Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 106-2: Cướp cô trở về (2)

"Nha đầu kia, bây giờ không phải, sau này thì phải, nhanh gọi điện thoại cho nó."

"Cháu mới không gọi."

Cuối cùng lão gia tử không có biện pháp, tự mình gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy.

Người này chạy không ngừng vó tới đây, đem lời của lão gia tử như thánh chỉ, một phút đồng hồ cũng không dám trì hoãn. Lại còn hợp ý tặng cho lão gia tử hai bức tranh quý.

"Ông ngoại, đây là con ở trong một lần đấu giá được, hi vọng người có thể thích."

"Thích, thích." Lão gia tử liên tục khen ngợi, "Nhưng đắt tiền quá."

"Không sao, chỉ cần ông ngoại thích là được."

"Các con trước nói chuyện một lát, ông đem cất ở thư phòng."

Lão gia tử nhìn thấy tranh chữ, tựa như đứa bé nhìn thấy kẹo, vô cùng vui vẻ.

Sau khi lão gia tử đi vào trong thư phòng, An Noãn nhịn không được châm chọc nói, "Thật là càng ngày càng vuốt mông ngựa rồi."

Mạc Trọng Huy buồn bực nói, "Anh lấy lòng lão gia tử là vì người nào?" Chuyện chợt xoay chuyển, "Vì sao không nhận điện thoại của anh?"

"Tôi tại sao phải nhận điện thoại của anh?" An Noãn không chút khách khí hỏi lại, cằm giương lên cao.

"Xem ra lần sau anh sẽ gọi điện cho lão gia tử, để cho lão gia tử chuyển cho em."

"Mạc Trọng Huy!"

Anh khẽ thở dài, đưa tay đem cô ôm vào trong lòng, giọng nói trầm thấp ở bên tai cô nói khẽ, "Chúng ta đã tách ra cũng đã bốn năm, tại sao mới hai ngày không gặp, anh lại nhớ em như vậy, nhớ đến sắp phát điên rồi. Nếu lão gia tử không gọi điện thoại cho anh, anh cũng tính đêm khuya hôm nay xông vào nhà họ Thẩm."

An Noãn dùng sức đẩy anh ra, mắng, "Anh biến thái."

Anh cười nhẹ, "Đúng, bởi vì em, anh thật sự càng ngày càng biến thái, em nói nên làm cái gì bây giờ?"

"Có thể làm sao, đến bệnh tâm thần để bệnh viện trị, đúng lúc cùng Hà Tư Kỳ làm bạn."

An Noãn nói xong, sắc mặt Mạc Trọng Huy lập tức trầm xuống, Hà Tư Kỳ đã thành vết thương trong lòng anh.

An Noãn nhìn bộ dáng này của anh, cô cũng tức giận, hừ lạnh, "Thế nào, tôi nhắc tới Hà Tư Kỳ, anh liền tức giận?"

Anh lại thở dài, thản nhiên nói, "Được, không đề cập đến cái này, nói cho anh biết, hai ngày này ở nhà đã làm gì?"

An Noãn cười lạnh hai tiếng, rất châm chọc nói, "Mạc Trọng Huy, đừng ảo tưởng trở thành bạn trai của tôi được không? Quan hệ chúng ta còn chưa có tốt đến mức tôi cần báo cáo cho anh một ngày hành trình của tôi! Thôi ảo tưởng của anh đi!"

Ngón tay thon dài của Mạc Trọng Huy dùng lực đè mi tâm, vẻ mặt vốn nhẹ nhõm giờ phút này có chút phức tạp, sắc mặt cũng nhất thời trở nên xanh mét.

Ngoài cửa vang lên hai tiếng còi ô tô, An Noãn đứng lên, chạy ra ngoài.

Thẩm Diệc Minh dừng xe xong, nhân viên bảo vệ giúp ông mở cửa xe, dáng người cao ngất của ông từ trên xe bước xuống, một thân áo khoác ngoài màu đen, càng làm bóng dáng ông càng cao lớn. Lúc còn trẻ cậu hai có thể cũng hấp dẫn không ít cô gái, mợ hai thật là một người có phúc.

Vẻ mặt ôn hòa của Thẩm Diệc Minh trước sau như một, thấy ai dường như đều mỉm cười. Lúc nhìn thấy An Noãn đứng ở cạnh cửa, khóe miệng của ông giương cao lên, ánh mắt tràn đầy ý cười, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

"Cậu." An Noãn gọi một tiếng, chạy lên trước nghênh đón ông.

Thẩm Diệc Minh dừng bước lại, bàn tay cài sợi tóc cô bị gió thổi loạn, cánh tay dài đem cô ôm vào trong lòng.

Giống như, ba mỗi khi tan tầm về nhà, An Noãn cũng như thế này đứng ở cạnh cửa nghênh đón ông.

"Nha đầu, hai ngày này ở nhà có ngoan ngoãn không?"

Giọng nói Thẩm Diệc Minh hùng hậu cười hỏi, trong lời nói đều là cưng chiều.

Tay An Noãn kéo cánh tay ông, cực kì khẳng định nói, "Con rất ngoan, mỗi ngày bồi ông ngoại chơi cờ, xem tin tức, rèn luyện thân thể."

Thẩm Diệc Minh giống như khen thưởng vỗ vỗ đầu cô, cười nói, "Thực ngoan!"

--

Buổi tối người một nhà hầu như đều đã trở lại, anh cả cũng mang con đến, Thẩm Tử Mặc xuất hiện, càng làm cho trong nhà trở nên càng náo nhiệt.

An Noãn nhìn bé, khống chế không được nhớ đến Sớm.

So với hoạt bát hiếu động của Thẩm Tử Mặc, Sớm có vẻ an tĩnh hơn. Thẩm Tử Mặc đi đến chỗ nào cũng phải mang theo điều khiển ô tô, máy bay, bay khắp nơi trong nhà. Sớm lại thích chơi chơi xếp gỗ cùng ghép hình, lúc cô cùng Lâm Dịch Xuyên bận rộn, Sớm có thể một mình lẳng lặng ngồi dưới đất chơi xếp gỗ, ghép hình. Chăm sóc Sớm không phải lo lắng một chút nào.

Có đôi khi nhìn những đứa trẻ khác hoạt bát cởi mở, vừa nói vừa cười, An Noãn sẽ tự trách, có phải mình không đủ quan tâm đến Sớm không, có phải không giành nhiều thời gian chơi với bé không, dẫn đến bé có vẻ nội tâm, không thích nói chuyện, không thích cùng người khác kết giao. Lâm Dịch Xuyên luôn luôn an ủi cô, tính cách là do trời sinh.

"Cô ơi, cô có tin cháu có thể để cho máy bay bay cao được như vậy không."

Thẩm Tử Mặc kiễng chân lên khoa tay múa chân, so với đỉnh đầu của mình cao một chút.

An Noãn ngồi xổm người xuống, sờ đầu của bé, cười nói, "Có thật không? Vậy cháu bay cho cô nhìn xem."

Đứa bé kia đắc ý nhấn chốt mở, máy bay cất cánh, càng bay càng cao.

"Cô, cháu còn có thể để cho nó bay qua đây."

Đứa bé kia ấn hộp điều khiển, thân thể cũng lay động theo, miệng còn bắt chước âm thanh máy bay.

An Noãn thấy bé vui vẻ, trong lòng bỗng nhiên đau đớn. Sớm của cô vốn hướng nội, ít thấy tươi cười trên mặt rất, cô rời đi cũng không biết có thể lưu lại ám ảnh ở trong lòng bé không.

Bỗng nhiên, điều khiển máy bay không thể khống chế bay về phía An Noãn, cô không kịp né tránh, phản xạ có điều kiện đưa tay lên ngăn cản, mu bàn tay va chạm một cái thật mạnh, lòng bàn tay chảy máu ra.

An Noãn đau đến nỗi mày nhíu lại ở một chỗ, miệng 'Hí - -' kêu một tiếng.

Mọi người đang nói chuyện phiếm, nghe được động tĩnh nhao nhao chạy ra ngoài.

Đứa bé bị dọa phát khóc, còn nói xin lỗi với An Noãn, "Cô, thật xin lỗi, cháu không cố ý."

An Noãn nhịn đau, dùng một cánh tay khác sờ tóc của bé, cười nói, "Không sao, không trách cháu."

Lão gia tử càng khẩn trương, mày cau chặt, vẻ mặt hắc tuyến, run rẩy chạy tới, cầm tay An Noãn xem xét.

"Ông ngoại, không có việc gì, đừng khẩn trương."

Lão gia tử giận trừng mắt nhìn cô, đau lòng nói, "Một vết thương lớn như vậy, còn nói không có việc gì, mau gọi cho bác sỹ đến đây."

"Ông ngoại, để cháu, cháu đưa cô ấy trở về phòng bôi thuốc." Giọng nói của Mạc Trọng Huy cực kỳ bình tĩnh, qua nét mặt của anh không nhận ra cảm xúc của anh lúc này.

Mạc Trọng Huy mang cô trở về phòng, cửa phòng đóng lại, anh có chút bối rối đi tìm hòm thuốc, có ngăn kéo anh vậy mà kiểm tra đến hai lần.

Nhìn tay chân anh luống cuống, An Noãn khẽ thở dài, cúi đầu nói, "Hòm thuốc ở trong phòng tắm."

Mạc Trọng Huy vọt vào phòng tắm, mang hòm thuốc tìm tới đây. Anh ngồi ở bên cạnh An Noãn, cầm tay cô, cực kỳ cẩn thận giúp cô xử lý miệng vết thương.

Thấy mày của anh nhíu chặt lại như vậy, thật lâu cũng không có giãn ra, An Noãn nhịn không được nói, "Không đau, không cần lo lắng."

Vết thương lớn như vậy, có đau hay không, anh có thể không biết sao.

Nếu không phải người gây ra vết thương cho cô là đứa bé không hiểu chuyện, anh thật sẽ không bỏ qua hắn.

Mạc Trọng Huy giúp cô xử lý miệng vết thương xong, cầm tay cô còn không chịu buông ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương