Cường Thế Sủng Ái
-
Chương 59
Thật ra Cố Phán sẽ đi xem buổi biểu diễn của Hứa Hoài, đơn thuần là ngoài ý muốn.
Từ nhỏ người cô hâm mộ không ngừng thay đổi, nhưng chân chính xem như thần tượng mà sùng bái, có lẽ cũng chỉ có một mình Hứa Hoài.
Trước mắt rất nhiều nhà truyền thông cùng đàn anh trong giới đều đưa tin thừa nhận, anh là người đầu tiên chơi nhạc Rock n" Roll trong nước hiện nay còn hoạt động.
Thời cấp ba thành lập ban nhạc, Cố Phán đã sớm có sự sùng bái rất sâu dành cho anh. Có điều, thật sự xem như một kiểu chuẩn mực trong lĩnh vực mà cô mơ ước, không giống như những thần tượng nhan sắc sau này.
Đổng Thiện Thiện bị cô mỗi ngày nhắc mãi, cũng trở thành fan sự nghiệp của Hứa Hoài.
Thời cấp ba hai cô bé thường xuyên xúm lại một chỗ, muốn lúc nào đó có thể xem một buổi biểu diễn của Hứa Hoài.
Có điều khi đó các cô đang học lớp mười hai, thi cử lớn nhỏ không ngừng, cô lại bởi vì chuyện của ban nhạc, bị bà nội trông giữ càng thêm nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội chuồn đi, càng miễn bàn bay đi tỉnh khác.
Mà bỏ lỡ năm đó rồi, Hứa Hoài không có tin tức lại mở buổi lưu diễn nữa.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện từ từ lớn lên, Cố Phán lại trở thành một người cuồng nhan sắc, đối với Hứa Hoài kiểu thần tượng sự nghiệp này, trên cơ bản là ở vào tình trạng có tin tức thì sẽ nhìn một cái, thỉnh thoảng sẽ quyên góp ít tiền cùng những fan hâm mộ khác cùng nhau thay anh làm công ích, lúc khác, có thể nói cực kỳ Phật Hệ.
Gần nhất á, toàn bộ tâm tư của Cố Phán lại đều đặt ở trên người Thẩm Mộ Ngạn, cho nên sự chú ý dành cho tin tức về Hứa Hoài đã ít lại càng ít.
Hôm nay nếu không phải người chị em bỗng nhiên gọi điện cho cô, nói ở trên đường vô tình gặp được mấy cô bé từ nơi khác đến thành phố S xem buổi biểu diễn của Hứa Hoài, Cố Phán cũng vẫn không biết, hóa ra thần tượng một thời đến bên này biểu diễn.
Lúc ấy Đổng Thiện Thiện ở bên kia hỏi cô, có muốn cùng đi xem không?
Cố Phán lúc ấy thật ra có chút do dự, dù sao Thẩm Mộ Ngạn còn đang ở chỗ anh trai cô, không biết đang bị anh cô hoạnh họe thế nào.
Cô ra ngoài chơi đùa phóng túng như thế, có phải là có chút quá đáng không?
Nhưng về sau một câu nói của Đổng Thiện Thiện đã xóa bỏ tất cả lo lắng của cô ——
"Cậu cứ nói chỗ tớ tạm thời có việc, cậu ra ngoài đi cùng với tớ. Vả lại là Hứa Hoài đó! Là toàn bộ giấc mộng của bọn mình thời trung học đó! Ban đầu không phải cậu vẫn nói, thành lập ban nhạc xong, muốn mời anh ấy làm khách quý tới biểu diễn à?
Đây là ước nguyện ban đầu! Chị em! Là sơ tâm đấy! Cậu không thể có tình yêu rồi! Đến sơ tâm cũng không cần nữa đấy chứ! Như vậy thì tớ sẽ khinh thường cậu đấy!"
Cố Phán bị người chị em nói đến á khẩu không nói được lời nào, nghĩ lại, hình như cũng đúng.
Bên chỗ Thẩm Mộ Ngạn nói không chừng sẽ bị anh trai cô dày vò đến mấy giờ nữa, cô ở bên ngoài chờ không cũng lãng phí thời gian. Hơn nữa, buổi biểu diễn nhiều nhất mở đến hơn mười giờ, đến lúc đó cô về nhanh, khẳng định vẫn có thể kịp gặp anh một lát.
Vừa nghĩ như vậy đúng là vẹn cả đôi đường mà!
Cho nên ôm tâm tình này, hai cô gái một đường lướt tới sân vận động nơi mở buổi biểu diễn ca nhạc, mua đèn cùng vé chợ đen ở bên ngoài sân vận động.
Đương nhiên rồi, phe vé tuyệt đối không ủng hộ, nhưng thực sự không còn cách nào, hai người quyết định vội vàng, cùng ngày căn bản không mua được vé trực tiếp, ngoại trừ phe vé các cô thậm chí ngay cả khả năng tìm vé chuyển nhượng trên mạng cũng không có.
Hai người đến sớm, trong sân vận động vẫn chưa mở cửa xoát vé, hai cô nàng cũng không vội, cùng tự chụp ảnh cho nhau các loại ngay ở trên poster tuyên truyền ở cửa chính của sân vận động.
Lề mà lề mề đến thời gian xoát vé, hai người gần như là nhóm đầu tiên xông vào trong sân, vé mua được từ phe vé là hàng phía trước ở khu A, một vị trí vô cùng vô cùng tốt, sau khi hai người ngồi xuống, cảm xúc trong lòng một mực tuôn trào đến không được.
Khúc nhạc mở màn quen thuộc, tiếng nhạc rock mạnh mẽ dần dần đốt cháy bầu không khí bên trong sân vận động. Trên màn hình lớn ở hai bên, khuôn mặt của Hứa Hoài vẫn trẻ trung như cũ, lời nhạc hát ra vẫn như cũ khàn khàn.
Bên trong hội trường, gần như mỗi phút đều có điểm bùng nổ, Cố Phán ban đầu còn thu lại một chút cảm xúc, nhưng về sau dần dần bị tiếng hò hét bên người lây nhiễm, cũng hùa theo mặc sức vui vẻ, hét lên đến muốn rách cổ họng.
Về sau, buổi biểu diễn tiến hành đến lúc gần kết thúc, Hứa Hoài ngồi ở trước sân khấu, cầm micro nói chuyện phiếm với bọn họ.
"Thật ra người quản lý vẫn luôn bảo tôi nghĩ nên cho nhóm fan hâm mộ phúc lợi gì đó, tôi thấy những ca sĩ khác đều là mời fan hâm mộ lên sân khấu biểu diễn, tôi vốn cũng có ý này.
Nhưng là bị người quản lý cực kỳ nghiêm túc ngăn cản, anh ta nói cùng hát với những ca sĩ khác là phúc lợi, nếu tôi muốn fan hâm mộ cùng hát, đó là chết người."
Lời này vừa nói ra dưới khán đài một trận cười vang, tất cả mọi người hiểu Hứa Hoài nói đến là trở ngại gì, bài hát của anh đều rất cao, không có sức bộc phát rất mạnh căn bản không hát ra được.
Hiện tại nếu không có người có tố chất từng qua huấn luyện chuyên nghiệp đi lên sân khấu cùng hát với anh, vậy có cái gì khác với muốn mạng người ta đâu.
Về sau tiếng cười dần dần lắng xuống, Hứa Hoài lại lau mồ hôi, mở miệng nói tiếp ——
"Cho nên là, tôi vì không để buổi biểu diễn của mình lên đầu đề tin tức xã hội ngày mai, phúc lợi của chúng ta hôm nay liền đổi một chút ha.
Cùng hát không được, vậy chúng ta chụp ảnh chung có được không?"
Phía dưới là một trận reo hò dời núi lấp biển.
Tiếp đó, máy quay phim ở dưới khán đài liền ngẫu nhiên bắt đầu quét qua hội trường, trên màn hình lớn, nhiều khuôn mặt chợt lóe lên. Hứa Hoài đưa lưng quay lưng lại, căn bản không nhìn rõ khi đó đang quay chỗ nào.
Đột nhiên, anh hô lên một tiếng "Ngừng!"
Máy quay phim dừng lại, hình ảnh trên màn hình lớn cũng đột ngột dừng lại, mà một giây sau, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện nhìn thấy được khuôn mặt của chính các cô ở phía trên.
Sau khi Hứa Hoài thấy rõ mình chọn trúng chính là các cô, còn đùa giỡn nói: "Hả? Fan hâm mộ của tôi còn có thể ra mắt nữa?"
Dưới sân khấu lại là một trận tiếng cười rung trời.
Về sau, khi đi theo mấy người hâm mộ được chọn trúng lúc sau cùng lên sân khấu, hai cô gái vẫn còn cảm thấy bước chân lâng lâng không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Hoài là người có tính tình phóng khoáng, cho nên lúc chụp ảnh chung trên cơ bản cho dù là fan hâm mộ nam hay là nữ, đều kéo vào lòng, cũng coi như gián tiếp cho fan chút phúc lợi.
Nhưng Cố Phán biết Thẩm Mộ Ngạn có thể ghen thế nào, mặc dù hôm nay khả năng cái ảnh chụp chung này bị anh nhìn thấy không lớn lắm, nhưng cô vẫn là để tâm, từ chối ý tứ muốn ôm bả vai mình của Hứa Hoài.
Hứa Hoài cũng không để ý, dựa theo yêu cầu của anh, đầu kề sát đầu, chụp một bức ảnh chung.
Mà Đổng Thiện Thiện thì thoải mái hơn cô nhiều, phúc lợi cho fan hâm mộ không cần thì quá phí, lúc chụp ảnh chung bày ra tư thế rất thân mật.
Về sau buổi biểu diễn kết thúc, khi hai người từ trong sân vận động đi ra, cổ họng gần như đã khàn đến không thể nói chuyện nữa.
Bên ngoài, màn đêm buông xuống, gió lạnh nổi lên bốn phía, nhưng Cố Phán và người chị em của mình lại chẳng cảm nhận được chút nào, đầu vẫn còn ong ong, cảm giác cả người các cô dường như vẫn còn lưu lại trong sân vận động chưa đi ra.
"Người chị em, nghe tớ không sai chứ hả?"
Đổng Thiện Thiện mở miệng trước, trên đầu cô ấy vẫn đang đeo kẹp tóc tiếp ứng, ánh sáng màu đỏ sậm không ngừng lóe sáng.
Cố Phán cũng đeo một cái giống như vậy, chẳng qua thiết kế có chút khác với cái của cô ấy.
Cô nghe thấy lời của chị em tốt thì gật đầu lia lịa, "Ừ, sơ tâm không thể quên ô ô ô."
Đàn ông xấu xa chỗ nào so được với thần tượng trước đây chứ, đây là thanh xuân! Là thanh xuân đó!
Hai cô gái càng nói càng kích động, nhưng cũng ý thức được một cách sâu sắc, thể lực cùng cổ họng của các cô đều tiêu hao nghiêm trọng, căn bản không có cách nào che giấu.
Cố Phán thoáng nghĩ đến vấn đề thực tế: "Bọn mình thế này, tuyệt đối không thể về chỗ anh tớ nữa, tớ cũng không thể gặp anh trai cậu, hôm nay phải nghỉ ngơi một đêm thật tốt mới được."
"Thế bọn mình đi khách sạn thuê một phòng đi?" Đổng Thiện Thiện nói xong, lại thoáng liếc về phía vệ sĩ đang canh giữ ở cách đó không xa, "Có điều đi khách sạn có được không? Mấy vệ sĩ mà anh cậu phái tới còn đi theo kìa, bọn mình đi đâu bọn họ khẳng định phải báo cáo với anh ấy rồi."
Cố Phán xua tay, giọng khàn khàn nói: "Không sao, tớ đi nhắc nhở bọn họ."
Cô nói xong những lời này, lập tức đi về phía hai người vệ sĩ kia.
Bọn họ thấy Cố Phán đi tới, liên tục một mực cung kính khom người với cô.
Cố Phán không muốn nói lời thừa, lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh trai tôi vì sao để các anh đi theo tôi, các anh đều biết nguyên nhân chứ nhỉ?"
Hai người vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều mang theo ý tứ sâu xa ——
Biết chứ, sao có thể không biết được. Không phải vì cô tiểu thư này coi trọng đối thủ một mất một còn của ông chủ bọn họ sao, ông chủ sợ cô lén lút đi theo anh ta làm chuyện gì quá giới hạn nên để bọn họ nhìn cô một chút đó.
Cái này rõ ràng đã là bí mật công khai, hôm nay cô tiểu thư này đột nhiên hỏi ra là có ý gì?
Do dự một lát, bọn họ gật gật đầu.
"Đã như vậy, chuyện phía sau chúng ta dễ xử lý hơn nhiều."
Cổ họng Cố Phán khàn đặc, nói xong hai câu, thì không ngừng hắng giọng, còn đưa tay khẽ nhéo chỗ yết hầu hai cái.
Chốc lát, cô lại cau mày mở miệng: "Các anh á, cứ làm như chưa nhìn thấy hôm nay bọn tôi đi qua bên này, lát nữa đưa bọn tôi đến khách sạn Hilton ở trung tâm thành phố, tôi nhớ anh trai tôi có bao một gian phòng lâu dài ở đó? Lát nữa tôi và Thiện Thiện đi đến đó."
Trước đây Cố An Nam ở trong một khách sạn ở bên cạnh Cố thị, nơi đó gần Cố thị, buổi sáng tùy tiện rửa mặt xuống lầu là cơ bản có thể đến công ty rồi.
Nhưng hắn cũng luôn có một gian phòng ở khách sạn trong trung tâm thành phố, nghe nói là vị trí phong cảnh chỗ đó vô cùng tốt, hắn ở qua một đêm đã thích, cho nên vẫn luôn thuê, thỉnh thoảng sẽ đi qua đó ở hai ngày.
Trước kia Cố Phán đến thành phố S cũng thường xuyên đi theo anh trai tới ở gian phòng đó, hôm nay anh trai cô rõ ràng là sẽ không đi qua đó, cô cùng người chị em đi ra ngoài vộ vàng, ai cũng không mang thẻ căn cước, thuê phòng khác thì không có khả năng lắm.
Cũng may người quản lý phòng bên khách sạn đó quen biết Cố Phán, cho nên giờ cô đi qua, lập tức liền có thể lấy được thẻ phòng vào ở.
Mà cô nói những lời này với vệ sĩ, cũng là muốn gián tiếp nói cho bọn họ biết ——
Bọn họ đã nhìn cô và Thẩm Mộ Ngạn qua lại, vậy tối nay cô cũng không gặp Thẩm Mộ Ngạn, cho nên bọn họ cũng không cần bép xép cái miệng, mách lẻo với Cố An Nam.
Hai người vệ sĩ giống như vẻ mặt khó xử, nhưng Cố Phán căn bản không để ý, theo nhịp tiếp thêm một câu nữa: "Cứ như vậy đi, tôi quay về gọi Thiện Thiện đi tới đó."
Hai người vệ sĩ kia thấy Cố Phán đi xa rồi, một người trong đó ấn lên tai nghe Bluetooth ở bên tai ——
"Giám đốc Tiểu Cố, ặc, lời của cô chủ, ngài đều nghe được rồi chứ ạ?"
Cố An Nam ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, thật lâu sau, mới rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Đưa bọn họ đi."
-
Mà bên kia, Cố Phán mới một lần nữa đứng vững ở trước mặt Đổng Thiện Thiện, còn chưa kịp nói cho cô ấy biết mấy lời mình vừa nói với vệ sĩ, điện thoại trong túi xách đột ngột vang lên.
Cầm lên nhìn một chút, điện thoại gọi tới là Thẩm Mộ Ngạn.
Cố Phán cực kỳ chột dạ, trao đổi ánh mắt với người chị em một chút, thật lâu sau, mới hắng giọng, ấn nghe.
"A-lô."
Cô cố gắng đè thấp âm vực xuống mức thấp nhất, không muốn để đối phương phát hiện ra sự khác thường của mình, nhưng tỉ mỉ lắng nghe, cổ họng vẫn có chút khàn khàn rõ ràng.
Ống nghe bên kia có sự im lặng ngắn ngủi.
Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông vang lên: "Em đang ở đâu?"
Cố Phán vừa nghe lời này, trong đầu càng trống rỗng, cô lại liếc nhìn Đổng Thiện Thiện, nói: "À... bên này Thiện Thiện có chút chuyện, khóc bù lu bù loa, tạm thời em không đi được, có lẽ phải đi theo dỗ dành cô ấy."
Cô không dám chủ động hỏi đến chuyện của anh cùng anh trai cô, dù sao hôm nay bản thân quả thật không đúng lắm, thời điểm này nếu cô không muốn sống nữa mà nhắc đến chuyện kia, về sau một khi lật lại sổ sách, vậy cô ngay cả mình chết như thế nào phỏng chừng cũng không biết.
Người đàn ông ở bên kia lại im lặng thật lâu, mới nặng nề mở miệng: "Thật sao?"
Cố Phán kiên trì đáp: "Thật..."
"Vậy em dỗ tiếp đi."
Mãi đến sau khi cúp điện thoại rồi, Cố Phán còn cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an.
Cô luôn cảm thấy giọng điệu của người đàn ông ở bên kia ống nghe không đúng lắm, thế nhưng cẩn thận phân tích, lại hình như gần giống như lúc bình thường?
Có điều, lúc này Cố Phán thật sự là mệt quá rồi, cô không nghĩ được nhiều như vậy, sau khi vội vàng nói một tiếng với người chị em, thì nhanh chóng mang theo cô ấy lên xe của vệ sĩ.
Xe chạy một mạch về hướng trung tâm thành phố, hai cô gái ngồi ở ghế sau, đều như chim cút nhỏ bị bão táp chà đạp qua, như sương gió đánh qua dựa vào lưng ghế.
Có điều cũng may, sân vận động và khách sạn kia cách nhau không xa, xe chạy được khoảng hơn 20 phút, nhóm vệ sĩ đã đưa các cô đến phía dưới khách sạn.
Vốn dĩ, Cố Phán dự định để người chị em đi đến khu nghỉ ngơi ở đại sảnh ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút trước, chính cô đi quầy lễ tân liên hệ với quản lý phòng.
Nhưng nào biết, sau khi đến khách sạn, Đổng Thiện Thiện cũng không biết thế nào, hai mắt nhìn điện thoại di động, biểu cảm hơi có chút thay đổi.
Cô ấy đứng nguyên tại chỗ do dự trong chốc lát rồi vỗ vỗ Cố Phán.
"Tớ, tớ đi mua đồ trước, lát nữa cậu gửi số phòng cho tớ, tớ lại đi lên tìm cậu."
Cố Phán cực kỳ ngoài ý muốn, "Bây giờ á? Cậu thiếu cái gì? Để nhân viên phục vụ của khách sạn trực tiếp đưa lên là được rồi, làm gì còn tự mình ra ngoài."
Cô thực sự thấy rất kỳ quái, rõ ràng Đổng Thiện Thiện nhìn qua đã mệt lắm rồi, sao còn có tâm tư đi ra ngoài chứ? Vả lại đêm hôm khuya khoắt, cô ấy cần cái gì, gấp gáp như vậy?
Đổng Thiện Thiện giống như là một câu hai câu giải thích không rõ, lại nhìn điện thoại, sau đó lại vội vàng nói với Cố Phán một câu: "Có chút việc, cậu đi lên trước, chờ lát nữa tớ lập tức đi lên tìm cậu! Đừng lo lắng!"
Nói xong, cũng không để ý Cố Phán có phải là vẫn đang nghi ngờ hay không, quay người chạy về hướng đối diện đường cái.
Cố Phán đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng cô ấy càng chạy càng xa, mệt mỏi lắc lắc đầu.
Thôi đi, chị em còn sức sống, cô chẳng còn khả năng nữa.
Hiện tại cô nhất định phải lập tức lên lầu, nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí!
Đèn tiếp ứng trong tay cũng chưa ném đi, kẹp tóc trên đầu cũng chưa lấy xuống, sau khi liên hệ với người quản lý phòng, cô không chú ý tới ánh mắt quan sát của mấy nhà ở xung quanh, cầm lấy thẻ phòng kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên lầu.
Trên tầng lầu của phòng tổng thống tương đối ít phòng, thường ngày người ở lại đó cũng không nhiều.
Cho nên lúc này Cố Phán đi lên, bốn phía yên tĩnh lạ thường, dưới chân là thảm trải sàn với độ mềm vừa phải, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Cô đi đến trước căn phòng, liên tục thở mấy hơi, sau đó đưa tay, "Tách" một tiếng, quét mở cửa phòng.
Ngoài ý muốn là, bên trong không hề tối tăm một mảnh như tưởng tượng của Cố Phán, mà là sáng đèn.
Không chỉ như vậy, vốn cho là trong phòng không có một ai, giờ phút này có một người đàn ông đang ngồi đó.
Hơn nữa còn là người mà cô Cố vô cùng quen thuộc.
Thẩm Mộ Ngạn yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, hai chân hơi xếp chồng lên nhau.
Sống lưng của anh vẫn như cũ rất thẳng, đường nét bên mặt sắc bén mà rõ ràng, quai hàm hơi kéo căng.
Vốn dĩ anh đang ngồi ở chỗ đó hơi khép hờ hai mắt, nghe thấy trong phòng có tiếng động, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn qua bên này.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Cố Phán giật thót.
Còn chưa kịp giải thích thêm, Thẩm Mộ Ngạn đã quét ánh mắt đến kẹp tóc trên đầu cô cùng với đèn tiếp ứng còn đang lóe lên trong tay cô.
Chỉ chốc lát, giọng nói không hề có chút lên xuống mở miệng ——
"Chính là dùng những thứ này dỗ cô ấy à?"
- Thiện Thiện bên này có chút chuyện, khóc bù lu bù loa, em tạm thời không đi được, có lẽ phải đi theo dỗ dành cô ấy.
- Chính là dùng những thứ này dỗ cô ấy à?
Trong lòng Cố Phán "Lộp bộp" một cái, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ ——
Thôi xong.
Từ nhỏ người cô hâm mộ không ngừng thay đổi, nhưng chân chính xem như thần tượng mà sùng bái, có lẽ cũng chỉ có một mình Hứa Hoài.
Trước mắt rất nhiều nhà truyền thông cùng đàn anh trong giới đều đưa tin thừa nhận, anh là người đầu tiên chơi nhạc Rock n" Roll trong nước hiện nay còn hoạt động.
Thời cấp ba thành lập ban nhạc, Cố Phán đã sớm có sự sùng bái rất sâu dành cho anh. Có điều, thật sự xem như một kiểu chuẩn mực trong lĩnh vực mà cô mơ ước, không giống như những thần tượng nhan sắc sau này.
Đổng Thiện Thiện bị cô mỗi ngày nhắc mãi, cũng trở thành fan sự nghiệp của Hứa Hoài.
Thời cấp ba hai cô bé thường xuyên xúm lại một chỗ, muốn lúc nào đó có thể xem một buổi biểu diễn của Hứa Hoài.
Có điều khi đó các cô đang học lớp mười hai, thi cử lớn nhỏ không ngừng, cô lại bởi vì chuyện của ban nhạc, bị bà nội trông giữ càng thêm nghiêm ngặt, căn bản không có cơ hội chuồn đi, càng miễn bàn bay đi tỉnh khác.
Mà bỏ lỡ năm đó rồi, Hứa Hoài không có tin tức lại mở buổi lưu diễn nữa.
Cố Phán và Đổng Thiện Thiện từ từ lớn lên, Cố Phán lại trở thành một người cuồng nhan sắc, đối với Hứa Hoài kiểu thần tượng sự nghiệp này, trên cơ bản là ở vào tình trạng có tin tức thì sẽ nhìn một cái, thỉnh thoảng sẽ quyên góp ít tiền cùng những fan hâm mộ khác cùng nhau thay anh làm công ích, lúc khác, có thể nói cực kỳ Phật Hệ.
Gần nhất á, toàn bộ tâm tư của Cố Phán lại đều đặt ở trên người Thẩm Mộ Ngạn, cho nên sự chú ý dành cho tin tức về Hứa Hoài đã ít lại càng ít.
Hôm nay nếu không phải người chị em bỗng nhiên gọi điện cho cô, nói ở trên đường vô tình gặp được mấy cô bé từ nơi khác đến thành phố S xem buổi biểu diễn của Hứa Hoài, Cố Phán cũng vẫn không biết, hóa ra thần tượng một thời đến bên này biểu diễn.
Lúc ấy Đổng Thiện Thiện ở bên kia hỏi cô, có muốn cùng đi xem không?
Cố Phán lúc ấy thật ra có chút do dự, dù sao Thẩm Mộ Ngạn còn đang ở chỗ anh trai cô, không biết đang bị anh cô hoạnh họe thế nào.
Cô ra ngoài chơi đùa phóng túng như thế, có phải là có chút quá đáng không?
Nhưng về sau một câu nói của Đổng Thiện Thiện đã xóa bỏ tất cả lo lắng của cô ——
"Cậu cứ nói chỗ tớ tạm thời có việc, cậu ra ngoài đi cùng với tớ. Vả lại là Hứa Hoài đó! Là toàn bộ giấc mộng của bọn mình thời trung học đó! Ban đầu không phải cậu vẫn nói, thành lập ban nhạc xong, muốn mời anh ấy làm khách quý tới biểu diễn à?
Đây là ước nguyện ban đầu! Chị em! Là sơ tâm đấy! Cậu không thể có tình yêu rồi! Đến sơ tâm cũng không cần nữa đấy chứ! Như vậy thì tớ sẽ khinh thường cậu đấy!"
Cố Phán bị người chị em nói đến á khẩu không nói được lời nào, nghĩ lại, hình như cũng đúng.
Bên chỗ Thẩm Mộ Ngạn nói không chừng sẽ bị anh trai cô dày vò đến mấy giờ nữa, cô ở bên ngoài chờ không cũng lãng phí thời gian. Hơn nữa, buổi biểu diễn nhiều nhất mở đến hơn mười giờ, đến lúc đó cô về nhanh, khẳng định vẫn có thể kịp gặp anh một lát.
Vừa nghĩ như vậy đúng là vẹn cả đôi đường mà!
Cho nên ôm tâm tình này, hai cô gái một đường lướt tới sân vận động nơi mở buổi biểu diễn ca nhạc, mua đèn cùng vé chợ đen ở bên ngoài sân vận động.
Đương nhiên rồi, phe vé tuyệt đối không ủng hộ, nhưng thực sự không còn cách nào, hai người quyết định vội vàng, cùng ngày căn bản không mua được vé trực tiếp, ngoại trừ phe vé các cô thậm chí ngay cả khả năng tìm vé chuyển nhượng trên mạng cũng không có.
Hai người đến sớm, trong sân vận động vẫn chưa mở cửa xoát vé, hai cô nàng cũng không vội, cùng tự chụp ảnh cho nhau các loại ngay ở trên poster tuyên truyền ở cửa chính của sân vận động.
Lề mà lề mề đến thời gian xoát vé, hai người gần như là nhóm đầu tiên xông vào trong sân, vé mua được từ phe vé là hàng phía trước ở khu A, một vị trí vô cùng vô cùng tốt, sau khi hai người ngồi xuống, cảm xúc trong lòng một mực tuôn trào đến không được.
Khúc nhạc mở màn quen thuộc, tiếng nhạc rock mạnh mẽ dần dần đốt cháy bầu không khí bên trong sân vận động. Trên màn hình lớn ở hai bên, khuôn mặt của Hứa Hoài vẫn trẻ trung như cũ, lời nhạc hát ra vẫn như cũ khàn khàn.
Bên trong hội trường, gần như mỗi phút đều có điểm bùng nổ, Cố Phán ban đầu còn thu lại một chút cảm xúc, nhưng về sau dần dần bị tiếng hò hét bên người lây nhiễm, cũng hùa theo mặc sức vui vẻ, hét lên đến muốn rách cổ họng.
Về sau, buổi biểu diễn tiến hành đến lúc gần kết thúc, Hứa Hoài ngồi ở trước sân khấu, cầm micro nói chuyện phiếm với bọn họ.
"Thật ra người quản lý vẫn luôn bảo tôi nghĩ nên cho nhóm fan hâm mộ phúc lợi gì đó, tôi thấy những ca sĩ khác đều là mời fan hâm mộ lên sân khấu biểu diễn, tôi vốn cũng có ý này.
Nhưng là bị người quản lý cực kỳ nghiêm túc ngăn cản, anh ta nói cùng hát với những ca sĩ khác là phúc lợi, nếu tôi muốn fan hâm mộ cùng hát, đó là chết người."
Lời này vừa nói ra dưới khán đài một trận cười vang, tất cả mọi người hiểu Hứa Hoài nói đến là trở ngại gì, bài hát của anh đều rất cao, không có sức bộc phát rất mạnh căn bản không hát ra được.
Hiện tại nếu không có người có tố chất từng qua huấn luyện chuyên nghiệp đi lên sân khấu cùng hát với anh, vậy có cái gì khác với muốn mạng người ta đâu.
Về sau tiếng cười dần dần lắng xuống, Hứa Hoài lại lau mồ hôi, mở miệng nói tiếp ——
"Cho nên là, tôi vì không để buổi biểu diễn của mình lên đầu đề tin tức xã hội ngày mai, phúc lợi của chúng ta hôm nay liền đổi một chút ha.
Cùng hát không được, vậy chúng ta chụp ảnh chung có được không?"
Phía dưới là một trận reo hò dời núi lấp biển.
Tiếp đó, máy quay phim ở dưới khán đài liền ngẫu nhiên bắt đầu quét qua hội trường, trên màn hình lớn, nhiều khuôn mặt chợt lóe lên. Hứa Hoài đưa lưng quay lưng lại, căn bản không nhìn rõ khi đó đang quay chỗ nào.
Đột nhiên, anh hô lên một tiếng "Ngừng!"
Máy quay phim dừng lại, hình ảnh trên màn hình lớn cũng đột ngột dừng lại, mà một giây sau, Cố Phán và Đổng Thiện Thiện nhìn thấy được khuôn mặt của chính các cô ở phía trên.
Sau khi Hứa Hoài thấy rõ mình chọn trúng chính là các cô, còn đùa giỡn nói: "Hả? Fan hâm mộ của tôi còn có thể ra mắt nữa?"
Dưới sân khấu lại là một trận tiếng cười rung trời.
Về sau, khi đi theo mấy người hâm mộ được chọn trúng lúc sau cùng lên sân khấu, hai cô gái vẫn còn cảm thấy bước chân lâng lâng không thể tưởng tượng nổi.
Hứa Hoài là người có tính tình phóng khoáng, cho nên lúc chụp ảnh chung trên cơ bản cho dù là fan hâm mộ nam hay là nữ, đều kéo vào lòng, cũng coi như gián tiếp cho fan chút phúc lợi.
Nhưng Cố Phán biết Thẩm Mộ Ngạn có thể ghen thế nào, mặc dù hôm nay khả năng cái ảnh chụp chung này bị anh nhìn thấy không lớn lắm, nhưng cô vẫn là để tâm, từ chối ý tứ muốn ôm bả vai mình của Hứa Hoài.
Hứa Hoài cũng không để ý, dựa theo yêu cầu của anh, đầu kề sát đầu, chụp một bức ảnh chung.
Mà Đổng Thiện Thiện thì thoải mái hơn cô nhiều, phúc lợi cho fan hâm mộ không cần thì quá phí, lúc chụp ảnh chung bày ra tư thế rất thân mật.
Về sau buổi biểu diễn kết thúc, khi hai người từ trong sân vận động đi ra, cổ họng gần như đã khàn đến không thể nói chuyện nữa.
Bên ngoài, màn đêm buông xuống, gió lạnh nổi lên bốn phía, nhưng Cố Phán và người chị em của mình lại chẳng cảm nhận được chút nào, đầu vẫn còn ong ong, cảm giác cả người các cô dường như vẫn còn lưu lại trong sân vận động chưa đi ra.
"Người chị em, nghe tớ không sai chứ hả?"
Đổng Thiện Thiện mở miệng trước, trên đầu cô ấy vẫn đang đeo kẹp tóc tiếp ứng, ánh sáng màu đỏ sậm không ngừng lóe sáng.
Cố Phán cũng đeo một cái giống như vậy, chẳng qua thiết kế có chút khác với cái của cô ấy.
Cô nghe thấy lời của chị em tốt thì gật đầu lia lịa, "Ừ, sơ tâm không thể quên ô ô ô."
Đàn ông xấu xa chỗ nào so được với thần tượng trước đây chứ, đây là thanh xuân! Là thanh xuân đó!
Hai cô gái càng nói càng kích động, nhưng cũng ý thức được một cách sâu sắc, thể lực cùng cổ họng của các cô đều tiêu hao nghiêm trọng, căn bản không có cách nào che giấu.
Cố Phán thoáng nghĩ đến vấn đề thực tế: "Bọn mình thế này, tuyệt đối không thể về chỗ anh tớ nữa, tớ cũng không thể gặp anh trai cậu, hôm nay phải nghỉ ngơi một đêm thật tốt mới được."
"Thế bọn mình đi khách sạn thuê một phòng đi?" Đổng Thiện Thiện nói xong, lại thoáng liếc về phía vệ sĩ đang canh giữ ở cách đó không xa, "Có điều đi khách sạn có được không? Mấy vệ sĩ mà anh cậu phái tới còn đi theo kìa, bọn mình đi đâu bọn họ khẳng định phải báo cáo với anh ấy rồi."
Cố Phán xua tay, giọng khàn khàn nói: "Không sao, tớ đi nhắc nhở bọn họ."
Cô nói xong những lời này, lập tức đi về phía hai người vệ sĩ kia.
Bọn họ thấy Cố Phán đi tới, liên tục một mực cung kính khom người với cô.
Cố Phán không muốn nói lời thừa, lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh trai tôi vì sao để các anh đi theo tôi, các anh đều biết nguyên nhân chứ nhỉ?"
Hai người vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều mang theo ý tứ sâu xa ——
Biết chứ, sao có thể không biết được. Không phải vì cô tiểu thư này coi trọng đối thủ một mất một còn của ông chủ bọn họ sao, ông chủ sợ cô lén lút đi theo anh ta làm chuyện gì quá giới hạn nên để bọn họ nhìn cô một chút đó.
Cái này rõ ràng đã là bí mật công khai, hôm nay cô tiểu thư này đột nhiên hỏi ra là có ý gì?
Do dự một lát, bọn họ gật gật đầu.
"Đã như vậy, chuyện phía sau chúng ta dễ xử lý hơn nhiều."
Cổ họng Cố Phán khàn đặc, nói xong hai câu, thì không ngừng hắng giọng, còn đưa tay khẽ nhéo chỗ yết hầu hai cái.
Chốc lát, cô lại cau mày mở miệng: "Các anh á, cứ làm như chưa nhìn thấy hôm nay bọn tôi đi qua bên này, lát nữa đưa bọn tôi đến khách sạn Hilton ở trung tâm thành phố, tôi nhớ anh trai tôi có bao một gian phòng lâu dài ở đó? Lát nữa tôi và Thiện Thiện đi đến đó."
Trước đây Cố An Nam ở trong một khách sạn ở bên cạnh Cố thị, nơi đó gần Cố thị, buổi sáng tùy tiện rửa mặt xuống lầu là cơ bản có thể đến công ty rồi.
Nhưng hắn cũng luôn có một gian phòng ở khách sạn trong trung tâm thành phố, nghe nói là vị trí phong cảnh chỗ đó vô cùng tốt, hắn ở qua một đêm đã thích, cho nên vẫn luôn thuê, thỉnh thoảng sẽ đi qua đó ở hai ngày.
Trước kia Cố Phán đến thành phố S cũng thường xuyên đi theo anh trai tới ở gian phòng đó, hôm nay anh trai cô rõ ràng là sẽ không đi qua đó, cô cùng người chị em đi ra ngoài vộ vàng, ai cũng không mang thẻ căn cước, thuê phòng khác thì không có khả năng lắm.
Cũng may người quản lý phòng bên khách sạn đó quen biết Cố Phán, cho nên giờ cô đi qua, lập tức liền có thể lấy được thẻ phòng vào ở.
Mà cô nói những lời này với vệ sĩ, cũng là muốn gián tiếp nói cho bọn họ biết ——
Bọn họ đã nhìn cô và Thẩm Mộ Ngạn qua lại, vậy tối nay cô cũng không gặp Thẩm Mộ Ngạn, cho nên bọn họ cũng không cần bép xép cái miệng, mách lẻo với Cố An Nam.
Hai người vệ sĩ giống như vẻ mặt khó xử, nhưng Cố Phán căn bản không để ý, theo nhịp tiếp thêm một câu nữa: "Cứ như vậy đi, tôi quay về gọi Thiện Thiện đi tới đó."
Hai người vệ sĩ kia thấy Cố Phán đi xa rồi, một người trong đó ấn lên tai nghe Bluetooth ở bên tai ——
"Giám đốc Tiểu Cố, ặc, lời của cô chủ, ngài đều nghe được rồi chứ ạ?"
Cố An Nam ở bên kia nghiến răng nghiến lợi, thật lâu sau, mới rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: "Đưa bọn họ đi."
-
Mà bên kia, Cố Phán mới một lần nữa đứng vững ở trước mặt Đổng Thiện Thiện, còn chưa kịp nói cho cô ấy biết mấy lời mình vừa nói với vệ sĩ, điện thoại trong túi xách đột ngột vang lên.
Cầm lên nhìn một chút, điện thoại gọi tới là Thẩm Mộ Ngạn.
Cố Phán cực kỳ chột dạ, trao đổi ánh mắt với người chị em một chút, thật lâu sau, mới hắng giọng, ấn nghe.
"A-lô."
Cô cố gắng đè thấp âm vực xuống mức thấp nhất, không muốn để đối phương phát hiện ra sự khác thường của mình, nhưng tỉ mỉ lắng nghe, cổ họng vẫn có chút khàn khàn rõ ràng.
Ống nghe bên kia có sự im lặng ngắn ngủi.
Chỉ chốc lát, giọng nói trầm thấp lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông vang lên: "Em đang ở đâu?"
Cố Phán vừa nghe lời này, trong đầu càng trống rỗng, cô lại liếc nhìn Đổng Thiện Thiện, nói: "À... bên này Thiện Thiện có chút chuyện, khóc bù lu bù loa, tạm thời em không đi được, có lẽ phải đi theo dỗ dành cô ấy."
Cô không dám chủ động hỏi đến chuyện của anh cùng anh trai cô, dù sao hôm nay bản thân quả thật không đúng lắm, thời điểm này nếu cô không muốn sống nữa mà nhắc đến chuyện kia, về sau một khi lật lại sổ sách, vậy cô ngay cả mình chết như thế nào phỏng chừng cũng không biết.
Người đàn ông ở bên kia lại im lặng thật lâu, mới nặng nề mở miệng: "Thật sao?"
Cố Phán kiên trì đáp: "Thật..."
"Vậy em dỗ tiếp đi."
Mãi đến sau khi cúp điện thoại rồi, Cố Phán còn cảm thấy trong lòng cực kỳ bất an.
Cô luôn cảm thấy giọng điệu của người đàn ông ở bên kia ống nghe không đúng lắm, thế nhưng cẩn thận phân tích, lại hình như gần giống như lúc bình thường?
Có điều, lúc này Cố Phán thật sự là mệt quá rồi, cô không nghĩ được nhiều như vậy, sau khi vội vàng nói một tiếng với người chị em, thì nhanh chóng mang theo cô ấy lên xe của vệ sĩ.
Xe chạy một mạch về hướng trung tâm thành phố, hai cô gái ngồi ở ghế sau, đều như chim cút nhỏ bị bão táp chà đạp qua, như sương gió đánh qua dựa vào lưng ghế.
Có điều cũng may, sân vận động và khách sạn kia cách nhau không xa, xe chạy được khoảng hơn 20 phút, nhóm vệ sĩ đã đưa các cô đến phía dưới khách sạn.
Vốn dĩ, Cố Phán dự định để người chị em đi đến khu nghỉ ngơi ở đại sảnh ngồi một lát, nghỉ ngơi một chút trước, chính cô đi quầy lễ tân liên hệ với quản lý phòng.
Nhưng nào biết, sau khi đến khách sạn, Đổng Thiện Thiện cũng không biết thế nào, hai mắt nhìn điện thoại di động, biểu cảm hơi có chút thay đổi.
Cô ấy đứng nguyên tại chỗ do dự trong chốc lát rồi vỗ vỗ Cố Phán.
"Tớ, tớ đi mua đồ trước, lát nữa cậu gửi số phòng cho tớ, tớ lại đi lên tìm cậu."
Cố Phán cực kỳ ngoài ý muốn, "Bây giờ á? Cậu thiếu cái gì? Để nhân viên phục vụ của khách sạn trực tiếp đưa lên là được rồi, làm gì còn tự mình ra ngoài."
Cô thực sự thấy rất kỳ quái, rõ ràng Đổng Thiện Thiện nhìn qua đã mệt lắm rồi, sao còn có tâm tư đi ra ngoài chứ? Vả lại đêm hôm khuya khoắt, cô ấy cần cái gì, gấp gáp như vậy?
Đổng Thiện Thiện giống như là một câu hai câu giải thích không rõ, lại nhìn điện thoại, sau đó lại vội vàng nói với Cố Phán một câu: "Có chút việc, cậu đi lên trước, chờ lát nữa tớ lập tức đi lên tìm cậu! Đừng lo lắng!"
Nói xong, cũng không để ý Cố Phán có phải là vẫn đang nghi ngờ hay không, quay người chạy về hướng đối diện đường cái.
Cố Phán đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng cô ấy càng chạy càng xa, mệt mỏi lắc lắc đầu.
Thôi đi, chị em còn sức sống, cô chẳng còn khả năng nữa.
Hiện tại cô nhất định phải lập tức lên lầu, nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí!
Đèn tiếp ứng trong tay cũng chưa ném đi, kẹp tóc trên đầu cũng chưa lấy xuống, sau khi liên hệ với người quản lý phòng, cô không chú ý tới ánh mắt quan sát của mấy nhà ở xung quanh, cầm lấy thẻ phòng kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên lầu.
Trên tầng lầu của phòng tổng thống tương đối ít phòng, thường ngày người ở lại đó cũng không nhiều.
Cho nên lúc này Cố Phán đi lên, bốn phía yên tĩnh lạ thường, dưới chân là thảm trải sàn với độ mềm vừa phải, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.
Cô đi đến trước căn phòng, liên tục thở mấy hơi, sau đó đưa tay, "Tách" một tiếng, quét mở cửa phòng.
Ngoài ý muốn là, bên trong không hề tối tăm một mảnh như tưởng tượng của Cố Phán, mà là sáng đèn.
Không chỉ như vậy, vốn cho là trong phòng không có một ai, giờ phút này có một người đàn ông đang ngồi đó.
Hơn nữa còn là người mà cô Cố vô cùng quen thuộc.
Thẩm Mộ Ngạn yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, hai chân hơi xếp chồng lên nhau.
Sống lưng của anh vẫn như cũ rất thẳng, đường nét bên mặt sắc bén mà rõ ràng, quai hàm hơi kéo căng.
Vốn dĩ anh đang ngồi ở chỗ đó hơi khép hờ hai mắt, nghe thấy trong phòng có tiếng động, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn qua bên này.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Cố Phán giật thót.
Còn chưa kịp giải thích thêm, Thẩm Mộ Ngạn đã quét ánh mắt đến kẹp tóc trên đầu cô cùng với đèn tiếp ứng còn đang lóe lên trong tay cô.
Chỉ chốc lát, giọng nói không hề có chút lên xuống mở miệng ——
"Chính là dùng những thứ này dỗ cô ấy à?"
- Thiện Thiện bên này có chút chuyện, khóc bù lu bù loa, em tạm thời không đi được, có lẽ phải đi theo dỗ dành cô ấy.
- Chính là dùng những thứ này dỗ cô ấy à?
Trong lòng Cố Phán "Lộp bộp" một cái, lúc ấy trong đầu chỉ có một ý nghĩ ——
Thôi xong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook