Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
Chương 104-1: Rừng già, chúng ta chia tay đi! (1)

An Noãn nhốt mình trong khách sạn cả ngày, không ăn cũng không uống nước, ngồi ở trên giường dùng chăn gắt gao bao lấy mình. Cô không biết vì sao mọi chuyện trở nên như vậy, đã đồng ý kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, về Luân Đôn sống, nhưng hiện tại, cô không thể thản nhiên đối mặt với Lâm Dịch Xuyên. Trước đây không sạch sẽ, hiện tại càng ô uế.

Tiếng chuông di động huyên náo vang lên, là tiếng chuông được đặt riêng khi lão gia tử gọi tới.

Bắt máy, giọng hùng hậu của lão gia tử vang lên: “Nha đầu, về nhà ăn cơm, lái xe đã chờ cháu bên ngoài khách sạn.”

“Không được, cháu đã ăn ở khách sạn.”

“Nếu cháu không về, ta chỉ có thể tự mình đến khách sạn đón cháu. Đừng để mọi người đợi lâu, hôm nay trừ nhị cữu của cháu ra nước ngoài công tác, những người khác đều đã về, chờ cháu cùng ăn cơm.”

Gác điện thoại, An Noãn bất đắc dĩ thay đồ, trang điểm nhẹ, bởi vì sắc mặt cô thật sự rất khó coi. Ra đến cửa khách sạn, xe của lão gia tử đã chờ bên ngoài. Ngồi ở trên xe, lão lái xe luôn thích trò chuyện cùng An Noãn.

“Tiểu thư, chuyện dời mộ lần này cô cũng không nên trách lão gia tử, lão gia tử yêu thương cô, nên quyết định dời luôn mộ của cha cô về, nhưng sau khi họp gia đình, ba vị thiếu gia nhất trí phản đối, lão gia tử thật sự rất yêu thương cô.”

An Noãn biết, quyết định lần này là của Thẩm Diệc Minh.

Xe đến Thẩm trạch, An Noãn thấy xe của Mạc Trọng Huy đã ở bên trong, vẫn là chiếc Bentley màu đen, hầu như anh đối với rất nhiều sự vật đều rất chung tình, không dễ dàng thay đổi.

“Mạc Trọng Huy đã đến đây?”

Lái xe cười cười nói: “Đúng vậy, Mạc gia tiểu thiếu gia giữa trưa đã tới đây, bồi lão gia tử chơi cờ, lão gia tử đãi cậu ấy uống trà mà ông thích nhất. Mạc gia tiểu thiếu gia thật đúng là một người tốt.”

An Noãn có loại xúc động muốn chạy trốn, nhưng Thẩm Thần Phong xe đột nhiên tới, từ trên xe đi xuống anh rất tự nhiên tiêu sái ôm lấy vai cô, đưa vào phòng khách.

“Đã về nhà mình còn không đi vào? Cẩn thận lão gia tử mắng em.”

Vào đến phòng khách, Mạc Trọng Huy đang bồi lão gia tử chơi cờ.

An Noãn nhịn không được đi qua đi, gầm nhẹ: “Mạc Trọng Huy, gia gia anh vừa qua đời, anh chạy đến đây làm gì?”

Lão gia tử nhìn không được, thối cô một ngụm: “Nha đầu này, nói cái gì đâu, nhà chúng ta không có nhiều quy củ.”

“Đi, đến phòng ăn ăn cơm.”

Lão gia tử mỗi tay nắm một người, Thẩm Thần Phong ở phía sau nhìn, chua nói: “Cháu mới là cháu nội của ông, lại kém hơn một người ngoài.”

Thẩm Diệc Bái dùng sức vỗ vao anh: “Tiểu tử con đừng nói lung tung nói, con là cháu nội, còn cậu ta rất nhanh sẽ là rể trong nhà.”

Thẩm Thần Phong chấn động: “Thật sự? Cha xác định? An Noãn sẽ chấp nhận Huy tử?”

“Không có gì là không thể, chỉ cần có tâm. Còn con, nhanh chóng tìm con dâu cho cha, em gái con cũng sắp lấy chồng rồi.”

Trên bàn ăn, cũng không biết bọn họ có phải cố ý, chỗ ngồi của Mạc Trọng Huy lại ở bên cạnh An Noãn, cô cảm thấy cả người đều thực không được tự nhiên.

Lão gia tử tâm tình rất tốt, nên muốn uống ít rượu. Đại cữu tiểu cữu đành phải chiều theo, mỗi người rót một ly nhỏ, trước mặt Mạc Trọng Huy cũng có một ly.

Lão gia tử uống rất vui vẻ, vuốt tóc An Noãn, sủng nịch nói: “Nha đầu, cháu biết hôm nay Huy tử đến để làm gì không? Cậu ấy muốn cầu hôn.”

An Noãn rất kích động đứng lên, rống giận: “Mạc Trọng Huy, anh phát điên cái gì.”

Phản ứng của An Noãn làm mọi người đều bị dọa. Mạc Trọng Huy lại duy trì bình tĩnh, đứng lên, cánh tay dài nhẹ nhàng khoát lên vai cô.

“Buông tay.

Anh không buông tay, cánh tay dùng sức, càng ôm chặt cô hơn.

“Gia gia, hôm nay cháu thật sự đến để cầu hôn, cháu hy vọng ông có thể gả An Noãn cho cháu, cháu hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho cô ấy, yêu thương cô ấy.”

Anh nói nghiêm trang, An Noãn lại trầm mặt, quát: “Mạc Trọng Huy, anh đừng nổi điên, tôi không thể gả cho anh.”

Lão gia tử cũng nhíu mày, hai cậu cũng nhướng mày, vẻ mặt của mấy dì ai cũng lo lắng, cũng chỉ có Thẩm Thần Phong cười như đang xem trò vui.

“Gia gia, cháu và An Noãn đêm qua đã ở chung, cháu hy vọng ông làm chủ gả cô ấy cho cháu.”

‘Oanh --’ Như một tiếng sét đánh ngang tai An Noãn.

Tất cả mọi người khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cả phòng ăn yên tĩnh, giống như một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Thời gian yên lặng một phút đồng hồ, lão gia tử đột nhiên vỗ bàn dựng lên, nhìn Mạc Trọng Huy gầm nhẹ: “Tiểu tử, còn chưa kết hôn, cháu đã .. cháu gái ta...... cháu phải chịu trách nhiệm với Noãn Noãn, nếu không, ta không tha cho cháu!”

Mạc Trọng Huy bình tĩnh nói: “Gia gia, cháu nhất định sẽ chịu trách nhiệm đối với An Noãn, xin ông thành toàn.”

“Đủ!” An Noãn tê rống ra tiếng: “Các người đừng đóng kịch nữa, Mạc Trọng Huy, muốn tôi gả cho anh, vĩnh viễn không thể nào, anh tâm đi.”

An Noãn đẩy ra Mạc Trọng Huy, chạy đi ra ngoài. Mạc Trọng Huy làm sao yên tâm, nên đuổi theo cô.

Sau khi hai người chạy đi, lão gia tử buồn bực hỏi: “Ta diễn không đủ thật sao?”

Đậu Nhã Quyên nhịn không được cười nói: “Ba, ba diễn rất giả, vừa rồi nhìn sao cũng không giống đang tức giận, làm gì có ai đang nổi giận mà như đang nhịn cười.”

Từ đầu tới đuôi, Thẩm Thần Phong không biết gì, anh thét lớn một tiếng: “Cho dù muốn diễn trò, có phải nên nói cho cháu biết hay không? Cháu giống như một thằng ngốc. Lại nói, An Noãn thật sự đã ngủ với Mạc Trọng Huy?”

“Làm sao nói với cháu!” Lão gia tử hung hăng vỗ lên đầu anh.

“Thật ra ngủ cũng đã ngủ, tất cả đều là người lớn, hiện tại nam nữ, ở chung, không cần ai phải chịu trách nhiệm với ai. Nhưng Huy tử lại chịu trách nhiệm với Noãn, Noãn Noãn còn chưa đồng ý. Ta chờ xem, lNoãn Noãn tính tình quật cường, con đường này rất khó đi.”

--

An Noãn mới chạy ra khỏi Thẩm trạch, đã bị Mạc Trọng Huy đuổi kịp, anh nắm chặt cánh tay cô, không cho cô chạy.

“Mạc Trọng Huy, anh buông tay.”

“Không, anh sẽ không bao giờ buông tay nữa.”

Anh dùng lực kéo cô vào lòng mình ôm chặt. An Noãn sống chết giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng giãy không ra.

“Mạc Trọng Huy, tôi chưa ai ti bỉ vô sỉ như anh, anh cho là ngủ với nhau rồi tôi sẽ kết hôn với anh sao? Tôi cũng đã ngủ với Rừng già, thế thì sao?”

Mạc Trọng Huy buông lỏng tay, dưới đèn đường mờ nhạt, đôi mắt anh tràn đầy nguy hiểm.

“Mạc Trọng Huy, tôi xin anh quên chuyện tối hôm qua đi, chúng ta đều là nam nữ đã trưởng thành, vì say rượu xảy ra tình một đêm, không cần người nào phụ trách cả, cũng không nên đặt ở trong lòng.”

“Say rượu xảy ra tình một đêm?” Mạc Trọng Huy khóe miệng cong lên, kêu rên: “Tối hôm qua anh không say, anh nhớ rất rõ ràng mỗi một động tác của anh, mỗi một phản ứng của em, mỗi một biểu tình.”

“Anh hỗn đản!”

An Noãn tức giận vươn tay bóp cổ anh.

Mạc Trọng Huy không lảng tránh, mà giang rộng hai tay kéo cô vào lòng, trầm giọng chút bất đắc dĩ nói với cô: “An Noãn, chúng ta đã bỏ qua mười năm, đời người có thể có bao nhiêu cái mười năm, chúng ta đừng trốn tránh nữa được không? Kết hôn, sinh con, sống vui vẻ bên nhau, anh sẽ thương em sủng em, làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

Bởi vì một câu ‘Nhân sinh có thể có bao nhiêu cái mười năm’ của anh, làm cho cô hoàn toàn im lặng, bất tri bất giác đã mười năm trôi qua.

“Mạc Trọng Huy, anh cho tôi chút thời gian được không?”

Anh cười gật đầu: “Được, anh sẽ chờ đến ngày em suy nghĩ thông suốt.”

--

Ngày hôm sau, An Noãn mua vé máy về Luân Đôn, cô không nói cho ai biết, ngay cả Lâm Dịch Xuyên cũng không biết. Lúc An Noãn tới Luân Đôn, Luân Đôn đang mưa, cô gọi xe đến thẳng tổng bộ của JM.

Bảo vệ và tiếp tân của JM biết mặt cô, đi đến đâu cũng có người chào hỏi cô, An Noãn bỗng nhiên nhớ bầu không khí làm việc ở đây, tiết tấu tuy rằng rất nhanh, nhưng ở chung với mọi người rất vui vẻ.

“An tiểu thư, cô đã về? Tổng giám đốc đang họp.”

“Không sao, tôi đến văn phòng anh ấy đợi.”

An Noãn vào thang máy đến văn phòng của Lâm Dịch Xuyên. Ngồi được một lát, thư ký đem cho cô ly cà phê nóng.

An Noãn cười chào hỏi cô ấy: “Chris, đã lâu không gặp, gần đây bận rộn lắm sao?”

“Bận, bận đến sắp điên rồi, gần đây công ty chuẩn bị thu mua công ty khác, tôi đã liên tục tăng ca ba ngày rồi. Nhưng người vất vả nhất vẫn là Aaron, anh đã làm việc liên tục bốn mươi tám giờ liền, cô nên khuyên anh ấy đi, làm việc đến không muốn sống nữa rồi.”

An Noãn nhướng mày. Lâm Dịch Xuyên trong trí nhớ của cô chính là như vậy, đã làm việc cái gì cũng không nhớ. An Noãn đợi khoảng một giờ, hội nghị mới chấm dứt. Lâm Dịch Xuyên đẩy cửa đi vào, nhìn thấy An Noãn, trên mặt anh toàn kinh hỉ, còn có hoài nghi.

Nhắm mắt rồi lại mở mắt, An Noãn vẫn đang ngồi đó.

Khóe miệng anh bất giác cong lên, nhẹ nhàng đi qua kéo cô vào lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Anh nghĩ anh đang bị ảo giác, đây là bất ngờ em dành cho anh sao?”

Ngực An Noãn có loại cảm giác nói không nên lời, nhẹ nhàng đẩy anh ra, còn thật sự nói: “Nghe nói anh đã bốn mươi tám giờ không ngủ, không muốn sống nữa sao?”

Lâm Dịch Xuyên nhíu mày: “Ai nói với em? Vì vậy nên em bay về?”

“Anh bớt tự đa tình, em về thăm Sớm.”

Lâm Dịch Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn cô, cầm hồ sơ trong tay đặt lên bàn.

“Lâm Dịch Xuyên, Sớm đang ở đâu?”

“Ở nhà nội, anh sẽ đưa em đi nhưng đi ăn cơm với anh trước đã.”

Tuy rằng đã qua giờ cơm, nhưng An Noãn đang đói bụng, trên máy bay cô ngủ một giấc, tỉnh lại đã đến Luân Đôn, mười mấy giờ bay, cô chưa ăn gì.

“Lâm Dịch Xuyên, để em lái xe, khí sắc anh không tốt.”

Lâm Dịch Xuyên xoa đầu cô, cười nói: “Chỉ mới hai ngày thôi, trước đây anh thức cả một tuần cũng không sao, hai ngày có là gì.”

An Noãn tức giận nói: “Em đã nói với anh đừng như vậy, sớm muộn gì sức khỏe cũng suy sụp.”

Anh kéo cô ôm vào lòng, trêu ghẹo nói: “Không như vậy sao được, anh phải cô gắng kiếm tiền, mới có thể mang đến cuộc sống hạnh phúc cho vợ con.”

An Noãn mím môi, nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Lắm lời, mau đi ăn cơm, ăn xong còn đón Sớm.”

Bọn họ một nhà hàng, tùy tiện ăn vài món. Lâm Dịch Xuyên nói tối mới đi đón Sớm, An Noãn ồn ào muốn đi liền. Anh không có cách nào đành đưa cô đi.

Trên đường, anh thuận miệng hỏi câu: “Lần này trở về sẽ không đi nữa.”

Mắt An Noãn vẫn nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, không trả lời. Đến nhà nội Sớm, Sớm vừa nghe tiếng xe, liền từ trong phòng chạy ra.

Vừa thấy An Noãn từ trên xe xuống, Sớm hưng phấn hét lên: “Mẹ!”

An Noãn xoay người ôm lấy Sớm, tiểu tử kia càng ngày càng nặng, An Noãn ôm thằng bé cũng phải cố hết sức. Trước đây không lâu, Sớm chỉ là một đứa bé, ôm vào lòng cũng không cảm nhận được sức nặng. Cô còn nhớ khi Sớm năm sáu tháng, mỗi khi ngủ, muốn An Noãn ôm vào trong lòng, vừa dỗ vừa hát ru mới chịu ngủ. Nháy mắt Sớm đã lớn, An Noãn không ở bên cạnh Sớm, thằng bé vẫn sống rất tốt, cho tới bây giờ không làm mọi người phiền não.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ, ngày nào con cũng nhớ đến mẹ muốn gặp mẹ.”

An Noãn nhéo nhéo má Sớm, cười nói: “Miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết học theo ai.”

“Cái gì kêu miệng lưỡi trơn tru?”

An Noãn cười cười nói: “Miệng lưỡi trơn tru là con nói chuyện thật ngọt.”

Tiểu tử kia ôm lấy cổ cô nói: “Mẹ, con thật sự rất muốn rất nhớ mẹ, mỗi tối đều nằm mơ thấy mẹ.”

Mẹ Lâm Dịch Xuyên đi ra, giữ bọn họ ở lại ăn cơm chiều.

“Con không ý kiến, mẹ hỏi cô ấy.” Lâm Dịch Xuyên giao cho cô.

An Noãn không có cách nào, đành phải đồng ý.

“Noãn, cháu vào bếp với bác, để bọn họ chơi với nhau đi.”

An Noãn muốn ở bên cạnh Sớm nhiều hơn, nhưng nghe mẹ Lâm nói vậy, cô cũng không từ chối

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương