Cuồng Thê PK Thập Lang Quân
-
Chương 1: Nhảy Vực Trọng Sinh
Trên thiên nhai vạn trượng… Một nhóm cao thủ võ lâm đang đuổi theo một tiểu cô nương, ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
‘‘ Dạ Bích Nguyệt, phía trước đã là vực thẳm vạn trượng, ngươi hết đường lui rồi, biết điều thì giao ra Kim Liên thần công ta sẽ để ngươi được chết toàn thây.’’
‘‘ Ha..ha..ha…Doãn Bình! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng..các ngươi anh hùng võ lâm danh môn chánh phái trong mắt ta đều là một lũ cẩu, sử dụng những thủ đoạn tỉ bỉ thì sao đáng mặt nam nhi..hahaha..Muốn đoạt Kim Liên thần công sao, đừng vọng tưởng ’’. Nói xong nàng dứt khoát xoay người nhảy xuống vực thẳm.
¬¬¬¬ *Phượng quốc,hoàng cung..*
‘‘ Thái y! Mau truyền thái y! Công chúa cưỡi ngựa không cẩn thận bị ngã từ trên lưng ngựa xuống ’’.Trần tổng quản xanh mặt không còn xíu máu kinh hải bế Bích Nguyệt công chúa vừa chạy vừa thét lên.
Tương truyền, hoàng đế Phượng quốc Mộ Dung Thành được người trong thiên hạ ca tụng một nam nhân si tình!
Đối với nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một !
Hậu cung duy nhất một nữ nhân!
Nàng khuynh quốc khuynh thành, chính là hòn ngọc vô giá của phủ Quốc công Hạ Hoài Ân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hạ Lan Uyên!
Sinh cho hoàng đế một đôi Long Phượng thai , nam hài Mô Dung Hạo, tính tình trầm lặng lãnh khốc nhưng rất dễ nhận thấy, sau này hắn nhất định sẽ trở thành một tuyệt thế mỹ nam, nhưng ẩn sâu bên trong chân chính con người hắn chỉ là một nam nhân đoàn tụ…
Nữ hài tử Mộ Dung Bích Nguyệt, nàng được người đời hình dung và nhận định cho một biệt danh “tuyệt thế xấu nữ”, bởi vì từ khi mới sinh ra, trên mặt đã mang theo một vết bớt màu đen chiếm phần lớn diện tích khuôn mặt, một công chúa vừa xấu lại vừa ngốc nghếch, rất thích nhưng nam nhân soái, mỗi lần xuất cung, nếu lỡ nhìn thấy nam nhân nào soái một chút, nàng sẽ bất chấp tất cả, cắm đầu truy theo không biết chữ mệt viết ra làm sao…
Hoàng hậu Hạ Lan Uyên, bởi vì sức khỏe không tốt, thân mang trọng bệnh, cho nên sau khi sinh ra cặp song bào thai, tiếp đó ngọc tẩn hương tiêu chấm dứt cuộc sống hồng trần..
Hoàng đế Mộ Dung Thành, ngọc thụ lâm phong nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hậu cung của hắn vẩn trống vắng không một bóng hồng..
Năm hoàng tử Mộ Dung Hào lên 7, đã hiện rõ đường nét tinh xảo và phong thái ưu việt, chỉ tiếc với dung mạo anh tuấn siêu tái ngọc thụ lâm phong, lại còn là một lãnh khốc tiểu mỹ nam nhưng việc sinh hoạt hàng ngày cũng chỉ xoay quanh mấy vị hộ vệ, không một cung nữ̉ nào được phép tới gần hậu hạ.
Cũng bởi vì, Mộ Dung Bích Nguyệt vì tính tình bướng bỉnh, không chịu nghe theo lời khuyên nhủ, tự mình cưỡi ngựa gặp phải lúc con ngựa kia chưa thuần hóa đã tính còn xót lại, bỗng nhiên nổi điên hất nàng từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống vô tình đầu đập vào đá, chết ngay tại chổ.
Khi mở mắt ra lần nữa, Dạ Bích Nguyệt cảm thấy đầu mình rất đau, khi nàng cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh để xem chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẻ lúc nàng nhảy xuống vách đá cao vạn trượng kia, may mắn thoát chết, nhìn một vòng, chỉ thấy bên cạnh Dạ Bích Nguyệt rất nhiều cung nữ thái giám vây quanh, dường như nàng đang nằm trong vòng tay ấm áp của một nam nhân trung niên xa lạ..
Rất muốn mở miệng hỏi nam nhân trung niên kia nhiều vấn đề thắc mắc trong lòng, ví dụ như, tại sao nàng lại xuất hiện nơi đây, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc nhảy xuống vực thẳm lạnh lẽo đó, chỉ nghe tiếng gió rét gào bên tai, hai mắt Dạ Bích Nguyệt nhắm thật chặt, lúc đó, một ý nghĩ mãnh liệt sôi sục trong lòng nàng, nếu như may mắn thoát chết, thì những người ép nàng rơi vào hoàn cảnh hôm nay hãy âm thầm tự cầu nhiều phúc đi.
Còn người nam nhân trung niên ấm áp như gió xuân này là ai, vì sao lại ngồi đây, vì sao lại ôm nàng ?
Tại sao?
Trong lòng rất nhiều câu hỏi tương tự như thế, nhưng mãi không có câu trả lời..
Việc hiện tại nàng cần làm, trước mắt chỉ có thể bảo trì im lặng xem tình hình trước mắt như thế nào rồi tính tiếp..
‘‘Công chúa đã tỉnh…mau truyền thái y !’’ Trần công công chạy thật nhanh ra cửa gọi thái y đến bắt mạch cho Bích Nguyệt công chúa.
Tôn thái y sau khi xem mạch Dạ Bích Nguyệt, thấy nàng bình thường mới dám thở ra một hơi. ‘‘ Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần vừa xem qua , công chúa không có gì nguy hiểm nửa , nghỉ ngơi vài ngày sẽ bình thường trở lại !’’
‘‘Tất cả mọi người đều lui ra ngoài hết , Xuân Mai ở lại hầu hạ công chúa! ’’…
‘‘ Tuân lệnh, nô tài cáo lui ’’…
‘‘ Nguyệt nhi! Con nghỉ ngơi thật khỏe, phụ hoàng phải trở về giải quyết chính sự, hảo hảo mà nghỉ dưỡng ’’.
Dạ Bích Nguyệt vẩn giữ im lặng, có lẻ nàng đã trọng sinh vào gia đình hoàng gia..
Dù thế nào đi chăng nữa, có thêm một cơ hội được sống, nàng phải trân trọng nó!
Nhưng nàng là ai chứ , Cung chủ Nhật Nguyệt Cung mà giờ này phải lưu lạc trọng sinh.
Những kẻ hôm nay đã hãm hại nàng, món nợ này nàng sẽ từ từ đòi lại bọn họ gấp trăm gấp nghìn lần.
Đôi mắt Bích Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ ...
‘‘ Dạ Bích Nguyệt, phía trước đã là vực thẳm vạn trượng, ngươi hết đường lui rồi, biết điều thì giao ra Kim Liên thần công ta sẽ để ngươi được chết toàn thây.’’
‘‘ Ha..ha..ha…Doãn Bình! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng..các ngươi anh hùng võ lâm danh môn chánh phái trong mắt ta đều là một lũ cẩu, sử dụng những thủ đoạn tỉ bỉ thì sao đáng mặt nam nhi..hahaha..Muốn đoạt Kim Liên thần công sao, đừng vọng tưởng ’’. Nói xong nàng dứt khoát xoay người nhảy xuống vực thẳm.
¬¬¬¬ *Phượng quốc,hoàng cung..*
‘‘ Thái y! Mau truyền thái y! Công chúa cưỡi ngựa không cẩn thận bị ngã từ trên lưng ngựa xuống ’’.Trần tổng quản xanh mặt không còn xíu máu kinh hải bế Bích Nguyệt công chúa vừa chạy vừa thét lên.
Tương truyền, hoàng đế Phượng quốc Mộ Dung Thành được người trong thiên hạ ca tụng một nam nhân si tình!
Đối với nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một !
Hậu cung duy nhất một nữ nhân!
Nàng khuynh quốc khuynh thành, chính là hòn ngọc vô giá của phủ Quốc công Hạ Hoài Ân, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Hạ Lan Uyên!
Sinh cho hoàng đế một đôi Long Phượng thai , nam hài Mô Dung Hạo, tính tình trầm lặng lãnh khốc nhưng rất dễ nhận thấy, sau này hắn nhất định sẽ trở thành một tuyệt thế mỹ nam, nhưng ẩn sâu bên trong chân chính con người hắn chỉ là một nam nhân đoàn tụ…
Nữ hài tử Mộ Dung Bích Nguyệt, nàng được người đời hình dung và nhận định cho một biệt danh “tuyệt thế xấu nữ”, bởi vì từ khi mới sinh ra, trên mặt đã mang theo một vết bớt màu đen chiếm phần lớn diện tích khuôn mặt, một công chúa vừa xấu lại vừa ngốc nghếch, rất thích nhưng nam nhân soái, mỗi lần xuất cung, nếu lỡ nhìn thấy nam nhân nào soái một chút, nàng sẽ bất chấp tất cả, cắm đầu truy theo không biết chữ mệt viết ra làm sao…
Hoàng hậu Hạ Lan Uyên, bởi vì sức khỏe không tốt, thân mang trọng bệnh, cho nên sau khi sinh ra cặp song bào thai, tiếp đó ngọc tẩn hương tiêu chấm dứt cuộc sống hồng trần..
Hoàng đế Mộ Dung Thành, ngọc thụ lâm phong nhưng bao nhiêu năm trôi qua, hậu cung của hắn vẩn trống vắng không một bóng hồng..
Năm hoàng tử Mộ Dung Hào lên 7, đã hiện rõ đường nét tinh xảo và phong thái ưu việt, chỉ tiếc với dung mạo anh tuấn siêu tái ngọc thụ lâm phong, lại còn là một lãnh khốc tiểu mỹ nam nhưng việc sinh hoạt hàng ngày cũng chỉ xoay quanh mấy vị hộ vệ, không một cung nữ̉ nào được phép tới gần hậu hạ.
Cũng bởi vì, Mộ Dung Bích Nguyệt vì tính tình bướng bỉnh, không chịu nghe theo lời khuyên nhủ, tự mình cưỡi ngựa gặp phải lúc con ngựa kia chưa thuần hóa đã tính còn xót lại, bỗng nhiên nổi điên hất nàng từ trên lưng ngựa ngã nhào xuống vô tình đầu đập vào đá, chết ngay tại chổ.
Khi mở mắt ra lần nữa, Dạ Bích Nguyệt cảm thấy đầu mình rất đau, khi nàng cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh để xem chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẻ lúc nàng nhảy xuống vách đá cao vạn trượng kia, may mắn thoát chết, nhìn một vòng, chỉ thấy bên cạnh Dạ Bích Nguyệt rất nhiều cung nữ thái giám vây quanh, dường như nàng đang nằm trong vòng tay ấm áp của một nam nhân trung niên xa lạ..
Rất muốn mở miệng hỏi nam nhân trung niên kia nhiều vấn đề thắc mắc trong lòng, ví dụ như, tại sao nàng lại xuất hiện nơi đây, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc nhảy xuống vực thẳm lạnh lẽo đó, chỉ nghe tiếng gió rét gào bên tai, hai mắt Dạ Bích Nguyệt nhắm thật chặt, lúc đó, một ý nghĩ mãnh liệt sôi sục trong lòng nàng, nếu như may mắn thoát chết, thì những người ép nàng rơi vào hoàn cảnh hôm nay hãy âm thầm tự cầu nhiều phúc đi.
Còn người nam nhân trung niên ấm áp như gió xuân này là ai, vì sao lại ngồi đây, vì sao lại ôm nàng ?
Tại sao?
Trong lòng rất nhiều câu hỏi tương tự như thế, nhưng mãi không có câu trả lời..
Việc hiện tại nàng cần làm, trước mắt chỉ có thể bảo trì im lặng xem tình hình trước mắt như thế nào rồi tính tiếp..
‘‘Công chúa đã tỉnh…mau truyền thái y !’’ Trần công công chạy thật nhanh ra cửa gọi thái y đến bắt mạch cho Bích Nguyệt công chúa.
Tôn thái y sau khi xem mạch Dạ Bích Nguyệt, thấy nàng bình thường mới dám thở ra một hơi. ‘‘ Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần vừa xem qua , công chúa không có gì nguy hiểm nửa , nghỉ ngơi vài ngày sẽ bình thường trở lại !’’
‘‘Tất cả mọi người đều lui ra ngoài hết , Xuân Mai ở lại hầu hạ công chúa! ’’…
‘‘ Tuân lệnh, nô tài cáo lui ’’…
‘‘ Nguyệt nhi! Con nghỉ ngơi thật khỏe, phụ hoàng phải trở về giải quyết chính sự, hảo hảo mà nghỉ dưỡng ’’.
Dạ Bích Nguyệt vẩn giữ im lặng, có lẻ nàng đã trọng sinh vào gia đình hoàng gia..
Dù thế nào đi chăng nữa, có thêm một cơ hội được sống, nàng phải trân trọng nó!
Nhưng nàng là ai chứ , Cung chủ Nhật Nguyệt Cung mà giờ này phải lưu lạc trọng sinh.
Những kẻ hôm nay đã hãm hại nàng, món nợ này nàng sẽ từ từ đòi lại bọn họ gấp trăm gấp nghìn lần.
Đôi mắt Bích Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook