Cuồng Thê PK Thập Lang Quân
-
Chương 23: Đêm phong ba
Đêm nay, bầu trời một mãnh thâm u, gió thổi xào xạc, khiến cảnh sắc nhòe trong màn mưa…
Trong Vân Sương Các.
Sau khi Bích Nguyệt uy cho Vân Thương hết tô cháo trắng, nàng tiến lên khép cửa sổ lại ngăn gió lạnh thổi vào phòng.
Vừa quay người, trở về giường, chuẩn bị cởi bớt ngoại sam.
Cửa vang lên “ cốc cốc” hai tiếng.
“ Có việc gì ?” Động tác trên tay dừng lại, ánh mắt liếc nhìn về phía cửa, Bích Nguyệt lên tiếng.
“ Hồi công chúa, người bên Lưu Ly Các báo lại, phò mã bên đó đã xảy ra chuyện, Tôn thái y đang bắt mạch nhưng do dự mãi không kê đơn, Tôn thái y bảo nô tỳ thỉnh ý chỉ của công chúa ạ !” Xuân Mai đứng ngoài cửa nói vọng vào, nàng cũng không dám tiến vào bên trong, ai biết trong đó đang làm việc gì….
“ Ta đã biết, muội ở lại chăm sóc Vân Thương giúp ta !” Nói xong, nàng quay sang nhìn thấy Vân Thương mang vẻ oán phu nhìn mình, Bích Nguyệt khẽ cười đắp chăn lại giúp hắn, “ Chàng nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc cần giải quyết, xong ta sẽ trở lại, nhớ không được chờ ta về mới chịu ngủ biết chưa ?”
“ Nga !” Vân Thương mặc dù không muốn cũng bất lực, sao ngăn nàng lại được chứ, hắn chỉ có thể gượng cười nhìn nàng, nụ cười của hắn còn xấu hơn là khóc.
Chợt, Bích Nguyệt cúi người hôn lên nhẹ lên môi Vân Thương, sau đó đứng dậy, tiến về phía cửa, dứt khoát rời đi.
Xuân Mai giao cây dù trong tay cho Thu Cúc, để nàng che mưa giúp công chúa, tiếp đó, Xuân Mai nhẹ nhàng tiến vào phòng, nhấc một cái ghế kê sát giường Vân Thương, nghịch ngợm le lưỡi mỉm cười, chọc ghẹo người đang nằm trên giường như cái xác không hồn, “ Vân phò mã a, nô tỳ cảm thấy ngài không cần bày ra bộ dáng oán phu như vậy a, người cũng đã đi rồi, nô tỳ khuyên ngài nên nghỉ ngơi thật sớm đi nhé !” Dứt lời, nàng đưa tay lên che miệng cười trộm.
“ Nha đầu Xuân Mai, muốn mông nở hoa sao, dám trêu đùa ta hử, đợi ta khỏe lại, nhất định sẽ hảo hảo trừng trị ngươi….!” Vân Thương suy yếu, khép mắt lại, lời nói đầy uy hiếp pha lẫn một chút đùa vui, bọn họ sống bên cạnh nhau gần ấy năm, đương nhiên hiểu đối phương chỉ đùa dai một chút, chứ không có ý xấu.
“ Nô tỳ biết sai rồi, mong Vân phò mã tha tội…..lần sau không dám nữa, nô tỳ sợ bị phạt lắm !” Xuân Mai đưa tay vuốt mấy sợi tóc của mình, lời nói thành khẩn sợ sệt nhưng gương mặt tràn ngập ý cười.
Tâm tình của Vân Thương qua một hồi trò chuyện đã bình thường trở lại, hắn thở dài, xoay người nằm quay mặt vào vách, khẽ lên tiếng, “ Xuân Mai, muội ra ngoài nhớ khép cửa lại giúp ta!”
Xuân Mai vừa định đứng lên, lúc này, Vân Thương như chợt nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên lên tiếng nói, “ À, thôi muội đừng đóng cửa, để đấy, chút nữa khi công chúa trở lại sẽ tưởng ta đã ngủ, nàng sợ quấy rầy ta yên giấc, rồi lại về Đào Hoa Uyển nghỉ ngơi !”
“ Vâng, nô tỳ đã biết !”
Lưu Ly Các.
Mộc Thanh Ly nằm trên giường hơi thở thoi thóp, mạch đập hỗn loạn, Tôn thái ý không ngừng đi qua đi lại bên giường, Tiểu Hà sốt ruột vò nắn chiếc khăn tay, nàng không biết Vương gia mắc phải chứng bệnh lạ gì, cả người lại co giật, trán nổi gân xanh, Vô Ngân hợp cùng Vô Lượng ra sức giữ chặt thân thể không cho vận động, sợ Vương gia xảy ra tổn hại đến bản thân.
Rốt cuộc Tiểu Hà không nhịn được, mở miệng hỏi, “ Tôn thái y, ông có thể nói cho nô tỳ biết, Vương gia nhà nô tỳ mắc phải bệnh gì ?”
“ Nha đầu, chuyện này xin thứ bổn quan không thể nói với ngươi, chờ công chúa đến sẽ có kết quả !” Tôn thái y lắc đầu, trong miệng lẫm bẫm, “ Quái lạ, rõ ràng dấu hiệu của người bị trúng độc nhưng ông không biết đó là độc gì ! Mạch tượng hỗn loạn..!”
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng, “ Nô tỳ tham kiến Công chúa !”
“ Miễn lễ !” Nói xong, Bích Nguyệt tiến nhanh vào phòng.
“ Hạ quan tham kiến công chúa !”
“ Nô tỳ tham kiến công chúa !”
“ Thuộc hạ tham kiến công chúa !”
“ Miễn hết đi !” Bích Nguyệt đưa tay chỉ Vô Lượng Vô Ngân đang đứng gần đó, khẽ nói, “ Hai người các ngươi mau dìu Mộc phò mã sang Đào Hoa Uyển, không được chậm trể !”
Dứt lời, nàng cũng xoay người bước ra cửa, tiến thẳng một đường trở về Đào Hoa Uyển đợi sẵn, phân phó hạ nhân sang chuyển lời bên Vân Sương Các, tối nay nàng không thể sang đó.
Vô Lượng, Vô Ngân vừa đặt Mộc Thanh Ly xuống giường, quay sang cúi đầu hành lễ.
“ Các ngươi lui về Lưu Ly Các trước, sáng mai trở lại đây đưa chủ tử của các ngươi về !” Nàng lạnh lùng lên tiếng.
“ Thuộc hạ tuân mệnh !” Lúc đi ra, không quân khép chặt cửa phòng.
Rất nhanh, trong phòng xuất hiện hai bóng dáng Lôi – Điện cúi đầu khom lưng.
“Canh chừng cẩn thận, chưa có lệnh của bổn cung không cho bất luận kẻ nào được phép tiến vào !” Nàng quay sang nhìn Mộc Thanh Ly, lấy một bình dược đổ ra tay mấy viên thuốc tiếp đó đưa vào miệng Mộc Thanh Ly, thuốc này đều do nàng bào chế, có tác dụng thanh tâm, khiến người sử dụng mất hết tri giác, lâm vào trạng thái ngủ mê một thời gian.
“ Thuộc hạ đã biết, tuân mệnh chủ tử !” Đến vô tung, đi vô ảnh, xứng đáng trở thành ám vệ đắc lực bên cạnh Bích Nguyệt.
Bích Nguyệt dìu Mộc Thanh Ly tiến vào mật thất, đưa đến dục trì, nước nóng như thấm vào tâm can, trút xuống toàn bộ y phục trên người cả hai, nàng vận khởi nội lực, truyền sang người Mộc Thanh Ly, gương mặt trắng bệch từ từ chuyển sang hồng, đôi môi tái nhợt cũng hồng thuận.
Sau một canh giờ, Bích Nguyệt mới thu tay về, đứng lên nhặt y phục vương vãi trên mặt đất mặc trở lại, sau đó, nàng lại đưa Mộc Thanh Ly rời khỏi mật thất, dìu hắn lên giường đắp chăn, buông màn.
Khép cửa phòng, chậm rãi hướng về phía Vân Sương Các….
Lúc Bích Nguyệt đến, cửa phòng vẫn mở toang, lắc đầu, cười khẽ, “ Thật trẻ con !” Nhưng cước bộ lại càng tăng thêm, cửa phòng vừa đóng, cởi ngoại bào xuống, tiến lên giường khẽ kéo chăn chui vào.
Trong giấc mộng, Vân Thương không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến hắn cứ muốn rút về nơi ấm áp đó.
Giữa đêm giật mình thức giấc, ánh nến trong phòng đã tắt hẳn, men theo ánh trăng, Vân Thương giật mình phát hiện Bích Nguyệt đang nằm ngủ bên cạnh mình, hắn mỉm cười hạnh phúc, vươn tay kéo nàng sát vào lòng mình, khẽ nói, “ Thật tốt quá, cuối cùng nàng cũng chịu đến, nương tử, chúc ngủ ngon !” Hắn thỏa mãn chìm vào giấc mộng.
Mọi cử động nhỏ của Vân Thương đều lọt vào mắt Bích Nguyệt, nhưng nàng vẫn vờ như không biết, sau khi Vân Thương ngủ thiếp đi, nàng cũng khẽ nói, “ Thương lang, thực xin lỗi, đời này ta chỉ có thể phụ các chàng, nếu có kiếp sau, Nguyệt Nhi sẽ bồi lại !”
Đêm vẫn tĩnh lặng, ánh trăng sau cơn mưa càng thêm trong vắt, soi sáng khắp nơi, những tháng ngày phong ba sắp ập đến, liệu Bích Nguyệt có giữ vững trái tim mình…Liệu các nam nhân của nàng sẽ đáp lại hay bỏ mặc lúc phát hiện ra sự thật…
Trong Vân Sương Các.
Sau khi Bích Nguyệt uy cho Vân Thương hết tô cháo trắng, nàng tiến lên khép cửa sổ lại ngăn gió lạnh thổi vào phòng.
Vừa quay người, trở về giường, chuẩn bị cởi bớt ngoại sam.
Cửa vang lên “ cốc cốc” hai tiếng.
“ Có việc gì ?” Động tác trên tay dừng lại, ánh mắt liếc nhìn về phía cửa, Bích Nguyệt lên tiếng.
“ Hồi công chúa, người bên Lưu Ly Các báo lại, phò mã bên đó đã xảy ra chuyện, Tôn thái y đang bắt mạch nhưng do dự mãi không kê đơn, Tôn thái y bảo nô tỳ thỉnh ý chỉ của công chúa ạ !” Xuân Mai đứng ngoài cửa nói vọng vào, nàng cũng không dám tiến vào bên trong, ai biết trong đó đang làm việc gì….
“ Ta đã biết, muội ở lại chăm sóc Vân Thương giúp ta !” Nói xong, nàng quay sang nhìn thấy Vân Thương mang vẻ oán phu nhìn mình, Bích Nguyệt khẽ cười đắp chăn lại giúp hắn, “ Chàng nghỉ ngơi trước đi, ta còn có việc cần giải quyết, xong ta sẽ trở lại, nhớ không được chờ ta về mới chịu ngủ biết chưa ?”
“ Nga !” Vân Thương mặc dù không muốn cũng bất lực, sao ngăn nàng lại được chứ, hắn chỉ có thể gượng cười nhìn nàng, nụ cười của hắn còn xấu hơn là khóc.
Chợt, Bích Nguyệt cúi người hôn lên nhẹ lên môi Vân Thương, sau đó đứng dậy, tiến về phía cửa, dứt khoát rời đi.
Xuân Mai giao cây dù trong tay cho Thu Cúc, để nàng che mưa giúp công chúa, tiếp đó, Xuân Mai nhẹ nhàng tiến vào phòng, nhấc một cái ghế kê sát giường Vân Thương, nghịch ngợm le lưỡi mỉm cười, chọc ghẹo người đang nằm trên giường như cái xác không hồn, “ Vân phò mã a, nô tỳ cảm thấy ngài không cần bày ra bộ dáng oán phu như vậy a, người cũng đã đi rồi, nô tỳ khuyên ngài nên nghỉ ngơi thật sớm đi nhé !” Dứt lời, nàng đưa tay lên che miệng cười trộm.
“ Nha đầu Xuân Mai, muốn mông nở hoa sao, dám trêu đùa ta hử, đợi ta khỏe lại, nhất định sẽ hảo hảo trừng trị ngươi….!” Vân Thương suy yếu, khép mắt lại, lời nói đầy uy hiếp pha lẫn một chút đùa vui, bọn họ sống bên cạnh nhau gần ấy năm, đương nhiên hiểu đối phương chỉ đùa dai một chút, chứ không có ý xấu.
“ Nô tỳ biết sai rồi, mong Vân phò mã tha tội…..lần sau không dám nữa, nô tỳ sợ bị phạt lắm !” Xuân Mai đưa tay vuốt mấy sợi tóc của mình, lời nói thành khẩn sợ sệt nhưng gương mặt tràn ngập ý cười.
Tâm tình của Vân Thương qua một hồi trò chuyện đã bình thường trở lại, hắn thở dài, xoay người nằm quay mặt vào vách, khẽ lên tiếng, “ Xuân Mai, muội ra ngoài nhớ khép cửa lại giúp ta!”
Xuân Mai vừa định đứng lên, lúc này, Vân Thương như chợt nhớ tới điều gì, hắn đột nhiên lên tiếng nói, “ À, thôi muội đừng đóng cửa, để đấy, chút nữa khi công chúa trở lại sẽ tưởng ta đã ngủ, nàng sợ quấy rầy ta yên giấc, rồi lại về Đào Hoa Uyển nghỉ ngơi !”
“ Vâng, nô tỳ đã biết !”
Lưu Ly Các.
Mộc Thanh Ly nằm trên giường hơi thở thoi thóp, mạch đập hỗn loạn, Tôn thái ý không ngừng đi qua đi lại bên giường, Tiểu Hà sốt ruột vò nắn chiếc khăn tay, nàng không biết Vương gia mắc phải chứng bệnh lạ gì, cả người lại co giật, trán nổi gân xanh, Vô Ngân hợp cùng Vô Lượng ra sức giữ chặt thân thể không cho vận động, sợ Vương gia xảy ra tổn hại đến bản thân.
Rốt cuộc Tiểu Hà không nhịn được, mở miệng hỏi, “ Tôn thái y, ông có thể nói cho nô tỳ biết, Vương gia nhà nô tỳ mắc phải bệnh gì ?”
“ Nha đầu, chuyện này xin thứ bổn quan không thể nói với ngươi, chờ công chúa đến sẽ có kết quả !” Tôn thái y lắc đầu, trong miệng lẫm bẫm, “ Quái lạ, rõ ràng dấu hiệu của người bị trúng độc nhưng ông không biết đó là độc gì ! Mạch tượng hỗn loạn..!”
Ngoài cửa vang lên mấy tiếng, “ Nô tỳ tham kiến Công chúa !”
“ Miễn lễ !” Nói xong, Bích Nguyệt tiến nhanh vào phòng.
“ Hạ quan tham kiến công chúa !”
“ Nô tỳ tham kiến công chúa !”
“ Thuộc hạ tham kiến công chúa !”
“ Miễn hết đi !” Bích Nguyệt đưa tay chỉ Vô Lượng Vô Ngân đang đứng gần đó, khẽ nói, “ Hai người các ngươi mau dìu Mộc phò mã sang Đào Hoa Uyển, không được chậm trể !”
Dứt lời, nàng cũng xoay người bước ra cửa, tiến thẳng một đường trở về Đào Hoa Uyển đợi sẵn, phân phó hạ nhân sang chuyển lời bên Vân Sương Các, tối nay nàng không thể sang đó.
Vô Lượng, Vô Ngân vừa đặt Mộc Thanh Ly xuống giường, quay sang cúi đầu hành lễ.
“ Các ngươi lui về Lưu Ly Các trước, sáng mai trở lại đây đưa chủ tử của các ngươi về !” Nàng lạnh lùng lên tiếng.
“ Thuộc hạ tuân mệnh !” Lúc đi ra, không quân khép chặt cửa phòng.
Rất nhanh, trong phòng xuất hiện hai bóng dáng Lôi – Điện cúi đầu khom lưng.
“Canh chừng cẩn thận, chưa có lệnh của bổn cung không cho bất luận kẻ nào được phép tiến vào !” Nàng quay sang nhìn Mộc Thanh Ly, lấy một bình dược đổ ra tay mấy viên thuốc tiếp đó đưa vào miệng Mộc Thanh Ly, thuốc này đều do nàng bào chế, có tác dụng thanh tâm, khiến người sử dụng mất hết tri giác, lâm vào trạng thái ngủ mê một thời gian.
“ Thuộc hạ đã biết, tuân mệnh chủ tử !” Đến vô tung, đi vô ảnh, xứng đáng trở thành ám vệ đắc lực bên cạnh Bích Nguyệt.
Bích Nguyệt dìu Mộc Thanh Ly tiến vào mật thất, đưa đến dục trì, nước nóng như thấm vào tâm can, trút xuống toàn bộ y phục trên người cả hai, nàng vận khởi nội lực, truyền sang người Mộc Thanh Ly, gương mặt trắng bệch từ từ chuyển sang hồng, đôi môi tái nhợt cũng hồng thuận.
Sau một canh giờ, Bích Nguyệt mới thu tay về, đứng lên nhặt y phục vương vãi trên mặt đất mặc trở lại, sau đó, nàng lại đưa Mộc Thanh Ly rời khỏi mật thất, dìu hắn lên giường đắp chăn, buông màn.
Khép cửa phòng, chậm rãi hướng về phía Vân Sương Các….
Lúc Bích Nguyệt đến, cửa phòng vẫn mở toang, lắc đầu, cười khẽ, “ Thật trẻ con !” Nhưng cước bộ lại càng tăng thêm, cửa phòng vừa đóng, cởi ngoại bào xuống, tiến lên giường khẽ kéo chăn chui vào.
Trong giấc mộng, Vân Thương không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thay vào đó là một cảm giác ấm áp, mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi, khiến hắn cứ muốn rút về nơi ấm áp đó.
Giữa đêm giật mình thức giấc, ánh nến trong phòng đã tắt hẳn, men theo ánh trăng, Vân Thương giật mình phát hiện Bích Nguyệt đang nằm ngủ bên cạnh mình, hắn mỉm cười hạnh phúc, vươn tay kéo nàng sát vào lòng mình, khẽ nói, “ Thật tốt quá, cuối cùng nàng cũng chịu đến, nương tử, chúc ngủ ngon !” Hắn thỏa mãn chìm vào giấc mộng.
Mọi cử động nhỏ của Vân Thương đều lọt vào mắt Bích Nguyệt, nhưng nàng vẫn vờ như không biết, sau khi Vân Thương ngủ thiếp đi, nàng cũng khẽ nói, “ Thương lang, thực xin lỗi, đời này ta chỉ có thể phụ các chàng, nếu có kiếp sau, Nguyệt Nhi sẽ bồi lại !”
Đêm vẫn tĩnh lặng, ánh trăng sau cơn mưa càng thêm trong vắt, soi sáng khắp nơi, những tháng ngày phong ba sắp ập đến, liệu Bích Nguyệt có giữ vững trái tim mình…Liệu các nam nhân của nàng sẽ đáp lại hay bỏ mặc lúc phát hiện ra sự thật…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook