An Noãn hiểu anh đang ám chỉ cái gì, có thể là hôn nhân của Nhị bá và Nhị bá mẫu luôn tương kính như tân, làm cho anh có nhiều cảm xúc.
“Anh họ, có phải anh có người yêu? Vẫn chưa kết hôn có phải đang đợi người nào đó?”
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng gợi lên độ cong tự giễu, thản nhiên nói: “Ở trong gia đình chúng ta, làm gì có chuyện yêu hay không yêu, hôn nhân chẳng qua là công cụ mà thôi.”
An Noãn luôn có cảm giác trong lòng anh cất giấu rất nhiều tâm sự.
“An Noãn, nếu gặp gỡ một người đàn ông, em yêu anh ta, anh ta cũng yêu em, gia đình đôi bên đều chấp nhận, thì nên nhanh chóng kết hôn, kéo dài quá để tránh đêm dài lắm mộng. Em sẽ không hy vọng, có một ngày, vì lợi ích của gia tộc, đem em gả cho một người đàn ông xa lạ em chưa bao giờ gặp mặt. Huy tử là người rất tốt, có rất nhiều người rất kính sợ anh ta, quan trọng nhất là, bản thân anh ta rất có năng lực, không ăn chơi trác táng, anh tin tưởng bất luận khi nào, anh ta đều có thể bằng chính năng lực của bản thân bảo vệ cho người phụ nữ của mình. Không giống chúng ta, ngày nào đó nếu Thẩm gia suy sụp, anh chỉ có hai bàn tay trắng.”
“Anh họ, anh đừng nói bừa, bây giờ còn sớm, anh về phòng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Thần Bằng than nhẹ một hơi, thản nhiên nói: “Không được, chút nữa còn có việc.”
Nói chuyện chỉ chốc lát, An Noãn phát hiện Thẩm Thần Bằng không giống bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, cũng không ăn chơi trác táng, anh lại có tư tưởng của chính mình.
--
Thẩm Thần Bằng chưa ăn sáng đã ra khỏi nhà, trời còn chưa sáng, mỗi một lần anh đi cũng không biết khi nào trở về, anh ở bên ngoài có nhà của mình, không phải bất đắc dĩ, bình thường cũng không về nhà. Không giống Thẩm Thần Phong, không có việc gì cũng về đấu võ mồm cùng lão gia tử, tính cách này thật là trời sinh.
Khi Đậu Nhã Quyên rời giường chuẩn bị làm bữa sáng, phát hiện An Noãn đã làm xong thức ăn.
Bà kinh ngạc nhưng lại có chút vui sướng, cười hỏi: “Nha đầu, cháu thức từ lú nào mà giờ này đã làm xong bữa sáng?”
An Noãn đơn giản giải thích: “Sáng sớm tỉnh ngủ không được, nên tìm chuyện để làm. Đại cữu mẹ mỗi ngày hầu hạ lão gia tử, vất vả cho dì.”
Đậu Nhã Quyên hoàn toàn có thể không làm cơm không hầu hạ lão gia tử, nhưng lão gia tử rất thích thức ăn do bà nấu rất hợp khẩu vị, bởi vậy thường là bà tự mình đầu bếp.
Lão nhân gia vừa nghe nói bữa sáng là An Noãn làm, mừng rỡ cười toe tóe, nhịn không được ăn nhiều hơn. An Noãn thấy ông thỏa mãn, trong lòng rất cảm xúc, một việc nhỏ cũng có thể làm cho lão nhân gia vui vẻ thành như vậy, mấy năm nay, chắc ông rất nhớ con gái mình.
“Ngoại công, nếu ông thích ăn, về sau mỗi sáng cháu làm cho ông.”
Lão gia tử nắm tay cô vỗ nhẹ nhẹ, vui mừng nói: “Ngẫu nhiên làm một lần xem như kinh hỉ, nếu mỗi ngày đều làm ngoại công sẽ đau lòng. Noãn Noãn nhà ta là công chúa, phải được mọi người chăm sóc.”
Đậu Nhã Quyên chua chua nói: “Lão gia tử, cha thật bất công, đau lòng cháu ngoại, cũng không đau lòng cho con dâu.”
Lão gia tử sang sảng cười ra tiếng, cười nói với An Noãn: “Đại cữu mẹ của cháu đang ăn dấm chua.”
“Đâu chỉ có chị cả, chúng ta cũng đều ghen.” Nhị cữu mẹ cùng dì nhỏ cũng lên tiếng.
Trên bàn cơm tiếng cười nói rất ấm cúng của gia đình, cho tới bây giờ An Noãn cũng lần nào cảm nhận được hạnh phúc và ấm áp của gia đình đến như vậy.
Ăn xong bữa sáng bồi lão gia tử đi ra ngoài tản bộ, lão gia tử gần đây rất kiên trì thần luyện, buổi chiều rèn luyện, giống như lời ông vẫn nói, thân thể khỏe lên rất nhiều.
Nhìn đến lão gia tử khí sắc rất tốt, An Noãn cũng vui vẻ.
“Nha đầu, thật ra sức khỏe ta tốt lên không phải vì rèn luyện, mà tâm tình tốt tự động thân thể cũng tốt lên.”
An Noãn khóe miệng giơ giơ lên, cố ý hỏi: “Gần đây ông có chuyện gì vui sao?”
Lão nhân gia không phát giác ra quỷ kế của An Noãn, gắt gao nắm tay cô, vô cùng cảm khái nói: “Cháu có thể bồi ở bên cạnh ta, chính là chuyện làm ta vui vẻ nhất. Mẹ cháu đã không còn, đây là tiếc nuối lớn nhất của ta. Cũng may mẹ cháu còn để lại cháu, để những năm cuối đời của ta, còn có cháu làm bạn bên cạnh, ta đã thấy đủ rồi."
Trên đường về Thẩm trạch, An Noãn nhận được cú điện thoại xa lạ, cô do dự nghe máy.
Một giọng nữ dễ nghe vang lên: ”Xin hỏi là An tiểu thư sao?“
”Là tôi, xin hỏi cô là?“
”Tôi là mẹ của Sớm.“
Tâm An Noãn lộp bộp. Trước mắt lập tức hiện ra nhiều năm trước, người phụ nữ này nằm ở trên giường bệnh tê tâm liệt phế khóc la.
”An tiểu thư, tôi biết cô đang ở Bắc Kinh, tôi cũng ở Bắc Kinh, tôi muốn gặp cô, không biết cô có thể dành chút thời gian cho tôi hay không?“
Trên ảnh chụp, là hình ảnh một đứa bé đáng yêu đang ngủ rất say, trong lòng ôm chặt áo của An Noãn. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái vùi vào trong chiếc áo, giống như đang nằm trong lòng An Noãn.
Một khắc kia, tim cô co rút đau đớn. Một tay cô chăm sóc cho thằng bé từ nhỏ, đứa bé mà cô yêu thương nhất, đang phương thức này để nhớ cô. Sớm vẫn biết An Noãn không phải mẹ ruột của mình, cho đến giờ Sớm vẫn luôn là đứa bé hiểu chuyện, ở trước mặt An Noãn luôn ngoan ngoãn, giống như rất sợ một khi làm sai chuyện An Noãn tức giận sẽ không cần mình nữa. Có đôi khi phạm phải sai lầm nhỏ, Sớm sẽ luôn quan sát sắc mặt cô. An Noãn thương Sớm yêu Sớm, nhưng cũng không cho Sớm được cảm giác an toàn, Sớm luôn sợ An Noãn sẽ bỏ mình mà đi.
Hiện tại, cô thật sự đã bỏ đi, nên Sớm sẽ rất khổ sở.
Nước mắt cô từ từ chảy xuống, cô hận không thể lập tức bay đến Luân Đôn, đem thân thể nhỏ của Sớm ôm vào lòng, nói với Sớm, mẹ vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nó mà đi. Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, là Hứa Vĩ Thần gọi tới. An Noãn cố gắng lấy lại bình tĩnh nghe máy.
Một giọng trách cứ từ bên kia đầu dây vang lên: “An Noãn, cô vừa lòng chưa, cha con họ bị cô làm tổn thương thành như vậy, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không? Có muốn tôi đem hình ảnh Rừng già suy sút sa đọa cho cô xem luôn không?”
“Hứa Vĩ Thần......”
“Hôm nay, tôi và Rừng già nói chuyện với nhau rất nhiều, Rừng già đang dùng công việc gây tê chính mình, anh ta nói chỉ cần dừng lại, sẽ nhớ đến cô. Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy? Mấy năm nay đều do anh ta chăm sóc cô!”
“An Noãn, cô đừng nghĩ đến cô không nói gì thì có thể cho rằng cái gì cũng chưa phát sinh, nói cho cô biết, cô và Rừng già vẫn chưa chia tay xong đâu. Cô chờ đi sẽ có một ngày, Rừng già vì cô bỏ tất cả công việc ở Luân Đôn.”
Kia đầu mang theo tức giận ‘Phách’ cắt đứt điện thoại, An Noãn ngồi thất thần thật lâu cũng chưa hồi phục.
Ngồi ở trên giường thật lâu đến khi cảm thấy có chút lạnh, cô mới xuống giường tìm áo mặc vào. Nhìn bên ngoài, trời vẫn còn tối, chỉ ánh sáng mờ ảo của mặt trăng xuyên thấu mấy tầng mây chiếu xuống mặt đất. Cô đi chân không nhẹ nhàng xuống lầu, tính pha một ly cà phê uống cho tỉnh táo.
Đến phòng khách, cô hoảng sợ, trên sô pha có người, bóng anh cao ngất, nhìn qua có chút cô đơn, đầu ngón tay nắm cái cái bật lửa, theo động tác của ngón tay, lửa lúc tối lúc sáng.
“Anh họ?”
An Noãn thử gọi một tiếng. Người đàn ông hơi quay đầu, quả nhiên là Thẩm Thần Bằng.
An Noãn chậm rãi qua đi, giọng cô hơi khàn khàn hỏi: “Anh họ, sao anh ngồi ở đây?”
Đi đến trước mặt anh, lần đầu tiên An Noãn quan sát anh ở khoảng cách gần, da anh trắng nõn, ngũ quan rất đẹp giống như được điêu khắc tinh tế, hoàn toàn kế thừa được vẻ đẹp của Tiết Ngọc Lan. Nhưng khuôn mặt lại góc cạnh rõ ràng lộ ra vẻ anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy, làm cho người ta không dám tới gần.
“Anh họ, cả đêm anh ngồi đây chưa ngủ?”
Thẩm Thần Bằng xoa xoa huyệt Thái Dương, giống như rất mỏi mệt, giọng nói trầm thấp có chút lười biếng: “Tối hôm qua uống rượu, mơ mơ màng màng ngủ trên sô pha một đêm, hiện tại đầu có chút đau.”
Một câu của anh hóa giải sự xấu hổ, An Noãn ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Em massage cho anh, giúp anh xoa đầu, có thể giảm bớt đau nhứt.”
Thẩm Thần Bằng không kháng cự, gật gật đầu.
An Noãn đứng phía sau anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa huyệt Thái Dương. Anh thoải mái tựa vào sô pha, nhắm mắt lại, làm cho sư lạnh lùng trên người biến mất, ngược lại có vẻ ưu thương.
“Anh thường xuyên say rượu?”
“Dạ dày không tốt, không thường uống rượu, hôm qua một người bạn từ nước ngoài về, mọi người làm tiệc tẩy trần cho anh ta, chơi có chút cao hứng.”
Thế giới của bọn họ An Noãn tự nhiên không hiểu.
“Còn em, gần đây cùng Huy tử thế nào ?”
Anh thế nhưng còn chú ý đến cô. An Noãn có chút thụ sủng nhược kinh, thản nhiên nói: “Em và Mạc Trọng Huy không thể nào.”
“Tất cả đều có khả năng, rất nhiều khi không phải là không thể nào, mà không có dũng khí để làm điều đó. Cuộc sống của chúng ta vốn rất phức tạp, hầu như mọi chuyện đều mang theo ích lợi gông xiềng, người ngoài đều hâm mộ chúng ta, có ai biết được ở trong cái thế giới của chúng ta có thể gặp gỡ tình yêu đích thực, có thể ở bên nhau, dắt tay nhau đến già, là chuyện không dễ dàng có được. Có đôi khi, vì cái gọi là lợi ích, đời này có lẽ cũng không biết tình yêu là như thế nào, cứ như vậy đem hạnh phúc của chính mình chôn vùi trong cái lợi ích của gia tộc.”
An Noãn hiểu anh đang ám chỉ cái gì, có thể là hôn nhân của Nhị bá và Nhị bá mẫu luôn tương kính như tân, làm cho anh có nhiều cảm xúc.
“Anh họ, có phải anh có người yêu? Vẫn chưa kết hôn có phải đang đợi người nào đó?”
Khóe miệng Thẩm Thần Bằng gợi lên độ cong tự giễu, thản nhiên nói: “Ở trong gia đình chúng ta, làm gì có chuyện yêu hay không yêu, hôn nhân chẳng qua là công cụ mà thôi.”
An Noãn luôn có cảm giác trong lòng anh cất giấu rất nhiều tâm sự.
“An Noãn, nếu gặp gỡ một người đàn ông, em yêu anh ta, anh ta cũng yêu em, gia đình đôi bên đều chấp nhận, thì nên nhanh chóng kết hôn, kéo dài quá để tránh đêm dài lắm mộng. Em sẽ không hy vọng, có một ngày, vì lợi ích của gia tộc, đem em gả cho một người đàn ông xa lạ em chưa bao giờ gặp mặt. Huy tử là người rất tốt, có rất nhiều người rất kính sợ anh ta, quan trọng nhất là, bản thân anh ta rất có năng lực, không ăn chơi trác táng, anh tin tưởng bất luận khi nào, anh ta đều có thể bằng chính năng lực của bản thân bảo vệ cho người phụ nữ của mình. Không giống chúng ta, ngày nào đó nếu Thẩm gia suy sụp, anh chỉ có hai bàn tay trắng.”
“Anh họ, anh đừng nói bừa, bây giờ còn sớm, anh về phòng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Thần Bằng than nhẹ một hơi, thản nhiên nói: “Không được, chút nữa còn có việc.”
Nói chuyện chỉ chốc lát, An Noãn phát hiện Thẩm Thần Bằng không giống bề ngoài nhìn qua lạnh lùng, cũng không ăn chơi trác táng, anh lại có tư tưởng của chính mình.
--
Thẩm Thần Bằng chưa ăn sáng đã ra khỏi nhà, trời còn chưa sáng, mỗi một lần anh đi cũng không biết khi nào trở về, anh ở bên ngoài có nhà của mình, không phải bất đắc dĩ, bình thường cũng không về nhà. Không giống Thẩm Thần Phong, không có việc gì cũng về đấu võ mồm cùng lão gia tử, tính cách này thật là trời sinh.
Khi Đậu Nhã Quyên rời giường chuẩn bị làm bữa sáng, phát hiện An Noãn đã làm xong thức ăn.
Bà kinh ngạc nhưng lại có chút vui sướng, cười hỏi: “Nha đầu, cháu thức từ lú nào mà giờ này đã làm xong bữa sáng?”
An Noãn đơn giản giải thích: “Sáng sớm tỉnh ngủ không được, nên tìm chuyện để làm. Đại cữu mẹ mỗi ngày hầu hạ lão gia tử, vất vả cho dì.”
Đậu Nhã Quyên hoàn toàn có thể không làm cơm không hầu hạ lão gia tử, nhưng lão gia tử rất thích thức ăn do bà nấu rất hợp khẩu vị, bởi vậy thường là bà tự mình đầu bếp.
Lão nhân gia vừa nghe nói bữa sáng là An Noãn làm, mừng rỡ cười toe tóe, nhịn không được ăn nhiều hơn. An Noãn thấy ông thỏa mãn, trong lòng rất cảm xúc, một việc nhỏ cũng có thể làm cho lão nhân gia vui vẻ thành như vậy, mấy năm nay, chắc ông rất nhớ con gái mình.
“Ngoại công, nếu ông thích ăn, về sau mỗi sáng cháu làm cho ông.”
Lão gia tử nắm tay cô vỗ nhẹ nhẹ, vui mừng nói: “Ngẫu nhiên làm một lần xem như kinh hỉ, nếu mỗi ngày đều làm ngoại công sẽ đau lòng. Noãn Noãn nhà ta là công chúa, phải được mọi người chăm sóc.”
Đậu Nhã Quyên chua chua nói: “Lão gia tử, cha thật bất công, đau lòng cháu ngoại, cũng không đau lòng cho con dâu.”
Lão gia tử sang sảng cười ra tiếng, cười nói với An Noãn: “Đại cữu mẹ của cháu đang ăn dấm chua.”
“Đâu chỉ có chị cả, chúng ta cũng đều ghen.” Nhị cữu mẹ cùng dì nhỏ cũng lên tiếng.
Trên bàn cơm tiếng cười nói rất ấm cúng của gia đình, cho tới bây giờ An Noãn cũng lần nào cảm nhận được hạnh phúc và ấm áp của gia đình đến như vậy.
Ăn xong bữa sáng bồi lão gia tử đi ra ngoài tản bộ, lão gia tử gần đây rất kiên trì thần luyện, buổi chiều rèn luyện, giống như lời ông vẫn nói, thân thể khỏe lên rất nhiều.
Nhìn đến lão gia tử khí sắc rất tốt, An Noãn cũng vui vẻ.
“Nha đầu, thật ra sức khỏe ta tốt lên không phải vì rèn luyện, mà tâm tình tốt tự động thân thể cũng tốt lên.”
An Noãn khóe miệng giơ giơ lên, cố ý hỏi: “Gần đây ông có chuyện gì vui sao?”
Lão nhân gia không phát giác ra quỷ kế của An Noãn, gắt gao nắm tay cô, vô cùng cảm khái nói: “Cháu có thể bồi ở bên cạnh ta, chính là chuyện làm ta vui vẻ nhất. Mẹ cháu đã không còn, đây là tiếc nuối lớn nhất của ta. Cũng may mẹ cháu còn để lại cháu, để những năm cuối đời của ta, còn có cháu làm bạn bên cạnh, ta đã thấy đủ rồi."
Trên đường về Thẩm trạch, An Noãn nhận được cú điện thoại xa lạ, cô do dự nghe máy.
Một giọng nữ dễ nghe vang lên: ”Xin hỏi là An tiểu thư sao?“
”Là tôi, xin hỏi cô là?“
”Tôi là mẹ của Sớm.“
Tâm An Noãn lộp bộp. Trước mắt lập tức hiện ra nhiều năm trước, người phụ nữ này nằm ở trên giường bệnh tê tâm liệt phế khóc la.
”An tiểu thư, tôi biết cô đang ở Bắc Kinh, tôi cũng ở Bắc Kinh, tôi muốn gặp cô, không biết cô có thể dành chút thời gian cho tôi hay không?“
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook