Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
-
Quyển 3 - Chương 29-1: Tiểu Ca Dao
Edit: Kiri
Tiểu công chúa ra đời khiến cả Hoàng cung Nam Hàn đều đắm chìm trong sự vui mừng, ai cũng tươi c ười vui vẻ, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao thì đây cũng là việc vui đầu tiên từ khi Nam Hàn đổi chủ.
Mà tin tức này cũng khiến toàn bộ Nam Hàn dâng lên vài phần vui vẻ, Đại Tần tiếp nhận Nam Hàn đã hơn một tháng, dùng hành động thực tế để lấy lòng tin từ dân chúng, không có binh sĩ ức hiếp người dân, không có thuế má nặng nề hà khắc, không có sự khác biệt trong cách đối xử giữa nước bại trận và chính quốc, dù triều đình thay đổi nhưng cuộc sống của họ vẫn không bị xáo trộn chút nào, thậm chí còn có xu thế tốt lên, bọn họ thấy được cách trị vì nhân từ của Đại Tần Liệt Vương, nên cũng chân thành chúc phúc cho sinh mệnh bé nhỏ mới chào đời kia.
Lúc tin này truyền đến Tây Vệ và Đại Tần thì khiến hai nước đều vui mừng khôn xiết, thậm chí có không ít thành trấn tự phát tổ chức nghi thức chúc mừng, tiểu cô nương từ lúc sinh ra đã được người trong thiên hạ nâng trong lòng bàn tay, là một hòn ngọc quý danh phù kỳ thật.
Người không liên quan còn thế chứ đừng nói Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, thật sự là thương đến tận tim gan, cả bằng hữu và thuộc hạ cũng đều vui mừng, cả ngày vây quanh tiểu cô nương.
Nhưng cũng có một người, khác biệt hoàn toàn với bầu không khí sung sướng này.
Chiến Thập Thất cảm giác mình bị lừa.
Lúc mẫu thân mang thai hỏi nó thích muội muội hay đệ đệ, nó đã rất trịnh trọng trả lời: Đệ đệ.
Nó muốn chơi đùa cùng đệ đệ, cùng nhau đi học, trèo cây bắt dế bắt nạt người khác, thậm chí hai người có thể tranh luận đánh nhau vì một vấn đề nào đó, à, còn có thể liên thủ chống lại mỗ nam nhân luôn chiếm lấy mẫu thân, mỗi khi nghĩ tới điều này, nó đều cười vui vẻ, nó rất mong chờ tiểu đệ đệ trong bụng mẫu thân.
Cho nên, lúc đệ đệ của nó sắp ra đời, tiểu Thập Thất hưng phấn hơn bất kỳ ai, thế nhưng chờ a chờ, đợi bốn ngày mà đệ đệ cũng không chịu ra, lúc đó hắn nghĩ, đệ đệ biết nhìn xa trông rộng, từ lúc ở trong bụng mẹ đã biết nếu đi ra thì mẹ sẽ bị nam nhân kia đoạt đi nên đệ đệ muốn ở trong bụng cùng với mẹ lâu hơn.
Đối với đệ đệ này, tiểu Thập Thất rất khâm phục.
Trong lúc khâm phục, hắn ngủ quên mất.
Bỏ lỡ thời gian đệ đệ ra đời, tuy rằng tiếc nuối, nhưng càng nhiều vui mừng, lúc tỉnh dậy Cuồng Phong thúc thúc đã nói cho nó biết.
“Chúc mừng tiểu chủ tử, Vương phi sinh một tiểu công chúa!”
Tiểu ưng mâu chớp chớp, rất không quen với từ Công chúa này.
“Là đệ đệ sao?”
“Không, là muội muội.”
Ánh sáng trong đôi mắt tắt ngúm.
Khi nó chờ tròn một mùa hạ tròn một mùa thu tròn một nùa đông xong, nó phát hiện điều nó chờ mong, điều nó trịnh trọng lựa chọn, không được người khác tiếp thu.
Không hề có đệ đệ nghịch ngợm gây sự liên thủ đoạt mẫu thân cùng nó, ngược lại còn là một muội muội đáng sợ.
Trời ạ, không thể trèo cây không thể đánh nhau, lúc nào cũng thơm ngào ngạt, mặc váy hoa xinh đẹp đáng yêu, tiếng nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, nhát gan không dám làm gì, chỉ biết khóc………
Muội muội thật đáng sợ!
Nó từ chối nhìn muội muội, không phải đệ đệ nó muốn, nó mới không thèm nhìn.
Muội muội? Hừ!
Tuy rằng Chiến Thập Thất không thừa nhận cô muội muội này, thậm chí còn kháng cự, nhưng những điều liên quan đến nó vẫn vang lên bên tai, như là tiểu công chúa vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt phù dung, đẹp tuyệt trần như Vương phi, như là làn da trắng mịn nõn nà, như là lúc nó cười rộ lên khiến ai cũng thấy ngọt ngào, như là nam nhân kia rất yêu nó, ngày nào cũng kiên quyết bế không buông tay……
Như là, muội muội kia vừa sinh đã có tên của mình, mẫu thân và mỗ nam nhân gọi nó là Chiến Trường Ca, nhũ danh là Ca Dao, vì tiếng cười của nó thanh thúy như một khúc ca dao thổi vào lòng bọn họ, bọn họ mong muốn nó luôn được vui vẻ thoải mái.
Hừ, Chiến Thập Thất quyết định không thích nó, cũng kiên quyết không đi nhìn nó.
Các thúc thúc từng yêu thương nó giờ đều nói về muội muội, tất cả mọi thứ về muội muội kia luôn lúc ẩn lúc hiện trước mặt nó, mặc dù nó biết, tình yêu của mọi người với nó không giảm đi nửa phần, chỉ là thêm một phần đưa cho muội muội kia thôi.
Nhưng…….
Muội muội kia lại giống mẫu thân, Thập Thất hy vọng mình có thể giống mẫu thân chứ không phải nam nhân kia đến thế nào a, nhưng cố gắng lâu như thế mà vẫn chưa thành công, sao muội muội ấy lại được giống mẫu thân?
Quan trọng nhất là, một năm sau sau khi Thập Thất sinh ra mới có tên của mình, sao nó lại có tên nhanh như thế, lại còn có nhũ danh, tên cũng chẳng phải mười sáu hay mười tám mà là một cái tên chứa đầy nguyện ước của cha mẹ, không thể không nói, Chiến Thập Thất, ghen tỵ.
Còn nhớ lúc bé nó hỏi mẫu thân: “Mẹ, ‘Thập Thất’ có nghĩa là gì?”
Mẫu thân nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt vừa cuồng ngạo vừa hồi tưởng, người hào khí đáp: “Là khẩu súng mẫu thân yêu thích!”
Được rồi, tuy rằng Chiến Thập Thất cũng không khinh bỉ tên mình, cũng không biết cái gì là súng, nhưng nhìn mặt chữ thì nó bắt đầu đố kị cái tên mỹ lệ của vị muội muội này, nó cần yên tĩnh nên bắt đầu trốn ở góc tường vẽ vòng tròn, càng quyết tâm không đi nhìn muội muội.
Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì làm được!
Tròn ba ngày, Chiến Thập Thất không hề liếc mắt nhìn muội muội kia, đương nhiên nó từng ở trong phòng dựng tai lên, muốn như tiếng khóc sướt mướt yếu đuối của muội muội, nhưng thật đáng tiếc, nó thất bại.
Nó ôm lấy tiểu hắc hổ, giữ đầu nó đối mặt với đầu mình, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Sao nó lại không khóc?”
“Graooo……..”
Cảm nhận sự mềm mại của lông tơ tiểu hắc hổ, mỗ tiểu hài tử khó chịu bĩu môi: “Thật là một muội muội kỳ quái!”
Kẹt……..
Tiếng cửa mở vang lên.
Hôm nay khí trời đã ấm lên vài phần nhưng Lãnh Hạ vẫn mặc dày như trước, nàng cười nhàn nhạt, chậm rãi bước vào phòng con trai, nhìn con trai ngạc nhiên nhìn mình.
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?”
Kinh hỉ qua đi, Chiến Thập Thất sửng sốt, vội vàng chạy tới, tựa sát vào thân thể của nàng: “Mẫu thân, không phải người phải nằm trên giường sao?”
Lãnh Hạ sinh xong thì phải ở cữ.
Tuy rằng không biết vì sao không phải ngồi mà phải nằm nhưng nó biết, mẫu thân sinh muội muội kia xong, cần tĩnh dưỡng.
“Mẫu thân nhớ Thập Thất.” Lãnh Hạ cười xoa xoa đầu con, tiểu ác ma nhà nàng không thích muội muội của nó, nhất định Chiến Bắc Liệt không giải quyết được, cho nên nàng đành phải ra trận.
Chiến Thập Thất cười toe toét, hai mắt lóe sáng.
Mày liễu hơi nhíu lại, Lãnh Hạ ngồi xuống giường nó rồi khổ sở nói: “Lúc mẫu thân tới, quên bế Ca Dao tới rồi, Thập Thất sang bên đó bế muội muội tới đi.”
Thấy mỗ tiểu hài tử vẻ mặt đau khổ, không hề muốn đi, Lãnh Hạ thở dài, ra vẻ muốn đứng lên: “Vậy thôi để mẹ đi thêm một chuyến nữa…..”
“Được rồi.” Tiểu tử kia quyệt miệng, rất không tình nguyện ôm lấy tiểu hắc hổ rồi đi đến viện bên cạnh.
Đương nhiên nó biết muội muội phải ở bên cạnh mẫu thân, đây cũng là một trong những nguyên nhân nó đố kỵ, nó biết trưởng thành thì phải ở riêng nhưng muội muội kia lại được ở trong phòng mẹ, nó nghĩ, qua gọi mà muội muội kia tự đi thì tốt, còn không muốn thì phải cấu mông, giật tóc, lôi qua cho bằng được!
Nó mới không thèm bế muội muội gì đó đâu!
Trong viện rất yên tĩnh, không thấy nam nhân luôn luôn bắt nạt nó, cũng không thấy Hoa cô cô, càng không thấy cung nữ, Chiến Thập Thất rất nghi hoặc, rón rén đẩy cửa ra, nhìn thấy cái nôi nhỏ bên cạnh giường.
Phản ứng đầu tiên của Chiến Thập Thất là, cái nôi nhỏ như thế, sao nó có thể ở trong ấy.
Tiếng cười thanh thúy vang lên từ trong nôi, nó chậm rãi đi tới thì thấy một đứa bé nhỏ xíu mập mạp nằm ở trong, hai mắt cực kỳ giống mẫu thân đang tò mò nhìn nó, bàn tay còn bé hơn một chiếc bánh bao đang nhét vào mồm mút.
“Nó….. nó…..” Chiến Thập Thất sợ ngây người: “Nó thật nhỏ!”
“Graoooo……”
Muội muội của nó còn nhỏ hơn cả tiểu hắc hổ.
Tiểu Ca Dao thấy nó liền nở nụ cười, đôi mắt đen láy trong veo cong thành hình trăng khuyết, cười ngọt ngào, bỏ tay khỏi miệng mình rồi quơ quơ về phía nó.
“Khanh khách…..”
Chiến Thập Thất đã có chút hiểu ra, tiếng cười kia thật sự giống một khúc ca dao, thanh thúy êm tai thổi vào tai nó, lặng lẽ va vào lòng nó.
Quỷ thần xui khiến thế nào mà nó vươn tay ra, một đầu ngón tay lập tức bị muội muội nắm lấy, rồi ngay lập tức bị cho vào miệng, cảm xúc thần kỳ mềm mại khiến nó không tự chủ mà cong khóe môi lên, nó cúi đầu, chọc chọc má núm đồng tiền của tiểu Ca Dao rồi lại chọc chọc cánh tay mũm mĩm…….
Đứa bé nhỏ xíu kia không khóc không nhiễu, chỉ nhìn nó cười, cười ngọt ngào, cười êm ái.
Đây là……..
Muội muội sao?
“Thập Thất, tiểu Ca Dao rất đáng yêu đúng không?”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Chiến Thập Thất quay lại, hơi lúng túng gật đầu, cũng hiểu ra điều gì đó.
Lãnh Hạ cười bước đến kéo con trai vào lòng dỗ dành: “Tên Thập Thất cũng là do mẫu thân suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được, nghĩ mất một năm.”
Ánh mắt sáng lên.
Tiểu mày kiếm giương cao, nó hỏi: “Thật sao?”
Dứt lời, lại rũ đầu xuống: “Nhưng Thập Thất là khẩu súng.”
Lãnh Hạ im lặng giật giật khóe miệng, nhìn con trai đáng yêu xinh xắn, nghĩ một chút rồi mới nói: “Thập Thất đại diện cho quá khứ của mẫu thân, không chỉ là kiêu ngạo của mẫu thân, mà cũng là ký ức trân quý nhất mà mẹ cất sâu dưới đáy lòng, tiểu Ca Dao là tương lại của mẹ, là tương lai tốt đẹp mà mẹ và hắn mong ước, hai đứa đều là trân bảo trong lòng mẹ!”
Tiểu hài tử xấu xa cuối cùng cũng nở nụ cười.
Lãnh Hạ âm thầm lau mồ hôi trán, thật sự nghĩ là dỗ trẻ con rất khó khăn.
“Muốn ôm muội muội một cái sao?”
Mỗ tiểu hài tử mím môi, nghĩ một lúc rồi cuối cùng không chống lại được cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Muốn!”
Nói xong, nó lại hỏi: “Mẫu thân, hắn đi đâu rồi?”
Hắn này là chỉ ai, không cần phải nói cũng biết, Lãnh Hạ ‘à’ một tiếng rồi lén liếc về một phía……
Ở một góc trên nóc nhà, có một nam nhân cao lớn đang lén lén lút lút trốn ở đó.
Lãnh Hạ vốn không muốn cho hắn ở đây, dù sao giữa hai cha con vẫn luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, nhất là nếu có hắn thì con trai sẽ ngại vấn đề thể diện, sao có thể thừa nhận cảm giác thật trong lòng nó?
Chiến Bắc Liệt cho rằng, tức phụ nói rất có lý, đương nhiên, dù không có đạo lý nhưng chỉ cần là tức phụ hắn nói thì nhất định cũng có đạo lý! Nhưng mỗ nam lo lắng a, trong khoảng thời gian không có ai ở đây, con gái hắn ở chỗ này một mình, sao được?
Nhất là, cái người muốn hại tức phụ và con gái hắn vẫn còn núp trong bóng tối!
Kết quả là, mỗ nam đã nghĩ ra một ý kiến như thế, ừm, lão tử trốn ở trên nhìn xuống!
Lúc này, hắn đang cười toe toét với tức phụ ở phía dưới, hai mắt chờ mong nhìn nhóc con đang ôm con gái mình, rất muốn nhảy xuống nhưng lại bị một cái lườm của Lãnh Hạ ngăn lại, tiếp tục thành thật trốn ở trên đó.
Vấn đề giáo dục tiểu Thập Thất còn chưa xong đâu!
Chiến Thập Thất dè dặt vươn tay ra, vừa cẩn thận bế muội muội, vừa kinh hãi với cơ thể bé nhỏ kia, nó cũng mới bốn tuổi, nhưng muội muội còn bé hơn nó nhiều, nó chỉ sợ vừa đụng vào đã vỡ tan.
Chiến Thập Thất run rẩy hai tay, luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ: “Mẫu thân…..”
“Không phải sợ, muội muội ngươi con rất mạnh mẽ, lúc còn trong bụng mẹ đã trải qua bao chuyện thế mà vẫn không sao.” Lãnh Hạ điều chỉnh tư thế bế của Thập Thất rồi bĩu môi: “Yên tâm, mạnh dạn bế!”
Mỗ tiểu hài tử đứng cứng ngắc, mùi hương trẻ nhỏ ngào ngạt nơi chóp mũi, động tác cứng ngắc của nó y hệt cha, toàn thân bất động.
Tiểu Ca Dao trong lòng ngửa đầu nhìn nó, há miệng ngáp một cái rồi chu chu môi nhắm hai mắt lại.
Lãnh Hạ khoanh tay, cười tủm tỉm hỏi: “Có cảm giác gì?”
Chiến Thập Thất không dám cử động chút nào, tiểu ưng ưng chớp chớp, nó thích muội muội trong lòng này, tiểu Ca Dao rất hợp với tên bé, nó cũng rất căng thẳng, tiểu Ca Dao nhỏ như vậy có khi nào sẽ bị thương không, lòng nó nặng trình trịch, như là vừa có thứ gì đó được khắc vào.
Mà thứ này, nó cũng không bài xích.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần mờ mịt, ngơ ngác đáp: “Thập Thất….. sợ.”
Lãnh Hạ nở nụ cười, xoa xoa đầu nó, trong giọng nói lộ vẻ dịu dàng: “Con có nhớ mẹ từng nói gì không?”
Chiến Thập Thất gật đầu: “Muội muội là trách nhiệm của chúng ta, phải thương yêu, bảo vệ, sủng ái, dạy dỗ bé……”
Nó nói, cuối cùng nó cũng đã hiểu thứ vừa rồi là gì, cười híp mắt nhìn muội muội trong lòng.
Vụt!
Một bóng người nhảy xuống.
Cuối cùng mỗ nam nhân cũng đã không chịu được, duỗi tay ra ôm lấy tức phụ và hai đứa con, thỏa mãn ôm lấy ba người quan trọng nhất cuộc đời hắn.
Lãnh Hạ tựa vào lòng hắn, nhìn Thập Thất bế tiểu Ca Dao, một câu nói ngọt ngào vang lên.
“Con trai, nhớ kỹ lấy cảm giác này, cảm giác trách nhiệm.”
Tiểu công chúa ra đời khiến cả Hoàng cung Nam Hàn đều đắm chìm trong sự vui mừng, ai cũng tươi c ười vui vẻ, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, dù sao thì đây cũng là việc vui đầu tiên từ khi Nam Hàn đổi chủ.
Mà tin tức này cũng khiến toàn bộ Nam Hàn dâng lên vài phần vui vẻ, Đại Tần tiếp nhận Nam Hàn đã hơn một tháng, dùng hành động thực tế để lấy lòng tin từ dân chúng, không có binh sĩ ức hiếp người dân, không có thuế má nặng nề hà khắc, không có sự khác biệt trong cách đối xử giữa nước bại trận và chính quốc, dù triều đình thay đổi nhưng cuộc sống của họ vẫn không bị xáo trộn chút nào, thậm chí còn có xu thế tốt lên, bọn họ thấy được cách trị vì nhân từ của Đại Tần Liệt Vương, nên cũng chân thành chúc phúc cho sinh mệnh bé nhỏ mới chào đời kia.
Lúc tin này truyền đến Tây Vệ và Đại Tần thì khiến hai nước đều vui mừng khôn xiết, thậm chí có không ít thành trấn tự phát tổ chức nghi thức chúc mừng, tiểu cô nương từ lúc sinh ra đã được người trong thiên hạ nâng trong lòng bàn tay, là một hòn ngọc quý danh phù kỳ thật.
Người không liên quan còn thế chứ đừng nói Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, thật sự là thương đến tận tim gan, cả bằng hữu và thuộc hạ cũng đều vui mừng, cả ngày vây quanh tiểu cô nương.
Nhưng cũng có một người, khác biệt hoàn toàn với bầu không khí sung sướng này.
Chiến Thập Thất cảm giác mình bị lừa.
Lúc mẫu thân mang thai hỏi nó thích muội muội hay đệ đệ, nó đã rất trịnh trọng trả lời: Đệ đệ.
Nó muốn chơi đùa cùng đệ đệ, cùng nhau đi học, trèo cây bắt dế bắt nạt người khác, thậm chí hai người có thể tranh luận đánh nhau vì một vấn đề nào đó, à, còn có thể liên thủ chống lại mỗ nam nhân luôn chiếm lấy mẫu thân, mỗi khi nghĩ tới điều này, nó đều cười vui vẻ, nó rất mong chờ tiểu đệ đệ trong bụng mẫu thân.
Cho nên, lúc đệ đệ của nó sắp ra đời, tiểu Thập Thất hưng phấn hơn bất kỳ ai, thế nhưng chờ a chờ, đợi bốn ngày mà đệ đệ cũng không chịu ra, lúc đó hắn nghĩ, đệ đệ biết nhìn xa trông rộng, từ lúc ở trong bụng mẹ đã biết nếu đi ra thì mẹ sẽ bị nam nhân kia đoạt đi nên đệ đệ muốn ở trong bụng cùng với mẹ lâu hơn.
Đối với đệ đệ này, tiểu Thập Thất rất khâm phục.
Trong lúc khâm phục, hắn ngủ quên mất.
Bỏ lỡ thời gian đệ đệ ra đời, tuy rằng tiếc nuối, nhưng càng nhiều vui mừng, lúc tỉnh dậy Cuồng Phong thúc thúc đã nói cho nó biết.
“Chúc mừng tiểu chủ tử, Vương phi sinh một tiểu công chúa!”
Tiểu ưng mâu chớp chớp, rất không quen với từ Công chúa này.
“Là đệ đệ sao?”
“Không, là muội muội.”
Ánh sáng trong đôi mắt tắt ngúm.
Khi nó chờ tròn một mùa hạ tròn một mùa thu tròn một nùa đông xong, nó phát hiện điều nó chờ mong, điều nó trịnh trọng lựa chọn, không được người khác tiếp thu.
Không hề có đệ đệ nghịch ngợm gây sự liên thủ đoạt mẫu thân cùng nó, ngược lại còn là một muội muội đáng sợ.
Trời ạ, không thể trèo cây không thể đánh nhau, lúc nào cũng thơm ngào ngạt, mặc váy hoa xinh đẹp đáng yêu, tiếng nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, nhát gan không dám làm gì, chỉ biết khóc………
Muội muội thật đáng sợ!
Nó từ chối nhìn muội muội, không phải đệ đệ nó muốn, nó mới không thèm nhìn.
Muội muội? Hừ!
Tuy rằng Chiến Thập Thất không thừa nhận cô muội muội này, thậm chí còn kháng cự, nhưng những điều liên quan đến nó vẫn vang lên bên tai, như là tiểu công chúa vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt phù dung, đẹp tuyệt trần như Vương phi, như là làn da trắng mịn nõn nà, như là lúc nó cười rộ lên khiến ai cũng thấy ngọt ngào, như là nam nhân kia rất yêu nó, ngày nào cũng kiên quyết bế không buông tay……
Như là, muội muội kia vừa sinh đã có tên của mình, mẫu thân và mỗ nam nhân gọi nó là Chiến Trường Ca, nhũ danh là Ca Dao, vì tiếng cười của nó thanh thúy như một khúc ca dao thổi vào lòng bọn họ, bọn họ mong muốn nó luôn được vui vẻ thoải mái.
Hừ, Chiến Thập Thất quyết định không thích nó, cũng kiên quyết không đi nhìn nó.
Các thúc thúc từng yêu thương nó giờ đều nói về muội muội, tất cả mọi thứ về muội muội kia luôn lúc ẩn lúc hiện trước mặt nó, mặc dù nó biết, tình yêu của mọi người với nó không giảm đi nửa phần, chỉ là thêm một phần đưa cho muội muội kia thôi.
Nhưng…….
Muội muội kia lại giống mẫu thân, Thập Thất hy vọng mình có thể giống mẫu thân chứ không phải nam nhân kia đến thế nào a, nhưng cố gắng lâu như thế mà vẫn chưa thành công, sao muội muội ấy lại được giống mẫu thân?
Quan trọng nhất là, một năm sau sau khi Thập Thất sinh ra mới có tên của mình, sao nó lại có tên nhanh như thế, lại còn có nhũ danh, tên cũng chẳng phải mười sáu hay mười tám mà là một cái tên chứa đầy nguyện ước của cha mẹ, không thể không nói, Chiến Thập Thất, ghen tỵ.
Còn nhớ lúc bé nó hỏi mẫu thân: “Mẹ, ‘Thập Thất’ có nghĩa là gì?”
Mẫu thân nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt vừa cuồng ngạo vừa hồi tưởng, người hào khí đáp: “Là khẩu súng mẫu thân yêu thích!”
Được rồi, tuy rằng Chiến Thập Thất cũng không khinh bỉ tên mình, cũng không biết cái gì là súng, nhưng nhìn mặt chữ thì nó bắt đầu đố kị cái tên mỹ lệ của vị muội muội này, nó cần yên tĩnh nên bắt đầu trốn ở góc tường vẽ vòng tròn, càng quyết tâm không đi nhìn muội muội.
Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì làm được!
Tròn ba ngày, Chiến Thập Thất không hề liếc mắt nhìn muội muội kia, đương nhiên nó từng ở trong phòng dựng tai lên, muốn như tiếng khóc sướt mướt yếu đuối của muội muội, nhưng thật đáng tiếc, nó thất bại.
Nó ôm lấy tiểu hắc hổ, giữ đầu nó đối mặt với đầu mình, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“Sao nó lại không khóc?”
“Graooo……..”
Cảm nhận sự mềm mại của lông tơ tiểu hắc hổ, mỗ tiểu hài tử khó chịu bĩu môi: “Thật là một muội muội kỳ quái!”
Kẹt……..
Tiếng cửa mở vang lên.
Hôm nay khí trời đã ấm lên vài phần nhưng Lãnh Hạ vẫn mặc dày như trước, nàng cười nhàn nhạt, chậm rãi bước vào phòng con trai, nhìn con trai ngạc nhiên nhìn mình.
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?”
Kinh hỉ qua đi, Chiến Thập Thất sửng sốt, vội vàng chạy tới, tựa sát vào thân thể của nàng: “Mẫu thân, không phải người phải nằm trên giường sao?”
Lãnh Hạ sinh xong thì phải ở cữ.
Tuy rằng không biết vì sao không phải ngồi mà phải nằm nhưng nó biết, mẫu thân sinh muội muội kia xong, cần tĩnh dưỡng.
“Mẫu thân nhớ Thập Thất.” Lãnh Hạ cười xoa xoa đầu con, tiểu ác ma nhà nàng không thích muội muội của nó, nhất định Chiến Bắc Liệt không giải quyết được, cho nên nàng đành phải ra trận.
Chiến Thập Thất cười toe toét, hai mắt lóe sáng.
Mày liễu hơi nhíu lại, Lãnh Hạ ngồi xuống giường nó rồi khổ sở nói: “Lúc mẫu thân tới, quên bế Ca Dao tới rồi, Thập Thất sang bên đó bế muội muội tới đi.”
Thấy mỗ tiểu hài tử vẻ mặt đau khổ, không hề muốn đi, Lãnh Hạ thở dài, ra vẻ muốn đứng lên: “Vậy thôi để mẹ đi thêm một chuyến nữa…..”
“Được rồi.” Tiểu tử kia quyệt miệng, rất không tình nguyện ôm lấy tiểu hắc hổ rồi đi đến viện bên cạnh.
Đương nhiên nó biết muội muội phải ở bên cạnh mẫu thân, đây cũng là một trong những nguyên nhân nó đố kỵ, nó biết trưởng thành thì phải ở riêng nhưng muội muội kia lại được ở trong phòng mẹ, nó nghĩ, qua gọi mà muội muội kia tự đi thì tốt, còn không muốn thì phải cấu mông, giật tóc, lôi qua cho bằng được!
Nó mới không thèm bế muội muội gì đó đâu!
Trong viện rất yên tĩnh, không thấy nam nhân luôn luôn bắt nạt nó, cũng không thấy Hoa cô cô, càng không thấy cung nữ, Chiến Thập Thất rất nghi hoặc, rón rén đẩy cửa ra, nhìn thấy cái nôi nhỏ bên cạnh giường.
Phản ứng đầu tiên của Chiến Thập Thất là, cái nôi nhỏ như thế, sao nó có thể ở trong ấy.
Tiếng cười thanh thúy vang lên từ trong nôi, nó chậm rãi đi tới thì thấy một đứa bé nhỏ xíu mập mạp nằm ở trong, hai mắt cực kỳ giống mẫu thân đang tò mò nhìn nó, bàn tay còn bé hơn một chiếc bánh bao đang nhét vào mồm mút.
“Nó….. nó…..” Chiến Thập Thất sợ ngây người: “Nó thật nhỏ!”
“Graoooo……”
Muội muội của nó còn nhỏ hơn cả tiểu hắc hổ.
Tiểu Ca Dao thấy nó liền nở nụ cười, đôi mắt đen láy trong veo cong thành hình trăng khuyết, cười ngọt ngào, bỏ tay khỏi miệng mình rồi quơ quơ về phía nó.
“Khanh khách…..”
Chiến Thập Thất đã có chút hiểu ra, tiếng cười kia thật sự giống một khúc ca dao, thanh thúy êm tai thổi vào tai nó, lặng lẽ va vào lòng nó.
Quỷ thần xui khiến thế nào mà nó vươn tay ra, một đầu ngón tay lập tức bị muội muội nắm lấy, rồi ngay lập tức bị cho vào miệng, cảm xúc thần kỳ mềm mại khiến nó không tự chủ mà cong khóe môi lên, nó cúi đầu, chọc chọc má núm đồng tiền của tiểu Ca Dao rồi lại chọc chọc cánh tay mũm mĩm…….
Đứa bé nhỏ xíu kia không khóc không nhiễu, chỉ nhìn nó cười, cười ngọt ngào, cười êm ái.
Đây là……..
Muội muội sao?
“Thập Thất, tiểu Ca Dao rất đáng yêu đúng không?”
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Chiến Thập Thất quay lại, hơi lúng túng gật đầu, cũng hiểu ra điều gì đó.
Lãnh Hạ cười bước đến kéo con trai vào lòng dỗ dành: “Tên Thập Thất cũng là do mẫu thân suy nghĩ rất lâu mới nghĩ được, nghĩ mất một năm.”
Ánh mắt sáng lên.
Tiểu mày kiếm giương cao, nó hỏi: “Thật sao?”
Dứt lời, lại rũ đầu xuống: “Nhưng Thập Thất là khẩu súng.”
Lãnh Hạ im lặng giật giật khóe miệng, nhìn con trai đáng yêu xinh xắn, nghĩ một chút rồi mới nói: “Thập Thất đại diện cho quá khứ của mẫu thân, không chỉ là kiêu ngạo của mẫu thân, mà cũng là ký ức trân quý nhất mà mẹ cất sâu dưới đáy lòng, tiểu Ca Dao là tương lại của mẹ, là tương lai tốt đẹp mà mẹ và hắn mong ước, hai đứa đều là trân bảo trong lòng mẹ!”
Tiểu hài tử xấu xa cuối cùng cũng nở nụ cười.
Lãnh Hạ âm thầm lau mồ hôi trán, thật sự nghĩ là dỗ trẻ con rất khó khăn.
“Muốn ôm muội muội một cái sao?”
Mỗ tiểu hài tử mím môi, nghĩ một lúc rồi cuối cùng không chống lại được cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Muốn!”
Nói xong, nó lại hỏi: “Mẫu thân, hắn đi đâu rồi?”
Hắn này là chỉ ai, không cần phải nói cũng biết, Lãnh Hạ ‘à’ một tiếng rồi lén liếc về một phía……
Ở một góc trên nóc nhà, có một nam nhân cao lớn đang lén lén lút lút trốn ở đó.
Lãnh Hạ vốn không muốn cho hắn ở đây, dù sao giữa hai cha con vẫn luôn tồn tại quan hệ cạnh tranh, nhất là nếu có hắn thì con trai sẽ ngại vấn đề thể diện, sao có thể thừa nhận cảm giác thật trong lòng nó?
Chiến Bắc Liệt cho rằng, tức phụ nói rất có lý, đương nhiên, dù không có đạo lý nhưng chỉ cần là tức phụ hắn nói thì nhất định cũng có đạo lý! Nhưng mỗ nam lo lắng a, trong khoảng thời gian không có ai ở đây, con gái hắn ở chỗ này một mình, sao được?
Nhất là, cái người muốn hại tức phụ và con gái hắn vẫn còn núp trong bóng tối!
Kết quả là, mỗ nam đã nghĩ ra một ý kiến như thế, ừm, lão tử trốn ở trên nhìn xuống!
Lúc này, hắn đang cười toe toét với tức phụ ở phía dưới, hai mắt chờ mong nhìn nhóc con đang ôm con gái mình, rất muốn nhảy xuống nhưng lại bị một cái lườm của Lãnh Hạ ngăn lại, tiếp tục thành thật trốn ở trên đó.
Vấn đề giáo dục tiểu Thập Thất còn chưa xong đâu!
Chiến Thập Thất dè dặt vươn tay ra, vừa cẩn thận bế muội muội, vừa kinh hãi với cơ thể bé nhỏ kia, nó cũng mới bốn tuổi, nhưng muội muội còn bé hơn nó nhiều, nó chỉ sợ vừa đụng vào đã vỡ tan.
Chiến Thập Thất run rẩy hai tay, luống cuống nhìn về phía Lãnh Hạ: “Mẫu thân…..”
“Không phải sợ, muội muội ngươi con rất mạnh mẽ, lúc còn trong bụng mẹ đã trải qua bao chuyện thế mà vẫn không sao.” Lãnh Hạ điều chỉnh tư thế bế của Thập Thất rồi bĩu môi: “Yên tâm, mạnh dạn bế!”
Mỗ tiểu hài tử đứng cứng ngắc, mùi hương trẻ nhỏ ngào ngạt nơi chóp mũi, động tác cứng ngắc của nó y hệt cha, toàn thân bất động.
Tiểu Ca Dao trong lòng ngửa đầu nhìn nó, há miệng ngáp một cái rồi chu chu môi nhắm hai mắt lại.
Lãnh Hạ khoanh tay, cười tủm tỉm hỏi: “Có cảm giác gì?”
Chiến Thập Thất không dám cử động chút nào, tiểu ưng ưng chớp chớp, nó thích muội muội trong lòng này, tiểu Ca Dao rất hợp với tên bé, nó cũng rất căng thẳng, tiểu Ca Dao nhỏ như vậy có khi nào sẽ bị thương không, lòng nó nặng trình trịch, như là vừa có thứ gì đó được khắc vào.
Mà thứ này, nó cũng không bài xích.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần mờ mịt, ngơ ngác đáp: “Thập Thất….. sợ.”
Lãnh Hạ nở nụ cười, xoa xoa đầu nó, trong giọng nói lộ vẻ dịu dàng: “Con có nhớ mẹ từng nói gì không?”
Chiến Thập Thất gật đầu: “Muội muội là trách nhiệm của chúng ta, phải thương yêu, bảo vệ, sủng ái, dạy dỗ bé……”
Nó nói, cuối cùng nó cũng đã hiểu thứ vừa rồi là gì, cười híp mắt nhìn muội muội trong lòng.
Vụt!
Một bóng người nhảy xuống.
Cuối cùng mỗ nam nhân cũng đã không chịu được, duỗi tay ra ôm lấy tức phụ và hai đứa con, thỏa mãn ôm lấy ba người quan trọng nhất cuộc đời hắn.
Lãnh Hạ tựa vào lòng hắn, nhìn Thập Thất bế tiểu Ca Dao, một câu nói ngọt ngào vang lên.
“Con trai, nhớ kỹ lấy cảm giác này, cảm giác trách nhiệm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook