Editor: Chim Ba Chân + LC

Nhóm vệ sĩ đưa Cố Phán và Đổng Thiện Thiện về thẳng chung cư của Cố An Nam.

Lúc trước, nhận được điện thoại của vệ sĩ, biết được chuyện đã xảy ra, Cố An Nam đã sớm từ công ty chạy về.

Nhưng trước khi hắn đi còn có một số việc chưa bàn giao xong, cho nên sau khi về nhà vẫn luôn không ngừng nhận điện thoại, gọi điện thoại, ngay cả khi Cố Phán và Đổng Thiện Thiện vào nhà, hắn vẫn không ngừng nghe điện thoại.

Cố Phán dẫn đầu đi ở phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì. Cố An Nam xoay người, nhìn thấy cô, vừa muốn giơ tay ra hiệu cho cô đến phòng khách ngồi xuống, kết quả giây tiếp theo đã nhìn thấy Đổng Thiện Thiện đang theo sát ở phía sau.

Cánh tay vừa nâng lên của Cố An Nam hơi cứng đờ. Tầm mắt hai người gặp nhau ngắn ngủi vài giây giữa không trung, chỉ chốc lát rồi hắn phản ứng lại, hoàn thành động tác mà hắn vừa muốn làm, chỉ chỉ chiếc ghế xô-pha trong phòng khách, để hai người đến đó ngồi xuống trước.

Thật ra Đổng Thiện Thiện có dự cảm là sẽ chạm mặt Cố An Nam. Cô ấy cũng biết vừa rồi vệ sĩ nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh, với trình độ quan tâm của anh dành cho em gái, không thể nào vẫn còn ổn được.

Theo lý thuyết, cô ấy không nên đi theo chị em quay về, nhưng cô ấy lại không yên tâm về Cố Phán.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, tâm trạng của Cố Phán thật sự quá kém, cô ấy cảm thấy loại thời điểm này, mình nên ở bên cạnh chị em.

Cho nên sau khi tới phía dưới chung cư, cô ấy liền nhắm mắt đi lên.

Có điều, dù nói thế nào đi nữa, tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện như vậy, giờ bỗng nhiên tình cờ gặp lại, cũng sẽ vẫn lúng túng.

Nghĩ đến đây, Đổng Thiện Thiện kịp thời thu lại ánh mắt, đi theo Cố Phán đến phòng khách.

Bên này Cố An Nam lại đơn giản bàn giao vài câu rồi cúp điện thoại.

Lúc đến gần, trước tiên hắn quan sát cẩn thận một hồi bà cô nhỏ nhà mình.

Ừ, sắc mặt không tốt thế nào, nhưng cũng may là chưa khóc, hẳn là không chịu ảnh hưởng quá nghiêm trọng.

Nếu gã họ Thẩm kia thật sự khiến công chúa nhỏ nhà hắn khóc, vậy sau này hắn lại phải nghĩ thật kỹ xem làm sao để chỉnh đối phương rồi. Có điều, cho dù là tình huống hiện tại, hắn cũng sẽ không bỏ qua, chỉ là muốn điều tra rõ ràng trước, rốt cuộc là Thẩm Mộ Ngạn muốn làm gì.

Thật ra, lúc vừa nghe người của hắn nói Thẩm Mộ Ngạn phái người theo dõi Cố Phán, hắn ngay lập tức nghĩ tới có phải là vì mình hay không.

Nhưng nghĩ kỹ lại, từ sau khi về nước, Thẩm Mộ Ngạn trước sau chỉ gặp mình hai lần, mà mỗi lần đều là thái độ né tránh, hắn có thể cảm nhận được sự nhân nhượng và lấy lòng không quá cố ý của đối phương dành cho mình.

Nếu đúng là muốn đối phó hắn, vậy hoàn toàn không cần thiết làm những chuyện này mà.

Cố An Nam nghĩ không ra, cũng không định làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, Cố An Nam rất bình tĩnh ngồi xuống đối diện hai cô gái, không hề đề cập một chữ tới Thẩm Mộ Ngạn, mà là nói: “Được rồi, trời sập xuống còn có anh chống đỡ thay em mà, đừng xị mặt ra nữa.”

Nói xong, hắn giơ tay nhéo nhéo hai má Cố Phán, giống hệt như khi còn nhỏ, cố ý giở trò xấu muốn trêu chọc dời đi sự chú ý của cô.

Cố Phán trái lại cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chẳng qua đột nhiên như là nghĩ ra điều gì đó, cô nhìn Cố An Nam, rồi nói: “Chuyện này là việc của em và Thẩm Mộ Ngạn, anh tuyệt đối không được nhúng tay vào. Tuy em không biết anh ấy sắp xếp như vậy là có mục đích gì, nhưng có thể khẳng định, anh ấy dứt khoát không có ý tổn thương em hay tổn thương nhà họ Cố chúng ta.”

Cố Phán hiếm khi nói chuyện nghiêm túc với anh trai, “Anh, anh muốn điều tra cũng được, em không cản. Nhưng anh không được giấu em, lén lút quyết định điều gì thay em, hay là một mình đi tìm anh ấy đâu đấy.”

Cố An Nam vừa nghe xong mấy lời này của Cố Phán thì ngay lập tức hiểu được ý cô.

Con nhóc này là đang sợ hắn lại kích động mà đi đánh gã họ Thẩm kia một trận?

Hắn thật sự là sắp bị cô chọc cho vừa tức vừa buồn cười. Nếu theo lẽ thường, hắn đã sớm đáp lại mấy câu ghét bỏ rồi, nhưng hôm nay thấy cô nói nghiêm túc như vậy, tinh thần lại suy sụp như vậy, hắn cũng chỉ tùy tiện gật đầu, chứng tỏ mình đã hiểu rõ ý cô.

Có điều, hắn vội vàng chạy từ công ty về, cũng là vì để tự mình xác nhận tâm trạng của Cố Phán. Giờ nhìn thấy cảm xúc của cô cũng tạm ổn, hắn cũng không cần phải ở nhà nữa.

Dù sao ở công ty cũng còn rất nhiều việc đang chờ hắn xử lý.

Ngừng lại một chút, hắn vừa nhìn đồng hồ, vừa hỏi hai cô bé: “Giờ anh về công ty, hai em là muốn theo anh đến công ty ăn bữa cơm hay để anh sai người mang về?”

“Em không đói, anh gọi người mang cho Thiện Thiện chút gì đi.”.

Đột nhiên bị nhắc đến tên, Đổng Thiện Thiện cứng đờ người, ánh mắt theo bản năng thoáng nhìn sang bên phía Cố An Nam, trùng hợp đối phương cũng đang nhìn cô ấy.

Ánh mắt của hai người cách không gian trao đổi với nhau, đáy mắt Đổng Thiện Thiện hiện lên một tia bối rối.

“Em cũng không đói, không cần phiền phức như vậy.”

Hai mắt Cố An Nam hơi híp lại, ánh mắt nhàn nhã dừng lại trên người Đổng Thiện Thiện, đầu ngón tay vuốt ve mặt đồng hồ, cuối cùng cũng không nói gì, đứng dậy đi ra khỏi căn hộ chung cư.

-

Sau khi Thẩm Mộ Ngạn về đến công ty thì vào văn phòng không đi ra nữa.

Lý Trì có thể cảm nhận được áp suất thấp quanh người tổng giám đốc nhà mình, vậy nên dù lo lắng vấn đề anh đã uống thuốc hay chưa, cũng không dám tùy tiện đi vào trong văn phòng.

Nhóm trợ lý tổng giám đốc cũng rất ít nhìn thấy trạng thái này của Thẩm Mộ Ngạn, trước kia dù trên thương trường gặp phải vấn đề khó giải quyết, anh gần như đều sẽ không hề nhíu mày dù chỉ một chút, xử lý bình tĩnh, không hề hoảng hốt, thậm chí khi chỉnh đối thủ, cũng là thái độ lạnh lùng, bình thản.

Trong lòng bọn họ đều đang thầm tò mò, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám thật sự đi hỏi Lí Trì, cho nên đành phải nín nhịn.

Lý Trì đang xoắn xuýt có nên đánh bạo tìm một lí do nào đó để đi vào hay không, thì điện thoại lúc này thình lình vang lên.

Anh ta cầm lên nhìn, nhất thời trước mắt sáng ngời, giống như tìm được vị cứu tinh, vội vàng ấn phím nhận điện thoại.

“Tiểu Trần gia.”

Người gọi tới là Trần Tiến, một trong những người anh em tốt của tổng giám đốc nhà anh ta, tuy rằng lúc trước liên tục ở nước ngoài, nhưng quan hệ vẫn như cũ vô cùng tốt.

Bản thân anh ta chỉ là một thư ký, có lẽ lời nói không có chút giá trị nào với tổng giám đốc, nhưng Trần Tiến nhất định sẽ khác.

Nếu để Trần Tiến đứng ra khuyên nhủ tổng giám đốc nhà anh ta chú ý uống thuốc, hoặc là đi bệnh viện kiểm tra gì đó, có lẽ còn có chút hy vọng?

Trần Tiến hiếm khi cảm nhận được nhiệt tình của Lý Trì, ở đầu dây bên kia ngạc nhiên “Ơ” một tiếng.

“Thư ký Lý, cậu trúng số độc đắc à? Cảm xúc dâng cao như vậy?”

Lý Trì nào có lòng dạ mà để ý tới trêu chọc của đối phương, anh ta nhanh chóng nói: “Tiểu Trần gia, tổng giám đốc của chúng tôi xảy ra chuyện rồi.”

Lúc Trần Tiến từ thành phố Bắc bay đến đã là khoảng tám giờ tối ngày hôm đó.

Cách nói của Lý Trì trong điện thoại khiến anh ta cho rằng Thẩm Mộ Ngã ốm đến không dậy nổi. Nhưng đợi khi anh ta xông vào văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn, lại phát hiện trạng thái của người anh em này ….

Vẫn xem như tốt lắm?

Tuy sắc mặt thoạt nhìn xanh xao hơn bình thường một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức như Lý Trì nói chứ?

Thẩm Mộ Ngạn hiển nhiên cũng không ngờ được Trần Tiến lại đột nhiên đến đây, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh ta, thì hơi nhíu mày lại.

“Sao cậu lại đến đây?”

“Vị thư ký tận tụy với công việc kia nhà cậu gọi tớ tới.”

Trần Tiến tùy tiện ngồi xuống đối diện Thẩm Mộ Ngạn, một đôi mắt đào hoa thảnh thơi nhìn người anh em của mình.

“Có chuyện gì thế? Bị cô tiểu thư nhà họ Cố kia hành hạ à?”

Thẩm Mộ Ngạn không thèm để ý đến anh ta, lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Dạ dày lúc này đột nhiên lại đau đớn, anh giơ tay khẽ ấn xuống, lông mày càng nhíu sâu hơn.

Lúc này Trần Tiến mới nhận ra người anh em của mình không thích hợp, thu lại vẻ mặt nhàn nhã, “Rốt cuộc bây giờ cơ thể cậu bị làm sao? Tớ nhớ trước đây cậu cũng có bệnh đau dạ dày, nhưng cũng không nghiêm trọng như vậy, lần này sao lại thế này?”

Mặt Thẩm Mộ Ngạn tái nhợt, gắng gượng mở ngăn kéo, lấy ra lọ thuốc ở bên trong.

Trần Tiến thấy vậy, nhanh chóng đứng dậy rót cho anh ly nước.

Anh ta thật sự hiếm khi nhìn thấy người anh em của mình có lúc chật vật khó chịu như vậy. Trong ấn tượng, người này vĩnh viễn cũng là thái độ lạnh lùng, hờ hững, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều kiêu ngạo ngồi tít trên cao, bày mưu tính kế.

Nhưng lần này, thế mà lại vì một cô bé, khiến bản thân thành ra như vậy?

Trước đây Trần Tiến chỉ biết Thẩm Mộ Ngạn thích một cô bé rất nhiều năm, cũng biết cậu ta muốn cưng chiều, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ tới, ở trong lòng cậu ta đối phương lại quan trọng như vậy.

Nhanh chóng đưa ly nước qua, sau khi thấy Thẩm Mộ Ngạn đưa thuốc vào miệng, Trần Tiến muốn nói lại thôi.

Lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên bị người gõ vang, một tay Thẩm Mộ Ngạn còn đang ấn lên chỗ dạ dày, hơi khép mắt lại, hô lên: “Vào đi.”

Lý Trì đẩy cửa đi vào, vẻ mặt vốn rất nóng vội, nhưng sau khi nhìn thấy trạng thái lúc này của Thẩm Mộ Ngạn, lại dường như có chút do dự.

Trần Tiến không nhìn được dáng vẻ ấp a ấp úng của người khác, hướng về phía Lý Trì hỏi: “Sao thế? Có việc thì nói đi.”

Lý Trì khẽ cắn môi, cuối cùng nói ra chuyện vừa nghe được ——

“Cái đó, tổng giám đốc… Vừa rồi, ở trong nhóm Wechat của công ty, bọn Tiểu Trương hình như nhìn thấy, có đồng nghiệp bắt gặp cô Tư ở một quán bar trong trung tâm thành phố…”

Thẩm Mộ Ngạn nâng mắt lên, nhìn anh ta hỏi: “Cô ấy cũng ở đó?”

Cô ấy là ám chỉ ai, Lý Trì đương nhiên rõ ràng.

“Đúng vậy, hơn nữa dường như…” Lý Trì đối diện với ánh mắt của tổng giám đốc nhà mình, kiên trì nói tiếp: “Dường như bên cạnh bọn họ, còn có đối tượng hẹn hò của cô Cố.”

————

Bầu không khí bên trong quán bar đang lên cao, DJ trên sân khấu đang đong đưa cơ thể, vừa đánh đĩa, vừa hô hào làm nóng sàn nhảy. Trong sàn nhảy, nhóm thanh niên nam nữ trẻ tuổi đều đang nhảy múa trong cảnh tối mờ. Sự nóng bỏng cùng mập mờ hòa chung vào nhau tràn ra khắp nơi.

Tưởng Nguyên ngồi cùng bạn trên băng ghế, nhìn qua không hứng thú cho lắm.

“Cậu có chuyện gì à? Hiếm khi mới về nước, tôi gọi cậu tới uống rượu, muốn đãi cậu một bữa, kết quả sao vẫn là vẻ mặt không vui vẻ như vậy hả?”

Người nói chuyện là người làm chủ bữa chiêu đãi hôm nay. Quan hệ giữa hắn và Tưởng Nguyên trước đây cũng không tệ, nhưng những năm Tưởng Nguyên ra nước ngoài, hai người ít liên lạc nên tự nhiên quan hệ cũng xa dần, hôm nay nghe nói Tưởng Nguyên về nước, hắn đã gọi đến mấy cuộc điện thoại mới hẹn được người ra ngoài.

“Không sao.” Tưởng Nguyên cười cười, cấm lấy ly rượu chạm ly với đối phương, “Được rồi, tôi không nghĩ gì nữa, hôm nay chúng ta uống rượu, uống đến sảng khoái mới thôi.”

Anh bạn ngồi đối diện thấy Tưởng Nguyên như vậy, thì hài lòng, vẻ tươi cười trên mặt nhiều hơn.

Về sau, hết ba vòng rượu, không khí xung quanh càng ngày càng náo nhiệt, hai người cũng càng ngày càng buông thả, tán gẫu cũng càng ngày càng không kiêng nể gì.

Vốn dĩ còn đang nói chuyện làm ăn, về sau người bạn kia chuyển đề tài, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì.

“Ơ kìa? Hai cô bé mà cậu chào hỏi ban nãy là ai vậy? Cậu có hứng thú không? Nếu không có hứng thú thì giới thiệu cho huynh đệ đây, tôi rất thích cô bé mặc váy đen đó. Đương nhiên, cô bé thanh thuần bên cạnh tôi cũng vừa ý, nếu cậu đều không muốn, tôi không ngại tiếp nhận cả hai đâu, ha ha ha.”

Người này uống rượu vào, giờ say khướt, lời nói ra cũng không có chút chừng mực nào.

Tưởng Nguyên nghe xong, chỉ tùy tiện cười, đáp lại: “Ngại quá, cô bé váy đen kia là người huynh đệ tôi đây vừa ý, tạm thời không thể nhường cho cậu.”

Anh bạn đối diện vừa nghe lời này liền cười ra tiếng, “Được, tôi cũng không tranh giành với cậu. Nhưng tôi nghe được rồi đấy, cậu nói là tạm thời, chờ cậu chơi chán rồi, có thể nói với huynh đệ, tôi không ngại tiếp nhận đâu.”

Tưởng Nguyên ngậm điếu thuốc lá, khí chất ôn nhuận lễ độ thường ngày giờ đây không còn sót lại chút nào, khóe miệng cong lên còn mang theo một cỗ tà khí không nói rõ được.

“Người ta nhưng là thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn ở bên thành Bắc, cậu cho là người phụ nữ tùy tiện nào chứ? Còn có tiếp nhận, đừng đùa nữa.”

Anh bạn mới lạ, tỏ vẻ hơi kinh ngạc: “Tình hình của cậu thế nào? Đây là ở nước ngoài lâu rồi, chơi đủ rồi? Sao cả kiểu con gái như này cũng muốn đụng vào? Không sợ đụng vào rồi không vứt bỏ được à?”

Trong đầu Tưởng Nguyên nháy mắt lóe lên bóng dáng của Cố Phán, thầm nghĩ, nếu là cô, không vứt bỏ được cũng không sao.

“Trong nhà giới thiệu, nếu có thể ở chung, kết hôn cũng không sao.”

Anh bạn đối diện vừa nghe lời này của Tưởng Nguyên, còn tưởng rằng hắn bị ép buộc chẳng còn cách nào khác. Muốn khuyên rồi lại không biết nên khuyên thế nào, cuối cùng, đáy mắt đột nhiên lộ ra mờ ám.

“Cũng được, cô bé kia cho dù trong nhà giới thiệu, cũng xem như cực phẩm trong cực phẩm rồi. Có điều như vậy xem ra, cậu hẳn là vẫn chưa đoạt tới tay phải không? Chờ đến khi cậu có được cô ta rồi, nói với huynh đệ một chút, loại thiên kim tiểu thư kia ở trên giường thế nào.”

“Được.” Tưởng Nguyên kẹp điếu thuôc mỉm cười rít một hơi, đáy mắt đã xuất hiện men say lờ mờ, “Thật ra tôi cũng khá tò mò, cái loại nhóc con được người trong nhà nuông chiều này, lúc nằm dưới rốt cuộc có đủ mạnh mẽ không.”

Lời mới vừa dứt, Tưởng Nguyên liền cảm thấy một cột nước lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống. Hắn bị tưới đầy đầu rượu tây có kèm nước đá, còn chưa kịp phản ứng, lại đột nhiên bị chai rượu hung hăng đập một cái vào đầu.

Tưởng Nguyên rõ ràng cảm thấy có chút ấm áp chảy xuống từ hai bên thái dương, hắn giơ tay lau một cái, máu đỏ đầy tay.

Hắn âm thầm hung hăng “đệch” một tiếng, quay đầu lại, vừa định chửi ầm lên, nhưng lúc nhìn thấy người đứng đối diện thì vô thức im bặt.

Thẩm Mộ Ngạn đứng sau lưng hắn, lúc này đôi mắt rũ xuống, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn hắn, giống như đang nhìn một vật chết.

“Như vậy, đủ mạnh mẽ chưa?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương