Cuồng Thú - Nhạc Nhan
-
Chương 14
Diệp Tử không biết tại sao tiên sinh lại lái xe nhanh thế, như đang tức giận, trong mắt còn bốc hỏa.
Còn phu nhân, không còn u buồn như trước, thỉnh thoảng lại nhìn tiên sinh cười khanh khách.
Vừa về tới nhà, không đợi Lãnh Như Tuyết xuống xe, Cố Dĩ Mặc đã chặn ôm ngang cô, nhanh chóng xông thẳng vào phòng ngủ.
Anh đạp cửa phòng, cởi áo khoác, kéo cổ áo của cô rồi vội vàng hôn lên đầu vai trơn mịn.
Khi Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, miệng đắng chat, thân thể như bị ngàn cân chèn ép, khiến cô khó chịu rên rỉ.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô “Tuyết Nhi, tỉnh chưa? Đừng động đậy, cẩn thận cánh tay đang truyền”
Cô từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn bình dịch mới phát hiện trên tay mình đang cắm kim truyền.
Cố Dĩ Mặc đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt dịu dàng có phần nặng nề.
Cô ngây người hồi lâu, suy nghĩ rồi hỏi “Em không mắc bệnh gì nặng chứ?”
“Sốt 39o, em nói có nghiêm trọng không?”
Cô ngoảnh đầu “Là ai làm hại?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cảnh tượng hoan ái cuồng loạn trước khi mất đi ý thức tái hiện lại, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại nỏng bỏng đỏ lên.
Nhưng anh lại lơ đễnh với sự chỉ trích của cô, nắm bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại “Thể chất của em quá kém, mới thế đã không chịu nổi? Diệp Tử không chăm sóc cho em tốt”
“Anh đi chết đi! Tại anh không biết kiềm chế thì có” Rút tay về, nắm gối ném anh, Lãnh Như Tuyết xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
Sao lại có dạng người da mặt dày như vậy? Ban ngày mà thản nhiên nói chuyện đó.
Cố Dĩ Mặc ôm lấy gối mỉm cười, ánh mắt không đứng đắn kia khiến Lãnh Như Tuyết phải kéo chăn che mặt.
Một lát sau, anh lặng lẽ kéo chăn xuống một chút để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Định làm mình ngạt chết sao?”
“Hứ, không cần anh lo”
“Tiểu Hỏa Nhi” anh cười trìu mến “Lúc đầu chẳng phải em chủ động quyến rũ anh sao?”
“Em… không có” Nhớ lần đầu tiên của họ, Lãnh Như Tuyết cũng không biết mình sao lại nổi điên lớn mật như vậy.
Hành động của con người thường vượt ra khỏi dự tính của họ, nhìn lại khó tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh, cảm giác khó mà tin nổi.
“Khi đó không phải em không biết anh giận cỡ nào, em lại có vẻ lão luyện, thành thục, chỉ nghĩ đến người này bị đàn ông khác dạy dỗ, anh chỉ hận không thể lập tức đi giết chết những tên kia”
Lãnh Như Tuyết ngạc nhiên nhìn anh. Lúc đó anh tỏ ra tàn bạo, thì ra trong lòng nghĩ như vậy.
“Em không biết ham muốn độc chiếm của đàn ông mãnh liệt đến cỡ nào” Cố Dĩ Mặc cúi đầu thở dài. Mặc dù sau đó biết Hỏa Nhi của anh vẫn thuần khiết, nhưng chỉ cần nghĩ suốt 5 năm ròng rã cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh cũng khó có thể quên được.
Sự ghen ghét, đố kỵ khiến anh sắp điên mất.
Nhưng sự kiêu ngạo tự ái khiến anh phải làm ra vẻ điềm nhiên như không có gì, thật ra đàn ông cũng có lúc thật vất vả.
“Dĩ Mặc” Lúc này Lãnh Như Tuyết tuyệt đối sẽ không giận dỗi anh nữa, bởi vì cô biết người đàn ông này rất ít thổ lộ tiếng lòng.
“Em đó, trong chuyện này luôn bày ra bộ dạng cô nàng nóng bỏng, hại người ta có bao nhiêu can đảm, ai biết hơi gia tăng tốc độ một chút, em đã than khóc như vậy.” Cố Dĩ Mặc buồn cười véo hai má cô “Vì tình yêu phải khó khăn như vậy sao?”
Lãnh Như Tuyết hừ hai tiếng “Em chưa bao giờ biết mình lại có loại cảm giác mất khống chế như vậy, thật sự rất đáng sợ”
“Đáng sợ?” Cố Dĩ Mặc xấu xa bóp ngực cô “Chẳng lẽ không vui vẻ sao? Hay tài liệu mà anh có bị sai?”
“Anh học được kiểu xấu xa thế này ở đâu vậy?” Lãnh Như Tuyết không vui hỏi lại.
“Lên mạng chứ còn học ở đâu nữa?” Cố Dĩ Mặc thở dài, cầm lại tay cô “Lãnh Như Tuyết tiểu thư, sau này em phải giữ gìn sức khỏe, rèn luyện thân thể cho tốt, nếu không “chuyện đó” đi tong.”
“Anh… càng lúc càng thiếu đứng đắn”
“Vật nhỏ này, em có anh Tử An, anh Tề Tuấn, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ có mình em”
Lãnh Như Tuyết thấy vừa ngọt ngào vừa sợ hãi “Dĩ Mặc, cái gì mà em có anh Tử An với anh Tề Tuấn, em từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh thôi”
Cố Dĩ Mặc ngồi tựa đầu giường, ôm cô vào lòng, để cô tựa trên ngực mình, động tác hết sức cẩn thận, chỉ sợ đụng vào cánh tay đang truyền làm cô bị đau.
“Hỏa Nhi, anh xin lỗi”
“Dạ?” Lãnh Như Tuyết không hiểu, sao tự nhiên anh lại xin lỗi cô?”
“Hôm qua anh làm hơi quá mức”
“Cái… cái gì cơ?”
Cái gì gọi là làm hơi quá mức? Nhanh nhanh kết thúc loại chủ đề đáng xấu hổ này có được không? Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, khẽ véo một cái lên mu bàn tay anh.
Cố Dĩ Mặc lật tay nắm chặt tay cô “Biết vì sao anh làm như vậy không?”
“Vì anh là dã thú”
“ha ha, nguyên nhân này không tồi” Cố Dĩ Mặc cười to, lồng ngực rung lên khiến cô rất thoải mái “Chỉ có điều không hoàn toàn đúng, thật ra là anh sợ”
“Sợ cái gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt thâm trầm có chút sầu lo, trong lòng cũng đau nhói.
“Ngày hôm qua sau khi em rời khỏi phòng làm việc của anh, anh thật sự sợ em sẽ cho là anh trở lại chỉ vì báo thù. Trước đây em chỉ vì muốn giữ Lãnh Thị mà chia tay với anh, lần này anh lại tự tay đoạt lấy Lãnh Thị, anh sợ em sẽ tuyệt giao, cả đời không qua lại với anh nữa.”
Lãnh Như Tuyết rất lâu không nói được gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuông, cô lại không muốn lau.
Dĩ Mặc… sao cô lại may mắn yêu được người đàn ông như vậy? Cô phải tu mấy kiếp mới có phúc phận yêu anh?
“Dĩ Mặc…” Cô nỉ non êm ái “Anh biết không? Em cũng không hối hận vì lựa chọn năm năm trước, khi đó anh chỉ là một người bình thường, không thể giúp gì cho em, mà em lại không thể để ba bị chết oan, điều đau đớn duy nhất của em khi đó là phải buông tay anh ra, nếu sau đó anh tìm được hạnh phúc khác, em có buồn đến chết cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho anh”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve gương mặt anh.
“Nhưng ông trời đã quá ưu ái em, anh lại có thể vì em mà quay về. Anh biết không? Đêm hôm đó, khi anh dắt em đi khỏi tay Tử An, lúc đó em chỉ muốn chết đi, bởi nếu vậy, sẽ không bao giờ mất đi hạnh phúc nữa”
Cố Dĩ Mặc cúi đầu hôn lên môi cô “Không cho phép em nói từ chết nữa”
Trên đời không có gì tệ hơn tử biệt, miễn là còn sống, tất cả đều có thể.
“Cố Dĩ Mặc, em yêu anh” Lãnh Như Tuyết giọng run run “Cho nên, nếu anh không thể không lựa chọn kết hôn với công chúa dầu hỏa, em cũng sẽ không rời khỏi anh”
Cố Dĩ Mặc ngạc nhiên nhìn cô
“Em trước kia luôn khinh bỉ người thứ ba, khinh bỉ tình nhân, nhưng mà, nếu thỉ có thể như vậy…” Cô rơi nước mắt nhìn anh, buồn bã cam kết “Cố Dĩ Mặc, em tình nguyện làm tình nhân bí mật của anh”
Còn phu nhân, không còn u buồn như trước, thỉnh thoảng lại nhìn tiên sinh cười khanh khách.
Vừa về tới nhà, không đợi Lãnh Như Tuyết xuống xe, Cố Dĩ Mặc đã chặn ôm ngang cô, nhanh chóng xông thẳng vào phòng ngủ.
Anh đạp cửa phòng, cởi áo khoác, kéo cổ áo của cô rồi vội vàng hôn lên đầu vai trơn mịn.
Khi Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng hơi đau, miệng đắng chat, thân thể như bị ngàn cân chèn ép, khiến cô khó chịu rên rỉ.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô “Tuyết Nhi, tỉnh chưa? Đừng động đậy, cẩn thận cánh tay đang truyền”
Cô từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn bình dịch mới phát hiện trên tay mình đang cắm kim truyền.
Cố Dĩ Mặc đang nhìn cô chăm chú, vẻ mặt dịu dàng có phần nặng nề.
Cô ngây người hồi lâu, suy nghĩ rồi hỏi “Em không mắc bệnh gì nặng chứ?”
“Sốt 39o, em nói có nghiêm trọng không?”
Cô ngoảnh đầu “Là ai làm hại?”
Lời vừa ra khỏi miệng, cảnh tượng hoan ái cuồng loạn trước khi mất đi ý thức tái hiện lại, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lại nỏng bỏng đỏ lên.
Nhưng anh lại lơ đễnh với sự chỉ trích của cô, nắm bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại “Thể chất của em quá kém, mới thế đã không chịu nổi? Diệp Tử không chăm sóc cho em tốt”
“Anh đi chết đi! Tại anh không biết kiềm chế thì có” Rút tay về, nắm gối ném anh, Lãnh Như Tuyết xấu hổ chỉ muốn chui xuống đất.
Sao lại có dạng người da mặt dày như vậy? Ban ngày mà thản nhiên nói chuyện đó.
Cố Dĩ Mặc ôm lấy gối mỉm cười, ánh mắt không đứng đắn kia khiến Lãnh Như Tuyết phải kéo chăn che mặt.
Một lát sau, anh lặng lẽ kéo chăn xuống một chút để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của cô “Định làm mình ngạt chết sao?”
“Hứ, không cần anh lo”
“Tiểu Hỏa Nhi” anh cười trìu mến “Lúc đầu chẳng phải em chủ động quyến rũ anh sao?”
“Em… không có” Nhớ lần đầu tiên của họ, Lãnh Như Tuyết cũng không biết mình sao lại nổi điên lớn mật như vậy.
Hành động của con người thường vượt ra khỏi dự tính của họ, nhìn lại khó tránh khỏi đổ mồ hôi lạnh, cảm giác khó mà tin nổi.
“Khi đó không phải em không biết anh giận cỡ nào, em lại có vẻ lão luyện, thành thục, chỉ nghĩ đến người này bị đàn ông khác dạy dỗ, anh chỉ hận không thể lập tức đi giết chết những tên kia”
Lãnh Như Tuyết ngạc nhiên nhìn anh. Lúc đó anh tỏ ra tàn bạo, thì ra trong lòng nghĩ như vậy.
“Em không biết ham muốn độc chiếm của đàn ông mãnh liệt đến cỡ nào” Cố Dĩ Mặc cúi đầu thở dài. Mặc dù sau đó biết Hỏa Nhi của anh vẫn thuần khiết, nhưng chỉ cần nghĩ suốt 5 năm ròng rã cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh cũng khó có thể quên được.
Sự ghen ghét, đố kỵ khiến anh sắp điên mất.
Nhưng sự kiêu ngạo tự ái khiến anh phải làm ra vẻ điềm nhiên như không có gì, thật ra đàn ông cũng có lúc thật vất vả.
“Dĩ Mặc” Lúc này Lãnh Như Tuyết tuyệt đối sẽ không giận dỗi anh nữa, bởi vì cô biết người đàn ông này rất ít thổ lộ tiếng lòng.
“Em đó, trong chuyện này luôn bày ra bộ dạng cô nàng nóng bỏng, hại người ta có bao nhiêu can đảm, ai biết hơi gia tăng tốc độ một chút, em đã than khóc như vậy.” Cố Dĩ Mặc buồn cười véo hai má cô “Vì tình yêu phải khó khăn như vậy sao?”
Lãnh Như Tuyết hừ hai tiếng “Em chưa bao giờ biết mình lại có loại cảm giác mất khống chế như vậy, thật sự rất đáng sợ”
“Đáng sợ?” Cố Dĩ Mặc xấu xa bóp ngực cô “Chẳng lẽ không vui vẻ sao? Hay tài liệu mà anh có bị sai?”
“Anh học được kiểu xấu xa thế này ở đâu vậy?” Lãnh Như Tuyết không vui hỏi lại.
“Lên mạng chứ còn học ở đâu nữa?” Cố Dĩ Mặc thở dài, cầm lại tay cô “Lãnh Như Tuyết tiểu thư, sau này em phải giữ gìn sức khỏe, rèn luyện thân thể cho tốt, nếu không “chuyện đó” đi tong.”
“Anh… càng lúc càng thiếu đứng đắn”
“Vật nhỏ này, em có anh Tử An, anh Tề Tuấn, nhưng anh từ đầu đến cuối chỉ có mình em”
Lãnh Như Tuyết thấy vừa ngọt ngào vừa sợ hãi “Dĩ Mặc, cái gì mà em có anh Tử An với anh Tề Tuấn, em từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh thôi”
Cố Dĩ Mặc ngồi tựa đầu giường, ôm cô vào lòng, để cô tựa trên ngực mình, động tác hết sức cẩn thận, chỉ sợ đụng vào cánh tay đang truyền làm cô bị đau.
“Hỏa Nhi, anh xin lỗi”
“Dạ?” Lãnh Như Tuyết không hiểu, sao tự nhiên anh lại xin lỗi cô?”
“Hôm qua anh làm hơi quá mức”
“Cái… cái gì cơ?”
Cái gì gọi là làm hơi quá mức? Nhanh nhanh kết thúc loại chủ đề đáng xấu hổ này có được không? Lãnh Như Tuyết hừ một tiếng, khẽ véo một cái lên mu bàn tay anh.
Cố Dĩ Mặc lật tay nắm chặt tay cô “Biết vì sao anh làm như vậy không?”
“Vì anh là dã thú”
“ha ha, nguyên nhân này không tồi” Cố Dĩ Mặc cười to, lồng ngực rung lên khiến cô rất thoải mái “Chỉ có điều không hoàn toàn đúng, thật ra là anh sợ”
“Sợ cái gì?” Cô nghiêng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt thâm trầm có chút sầu lo, trong lòng cũng đau nhói.
“Ngày hôm qua sau khi em rời khỏi phòng làm việc của anh, anh thật sự sợ em sẽ cho là anh trở lại chỉ vì báo thù. Trước đây em chỉ vì muốn giữ Lãnh Thị mà chia tay với anh, lần này anh lại tự tay đoạt lấy Lãnh Thị, anh sợ em sẽ tuyệt giao, cả đời không qua lại với anh nữa.”
Lãnh Như Tuyết rất lâu không nói được gì, nước mắt lặng lẽ rơi xuông, cô lại không muốn lau.
Dĩ Mặc… sao cô lại may mắn yêu được người đàn ông như vậy? Cô phải tu mấy kiếp mới có phúc phận yêu anh?
“Dĩ Mặc…” Cô nỉ non êm ái “Anh biết không? Em cũng không hối hận vì lựa chọn năm năm trước, khi đó anh chỉ là một người bình thường, không thể giúp gì cho em, mà em lại không thể để ba bị chết oan, điều đau đớn duy nhất của em khi đó là phải buông tay anh ra, nếu sau đó anh tìm được hạnh phúc khác, em có buồn đến chết cũng sẽ thành tâm chúc phúc cho anh”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, bàn tay nhỏ bé run rẩy vuốt ve gương mặt anh.
“Nhưng ông trời đã quá ưu ái em, anh lại có thể vì em mà quay về. Anh biết không? Đêm hôm đó, khi anh dắt em đi khỏi tay Tử An, lúc đó em chỉ muốn chết đi, bởi nếu vậy, sẽ không bao giờ mất đi hạnh phúc nữa”
Cố Dĩ Mặc cúi đầu hôn lên môi cô “Không cho phép em nói từ chết nữa”
Trên đời không có gì tệ hơn tử biệt, miễn là còn sống, tất cả đều có thể.
“Cố Dĩ Mặc, em yêu anh” Lãnh Như Tuyết giọng run run “Cho nên, nếu anh không thể không lựa chọn kết hôn với công chúa dầu hỏa, em cũng sẽ không rời khỏi anh”
Cố Dĩ Mặc ngạc nhiên nhìn cô
“Em trước kia luôn khinh bỉ người thứ ba, khinh bỉ tình nhân, nhưng mà, nếu thỉ có thể như vậy…” Cô rơi nước mắt nhìn anh, buồn bã cam kết “Cố Dĩ Mặc, em tình nguyện làm tình nhân bí mật của anh”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook