Sau bữa cơm trưa, tinh thần cùng cái miệng của Cố Phán nhận được hai tầng đả kích.

Thẩm Mộ Ngạn ăn cơm xong thì tiếp tục quay về bàn làm việc.

Cố Phán thu thập hộp cơm xong xuôi, sau đó cực kỳ ủ rũ đi đến phòng nghỉ gửi Wechat cho chị em tốt.

【 Wechat 】 Cố Phán: Tớ đã bắt đầu nghi ngờ không biết cái quyết định "Mang tình yêu về nhà" này đến cùng có chính xác hay không, cảm thấy lại tiếp tục thế này, tình yêu chưa mang về nhà, người làm thuê Tiểu Cố đã bị giày vò đến không thành hình người trước rồi. Ô ô ô ô ô ô, nhớ nhà, muốn khóc QAQ

Đổng Thiện Thiện ở bên kia không biết đang bận chuyện gì, tạm thời chưa trả lời.

—— —— ——

Bên ngoài phòng làm việc.

Lam Tâm đang bàn giao một vài công vụ của trụ sở chính với Lý Trì, thái độ của cô ta vẫn nghiêm túc cẩn thận như trước, rất nhiều chi tiết trên tài liệu sợ Lý Trì không chú ý đến, đều sẽ tập trung mang ra nói tỉ mỉ cùng anh ta.

"Đại khái chỉ có chừng này, còn có hai chuyện hơi phức tạp, lát nữa tôi vào phòng làm việc tự mình thuật lại với tổng giám đốc đi, như vậy tiết kiệm thời gian."

Lý Trì gật gật đầu, anh ta và tổng giám đốc nhà anh ta giống nhau, đối với năng lực làm việc của người đẹp mặt lạnh này từ trước đến nay không tồn tại nghi ngờ.

Chỉ có điều...

Lý Trì thần thần bí bí sáp lại gần, nhỏ giọng nói với Lam Tâm: "Trợ lý cuộc sống mới tới bên cạnh Tổng giám đốc kia, cô nhìn thấy rồi chứ?"

Đầu lông mày của Lam Tâm hơi nhăn lại, sắc mặt lạnh hơn.

"Tôi đang muốn hỏi anh đây, anh đi theo bên cạnh tổng giám đốc, sao có thể chọn cho anh ấy một người giúp việc như vậy chứ? Hơn nữa, cả buổi sáng hôm nay tôi cũng đã quan sát tỉ mỉ rồi, cô bé này căn bản không có thực lực gì nổi trội, loại người này lưu lại bên người tổng giám đốc thì có giá trị gì?"

Lý Trì không ngờ Lam Tâm sẽ thẳng thắn như vậy, bị oán trách đến nghẹn họng.

Anh ta vốn muốn nhắc nhở vị nữ hiệp mặt lạnh này một chút. Dù sao thân phận của cô Cố đặc biệt như vậy, những năm này được tổng giám đốc nhà anh ta một đường che chở cho đến bây giờ. Tổng giám đốc nhà anh ta là người lạnh nhạt thế nào, có thể dành tâm tư cho một người nhiều đến thế, nói là bảo bối đặt trên đầu quả tim cũng không quá.

Nhưng những lời này...... Lý Trì không dám thật sự nói rõ ra.

Chuyện mà tổng giám đốc đã giấu lâu như vậy, anh ta là một thư ký nhỏ nào dám tùy ý để lộ chứ?

Lý Trì nghĩ tới nghĩ lui, đắn đo một hồi khá lâu, cuối cùng chọn một biện pháp thỏa hiệp.

"Cái đó, cô Cố cũng không phải không có khả năng như cô nói đâu. Huống hồ, cô ấy là người mà cô Tư giới thiệu tới, tổng giám đốc tự mình gật đầu để cô ấy vào làm việc, cô cũng không cần dữ quá."

Lam Tâm biết rất rõ tranh chấp trong nội bộ nhà họ Thẩm, gần đây lại thay Thẩm Mộ Ngạn giải quyết chuyện thay đổi người của trụ sở chính, vì thế vừa nghe thấy Lý Trì nói đến cô Tư, thì ngay lập tức phản ứng lại.

"Cô em không cùng họ duy nhất của tổng giám đốc sao? Người họ Đổng kia à?"

"Đúng vậy." Lý Trì vỗ vỗ vai cô ta, "Cho nên cô đó, sương sương là được rồi. Bình thường tổng giám đốc yêu cầu cũng không cao, trợ lý đời sống có thể sắp xếp thỏa đáng vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại là được rồi. Cô còn thật muốn so sánh cô ấy với mấy người chúng ta à? Cái đó cũng quá là không thực tế đi."

Anh ta thấy mình đã tận tình tận nghĩa rồi, cái gì nên nói đều đã chỉ ra, thông thường người hiểu chuyện nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền lộ ra vẻ đã hiểu.

Nhưng Lam Tâm nghe xong những lời này, vẻ trào phúng trên mặt càng nhiều hơn.

"Chả trách, hóa ra là đi cửa sau mới vào được."

"......" Lý Trì không muốn nói nữa.

Có điều, sau đó Lam Tâm cũng không để ý lắm đến những chuyện này. Với cô ta mà nói, Cố Phán cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn. Vốn tưởng rằng cô gái này có địa vị gì đặc biệt ở chỗ tổng giám đốc, nhưng nghe xong lời Lý Trì, hẳn là tổng giám đốc nể mặt cô em gái kia, mới dẫn theo bên người.

Dạng lính nhảy dù đi cửa sau này, cô ta căn bản không thèm để ý.

Vậy nên, về sau lúc đi vào báo cáo công việc còn lại với Thẩm Mộ Ngạn, cô ta cũng chẳng nhìn Cố Phán đến một lần.

Nói xong việc chính, Lam Tâm lại như nghĩ đến cái gì, mở miệng: "Đúng rồi, thưa tổng giám đốc, tối nay chủ tịch Sở của tập đoàn IO sẽ tổ chức tiệc rượu tư nhân, ông ta từ rất sớm đã gửi thiệp mời cho ngài, nhưng ngài vẫn luôn ở chi nhánh, vậy nên tôi chưa giải quyết. Tối nay ngài không có tiệc xã giao nào khác, ngài có muốn đi qua đó không ạ?"

Bàn tay đang lật văn kiện của Thẩm Mộ Ngạn hơi dừng lại. Anh nâng mắt thoáng nhìn một cái về phía Cố Phán đang bận rộn cắm hoa ở bên kia.

"Tôi nhớ là đứa con trai thứ hai nhà họ Sở đã kết thông gia với nhà họ Hứa rồi?"

Lam Tâm không biết vì sao Thẩm Mộ Ngạn lại đột nhiên hỏi đến chuyện này, suy nghĩ một lát, cô ta gật gật đầu.

"Đúng vậy, cậu hai nhà họ Sở, Sở Phàm quả thật đã kết thông gia với cô cả Hứa Tiếu của nhà họ Hứa ở bên thành Bắc kia. Có điều, thế lực của hai nhà này còn yếu, chưa uy hiếp được tập đoàn chúng ta."

Không biết Thẩm Mộ Ngạn đang nghĩ gì, trên khuôn mặt tuấn tú có biểu cảm lạnh lẽo nhàn nhạt khiến người ta không nhìn thấu.

Thật lâu sau, anh mới thấp giọng đáp: "Cho bọn họ câu trả lời, nói tôi sẽ đến đúng giờ."

Lam Tâm hơi bất ngờ, thật ra chuyện này cô ta cũng đã cân nhắc một chút rồi mới quyết định hỏi ý tổng giám đốc. Dù sao cô ta là người rất nghiêm túc lại cẩn thận với công việc, cho dù đoán được suy nghĩ của cấp trên, đoán được đối phương sẽ làm thế nào, cô ta vẫn sẽ báo cáo mọi chuyện một lần trước.

Tiệc rượu lần này của nhà họ Sở chính là như thế.

Theo lẽ thường mà nói, Thẩm Mộ Ngạn hẳn là lười tham dự kiểu hoạt động xã giao vô dụng này mới đúng. Tập đoàn IO ở thành phố S nằm ở vị trí không cao không thấp, nhà họ Sở càng là mấy năm gần đây mới dời cả nhà đến bên thành phố S này, bất kể là phương diện tập đoàn hay là phương diện gia tộc, căn cơ của bọn họ đều không ổn định.

Nếu không, bọn họ sao có thể chủ động nhiệt tình ném cành ô liu về phía Thẩm Mộ Ngạn chứ?

Lam Tâm vốn cho là tổng giám đốc không có khả năng đồng ý, nhưng không nghĩ đến...

"Vậy, có cần tôi liên hệ giúp ngài một bạn gái phù hợp không ạ?"

Thật ra, đây chỉ là một câu nói mang tính hình thức của Lam Tâm, dù sao cô ta biết, tiệc rượu tương tự trong quá khứ, Thẩm Mộ Ngạn đều là đơn độc tham dự.

Thẩm Mộ Ngạn nghe xong lời cô ta, thì một lần nữa rời ánh mắt lên trên tập tài liệu trong tay, giọng thản nhiên đáp: "Không cần, tôi tự mình dẫn người theo."

Lam Tâm có chút ngoài ý muốn, cô ta gần như vô thức nghĩ ngay đến Cố Phán đang bận rộn ở bên kia, lông mày không khỏi lại nhăn lại một chút.

—— —— —— ——

Thật ra Cố Phán cả ngày đều ở vào trạng thái tự kiếm việc để làm.

Cô không có kinh nghiệm làm việc, không biết dáng vẻ này của mình đến cùng có đúng hay không.

Nhưng cô cũng lén lút hỏi ý kiến Lý Trì cùng với của mấy người trợ lý bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, phát hiện ngoài làm việc ra, thời gian cá nhân của Thẩm Mộ Ngạn thật sự rất ít, càng không cần nói việc riêng của anh.

Ngoại trừ đi lấy cơm ở nhà ăn, thay anh chỉnh lý tủ quần áo, thật sự cô cũng không tìm được chuyện gì khác nữa có thể làm.

Nhưng Cố Phán có không hiểu quy tắc chỗ làm việc thế nào đi nữa, cũng hiểu lúc mới đi làm tuyệt đối không thể để ông chủ nhìn thấy dáng vẻ lười biếng dùng mánh lới của mình.

Vậy nên nghĩ tới nghĩ lui, cô đã đặt một bó hoa. Sau đó, lấy ra sự nghiêm túc như khi lên lớp cắm hoa với bà nội lúc bình thường, đem bó hoa kia cắt tỉa, phối hợp, cắm từng cành một vào trong bình hoa, rồi đặt lên trên bàn trà ở khu tiếp khách.

Khụ, làm đẹp khung cảnh của phòng làm việc cũng coi như một trong những chức trách của trợ lý đời sống nhỉ ——

Cô chủ Cố, người không có việc đi kiếm việc để làm hèn mọn nghĩ.

-

Sau khi Cố Phán thu thập xong dụng cụ, liền mang theo lá thừa cùng cành hoa cắt tỉa ra đi tới toilet ở bên ngoài.

Lúc đi vào, trùng hợp đụng phải Lam Tâm đang sửa sang lại trang điểm.

Thư ký và trợ lý bên người Thẩm Mộ Ngạn rất nhiều, ngoài Lý Trì ra, còn lại cả một ngày này Cố Phán trên cơ bản cũng đã lăn lộn đến quen mặt.

Chỉ có vị nữ thư ký xinh đẹp mặt lạnh này, nhìn có vẻ không dễ ở chung lắm.

Cố Phán cũng không phải kiểu người nhất định phải dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta. Cô từ nhỏ đến lớn trước giờ đều là người được tâng bốc, để cô bình thản không mang theo thái độ ở chung một chỗ với người xa lạ, đã xem như là tiến bộ rồi, còn những thứ khác?

Cô tạm thời không học được, cũng không muốn học.

Cho nên, ngoại trừ lúc đi vào ánh mắt cô ngắn ngủi chạm vào ánh mắt của Lam Tâm đang đứng ở trước gương, Cố Phán không phản ứng quá nhiều.

Cô bỏ hết đống rác mà mình xách ra vào trong thùng rác, rồi tiến lên trước mấy bước, cũng đi đến cạnh bồn rửa tay. Cô không ngẩng đầu, đôi tay mảnh mai trắng nõn duỗi ra đưa đến cảm ứng ở dưới vòi nước, im lặng cọ rửa.

Lam Tâm vốn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, lúc này đụng mặt Cố Phán, cơn giận trong lòng cũng có chút nhịn không nổi nữa.

Cô ta biết mình không nên can thiệp vào việc riêng của cấp trên, lại càng không nên chỉ trích quyết định của cấp trên.

Nhưng khi đó có rất nhiều cơ hội cho cô ta lựa chọn, rất nhiều công ty lớn trong ngoài nước cũng thường ném cho cô ta cành ô liu, sở dĩ cô ta lựa chọn ở lại, cũng là bởi vì sự chuyên tâm đối với công việc của Thẩm Mộ Ngạn cùng thủ đoạn ổn-chuẩn-ác của anh ta.

Cô ta cảm thấy mình đi theo người như vậy, mới là tăng lên giá trị cuộc sống, làm việc mới coi như có ý nghĩa.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn ở lại Thẩm thị, chưa từng muốn rời đi.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện một tên lính nhảy dù, trong lòng Lam Tâm đương nhiên không phục. Nhất là sau khi cô ta phát hiện tên lính nhảy dù này không có năng lực gì, lại muốn một mực đi theo bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn.

... Có loại cảm giác nhân vật cấp Thần tiên mà mình ngưỡng mộ, đột nhiên bị người kéo xuống phàm trần.

Lam Tâm nhịn không nổi nữa, vừa thoa phấn lên mặt, vừa nói với Cố Phán: "Tôi đã kiểm tra sơ yếu lý lịch của cô Cố, bất kể là trường học hay là chuyên ngành, dường như đều không phù hợp với công ty của chúng tôi cho lắm. Có thể thuận lợi tiến vào Thẩm thị, còn thành công ở bên cạnh tổng giám đốc, có thể thấy khả năng của cô Cố không nhỏ."

Lam Tâm cảm thấy bản thân đã rất kiềm chế rồi, nhưng sự quái gở trong lời nói Cố Phán lại vẫn nghe ra được.

Cô cũng không chuẩn bị che giấu cái gì. Lam Tâm và Lý Trì cùng làm việc ở một chỗ lâu như vậy, tùy tiện hỏi thăm thì sẽ biết cô rốt cuộc là làm sao thành công vào làm việc. Cô muốn lập cho mình cái hình tượng nhân vật dựa vào năng lực tìm việc, giờ cũng không có khả năng lắm.

Thà như vậy, chi bằng gọn gàng dứt khoát nói rõ ràng.

"Không phải là khả năng của tôi không nhỏ, là tôi có người chị em lợi hại, đi cửa sau của cô ấy mới vào được."

Lam Tâm cũng không ngờ Cố Phán thừa nhận dứt khoát như vậy, sau khi kinh ngạc, còn lạnh lùng chế giễu một tiếng.

"Xem ra cô Cố ngược lại không ngần ngại chút nào nhỉ? Cô không thấy mất mặt sao?"

Cô ta đóng hộp phấn trang điểm "cạch" một tiếng, nhìn về phía Cố Phán ở trong gương, ánh mắt hơi lạnh.

"Có phải cô thấy mình có cái mặt thì có thể chinh phục được mọi thứ không? Bình thường rất ít cố gắng chứ gì? Đầu cơ trục lợi, lợi dụng mạng lưới quan hệ của người bên cạnh, tìm được một công việc vừa lòng lại không cần năng lực gì. Không cảm thấy đáng buồn sao? Cô không cảm thấy cô tiếp tục như vậy, cuộc sống không có bất kỳ giá trị gì hay sao?"

Cô chủ Cố từ nhỏ đến lớn chỉ từng bị bà nội cô giáo huấn qua, nhưng trước giờ cũng đều là bởi vì vài việc nhỏ. Giờ bỗng nhiên bị người ngoài lôi ra chỉ trích, sao cô có thể nhịn được.

"Cô Lam đúng không? Đầu tiên, cô đã nhầm một chuyện, tôi là lợi dụng các mối quan hệ của mình, nhưng cái này cũng không hề thể hiện tôi không cố gắng. Tiếp theo, chuyện tôi vào làm việc là tổng giám đốc Thẩm tự mình gật đầu đồng ý, bây giờ cô chất vấn tôi, có phải cũng tôi có thể hiểu thành, cô nghi ngờ quyết định của tổng giám đốc Thẩm không? Cuối cùng, "

Ánh mắt Cố Phán lạnh lùng liếc nhìn Lam Tâm, mang theo sự sắc bén cùng khí thế bức người.

"Trên thế giới này mỗi người có cách sống của riêng mình. Có phải cô cảm thấy tất cả mọi việc, chỉ có thái độ cùng đường đi giống cô, mới là đúng đắn hay không? Nếu là như vậy, à, vậy tôi đề nghị cô về tra thêm từ điển, xem thật kỹ hai chữ "Tôn trọng" viết như thế nào."

Cố Phán nói xong những lời này, cũng không ở lại thêm một giây đồng hồ, xoay người lập tức đi ra ngoài.

Cô không về thẳng văn phòng của Thẩm Mộ Ngạn, mà là chuyển hướng đi đến cầu thang bộ.

Vừa rồi lúc nói chuyện với Lam Tâm khí thế rất mạnh, nhưng thật ra Cố Phán nói xong những lời đó, trong lòng cũng rất trống rỗng.

Vừa vặn lúc này Đổng Thiện Thiện trả lời Wechat.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Ha ha ha ha ha ha, anh cả tớ lại làm chuyện gì rồi! Sao nghe giọng điệu của cậu, giống như giày vò cậu như rau cải xanh vậy!

Trong lòng Cố Phán hơi tủi thân, đầu ngón tay ấn lên màn hình, nhanh chóng trả lời tin nhắn cho chị em tốt.

【 Wechat 】 Cố Phán: Chuyện này trước tiên bỏ qua, tớ hỏi cậu, từ góc độ của cậu mà nhìn, cậu có cảm thấy tớ không đủ xứng đôi với anh cả nhà cậu không? Không kể gia thế, chỉ nói về người.

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện:???

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: Cậu hỏi cái này làm gì? Là có ai nói gì đó với cậu rồi phải không?

Cố Phán không muốn gây thêm rắc rối, vả lại chị em tốt của cô lại đang ở thành Bắc, nói nhiều rồi cũng chẳng giúp được gì.

【 Wechat 】 Cố Phán: Không phải, chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Cậu mau nói đi!

【 Wechat 】 Đổng Thiện Thiện: À... Tớ cảm thấy trọng điểm của cậu có phải là sai lầm rồi không? Cậu đối với anh cả tớ vốn dĩ là bắt đầu từ giá trị nhan sắc mà thôi, hiện tại đi sâu nghiên cứu năng lực cá nhân gì chứ? Chị em tốt của tớ từ trước đến nay đều là hình tượng nhân vật thoải mái cởi mở, lần này cậu sao thế? Người còn chưa tới tay đâu, đã bắt đầu nghĩ đến vấn đề xứng với anh ấy hay không rồi à?

Đổng Thiện Thiện nói đơn giản, nhưng lại là một câu đánh thức Cố Phán.

Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu cô cũng chỉ là ôm tâm tư muốn nói chuyện yêu đương với đầu tường mới Thẩm Mộ Ngạn này, còn chuyện về sau... phát triển xa xôi như vậy, cô căn bản chưa từng nghĩ tới.

Sao mới ngây người ở bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn hai ngày, thứ cô để ý đã bắt đầu nhiều hơn rồi?

Trong đầu mơ hồ có ý nghĩ gì đó muốn hiện lên, nhưng Cố Phán không dám khẳng định lắm. Cô cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, bởi vì cô cũng không biết bản thân sẽ đột nhiên thế này, có phải là kết quả do những lời nói của Lam Tâm kích động ra hay không.

Suy nghĩ thật lâu, cô mới quyết định tiếp tục dần dần từng bước mà tới.

Dù sao, trước tiên phải giải quyết người đàn ông kia, mới có thể lại có chuyện sau này.

Hiện tại thì sao, cần gì lấy chuyện còn chưa xảy ra mà giày vò bản thân, cái này căn bản không phù hợp hình tượng cô nàng nổi loạn siêu ngầu!

Cố Phán điều chỉnh cảm xúc, một lần nữa về tới phòng làm việc của Thẩm Mộ Ngạn.

Lúc này đã khoảng bốn giờ chiều rồi, Thẩm Mộ Ngạn ngồi ở trước bàn làm việc xem tài liệu buổi chiều. Thấy Cố Phán trở về, anh ngược lại là gỡ mắt kính xuống, nhắm đôi mắt có chút mệt mỏi, ấn xuống sống mũi.

"Thu thập một chút, đợi lát nữa cùng tôi đi ra ngoài."

Cố Phán quy quy củ củ gật đầu đáp lại, cuối cùng, cô hỏi một câu: "Tan làm là muốn về khách sạn ạ?"

"Không, đi cùng tôi tham gia một tiệc rượu."

—— ——

Sau khi Cố Phán ngồi lên xe rồi, trong lòng vẫn còn đang thấp thỏm.

Cũng không phải bởi vì cái gì khác, tiệc rượu thương mại ở thành phố S này cô chưa từng tham dự một lần nào, người nhận ra cô cơ bản không có. Nhưng người khác không nhận ra cô... Nhưng còn có anh trai Cố An Nam của cô đó!

Anh trai cô từ trước đến giờ tâm tư nhạy bén, nhất là đối với chuyện của cô. Nếu như lúc này cô tùy tiện gửi tin nhắn hỏi anh ấy có đến đó không hay gì đó tương tự, khẳng định anh ấy sẽ gọi ngay một cuộc điện thoại tới.

Suy đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định thăm dò ý kiến từ phía Thẩm Mộ Ngạn trước.

"Tổng giám đốc Thẩm, người tham gia tiệc rượu tối nay có nhiều không ạ?"

Thẩm Mộ Ngạn đã đổi một bộ Âu phục màu đen, chất liệu màu đen nặng nề mặc ở trên người anh, lại hiển nhiên so với ngày bình thường càng tăng thêm phong độ lạnh lùng, không dễ tiếp cận.

Anh nghe xong lời Cố Phán, thì hơi quay đầu sang, trong con ngươi đen nhánh có tia sáng hơi lạnh, nhè nhẹ ép về phía cô.

"Tiệc rượu tư nhân, người tham gia không nhiều."

"..." Không nhiều cũng không có nghĩa là Cố An Nam chắc chắn sẽ không ở đó!

Cố Phán có chút khó xử, cảm thấy lại hỏi tiếp cũng sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ rồi nghĩ, bỗng nhiên trước mắt sáng lên.

"Tổng giám đốc Thẩm, cái đó... Thật ngại quá, tôi không có lễ phục, có lẽ không có cách nào đi cùng anh rồi, nếu không anh bảo tài xế tìm một chỗ để cho tôi xuống? Tôi về khách sạn chờ anh?"

"Cái này không cần cô quan tâm." giọng nói của Thẩm Mộ Ngạn hờ hững, "Tôi đã tìm người liên hệ quầy chuyên doanh, bây giờ chính là muốn đưa cô đi chọn lễ phục."

"..."

-

Đến cửa hàng đồ hiệu, mắt thấy không còn bất kỳ đường lui nào, Cố Phán cũng chỉ có thể kiên trì xuống xe.

Cô cũng nghĩ kỹ rồi, không nói tối nay có thể thật sự trùng hợp chạm mặt Cố An Nam hay không, cho dù thật sự gặp được, cô cũng có thể tìm cơ hội chuồn đi.

Kiểu người như Thẩm Mộ Ngạn, đi đến tiệc rượu khẳng định là xã giao, một đám nhân vật lớn trong giới kinh doanh bọn họ nói chuyện phiếm, một trợ lý nhỏ bé như cô cũng không có khả năng liên tục ở bên cạnh anh.

Đến lúc đó chỉ cần cô chú ý nhiều hơn một chút, thông minh lanh lợi một chút, đoán chừng khả năng lật xe hẳn cũng sẽ không quá lớn.

Cố Phán vừa tự an ủi mình, vừa đi cùng Thẩm Mộ Ngạn đến cửa hàng đồ hiệu.

Nhãn hiệu này Cố Phán rất quen thuộc, là nhãn hiệu nước ngoài được sáng lập bởi một nhà thiết kế nổi tiếng. Kiểu dáng lễ phục của bọn họ tươi mát, duyên dáng lại đơn giản, so sánh với những nhãn hiệu khác, nhiều thêm phần trẻ trung và ngọt ngào.

Cố Phán rất thích phong cách quần áo kiểu này, cho nên chỉ cần có đồ mới theo đúng mùa, cô đều sẽ gọi người đưa catalog tới, đặt riêng mấy bộ.

Cửa hàng đồ hiệu dường như đã sớm nhận được tin tức, không chỉ dọn dẹp sạch sẽ, quản lý cửa hàng lúc này cũng đã trông chừng ở trong tiệm.

Thấy Thẩm Mộ Ngạn và Cố Phán đi vào, người quản lý với vẻ mặt tươi cười tiến lên chào đón.

"Xin chào tổng giám đốc Thẩm."

Thẩm Mộ Ngạn khẽ gật đầu, "Chọn cho cô ấy một bộ lễ phục phù hợp."

Quản lý cười càng tươi hơn, cực kỳ lễ phép và khách khí nói với Cố Phán: "Vị tiểu thư này, xin mời đi theo tôi."

-

Người quản lý đưa Cố Phán đi thẳng vào trong, bên đó có mấy tủ quần áo được khảm trong vách tường. Trước đó, Thẩm Mộ Ngạn đã bảo Lý Trì cung cấp cho bên này thông tin cơ bản của Cố Phán, sau khi đã biết thân hình cùng tuổi tác của cô, người quản lý đã tự mình chọn ra mấy bộ lễ phục thích hợp.

Lúc này đưa Cố Phán tới đây, chỉ là muốn để cô chọn lựa một bộ yêu thích từ trong đó.

Những bộ mà người quản lý chọn đều là kiểu mới nhất, mấy bộ trong đó lúc trước Cố Phán cũng đã thu thập, vẫn luôn để ở nhà chưa từng mặc qua. Lúc này lại nhìn một cái, ngược lại giống như lúc trước, cái đầu tiên nhìn trúng là một cái váy dài hở lưng màu lam khói.

Cô chủ Cố không hề do dự, trực tiếp chỉ vào cái váy đó, "Nó đi."

Lúc cô thay xong đi ra, người quản lý đưa cô đi đến trước mặt Thẩm Mộ Ngạn.

Thẩm Mộ Ngạn được sắp xếp ngồi ở khu tiếp khách, trên bàn trà đặt cà phê và bánh ngọt, nhưng anh cũng chưa hề động vào, cứ như vậy yên tĩnh bắt chéo chân ngồi chờ.

Nhân viên bán hàng ở xung quanh thỉnh thoảng cũng ném ánh mắt dò xét qua.

Ngược lại cũng không thể trách bọn họ, thật sự là bởi vì người này quá hoàn mỹ rồi.

Làm việc ở đây lâu như vậy, nhóm nhân viên bán hàng đã gặp qua rất nhiều đàn ông đưa bạn gái hoặc vợ tới chọn lễ phục, cũng không thiếu cậu ấm dáng vẻ đường hoàng hoặc là tổng giám đốc thành thục nho nhã.

Nhưng giống như người này ngày hôm nay, chỉ vừa ngồi ở chỗ đó, sự cao quý cùng hơi thở lạnh lẽo đã ép ra khắp bốn phía, thật đúng là vô cùng ít thấy.

Thật lâu sau, Cố Phán mới lại theo quản lý đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Mộ Ngạn không có một chút không kiên nhẫn nào bình tĩnh ngồi ở đó chờ mình, trong lòng Cố Phán có cảm xúc khác lạ hơi dao động.

Cô túm lấy vạt váy, cẩn thận đi về phía trước.

"Tổng giám đốc Thẩm."

Sau khi gọi Thẩm Mộ Ngạn một tiếng, Cố Phán hơi hơi nín thở, chờ người đàn ông ngẩng đầu.

Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi ngẩng lên, con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm nhìn lên người của cô gái nhỏ, vừa mắt trước tiên là vạt váy chạm đất.

Chiếc váy là màu lam khói nhạt, xung quanh thắt lưng có hoa văn thêu màu trắng, cùng kiểu dáng ở trước ngực cũng có hai chỗ, đẹp đẽ tinh xảo.

Lúc này cô gái đang đối diện với anh, tóc dài xõa tung, cũng không nhìn ra sau lưng là quang cảnh thế nào.

Anh lại nhìn lướt qua vạt váy sắp chạm đất, khẽ gật đầu một cái, "Lấy cái này đi."

Cố Phán vẫn là lần đầu tiên thử lễ phục vì một người đàn ông, mặc dù đánh giá có chút đơn giản, nhưng cô vẫn rất thỏa mãn.

Thấy Thẩm Mộ Ngạn đứng dậy, giống như là muốn đưa cô rời đi, Cố Phán quay người lại, hướng về phía người quản lý lễ phép bày tỏ lòng cảm ơn.

Mà chớp mắt kia lúc cô quay người, tấm lưng xinh đẹp vừa rồi vẫn luôn lộ ra ở bên ngoài nhưng bị người đàn ông xem nhẹ, ngay lập tức đập vào tầm mắt anh.

Làn da của cô gái cực kỳ trắng, ánh đèn trong cửa hàng yếu ớt, tia sáng rắc lên trên tấm lưng bị mái tóc dài lúc ẩn lúc hiện che lại hơn phân nửa của cô, làn da lộ ra bên ngoài tản ra rực rỡ óng ánh đoạt ánh mắt người.

Eo của cô rất nhỏ, chuỗi hạt châu bằng pha lê trong suốt kết thành đai áo, đan xen chặt chẽ ở gần đường eo của cô, đường cong của thắt lưng một đường ẩn xuống phía dưới, ở chỗ tiếp nối vạt váy vạch ra một đường cong mập mờ lại mê người, khiến cho người ta không khỏi sinh ra tà niệm, muốn nắm vào tay vuốt ve ướm thử một phen.

Màu sắc trong con ngươi Thẩm Mộ Ngạn chợt trở nên u ám, đáy mắt phảng phất phủ kín một tầng ánh sáng ảm đạm, ẩn giấu con sóng lớn.

Chỉ phút chốc, anh cởi âu phục trên người xuống, tiến lên trước mấy bước, trực tiếp khoác lên bờ vai của Cố Phán.

Hơi thở trong trẻo mang theo mùi gỗ trầm quen thuộc cùng nhau truyền đến, Cố Phán có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang.

"Đi thôi." Thẩm Mộ Ngạn đón lấy ánh mắt của cô, cũng không giải thích thêm.

Cố Phán: "Tổng giám đốc Thẩm, áo của anh..."

"Trời bên ngoài âm u, hẳn là sắp có mưa, cô khoác đi."

Cách nói này ngược lại là lịch sự mà săn sóc, nhưng với Cố Phán mà nói, luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.

Cô vừa theo Thẩm Mộ Ngạn đi ra bên ngoài, vừa cẩn thận nhớ lại một chút, hiệp ước vào làm việc lúc trước cùng chuyện trên máy bay.

Cuối cùng, sau khi lên xe, cô mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm, anh đối với bạn gái luôn luôn quan tâm như vậy sao?"

Cố Phán biết hỏi thẳng ra như thế không tự nhiên lắm, nhưng cô thực sự không nhịn được nữa.

Người đàn ông ngồi ở bên cạnh cô, nghe xong lời cô nói, chỉ đáp lại một câu: "Không phải, cô là người đầu tiên."

Cố Phán hơi giật mình, trong con ngươi xinh đẹp, có một chút không thể tin.

"Đầu tiên gì ạ?"

Anh quay đầu nhìn về phía cô, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt tuấn tú, có chút biểu cảm trầm lãnh khiến người ta nhìn không thấu.

"Cô cảm thấy thế nào?"

Giọng của người đàn ông cực thấp, mở miệng hỏi Cố Phán.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương