Cương Thi Vương Gia
Chương 18: Bạch chi tế

Trăng tròn ấm áp trên đỉnh đầu đột nhiên trở nên ảm đạm dần, sâu trong đôi mắt hắn ẩn ẩn phản chiếu một tia quỷ dị. Tôi không ngờ mìnhlại gặp lại kẻ địch ngàn năm trước nhanh như vậy, trố mắt một lát, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, mặt không đổi sắc tách khỏi hắn, nói: “Bạch sư gia.”

Có lẽ hắn không nghĩ tới chuyện tôi sẽ lạnh nhạt như vậy, khẽ nhếch mày liễu tinh tế, thu lại đầu lưỡi liếm láp quanh miệng một vòng. “Ngươi giấu bạn học của ta ở đâu.” Bây giờ tôi không còn sợ hắn nữa, sau khi đẩy hắn ra khỏi người mình, thong dong hỏi.

Con mắt Thông Thiên tiên giả nhìn thấy hắn không ngừng tỏa ra linh lực thấp kém, tôi biết lúc này hắn đang mệt mỏi, lại nghĩ tới động tĩnh kiêu ngạo mấy ngày nay trong lúc tôi không có ở đây, trong lòng tăng thêm vài phần khác thường. “Làn da họ Tống thiệt non mềm…” Bạch sư gia nghiêng đầu ra vẻ hoang mang một lúc lâu, thân thể mềm mại lại dán lên lần nữa, kề bên tai tôi cười khanh khách, nói: “Ăn rồi.”

Phảng phất có một tiếng sấm rền oanh tạc đỉnh đầu, giọng nói u nhiên sắc bén giống như những móng tay nhọn càomạnh trái tim tôi, tôi ổn định cơ thể, yên lặng nhìn hắn, nói: “… Sư gia, ngươi có biết bốn chữ ‘Giết người đền mạng’ viết như thế nào không?” Bàn tay nắm chặt cổ áo hắn hiện ra từng khớp xương, tôi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch sư gia, bắt đầu sử dụng năng lực cổ kính Linh Môi, kiềm chặt cổ họng hắn.

Vốn hắn đã bị tôi hấp thụ năng lực đến mức không còn khả năng dịch dung, giống như cái lần hắn dịch dung thành tên lái xe vậy, không ngờ lại bị lừa lần nữa, lợi dụng việc tôi hoàn toàn không hề nghi ngờ hay phòng bị thằng bạn mình, cho nên dễ dàng bị thủ thuật hắn che mắt. Tôi nhìn cần cổ hắn bị bóp hiện ra vân đen, cười lạnh nói: “Sư gia chắc ngươi cũng hiểu, khi ngươi đứng trước Thông Thiên tiên giả,ta giống như ngọn núi nhìn đám lá rụng bình thường nhỏ bé yếu ớt.” Trong lúc đang nói, lá vàng ở xung quanh dưới chân đều biến thành bột phấn.

Mỹ nhân cương thi ở sườn núi Hương Hồn cách đó không xa ngước nhìn chúng tôi, sương mù trên đỉnh đầu dần kéo tới, bởi vì không nhìn ra song phương ai thiện ai ác, cho nên chỉ dùng bộ dáng xem kịch. Tôi mở con mắt Thông Thiên tiên giả, sâu sắc nhận ra khắp cánh rừng đã tràn ngập hủ khí, không bao lâu sau đã thấy những người khổng lồ đi tới, thè một cái lưỡi dài.

Tôi nhớ lại chuyện ngàn năm trước, đám văn nhân hóa thành quỷ vật được Bạch sư gia nuôi dưỡng trở nên ‘mập mạp cường tráng’, thân thể đầy cơ bắp chồng chất nhìn như Địa Ngục Tu La, so với việc chờ đợi nhóm hộ vệ Mao Cương của Tiết Vân, không bằng ngay bây giờ xem ai thôn phệ được ai. “…Hết thảy đều do ngươi dựng lên.” Đám quỷ vật đến càng gần, tôi ném Bạch sư gia xuống dưới chân, móng tay biến hóa giống như lưỡi dao sáng chói nhắm thẳng vào lồng ngực hắn.

Tôi vốn tưởng mình sẽ không chút do dự chấm dứt cuộc sống trường sinh của hắn, đưa hồn phách của hắn đến cảnh giới Tịch Diệt; Chung quy bởi vì người này chính là căn nguyên tai họa của tôi và Tiết Linh Vương, nát xương khoét thịt cũng không đủ bù đắp tội lỗi của kẻ ác nhân này. Mà khi tôi chân chính sử dụng năng lực Thông Thiên tiên giả chuẩn bị đánh hắn, lại chần chờ.

— Giết Bạch sư gia, chuyện chỉ đơn giản có vậy thôi sao?

Chính ngay trong nháy mắt thần trí tôi hoảng loạn, Bạch sư gia giảo hoạt nắm được cơ hội, cả người vốn dĩ bị tôi áp chế nay đảo ngược tình huống áp sát vào tôi, hay tay ôm chặt tôi. “… Học sinh họ Đường, nếu hết thảy là lỗi của tôi, vậy tại sao cậu không chỉnh lại tất cả mọi thứ?” Hắn như ai oán lẩm bẩm bên tai tôi, động tác ái muội khiến lông tơ sau lưng tôi dựng đứng.

Hắn bây giờ hầu như không còn linh lực, căn bản không thể chế trụ tôi, động tác nhìn như ngang ngược nhưng thật ra chẳng là gì cả, tôi nhíu mi, không biết hắn đang định diễn kịch gì. “…Cậu không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về Tiết Vân, chỉ vì tôi trong lúc lơ đãng gọi phải người đáng thương là cậu thôi; Nếu như tôi hướng cậu nhận lỗi, mang những vật trân bảo bên trong quý phủ tặng cho cậu, sau đó đưa cậu rời khỏi đây, cậu thấy thế nào?” Trong lời nói của hắn lộ ra vẻ mê hoặc, khuôn mặt diễm lệ thủy chung mang theo nụ cười yêu dị, người bình thường nhìn thấy, không chừng sẽ thất hồn lạc phách.

Nhưng trong mắt tôi hắn thật ra chỉ là lão quãi bất tử, ngay cả nửa phần tình cảm cũng không có, chỉ mặt lạnh đẩy hắn ra, đầu ngón tay lại biến thành lưỡi dao lóe sáng. Ánh sáng trăng tròn càng trở nên mỏng manh, rừng núi được tôi truyền một ít sinh khí lúc nãy lại trở nên hoang vu, “…Không muốn sao? Xem ra tại tôi… không đủ đẹp.” Bạch sư gia gối đầu lên lồng ngực tôi, cố ý lộ ra giọng nói trầm thấp xinh đẹp, giống như không hề e ngại lưỡi dao sắc bén ngay lập tức có thể chấm dứt sinh mệnh hắn.

Tôi phảng phất như cảm thấy gì đó đang dừng lại, trong lúc lòng đang cảm thấy khó hiểu, lại nghe hắn nói những ra những lời không thể tưởng tượng được. “Đường Nghị Minh, một thanh niên thời Trung Hoa như cậu luôn không hiểu chuyện.” Bạch sư gia nói tôi nghe, lại như lầm bầm lầu bầu một mình, xuất thần nhìn gương mặt của tôi, sau đó ôn nhu vuốt ve nó như Tiết Vân vẫn hay làm, “Cậu không hề biết, thật ra tôi yêu cậu, cảm giác yêu thích này đã giằng co từ rất lâu. Có lẽ từ lúc tôi quyết định cướp lấy mọi thứ Tiết Vân sở hữu, ngay khi thay thế hoàn toàn sự hiện diện của y, đã vô giác thừa nhận ý niệm của y.”

….

Bạch sư gia thấp giọng kể lại những chuyện ngàn năm về trước mà ngay cả tôi cũng không nhớ rõ, những chuyện vụn vặt tích trữ dần dần, giống như khi Tiết Linh Vương thu thập các vật lặt vặt của tôi, trên mặt hắn hiện lên tình ý ôn nhu: “Năm đó, Tiết Vân sinh ra ý niệm muốn có người yêu, bất quá do y tưởng cậu có thể giúp y trở nên bất tử, tôi vốn không thèm để ý, chỉ muốn dùng cậu chọc ghẹo y mà thôi. Nhưng khi cậu thật sự trở thành Thông Thiên tiên giả, mọi thứ đã rời khỏi quỹ đạo của nó…” Bạch sư gia thản nhiên nở nụ cười: “Ngàn năm trước, khi Tiết Vân một lần lại một lần đánh nát xác thịt của tôi, lúc cậu hờ hững đứng ở bên cạnh nhìn, có từng để ý đến ánh mắt yêu hận đan xen này hay không?”

“Sinh viên, sư gia cũng rất mến cậu.”

Cảm giác khác thường ồ ạt chảy ra trong lòng, nhìn Bạch sư gia thần sắc cô mịch trước mắt, chẳng hiểu tại sao, trong nháy mắt tôi cảm thấy lời hắn nói là sự thật; Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại, phát hiện trăng tròn trên đỉnh đầu hơi chệch đi, dự cảm bất an dần dần nảy sinh. Nhìn Vương phủ âm minh rét lạnh ở xa xa, nghĩ đến việc Bạch sư gia hóa trang thành Tống Chí Lương lúc nãy, tôi lần nữa chế trụ yếu hầu hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đám văn nhân vây xung quanh, nhướng mày nói: “Sư gia, sinh viên khuyên ngươi không nên dùng quỷ kế đùa giỡn ta.”

Ngay từ lúc hắn sâu kín nói rằng, Tiết Vân sắp không được.

Cảm giác căm hận thật sâu dâng lên, một phen gỡ hai cái tay quấy phá trên người tôi, nắm chặt cằm hắn hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi đã làm gì Tiết Vân.”

Tôi rất hiểu tên Bạch sư gia này. Bất luận ngược dòng thời gian trở về ngàn năm lúc giặc ngoài thế loạn, hay là vào thời dân quốc Trung Hoa thế cục bất an hiện giờ, thứ hắn theo đuổi không gì ngoài trường sinh, tiếp đó là hai chữ quyền thế, sao có thể sinh ra ý niệm có người yêu như Tiết Linh Vương. Từ khi hắn dùng cơ thể dựa lên người tôi, tôi đã mơ hồ cảm thấy hắn muốn kéo dài thời gian, linh cảm trong lòng nay càng mạnh, tôi xách cổ áo hắn đi về phía Linh Vương phủ.

Cả người hắn cực nhẹ, như du hồn bám trên cánh tay tôi, tuy rất đau đớn, nhưng lại làm bộ như không có việc gì, im lặng hồi lâu trên tay tôi, sau đó cười quỷ dị: “Tiết Vân đúng là thứ ngu ngốc, ngàn năm trước chấp nhận bị nguyền rủa thay cậu, lại không biết ăn thịt người để bù lại khí lực, tạm thời không đề cập đến cảm giác đau đớn kinh khủng thế nào khi trăng non xuất hiện, cư nhiên kiên trì hơn ngàn năm, e rằng đãsơm bị vét sạch –”

“Khả năng trường sinh của tôi sắp không còn nữa, bởi vậy trước đây, dù chỉ còn một điểm khí lực cũng sẽ đem tặng cho Tiết Linh Vương, khiến y mau chóng bước một chân vào cánh cửa Địa Ngục, y cứ từng ngày mai một ở sơn gian này với tôi, mất đi cơ hội làm một đôi sư đồ thân thiết.”

Tôi dừng bước, nhìn khí đen nhè nhẹ leo từ chân núi lên, sương mù lúc ẩn lúc hiện bao quanh Vương phủ, ánh trăng tròn ảm đạm dần biến thành màu đỏ như máu. Lão hán Ngô Câu hút thuốc lào, cầm ngọn đèn lồng đi về phía này, nhìn thấy tôi liền nheo mắt, không hề lộ ra thần sắc e ngại, bình tĩnh nhìn về người trong tay tôi nói: “Sư gia, đã hoàn tất.”

Vừa dứt lời, khắp sơn gian của Thực Nhân Thôn vang lên tiếng cười kiêu ngạo mà u buồn của Bạch sư gia. Linh lực cuối cùng của hắn như ngọn đèn trước gió bị dập tắt, cuối cùng ngã xuống bùn đất ẩm ướt, tia sáng trong mắt cũng biến mất. “…Ba ngày, còn ba ngày nữa, Tiết Vân sẽ hồn phi phách tán.” Thân thể nhẹ nhàng của Bạch sư gia tránh thoát khỏi tay tôi, đáp xuống rồi nhìn thẳng tắp vào tôi: “Sinh viên, cậu cần phải suy nghĩ kĩ, nếu cậu ở lại, khó tránh khỏi việc bị nguyền rủa ăn mòn cùng y; Mà nếu cậu chọn một mình rời đi, hoặc chọn đi cùng tôi – lúc chưa lưu lạc Hoàng Tuyền, còn có thể hưởng vinh hoa phú quý, sống một cuộc sống vĩnh hằng cùng nhau.”

….

Bên kia núi, nhóm văn nhân quỷ vật đã vào Linh Vương Phủ đấu với đám hộ vệ bên trong, mỹ nhân cương thi vẫn đang khiếp đảm dường như đã nhận được chỉ thị, bò ra khỏi mặt đất ngăn chặn đám quỷ vật cơ bắp thịt kia. Tiếng khóc thét từ Địa ngục lướt qua ngọn núi rơi vào trong tai tôi, điểm đen trên đỉnh núi cách đó không xa phát ra ánh sáng phóng đại, bóng dáng của tôi dường như cũng thoáng hiện trên đó.

— Đó là cổ kính Linh Môi, cùng với Tiết Linh Vương đang ôm cổ kính Linh Môi.

“Ngây thơ đến cực điểm.” Tiết Vân dĩ nhiên mang theo tướng mạo cương thi Vương Gia cố gắng chống đỡ, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương nhìn về phía Bạch sư gia, khóe môi mơ hồ chảy ra máu tươi.

Y nhẹ nhàng di chuyển cổ kính, ảnh ngược trăng tròn ảm đạm bên trong cổ kính, đột nhiên trở nên sáng ngời, ánh trăng xuyên qua cánh rừng chiếu lên đàn cương thi đần độn, khiến chúng nó lên tinh thần, giống như đã thấy gì đó, càng chiến càng dũng mãnh, bất ngờ kéo lão hán Ngô Câu không kịp đề phòng xuống đất, đồng loạt gào thét hóa thành đất đen, đưa tiếng nức nở ngưng bặt vào Hoàng Tuyền.

Mà lúc này, bàn tay như lưỡi dao sắc bén của tôi cũng hạ xuống. “…Sư gia, đáng tiếc cho ngươi vì đã quá đề cao bản thân, xem nhẹ Thông Thiên tiên giả do một tay ngươi sáng tạo ra.” Cả người hắn giống như vô số lần trước, cốt nhục đứt đoạn chia lìa, mùi máu bắn tung tóe bay theo làn gió, thoang thoảng vào gian mũi. Tôi biết rằng lần này, dù có thế nào đi chăng nữa hắn cũng không thể khôi phục lại như cũ.

“…Cậu sai rồi.” Cái đầu lăn tròn trên mặt đất im lặng trong chốc lát, sau đó nâng mắt nhìn tôi, trong khoang miệng lấp lửng phát ra những lời cuối cùng: “Tôi nói rồi, tôi là tiên tri — thấy được hết thảy tương lai. Việc chết dưới tay của cậu, tôi đương nhiên biết, nhưng so với việc chết vì linh lực cạn kiệt, tôi càng nguyện ý chết dưới tay cậu… Đường Nghị Minh, cậu thông minh như vậy, có hiểu được ẩn ý trong đó không?”

Tôi nhìn thân thể hắn sôi trào hòa tan thành những giọt máu loãng, bị bùn đất hút lấy toàn bộ, chỉ lưu lại cái đầu với mái tóc đen dài dưới chân tôi. Bi ai nồng đậm nảy sinh trong lòng, ma xui quỷ khiến tôi cúi đầu, nói với cái đầu đang giãy dụa trong bùn đất:

“Ta tạm thời tin ngươi lần này, ngủ yên đi.”

Tôi thấy trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh dị, rất nhanh liền bị một cảm xúc không biết tên bao trùm.

Chậm rãi, hắn rốt cuộc nhắm hai mắt lại, rơi vào giấc ngủ sâu thẳm.

….

Sau khi tôi cảm nhận hết thảy ai lạc hồng trần, lúc quay đầu lại, lẳng lặng đối diện với cương thi Vương Gia đang phải chịu lời nguyền rủa ác độc.

Cái nơi đã bị những kẻ ăn thịt người đặt tên suốt ngàn năm, rốt cuộc hủ khí cũngbị tiêu tán khỏi sơn trang khi mặt trời ló dạng,, mọi thứ trở về yên tĩnh ban đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương