Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy
-
Chương 102-5
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Mạc Trọng Huy nghe máy.
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
_____________
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Mạc Trọng Huy nghe máy.
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Mạc Trọng Huy nghe máy.
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
--- ------ ------ -------
Mạc Trọng Huy đến bệnh viện, mọi người đều chìm đắm trong bi thương, những tiếng khóc đinh tai nhức óc truyền đến tai của anh.
Đầu tiên Đường Tĩnh Vi chạy vọt tới, đấm vào lồng ngực anh:”Mẹ bảo con đừng đi, con không nghe, gọi điện cho con con cũng không tiếp,con có biết lão tử gia vừa mở mắt đã đòi tìm con rồi , cũng chính vì đợi lâu quá, không thể kiên trì đợi thêm được nữa, cuối cùng chết không nhắm mắt, ông dù có ra đi cũng không cam lòng,trước khi đi không thể được nhìn thấy người cháu trai mà ông yêu thương nhất. Đứa nhỏ này, rốt cuộc còn chuyện gìquan trọng hơn lão tử gia.”
Lí Hân Như vừa dụi mắt, đã chạy tới căm phẫn nói:“Chắc chắn chuyện này có liên quan tới An Noãn, có phải anh vì An Noãn nên mới không thể quay về sớm hơn đúng không?”
Đường Tĩnh Vi nghe thấy vậy, lại đánh anh thêm một trận nữa:”Cho dù con vẫn còn yêu cô ta, cũng không thể vì cô ta mà không gặp mặt lão tử gia lần cuối được. Khi còn sống, lão tử gia yêu thương con nhiều như vậy, con... đứa nhỏ này,sao con có thể làm việc không có lương tâm như thế.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đẩy Đường Tĩnh Vi ra, đến trước giường bện quỳ xuống.Kéo tấm chăn màu trắng xuống,lão tử gia đang ngủ yên ổn, anh cầm tay lão tử gia, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Đôi bàn tay to lớn này, đã từng rất thích đôi bàn tay bé nhỏ của anh, đưa anh đến rất nhiều nơi.
Lúc còn nhỏ, lão tử gia đi đến đâu cũng thích mang anh theo, giới thiệu với mọi người rằng:”Đây là cháu đích tôn của ta.”
Nhiều năm trước kia, vì chuyện Hà Tư Nghiên, anh rời khỏi Bắc Kinh tám năm, bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian tám năm qua, đối một người già mà nói dài cỡ nào, vừa tưởng niệm lại vướng bận.
Mạc Bình Sơn đột nhiên kích động bước đến trước mặt anh, nắm chặt áo sơmi của anhh, hung dữ nói:“Lão tử gia yêu thương mày như vậy,mày có còn là người không? Rốt cuộc là trong mắt mày còn có chuyện gì quan trọng hơn lão tử gia nữa!”
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
_____________
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Mạc Trọng Huy nghe máy.
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Mạc Trọng Huy nghe máy.
Tiếng khóc của Đường Tĩnh Vi từ kia đầu truyền đến:“Huy nhi, con mau về đi, lão tử gia tỉnh rồi, ông ấy muốn gặp con, bác sĩ bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể ra đi (qua đời).”
Tim Mạc Trọng Huy như bị bóp chặt.
“Huy nhi, cho dù con có bao nhiêu chuyện quan trọng cũng không thể quan trọng bằng lão tử gia.Ông ấy chỉ có một tâm nguyện duy nhất trước khi chết là được nhìn con lần cuối cùng, mẹ xin con..xin con đấy, mau trở về đi.”
Nghe điện thoại xong, Mạc Trọng Huy cũng không trở về phòng mình,mà đến gõ cửa phòng An Noãn.
Cửa mở ra, cô nhìn anh, bình tĩnh hỏi:“Có việc gì sao?”
“Cho tôi vào phòng đi, tôi nhìn em ngủ rồi mới có thể an tâm quay về phòng mình.”
An Noãn mím môi, nghiêm túc nói: “Mạc Trọng Huy, anh thật sự không cần lo lắng cho tôi.”
“Cho tôi vào đi.”Giọng anh trầm thấp nhắc lại lần nữa.
An Noãn cho anh vào.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó thì lên giường.
“Tôi ngủ rồi, anh cũng mau đi nghỉ ngơi đi.”
--- ---------
Ở trên giường, An Noãn không tài nào ngủ được.
Đột nhiên Mạc Trọng Huy lại chạy tới Giang thành, An Noãn biếtnguyên nhân nhất định là do Thẩm Thần Phong gây ra.Thời gian Mạc lão gia sống cũng không còn nhiều lắm, An Noãn không nên chiếm thời gian của hắn nữa.Nếu cô vẫn còn ở Giang thành, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ không đi.
Suy nghĩ cả đêm, sáng sớm hôm sau cô đi tìm Mạc Trọng Huy.
Gõ cửa vài cái, Mạc Trọng Huy mới ra mở cửa. Vừa mới tắm rửa, quần áo còn chưa kịp mặc, nửa thân dưới chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh, nửa thân trên cũng không mặc gì, những giọt nước còn sót lại chảy xuống trước ngực.
An Noãn đỏ bừng mặt,vội vã quay mặt ra không nhìn anh nữa.
“Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo.”
Mạc Trọng Huy về phòng, chỉ trong chốc lát đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
“Đi ăn bữa sáng trước đi, ăn xong tôi sẽ lại đưa em đến nghĩa trang của cha em để thăm ông.”
“Mạc Trọng Huy, hôm nay chúng ta quay về Bắc Kinh đi!”
Hắn có chút kinh ngạc, hỏ:“Sao vậy? Không phải em muốn ở lại với cha em thêm vài ngày nữa ư?”
“Lâm Dịch Xuyên sẽ đưa tôi đi sau, bây giờ chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”
Con ngươi sâu thẳm của Mạc Trọng Huy nhìn cô càng thêm sâu sắc, dường như An Noãn cảm nhận được sự đau xót trong đó.
Sauđó Mạc Trọng Huy nghe lời cô, đặt vé máy bay trở về Bắc Kinh.
--
Về đến Bắc Kinh, Mạc Trọng Huy khăng khăng muốn đưa cô đến khách sạn, An Noãn lại phất tay từ chối anh:“Không cần anh đưa đi đâu, tôi ra đường tìm một cái xe taxi là được rồi.”
Mạc Trọng Huy giữ chặt cổ tay cô, không cho cô rời đi,nói như đinh đóng cột:”Đi thôi, tôi đưa em đến khách sạn.”
An Noãn vẫn muốn từ chối, trợ lí Trương vẻ mặt căng thẳng chạy tới, anh ta nhìn An Noãn, sau đó cúi đầu nói:“Mạc tiên sinh, lão tử gia qua đời rồi.”
Tim An Noãn đột nhiên đập mạnh lên, cô nhìn Mạc Trọng Huy, thấy sắc mặt anh trở nên nhợt nhạt trong nháy mặt.
“Mạc Trọng Huy!”Cô nhỏ giọng gọi anh.
Mạc Trọng Huy vẫn như không nghe thấy gì.
“Trợ lí Trương, cậu đưa An Noãn đến khách sạn đi.”
Để lại một câu nói, Mạc Trọng Huy lập tức rời đi.
An Noãn đuổi theo hai bước, không đuổi kịp theo anh, trợ lí Trương ở sau cô cúi đầu mở miệng:“An tiểu thư, đừng đuổi theo nữa, hãy để Mạc tiên sinh được yên tĩnh trong khoảng thời gian này.”
Trương Húc đưa cô trở về khách sạn, lòng An Noãn vẫn cứ phập phồng không yên, có một cảm giác không thể nói lên lời.
“An tiểu thư,cô có biết Mạc tiên sinh yêu cô nhiều biết bao nhiêu không.”
Trợ lí Trương nói, giọng mang theo một chút giận dữ.
“Mạc lão gia đã bắt đầu mê man từ hai ngày trước, Bác sĩ nói cũng đã nói trước về chuyện có thể xảy ra giống như hôm nay, người Mạc gia đều biết chuyện đó, mooyj phút cũng không rời khỏi bện viện của lão tử gia.Điều quan trọng là, Mạc tiên sinh nhận được điện thoại của tổng giám đốc Thẩm, vì lo lắng cho cô, không quan tâm đến sự phản đối của người nhà mà chạy đến Giang thành tìm cô. Cô biết không?Lúc sắp chết Mạc lão gia cứ nghĩ sẽ được gặp người cháu trai mà ông yêu thương nhất lần cuối, nhưng Mạc tiên sinh vẫn không đến, cuối cùng lão tử gia mang theo nuối tiếc mà ra đi.”
An Noãn gần như cắn nát môi.
Đến khách sạn, trước khi An Noãn xuống xe, trợ lí Trương lại mở miệng lần nữa:”An tiểu thư, nếu như cô vẫn còn tình cảm, hãy rời khỏi người bạn trai từ nướcAnh kia, trở về bên canh Mạc tiên sinh đi. Cho tới nay, Mạc tiên sinh đính hôn với Lí tiểu thư đều vì lão tử gia, bây giờ lão tử gia đi rồi, Mạc tiên sinhchắc chắn sẽ giải trừ hôn ước. Xin cô hãy cho Mạc tiên sinh một cơ hội, mất đi cô,cậu ấy sống còn đau khổ hơn chết gấp nghìn lần.”
“Trợ lí Trương, xin anh nhanh chóng trở về chăm sóc anh ấy, có việc gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trợ lí Trương gật đầu, lái xe rời đi.
--- ------ ------ -------
Mạc Trọng Huy đến bệnh viện, mọi người đều chìm đắm trong bi thương, những tiếng khóc đinh tai nhức óc truyền đến tai của anh.
Đầu tiên Đường Tĩnh Vi chạy vọt tới, đấm vào lồng ngực anh:”Mẹ bảo con đừng đi, con không nghe, gọi điện cho con con cũng không tiếp,con có biết lão tử gia vừa mở mắt đã đòi tìm con rồi , cũng chính vì đợi lâu quá, không thể kiên trì đợi thêm được nữa, cuối cùng chết không nhắm mắt, ông dù có ra đi cũng không cam lòng,trước khi đi không thể được nhìn thấy người cháu trai mà ông yêu thương nhất. Đứa nhỏ này, rốt cuộc còn chuyện gìquan trọng hơn lão tử gia.”
Lí Hân Như vừa dụi mắt, đã chạy tới căm phẫn nói:“Chắc chắn chuyện này có liên quan tới An Noãn, có phải anh vì An Noãn nên mới không thể quay về sớm hơn đúng không?”
Đường Tĩnh Vi nghe thấy vậy, lại đánh anh thêm một trận nữa:”Cho dù con vẫn còn yêu cô ta, cũng không thể vì cô ta mà không gặp mặt lão tử gia lần cuối được. Khi còn sống, lão tử gia yêu thương con nhiều như vậy, con... đứa nhỏ này,sao con có thể làm việc không có lương tâm như thế.”
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng đẩy Đường Tĩnh Vi ra, đến trước giường bện quỳ xuống.Kéo tấm chăn màu trắng xuống,lão tử gia đang ngủ yên ổn, anh cầm tay lão tử gia, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Đôi bàn tay to lớn này, đã từng rất thích đôi bàn tay bé nhỏ của anh, đưa anh đến rất nhiều nơi.
Lúc còn nhỏ, lão tử gia đi đến đâu cũng thích mang anh theo, giới thiệu với mọi người rằng:”Đây là cháu đích tôn của ta.”
Nhiều năm trước kia, vì chuyện Hà Tư Nghiên, anh rời khỏi Bắc Kinh tám năm, bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian tám năm qua, đối một người già mà nói dài cỡ nào, vừa tưởng niệm lại vướng bận.
Mạc Bình Sơn đột nhiên kích động bước đến trước mặt anh, nắm chặt áo sơmi của anhh, hung dữ nói:“Lão tử gia yêu thương mày như vậy,mày có còn là người không? Rốt cuộc là trong mắt mày còn có chuyện gì quan trọng hơn lão tử gia nữa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook